Chương 3
Vô Ngã
15/12/2014
Đối với cuộc điện thoại không thể giải thích được này, Thiệu Tuấn sẽ quên rất nhanh, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ lại nhớ trong lòng.
Thiệu Tuấn có cảm thấy khi đó cô rất khó hiểu hay không, có cảm thấy cô rất phiền hay không, cô không nên gọi cuộc điện thoại này, về sau anh có nhận điện thoại cô nữa hay không. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Mọi việc suy đoán như thế, mỗi ngày Tăng Tĩnh Ngữ đều nghĩ đến mấy lần.
Nếu là trước kia, nhất định Tăng Tĩnh Ngữ sẽ cảm thấy người này có tật xấu, không để ý tới thì không để ý chứ, nhằm nhò gì. Nhưng kể từ ngày cô vô tình gặp được Thiệu Tuấn đi xem mắt sau, cô đều nghi thần nghi quỷ. Luôn nghiên cứu xem Thiệu Tuấn có cái nhìn về cô như thế nào.
Thứ tư, sau khi ăn cơm tối xong, Tăng Tĩnh Ngữ kéo Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh tới căn tin số 3, trong lúc điên cuồng, Tăng Tĩnh Ngữ đem tính toán trong bụng nói với Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh, hơn nữa rất nghiêm túc đưa ra quyết định thần thánh, cô muốn làm quân y.
Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói xong liền bực tức, ý kiến chưa bao giờ thống nhất như bây giờ.
Trầm Ngôn chớp mắt long lanh, mặt tò mò hỏi: "Tĩnh Ngữ, có phải cậu để ý huấn luyện viên Thiệu hay không?"
Trịnh Hòa Ninh mềm mại, đi tới bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ, một tay ôm cổ của Tăng Tĩnh Ngữ, thay Tăng Tĩnh Ngữ trả lời: "Nhất định là như vậy! ! ! Tớ cảm thấy cậu sau khi ăn cơm ở nhà hàng về đã có ý với huấn luyện viên."
Bữa cơm đó là lúc Thiệu Tuấn trúng tuyển vào lính đặc chủng nên đã liên hoan cùng bọn họ.
Người mời khách lúc đó là Mạc Nham, bạn cùng ban với Thiệu Tuấn. Tên kia đối với Trầm Ngôn vừa thấy đã yêu, thỉnh thoảng đi lấy lòng, hoặc làm bộ như vô tình gặp được.
Chỉ là thật đáng tiếc, Trầm Ngôn từ nhỏ đã có hôn ước rồi, vị hôn phu lại là nhân vật truyền kỳ, tuy nói tuổi tác anh ta có lớn một chút, nhưng Mạc Nham tuyệt đối không thể so sánh được.
Nghĩ tới nhiều năm trôi qua không biết được khi nào mới có thể gặp lại, Mạc Nham vô cùng cảm khái, coi như trước khi chia tay cáo biệt lần cuối, vì vậy mời Trầm Ngôn và mọi người cùng nhau ăn cơm. Mà Thiệu Tuấn là huấn luyện viên của ban bọn họ, cũng được liệt vào danh sách khách mời.
Thái độ của Thiệu Tuấn đối với Tăng Tĩnh Ngữ luôn luôn lạnh lẽo, đối xử như một người qua đường.
Mà lúc này, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì một lần nào đó Thiệu Tuấn làm anh hùng cứu mỹ, trong lòng đã sớm xóa bỏ tất cả ân oán trước kia, thậm chí còn nghĩ sẽ cảm tạ Thiệu Tuấn, những chuyện xấu trước kia, làm cô mất hết mặt mũi, dĩ nhiên, cô sợ nhất là khi cô lấy hết dũng khí xệ mặt xuống đi cầu hòa nhưng người kia lại không để ý đến cô, vậy thì mặt mũi để đâu.
Sau khi ăn xong Mạc Nham đi tính tiền, mọi người chuẩn bị ra về, ai về nhà nấy. Tăng Tĩnh Ngữ quýnh lên trong bụng, chợt tuôn ra một câu: "Thiệu Tuấn, em muốn cùng anh một đấu một."
Chỉ thấy cô đột nhiên đứng dậy, chiều cao 1m70, ngẩng đầu ưỡn ngực căm tức nhìn Thiệu Tuấn, chị ngươi hôm nay muốn tiêu diệt khí phách của ngươi, khí thế bừng bừng, nhiệt huyết sôi trào, trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người trợn to mắt nhìn cô rời khỏi bàn đi tới trước mặt Thiệu Tuấn, kéo tay áo người ta chạy ra ngoài, để lại mọi người đang ở nơi đó mắt to trừng mắt nhỏ, hô to:
"Đây là tình huống gì".
Một đấu một chỉ là lấy cớ, trên thực tế, cô muốn biểu đạt lòng cảm kích nhưng lại không muốn biểu hiện quá mức.
Khi đó vừa vặn đến bên hồ nước, vào lúc cuối thu, bên hồ cây cối xanh um, xung quanh còn có hoa cúc vàng rực rỡ tạo điểm nhấn càng thêm bắt mắt, hai người ngồi trên ghế đá bên bờ hồ, trò chuyện câu có câu không .
Cô hơi nhát gan hỏi: "Anh ghét em phải không?"
Anh kinh ngạc: "Không có, cô nghĩ quá nhiều."
Đáp án này làm cho cô an lòng không ít, hồi lâu, mới chậm rãi nói những gì nghĩ trong lòng.
"Thật ra thì hai ngày trước em chỉ muốn tìm anh, nhưng sợ anh sẽ chán ghét em. Trước kia em làm rất nhiều chuyện không đúng, em thấy thật có lỗi với anh. Con người của em không thích vòng vo, anh đã cứu em, từ trong nội tâm em cảm kích anh vô cùng. Em nói câu thật lòng anh đừng giận, nếu về sau anh cần em trợ giúp gì thì anh cứ nói, em nhất định không nói hai lời sẽ giúp anh hết mình. Anh đừng cho là em đang sỉ nhục anh, em biết rõ anh rất lợi hại, chỉ là em . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Chỉ là em muốn xóa sạch những hiềm khích trước kia với anh, về sau làm bạn bè, được không? "
Tăng Tĩnh Ngữ khẽ nghiêng đầu nhìn sang Thiệu Tuấn, trong lòng có chút hồi hộp. . . . . . . . . . . . . Mặt mũi a mặt mũi! ! !
Thiệu Tuấn do dự mấy giây, hồi lâu mới chậm rãi ném xuống hai từ: "Có thể"
Đến đây Tăng Tĩnh Ngữ mới tính yên tâm, cùng Thiệu Tuấn kết thành bạn bè.
Hồi tưởng lại câu Trầm Ngôn nói buổi chiều kia, trong lòng Tăng Tĩnh Ngữ xúc động thật lâu, chẳng lẽ cô để ý Thiệu Tuấn rồi sao?
Lại nói mấy năm nay người theo đuổi cô cũng không ít, có lúc rãnh rỗi, cô cùng người ta chơi đùa mấy ngày, tâm tình không tốt, trực tiếp cự tuyệt, cô hung hãn cho là tình yêu không phải như vậy, cô muốn thì đến, không muốn liền đi, chưa tính là gì, nhưng mà bây giờ, tình yêu chân thành cái gì cũng không còn, cô hiện tại rối rắm vậy là vì cái gì đây?
Tăng Tĩnh Ngữ rất buồn bực, cuối cùng quyết định đi điện thoại thăm dò ý tứ Thiệu Tuấn một chút. Dĩ nhiên, tốt nhất là hai người có thể gặp mặt thì thật tốt.
Trong lòng có tâm sự nên Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy tuần này trôi qua thật chậm, có thể nói một ngày như một năm để hình dung.
Cuối cùng cũng đến ngày Chủ nhật, hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh không có bóng mây, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi qua, nói tóm lại, tâm tình Tăng Tĩnh Ngữ thật tốt.
Đương nhiên rồi, nếu Thiệu Tuấn thấy cô hai mắt sẽ đột nhiên tỏa sáng, vậy thì càng không tệ. Thật ra thì chính cô cũng không rõ ràng mình nghĩ như thế nào, chỉ muốn gặp mặt Thiệu Tuấn, vì vậy lại xin nghỉ chạy ra ngoài.
Ra ngoài, cô còn cố ý cùng mượn một cái váy chiffon trắng của Trầm Ngôn, cổ tròn, thắt đai lưng, chiều dài vừa tới đầu gối. Mỗi lần Trầm Ngôn mặc nó cô cảm thấy rất thục nữ, dáng người dịu dàng, đem đến cho người ta cảm giác thuần khiết, quả thật, tưa như tiên nữ.
Dĩ nhiên, y phục của cô cũng không ít, chỉ là phong cách hai người không giống nhau, cô phóng khoáng, phong cách lộn xộn, quần jean, áo sơ mi tay dài, tay ngắn, còn có T shirt vẻ đầu lâu, tóm lại loạn cỡ nào cũng có, nhưng không có quần áo đoan trang thục nữ. Mà Trầm Ngôn thì không giống vậy, đại đa số quần áo đều là hồng phấn, xanh nhạt, trắng tinh khiết, thanh thuần mỹ lệ, xinh đẹp bức người.
Lúc ra cửa Tăng Tĩnh Ngữ còn cố ý đổi một đôi giày cao gót năm phân. Chất liệu thủy tinh trong suốt, phía trước là thiết kế hở mũi, bao quanh chân nhỏ trắng noãn của cô, bên trên trang trí đóa hoa màu xanh nước biển, thoạt nhìn tươi mát thanh nhã. Phối hợp với váy thật đẹp, như vậy cũng có chút phong thái của một thục nữ. Dĩ nhiên đây là vì cô đang đứng bất động, hơn nữa không nói lời nào.
Tăng Tĩnh Ngữ thay quần áo xong, mang giày cao gót vào liền hấp tấp đi tới trước mặt Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh, cánh tay khẽ nâng lên, xoay một vòng 360 độ, toàn bộ phương hướng đều toát lên phong thái thục nữ, rồi sau đó vô cùng lo lắng hỏi: "Như thế nào, như thế nào, có được không?"
Trầm Ngôn đi lên phía trước, thay cô sửa sang lại làn váy, Tằng Tĩnh Ngữ cao hơn Trầm Ngôn hai centimét, cao 1m7. Vốn là váy dài đến đầu gối, nhưng khi cô mặc, lại lộ ra một chút xíu bắp đùi. Quen mặc quần áo bảo thủ, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên thấy không thoải mái với loại quần áo thiếu vải này, cô lôi lôi kéo kéo vạt áo.
Trịnh Hòa Ninh nhịn không được, hung hăng đánh vào tay Tăng Tĩnh Ngữ, đẩy tay ra, "Rất được đó, kéo cái gì mà kéo."
"Tốt cái gì, chiều dài như vậy, tớ phải đi như thế nào đây, sẽ là nhân vật làm không khí trường quân đội ô nhiễm, làm nhục hình tượng quân nhân đời trước, nói không chừng còn chưa tới cửa trường học liền bị đội trật tự bắt lại. Cậu đừng nói chuyện không biết suy nghĩ như vậy." Tăng Tĩnh Ngữ cho Trịnh Hòa Ninh ánh mắt khinh bỉ cộng xem thường.
Trầm Ngôn lấy tay vỗ trán, nhất thời đầu bốc lên vạch đen.
"Tớ vừa định nói xem ra cậu còn rất thục nữ, kết quả cậu vừa mở miệng. . . . . . . . . . . . . . ."
Thục nữ, dùng sư tử Hà Đông để hình dung cô cũng không quá đáng đâu. Lời nói phía sau, Trầm Ngôn đành nuốt về trong bụng, từ trước đến giờ cô là một cô gái tốt, dịu dàng thiện lương, không thể vì cái đả kích kia mà làm mất đi hình tượng đã duy trì bấy lâu nay.
"Như vậy đi, cậu hãy mặc quân phục đi ra ngoài trước, chờ đến khi vào thành phố sẽ tìm địa điểm thích hợp để thay ra." Trầm Ngôn tốt bụng đề nghị.
Trịnh Hòa Ninh đang bận rộn cũng không ngừng gật đầu tán thưởng.
Hai phiếu và một phiếu, Tăng Tĩnh Ngữ thất bại hoàn toàn.
Đi vào thành phố, liền gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn, vì không để cho Thiệu Tuấn sinh nghi, cô lấy cớ nói là đến thăm mẹ anh.
Ban đầu Thiệu Tuấn anh hùng cứu mỹ nhân, mẹ Thiệu cũng có phần, mẹ Thiệu còn đem cô đang say gần chết mang về nhà, hơn nữa còn để cho cô ở miễn phí một đêm.
Khi nhắc đến, Trịnh Hòa Ninh liền chê cười cô, "Tĩnh Ngữ, cậu viện cớ quá tệ, nếu không cậu liền trực tiếp nói ‘đại ân không gì báo đáp, tiểu nữ xin lấy thân báo đáp, làm vợ cho nhà các ngươi. ’"
Tăng Tĩnh Ngữ bị chấn động, lập tức cho Trịnh Hòa Ninh một chưởng, che giấu sự chột dạ của mình.
Cô làm sao không biết cái cớ này rất tệ, nhưng mà, dù sao cũng phải có một cái cớ mới được, đúng không?
Có cớ dù sao cũng hơn không có cớ nào, không phải sao?
Mẹ Thiệu đã giúp cô đúng không?
Nói không chừng, nói đôi câu tốt đẹp đem lão nhân gia dụ dỗ vui mừng, lập tức sẽ vừa ý cô, rồi xem cô như con dâu cũng nên?
Tăng Tĩnh Ngữ ôm tâm tình thấp thỏm đi vào thành phố, liên tục suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình quá nóng lòng, cô hiện tại chỉ là tới thăm dò tình địch để minh xác bước kế tiếp mục tiêu cùng động thái tác chiến, cũng không thể bứt dây động rừng.
Phải thận trọng, cẩn thận là hơn ———— thay quần áo cái gì, miễn đi.
Mới nghe được Tăng Tĩnh Ngữ nói muốn đến thăm mẹ anh, Thiệu Tuấn ngạc nhiên một chút, dù hoàn toàn không biết Tăng Tĩnh Ngữ bị động kinh cái gì nhưng anh cũng phản ứng rất nhanh.
Cô gái này biến đổi suy nghĩ quá mạnh mẽ (ý nói chị thay dổi suy ngỉ nhanh chóng, y như trở bánh, nói trở liển trở vậy đó), anh tự cho là thông minh lại theo không kịp tiết tấu người khác (ý nói ko theo kịp TTN đó mà).
Biết tính tình Tăng Tĩnh Ngữ không bình thường, cho nên Thiệu Tuấn theo thói quen coi lời của cô như gió bên tai, vào tai trái ra tai phải. Chỉ là ở trong lòng âm thầm suy nghĩ: Tăng Tĩnh Ngữ lại nổi cơn điên gì? Lại muốn đi thăm mẹ anh, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất kinh hãi.
Theo lẽ thường suy đoán, bình thường nam sinh mang nữ sinh về nhà thăm cha mẹ, chỉ có mấy loại thân phận:
Một: bạn gái, tình yêu vẫn còn thuần khiết;
Hai: bạn gái sẽ phải kết hôn, cái này thuộc loại sau khi lên xe mua vé bổ sung, thường gọi vị hôn thê;
Ba: đã kết hôn với bạn gái, cái này thuộc về loại tiền trảm hậu tấu, trên luật pháp quy định, thỉnh thoảng gọi bạn, trong sinh hoạt thường gọi, bà xã.
Rất dễ nhận thấy, Tăng Tĩnh Ngữ không thuộc bất kỳ loại hình trên.
Hỏi thời điểm Tăng Tĩnh Ngữ lên đường, xem đồng hồ, Thiệu Tuấn lập tức chạy tới trạm xe.
Tăng Tĩnh Ngữ liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng Thiệu Tuấn đứng cạnh bảng hiệu, cô vẫn cảm thấy dáng dấp Thiệu Tuấn rất tuấn tú, mặc dù từ trước đến nay cô không chịu thừa nhận.
Không cần quần áo đắc tiền, không cần mỹ phẩm thượng hạng, càng không cần góc độ thích hợp, vô luận là vóc người hay là gương mặt, từ bất kỳ góc độ nào nhìn qua cũng rất hoàn mỹ, người ta thường nói là 360 độ đều không có điểm chết.
Tăng Tĩnh Ngữ tự cho là đúng, Thiệu Tuấn đẹp trai không chỉ là bên ngoài, cô cảm thấy trên người Thiệu Tuấn toát ra sự kiên quyết, cô độc mà kiên nghị.
Giống như bất luận kẻ nào đụng vào cũng không thể chạm được vào lòng của anh, anh có thể đem cô làm bạn bè, có thể cười với cô, có thể nghe cô nói nhảm bất kỳ râu ria nào, lúc tâm tình tốt còn có thể khuyên bảo cô mấy câu. Nhưng, đến bây giờ anh cũng chưa từng chủ động nói lên ý nghĩ của anh, hoặc là nói về anh. Luôn dựa vào nghị lực kiên cường của mình, một mình chiến đấu hăng hái.
Cô cảm thấy, trong lòng Thiệu Tuấn có một cánh cửa, cánh cửa kia bị anh khóa thật chặt ở bên trong, người bên ngoài không đi vào được, mà chính anh ở bên trong, chạy cũng không thoát.
Có thể là chính anh tìm không thấy lối ra, hoặc là, người có thể làm cho anh đi ra còn chưa xuất hiện.
Thiệu Tuấn có cảm thấy khi đó cô rất khó hiểu hay không, có cảm thấy cô rất phiền hay không, cô không nên gọi cuộc điện thoại này, về sau anh có nhận điện thoại cô nữa hay không. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Mọi việc suy đoán như thế, mỗi ngày Tăng Tĩnh Ngữ đều nghĩ đến mấy lần.
Nếu là trước kia, nhất định Tăng Tĩnh Ngữ sẽ cảm thấy người này có tật xấu, không để ý tới thì không để ý chứ, nhằm nhò gì. Nhưng kể từ ngày cô vô tình gặp được Thiệu Tuấn đi xem mắt sau, cô đều nghi thần nghi quỷ. Luôn nghiên cứu xem Thiệu Tuấn có cái nhìn về cô như thế nào.
Thứ tư, sau khi ăn cơm tối xong, Tăng Tĩnh Ngữ kéo Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh tới căn tin số 3, trong lúc điên cuồng, Tăng Tĩnh Ngữ đem tính toán trong bụng nói với Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh, hơn nữa rất nghiêm túc đưa ra quyết định thần thánh, cô muốn làm quân y.
Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói xong liền bực tức, ý kiến chưa bao giờ thống nhất như bây giờ.
Trầm Ngôn chớp mắt long lanh, mặt tò mò hỏi: "Tĩnh Ngữ, có phải cậu để ý huấn luyện viên Thiệu hay không?"
Trịnh Hòa Ninh mềm mại, đi tới bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ, một tay ôm cổ của Tăng Tĩnh Ngữ, thay Tăng Tĩnh Ngữ trả lời: "Nhất định là như vậy! ! ! Tớ cảm thấy cậu sau khi ăn cơm ở nhà hàng về đã có ý với huấn luyện viên."
Bữa cơm đó là lúc Thiệu Tuấn trúng tuyển vào lính đặc chủng nên đã liên hoan cùng bọn họ.
Người mời khách lúc đó là Mạc Nham, bạn cùng ban với Thiệu Tuấn. Tên kia đối với Trầm Ngôn vừa thấy đã yêu, thỉnh thoảng đi lấy lòng, hoặc làm bộ như vô tình gặp được.
Chỉ là thật đáng tiếc, Trầm Ngôn từ nhỏ đã có hôn ước rồi, vị hôn phu lại là nhân vật truyền kỳ, tuy nói tuổi tác anh ta có lớn một chút, nhưng Mạc Nham tuyệt đối không thể so sánh được.
Nghĩ tới nhiều năm trôi qua không biết được khi nào mới có thể gặp lại, Mạc Nham vô cùng cảm khái, coi như trước khi chia tay cáo biệt lần cuối, vì vậy mời Trầm Ngôn và mọi người cùng nhau ăn cơm. Mà Thiệu Tuấn là huấn luyện viên của ban bọn họ, cũng được liệt vào danh sách khách mời.
Thái độ của Thiệu Tuấn đối với Tăng Tĩnh Ngữ luôn luôn lạnh lẽo, đối xử như một người qua đường.
Mà lúc này, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì một lần nào đó Thiệu Tuấn làm anh hùng cứu mỹ, trong lòng đã sớm xóa bỏ tất cả ân oán trước kia, thậm chí còn nghĩ sẽ cảm tạ Thiệu Tuấn, những chuyện xấu trước kia, làm cô mất hết mặt mũi, dĩ nhiên, cô sợ nhất là khi cô lấy hết dũng khí xệ mặt xuống đi cầu hòa nhưng người kia lại không để ý đến cô, vậy thì mặt mũi để đâu.
Sau khi ăn xong Mạc Nham đi tính tiền, mọi người chuẩn bị ra về, ai về nhà nấy. Tăng Tĩnh Ngữ quýnh lên trong bụng, chợt tuôn ra một câu: "Thiệu Tuấn, em muốn cùng anh một đấu một."
Chỉ thấy cô đột nhiên đứng dậy, chiều cao 1m70, ngẩng đầu ưỡn ngực căm tức nhìn Thiệu Tuấn, chị ngươi hôm nay muốn tiêu diệt khí phách của ngươi, khí thế bừng bừng, nhiệt huyết sôi trào, trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người trợn to mắt nhìn cô rời khỏi bàn đi tới trước mặt Thiệu Tuấn, kéo tay áo người ta chạy ra ngoài, để lại mọi người đang ở nơi đó mắt to trừng mắt nhỏ, hô to:
"Đây là tình huống gì".
Một đấu một chỉ là lấy cớ, trên thực tế, cô muốn biểu đạt lòng cảm kích nhưng lại không muốn biểu hiện quá mức.
Khi đó vừa vặn đến bên hồ nước, vào lúc cuối thu, bên hồ cây cối xanh um, xung quanh còn có hoa cúc vàng rực rỡ tạo điểm nhấn càng thêm bắt mắt, hai người ngồi trên ghế đá bên bờ hồ, trò chuyện câu có câu không .
Cô hơi nhát gan hỏi: "Anh ghét em phải không?"
Anh kinh ngạc: "Không có, cô nghĩ quá nhiều."
Đáp án này làm cho cô an lòng không ít, hồi lâu, mới chậm rãi nói những gì nghĩ trong lòng.
"Thật ra thì hai ngày trước em chỉ muốn tìm anh, nhưng sợ anh sẽ chán ghét em. Trước kia em làm rất nhiều chuyện không đúng, em thấy thật có lỗi với anh. Con người của em không thích vòng vo, anh đã cứu em, từ trong nội tâm em cảm kích anh vô cùng. Em nói câu thật lòng anh đừng giận, nếu về sau anh cần em trợ giúp gì thì anh cứ nói, em nhất định không nói hai lời sẽ giúp anh hết mình. Anh đừng cho là em đang sỉ nhục anh, em biết rõ anh rất lợi hại, chỉ là em . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Chỉ là em muốn xóa sạch những hiềm khích trước kia với anh, về sau làm bạn bè, được không? "
Tăng Tĩnh Ngữ khẽ nghiêng đầu nhìn sang Thiệu Tuấn, trong lòng có chút hồi hộp. . . . . . . . . . . . . Mặt mũi a mặt mũi! ! !
Thiệu Tuấn do dự mấy giây, hồi lâu mới chậm rãi ném xuống hai từ: "Có thể"
Đến đây Tăng Tĩnh Ngữ mới tính yên tâm, cùng Thiệu Tuấn kết thành bạn bè.
Hồi tưởng lại câu Trầm Ngôn nói buổi chiều kia, trong lòng Tăng Tĩnh Ngữ xúc động thật lâu, chẳng lẽ cô để ý Thiệu Tuấn rồi sao?
Lại nói mấy năm nay người theo đuổi cô cũng không ít, có lúc rãnh rỗi, cô cùng người ta chơi đùa mấy ngày, tâm tình không tốt, trực tiếp cự tuyệt, cô hung hãn cho là tình yêu không phải như vậy, cô muốn thì đến, không muốn liền đi, chưa tính là gì, nhưng mà bây giờ, tình yêu chân thành cái gì cũng không còn, cô hiện tại rối rắm vậy là vì cái gì đây?
Tăng Tĩnh Ngữ rất buồn bực, cuối cùng quyết định đi điện thoại thăm dò ý tứ Thiệu Tuấn một chút. Dĩ nhiên, tốt nhất là hai người có thể gặp mặt thì thật tốt.
Trong lòng có tâm sự nên Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy tuần này trôi qua thật chậm, có thể nói một ngày như một năm để hình dung.
Cuối cùng cũng đến ngày Chủ nhật, hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh không có bóng mây, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi qua, nói tóm lại, tâm tình Tăng Tĩnh Ngữ thật tốt.
Đương nhiên rồi, nếu Thiệu Tuấn thấy cô hai mắt sẽ đột nhiên tỏa sáng, vậy thì càng không tệ. Thật ra thì chính cô cũng không rõ ràng mình nghĩ như thế nào, chỉ muốn gặp mặt Thiệu Tuấn, vì vậy lại xin nghỉ chạy ra ngoài.
Ra ngoài, cô còn cố ý cùng mượn một cái váy chiffon trắng của Trầm Ngôn, cổ tròn, thắt đai lưng, chiều dài vừa tới đầu gối. Mỗi lần Trầm Ngôn mặc nó cô cảm thấy rất thục nữ, dáng người dịu dàng, đem đến cho người ta cảm giác thuần khiết, quả thật, tưa như tiên nữ.
Dĩ nhiên, y phục của cô cũng không ít, chỉ là phong cách hai người không giống nhau, cô phóng khoáng, phong cách lộn xộn, quần jean, áo sơ mi tay dài, tay ngắn, còn có T shirt vẻ đầu lâu, tóm lại loạn cỡ nào cũng có, nhưng không có quần áo đoan trang thục nữ. Mà Trầm Ngôn thì không giống vậy, đại đa số quần áo đều là hồng phấn, xanh nhạt, trắng tinh khiết, thanh thuần mỹ lệ, xinh đẹp bức người.
Lúc ra cửa Tăng Tĩnh Ngữ còn cố ý đổi một đôi giày cao gót năm phân. Chất liệu thủy tinh trong suốt, phía trước là thiết kế hở mũi, bao quanh chân nhỏ trắng noãn của cô, bên trên trang trí đóa hoa màu xanh nước biển, thoạt nhìn tươi mát thanh nhã. Phối hợp với váy thật đẹp, như vậy cũng có chút phong thái của một thục nữ. Dĩ nhiên đây là vì cô đang đứng bất động, hơn nữa không nói lời nào.
Tăng Tĩnh Ngữ thay quần áo xong, mang giày cao gót vào liền hấp tấp đi tới trước mặt Trầm Ngôn và Trịnh Hòa Ninh, cánh tay khẽ nâng lên, xoay một vòng 360 độ, toàn bộ phương hướng đều toát lên phong thái thục nữ, rồi sau đó vô cùng lo lắng hỏi: "Như thế nào, như thế nào, có được không?"
Trầm Ngôn đi lên phía trước, thay cô sửa sang lại làn váy, Tằng Tĩnh Ngữ cao hơn Trầm Ngôn hai centimét, cao 1m7. Vốn là váy dài đến đầu gối, nhưng khi cô mặc, lại lộ ra một chút xíu bắp đùi. Quen mặc quần áo bảo thủ, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên thấy không thoải mái với loại quần áo thiếu vải này, cô lôi lôi kéo kéo vạt áo.
Trịnh Hòa Ninh nhịn không được, hung hăng đánh vào tay Tăng Tĩnh Ngữ, đẩy tay ra, "Rất được đó, kéo cái gì mà kéo."
"Tốt cái gì, chiều dài như vậy, tớ phải đi như thế nào đây, sẽ là nhân vật làm không khí trường quân đội ô nhiễm, làm nhục hình tượng quân nhân đời trước, nói không chừng còn chưa tới cửa trường học liền bị đội trật tự bắt lại. Cậu đừng nói chuyện không biết suy nghĩ như vậy." Tăng Tĩnh Ngữ cho Trịnh Hòa Ninh ánh mắt khinh bỉ cộng xem thường.
Trầm Ngôn lấy tay vỗ trán, nhất thời đầu bốc lên vạch đen.
"Tớ vừa định nói xem ra cậu còn rất thục nữ, kết quả cậu vừa mở miệng. . . . . . . . . . . . . . ."
Thục nữ, dùng sư tử Hà Đông để hình dung cô cũng không quá đáng đâu. Lời nói phía sau, Trầm Ngôn đành nuốt về trong bụng, từ trước đến giờ cô là một cô gái tốt, dịu dàng thiện lương, không thể vì cái đả kích kia mà làm mất đi hình tượng đã duy trì bấy lâu nay.
"Như vậy đi, cậu hãy mặc quân phục đi ra ngoài trước, chờ đến khi vào thành phố sẽ tìm địa điểm thích hợp để thay ra." Trầm Ngôn tốt bụng đề nghị.
Trịnh Hòa Ninh đang bận rộn cũng không ngừng gật đầu tán thưởng.
Hai phiếu và một phiếu, Tăng Tĩnh Ngữ thất bại hoàn toàn.
Đi vào thành phố, liền gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn, vì không để cho Thiệu Tuấn sinh nghi, cô lấy cớ nói là đến thăm mẹ anh.
Ban đầu Thiệu Tuấn anh hùng cứu mỹ nhân, mẹ Thiệu cũng có phần, mẹ Thiệu còn đem cô đang say gần chết mang về nhà, hơn nữa còn để cho cô ở miễn phí một đêm.
Khi nhắc đến, Trịnh Hòa Ninh liền chê cười cô, "Tĩnh Ngữ, cậu viện cớ quá tệ, nếu không cậu liền trực tiếp nói ‘đại ân không gì báo đáp, tiểu nữ xin lấy thân báo đáp, làm vợ cho nhà các ngươi. ’"
Tăng Tĩnh Ngữ bị chấn động, lập tức cho Trịnh Hòa Ninh một chưởng, che giấu sự chột dạ của mình.
Cô làm sao không biết cái cớ này rất tệ, nhưng mà, dù sao cũng phải có một cái cớ mới được, đúng không?
Có cớ dù sao cũng hơn không có cớ nào, không phải sao?
Mẹ Thiệu đã giúp cô đúng không?
Nói không chừng, nói đôi câu tốt đẹp đem lão nhân gia dụ dỗ vui mừng, lập tức sẽ vừa ý cô, rồi xem cô như con dâu cũng nên?
Tăng Tĩnh Ngữ ôm tâm tình thấp thỏm đi vào thành phố, liên tục suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình quá nóng lòng, cô hiện tại chỉ là tới thăm dò tình địch để minh xác bước kế tiếp mục tiêu cùng động thái tác chiến, cũng không thể bứt dây động rừng.
Phải thận trọng, cẩn thận là hơn ———— thay quần áo cái gì, miễn đi.
Mới nghe được Tăng Tĩnh Ngữ nói muốn đến thăm mẹ anh, Thiệu Tuấn ngạc nhiên một chút, dù hoàn toàn không biết Tăng Tĩnh Ngữ bị động kinh cái gì nhưng anh cũng phản ứng rất nhanh.
Cô gái này biến đổi suy nghĩ quá mạnh mẽ (ý nói chị thay dổi suy ngỉ nhanh chóng, y như trở bánh, nói trở liển trở vậy đó), anh tự cho là thông minh lại theo không kịp tiết tấu người khác (ý nói ko theo kịp TTN đó mà).
Biết tính tình Tăng Tĩnh Ngữ không bình thường, cho nên Thiệu Tuấn theo thói quen coi lời của cô như gió bên tai, vào tai trái ra tai phải. Chỉ là ở trong lòng âm thầm suy nghĩ: Tăng Tĩnh Ngữ lại nổi cơn điên gì? Lại muốn đi thăm mẹ anh, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất kinh hãi.
Theo lẽ thường suy đoán, bình thường nam sinh mang nữ sinh về nhà thăm cha mẹ, chỉ có mấy loại thân phận:
Một: bạn gái, tình yêu vẫn còn thuần khiết;
Hai: bạn gái sẽ phải kết hôn, cái này thuộc loại sau khi lên xe mua vé bổ sung, thường gọi vị hôn thê;
Ba: đã kết hôn với bạn gái, cái này thuộc về loại tiền trảm hậu tấu, trên luật pháp quy định, thỉnh thoảng gọi bạn, trong sinh hoạt thường gọi, bà xã.
Rất dễ nhận thấy, Tăng Tĩnh Ngữ không thuộc bất kỳ loại hình trên.
Hỏi thời điểm Tăng Tĩnh Ngữ lên đường, xem đồng hồ, Thiệu Tuấn lập tức chạy tới trạm xe.
Tăng Tĩnh Ngữ liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng Thiệu Tuấn đứng cạnh bảng hiệu, cô vẫn cảm thấy dáng dấp Thiệu Tuấn rất tuấn tú, mặc dù từ trước đến nay cô không chịu thừa nhận.
Không cần quần áo đắc tiền, không cần mỹ phẩm thượng hạng, càng không cần góc độ thích hợp, vô luận là vóc người hay là gương mặt, từ bất kỳ góc độ nào nhìn qua cũng rất hoàn mỹ, người ta thường nói là 360 độ đều không có điểm chết.
Tăng Tĩnh Ngữ tự cho là đúng, Thiệu Tuấn đẹp trai không chỉ là bên ngoài, cô cảm thấy trên người Thiệu Tuấn toát ra sự kiên quyết, cô độc mà kiên nghị.
Giống như bất luận kẻ nào đụng vào cũng không thể chạm được vào lòng của anh, anh có thể đem cô làm bạn bè, có thể cười với cô, có thể nghe cô nói nhảm bất kỳ râu ria nào, lúc tâm tình tốt còn có thể khuyên bảo cô mấy câu. Nhưng, đến bây giờ anh cũng chưa từng chủ động nói lên ý nghĩ của anh, hoặc là nói về anh. Luôn dựa vào nghị lực kiên cường của mình, một mình chiến đấu hăng hái.
Cô cảm thấy, trong lòng Thiệu Tuấn có một cánh cửa, cánh cửa kia bị anh khóa thật chặt ở bên trong, người bên ngoài không đi vào được, mà chính anh ở bên trong, chạy cũng không thoát.
Có thể là chính anh tìm không thấy lối ra, hoặc là, người có thể làm cho anh đi ra còn chưa xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.