Chương 45: Anh không say
Kyeon Jae
09/03/2023
Mùi rượu trên người Hoàng Lập Thành rất nồng.
Điều này càng khiến cho Trương Uyển Giao không dám tùy tiện tin tưởng vào lời nói của anh, nói một câu lấy lệ: “Chờ ngày mai anh tỉnh rượu rồi lại nói.”
“Anh không say, anh biết bản thân đang nói cái gì.” Hoàng Lập Thành giữ chặt tay cô không cho cô rời đi dù chỉ là một bước, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại toát lên vẻ cố chấp trẻ con: “Bộ dáng lúc say của anh như thế nào, không phải em là người biết rõ nhất sao?”
Trương Uyển Giao cảm thấy khuôn mặt vừa mới hồi phục lại bình thường của mình lại nóng rực lên một lần nữa.
Ai mà biết bộ dạng này của anh, rốt cuộc là say hay là không say đâu chứ?
“Lâm.” Hoàng Lập Thành tiến đến sát lại gần cô, áp lồng ngực vào lưng cô, giọng nói xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt hôm nay phá lệ mang theo một tia dịu dàng, pha lẫn với vị rượu ngòn ngọt, khàn khàn trầm thấp.
Trương Uyển Giao đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng loạn: “Không… Không còn sớm nữa rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi cũng phải đi ngủ đây.”
Nói xong lời này, cô vội vàng đứng dậy, bả vai trực tiếp đụng trúng cằm của Hoàng Lập Thành, anh rên lên một tiếng, nhưng lập tức lại muốn chộp lấy tay cô.
Trương Uyển Giao dường như không hề phát hiện ra, hoảng hốt chạy “rầm rầm” như bay chạy lên lầu, sau đó trực tiếp khóa trái cửa phòng mình lại.
Nhìn cửa phòng ngủ trên lầu hai đang khép chặt, Hoàng Lập Thành xoa xoa chiếc cằm vừa mới phải chịu đau của mình, đầu tiên là sửng sốt một hồi sau lại nhớ đến phản ứng vừa rồi của Trương Uyển Giao thì bất đắc dĩ cười ra một tiếng, lắc đầu nằm xuống.
Đối với anh, tình cảm dành cho Trương Uyển Giao chính là lâu ngày sinh tình, nhưng anh lại chẳng thấy việc lâu ngày sinh tình có cái gì không tốt, hai người dần dần quen với sự tồn tại của đối phương, ngày tháng trôi qua bình thản nhưng lại không hề nhàm chán, mới có thể sống lâu dài với nhau được.
Nhưng Uyển Giao của anh dường như lại không hiểu được tâm tư và suy nghĩ của anh, chắc hẳn là còn có phần cảm thấy anh căn bản không hề yêu cô.
Không sao cả, dù sao thì ngày tháng vẫn còn dài, cứ từ từ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Uyển Giao bị tiếng vỗ tay dưới lầu đánh thức, đẩy cửa phòng ra nhìn xuống phòng khách ở dưới lầu một, Tiểu Vũ Tử đang cùng với Hoàng Lập Thành chơi cửu liên hoàn, khuôn mặt của Tiểu Vũ Tử hiện lên vẻ sùng bái: “Woa, thì ra là như thế này, lúc trước con không hề nghĩ đến, cho nên cứ giải mãi không ra!”
Hoàng Lập Thành cũng vô cùng kiên nhẫn, xếp lại về hình dạng ban đầu sau đó thì biểu diễn lại một lần nữa cho thằng bé xem.
Hai người tập trung quá mức vào trò chơi, cho nên lúc Trương Uyển Giao đã đi đến phía sau thì không ai phát hiện ra cô cả.
“Khụ khụ...” Trương Uyển Giao ho khan một tiếng.
“Mẹ!” Tiểu Vũ Tử lập tức ngẩng đầu lên, cười tươi như đóa hoa mặt trời nhỏ: “Mẹ ơi, chú đang dạy cho con giải cửu liên hoàn đó, chính là cái mà lúc trước tụi mình suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách để giải đó, chú đã giải ra được rồi này.”
“Thế à?” Khóe mắt Trương Uyển Giao nhìn thoáng qua thấy Hoàng Lập Thành ngồi trên sô pha, bàn tay thon dài cầm cửu liên hoàn kia, anh đã tháo ra được một nửa.
“Chào buổi sáng.” Anh nói.
Trương Uyển Giao ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt của anh: “Chào buổi sáng.”
Cũng may Tiểu Vũ Tử vẫn còn nhỏ, chỉ lo tập trung vào cửu liên hoàn, cũng không quan tâm hỏi vì sao anh lại ở đây, trong đầu chỉ ngập tràn những câu hỏi làm sao để có thể giải ra được trò chơi mà thôi.
“Mẹ ơi, mẹ cũng mau đến đây xem này, phải giải như thế này đó nha.”
Trương Uyển Giao bị Tiểu Vũ Tử ôm chân kéo ngồi bên người Hoàng Lập Thành nhìn anh giải trò chơi.
Xương bàn tay của anh vô cùng sắc nét, tay anh điều khiển món đồ chơi kia vô cùng linh hoạt, tháo một vòng, rồi luồng qua một vòng, từng cửa ải một được anh dễ dàng giải mã và tháo ra.
“Xem hiểu chưa?”
Hoàng Lập Thành bỗng nhiên cất tiếng.
“A?” Trương Uyển Giao sửng sốt một lúc mới hồi hồn lại được, nhận ra anh đang hỏi cô xem có hiểu chưa thì ấp úng nói: “Xem… Hiểu rồi.”
Hoàng Lập Thành liền luồng mấy cửa vừa nãy mới tháo ra được lắp lại, cầm đến trước mặt cô: “Vậy em giải lại bước này cho anh xem.”
Biểu cảm của Trương Uyển Giao lập tức cứng đờ.
Cô vừa rồi chỉ lo nhìn tay của anh, làm gì có tâm trạng quan sát anh giải như thế nào đâu chứ, cũng chỉ thuận miệng trả lời anh như thế thôi, ai ngờ đâu anh lại như thầy giáo kiểm tra cô học sinh này có chăm chú nghe giảng như thế đâu cơ chứ?
Da đầu cô căng cứng hết cả lên, nhận lấy cửu liên hoàn rồi vụng về rút về sau hai nước..
Đến Tiểu Vũ Tử còn lắc đầu lia lịa: “Không đúng, mẹ ơi, không phải như thế đâu.”
“Cái này hơi phức tạp, trước giờ mẹ không được giỏi cái này cho lắm.” Trương Uyển Giao có chút xấu hổ: “Hai người cứ chơi đi chơi đi, mẹ không…”
“Bước này phải giải như thế này.”
Không đợi Trương Uyển Giao nói dứt lời, người kia đã cầm lấy tay cô.
Bàn tay của Hoàng Lập Thành rất lớn, dường như chỉ cần dùng một tay đã có thể bao được hết hai bàn tay nhỏ của cô, một tay khác lại chạm vào ngón trỏ của cô giúp cô thực hiện động tác: “Đầu tiên là đẩy cải này về phía trước, sau đó kéo cái này về sau, mau làm thử đi.”
Trương Uyển Giao có chút thất thần, ma xui quỷ khiến mà làm theo những gì anh vừa nói, dường như không thể làm chủ tư duy của mình được nữa, thực hiện các động tác vô cùng máy móc.
Chiếc cửu liên hoàn màu bạc nằm trong tay cô, nói chính xác hơn là tay của Phạm Lập Thành ôm trọn tay cô linh hoạt điều khiển món đồ chơi kia, kéo về trước hai bước, đẩy lên trên một bước, lại kéo xuống dưới một bước, sau đó kéo về trước một bước, cứ như thế mà không ngừng lặp lại các động tác phức tạp.
Mãi cho đến khi một tiếng “loảng xoảng” vang lên, tất cả các bộ phận của chiếc cửu liên hoàn đã được tách rời, cứ như thế là đã giải được một thứ đồ vô cùng phức tạp.
Trương Uyển Giao lập tức khôi phục lại tinh thần: “Giải ra rồi?”
Đến chính cô còn cảm thấy thật khó tin.
Hoàng Lập Thành nói: “Ừm, giải ra được rồi, không phải là rất khó, thử làm lại một lần nữa là em có thể tự mình giải ra rồi.”
Trong lòng Trương Uyển Giao có hơi căng thẳng, sợ Hoàng Lập Thành đột nhiên dâng trào cảm xúc mà ném chiếc cửu liên hoàn này đến bảo cô phải giải lại lần nữa
Cô vội vàng nói: “Không còn sớm nữa, không phải anh còn phải đến công ty nữa sao? Đi ăn bữa sáng thôi.”
Nói xong, cô vội quay đầu nói vọng vào bếp: “Dì Bảy chuẩn bị bữa sáng xong chưa ạ?”
Giọng nói của Dì Bảy truyền ra từ trong bếp, vô cùng nhiệt tình, thậm chí dường như còn có chút nghẹn ngào: “Xong rồi, xong rồi, có thể ăn được rồi.”
Thật ra Dì Bảy sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả nhà rồi, nhưng nhìn thấy hiếm khi nào mà hai người Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao mới có được cơ hội hòa hợp với nhau như thế, rất lâu rồi bác chưa được nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế, trong mắt bác đong đầy những cảm xúc không thể nói được thành lời, thật sự là không đành lòng phá hỏng giây phút êm đềm này.
“Cà phê của cậu chủ, nước ép của mợ chủ.”
Giọng điệu của Dì Bảy vô cùng nhẹ nhàng.
Trương Uyển Giao nói tiếng cảm ơn, rồi nói Dì Bảy ngồi xuống ăn chung với bọn họ luôn.
“Không sao không sao, cậu mợ cứ ăn, tôi đi dọn dẹp phòng bếp một lát, Quốc Anh, cháu xuống bếp chơi với bà đi.”
Tiểu Vũ Tử đương nhiên là không muốn, cậu bé thích dán vào người Hoàng Lập Thành mọi lúc: “Không muốn đâu, con muốn ăn sáng cùng với chú cơ.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trương Uyển Giao cảm thấy có chút ghen tị, buột miệng nói: “Con thích chú như thế sao?”
Còn chưa gặp Hoàng Lập Thành được mấy lần mà mỗi khi nhắc tới anh là mắt lại sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Nói thế nào thì Tiểu Vũ Tử vẫn còn bé, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Dì Bảy đi tới hoà giải, lôi kéo, dỗ dành cậu mấy câu: “Trong phòng bếp có kẹo viên hương chanh mà cháu thích đấy, cháu không muốn ăn sao?”
Cuối cùng thì năm viên kẹo viên hương chanh của Dì Bảy đã thành công dụ dỗ cậu bé đi vào trong.
Tâm trạng khó chịu của Trương Uyển Giao nháy mắt cũng trở nên tốt hơn.
Cho nên mới nói, địa vị của Hoàng Lập Thành trong lòng thằng bé cao hơn bốn viên kẹo hương chanh, nhưng lại vẫn thấp hơn năm viên, cũng không đáng là bao.
Dù sao thì cô cũng có Dì Bảy, mà có Dì Bảy sẽ có kẹo viên hương chanh, vậy thì chắc chắn cho dù có như thế nào thì người nào đó cũng không thể bắt cóc Tiểu Vũ Tử đi được..
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Hoàng Lập Thành cất lời hỏi: “Hôm nay em có đến công ty không?”
Trương Uyển Giao lấy lại tinh thần, do dự vài giây, giải thích nói: “Tôi đã xin nghỉ phép một tuần rồi, thời gian nghỉ phép vẫn còn chưa kết thúc.”
“Vậy đã làm xong hết chuyện của em chưa?”
“Vẫn chưa, hôm qua tôi và anh Đông chạy qua chạy lại một chuyến, nhưng vẫn chưa thể làm xong.”
Nhắc tới Lâm Kiến Đông, yết hầu của Hoàng Lập Thành có chút căng thẳng, anh hỏi: “Ủy ban nhân dân?”
“Ửm? Sao anh lại biết?” Khuôn mặt Trương Uyển Giao thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy hai người.”
Trương Uyển Giao nhíu mày, sắc mặt có chút phức tạp: “Cho nên… Anh cũng biết chuyện tôi muốn làm gì rồi?”
Điều này càng khiến cho Trương Uyển Giao không dám tùy tiện tin tưởng vào lời nói của anh, nói một câu lấy lệ: “Chờ ngày mai anh tỉnh rượu rồi lại nói.”
“Anh không say, anh biết bản thân đang nói cái gì.” Hoàng Lập Thành giữ chặt tay cô không cho cô rời đi dù chỉ là một bước, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại toát lên vẻ cố chấp trẻ con: “Bộ dáng lúc say của anh như thế nào, không phải em là người biết rõ nhất sao?”
Trương Uyển Giao cảm thấy khuôn mặt vừa mới hồi phục lại bình thường của mình lại nóng rực lên một lần nữa.
Ai mà biết bộ dạng này của anh, rốt cuộc là say hay là không say đâu chứ?
“Lâm.” Hoàng Lập Thành tiến đến sát lại gần cô, áp lồng ngực vào lưng cô, giọng nói xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt hôm nay phá lệ mang theo một tia dịu dàng, pha lẫn với vị rượu ngòn ngọt, khàn khàn trầm thấp.
Trương Uyển Giao đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng loạn: “Không… Không còn sớm nữa rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi cũng phải đi ngủ đây.”
Nói xong lời này, cô vội vàng đứng dậy, bả vai trực tiếp đụng trúng cằm của Hoàng Lập Thành, anh rên lên một tiếng, nhưng lập tức lại muốn chộp lấy tay cô.
Trương Uyển Giao dường như không hề phát hiện ra, hoảng hốt chạy “rầm rầm” như bay chạy lên lầu, sau đó trực tiếp khóa trái cửa phòng mình lại.
Nhìn cửa phòng ngủ trên lầu hai đang khép chặt, Hoàng Lập Thành xoa xoa chiếc cằm vừa mới phải chịu đau của mình, đầu tiên là sửng sốt một hồi sau lại nhớ đến phản ứng vừa rồi của Trương Uyển Giao thì bất đắc dĩ cười ra một tiếng, lắc đầu nằm xuống.
Đối với anh, tình cảm dành cho Trương Uyển Giao chính là lâu ngày sinh tình, nhưng anh lại chẳng thấy việc lâu ngày sinh tình có cái gì không tốt, hai người dần dần quen với sự tồn tại của đối phương, ngày tháng trôi qua bình thản nhưng lại không hề nhàm chán, mới có thể sống lâu dài với nhau được.
Nhưng Uyển Giao của anh dường như lại không hiểu được tâm tư và suy nghĩ của anh, chắc hẳn là còn có phần cảm thấy anh căn bản không hề yêu cô.
Không sao cả, dù sao thì ngày tháng vẫn còn dài, cứ từ từ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Uyển Giao bị tiếng vỗ tay dưới lầu đánh thức, đẩy cửa phòng ra nhìn xuống phòng khách ở dưới lầu một, Tiểu Vũ Tử đang cùng với Hoàng Lập Thành chơi cửu liên hoàn, khuôn mặt của Tiểu Vũ Tử hiện lên vẻ sùng bái: “Woa, thì ra là như thế này, lúc trước con không hề nghĩ đến, cho nên cứ giải mãi không ra!”
Hoàng Lập Thành cũng vô cùng kiên nhẫn, xếp lại về hình dạng ban đầu sau đó thì biểu diễn lại một lần nữa cho thằng bé xem.
Hai người tập trung quá mức vào trò chơi, cho nên lúc Trương Uyển Giao đã đi đến phía sau thì không ai phát hiện ra cô cả.
“Khụ khụ...” Trương Uyển Giao ho khan một tiếng.
“Mẹ!” Tiểu Vũ Tử lập tức ngẩng đầu lên, cười tươi như đóa hoa mặt trời nhỏ: “Mẹ ơi, chú đang dạy cho con giải cửu liên hoàn đó, chính là cái mà lúc trước tụi mình suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách để giải đó, chú đã giải ra được rồi này.”
“Thế à?” Khóe mắt Trương Uyển Giao nhìn thoáng qua thấy Hoàng Lập Thành ngồi trên sô pha, bàn tay thon dài cầm cửu liên hoàn kia, anh đã tháo ra được một nửa.
“Chào buổi sáng.” Anh nói.
Trương Uyển Giao ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt của anh: “Chào buổi sáng.”
Cũng may Tiểu Vũ Tử vẫn còn nhỏ, chỉ lo tập trung vào cửu liên hoàn, cũng không quan tâm hỏi vì sao anh lại ở đây, trong đầu chỉ ngập tràn những câu hỏi làm sao để có thể giải ra được trò chơi mà thôi.
“Mẹ ơi, mẹ cũng mau đến đây xem này, phải giải như thế này đó nha.”
Trương Uyển Giao bị Tiểu Vũ Tử ôm chân kéo ngồi bên người Hoàng Lập Thành nhìn anh giải trò chơi.
Xương bàn tay của anh vô cùng sắc nét, tay anh điều khiển món đồ chơi kia vô cùng linh hoạt, tháo một vòng, rồi luồng qua một vòng, từng cửa ải một được anh dễ dàng giải mã và tháo ra.
“Xem hiểu chưa?”
Hoàng Lập Thành bỗng nhiên cất tiếng.
“A?” Trương Uyển Giao sửng sốt một lúc mới hồi hồn lại được, nhận ra anh đang hỏi cô xem có hiểu chưa thì ấp úng nói: “Xem… Hiểu rồi.”
Hoàng Lập Thành liền luồng mấy cửa vừa nãy mới tháo ra được lắp lại, cầm đến trước mặt cô: “Vậy em giải lại bước này cho anh xem.”
Biểu cảm của Trương Uyển Giao lập tức cứng đờ.
Cô vừa rồi chỉ lo nhìn tay của anh, làm gì có tâm trạng quan sát anh giải như thế nào đâu chứ, cũng chỉ thuận miệng trả lời anh như thế thôi, ai ngờ đâu anh lại như thầy giáo kiểm tra cô học sinh này có chăm chú nghe giảng như thế đâu cơ chứ?
Da đầu cô căng cứng hết cả lên, nhận lấy cửu liên hoàn rồi vụng về rút về sau hai nước..
Đến Tiểu Vũ Tử còn lắc đầu lia lịa: “Không đúng, mẹ ơi, không phải như thế đâu.”
“Cái này hơi phức tạp, trước giờ mẹ không được giỏi cái này cho lắm.” Trương Uyển Giao có chút xấu hổ: “Hai người cứ chơi đi chơi đi, mẹ không…”
“Bước này phải giải như thế này.”
Không đợi Trương Uyển Giao nói dứt lời, người kia đã cầm lấy tay cô.
Bàn tay của Hoàng Lập Thành rất lớn, dường như chỉ cần dùng một tay đã có thể bao được hết hai bàn tay nhỏ của cô, một tay khác lại chạm vào ngón trỏ của cô giúp cô thực hiện động tác: “Đầu tiên là đẩy cải này về phía trước, sau đó kéo cái này về sau, mau làm thử đi.”
Trương Uyển Giao có chút thất thần, ma xui quỷ khiến mà làm theo những gì anh vừa nói, dường như không thể làm chủ tư duy của mình được nữa, thực hiện các động tác vô cùng máy móc.
Chiếc cửu liên hoàn màu bạc nằm trong tay cô, nói chính xác hơn là tay của Phạm Lập Thành ôm trọn tay cô linh hoạt điều khiển món đồ chơi kia, kéo về trước hai bước, đẩy lên trên một bước, lại kéo xuống dưới một bước, sau đó kéo về trước một bước, cứ như thế mà không ngừng lặp lại các động tác phức tạp.
Mãi cho đến khi một tiếng “loảng xoảng” vang lên, tất cả các bộ phận của chiếc cửu liên hoàn đã được tách rời, cứ như thế là đã giải được một thứ đồ vô cùng phức tạp.
Trương Uyển Giao lập tức khôi phục lại tinh thần: “Giải ra rồi?”
Đến chính cô còn cảm thấy thật khó tin.
Hoàng Lập Thành nói: “Ừm, giải ra được rồi, không phải là rất khó, thử làm lại một lần nữa là em có thể tự mình giải ra rồi.”
Trong lòng Trương Uyển Giao có hơi căng thẳng, sợ Hoàng Lập Thành đột nhiên dâng trào cảm xúc mà ném chiếc cửu liên hoàn này đến bảo cô phải giải lại lần nữa
Cô vội vàng nói: “Không còn sớm nữa, không phải anh còn phải đến công ty nữa sao? Đi ăn bữa sáng thôi.”
Nói xong, cô vội quay đầu nói vọng vào bếp: “Dì Bảy chuẩn bị bữa sáng xong chưa ạ?”
Giọng nói của Dì Bảy truyền ra từ trong bếp, vô cùng nhiệt tình, thậm chí dường như còn có chút nghẹn ngào: “Xong rồi, xong rồi, có thể ăn được rồi.”
Thật ra Dì Bảy sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cả nhà rồi, nhưng nhìn thấy hiếm khi nào mà hai người Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao mới có được cơ hội hòa hợp với nhau như thế, rất lâu rồi bác chưa được nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế, trong mắt bác đong đầy những cảm xúc không thể nói được thành lời, thật sự là không đành lòng phá hỏng giây phút êm đềm này.
“Cà phê của cậu chủ, nước ép của mợ chủ.”
Giọng điệu của Dì Bảy vô cùng nhẹ nhàng.
Trương Uyển Giao nói tiếng cảm ơn, rồi nói Dì Bảy ngồi xuống ăn chung với bọn họ luôn.
“Không sao không sao, cậu mợ cứ ăn, tôi đi dọn dẹp phòng bếp một lát, Quốc Anh, cháu xuống bếp chơi với bà đi.”
Tiểu Vũ Tử đương nhiên là không muốn, cậu bé thích dán vào người Hoàng Lập Thành mọi lúc: “Không muốn đâu, con muốn ăn sáng cùng với chú cơ.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trương Uyển Giao cảm thấy có chút ghen tị, buột miệng nói: “Con thích chú như thế sao?”
Còn chưa gặp Hoàng Lập Thành được mấy lần mà mỗi khi nhắc tới anh là mắt lại sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Nói thế nào thì Tiểu Vũ Tử vẫn còn bé, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Dì Bảy đi tới hoà giải, lôi kéo, dỗ dành cậu mấy câu: “Trong phòng bếp có kẹo viên hương chanh mà cháu thích đấy, cháu không muốn ăn sao?”
Cuối cùng thì năm viên kẹo viên hương chanh của Dì Bảy đã thành công dụ dỗ cậu bé đi vào trong.
Tâm trạng khó chịu của Trương Uyển Giao nháy mắt cũng trở nên tốt hơn.
Cho nên mới nói, địa vị của Hoàng Lập Thành trong lòng thằng bé cao hơn bốn viên kẹo hương chanh, nhưng lại vẫn thấp hơn năm viên, cũng không đáng là bao.
Dù sao thì cô cũng có Dì Bảy, mà có Dì Bảy sẽ có kẹo viên hương chanh, vậy thì chắc chắn cho dù có như thế nào thì người nào đó cũng không thể bắt cóc Tiểu Vũ Tử đi được..
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Hoàng Lập Thành cất lời hỏi: “Hôm nay em có đến công ty không?”
Trương Uyển Giao lấy lại tinh thần, do dự vài giây, giải thích nói: “Tôi đã xin nghỉ phép một tuần rồi, thời gian nghỉ phép vẫn còn chưa kết thúc.”
“Vậy đã làm xong hết chuyện của em chưa?”
“Vẫn chưa, hôm qua tôi và anh Đông chạy qua chạy lại một chuyến, nhưng vẫn chưa thể làm xong.”
Nhắc tới Lâm Kiến Đông, yết hầu của Hoàng Lập Thành có chút căng thẳng, anh hỏi: “Ủy ban nhân dân?”
“Ửm? Sao anh lại biết?” Khuôn mặt Trương Uyển Giao thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy hai người.”
Trương Uyển Giao nhíu mày, sắc mặt có chút phức tạp: “Cho nên… Anh cũng biết chuyện tôi muốn làm gì rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.