Theo Đuổi Nam Thần Vạn Người Mê
Chương 49: Gió Yên Biển Lặng
Tttlinh
17/01/2024
Là Trương Anh Anh quá đáng ghét hay do Hoàng Tống Hiên quá nhẫn tâm, kể
từ hơn mười năm trước khi bắt đầu gặp gỡ, anh với đã không có thiện cảm
với Trương Anh Anh.
Sau này thấy cô ta càng lúc càng quá đáng, mọi cử chỉ hành động đều không vừa mắt mình, Hoàng Tống Hiên luôn tìm mọi cách để né tránh.
Trương Anh Anh từ trước đến nay luôn được ba mẹ chiều hư, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, vậy nên tất cả mọi chuyện từ đầu tới chân đều phải nghe theo cô ta hết.
Bị phũ phàng từ chối, trái tim Trương Anh Anh trở nên khó chịu.
- Anh suy nghĩ cho kĩ, sinh viên bọn anh có lúc nào tự nuôi lấy bản thân mình tốt không? Em đã nói với ba mẹ em và họ đồng ý cho anh về Trương gia sống chung rồi. Cũng coi như trả ơn mẹ anh năm đó đã coi em như con ruột.
- Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.
Hoàng Tống Hiên hoàn toàn không quan tâm, anh mở miệng nói đôi ba chữ rồi gấp gáp rời đi.
Nếu Trương Anh Anh không cố ý biến bản thân giống với Phương Hinh thì từ đầu anh sẽ không thèm để ý.
Hoàng Tống Hiên vội vã bắt taxi, vừa lên xe đã nhận được cuộc gọi từ phía Hạ Miên. Vừa bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng khóc nức nở.
- Alo, Hạ Miên có chuyện gì?
- Hinh… Hinh Hinh… cậu ấy xảy ra chuyện rồi…
Nghe được một câu ngắn ngủi lại khiến tâm can anh như bị bóp chặt.
Đã ngần ấy năm, đã ngần ấy năm thích thầm cô, đã ngần ấy năm theo đuổi và chỉ mấy tháng vỏn vẹn hạnh phúc. Con người anh từ trước tới nay đều không ủng hộ sự bất công.
Có cứng rắn thì cũng có mềm yếu, Hoàng Tống Hiên không ngừng ngồi trên xe cầu nguyện, tay anh nắm chặt chuỗi hạt phật trong lòng bàn tay, trong đầu không ngừng cầu phúc.
Đến ngay trước cổng bệnh viện, hai chiếc taxi khác cùng lúc đi tới, người xuống xe không ai khác là Chu Dật và Trình Vũ.
Thực ra hai người bọn họ lo lắng cho tình hình Hoàng Tống Hiên là chính.
Trước phòng bệnh Phương Hinh, ở đây còn có thêm hai người khác, mỗi người một góc bình tâm. Ngay cả Hoàng Tống Hiên lúc này đầu óc trống rỗng cũng không thể đoán ra bọn họ là đang thể hiện loại cảm xúc đau khổ nào.
Anh bắt Hạ Miên, chưa hỏi thì cô sớm đã nói.
- Qua rồi, qua khỏi rồi … không sao rồi.
Nghe lời nói thốt ra từ cửa miệng, cả cơ thể Hoàng Tống Hiên chợt ngã gục xuống đất như người không xương. Cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm và yên tâm hơn một chút.
Trình Vũ, Chu Dật đỡ Hoàng Tống Hiên ngồi lên ghế ở hành lang, hỏi ra mới biết Phương Hinh đã vượt qua cơn nguy kịch, sắp tới rất nhanh sẽ chuyển tới phòng bệnh thường để theo dõi.
Tình trạng hôn mê kéo dài bao lâu vẫn không thể đưa ra kết quả chắc chắn.
Điều lo lắng và khủng hoảng nhất lúc này cũng đã xong, còn một điều quan trọng vẫn còn cần thời gian để giải quyết.
Lần đầu tiên Trình Vũ nhìn thấy Phương Đường, trước đây chỉ nhìn ông ấy qua tivi hay các trang báo, không ngờ bề ngoài Phương Đường lại già hơn tuổi thật.
- Trong lịch sử hình thành có lẽ đây là giai đoạn khủng hoàng nhất của Phương gia đến nay.
Hạ Miên nghe xong chợt chớp mắt một cái, suy đi tính lại gia đình cô tuy không giàu có lắm nhưng vẫn còn khá giả.
- Tiền viện phí hàng tháng của Hinh Hinh tôi chỉ có thể giúp một nửa.
- Phương gia lâm vào tình trạng không trả nổi tiền viện phí luôn sao?
Hạ Miên nghe Chu Dật nói vậy thì gật đầu, cô rất thích xem phim làm ăn kinh doanh, đặc biệt rất thích xem tận mắt. Suy cho cùng chuyện kinh doanh gì đó cô vẫn rõ đôi ba phần.
- Chuyện làm ăn của mấy ông to mặt lớn chính là như vậy, chớp mắt một cái cả công ty đều bị vực không đáy nuốt chửng.
Hoàng Tống Hiên đang suy nghĩ gì đó, anh nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô vẫn đang nằm trên giường bệnh với dáng vẻ đáng thương.
Hơn nữa, chuyện tiền bạc đối với anh không cần suy nghĩ.
- Tiền viện phí cứ để tôi lo, đưa Hinh Hinh đến phòng bệnh tốt nhất.
Không hiểu sao thính giác Phương Đường nhạy bén cỡ nào lại có thể nghe rõ rành rành từng lời anh nói.
Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn một chàng thanh niên trẻ đang có bộ dạng thảm hại giống mình, chỉ nhếch mí mắt lên một cái.
Thoáng chốc, ông ấy đã đi đến trước mặt anh, ngay cả vợ ông Phương cũng không hiểu chồng mình đang muốn làm cái gì.
Sau này thấy cô ta càng lúc càng quá đáng, mọi cử chỉ hành động đều không vừa mắt mình, Hoàng Tống Hiên luôn tìm mọi cách để né tránh.
Trương Anh Anh từ trước đến nay luôn được ba mẹ chiều hư, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, vậy nên tất cả mọi chuyện từ đầu tới chân đều phải nghe theo cô ta hết.
Bị phũ phàng từ chối, trái tim Trương Anh Anh trở nên khó chịu.
- Anh suy nghĩ cho kĩ, sinh viên bọn anh có lúc nào tự nuôi lấy bản thân mình tốt không? Em đã nói với ba mẹ em và họ đồng ý cho anh về Trương gia sống chung rồi. Cũng coi như trả ơn mẹ anh năm đó đã coi em như con ruột.
- Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.
Hoàng Tống Hiên hoàn toàn không quan tâm, anh mở miệng nói đôi ba chữ rồi gấp gáp rời đi.
Nếu Trương Anh Anh không cố ý biến bản thân giống với Phương Hinh thì từ đầu anh sẽ không thèm để ý.
Hoàng Tống Hiên vội vã bắt taxi, vừa lên xe đã nhận được cuộc gọi từ phía Hạ Miên. Vừa bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng khóc nức nở.
- Alo, Hạ Miên có chuyện gì?
- Hinh… Hinh Hinh… cậu ấy xảy ra chuyện rồi…
Nghe được một câu ngắn ngủi lại khiến tâm can anh như bị bóp chặt.
Đã ngần ấy năm, đã ngần ấy năm thích thầm cô, đã ngần ấy năm theo đuổi và chỉ mấy tháng vỏn vẹn hạnh phúc. Con người anh từ trước tới nay đều không ủng hộ sự bất công.
Có cứng rắn thì cũng có mềm yếu, Hoàng Tống Hiên không ngừng ngồi trên xe cầu nguyện, tay anh nắm chặt chuỗi hạt phật trong lòng bàn tay, trong đầu không ngừng cầu phúc.
Đến ngay trước cổng bệnh viện, hai chiếc taxi khác cùng lúc đi tới, người xuống xe không ai khác là Chu Dật và Trình Vũ.
Thực ra hai người bọn họ lo lắng cho tình hình Hoàng Tống Hiên là chính.
Trước phòng bệnh Phương Hinh, ở đây còn có thêm hai người khác, mỗi người một góc bình tâm. Ngay cả Hoàng Tống Hiên lúc này đầu óc trống rỗng cũng không thể đoán ra bọn họ là đang thể hiện loại cảm xúc đau khổ nào.
Anh bắt Hạ Miên, chưa hỏi thì cô sớm đã nói.
- Qua rồi, qua khỏi rồi … không sao rồi.
Nghe lời nói thốt ra từ cửa miệng, cả cơ thể Hoàng Tống Hiên chợt ngã gục xuống đất như người không xương. Cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm và yên tâm hơn một chút.
Trình Vũ, Chu Dật đỡ Hoàng Tống Hiên ngồi lên ghế ở hành lang, hỏi ra mới biết Phương Hinh đã vượt qua cơn nguy kịch, sắp tới rất nhanh sẽ chuyển tới phòng bệnh thường để theo dõi.
Tình trạng hôn mê kéo dài bao lâu vẫn không thể đưa ra kết quả chắc chắn.
Điều lo lắng và khủng hoảng nhất lúc này cũng đã xong, còn một điều quan trọng vẫn còn cần thời gian để giải quyết.
Lần đầu tiên Trình Vũ nhìn thấy Phương Đường, trước đây chỉ nhìn ông ấy qua tivi hay các trang báo, không ngờ bề ngoài Phương Đường lại già hơn tuổi thật.
- Trong lịch sử hình thành có lẽ đây là giai đoạn khủng hoàng nhất của Phương gia đến nay.
Hạ Miên nghe xong chợt chớp mắt một cái, suy đi tính lại gia đình cô tuy không giàu có lắm nhưng vẫn còn khá giả.
- Tiền viện phí hàng tháng của Hinh Hinh tôi chỉ có thể giúp một nửa.
- Phương gia lâm vào tình trạng không trả nổi tiền viện phí luôn sao?
Hạ Miên nghe Chu Dật nói vậy thì gật đầu, cô rất thích xem phim làm ăn kinh doanh, đặc biệt rất thích xem tận mắt. Suy cho cùng chuyện kinh doanh gì đó cô vẫn rõ đôi ba phần.
- Chuyện làm ăn của mấy ông to mặt lớn chính là như vậy, chớp mắt một cái cả công ty đều bị vực không đáy nuốt chửng.
Hoàng Tống Hiên đang suy nghĩ gì đó, anh nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô vẫn đang nằm trên giường bệnh với dáng vẻ đáng thương.
Hơn nữa, chuyện tiền bạc đối với anh không cần suy nghĩ.
- Tiền viện phí cứ để tôi lo, đưa Hinh Hinh đến phòng bệnh tốt nhất.
Không hiểu sao thính giác Phương Đường nhạy bén cỡ nào lại có thể nghe rõ rành rành từng lời anh nói.
Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn một chàng thanh niên trẻ đang có bộ dạng thảm hại giống mình, chỉ nhếch mí mắt lên một cái.
Thoáng chốc, ông ấy đã đi đến trước mặt anh, ngay cả vợ ông Phương cũng không hiểu chồng mình đang muốn làm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.