Chương 44: Thắt nút kế hoạch
artermis_lyn
13/09/2023
Đến tối muộn Mộng Khiết mới đi về. Vì cô có nói trước với Tử Sâm là cô sẽ về muộn nên anh mới không có trách móc cô.
Mở cửa nhà mệt mỏi tháo giày cao gót định về phòng nằm ngủ thì lại thấy Tử Sâm đang ngồi ở sofa đọc sách.
Mộng Khiết còn giật mình suýt nữa ngã ngửa.
- Muộn rồi anh vẫn còn đọc sách sao?
- Đợi em.
- Em nói trước là có việc rồi mà.
- Có ăn cơm không?
- Không, em ăn ở công ty rồi.
- Ừ.
Mộng Khiết còn đang định đi vào phòng thì Tử Sâm kéo cô lại. Cô thở dài ôm lấy anh dụi đầu vào hõm ngực của anh.
- Em mệt quá đi, công ty nhiều việc thì chớ giờ lại thêm vài sự cố nữa.
- Công ty có việc gì à?
- Ừm, cảnh sát có nói muốn kiểm tra khu Central brain A và B. Họ nói nghi ngờ trong việc phát triển đá quý của nhà em. Còn nghĩ cái gì đó nữa thật là. Chỉ số doanh thu đột nhiên giảm xuống mà huyết áp của em cũng muốn tụt xuống theo. Ba bắt em ra mặt nữa chứ. Anh Thiên Vũ thì suốt ngày ở nhà, lúc cần thì chả thấy mặt mũi đâu.
- Nếu không thích thì đừng làm nữa. Tôi nghĩ em cũng nên ở nhà như anh trai của em đi.
- Không được, công ty đang trong đà giảm xuống, em đâu thể ngó lơ được.
- Đừng làm nữa, tôi đủ tiền để lo cho em. Không phải giàu có nhưng ít nhất vẫn có thể để em sống tốt mỗi ngày.
- Em không phải nghĩ vì tiền đâu, chỉ vì đó là công sức của gia đình em mà, em đâu thể để như vậy được.
- Đôi khi có những thứ chúng ta cần phải buông bỏ biết chưa?
- Nhưng em không muốn từ bỏ thì sao? Như anh vậy, em đã nói sẽ theo đuổi anh đến cùng rồi mà. Em cũng sẽ không từ bỏ...
Mộng Khiết còn đang định nói thì điện thoại lại kêu lên. Cô nhìn số hiện trên màn hình rồi đi vào phòng riêng.
Tử Sâm nheo mắt nhìn về phía cô thở dài. Một lúc sau điện thoại anh cũng có mấy tin nhắn. Cầm lên xem rồi cũng đi nhanh vào phòng của mình. Cầm tai nghe cắm vào laptop ngồi xuống bàn uống nước để nghe.
Từng âm thanh trong đó vô cùng rõ. Những gì Mộng Khiết nói anh đều không bỏ sót từ nào.
" Bên Central brain A thật sự có vấn đề đấy sao?"
"..."
" Ba tôi chưa có nói gì về việc này, có lẽ là vụ lần quy hoạch dưới chân núi mà người dân đã phản ánh "
"..."
" Số tiền đó đương nhiên sẽ không đủ cho dự án của ba tôi lần này rồi. Về phía vụ chân núi thì nói với anh Thiên Vũ đi."
"..."
" Cảnh sát có nói sẽ điều tra thêm không?"
"..."
" Ba tôi nhất định không sai. Còn ai muốn nói gì thì ngày mai bảo họ lên phòng Giám đốc kinh doanh gặp tôi."
"..."
Không biết đầu dây bên kia nói gì đó rồi Mộng Khiết gật đầu tắt điện thoại. Cô bấm số gọi cho anh trai mình, còn nói về việc vụ ăn chặn những mỏ đá quý. Từng lời cô nói Tử Sâm đều nghe rất rõ. Mộng Khiết cứ nói vậy mà không biết mình đã bị nghe lén.
Cô nói gì đó với Thiên Vũ rồi mở laptop lên gửi mấy file gốc của doanh thu cho anh. Tử Sâm cũng nhanh chóng đi lấy USB mà lần trước anh có cắm vào laptop của Mộng Khiết để sao chép các dữ liệu mất trong đó. Chỉ vài thao tác anh liền có thể xem được tất cả những gì Mộng Khiết vừa nãy làm trên laptop của mình.
Tử Sâm nhìn kĩ các khoản trả cho những người dân sống gần chân núi. Số tiền chi trả cho họ cũng khá lớn nhưng số người do bị sạt lở sau vụ việc đó không phải là ít. Không biết bằng cách nào nhưng người dân sống ở đó lại không thông báo với chính quyền. Có lẽ là do quyền lực của Ngạo Thần. Anh dù không thích nhưng vẫn chưa thể làm được gì.
Tai nghe dần dần không có tiếng nói nữa thì Tử Sâm mới rút bỏ dây cắm khỏi laptop. Anh nhắm mắt đưa tay day thái dương của mình. Nhìn lên trần nhà thật lâu rồi mới đứng dậy.
Anh rời khỏi phòng nhìn về phía cửa phòng đối diện mình. Nhìn thật lâu anh mới đưa tay về tay nắm cửa mở ra. Mộng Khiết đã ngủ từ bao giờ. Nhìn cô là biết cô hôm nay đã làm việc rất nhiều. Còn lăn ra ngủ không thèm đắp chăn. Tử Sâm lặng lẽ đi vào đỡ cô nằm thẳng về phía đầu giường rồi đắp chăn lên cho cô. Anh đưa tay vuốt khuôn mặt xinh đẹp đó. Cô vẫn ngủ say mà không hề hay biết gì. Tử Sâm đã nghĩ rất nhiều từ khi quen cô cho đến tận bây giờ. Anh không nghĩ mình sẽ phải lòng cô gái tinh nghịch này. Khi nhìn cô cười, trong lòng anh cũng cảm thấy nhộn nhịp, nụ cười của cô khiến người ta cảm thấy thoải mái cho những lúc người đó cảm thấy mệt mỏi. Nhưng lúc nhìn cô khóc thì lòng anh cũng rạo rực lên. Anh thật sự không nỡ nhìn cô khóc.
Dù biết rõ Mộng Khiết chả làm gì sai nhưng nếu không dựa vào cô thì kế hoạch rất khó có thể thành công. Khi nhận nhiệm vụ anh đã nghĩ chỉ cần giả vờ thân thiết với cô là sẽ được. Nhưng anh thật sự đã nhầm lớn. Từ lần đầu gặp cô cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn là một người con gái hồn nhiên yêu đời. Cô thậm chí còn rất khác với những gì anh tưởng tượng. Cô không hề kênh kiệu, cũng chả có coi thường những người thấp cổ bé họng. Thậm chí cô còn chả hề quan tâm nơi đó ra sao mà vẫn có thể ở đó.
- Đợi khi kết thúc tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với em.
Tử Sâm hôn nhẹ lên trán Mộng Khiết rồi rời khỏi phòng của cô. Mộng Khiết vẫn ngủ, có lẽ cô hôm nay thật sự là quá mệt.
Mở cửa nhà mệt mỏi tháo giày cao gót định về phòng nằm ngủ thì lại thấy Tử Sâm đang ngồi ở sofa đọc sách.
Mộng Khiết còn giật mình suýt nữa ngã ngửa.
- Muộn rồi anh vẫn còn đọc sách sao?
- Đợi em.
- Em nói trước là có việc rồi mà.
- Có ăn cơm không?
- Không, em ăn ở công ty rồi.
- Ừ.
Mộng Khiết còn đang định đi vào phòng thì Tử Sâm kéo cô lại. Cô thở dài ôm lấy anh dụi đầu vào hõm ngực của anh.
- Em mệt quá đi, công ty nhiều việc thì chớ giờ lại thêm vài sự cố nữa.
- Công ty có việc gì à?
- Ừm, cảnh sát có nói muốn kiểm tra khu Central brain A và B. Họ nói nghi ngờ trong việc phát triển đá quý của nhà em. Còn nghĩ cái gì đó nữa thật là. Chỉ số doanh thu đột nhiên giảm xuống mà huyết áp của em cũng muốn tụt xuống theo. Ba bắt em ra mặt nữa chứ. Anh Thiên Vũ thì suốt ngày ở nhà, lúc cần thì chả thấy mặt mũi đâu.
- Nếu không thích thì đừng làm nữa. Tôi nghĩ em cũng nên ở nhà như anh trai của em đi.
- Không được, công ty đang trong đà giảm xuống, em đâu thể ngó lơ được.
- Đừng làm nữa, tôi đủ tiền để lo cho em. Không phải giàu có nhưng ít nhất vẫn có thể để em sống tốt mỗi ngày.
- Em không phải nghĩ vì tiền đâu, chỉ vì đó là công sức của gia đình em mà, em đâu thể để như vậy được.
- Đôi khi có những thứ chúng ta cần phải buông bỏ biết chưa?
- Nhưng em không muốn từ bỏ thì sao? Như anh vậy, em đã nói sẽ theo đuổi anh đến cùng rồi mà. Em cũng sẽ không từ bỏ...
Mộng Khiết còn đang định nói thì điện thoại lại kêu lên. Cô nhìn số hiện trên màn hình rồi đi vào phòng riêng.
Tử Sâm nheo mắt nhìn về phía cô thở dài. Một lúc sau điện thoại anh cũng có mấy tin nhắn. Cầm lên xem rồi cũng đi nhanh vào phòng của mình. Cầm tai nghe cắm vào laptop ngồi xuống bàn uống nước để nghe.
Từng âm thanh trong đó vô cùng rõ. Những gì Mộng Khiết nói anh đều không bỏ sót từ nào.
" Bên Central brain A thật sự có vấn đề đấy sao?"
"..."
" Ba tôi chưa có nói gì về việc này, có lẽ là vụ lần quy hoạch dưới chân núi mà người dân đã phản ánh "
"..."
" Số tiền đó đương nhiên sẽ không đủ cho dự án của ba tôi lần này rồi. Về phía vụ chân núi thì nói với anh Thiên Vũ đi."
"..."
" Cảnh sát có nói sẽ điều tra thêm không?"
"..."
" Ba tôi nhất định không sai. Còn ai muốn nói gì thì ngày mai bảo họ lên phòng Giám đốc kinh doanh gặp tôi."
"..."
Không biết đầu dây bên kia nói gì đó rồi Mộng Khiết gật đầu tắt điện thoại. Cô bấm số gọi cho anh trai mình, còn nói về việc vụ ăn chặn những mỏ đá quý. Từng lời cô nói Tử Sâm đều nghe rất rõ. Mộng Khiết cứ nói vậy mà không biết mình đã bị nghe lén.
Cô nói gì đó với Thiên Vũ rồi mở laptop lên gửi mấy file gốc của doanh thu cho anh. Tử Sâm cũng nhanh chóng đi lấy USB mà lần trước anh có cắm vào laptop của Mộng Khiết để sao chép các dữ liệu mất trong đó. Chỉ vài thao tác anh liền có thể xem được tất cả những gì Mộng Khiết vừa nãy làm trên laptop của mình.
Tử Sâm nhìn kĩ các khoản trả cho những người dân sống gần chân núi. Số tiền chi trả cho họ cũng khá lớn nhưng số người do bị sạt lở sau vụ việc đó không phải là ít. Không biết bằng cách nào nhưng người dân sống ở đó lại không thông báo với chính quyền. Có lẽ là do quyền lực của Ngạo Thần. Anh dù không thích nhưng vẫn chưa thể làm được gì.
Tai nghe dần dần không có tiếng nói nữa thì Tử Sâm mới rút bỏ dây cắm khỏi laptop. Anh nhắm mắt đưa tay day thái dương của mình. Nhìn lên trần nhà thật lâu rồi mới đứng dậy.
Anh rời khỏi phòng nhìn về phía cửa phòng đối diện mình. Nhìn thật lâu anh mới đưa tay về tay nắm cửa mở ra. Mộng Khiết đã ngủ từ bao giờ. Nhìn cô là biết cô hôm nay đã làm việc rất nhiều. Còn lăn ra ngủ không thèm đắp chăn. Tử Sâm lặng lẽ đi vào đỡ cô nằm thẳng về phía đầu giường rồi đắp chăn lên cho cô. Anh đưa tay vuốt khuôn mặt xinh đẹp đó. Cô vẫn ngủ say mà không hề hay biết gì. Tử Sâm đã nghĩ rất nhiều từ khi quen cô cho đến tận bây giờ. Anh không nghĩ mình sẽ phải lòng cô gái tinh nghịch này. Khi nhìn cô cười, trong lòng anh cũng cảm thấy nhộn nhịp, nụ cười của cô khiến người ta cảm thấy thoải mái cho những lúc người đó cảm thấy mệt mỏi. Nhưng lúc nhìn cô khóc thì lòng anh cũng rạo rực lên. Anh thật sự không nỡ nhìn cô khóc.
Dù biết rõ Mộng Khiết chả làm gì sai nhưng nếu không dựa vào cô thì kế hoạch rất khó có thể thành công. Khi nhận nhiệm vụ anh đã nghĩ chỉ cần giả vờ thân thiết với cô là sẽ được. Nhưng anh thật sự đã nhầm lớn. Từ lần đầu gặp cô cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn là một người con gái hồn nhiên yêu đời. Cô thậm chí còn rất khác với những gì anh tưởng tượng. Cô không hề kênh kiệu, cũng chả có coi thường những người thấp cổ bé họng. Thậm chí cô còn chả hề quan tâm nơi đó ra sao mà vẫn có thể ở đó.
- Đợi khi kết thúc tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với em.
Tử Sâm hôn nhẹ lên trán Mộng Khiết rồi rời khỏi phòng của cô. Mộng Khiết vẫn ngủ, có lẽ cô hôm nay thật sự là quá mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.