Theo Đuổi Lại Vợ

Chương 47: Thân thiết​

Kyeon Jae

09/03/2023

Trương Uyển Giao sửng sốt, tức giận nắm tay bé kéo vào: "Chú đang rất bận, con đi cùng mẹ, đến chỗ chị chơi với con lần trước, hoặc là đi với mẹ nhé."

Tiểu Vũ Tử tiếp tục lắc đầu, không lễ phép nói: "Nhưng mà mẹ không biết chơi cửu liên hoàn."

Trương Uyển Giao cạn lời.

Cậu bé còn cố ý nói thêm: "Mẹ, mấy chuyện động não này mẹ không cần bận tâm đâu, để chú dạy con nhé."

Ôi mẹ ơi! Trương Uyển Giao muốn đánh người.

Ý câu này chẳng khác gì nói cô không có não chứ?

Vừa mới ở bên cạnh Hoàng Lập Thành bao lâu mà đã khuynh hướng giống anh ta rồi chứ? Đúng là con sói mắt trắng nhỏ.

Hoàng Lập Thành nhìn thấy Trương Uyển Giao không vui, liền nói: "Quốc Anh, buổi sáng chú phải đi họp, chiều chú dạy cháu nhé, cháu cứ đợi ở đây trước đi."

Bé rất ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm được không ạ? Mẹ cháu mời."

Cả hai người đều đứng hình.

Hoàng Lập Thành dùng ánh mắt của mình nhìn sang Trương Uyển Giao hỏi ý kiến.

Trương Uyển Giao theo quán tính mà từ chối, nhưng chưa kịp nói ra, bé đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo vào thang máy: "Cửa thang máy sắp đóng rồi, quyết định vậy đi, chú ơi, trưa nay cùng ăn cơm nhé."

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Trương Uyển Giao đành giữ lại lời chưa kịp nói ra lúc nãy.

"Quốc Anh, mẹ không đồng ý mời chú ăn cơm đâu nha."

Bé nắm chặt lấy tay cô: "Mẹ, cô giáo lớp phụ đạo còn phải thu nộp phí, chú lại dạy cửu liên hoàn miễn phí cho con, vì thế chúng ta nên mời cơm chú."

"Con giỏi thật, hiểu chuyện ghê, vậy con tự đi mời chú đi."

"Con không có tiền."

"Quỷ sứ này."

"Hi hi."

Đứa nhỏ này, có lúc rất hiểu chuyện khiến người khác đau lòng, có lúc lại lanh quá khiến người khác đau đầu, trong cuộc sống vẫn có rất nhiều niềm vui.

Nhưng Trương Uyển Giao thật sự không có ý định mời Hoàng Lập Thành ăn cơm, cô quen ăn một mình rồi, tính ra lúc trước, khi vẫn còn ở bên nhau, cô cũng rất ít khi cô ăn cơm cùng Hoàng Lập Thành, trên gương mặt anh không hề có chút cảm xúc, khiến cô không muốn ăn.

Hoàng Lập Thành bước vào phòng làm việc, cởi áo khoác ra, thư ký Lý nhận lấy chuẩn bị treo lên.

Ngay khi cởi áo khoác ra, nghe thấy mùi thuốc lá, không quá nồng nặc nhưng có thể ngửi thấy rõ.



Thư ký của Hoàng Lập Thành phải là một người thông minh và ít nói, cho nên cô không hỏi gì, cầm lấy cái áo khoác đã được ủi phẳng phiu vừa treo lên, sau đó ôm bộ đồ ra khỏi phòng, đưa cho người khác mang đi giặt ủi.

Lúc ra ngoài gặp phải trợ lý Lưu, cô mới hỏi: "Anh Cường, tối qua tổng giám đốc Thành không về nhà sao? Sao chưa thay quần áo."

Trợ lý Lưu chau mày: "Cô không hóng được cái gì sao? Không thấy tin tức trên diễn đàn hôm nay à, phó giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thành đi cùng nhau đó?"

"Thế bộ quần áo này..."

Chạm phải ánh mắt cảnh cáo của trợ lý Lưu, thư ký Lý không dám hỏi thêm.

Vào trong phòng làm việc, trợ lý Lưu liền đưa văn kiện cần ký tên cho Hoàng Lập Thành, như thường lệ trong lúc chờ, anh ở một bên tranh thủ báo cáo việc cần làm ngày hôm nay.

Hoàng Lập Thành lật xem các tài liệu trong tay rồi ký tên soạt soạt, đặt sang bên tay phải nghĩa là không có vấn đề gì, nếu có thì sẽ sắp xếp gọn lại đặt sang bên trái.

"Chuyện ngày hôm qua ở ủy ban nhân dân, cậu hỏi sao?"

"Hả? Ủy ban nhân dân?" trợ lý Lưu hơi luống cuống: "Không phải anh bảo tôi đi nghe ngóng sao?"

Động tác đang ký tên của Hoàng Lập Thành chợt dừng lại, khẽ liếc anh một cái: "Chiều hôm nay không cần làm chuyện khác nữa, đi ủy ban nhân dân tra rõ chuyện này, chuyện Trương Uyển Giao nhận nuôi đứa bé có vấn đề gì không."

Nhận nuôi đứa bé?

Não bộ của trợ lý Lưu đột nhiên bị đông cứng một lúc lâu, ấp a ấp úng nói: "Không phải phó giám đốc Lâm đi kết hôn sao?"

Vừa dứt lời anh lập tức hối hận, vì Hoàng Lập Thành không nói gì nhìn anh chằm chằm, dường như muốn đem hai chữ "kết hôn" kia nhặt lên nuốt ngược lại vào trong.

"Khụ khụ." Anh căng thẳng ho mấy tiếng: "Tôi... tôi đi tra chuyện này ngay."

Hèn gì sáng nay giám đốc Bách và phó giám đốc Lâm cùng nhau đến công ty, tối qua đã giải quyết rõ ràng hiểu lầm rồi sao?

Sau khi trợ lý Lưu đi khỏi, Hoàng Lập Thành mới ký xong văn kiện cuối cùng.

Người ta thường nói trong tình yêu người phụ nữ hay làm ra những điều ngu ngốc, dại dột, nhưng thật ra trong tình yêu, nam nữ gì cũng như nhau.

Di động ở trên bàn chợt rung lên, màn hình hiển thị Lý Mạn Trương gọi đến.

Hoàng Lập Thành nhìn thoáng qua, ấn máy bận, nhưng cô cũng rất kiên nhẫn, điện lại một cuộc nữa, dường như muốn gọi đến bán sống bán chết mới thôi.

Hoàng Lập Thành nhíu mày, rốt cuộc cũng bắt máy: "Có chuyện gì?"

"Không, không có chuyện gì, Anh Thành, khoảng thời gian này anh có bận không?"

"Ừ, rất bận."



"Vậy có phải em đang quấy rầy anh không?"

"Có chuyện gì? Tôi nói rồi có chuyện gì cứ tìm thẳng tới trợ lý Lưu."

"Nhưng đây là chuyện cá nhân của em. Em không muốn người ngoài biết chuyện này."

Hoàng Lập Thành nhíu chặt mày, có vẻ sắp mất kiên nhẫn, chỉnh lại câu cô vừa nói: "Đã nói với cô rồi, tôi và trợ lý Lưu đều như nhau, không phải người ngoài."

"Anh Thành, đây là ý gì? Anh giúp em nhiều như vậy, anh..."

"Đổi lại là bất kỳ người bạn nào khác, tôi cũng sẽ giúp."

"..." Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi chợt truyền đến tiếng bật khóc nức nở.

Đàn ông đều không thể chịu nổi khi nhìn thấy con gái khóc, Hoàng Lập Thành cũng không ngoại lệ, lúc trước anh không muốn nhìn thấy Lý Mạn Trương đứng trước mặt anh rơi nước mắt, giống như một cô gái đơn thuần bị cả thế giới vứt bỏ, sự bất lực này khiến cho người khác phải yêu thương.

Nước mắt phụ nữ giống như một loại vũ khí, dường như không một tên đàn ông nào có thể chống lại.

Nhưng vũ khí dùng quá nhiều lần thì sẽ làm cho người khác nghi ngờ việc đó là giả tạo.

Sau khi ở bên cạnh Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành gần như chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ tự tin, khuôn mặt xinh đẹp bên ngoài của cô mà thôi, đôi lúc sẽ cười tươi, hoạt bát, hòa đồng, cho dù gặp phải khó khăn gì, việc đầu tiên không phải là tìm đến sự trợ giúp của anh mà lại tự mình giải quyết.

Mặc dù lúc làm phẫu thuật, sợ đau đến như thế, nhưng viền mắt cô chỉ đỏ hoe, nắm chặt lấy tay anh, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Lập Thành."

Năm tháng trôi qua, anh từ một chàng thanh niên thơ ngây đã trở thành một người trưởng thành, mắt nhìn người cũng chín chắn lên nhiều.

Ai đáng được trân trọng hơn, anh hoàn toàn có thể phân biệt được.

Giúp Lý Mạn Trương chẳng qua chỉ cần một cái nhấc tay, nhưng như anh đã nói, đổi lại là một người bạn khác, anh cũng sẽ giúp, chỉ có điều năm đó thật sự là vì mẹ của anh nhúng tay vào nên mới làm lệch quỹ đạo, thay đổi cuộc đời của một cô gái như vậy, điều này, anh cũng có chút day dứt.

"Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."

"Anh Thành." Lý Mạn Trương vội vàng lên tiếng níu kéo anh: "Có phải em đã làm chuyện gì sai khiến anh tức giận không?"

Tức giận? Cô còn có thể hỏi như vậy sao?

Hoàng Lập Thành lạnh lùng nói: "Video trong điện thoại của Trương Uyển Giao, tôi không hy vọng có lần thứ hai."

"Video gì, em không biết, chị Trương Uyển Giao đã nói cái gì với anh phải không?"

Hoàng Lập Thành tin tưởng vào nhân phẩm của Trương Uyển Giao, cho nên câu nói anh nghe được rất chói tai, dường như muốn vu khống cho Trương Uyển Giao vậy, anh lập tức bực mình: "Đủ rồi, tôi đang bận."

Nói xong, anh thẳng thừng cúp máy.

Đầu dây bên kia, điện thoại của Lý Mạn Trương bị ngắt, nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, nhưng đôi mắt mềm yếu ấy lại lập tức trở nên cực kỳ căm hận, tay nắm chặt lấy di động hơi run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Lại Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook