Chương 49: Danh tính
Kyeon Jae
09/03/2023
Cuộc điện thoại của Trương Uyển Giao không dài nhưng giọng nói rõ ràng cùng
thái độ tự nhiên và nụ cười luôn trên môi làm thần sắc Hoàng Lập Thành
dần ngưng trệ lại.
“Anh muốn đến đây à?” Trương Uyển Giao nói và tự nhiên quay sang nhìn Hoàng Lập Thành một cái nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn lướt qua rồi thôi: “Không có chuyện gì đâu. Nếu không bận chuyện gì thì anh qua đây đi.”
Nếu không bận chuyện gì?
Bàn tay Hoàng Lập Thành đang đặt trên đầu gối siết chặt lại, ánh mắt anh cũng trầm xuống theo.
Chỉ một lát sau là Lâm Kiến Đông tới nơi. Anh cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng Lập Thành cũng đang ở đó mà rất tự nhiên bước vào, chào hỏi Hoàng Lập Thành: “Anh Thành cũng ở đây à, tôi nghe nói Quốc Anh cứ quấn lấy anh suốt, thật làm phiền anh quá!”
Lúc này sắc mặt của Hoàng Lập Thành vô cùng khó nhìn.
Sự giằng co giữa những người đàn ông với nhau bao giờ cũng diễn ra một cách âm thầm lặng lẽ và bên ngoài bao giờ cũng là một vẻ bình tĩnh, hiền hòa.
Lâm Kiến Đông và Hoàng Lập Thành ngồi một bên còn Trương Uyển Giao thì bận rộn lấy đồ ăn cho Tiểu Vũ Tử nên cũng không quay sang nói chuyện được với hai người kia.
Hoàng Lập Thành nói: “Bây giờ anh Đông đang làm việc ở Viện kiểm sát à?”
“Ừ.”
“Công việc ở Viện kiểm sát thì bận rộn mà chỗ đó cách đây cũng xa. Vậy mà anh Đông tới đây cũng nhanh nhỉ?”
“Chuyện là thế này.” Lâm Kiến Đông từ từ nói chuyện: “Bạn tôi có vài tấm vé vào cửa ở Disney, tôi hẹn với anh ấy qua lấy vé, đúng lúc đó thì Uyển Giao gọi điện thoại nói cô ấy đang ăn cơm ở đây nên tôi tiện đường qua đây luôn.”
Nói xong, Lâm Kiến Đông dừng lại mấy giây: “Chắc Anh Thành không phiền chuyện tôi tới đây chứ?”
Đúng là biết rõ còn cố mà hỏi. Nhưng hiện giờ Hoàng Lập Thành cũng không có tư cách gì để thấy khó chịu.
Trương Uyển Giao đang độc thân, một cô gái độc thân có quyền tiếp nhận sự theo đuổi của những chàng trai yêu mến cô và chồng trước thì chẳng liên quan gì tới chuyện này.
Nụ cười của Hoàng Lập Thành hiện rõ vẻ lạnh lùng: “Cô ấy không được khỏe, vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh và còn phải chăm một đứa trẻ nữa. Cô ấy không chơi nổi mấy trò chơi vận động mạo hiểm đâu, lần trước đi thủy cung suýt chút nữa còn xảy ra chuyện. Chắc là anh Đông quên hết những chuyện này rồi nhỉ?”
Lâm Kiến Đông chau mày: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Mùi “thuốc súng” đã tràn ngập xung quanh, Trương Uyển Giao cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn, cô lập tức cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ: “Không sao đâu, em đã muốn đi Disney từ lâu lắm rồi mà mãi không có thời gian để đi. Nhân cơ hội này em có thể đưa Tiểu Vũ Tử đi cùng, bọn em không chơi mấy trò chơi kiểu xe chạy qua núi là được rồi. Còn mấy trò khác thì em vẫn có thể chơi được như trò bảy chú lùn đào núi này, những trò đó không mạo hiểm đâu.”
Từ lúc Disney mở cửa đón khách thì Trương Uyển Giao đã rất muốn đến đây chơi. Lúc đó cô cũng nói chuyện này với Hoàng Lập Thành vài lần rồi nhưng cũng chỉ là nói đùa cho vui. Cô còn nhớ có một hôm sau khi Hoàng Lập Thành liên hoan ăn uống ở ngoài về, anh ngồi trên sofa cởi cà vạt và nhận xét rằng Disney đúng là chỗ cho bọn trẻ con.
Từ đó về sau Trương Uyển Giao cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Hoàng Lập Thành không hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Trương Uyển Giao, sắc mặt anh không có vẻ gì suy nghĩ cả: “Chỉ là khu vui chơi thôi mà, mình đi lúc nào chẳng được, đâu nhất thiết cứ phải đi vào những lúc cơ thể đang không khỏe như bây giờ đâu.”
Trương Uyển Giao nói những lời đó là để giảm sự căng thẳng trong cuộc nói chuyện của Lâm Kiến Đông và Hoàng Lập Thành, cô không hề đem theo cảm xúc gì trong lời nói của mình. Nhưng sau khi Hoàng Lập Thành nói những lời đó thì tự nhiên cô cảm thấy cô cùng buồn bực và khó chịu.
“Đây là chuyện của tôi, sức khỏe cũng là sức khỏe của tôi. Giám đốc Bách, anh hình như quản hơi nhiều việc rồi đấy.”
Hoàng Lập Thành đơ người ra.
Từ lúc hai người ly hôn xong, Trương Uyển Giao hình như đã trở nên sắc bén và gai góc hơn trước nhiều.
Trương Uyển Giao nói ra lời khó nghe như vậy làm Lâm Kiến Đông không kìm được mà phải quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm sâu xa: “Từ lâu Uyển Giao đã muốn đi Disney rồi. Cuộc sống có mấy chục năm thôi, muốn làm chuyện gì hãy đi làm chuyện đó đi chứ đừng chuyện gì cũng để tới sau này. Ai biết về sau còn được bao lâu chứ.”
Câu nói này không hề sai nhưng do Lâm Kiến Đông nói ra nên Hoàng Lập Thành cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó, Trương Uyển Giao cũng không nói gì nữa. Cô chỉ gắp đồ ăn cho bé Tiểu Vũ Tử hoặc cúi đầu ăn cơm.
Nhiều khi Hoàng Lập Thành định quay sang nói với cô gì đó nhưng lại thấy Lâm Kiến Đông cũng đang ở đây thì không nói nữa. Hoàng Lập Thành rất muốn quăng luôn Lâm Kiến Đông ra ngoài, không để anh ta ngồi đây cản trở hai người họ nữa.
Bữa cơm vẫn chưa xong thì trợ lý Lưu gọi điện thoại tới.
Hoàng Lập Thành tỏ ra mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà đột nhiên Hoàng Lập Thành biến sắc.
Từ nãy tới giờ Trương Uyển Giao vẫn luôn để ý tới Hoàng Lập Thành, cô thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng thì cô cũng thấy hơi đau lòng.
Đã có rất nhiều lần bọn họ đang ngồi ăn cơm hoặc đang ở riêng với nhau nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại thì Hoàng Lập Thành đã phải đứng lên đi ngay, cho dù hôm đó là sinh nhật của cô hay kỉ niệm ngày cưới. Dường như từ trước tới nay chưa có một ngoại lệ nào cả.
Tối hôm qua anh uống rượu say, những gì anh nói ra đã suýt chút nữa khiến cô từ bỏ con đường lui cho mình. Nhưng cô bình tĩnh suy nghĩ, con người uống say rồi thì không hề tỉnh táo nữa, những cảm xúc của họ có thể bị vĩ đại hóa lên trở thành thứ gì đó rất to lớn và cô nghĩ trong đó có cả tình yêu Hoàng Lập Thành dành cho cô.
Hoàng Lập Thành không yêu cô ư? Hai người đã chung sống với nhau ba năm, cho dù là nuôi một con chó thì người và chó cũng có cảm tình với nhau huống gì đó là con người. Tình cảm anh dành cho cô như một thói quen trong cuộc sống, nó đến từ sự dựa dẫm trong những chuyện nhỏ bé hàng ngày và chỉ thế mà thôi.
Lý Mạn Trương đã rời xa anh bao nhiêu năm nay rồi vậy mà chỉ cần một cái vẫy tay của cô ta là anh đã đứng dậy và đi ngay.
Đó mới là tình yêu thực sự.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Lập Thành nhìn sang Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao nói: “Nếu như anh có việc thì cứ đi trước đi, chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi.”
Hoàng Lập Thành hơi đắn đo một chút rồi sau cùng vẫn đứng lên và rời đi.
Đợi đến khi Hoàng Lập Thành hoàn toàn đi khỏi, Trương Uyển Giao khịt khịt mũi như tự giễu mình. Cô cầm lấy cốc nước bên cạnh lên và uống: “Anh Kiến Đông, anh có muốn ăn thêm gì nữa không để em gọi thêm.”
Lâm Kiến Đông là người hiểu cô nhất, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Anh nghe nói mới có món cá vàng muối ớt, món đó có lẽ cũng khá ngon.”
Tiểu Vũ Tử yên lặng ngồi ăn, cậu bé nghĩ thầm chú Thành đúng là quá ngốc.
Ở một nơi khác, Hoàng Lập Thành vừa về công ty thì trợ lý Lưu đưa ngay tập tài liệu cho anh.
“Những gì có liên quan đến thân phận của Quốc Anh đều nằm ở đây, đây là thông tin về mẹ của đứa bé, tên Hà Thanh Xuân, cô này là một diễn viên nhưng không nổi tiếng lắm và chỉ toàn đóng vai phụ trong các bộ phim nhỏ thôi.”
Hoàng Lập Thành nhìn tấm ảnh của người phụ nữ trên tập tài liệu, anh cau mày: “Bố của đứa bé thì sao? Đã xác định được danh tính chưa?”
“Tôi không điều tra ra được. Đời tư của diễn viên khá phức tạp. Cô Hà Thanh Xuân này ngoài những cuộc xã giao bắt buộc phải tham gia ra thì không có quan hệ thân thiết, lâu dài với bất cứ người đàn ông nào. Đến bây giờ cô này vẫn chưa nổi tiếng được chắc cũng vì không có ai chống lưng phía sau.
Một cô diễn viên không nổi tiếng với thu nhập không cao thì cùng lắm cũng chỉ nuôi sống được bản thân mình. Nếu như phải nuôi thêm một đứa trẻ bị bệnh tim nữa chắc không sống nổi.
Nhưng có lẽ đây không phải là nguyên nhân khiến cô ta bỏ con lại trước cửa nhà của Trương Uyển Giao.
“Chuyện này ngoài cậu điều tra ra thì còn ai biết nữa không?”
Trợ lý Lưu ngẫm nghĩ một lát: “Có lẽ không có ai, tôi thấy cô Hà Thanh Xuân này giấu rất kỹ đứa bé. Có lẽ đến những người môi giới cũng không biết đến sự tồn tại của đứa bé.”
Hoàng Lập Thành suy nghĩ: “Chuyện này cứ giữ kín lại đã, phía Trương Uyển Giao hẳn cũng đang điều tra thân thế của đứa bé. Cậu hãy nghĩ cách đừng để cho cô ấy điều tra ra được.”
“Như vậy có ổn không?” Trợ lý Lưu hơi đắn đo: “Đây dù sao cũng là chuyện trong nhà của phó giám đốc Lâm, nếu như che giấu cô ấy và đến một ngày nào đó cô ấy biết được chuyện này thì…”
“Cứ giấu đi đã.” Giọng của Hoàng Lập Thành nghiêm lại: “Rồi cậu tới Uỷ ban nhân dân và trại trẻ mồ côi, lấy hết những giấy tờ cần lấy để cho đứa bé này không đủ điều kiện được nhận nuôi.”
Nếu như là đứa trẻ khác thì không sao nhưng đứa trẻ mà Trương Uyển Giao muốn nhận nuôi là Quốc Anh thì tuyệt đối không được.
“Anh muốn đến đây à?” Trương Uyển Giao nói và tự nhiên quay sang nhìn Hoàng Lập Thành một cái nhưng ánh mắt cô chỉ nhìn lướt qua rồi thôi: “Không có chuyện gì đâu. Nếu không bận chuyện gì thì anh qua đây đi.”
Nếu không bận chuyện gì?
Bàn tay Hoàng Lập Thành đang đặt trên đầu gối siết chặt lại, ánh mắt anh cũng trầm xuống theo.
Chỉ một lát sau là Lâm Kiến Đông tới nơi. Anh cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng Lập Thành cũng đang ở đó mà rất tự nhiên bước vào, chào hỏi Hoàng Lập Thành: “Anh Thành cũng ở đây à, tôi nghe nói Quốc Anh cứ quấn lấy anh suốt, thật làm phiền anh quá!”
Lúc này sắc mặt của Hoàng Lập Thành vô cùng khó nhìn.
Sự giằng co giữa những người đàn ông với nhau bao giờ cũng diễn ra một cách âm thầm lặng lẽ và bên ngoài bao giờ cũng là một vẻ bình tĩnh, hiền hòa.
Lâm Kiến Đông và Hoàng Lập Thành ngồi một bên còn Trương Uyển Giao thì bận rộn lấy đồ ăn cho Tiểu Vũ Tử nên cũng không quay sang nói chuyện được với hai người kia.
Hoàng Lập Thành nói: “Bây giờ anh Đông đang làm việc ở Viện kiểm sát à?”
“Ừ.”
“Công việc ở Viện kiểm sát thì bận rộn mà chỗ đó cách đây cũng xa. Vậy mà anh Đông tới đây cũng nhanh nhỉ?”
“Chuyện là thế này.” Lâm Kiến Đông từ từ nói chuyện: “Bạn tôi có vài tấm vé vào cửa ở Disney, tôi hẹn với anh ấy qua lấy vé, đúng lúc đó thì Uyển Giao gọi điện thoại nói cô ấy đang ăn cơm ở đây nên tôi tiện đường qua đây luôn.”
Nói xong, Lâm Kiến Đông dừng lại mấy giây: “Chắc Anh Thành không phiền chuyện tôi tới đây chứ?”
Đúng là biết rõ còn cố mà hỏi. Nhưng hiện giờ Hoàng Lập Thành cũng không có tư cách gì để thấy khó chịu.
Trương Uyển Giao đang độc thân, một cô gái độc thân có quyền tiếp nhận sự theo đuổi của những chàng trai yêu mến cô và chồng trước thì chẳng liên quan gì tới chuyện này.
Nụ cười của Hoàng Lập Thành hiện rõ vẻ lạnh lùng: “Cô ấy không được khỏe, vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh và còn phải chăm một đứa trẻ nữa. Cô ấy không chơi nổi mấy trò chơi vận động mạo hiểm đâu, lần trước đi thủy cung suýt chút nữa còn xảy ra chuyện. Chắc là anh Đông quên hết những chuyện này rồi nhỉ?”
Lâm Kiến Đông chau mày: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Mùi “thuốc súng” đã tràn ngập xung quanh, Trương Uyển Giao cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn, cô lập tức cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ: “Không sao đâu, em đã muốn đi Disney từ lâu lắm rồi mà mãi không có thời gian để đi. Nhân cơ hội này em có thể đưa Tiểu Vũ Tử đi cùng, bọn em không chơi mấy trò chơi kiểu xe chạy qua núi là được rồi. Còn mấy trò khác thì em vẫn có thể chơi được như trò bảy chú lùn đào núi này, những trò đó không mạo hiểm đâu.”
Từ lúc Disney mở cửa đón khách thì Trương Uyển Giao đã rất muốn đến đây chơi. Lúc đó cô cũng nói chuyện này với Hoàng Lập Thành vài lần rồi nhưng cũng chỉ là nói đùa cho vui. Cô còn nhớ có một hôm sau khi Hoàng Lập Thành liên hoan ăn uống ở ngoài về, anh ngồi trên sofa cởi cà vạt và nhận xét rằng Disney đúng là chỗ cho bọn trẻ con.
Từ đó về sau Trương Uyển Giao cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Hoàng Lập Thành không hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Trương Uyển Giao, sắc mặt anh không có vẻ gì suy nghĩ cả: “Chỉ là khu vui chơi thôi mà, mình đi lúc nào chẳng được, đâu nhất thiết cứ phải đi vào những lúc cơ thể đang không khỏe như bây giờ đâu.”
Trương Uyển Giao nói những lời đó là để giảm sự căng thẳng trong cuộc nói chuyện của Lâm Kiến Đông và Hoàng Lập Thành, cô không hề đem theo cảm xúc gì trong lời nói của mình. Nhưng sau khi Hoàng Lập Thành nói những lời đó thì tự nhiên cô cảm thấy cô cùng buồn bực và khó chịu.
“Đây là chuyện của tôi, sức khỏe cũng là sức khỏe của tôi. Giám đốc Bách, anh hình như quản hơi nhiều việc rồi đấy.”
Hoàng Lập Thành đơ người ra.
Từ lúc hai người ly hôn xong, Trương Uyển Giao hình như đã trở nên sắc bén và gai góc hơn trước nhiều.
Trương Uyển Giao nói ra lời khó nghe như vậy làm Lâm Kiến Đông không kìm được mà phải quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm sâu xa: “Từ lâu Uyển Giao đã muốn đi Disney rồi. Cuộc sống có mấy chục năm thôi, muốn làm chuyện gì hãy đi làm chuyện đó đi chứ đừng chuyện gì cũng để tới sau này. Ai biết về sau còn được bao lâu chứ.”
Câu nói này không hề sai nhưng do Lâm Kiến Đông nói ra nên Hoàng Lập Thành cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó, Trương Uyển Giao cũng không nói gì nữa. Cô chỉ gắp đồ ăn cho bé Tiểu Vũ Tử hoặc cúi đầu ăn cơm.
Nhiều khi Hoàng Lập Thành định quay sang nói với cô gì đó nhưng lại thấy Lâm Kiến Đông cũng đang ở đây thì không nói nữa. Hoàng Lập Thành rất muốn quăng luôn Lâm Kiến Đông ra ngoài, không để anh ta ngồi đây cản trở hai người họ nữa.
Bữa cơm vẫn chưa xong thì trợ lý Lưu gọi điện thoại tới.
Hoàng Lập Thành tỏ ra mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà đột nhiên Hoàng Lập Thành biến sắc.
Từ nãy tới giờ Trương Uyển Giao vẫn luôn để ý tới Hoàng Lập Thành, cô thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng thì cô cũng thấy hơi đau lòng.
Đã có rất nhiều lần bọn họ đang ngồi ăn cơm hoặc đang ở riêng với nhau nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại thì Hoàng Lập Thành đã phải đứng lên đi ngay, cho dù hôm đó là sinh nhật của cô hay kỉ niệm ngày cưới. Dường như từ trước tới nay chưa có một ngoại lệ nào cả.
Tối hôm qua anh uống rượu say, những gì anh nói ra đã suýt chút nữa khiến cô từ bỏ con đường lui cho mình. Nhưng cô bình tĩnh suy nghĩ, con người uống say rồi thì không hề tỉnh táo nữa, những cảm xúc của họ có thể bị vĩ đại hóa lên trở thành thứ gì đó rất to lớn và cô nghĩ trong đó có cả tình yêu Hoàng Lập Thành dành cho cô.
Hoàng Lập Thành không yêu cô ư? Hai người đã chung sống với nhau ba năm, cho dù là nuôi một con chó thì người và chó cũng có cảm tình với nhau huống gì đó là con người. Tình cảm anh dành cho cô như một thói quen trong cuộc sống, nó đến từ sự dựa dẫm trong những chuyện nhỏ bé hàng ngày và chỉ thế mà thôi.
Lý Mạn Trương đã rời xa anh bao nhiêu năm nay rồi vậy mà chỉ cần một cái vẫy tay của cô ta là anh đã đứng dậy và đi ngay.
Đó mới là tình yêu thực sự.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Lập Thành nhìn sang Trương Uyển Giao.
Trương Uyển Giao nói: “Nếu như anh có việc thì cứ đi trước đi, chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi.”
Hoàng Lập Thành hơi đắn đo một chút rồi sau cùng vẫn đứng lên và rời đi.
Đợi đến khi Hoàng Lập Thành hoàn toàn đi khỏi, Trương Uyển Giao khịt khịt mũi như tự giễu mình. Cô cầm lấy cốc nước bên cạnh lên và uống: “Anh Kiến Đông, anh có muốn ăn thêm gì nữa không để em gọi thêm.”
Lâm Kiến Đông là người hiểu cô nhất, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Anh nghe nói mới có món cá vàng muối ớt, món đó có lẽ cũng khá ngon.”
Tiểu Vũ Tử yên lặng ngồi ăn, cậu bé nghĩ thầm chú Thành đúng là quá ngốc.
Ở một nơi khác, Hoàng Lập Thành vừa về công ty thì trợ lý Lưu đưa ngay tập tài liệu cho anh.
“Những gì có liên quan đến thân phận của Quốc Anh đều nằm ở đây, đây là thông tin về mẹ của đứa bé, tên Hà Thanh Xuân, cô này là một diễn viên nhưng không nổi tiếng lắm và chỉ toàn đóng vai phụ trong các bộ phim nhỏ thôi.”
Hoàng Lập Thành nhìn tấm ảnh của người phụ nữ trên tập tài liệu, anh cau mày: “Bố của đứa bé thì sao? Đã xác định được danh tính chưa?”
“Tôi không điều tra ra được. Đời tư của diễn viên khá phức tạp. Cô Hà Thanh Xuân này ngoài những cuộc xã giao bắt buộc phải tham gia ra thì không có quan hệ thân thiết, lâu dài với bất cứ người đàn ông nào. Đến bây giờ cô này vẫn chưa nổi tiếng được chắc cũng vì không có ai chống lưng phía sau.
Một cô diễn viên không nổi tiếng với thu nhập không cao thì cùng lắm cũng chỉ nuôi sống được bản thân mình. Nếu như phải nuôi thêm một đứa trẻ bị bệnh tim nữa chắc không sống nổi.
Nhưng có lẽ đây không phải là nguyên nhân khiến cô ta bỏ con lại trước cửa nhà của Trương Uyển Giao.
“Chuyện này ngoài cậu điều tra ra thì còn ai biết nữa không?”
Trợ lý Lưu ngẫm nghĩ một lát: “Có lẽ không có ai, tôi thấy cô Hà Thanh Xuân này giấu rất kỹ đứa bé. Có lẽ đến những người môi giới cũng không biết đến sự tồn tại của đứa bé.”
Hoàng Lập Thành suy nghĩ: “Chuyện này cứ giữ kín lại đã, phía Trương Uyển Giao hẳn cũng đang điều tra thân thế của đứa bé. Cậu hãy nghĩ cách đừng để cho cô ấy điều tra ra được.”
“Như vậy có ổn không?” Trợ lý Lưu hơi đắn đo: “Đây dù sao cũng là chuyện trong nhà của phó giám đốc Lâm, nếu như che giấu cô ấy và đến một ngày nào đó cô ấy biết được chuyện này thì…”
“Cứ giấu đi đã.” Giọng của Hoàng Lập Thành nghiêm lại: “Rồi cậu tới Uỷ ban nhân dân và trại trẻ mồ côi, lấy hết những giấy tờ cần lấy để cho đứa bé này không đủ điều kiện được nhận nuôi.”
Nếu như là đứa trẻ khác thì không sao nhưng đứa trẻ mà Trương Uyển Giao muốn nhận nuôi là Quốc Anh thì tuyệt đối không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.