Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Chương 22

Vô Ngã

15/12/2014

Thiệu Tuấn đỡ Tăng Tĩnh Ngữ ngồi dậy, đi đến chỗ con đường cái rộng lớn, hai người lại bắt đầu sóng vai đi về phía trước.

Lăn hồi lâu trên đất, nên quần áo Tăng Tĩnh Ngữ hơi nhăn. Thiệu Tuấn tỉ mỉ giúp cô kéo kéo vạt áo: "Một lát nữa anh đưa em về."

Tăng Tĩnh Ngữ ngơ ngác đứng hưởng thụ động tác nhẹ nhàng và ánh mắt quan tâm của anh, "Vậy còn anh thì sao?"

Trên mặt Thiệu Tuấn hiện vẻ ngại ngùng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt mong đợi của cô, "Buổi chiều có tập huấn, anh không có xin nghỉ, cho nên phải trở về căn cứ."

"Vậy khi nào thì anh mới được nghỉ?" Tăng Tĩnh Ngữ vẫn là chưa có ý định từ bỏ, cô thật vất vả mới đến được một lần, chẳng lẽ lại để cho anh đi một cách dễ dàng như vậy, chưa tính đến những thứ anh nợ cô, cô còn chưa có đòi lại đấy.

Thiệu Tuấn đột nhiên trở nên rất trầm mặc, anh làm sao không muốn ở bên cô thêm một chút nữa, một cô gái ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi cứt chim cũng không có này để thăm anh, thế nhưng anh lại không có thời gian ở bên cô, một chút cũng không có nói gì đến ngày nghỉ nữa chứ.

Anh nghĩ nghĩ, rồi nói: "Ngày nghỉ gần nhất cũng phải vào cuối năm hoặc là sang năm đi, em còn có thể ở lại nơi này được bao lâu nữa, anh sẽ cố gắng tìm thời gian để tới thăm em." Trong thời gian đội đặc chủng huấn luyện có một hạng mục bắt buộc, mỗi ngày chạy 10,000 mét cùng 500 cái hít đất, anh suy nghĩ xem có nên im lặng nói với đội trưởng Lâm đổi hướng chạy bộ về hướng Đông.

Tăng Tĩnh Ngữ buồn phiền trong lòng, có chút uất ức chu mỏ, "Nhiều nhất cũng chỉ ở lại được hai ba ngày nữa thôi, ba em nói sau khi em thấy anh thì phải về nhà."

Thiệu Tuấn sững sờ, trên mặt vốn là bình tĩnh đột nhiên khẩn trương, "Chuyện của chúng ta ba em cũng biết, ông ấy nói thế nào?" Anh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, mẹ anh còn dễ nói, nếu là Tăng Trường Quân ghét bỏ anh, vậy thì tương đối phiền toái rồi.

Tăng Tĩnh Ngữ nhếch miệng cười một tiếng, không nhịn được đưa tay giày xéo mặt của anh, phách lối mà tự luyến nói: "Anh kích động cái gì vậy, trong nhà em em lớn nhất, quân trưởng cái gì đều là mây trôi, anh chỉ cần đem em phục vụ cho thật tốt là được rồi." Mấy lời này cũng không phải là lời nói dối, ba cô thường không ở nhà, trên căn bản trong nhà chỉ có một mình cô, cho nên trong tình huống bình thường, cô quả thật lớn nhất.

Thiệu Tuấn bắt được hai tay làm loạn trên mặt hắn, giữ thật chặt trong lòng bàn tay, thịt mềm mại. Trước kia mẹ anh nói trên tay nhiều thịt tương lai sẽ có phúc, cho nên luôn hi vọng đem anh nuôi mập mạp, anh cũng không bài xích loại suy nghĩ này, bởi vì đại đa số người tay mập là bởi vì cả người mập, mà cả người mập dĩ nhiên là không thể không ăn, nếu không phải lo ăn lo uống vậy cũng được coi là có phúc lớn rồi.

Nhưng Tăng Tĩnh Ngữ không phải kiểu người như thế (ý nói chị ấy mập đó), vóc người cô cao gầy cân xứng, trên người một chút thịt thừa cũng không có, nhưng trên tay lại có rất nhiều thịt, sờ vào thấy mềm nhũn, như vậy mới xem như tay thịt, anh yêu thích không nỡ rời tay, trong đầu không khỏi bắt đầu hoài nghi tính chân thật trong lời nói kia của mẹ anh, cũng không biết là phúc hay là họa của Tăng Tĩnh Ngữ nữa...

Thấy Thiệu Tuấn không nói lời nào, trong lòng Tăng Tĩnh Ngữ có chút sợ hãi, lòng tự ti đáng đánh đòn kia cô đã lãnh giáo qua, cho nên cô đặc biệt sợ anh lại loạn tưởng, không thèm để ý tới xung quanh, đột nhiên tránh tay Thiệu Tuấn ra, nhón chân lên ôm cổ của anh, ôm thật chặt, giống như một giây kế tiếp anh sẽ biến mất.

"Anh không cần loạn tưởng, ba em rất thích anh, ba không phản đối chuyện của chúng ta, giữa chúng ta không có bất kỳ chênh lệch nào cả, anh chỉ cần đối xử với em tốt là được."

Thiệu Tuấn giơ tay lên ôm lại cô, nghĩ thầm, mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, bất kể thế nào anh nhất định sẽ làm cho cô thật hạnh phúc.

Sau đó Thiệu Tuấn đưa Tăng Tĩnh Ngữ trở về nhà họ Phó, Vương Chỉ Cầm nhiệt tình mời Thiệu Tuấn ở lại ăn cơm, Thiệu Tuấn xấu hổ cười một cái mới nói: "Để lần sau đi ạ, em hôm nay không có xin nghỉ."

Thiệu Tuấn trở về căn cứ rất nhanh, cũng lộ trình như cũ nhưng tâm tình thì không như vậy, lúc trở về anh có cảm giác chân mình nhẹ như lông vũ, chạy rất nhanh, phịch phịch lập tức liền nhảy lên đi về.

Thấy Thiệu Tuấn xuất hiện tại phòng làm việc của mình thì trong mắt Phó Dũng thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, không phải cậu ấy sẽ trở về lúc buổi tối hoặc là buổi chiều hay sao? Thế nào lại sớm như vậy, ông nhìn ra ngoài, cũng chưa đến 11 giờ, giờ cơm trưa cũng chưa tới.

"Sao cậu lại tới đây?" Phó Dũng đặt cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu liếc nhìn người vốn không nên xuất hiện lúc này lại xuất hiện trong phòng làm việc của ông.



Thiệu Tuấn cười cười, nói: "Cám ơn đội trưởng Phó."

Phó Dũng nhìn bút máy nặng nề vừa để xuống trên bàn, nghe vậy chau mày, sắc mặt đen tối rất là khó coi, "Cậu không có đi thăm người thân ở đại viện?" Tha thứ cho ông, chủ yếu là ở nơi này mấy năm không thấy con gái, những tên lính chết bầm kia của ông chẳng khác nào một đám du côn, lúc không có chuyện gì làm nếu có thể nói tới con gái là nói tới quên trời quên đất, nào ai thấy người yêu của mình đến thăm lại chịu trở về nhanh như vậy.

"Đi rồi..." Thiệu Tuấn đáp vô cùng thành khẩn .

"Ai cho cậu trở về sớm như vậy." Âm thanh Phó Dũng đột nhiên cất cao, mang theo một tia tức giận chỉ hận rèn sắt không thành thép, làm sao lại không thông suốt như vậy? Khó lắm mới được tìm người bạn gái, người ta thật vất vả chạy tới đây thăm anh, anh đến rồi, thế nhưng lại trở về nhanh như vậy.

Thiệu Tuấn nhìn mặt Phó Dũng đen lại trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng giải thích nói: "Quân trưởng nói rằng buổi trưa muốn tập huấn, tôi không có xin nghỉ." Cho nên, chạy trở về cũng không thể trách anh, cho là anh nguyện ý mặc kệ bạn gái chạy trở về ư.

Phó Dũng sờ sờ đầu, ông không biết là nên khích lệ anh đã nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, hay là chỉ vào lỗ mũi mắng anh ngu ngốc.

"Đi đi, đi đi." Nhìn thấy anh ông liền phiền lòng, Phó Dũng có chút ghét bỏ phất tay nói. Ông đột nhiên có chút hoài nghi cô gái thông minh lanh lợi kia tại sao lại để ý một quả trứng ngu ngốc như thế chứ, quả thật quá TM rồi.

Ngày thứ hai, Tĩnh Ngữ rời giường thật sớm dọc theo đường cái bắt đầu chạy bộ sáng sớm.

Tối ngày hôm qua trở về cô đã hỏi thăm Vương Chỉ Cầm một chút rồi, nói bộ đội đặc chủng sáng sớm mỗi ngày cũng sẽ có chạy bộ 20 dặm, cô trong lòng hy vọng có thể gặp được bọn họ.

Cô dọc theo đường cái hướng căn vị trí cứ bộ đội đặc chủng tốc độ nhanh như rùa đi tới, nửa giờ sau, mấy chục anh đội đặc chủng cao lớn khỏe mạnh trên người mặc đồng phục tác chiến đeo túi đeo lưng, hát vang bài quân ca từ phía đối diện chạy tới, Tăng Tĩnh Ngữ giảm tốc độ lại bắt đầu nhìn xem Thiệu Tuấn đứng ở đâu.

Bên này, các chiến sĩ từ xa đã nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ, ở trong lòng đã sớm hồi hộp. Ngày hôm qua Thiệu Tuấn mất tích gần nửa ngày không biết đi đâu, sau đó tra hỏi mới biết thì ra là bạn gái tới. Vì vậy mọi người ký một lá thư gửi tới đại đội trưởng Lãnh, yêu cầu đi xem ‘em dâu Thiệu gia’.

Mọi người đều là binh cũ, khó tránh khỏi đều vô lại như vậy. Chạy ở đội ngũ phía trước Lăng Húc đột nhiên huýt sáo, "Ơ, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, đâu ra tiên nữ nha."

Rất nhanh đã có người nói tiếp, "Tiên nữ cái gì, rõ ràng là bạn gái của Thiệu Tuấn nhà chúng ta còn gì."

Mọi người nghe vậy cười to, Thiệu Tuấn trong lòng có chút 囧, biết rất rõ ràng bọn này mấy trăm năm chưa từng thấy con gái, bụng đói như một lũ du côn, anh làm sao lại hí hửng cái gì cũng khai hết thế chứ.

Thiệu Tuấn chạy ở vị trí chính giữa, Tăng Tĩnh Ngữ căn bản không thấy được anh, nhưng mà anh thì ngược lại sớm đã nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng khoan khoái của Tăng Tĩnh Ngữ. ÁoT-shirt màu trắng kết hợp với thể dục màu xanh, dáng người thon dài cao gầy, vóc người cân xứng, gương mặt trắng hồng, tròng mắt đen nhánh, con ngươi chuyển động, môi đỏ mọng hé mở muốn nói lại thôi.

Cách xa một chút, Tăng Tĩnh Ngữ nghe không rõ bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn thấy đoàn người phía trước từng người một cười xán lạn tươi như hoa, cô tò mò chạy tới, đến nơi cũng không nói gì, chỉ là đứng ngay ở một bên, rướn cổ lên tìm kiếm bóng dáng của Thiệu Tuấn.

Lâm Phong yên lặng chạy ở hàng đầu tiên, tối ngày hôm qua Lăng Húc đưa cho anh một lá thư, nói là cô dâu nhà Thiệu Tuấn tới, hiện tại đang ở nhà của quân trưởng, đoàn người xem xét dù sao mỗi ngày đều chạy 20 vòng, vậy trực tiếp chạy trong đại viện được rồi, thuận tiện xem em dâu một chút.

Anh nghĩ nhân cơ hội này vui vẻ cũng tốt, Thiệu Tuấn người này bình tĩnh trầm ổn, nhiều lúc thực sự quá yên tĩnh, một chút cũng không giống những người bằng tuổi, không thích uống rượu cũng không hút thuốc lá, cho dù mọi người liên hoan kêu loạn anh cũng chỉ là phối hợp cười cười, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cấp dưới cũng không thế nào nói giỡn.

Vì vậy vung tay lên nói: "Ngày mai cả đoàn cùng đi đại viện người thân nhìn em dâu đi."

Nghe đoàn người ồn ào lên một tiếng, tâm tình Lâm Phong vô cùng tốt, nghĩ tới cả đoàn hét lên một tiếng cũng tốt, đột nhiên rống lên một câu, "Thiệu Tuấn bước ra khỏi hàng."



Sau đó mọi giọng nói trêu đùa rất nhanh yên tinh lại, vẻ mặt mọi người mập mờ nhìn Thiệu Tuấn, ngay sau đó bên tai lại truyền tới giọng nói ra lệnh của Lâm Phong, "Cho cậu mười phút giải quyết vấn đề cá nhân, những người khác đợi lệnh tại chỗ."

Vì vậy mọi người nghe lời đứng nghiêm đứng ngay ngắn, dù nóng lòng vẫn ung dung chờ Thiệu Tuấn giải quyết vấn đề cá nhân.

Thiệu Tuấn ngượng ngùng từ trong đội ngũ đi ra, ngẩng đầu nhìn Tăng Tĩnh Ngữ đối diện một cái, có chút khó xử mím môi, nhàn nhạt nói: "Sao em lại ở đây."

Tăng Tĩnh Ngữ ném cho anh một cái xem thường, nói gì vậy, cô không ở nơi này thì ở đâu, nhưng mà dưới trường hợp này hoành tráng quá đi, không phải nói là cho người ta giải quyết vấn đề cá nhân ư, vấn đề cá nhân không phải chỉ có người ta giải quyết ư, sao lại cho bọn họ nhiều người như vậy vây xem được chứ.

Tăng Tĩnh Ngữ lòng vẫn còn sợ hãi đi tới trước mặt Thiệu Tuấn, nhỏ giọng hỏi thăm: "Đây là tình huống gì."

Thiệu Tuấn nhướn mày, miệng lúc mở lúc đóng là không biết nên trả lời thế nào, sau một lúc tìm từ và hệ thống lại, nghiêm mặt nói: "Bọn họ nói muốn đến xem em dâu."

"Em dâu?" Tăng Tĩnh Ngữ lập tức đứng yên, chết lặng mấy giây sau xoay người hướng đối diện nhìn, chỉ thấy đoàn người mặt mày đang mỉm cười nhìn bọn họ chằm chằm, trong tròng mắt song song đen nhánh còn lóe sáng loáng, giống như giờ phút này hai người bọn họ đã vui sướng như vậy.

Cô đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra, nhìn em dâu vẫn là chuyện sau, xem kịch vui ngược lại mới là chuyện chính.

"Các vị đại ca tới đay nhìn em dâu hay ạ?" Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên chạy đến đội ngũ phía trước, buông ra giọng nói hô lớn.

Các anh em dùng hết sức, cùng rống to lên, "Đúng.".

Khóe môi Tăng Tĩnh Ngữ nhếch lên, cười rực rỡ vô cùng, "Vậy bây giờ xem xong rồi các anh có thể đi được chưa. . . . . . . . . . . . . ." Cô cố ý đem chữ phía sau kéo dài ra, có chút nũng nịu.

"Không được." Lăng Húc lớn tiếng phản bác, vì vậy mọi người cùng gật đầu, "Trừ phi các người hôn một cái." Lời này là mọi người nói, chuyện cười, cứ như vậy đi, cũng quá tiện nghi rồi.

Tăng Tĩnh Ngữ 囧 rồi, thật muốn hôn đi, cô lúc đó không ngại, nhưng Thiệu Tuấn cũng không nhất định như vậy, cô vô lực xoay người nhìn về phía Thiệu Tuấn, từ sau lưng liên tiếp truyền đến tiếng cười lớn.

Lâm Phong đứng ở một bên xem kịch vui sờ sờ lỗ mũi, ánh mắt cầu cứu của Thiệu Tuấn nhìn anh chòng chọc, anh làm bộ không thấy quay đầu đi chỗ khác.

Thiệu Tuấn nhìn một lát cảm thấy đội trưởng làm lơ không biết, mặt tràn đầy mong đợi Tăng Tĩnh Ngữ sẽ hôn anh như thế nào, đang suy tính, rốt cuộc Tăng Tĩnh Ngữ đi tới, hôn một cái là không thể nào, vậy thì lùi lại mà cầu việc khác, ôm một cái cũng được a, vì vậy anh mạnh mạnh mẽ mẽ ôm Tăng Tĩnh Ngữ, đem cả ôm vào trong ngực.

"Oa ~~~" sau lưng truyền đến tiếng hô vang dội, mọi người một cái so một càng lợi hại hơn.

Mấy phút sau, Lâm Phong dùng sức hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó bắt đầu phát lệnh, "Đứng nghiêm, hướng quẹo phải, bước." Cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở Thiệu Tuấn: "Khoảng TMD giữa trưa chạy trở về, cẩn thận tôi đạp chết cậu."

Chung sống hai năm anh đã sớm rõ ràng tính tình của Lâm Phong, huấn luyện người khác hận không được chỉnh chết người ta, có vẻ nghiêm nghị, nhưng trên thực tế lại chưa bao giờ bạc đãi anh em. Thiệu Tuấn nhìn cả đoàn đã đi xa, ngây ngô cười hai tiếng ha ha.

Một bên Tăng Tĩnh Ngữ đẩy bờ vai của anh một cái, sắc mặt không tốt nói: "Không có ý định giải thích cho em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook