Chương 3: Đơn phương thích cũng là một loại bệnh
Thiên Phàm Quá Tẫn
21/09/2016
Không thể phủ nhận, Giản Hân thích Hoa Thần, từ lần đầu tiên gặp anh đã bắt đầu thích. Đương nhiên, khi đó cô vẫn không biết anh chính là người thừa kế của tập đoàn Hoa thị.
Nhớ lại lúc đó là trong một nhà hàng, Giản Hân vừa gõ lên bàn, vừa không chịu được chờ đợi người hẹn của mình, vừa quay đầu lại thấy được Hoa Thần ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Anh ăn mặc vừa nhìn đã biết là quần áo được may cắt của tư nhiên, âu phục màu xám tro vừa người, cổ áo hơi bị kéo ra.
Trang phục này luôn có thể khiến cho người đàn ông toát lên vẻ cấm dục, nhưng do cổ áo hơi mở ra, là cho cấm dục xoay ngược thành sức quyến rũ. Giản Hân nhìn người đàn ông nho nhã , trong nháy mắt liền đắm chìm. Ma xui quỷ khiến như thế nào mà đến gần anh.
“Tôi đang đợi người.” Anh ngẩng đầu, trong mắt có ý cười, “Tiểu thư cô tùy tiện như vậy hình như không tốt.”
“Nhưng quen biết một chút cũng tốt mà --” Cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất cứng đầu, “Có người nói bây giờ là lúc con người dùng phương thức xã giao là chủ yếu.”
Đối phương nhếch khóe môi. nhìn cô một cái rồi kêu phục vụ đổi cho mình căn phòng. Giản Hân nghĩ cô nên tuyên bố thất bại là vừa.
Mặc dù Giản Hân không trang điểm, nhưng căn bản không tệ, tốt xấu gì cũng coi là một mỹ nữ, từ nhỏ đến lớn cũng không ít bạn học nam đến gần. Từ trước đến nay cô cũng chỉ lễ phép cười cho qua, không nghĩ tới ngày hôm nay ra tay, lại ngay đụng ngay một người như vậy. Lần này, cô chán nản được một trận, mãi đến lần thứ hai gặp được Hoa Thần, là vào hôm sinh nhật của bạn, cô chán đến chết mà đi dạo xung quanh. Vì vậy, bắt gặp Hoa Thần đang ở sân gọi điện thoại.
“Chào anh --” Thấy anh nói điện thoại xong, trong lòng cô ngọ ngoạy một cái, vẫn là mặt dày đi tới, lại thấy đối phương cũng không có nhận ra mình, cô nói ra lời mà mình đã chuẩn bị xong, “Có thể cho tôi mượn điện thoại anh dùng một chút không?”
“Dưới lầu có điện thoại.” Anh nhìn cô một cái, khá lịch sự mà nói một câu trả lời cô.
Câu này tốt hơn những câu Giản Hân dự đoán trước hơn nhiều. Vì vậy cô không chút tức giận nào mà bước tới thêm vài bước nói, “Tôi có việc gấp muốn tìm người một chút, lên lên lầu xuống lầu lại quá bất tiện...”
Yên lặng một lát, cô nghĩ mình sắp chống đỡ không nổi. Lúc này Giản Hân phát hiện, trong túi sách của mình đang phát sáng... Là màn hình điện thoại. Quá xấu hổ, Giản Hân nhất thời cũng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói sự thật, “Quả thật là tôi muốn số điện thoại của anh, haha, bị anh nhìn thấu...”
Anh nhướng mày, “Tôi không có thói quen cho người xa lạ số điện thoại -- “
“Tôi đồng ý, việc này làm sao có thể quen được,“ cô có chút tán đồng gật đầu, “Mà lần này thôi, lần sau không như vậy nữa là được.”
Nói xong liền chuồn mất.
Sau này, Giản Hân cầm số điện thoại, gửi tin nhắn cho Hoa Thần, nhưng tới bây giờ vẫn không nhận được hồi âm, mỗi này cô thật vất vả lấy hết dũng khí gọi một cú điện thoại, lại phát hiện không gọi được.
Sau đó nữa, Giản Hân biết được thân phận của Hoa Thần, cô nghĩ, Hoa Thần là người như vậy nhất định sẽ có nhiều số dành cho công việc, số mà tiết lộ ra ngoài chắc cũng đã sớm bỏ đi. Nghĩ như vậy, Giản Hân cũng lấy điện thoại mình ra xóa dãy số kia, chỉ cần nghĩ tới mình mặt dày đùa giỡn với người như vậy, Giản Hân thật hối hận.
Người như vậy, làm sao có thể là người đàn ông bình thường, rõ ràng là nam thần. Loại nam thần này làm sao có thể theo đuổi được, rõ ràng chỉ đứng xa nhìn cũng không thể. Tất nhiên, nếu như có thể nhìn gần thì rất tốt. Biết Hoa Thần là người thừa kế của tập đoàn Hoa thị, đồng thời thường xuyên xuất hiện ở truyền hình Hoa Liên, Giản Hân không chút do dự nộp lý lịch vào công ty điện ảnh Hoa Liên, với bằng đại học tại nước ngoài, cô liền được nhận vào điện ảnh Hoa Liên làm một nhân viên nhỏ.
Với thân phận của Hoa Thần, bên cạnh không thiếu những nữ minh tinh. Mỗi lần nhìn anh dắt nữ minh tinh ra vào, Giản Hân biết rõ không nên vọng tưởng gì, nhưng vẫn không nhịn được mà đâu khổ hết lần này đến lần khác (Tại sao lại là hết lần này đến lần khác, cho tới bây giờ Hoa Thần cứ thay đổi phụ nữ hết lần này đến lần khác). Ở đây dày dò dằn vặt, rốt cuộc lương tâm của thượng đế đã trổi dậy với Giản Hân. Nữ thư ký duy nhất bên cạnh Hoa Thần kết hôn, nhất thời không tìm được người thích hợp, công ty điều Giản Hân bổ sung vào.
Tuy nói thường ngày sắp xếp thời gian công việc là do thư ký Jeff có kinh nghiệm xử lý, Giản Hân chẳng qua chỉ là một tay sai việc. Nhưng lâu ngày, cuối cùng cô cũng được gặp mặt Hoa Thần.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?” Hoa Thần nhìn chằm chằm Giản Hân, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
Giản Hân đang bưng cà phê tay run một cái, suýt nữa làm cà phê đỗ xuống mặt đất, cô quay đầu lại nhìn Hoa Thần cười: “Tổng giám đốc, gương mặt tôi khá phổ biến.”
“Thật vậy sao?” Khóe môi Hoa Thần nhếch lên, bỗng nhiên móc ra một cái điện thoại Vertu màu đen . Giản Hân để cà phê xuống, còn chưa kịp tìm điện thoại của mình, thì nghe thấy tiếng chuông vang lên trong căn phòng yên tĩnh...
Nhớ lại lúc đó là trong một nhà hàng, Giản Hân vừa gõ lên bàn, vừa không chịu được chờ đợi người hẹn của mình, vừa quay đầu lại thấy được Hoa Thần ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Anh ăn mặc vừa nhìn đã biết là quần áo được may cắt của tư nhiên, âu phục màu xám tro vừa người, cổ áo hơi bị kéo ra.
Trang phục này luôn có thể khiến cho người đàn ông toát lên vẻ cấm dục, nhưng do cổ áo hơi mở ra, là cho cấm dục xoay ngược thành sức quyến rũ. Giản Hân nhìn người đàn ông nho nhã , trong nháy mắt liền đắm chìm. Ma xui quỷ khiến như thế nào mà đến gần anh.
“Tôi đang đợi người.” Anh ngẩng đầu, trong mắt có ý cười, “Tiểu thư cô tùy tiện như vậy hình như không tốt.”
“Nhưng quen biết một chút cũng tốt mà --” Cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất cứng đầu, “Có người nói bây giờ là lúc con người dùng phương thức xã giao là chủ yếu.”
Đối phương nhếch khóe môi. nhìn cô một cái rồi kêu phục vụ đổi cho mình căn phòng. Giản Hân nghĩ cô nên tuyên bố thất bại là vừa.
Mặc dù Giản Hân không trang điểm, nhưng căn bản không tệ, tốt xấu gì cũng coi là một mỹ nữ, từ nhỏ đến lớn cũng không ít bạn học nam đến gần. Từ trước đến nay cô cũng chỉ lễ phép cười cho qua, không nghĩ tới ngày hôm nay ra tay, lại ngay đụng ngay một người như vậy. Lần này, cô chán nản được một trận, mãi đến lần thứ hai gặp được Hoa Thần, là vào hôm sinh nhật của bạn, cô chán đến chết mà đi dạo xung quanh. Vì vậy, bắt gặp Hoa Thần đang ở sân gọi điện thoại.
“Chào anh --” Thấy anh nói điện thoại xong, trong lòng cô ngọ ngoạy một cái, vẫn là mặt dày đi tới, lại thấy đối phương cũng không có nhận ra mình, cô nói ra lời mà mình đã chuẩn bị xong, “Có thể cho tôi mượn điện thoại anh dùng một chút không?”
“Dưới lầu có điện thoại.” Anh nhìn cô một cái, khá lịch sự mà nói một câu trả lời cô.
Câu này tốt hơn những câu Giản Hân dự đoán trước hơn nhiều. Vì vậy cô không chút tức giận nào mà bước tới thêm vài bước nói, “Tôi có việc gấp muốn tìm người một chút, lên lên lầu xuống lầu lại quá bất tiện...”
Yên lặng một lát, cô nghĩ mình sắp chống đỡ không nổi. Lúc này Giản Hân phát hiện, trong túi sách của mình đang phát sáng... Là màn hình điện thoại. Quá xấu hổ, Giản Hân nhất thời cũng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói sự thật, “Quả thật là tôi muốn số điện thoại của anh, haha, bị anh nhìn thấu...”
Anh nhướng mày, “Tôi không có thói quen cho người xa lạ số điện thoại -- “
“Tôi đồng ý, việc này làm sao có thể quen được,“ cô có chút tán đồng gật đầu, “Mà lần này thôi, lần sau không như vậy nữa là được.”
Nói xong liền chuồn mất.
Sau này, Giản Hân cầm số điện thoại, gửi tin nhắn cho Hoa Thần, nhưng tới bây giờ vẫn không nhận được hồi âm, mỗi này cô thật vất vả lấy hết dũng khí gọi một cú điện thoại, lại phát hiện không gọi được.
Sau đó nữa, Giản Hân biết được thân phận của Hoa Thần, cô nghĩ, Hoa Thần là người như vậy nhất định sẽ có nhiều số dành cho công việc, số mà tiết lộ ra ngoài chắc cũng đã sớm bỏ đi. Nghĩ như vậy, Giản Hân cũng lấy điện thoại mình ra xóa dãy số kia, chỉ cần nghĩ tới mình mặt dày đùa giỡn với người như vậy, Giản Hân thật hối hận.
Người như vậy, làm sao có thể là người đàn ông bình thường, rõ ràng là nam thần. Loại nam thần này làm sao có thể theo đuổi được, rõ ràng chỉ đứng xa nhìn cũng không thể. Tất nhiên, nếu như có thể nhìn gần thì rất tốt. Biết Hoa Thần là người thừa kế của tập đoàn Hoa thị, đồng thời thường xuyên xuất hiện ở truyền hình Hoa Liên, Giản Hân không chút do dự nộp lý lịch vào công ty điện ảnh Hoa Liên, với bằng đại học tại nước ngoài, cô liền được nhận vào điện ảnh Hoa Liên làm một nhân viên nhỏ.
Với thân phận của Hoa Thần, bên cạnh không thiếu những nữ minh tinh. Mỗi lần nhìn anh dắt nữ minh tinh ra vào, Giản Hân biết rõ không nên vọng tưởng gì, nhưng vẫn không nhịn được mà đâu khổ hết lần này đến lần khác (Tại sao lại là hết lần này đến lần khác, cho tới bây giờ Hoa Thần cứ thay đổi phụ nữ hết lần này đến lần khác). Ở đây dày dò dằn vặt, rốt cuộc lương tâm của thượng đế đã trổi dậy với Giản Hân. Nữ thư ký duy nhất bên cạnh Hoa Thần kết hôn, nhất thời không tìm được người thích hợp, công ty điều Giản Hân bổ sung vào.
Tuy nói thường ngày sắp xếp thời gian công việc là do thư ký Jeff có kinh nghiệm xử lý, Giản Hân chẳng qua chỉ là một tay sai việc. Nhưng lâu ngày, cuối cùng cô cũng được gặp mặt Hoa Thần.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?” Hoa Thần nhìn chằm chằm Giản Hân, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
Giản Hân đang bưng cà phê tay run một cái, suýt nữa làm cà phê đỗ xuống mặt đất, cô quay đầu lại nhìn Hoa Thần cười: “Tổng giám đốc, gương mặt tôi khá phổ biến.”
“Thật vậy sao?” Khóe môi Hoa Thần nhếch lên, bỗng nhiên móc ra một cái điện thoại Vertu màu đen . Giản Hân để cà phê xuống, còn chưa kịp tìm điện thoại của mình, thì nghe thấy tiếng chuông vang lên trong căn phòng yên tĩnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.