Chương 14
Vô Ngã
15/12/2014
Tăng Tĩnh Ngữ cho tới
bây giờ cũng không cảm thấy mình là kiểu người đã muốn còn bày đặt, cho
nên đối với Thiệu Tuấn tâm tình cô chập chờn có chút lo lắng, người kia
không có một chút tự giác nào.
Hết giờ tự học cô liền trở lại ký túc xá, giống như mọi khi rửa mặt, đúng giờ lại lên giường đi ngủ.
Mới vừa nằm trên giường liền nghe tiếng chuông di động truyền đến, bài nhạc chuông tuyệt vời vang lên:" không muốn làm đầy tớ nhân dân, đem chúng em huyết nhục đúc thành, chúng em mới Trường Thành. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Trịnh Hòa Ninh nằm giường đối diện phiền não khẽ chửi rủa một tiếng: "Khó nghe muốn chết, còn không đổi nhạc chuông."
Trầm Ngôn ở phía dưới yên lặng giơ tay lên che lỗ tai.
Không biết Tăng Tĩnh Ngữ nghe được tin đồn ở đâu, nói quốc ca không chỉ có thể trừ tà, còn có thể đổi vận, kết quả là mấy năm nay cô luôn dùng quốc ca làm nhạc chuông, hơn nữa lúc hưng phấn còn cố ý rút ống nghe trong ký túc xá hào phóng chia sẻ với các bạn cùng phòng.
Từ trước đến giờ cô là người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, thấy Trịnh Hòa Ninh xù lông lên, cố ý dùng tốc độ chậm chạp, sờ điện thoại dưới gối đầu, lấy điện thoại di động ra nhưng cũng không nhận điện thoại ngay, đợi đến lúc bản quốc ca kết thúc, cho đến khi đối phương chủ động treo máy.
Cuối cùng, Trịnh Hòa Ninh không thể nhịn được nữa đem gối đầu chuẩn đập vào đầu Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ giận dữ: "Mẹ nó, cậu ngứa da đúng không." Vừa định đập trở về, ngoài cửa lập tức vang tiếng quát mắng quản lý ký túc, "Tất cả yên lặng cho tôi."
Trầm Ngôn cùng Lý Ngọc núp ở trong chăn cười trộm, Trịnh Hòa Ninh rúc vào trong chăn tránh né Tăng Tĩnh Ngữ tập kích trả thù.
Mà Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ rất buồn bực, bởi vì quản lý kí túc vẫn đứng ở cửa, bất đắc dĩ, chỉ đành phải tạm gác lại thù hận, trở lại trong chăn đi vẽ vòng vòng.
Vừa mở điện thoại di động ra, Tăng Tĩnh Ngữ thật sự có chút kinh ngạc, trước không nói bốn năm cuộc gọi nhỡ, chỉ nhìn ba chữ trên màn hình đã đủ cho cô kinh hãi không thôi, lý do rất đơn giản, ba chữ này cộng thêm mấy cuộc gọi nhỡ đó đều là do Thiệu Tuấn gọi.
Tăng Tĩnh Ngữ khẽ run đôi tay mở tin nhắn ra:
Tin nhắn thứ nhất: Tĩnh Ngữ, cô làm sao vậy?
Tinh nhắn thứ hai: Tĩnh Ngữ, thấy tin nhắn gọi điện thoại lại cho tôi.
Thứ ba: nghe điện thoại.
Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy, cái thế giới này đúng là điên rồi, khi cô mặt dày mày dạn theo đuổi anh, anh cũng không thèm để ý, muốn anh nói mấy câu chẳng khác nào muốn cắt thịt của anh, nhưng khi cô xoay người sang chỗ khác không quấn anh thì lại giống như đánh mất thứ bảo bối gì đó tựa mặt dày theo đuổi lại.
Mao chủ tịch nói: "Thực tế là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất." Thông qua thiết thân thực tế cảm thụ, Tăng Tĩnh Ngữ nghiệm chứng một câu bị vô số cô gái phẫn hận hàng năm, giắt khóe miệng kinh điển danh ngôn ———— nam nhân đều thích bị coi thường.
Thiệu Tuấn cũng không ngoại lệ.
Biết rõ người quản lý ký túc đang nằm vùng ngoài cửa, Tăng Tĩnh Ngữ khiêm tốn lựa chọn phương thức nhắn tin. Ngón tay thật nhanh ấn ra một hàng chữ: tìm em có chuyện gì?
Lúc đó Thiệu Tuấn vừa rời khỏi cuộc họp lớp, ra ngoài phòng, mọi người thuận đường đi chung một đám, không thuận đường thì tự mình đi, cả một đoàn người, rất nhanh chỉ còn lại có mấy người.
"Thiệu Tuấn cậu chỗ nào?" Đàm Dận Triết hỏi.
"Tớ ở khu nhà cũ."
"Như vậy a, vậy tớ đi trước, cậu và Lý Thiến cùng đường, cậu đưa cô ấy về đi."
"Ừh." Thiệu Tuấn gật đầu nhàn nhạt đồng ý.
Hơn chín giờ tối, thành phố sống về đêm giờ mới bắt đầu, thành thị sáng lạn đầy ánh đèn đỏ cam vàng, làm cho người ta cảm thấy có chút sắc thái thần bí. Lý Thiến cùng Thiệu Tuấn sóng vai đi về phía trước, ánh đèn kéo dài thành hai cái bóng đang lóe lên, đèn đường được bật nhưng lúc lại sáng lúc tối. Từ từ gió thổi nhẹ lên, sợi tóc Lý Thiến mềm mại tung bay theo gió, trong không khí nhàn nhạt tản ra mùi chanh thơm mát, tư vị nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta hận không thể cắn một cái.
Thiệu Tuấn không lộ ra dấu vết, bước vài bước sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lý Thiến tiến lại gần, môi mỏng khẽ mở, kêu một câu: "Thiệu Tuấn. . . . . . . . . . . . . . . ."
"Đợi chút." Thiệu Tuấn đột nhiên cắt ngang lời nói của cô.
"Ánh sáng chớp nháy còn có gì để mất, còn có gì để mất." Điện thoại đúng lúc reo lên tiếng chuông tin nhắn, Thiệu Tuấn lập tức từ lấy điện thoại di động trong túi ra.
Tằng Tĩnh nói: tìm em có chuyện gì?
Không phải cô có chuyện gì sao? Tròng mắt thâm thúy của Thiệu Tuấn nhanh chóng thoáng qua một tia khó hiểu, ngay sau đó lại đem điện thoại gọi tới.
" Hôm nay cô làm sao thế?" Thiệu Tuấn hỏi.
Tăng Tĩnh Ngữ đem chính mình rúc vào trong chăn, đè nhỏ giọng trả lời: "Ai làm sao, em không sao cả."
Thiệu Tuấn đổ mồ hôi, không có việc gì lại khiến anh khẩn trương một đêm, chỉ là vô luận như thế nào, không có việc gì là tốt.
"Buổi sáng ngày mai em có thể ra ngoài không? Thứ hai tôi quay lại quân đội.”
"Có thể, chỉ là anh phải đến trạm xe đón em."
"Ừh."
Cúp điện thoại, Thiệu Tuấn quay đầu lại nhìn sang Lý Thiến, "Vừa rồi cậu muốn nói gì?"
Lý Thiến cười nhạt: "Không có, không có gì."
Hết giờ tự học cô liền trở lại ký túc xá, giống như mọi khi rửa mặt, đúng giờ lại lên giường đi ngủ.
Mới vừa nằm trên giường liền nghe tiếng chuông di động truyền đến, bài nhạc chuông tuyệt vời vang lên:" không muốn làm đầy tớ nhân dân, đem chúng em huyết nhục đúc thành, chúng em mới Trường Thành. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Trịnh Hòa Ninh nằm giường đối diện phiền não khẽ chửi rủa một tiếng: "Khó nghe muốn chết, còn không đổi nhạc chuông."
Trầm Ngôn ở phía dưới yên lặng giơ tay lên che lỗ tai.
Không biết Tăng Tĩnh Ngữ nghe được tin đồn ở đâu, nói quốc ca không chỉ có thể trừ tà, còn có thể đổi vận, kết quả là mấy năm nay cô luôn dùng quốc ca làm nhạc chuông, hơn nữa lúc hưng phấn còn cố ý rút ống nghe trong ký túc xá hào phóng chia sẻ với các bạn cùng phòng.
Từ trước đến giờ cô là người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, thấy Trịnh Hòa Ninh xù lông lên, cố ý dùng tốc độ chậm chạp, sờ điện thoại dưới gối đầu, lấy điện thoại di động ra nhưng cũng không nhận điện thoại ngay, đợi đến lúc bản quốc ca kết thúc, cho đến khi đối phương chủ động treo máy.
Cuối cùng, Trịnh Hòa Ninh không thể nhịn được nữa đem gối đầu chuẩn đập vào đầu Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ giận dữ: "Mẹ nó, cậu ngứa da đúng không." Vừa định đập trở về, ngoài cửa lập tức vang tiếng quát mắng quản lý ký túc, "Tất cả yên lặng cho tôi."
Trầm Ngôn cùng Lý Ngọc núp ở trong chăn cười trộm, Trịnh Hòa Ninh rúc vào trong chăn tránh né Tăng Tĩnh Ngữ tập kích trả thù.
Mà Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ rất buồn bực, bởi vì quản lý kí túc vẫn đứng ở cửa, bất đắc dĩ, chỉ đành phải tạm gác lại thù hận, trở lại trong chăn đi vẽ vòng vòng.
Vừa mở điện thoại di động ra, Tăng Tĩnh Ngữ thật sự có chút kinh ngạc, trước không nói bốn năm cuộc gọi nhỡ, chỉ nhìn ba chữ trên màn hình đã đủ cho cô kinh hãi không thôi, lý do rất đơn giản, ba chữ này cộng thêm mấy cuộc gọi nhỡ đó đều là do Thiệu Tuấn gọi.
Tăng Tĩnh Ngữ khẽ run đôi tay mở tin nhắn ra:
Tin nhắn thứ nhất: Tĩnh Ngữ, cô làm sao vậy?
Tinh nhắn thứ hai: Tĩnh Ngữ, thấy tin nhắn gọi điện thoại lại cho tôi.
Thứ ba: nghe điện thoại.
Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy, cái thế giới này đúng là điên rồi, khi cô mặt dày mày dạn theo đuổi anh, anh cũng không thèm để ý, muốn anh nói mấy câu chẳng khác nào muốn cắt thịt của anh, nhưng khi cô xoay người sang chỗ khác không quấn anh thì lại giống như đánh mất thứ bảo bối gì đó tựa mặt dày theo đuổi lại.
Mao chủ tịch nói: "Thực tế là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất." Thông qua thiết thân thực tế cảm thụ, Tăng Tĩnh Ngữ nghiệm chứng một câu bị vô số cô gái phẫn hận hàng năm, giắt khóe miệng kinh điển danh ngôn ———— nam nhân đều thích bị coi thường.
Thiệu Tuấn cũng không ngoại lệ.
Biết rõ người quản lý ký túc đang nằm vùng ngoài cửa, Tăng Tĩnh Ngữ khiêm tốn lựa chọn phương thức nhắn tin. Ngón tay thật nhanh ấn ra một hàng chữ: tìm em có chuyện gì?
Lúc đó Thiệu Tuấn vừa rời khỏi cuộc họp lớp, ra ngoài phòng, mọi người thuận đường đi chung một đám, không thuận đường thì tự mình đi, cả một đoàn người, rất nhanh chỉ còn lại có mấy người.
"Thiệu Tuấn cậu chỗ nào?" Đàm Dận Triết hỏi.
"Tớ ở khu nhà cũ."
"Như vậy a, vậy tớ đi trước, cậu và Lý Thiến cùng đường, cậu đưa cô ấy về đi."
"Ừh." Thiệu Tuấn gật đầu nhàn nhạt đồng ý.
Hơn chín giờ tối, thành phố sống về đêm giờ mới bắt đầu, thành thị sáng lạn đầy ánh đèn đỏ cam vàng, làm cho người ta cảm thấy có chút sắc thái thần bí. Lý Thiến cùng Thiệu Tuấn sóng vai đi về phía trước, ánh đèn kéo dài thành hai cái bóng đang lóe lên, đèn đường được bật nhưng lúc lại sáng lúc tối. Từ từ gió thổi nhẹ lên, sợi tóc Lý Thiến mềm mại tung bay theo gió, trong không khí nhàn nhạt tản ra mùi chanh thơm mát, tư vị nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta hận không thể cắn một cái.
Thiệu Tuấn không lộ ra dấu vết, bước vài bước sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lý Thiến tiến lại gần, môi mỏng khẽ mở, kêu một câu: "Thiệu Tuấn. . . . . . . . . . . . . . . ."
"Đợi chút." Thiệu Tuấn đột nhiên cắt ngang lời nói của cô.
"Ánh sáng chớp nháy còn có gì để mất, còn có gì để mất." Điện thoại đúng lúc reo lên tiếng chuông tin nhắn, Thiệu Tuấn lập tức từ lấy điện thoại di động trong túi ra.
Tằng Tĩnh nói: tìm em có chuyện gì?
Không phải cô có chuyện gì sao? Tròng mắt thâm thúy của Thiệu Tuấn nhanh chóng thoáng qua một tia khó hiểu, ngay sau đó lại đem điện thoại gọi tới.
" Hôm nay cô làm sao thế?" Thiệu Tuấn hỏi.
Tăng Tĩnh Ngữ đem chính mình rúc vào trong chăn, đè nhỏ giọng trả lời: "Ai làm sao, em không sao cả."
Thiệu Tuấn đổ mồ hôi, không có việc gì lại khiến anh khẩn trương một đêm, chỉ là vô luận như thế nào, không có việc gì là tốt.
"Buổi sáng ngày mai em có thể ra ngoài không? Thứ hai tôi quay lại quân đội.”
"Có thể, chỉ là anh phải đến trạm xe đón em."
"Ừh."
Cúp điện thoại, Thiệu Tuấn quay đầu lại nhìn sang Lý Thiến, "Vừa rồi cậu muốn nói gì?"
Lý Thiến cười nhạt: "Không có, không có gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.