Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 21: Em không có làm gì

Kyeon Jae

09/03/2023

Lý Mạn Trương đứng trên cầu thang, lúc thấy Trương Uyển Giao cũng không khỏi ngạc nhiên: “Cô Uyển Giao? Cũng đã ly hôn rồi mà sao sáng sớm cô còn đến tìm Anh Thành thế này?”

Trương Uyển Giao siết chặt tay: “Hoàng Lập Thành có ở nhà không?”

Lý Mạn Trương nói: “Đương nhiên rồi, đây là nhà của anh ấy mà.”

Trương Uyển Giao cũng không tin lời cô ta nói, chỉ hỏi chị Cửu: “Chị nói đi.”

“Cô chủ.” Chị Cửu rơi vào thế khó xử: “Cô đừng nóng giận, tối hôm qua cậu chủ trở về... cậu ấy uống quá nhiều.”

Trong mắt Trương Uyển Giao hiện ra một tia cười giễu mơ hồ.

Uống quá nhiều?

Khi ra khỏi bữa tiệc ngày hôm qua, rõ ràng Hoàng Lập Thành rất tỉnh táo, loại lý do uống say mượn cớ này thật sự thối nát khiến người ta không có cách nào tha thứ được.

Trương Uyển Giao không chút nghĩ ngợi, xoay người rời đi.

“Cô chủ...”

Chị Cửu muốn đuổi theo cô, nhưng còn chưa tới cửa đã bị Lý Mạn Trương gọi lại: “Chị Cửu, chị là người làm của nhà họ Hoàng, cũng không phải nhà họ Trương, quản hơi nhiều rồi đó.”

Lý Mạn Trương đã đến biệt thự hai lần, hôm qua còn trở về chung với cậu chủ. Người làm trên dưới nhà họ Hoàng đều không thể tin được, nhưng mà đều biết nếu làm mất lòng người tên Trang này sẽ nguy ngay.

Mọi người chỉ là người giúp việc mà thôi.

Trương Uyển Giao một mình chạy ra cổng, trực tiếp ném hết những thứ trong tay vào thùng rác.

Sau khi ngồi vào trên xe, trong phút chốc, cô cảm thấy mình hết sức buồn cười.

Thậm chí bản thân còn mang đồ ăn sáng đến tận nơi tìm Hoàng Lập Thành, kết quả lại thấy được cảnh tượng như vậy, làm chuyện vô ích còn bị người ta cười nhạo một hồi.

Âm thanh động cơ vang lên trong sân, sau đó dần dần đi xa.

Trong biệt thự, Lý Mạn Trương khép áo ngủ lại, lúc đang muốn đi lên lầu thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Hoàng Lập Thành đi ra ngoài, đau đầu do say rượu khiến anh không thể nào mở mắt nổi, vừa ấn vào gáy vừa nói: “Chị Cửu, vừa rồi có ai tới sao?”

Lúc này chị Cửu đã đi vào phòng bếp, bên trong phòng khách cũng không có người khác.

Lý Mạn Trương nói: “Không có, là em thức dậy xuống lầu bảo chị Cửu làm chút đồ ăn.”

Lúc nghe được giọng nói của Lý Mạn Trương, Hoàng Lập Thành giật mình một cái, bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngạc nhiên mở mắt ra: “Tại sao cô lại ở đây?”

Lý Mạn Trương che ngực, giống như bị hoảng sợ: “Anh Thành, chuyện tối hôm qua anh đều không nhớ gì hết sao?”

Chuyện tối ngày hôm qua?

Đầu Hoàng Lập Thành có hơi đau.

Anh nhớ trong bữa tiệc từ thiện ở Hoàng Liên, Lý Mạn Trương uống nhiều nên anh đưa cô ta về nhà, nhưng mà lúc đó anh cũng có uống rượu, lúc lên xe...

Từ lúc lên xe về sau...

Trong đầu trống rỗng.

“Anh Thành, tối hôm qua anh dẫn em đến chỗ này, anh cũng không nhớ sao?” Viền mắt của Lý Mạn Trương chợt đỏ lên.

Sắc mặc Hoàng Lập Thành hơi thay đổi một chút, trong con ngươi đen có vẻ dần sâu thẳm.

Tuy anh không nhớ rõ bất cứ điều gì, nhưng mình làm gì, thân thể vẫn luôn biết chừng mực. Nếu nói say rượu mất lý trí thì hoàn toàn không xảy ra được.

Nếu như Lý Mạn Trương muốn thêu dệt chuyện này, anh sẽ không nể mặt cô ta.

Nhớ lại một chút, anh nghi ngờ chai nước anh uống tối hôm qua có vấn đề, chai nước đó là do cô ta đưa cho anh.

Không khí có hơi ngưng đọng.

“Anh Thành, anh dùng ánh mắt như thế nhìn em làm gì?” Lý Mạn Trương siết chặt nắm đấm, bộ dạng có hơi xấu hổ và tức giận: “Không phải anh nghi ngờ em làm gì với anh chứ?”

Sắc mặt Hoàng Lập Thành vẫn lạnh lùng.

“Em xin thề.” Lý Mạn Trương giơ ba ngón tay lên: “Em không có làm gì cả, ngay cả quần áo cũng là người làm trong nhà đổi cho anh. Hôm qua trong xe anh nôn lên người em, em thật sự không còn cách nào mới tìm bộ đồ này thay ra. Đã quá trễ em cũng không thể về được, cho nên em ngủ ở trên ghế sô pha trong phòng cả đêm.”

Vẻ mặt Hoàng Lập Thành ngưng lại, nhớ tới lúc rời giường, hình như trên ghế sô pha có chăn gối.

“Tôi không có ý này.” Anh nhíu mày.

Nếu không có gì xảy ra thì tốt rồi, anh cũng không hy vọng quan hệ giữa mình và Lý Mạn Trương trở nên càng phức tạp hơn.

Sau khi gặp Trương Uyển Giao trong bữa tối từ thiện tối qua, anh đã định nói chuyện với cô một lần nữa.

Hoàng Lập Thành nói: “Chốc nữa trợ lý Lưu sẽ đưa cho cô bộ quần áo mới, thay đồ xong thì sẽ lái xe đưa cô về nhà.”

“Không cần phiền phức như vậy, không phải bên trong tủ quần áo có đồ sao? Em tùy tiện mặc một bộ, sau đó tự mình lái xe về là được.”

“Không được động vào đồ trong tủ đó.”

Lý Mạn Trương sửng sốt một chút, chợt siết chặt tay lại.

Rõ ràng đồ trong phòng ngủ chính đều là của Trương Uyển Giao, mặc dù cô ta đã dọn đi nhưng Hoàng Lập Thành lại không chịu để mình chạm vào đồ của cô ta?

“Vâng.” Giọng nói của cô ta có hơi khó chịu.

Quả nhiên Hoàng Lập Thành cũng không nói gì nữa, trực tiếp trở về phòng.

Nửa giờ sau, trợ lý Lưu mang một bộ quần áo mới đến biệt thự, Lý Mạn Trương bất đắc dĩ thay quần áo xong rồi đi lên xe.

“Nhà của bác sĩ Lý ở đâu vậy?”



“Nhà của tôi ở...” Trả lời được một nửa, đột nhiên ánh mắt cô ta đảo một vòng: “Sáng hôm nay tôi phải đến bệnh viện làm việc, tạm thời không về nhà được, cậu cứ trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện là được.”

Trợ lý Lưu vẫn không nghĩ gì nhiều, khẽ gật đầu rồi khởi động xe đưa Lý Mạn Trương đến bệnh viện.

Đến cửa bệnh viện, Lý Mạn Trương ngơ ngác rồi nói: “Chờ một chút, kẹp tóc của tôi rớt rồi, tôi tìm một chút.”

“Không sao, cô cứ từ từ tìm.”

Sau một lúc lâu, Lý Mạn Trương lấy cái kẹp tóc phía dưới ghế da ra: “Tìm được rồi, cảm ơn cậu nha trợ lý Lưu, làm mất thời gian của cậu rồi.”

“Không có việc gì.”

Xuống xe, Lý Mạn Trương đứng bên cạnh xe phất phất tay về hướng ghế lái, đợi đến khi trợ lý Lưu quay đầu xe rời khỏi bệnh viện, lúc này cô ta mới đi vào.

Trợ lý Lưu nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng có hơi buồn bực, thầm nghĩ sao vừa rồi bác sĩ Lý lại lễ độ khách sáo như vậy. Nhưng anh ta không chú ý đến phía bên kia có mấy cô ý tá nhỏ tụm năm tụm ba quan sát về phía hai người họ.

“Ồ, đó là bác sĩ Lý mà.”

“Còn không phải sao, đó chính là bác sĩ Lý đó.”

“Người đưa bác sĩ Lý đến là ai vậy, bạn trai cô ấy sao? Không phải nghe nói bác sĩ Lý còn độc thân sao? Chiếc xe đó nhìn đắt quá đi.”

“Rolls Royce còn không đắt sao? Bán cô đi cũng mua không nổi cái bánh xe.”

“Nhưng mà biển số xe này sao lại quen mắt thế nhỉ?”

Trong tiếng bàn tán có một giọng nói cao lên: “Biển số xe 689, đó không phải là cháu trai của ông Quốc Tuấn bệnh nhân ở phòng VIP, Hoàng Lập Thành sao?”

Một người bỗng giật mình.

Mới sáng sớm, tại sao bác sĩ Lý lại được Hoàng Lập Thành đưa đến bệnh viện chứ?

Tối hôm qua...

“A, tôi nghe người ta nói, Hoàng Lập Thành đã ở riêng với vợ mình, trong khoảng thời gian này lại rất gần gũi với bác sĩ Lý.”

“...”

Các y tá núp sau xe bàn tán xôn xao, trốn cũng không kỹ nhưng Lý Mạn Trương chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua, làm bộ không phát hiện ra, nhanh chóng đi vào bệnh viện.

Cô ta ước gì những hiểu lầm càng nhiều càng tốt.

Mới vừa vào phòng, trưởng khoa Hùng đã gọi cô ta lại: “Mạn Trương, đúng lúc cô đến rồi, hãy giúp tôi thông báo cho các bác sĩ và y tá lúc trước đã phẫu thuật cho bà Hà đến phòng họp nhé.”

“Không phải đã giải quyết hết mọi chuyện rồi sao? Tại sao lại còn phải họp nữa vậy?”

Trưởng khoa Hùng nói: “Mặc dù bệnh viện không chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, nhưng mà xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, bệnh viện chúng ta cần phái đại diện đến hỏi han một chút. Xem như là giữ gìn quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, họp thảo luận một chút xem ai nên đi.”

Bà Hà chết trên bàn mổ, ông Huỳnh hận đến mức không thể trực tiếp dùng máy ủi san bằng cả bệnh viện.

Lúc này ai sẽ đi đây?

Lý Mạn Trương đứng tại chỗ do dự một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bác sỹ Hùng, nếu không thì ông để cho tôi đi đi.”

Trưởng khoa hơi kinh ngạc: "Người ta thì trốn tránh không muốn đi, cô lại đồng ý đi sao?"

Lý Mạn Trương nói: "Bác sĩ phẫu thuật chính dù sao cũng không phải tôi, tôi cũng không tham gia vào lần phẫu thuật đó, vì vậy ông Huỳnh chắc là sẽ không quá trách mắng gì tôi đâu."

"Vậy mà còn không trách gì cô, liên lụy cô còn phải vào trại tạm giam một lần rồi."

"Trưởng khoa, không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện tử tế với ông Huỳnh."

Thấy sự kiên trì của Lý Mạn Trương, trưởng khoa cũng đành chịu: "Cô đã đồng ý đi, vậy thì để cô đi, cũng không cần báo cho những người khác, tự cô chú ý an toàn một chút là được, ông Huỳnh không phải người dễ đối phó đâu."

"Tôi biết, cảm ơn bác sĩ Hùng đã quan tâm."

Giọng nói của Lý Mạn Trương rất dịu dàng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa mấy phần cay nghiệt.

"Cô chủ, uống chút canh đi, hôm nay món canh này ngon lắm."

"Cảm ơn Dì Bảy, lát nữa cháu sẽ uống, cứ đặt đó trước đi ạ."

Dì Bảy đặt bát canh lên bàn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ làm việc ở trên bàn của Trương Uyển Giao, mấy lần định nói gì đó lại dừng, cuối cùng vẫn nhịn được không nói.

Sáng sớm sau khi cô chủ đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay lại, tính thời gian từ chỗ này tới biệt thự của họ Hoàng thì hình như cô không hề ở lại nhà họ Hoàng.

Nhìn vẻ mặt cô có vẻ như là chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi cô về bỗng nhiên lại có vẻ lạnh nhạt khiến Dì Bảy nhận thấy hẳn là xảy ra chuyện gì đó.

"Vậy cô chủ nhớ uống nhé, tôi đi trước đây."

Trương Uyển Giao "Ừ" một tiếng, cũng không ngẩng đầu.

Dì Bảy đóng cửa phòng làm việc lại, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc: "Hồng à, là cô đây."

"..."

Sau khi tắt máy, sắc mặt Dì Bảy hơi trắng bệch.

Cô chủ mới sáng sớm đã hứng khởi đi tới nhà họ Hoàng, thế mà lại tình cờ gặp phải chuyện như vậy?

Cậu chủ cậu ấy...

Dì Bảy đã làm ở nhà họ Hoàng từ lâu, biết không ít về chuyện năm đó. Khi đó Hoàng Lập Thành ở cùng Lý Mạn Trương đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ mẹ của Hoàng Lập Thành thì bà là người biết rõ nhất.

Theo lý thuyết, cậu chủ không phải là người không quên tình cũ.

Nghĩ tới đây, bà đi ngược lại lên lầu gõ cửa phòng làm việc.



"Cô chủ.”

"Chờ lát nữa cháu sẽ uống ngay."

Trương Uyển Giao tưởng rằng Dì Bảy tới giục cô uống canh nên thuận miệng trả lời một câu.

Dì Bảy nói: "Cô chủ, tôi có việc muốn nói với cô, bây giờ cô có bận không?"

"Được ạ, bác nói đi."

"Là chuyện liên quan tới cậu chủ và cô Lý."

Ngón tay gõ chữ của Trương Uyển Giao ngừng một chút, khẽ ngẩng đầu lên.

Dì Bảy nói: "Cậu chủ và cô Lý đã từng yêu nhau là thật, thế nhưng chuyện không có nghiêm trọng giống như cô chủ nghĩ đâu, cậu chủ chắc chắn không để tâm tới cô ta như cô chủ nghĩ. Năm đó cô Lý cầm được séc tiền mà bà chủ đưa cho liền nhanh chóng ra nước ngoài, chẳng hề chớp mắt đã cầm tiền, cậu chủ vốn dĩ không vừa mắt loại phụ nữ như vậy, chỉ là tuổi trẻ nông nổi thôi."

Vẻ mặt Trương Uyển Giao lạnh nhạt: "Thật sao?"

"Dì Bảy có thể vỗ ngực đảm bảo với cô, cậu chủ tuyệt đối không nhớ tình cũ với cô Lý này."

Từ trên xuống dưới nhà họ Hoàng đều thích Trương Uyển Giao, điều này bản thân cô cũng biết, Dì Bảy rất tốt với cô, thế nhưng nói cho cùng Hoàng Lập Thành từ nhỏ tới lớn bà đều trông nom, nói đỡ giúp anh cũng là chuyện dễ hiểu.

"Dì Bảy, bác không cần nói nữa, Hoàng Lập Thành là người thế nào trong lòng cháu hiểu rõ, tốt xấu gì chúng cháu cũng ở cùng nhau ba năm mà."

Một câu nói đã lật lại hết những lời của Dì Bảy.

Cô nói thật lòng, cô kết hôn với Hoàng Lập Thành ba năm, điều gì cũng tốt, thứ duy nhất không tốt chính là cô biết từ ban đầu trái tim Hoàng Lập Thành không đặt trên người cô.

Nếu như ngày hôm nay Dì Bảy nói những lời này với cô, trước khi Lý Mạn Trương cho cô xem cái video kia, có lẽ cô sẽ tin, nhưng video đã nằm ở trong điện thoại di động của cô, cô đã mở ra xem trọn vẹn, không hề để sót một giây.

Điện thoại rung lắc rất mạnh, hình ảnh cũng không sắc nét, thế nhưng có thể từ góc màn hình trông thấy hoa văn chạm khắc trên chiếc giường cô và Hoàng Lập Thành mua khi kết hôn. Trong lúc va chạm, điện thoại di động rơi xuống đất, sau đó chỉ còn một cảnh cố định là trần nhà, cùng với âm thanh sôi sục nóng bỏng.

Cô xem ba lần, lặp đi lặp lại, mãi đến khi cảm giác buồn nôn dội lại khiến cô cảm thấy tê liệt.

Vì vậy Dì Bảy có nói là chuyện giữa Hoàng Lập Thành và Lý Mạn Trương không có gì, cô cũng chẳng nghe lọt một chữ, cũng không cần phải nghe.

Sự thật giống như sáng sớm hôm nay cô thấy, không phải cô suy nghĩ viển vông, mà hết thảy đã phát sinh từ lâu.

Dù cho cơ thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng để tránh lòng người trong công ty có xôn xao, Trương Uyển Giao cũng không tiện ở nhà nghỉ ngơi thời gian dài, vì vậy vào hôm thứ sáu cô đã tới công ty mở họp.

Dì Bảy vừa hay ra ngoài có chuyện, không ai trông coi Tiểu Vũ Tử, cô liền đưa đứa trẻ đi cùng.

Lúc vừa mới tới công ty, tất cả mọi người đều tò mò đứa trẻ mà phó giám đốc Uyển Giao đưa tới là ai.

"Phó giám đốc, chuyện này..." Trợ lý trông thấy Tiểu Vũ Tử nên hơi kinh ngạc: "Sao cô lại đưa đứa bé tới?"

Trương Uyển Giao dặn dò: "Một mình nó ở nhà không ai chăm nên mang tới, lát nữa tôi đi họp, cô tìm người chăm nó một lát."

Đưa tới công ty cũng chẳng sao cả, chỉ là phòng họp là một nơi khá nghiêm túc, khó mà muốn dẫn ai vào cũng được.

Đến công ty, Trương Uyển Giao sờ đầu Tiểu Vũ Tử: "Quốc Anh, lát nữa cô đi họp, cháu chờ ở trong phòng làm việc chơi với chị nhé."

Tiểu Vũ Tử ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ."

Thật ra không cần trợ lý tìm người, trong phòng làm việc cũng đã có nhiều người cảm thấy hứng thú với đứa bé.

Chờ Trương Uyển Giao vừa đi họp, bên ngoài liền bắt đầu bàn tán.

"Đứa trẻ này thật là đáng yêu quá đi, giống hệt như phó giám đốc vậy, là con của phó giám đốc sao?'

"Cô chắc mới tới à, phó giám đốc và tổng giám đốc Thành mới kết hôn có mấy năm, làm sao có con lớn vậy được?"

"Nhưng sao giống quá này?"

"Thế thì chắc là cháu rồi."

"..."

Có người phao tin "phó giám đốc Uyển Giao dẫn theo trẻ con đi làm", sau khi xào xáo tin tức qua mấy lượt, cuối cùng đã lọt vào tai của Hoàng Lập Thành.

Nghe được bên ngoài nói chuyện vui vẻ to gan hơn nhiều, Hoàng Lập Thành hỏi trợ lý Lưu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trợ lý Lưu bất đắc dĩ nói: "Là do phó giám đốc Uyển Giao dẫn theo trẻ con đi làm ạ. Lần này thì hay rồi, ít nhất một tháng, chủ đề trà dư tửu hậu đều sẽ là về cô ấy."

Hoàng Lập Thành chau mày lại: "Đứa bé đó ở đâu?"

"Ở văn phòng của phó giám đốc Uyển Giao đấy ạ, một đống cô gái trẻ vây quanh, chăm sóc tốt lắm."

"Đi xem thử."

"Hả?"

Trợ lý Lưu nhất thời không kịp phản ứng, chờ lúc cậu ta lấy lại tinh thần, trên ghế làm việc đã không còn ai. Hoàng Lập Thành sửa sang lại âu phục, sửa lại cà vạt, đi ra ngoài phòng làm việc.

"tổng giám đốc Thành..." Trợ lý Lưu đuổi theo.

Cậu ta thật sự không hiểu, một đứa bé thì có gì đáng xem, cũng không phải con ruột của tổng giám đốc mà?

Đến cửa phòng làm việc của Trương Uyển Giao, từ xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện bàn tán bên trong: "Mọi người nói xem đứa nhỏ có phải phó giám đốc Uyển Giao cắm sừng tổng giám đốc Thành sinh con với người đàn ông khác không?"

"Không loại trừ khả năng này, tôi nghe nói dạo này quan hệ của tổng giám đốc Thành và phó giám đốc Uyển Giao không ổn lắm, cũng ly thân rồi."

"Là vấn đề của phó giám đốc Uyển Giao sao?"

"Nếu mà đứa trẻ do phó giám đốc sinh ra, vậy thì đúng là vấn đề từ phía phó giám đốc rồi."

Vừa nghe thấy, Hoàng Lập Thành liền đẩy ngay cửa đi vào, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Vấn đề của công việc thì không giải quyết, người nào cũng ở đây tính giải quyết việc riêng giúp ai vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Lại Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook