Chương 46: Cùng Nhau Đến Nhà Hàng (Phần 1)
꧁☽๖Long✨༒✨Đế๖☾꧂
25/03/2023
Những lời này của Tống Giang Thần đã khiến cho trái tim của Cố Dĩ Hiên rung động không ít, Tống Giang Thần thực sự là đang khen ngợi cô xinh đẹp sao? Điều mà Cố Dĩ Hiên gần như không mấy chú ý đến trước đây. Lúc nghe Tống Giang Thần nói như vậy, Cố Dĩ Hiên gần như đã tin rằng những lời nói đó đều là suy nghĩ thật lòng của anh.
Cả một buổi chiều Tống Giang Thần đều là ở bên cạnh mà giúp cô tập luyện với cách chơi gôn cơ bản. Cố Dĩ Hiên rất nghiêm túc tập luyện nên khiến Tống Giang Thần rất hài lòng, mặc dù anh không có ý định bồi dưỡng cô thành một tay chơi gôn giỏi tuy nhiên thấy thái độ nghiêm túc học hỏi của cô khiến cho anh thoải mái không ít. Dù sao cũng sẽ không có ai muốn rằng "học trò" của mình sẽ không chịu nghe theo lời chỉ dạy của mình cả.
"Cố Dĩ Hiên, công ty chúng tôi nếu có một người đại diện hình ảnh như cô cũng không tệ, hôm nay tập như vậy hẳn là đã mệt rồi, bây giờ nên về thôi."
"Tôi không mệt lắm đâu, nhưng bây giờ trời cũng tối rồi tôi cũng muốn về nhà."
"Nếu như cô muốn tìm một khu nhà trọ tốt hơn tôi sẽ giúp cô, dù sao ở những khu trọ giá rẻ cũng không quá an toàn đâu."
"Không cần phải như vậy đâu, tôi cảm thấy rất ổn mà."
"Cố Dĩ Hiên cô làm sao lại luôn luôn từ chối ý tốt của tôi như vậy, cô sợ tôi ăn thịt cô sao?"
"Cái gì mà sợ anh ăn thịt chứ, tôi chỉ là cảm thấy không cần thiết thôi, nếu như tôi có thể tự lo được tôi sẽ không nhờ đến sự giúp đỡ của người khác."
"Thôi được rồi, cứ xem như là tôi chưa nói gì đi!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi đến ga-ra đỗ xe. Tống Giang Thần rất ga lăng mà mở cửa xe một bên để cho Cố Dĩ Hiên ngồi vào trong xe.
Rời khỏi sân gôn, Tống Giang Thần chở cô đến một nhà hàng năm sao gần đó, vui chơi cả buổi chiều khiến Tống Giang Thần đã đói bụng đến mức giường như nghe cả tiếng kêu phát ra từ trong bụng mình vậy.
"Anh chở tôi đi đâu vậy?"
"Đến đây ăn một chút đi, tôi đói chết rồi!"
Sau đó hai người bọn họ cùng nhau tiến vào trong nhà hàng. Cố Dĩ Hiên vẫn là lần đầu tiên vào một nhà hàng như thế này, lúc sáng đi làm cô chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, cảm thấy bản thân lúc này có bộ dạng không phù hợp chút nào đối với sự xa hoa của nhà hàng, khiến cho cô cảm thấy rất ngại ngùng.
"Cố Dĩ Hiên cô gọi món ra đi, muốn ăn món gì thì cứ tùy ý gọi!"
"Nhiều món như vậy tôi không biết gọi món gì, anh gọi món gì tôi cũng gọi món đó là được rồi."
"Cho tôi hai phần bít tết medium rare này, với là những món ngon nhất trong nhà hàng đều đem lên đi."
"Dạ nhà hàng chúng tôi có thực đơn mười lăm món ngon nhất đều chuẩn bị luôn phải không ạ?"
"Ừ, đều mang những món đó lên hết đi."
"Anh gọi nhiều món như vậy sao, làm sao ăn hết được chứ?" Cố Dĩ Hiên thấy Tống Giang Thần gọi một bàn đồ ăn nhiều như vậy thì cảm thấy sửng sốt, sau đó mới quay sang nói với người nhân viên phục vụ:
"Nếu như đồ ăn nhiều quá ăn không hết thì có thể đem về không ạ?"
"Xin lỗi tiểu thư, ở nhà hàng của chúng tôi có quy định khách hàng không thể mang gói thức ăn về được ạ. Rất mong quý khách có thể thông cảm cho chúng tôi!"
Cố Dĩ Hiên cảm thấy mình có chút lỡ lời, đáng lẽ ra cô không nên đưa ra yêu cầu đó ở những nơi sang trọng như thế này, nhất là lại đi cùng với Tống Giang Thần, sẽ khiến anh ta bị mất mặt.
"Tôi chỉ nói như vậy thôi, không đem về thì cũng không sao hết." Cố Dĩ Hiên ngại ngùng đáp lại nhân viên phục vụ. Tuy nhiên Tống Giang Thần lại bảo với nhân viên:
"Đây là thẻ khách hàng của tôi, cô đưa tấm thẻ này cho quản lý nhà hàng bảo anh ta rằng tôi muốn gói thức ăn thừa đem về là được."
"Vâng ạ thưa tiên sinh."
Người nhân viên nhìn thấy tấm thẻ của Tống Giang Thần thì nhận ra đây là khách hàng cấp siêu vip của nhà hàng, cảm thấy có chút sợ hãi mà cầm tấm thẻ trên tay rồi đi giao cho quản lý. Mặc dù cô ta cũng không có làm phật lòng gì đến vị khách kia, tuy nhiên những vị khách có tấm thẻ này của nhà hàng, là những nhân vật cực kì có máu mặt, nhà hàng đều phải hết sức lưu ý làm vừa lòng bọn họ. Nếu không thì miếng cơm manh áo của bọn nhân viên các cô thực sự rất khó bảo toàn.
Quản lý nhìn thấy tấm thẻ khách hàng trên tay cô nhân viên đưa tới thì mắt sáng lên vội vàng mà đi tới bàn của Tống Giang Thần, một bộ dạng niềm nở như nhìn thấy châu báu vậy.
"Xin chào Tống tiên sinh, rất hoan nghênh tiên sinh đã đến dùng bữa tại nhà hàng chúng tôi, món ăn đã được đầu bếp cấp tốc chế biến rồi ạ, một lát nữa sẽ được mang lên, làm phiền hai vị đợi một chút ạ!"
"Không sao đâu, đợi một lát là được." Tống Giang Thần không quan tâm lắm mà trả lời người quản lý.
Cả một buổi chiều Tống Giang Thần đều là ở bên cạnh mà giúp cô tập luyện với cách chơi gôn cơ bản. Cố Dĩ Hiên rất nghiêm túc tập luyện nên khiến Tống Giang Thần rất hài lòng, mặc dù anh không có ý định bồi dưỡng cô thành một tay chơi gôn giỏi tuy nhiên thấy thái độ nghiêm túc học hỏi của cô khiến cho anh thoải mái không ít. Dù sao cũng sẽ không có ai muốn rằng "học trò" của mình sẽ không chịu nghe theo lời chỉ dạy của mình cả.
"Cố Dĩ Hiên, công ty chúng tôi nếu có một người đại diện hình ảnh như cô cũng không tệ, hôm nay tập như vậy hẳn là đã mệt rồi, bây giờ nên về thôi."
"Tôi không mệt lắm đâu, nhưng bây giờ trời cũng tối rồi tôi cũng muốn về nhà."
"Nếu như cô muốn tìm một khu nhà trọ tốt hơn tôi sẽ giúp cô, dù sao ở những khu trọ giá rẻ cũng không quá an toàn đâu."
"Không cần phải như vậy đâu, tôi cảm thấy rất ổn mà."
"Cố Dĩ Hiên cô làm sao lại luôn luôn từ chối ý tốt của tôi như vậy, cô sợ tôi ăn thịt cô sao?"
"Cái gì mà sợ anh ăn thịt chứ, tôi chỉ là cảm thấy không cần thiết thôi, nếu như tôi có thể tự lo được tôi sẽ không nhờ đến sự giúp đỡ của người khác."
"Thôi được rồi, cứ xem như là tôi chưa nói gì đi!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi đến ga-ra đỗ xe. Tống Giang Thần rất ga lăng mà mở cửa xe một bên để cho Cố Dĩ Hiên ngồi vào trong xe.
Rời khỏi sân gôn, Tống Giang Thần chở cô đến một nhà hàng năm sao gần đó, vui chơi cả buổi chiều khiến Tống Giang Thần đã đói bụng đến mức giường như nghe cả tiếng kêu phát ra từ trong bụng mình vậy.
"Anh chở tôi đi đâu vậy?"
"Đến đây ăn một chút đi, tôi đói chết rồi!"
Sau đó hai người bọn họ cùng nhau tiến vào trong nhà hàng. Cố Dĩ Hiên vẫn là lần đầu tiên vào một nhà hàng như thế này, lúc sáng đi làm cô chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, cảm thấy bản thân lúc này có bộ dạng không phù hợp chút nào đối với sự xa hoa của nhà hàng, khiến cho cô cảm thấy rất ngại ngùng.
"Cố Dĩ Hiên cô gọi món ra đi, muốn ăn món gì thì cứ tùy ý gọi!"
"Nhiều món như vậy tôi không biết gọi món gì, anh gọi món gì tôi cũng gọi món đó là được rồi."
"Cho tôi hai phần bít tết medium rare này, với là những món ngon nhất trong nhà hàng đều đem lên đi."
"Dạ nhà hàng chúng tôi có thực đơn mười lăm món ngon nhất đều chuẩn bị luôn phải không ạ?"
"Ừ, đều mang những món đó lên hết đi."
"Anh gọi nhiều món như vậy sao, làm sao ăn hết được chứ?" Cố Dĩ Hiên thấy Tống Giang Thần gọi một bàn đồ ăn nhiều như vậy thì cảm thấy sửng sốt, sau đó mới quay sang nói với người nhân viên phục vụ:
"Nếu như đồ ăn nhiều quá ăn không hết thì có thể đem về không ạ?"
"Xin lỗi tiểu thư, ở nhà hàng của chúng tôi có quy định khách hàng không thể mang gói thức ăn về được ạ. Rất mong quý khách có thể thông cảm cho chúng tôi!"
Cố Dĩ Hiên cảm thấy mình có chút lỡ lời, đáng lẽ ra cô không nên đưa ra yêu cầu đó ở những nơi sang trọng như thế này, nhất là lại đi cùng với Tống Giang Thần, sẽ khiến anh ta bị mất mặt.
"Tôi chỉ nói như vậy thôi, không đem về thì cũng không sao hết." Cố Dĩ Hiên ngại ngùng đáp lại nhân viên phục vụ. Tuy nhiên Tống Giang Thần lại bảo với nhân viên:
"Đây là thẻ khách hàng của tôi, cô đưa tấm thẻ này cho quản lý nhà hàng bảo anh ta rằng tôi muốn gói thức ăn thừa đem về là được."
"Vâng ạ thưa tiên sinh."
Người nhân viên nhìn thấy tấm thẻ của Tống Giang Thần thì nhận ra đây là khách hàng cấp siêu vip của nhà hàng, cảm thấy có chút sợ hãi mà cầm tấm thẻ trên tay rồi đi giao cho quản lý. Mặc dù cô ta cũng không có làm phật lòng gì đến vị khách kia, tuy nhiên những vị khách có tấm thẻ này của nhà hàng, là những nhân vật cực kì có máu mặt, nhà hàng đều phải hết sức lưu ý làm vừa lòng bọn họ. Nếu không thì miếng cơm manh áo của bọn nhân viên các cô thực sự rất khó bảo toàn.
Quản lý nhìn thấy tấm thẻ khách hàng trên tay cô nhân viên đưa tới thì mắt sáng lên vội vàng mà đi tới bàn của Tống Giang Thần, một bộ dạng niềm nở như nhìn thấy châu báu vậy.
"Xin chào Tống tiên sinh, rất hoan nghênh tiên sinh đã đến dùng bữa tại nhà hàng chúng tôi, món ăn đã được đầu bếp cấp tốc chế biến rồi ạ, một lát nữa sẽ được mang lên, làm phiền hai vị đợi một chút ạ!"
"Không sao đâu, đợi một lát là được." Tống Giang Thần không quan tâm lắm mà trả lời người quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.