Chương 1: Tình một đêm
Thiên Phàm Quá Tẫn
21/09/2016
Mùa hè, trời đặc biệt sáng, mặc dù thủy tinh có thể phản xạ phần lớn tia sáng, nhưng dần dần tia sáng cũng chiếu tới.
Giản Hân chính là từ trong ánh nắng tỉnh lại, cô lim dim mở mắt ra, ánh sáng chiếu theo đường nét bên giường, phía trên là đèn bàn nghệ thuật để tạo hình, hình như là tác phẩm nổi tiếng của nhà thiết kế nội thất Italy. Mơ hồ di chuyển ánh mắt theo ánh sáng, khăn trải giường bằng tơ tằm, hai gối nằm xốc xếch cũng là vật liệu của tơ tằm.
Cô híp mắt, thỏa mãn cọ tới cọ lui, nhìn cửa sổ trước mặt, ngoài cửa là tòa cao ốc nhìn thật quen mắt, đó là nơi mà mỗi ngày cô đều đi làm - Công ty điện ảnh Hoa Liên.
Vậy đây là chỗ nào? ! Giản Hân kinh ngạc xoay người ngồi dậy. Kéo chăn đang đắp trên người xuống, lúc này mới phát hiện vẫn còn một người nằm trên giường.
Giản Hân kéo chăn quấn thân mình lại, run rẩy từ từ xoay người, chỉ cảm thấy thân hình ngủ say trên giường này thật quen mắt. Vì vậy không nhịn được đưa tay xoay khuôn mặt của đối phương lại, đối phương chính là người mà mình mơ ước, khổ cực theo đuổi nửa năm vẫn không có kết quả, là nam thần.
Hoa Thần! Tiếng hét chói tai vang xung quanh...
Giản Hân bịt miệng mình lại, cố gắng nhớ lại nguyên nhân của chuyện tối qua, nhưng trong đầu chỉ là cảnh hai người triền miên.
Cô nhớ kỹ đôi môi anh, mỏng mà nóng, lúc dán vào da thịt cô, giống như có thể cảm nhận được máu nóng trong người nổi lên.
Cô nhớ kỹ ngón tay của anh, mang theo đường vân tay, khắc trên người cô, giống như lửa nóng rừng rực. Từng chút, từng chút toát lên vẻ mê hoặc.
Cô nhớ kỹ lồng ngực anh, lúc áp sát trên người cô, truyền tới nhiệt nóng như muốn hòa tan cô, cô nhớ kỹ cô xoay người ôm cổ anh, vùi đầu vào bả vai anh, muốn tìm một nơi dựa vào...
Như vậy là, miếng thịt mình thèm từ lâu đã được ăn xuống bụng. Nhưng vì sao lại khọng có chút chướng bụng và cảm giác thỏa mãn nhỉ? Giản Hân không nhịn được nhìn về thân thể nằm nghiêng kia, nhìn nhan sắc của Hoa Thần khi ngủ.
Trên giường Hoa Thần đang nhắm mắt ngủ say, tiếng hít thở đều đều. Giản Hân nhìn lông mi của anh cũng không ngắn hơn so với mình bao nhiêu, tưởng tượng lúc anh mở đôi mắt sâu xa, ánh mắt như vòng xoáy cuốn vào lòng người.
Sau đó, ánh mắt cô lại dừng xuống sóng mũi cao của anh, tiếp là môi. Môi của Hoa Thần mỏng, mím chặc nhìn có vẻ vô tình, mép lại vểnh lên, giống như trời sanh ra dùng để hút hồn người khác vậy.
Đâu chỉ là gương mặt mê hoặc lòng người, anh còn được cho là người có vóc dáng hoàn hảo. Nghĩ đến vóc dáng, Giản Hân lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, kéo chăn trên người Hoa Thần xuống.
Hoa Thần là người thừa kế của tập đoàn Hoa thị, trông coi toàn bộ mảnh truyền hình Hoa Liên, nhưng vóc dáng của anh không hề thua với bất kì diễn viên, người mẫu nào của Hoa Liên, dáng người gầy, nhưng cởi quần áo ra là đủ loại cơ bắp. Thân hình gợp cảm mê người, nhìn tràn đầy sức mạnh, Giản Hân nhìn chằm chằm Hoa Thần, chỉ cảm thấy không khí trong phòng ngày càng khô nóng...
Giữa hai đùi truyền đến cảm giác đau nhức và dịch lỏng. Giản Hân hiểu được đây là do hôm qua để lại, lại không thể nhớ ra phần quan trọng, giống như hương vị của thịt kho, cô đã ăn vào trong miệng, nhưng còn chưa kịp thưởng thức, thì đã tự trôi xuống bụng, điều này làm cho người ta thực khó chịu.
Mà loại thịt ngon như vậy, cô cũng không dám đảm bảo sẽ có lần kế tiếp hay không. Tuy không nhớ nổi hôm qua đã phát sinh lúc nào, nhưng Giản Hân biết, chốc lát Hoa Thần thức dậy, chỉ sợ sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng thường ngày nhìn cô, hận không thể khiến cô biến mất lập tức trước mắt anh.
Có thể thực sự không còn cơ hội nữa. Lòng Giản Hân khẽ động, ánh mắt nhìn Hoa Thần ngày càng nóng bỏng, thầm nghĩ muốn nếm thử thịt đó xem rốt cuộc nó là mùi vị gì, không cần nhai kỹ, chỉ liếm một chút là tốt rồi...
Giản Hân dè dặt nhìn thân thể Hoa Thần , phát ra tiếng động nhỏ, cô nhanh chóng lùi về phía sau, nhìn Hoa Thần lần nữa, không chút dấu hiệu nào tỉnh lại. Mấy phút sau, Giản Hân di chuyển lại gần.
Giản Hân khom người cúi đầu xuống, liếm liếm môi của mình, khẽ kêu lên: “Tổng giám đốc -- “
Không hề trả lời.
“Hoa Thần -- “
Vẫn không có trả lời.
Giản Hân cầm tay mình, cố gắng hôn lên môi của Hoa Thần, từ từ rồi dừng lại một chút, cũng không rõ là cảm giác gì, nhưng trong lòng thỏa mãn không ngừng. Giản Hân nhắm hai mắt lại, muốn cảm nhận một chút.
Giản Hân nhắm mắt lại liền bỏ lỡ ánh mắt sắc bén của Hoa Thần, ánh mắt ấy giống như ánh mắt của con sói khi nhìn thấy con mồi của mình.
Giản Hân chính là từ trong ánh nắng tỉnh lại, cô lim dim mở mắt ra, ánh sáng chiếu theo đường nét bên giường, phía trên là đèn bàn nghệ thuật để tạo hình, hình như là tác phẩm nổi tiếng của nhà thiết kế nội thất Italy. Mơ hồ di chuyển ánh mắt theo ánh sáng, khăn trải giường bằng tơ tằm, hai gối nằm xốc xếch cũng là vật liệu của tơ tằm.
Cô híp mắt, thỏa mãn cọ tới cọ lui, nhìn cửa sổ trước mặt, ngoài cửa là tòa cao ốc nhìn thật quen mắt, đó là nơi mà mỗi ngày cô đều đi làm - Công ty điện ảnh Hoa Liên.
Vậy đây là chỗ nào? ! Giản Hân kinh ngạc xoay người ngồi dậy. Kéo chăn đang đắp trên người xuống, lúc này mới phát hiện vẫn còn một người nằm trên giường.
Giản Hân kéo chăn quấn thân mình lại, run rẩy từ từ xoay người, chỉ cảm thấy thân hình ngủ say trên giường này thật quen mắt. Vì vậy không nhịn được đưa tay xoay khuôn mặt của đối phương lại, đối phương chính là người mà mình mơ ước, khổ cực theo đuổi nửa năm vẫn không có kết quả, là nam thần.
Hoa Thần! Tiếng hét chói tai vang xung quanh...
Giản Hân bịt miệng mình lại, cố gắng nhớ lại nguyên nhân của chuyện tối qua, nhưng trong đầu chỉ là cảnh hai người triền miên.
Cô nhớ kỹ đôi môi anh, mỏng mà nóng, lúc dán vào da thịt cô, giống như có thể cảm nhận được máu nóng trong người nổi lên.
Cô nhớ kỹ ngón tay của anh, mang theo đường vân tay, khắc trên người cô, giống như lửa nóng rừng rực. Từng chút, từng chút toát lên vẻ mê hoặc.
Cô nhớ kỹ lồng ngực anh, lúc áp sát trên người cô, truyền tới nhiệt nóng như muốn hòa tan cô, cô nhớ kỹ cô xoay người ôm cổ anh, vùi đầu vào bả vai anh, muốn tìm một nơi dựa vào...
Như vậy là, miếng thịt mình thèm từ lâu đã được ăn xuống bụng. Nhưng vì sao lại khọng có chút chướng bụng và cảm giác thỏa mãn nhỉ? Giản Hân không nhịn được nhìn về thân thể nằm nghiêng kia, nhìn nhan sắc của Hoa Thần khi ngủ.
Trên giường Hoa Thần đang nhắm mắt ngủ say, tiếng hít thở đều đều. Giản Hân nhìn lông mi của anh cũng không ngắn hơn so với mình bao nhiêu, tưởng tượng lúc anh mở đôi mắt sâu xa, ánh mắt như vòng xoáy cuốn vào lòng người.
Sau đó, ánh mắt cô lại dừng xuống sóng mũi cao của anh, tiếp là môi. Môi của Hoa Thần mỏng, mím chặc nhìn có vẻ vô tình, mép lại vểnh lên, giống như trời sanh ra dùng để hút hồn người khác vậy.
Đâu chỉ là gương mặt mê hoặc lòng người, anh còn được cho là người có vóc dáng hoàn hảo. Nghĩ đến vóc dáng, Giản Hân lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, kéo chăn trên người Hoa Thần xuống.
Hoa Thần là người thừa kế của tập đoàn Hoa thị, trông coi toàn bộ mảnh truyền hình Hoa Liên, nhưng vóc dáng của anh không hề thua với bất kì diễn viên, người mẫu nào của Hoa Liên, dáng người gầy, nhưng cởi quần áo ra là đủ loại cơ bắp. Thân hình gợp cảm mê người, nhìn tràn đầy sức mạnh, Giản Hân nhìn chằm chằm Hoa Thần, chỉ cảm thấy không khí trong phòng ngày càng khô nóng...
Giữa hai đùi truyền đến cảm giác đau nhức và dịch lỏng. Giản Hân hiểu được đây là do hôm qua để lại, lại không thể nhớ ra phần quan trọng, giống như hương vị của thịt kho, cô đã ăn vào trong miệng, nhưng còn chưa kịp thưởng thức, thì đã tự trôi xuống bụng, điều này làm cho người ta thực khó chịu.
Mà loại thịt ngon như vậy, cô cũng không dám đảm bảo sẽ có lần kế tiếp hay không. Tuy không nhớ nổi hôm qua đã phát sinh lúc nào, nhưng Giản Hân biết, chốc lát Hoa Thần thức dậy, chỉ sợ sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng thường ngày nhìn cô, hận không thể khiến cô biến mất lập tức trước mắt anh.
Có thể thực sự không còn cơ hội nữa. Lòng Giản Hân khẽ động, ánh mắt nhìn Hoa Thần ngày càng nóng bỏng, thầm nghĩ muốn nếm thử thịt đó xem rốt cuộc nó là mùi vị gì, không cần nhai kỹ, chỉ liếm một chút là tốt rồi...
Giản Hân dè dặt nhìn thân thể Hoa Thần , phát ra tiếng động nhỏ, cô nhanh chóng lùi về phía sau, nhìn Hoa Thần lần nữa, không chút dấu hiệu nào tỉnh lại. Mấy phút sau, Giản Hân di chuyển lại gần.
Giản Hân khom người cúi đầu xuống, liếm liếm môi của mình, khẽ kêu lên: “Tổng giám đốc -- “
Không hề trả lời.
“Hoa Thần -- “
Vẫn không có trả lời.
Giản Hân cầm tay mình, cố gắng hôn lên môi của Hoa Thần, từ từ rồi dừng lại một chút, cũng không rõ là cảm giác gì, nhưng trong lòng thỏa mãn không ngừng. Giản Hân nhắm hai mắt lại, muốn cảm nhận một chút.
Giản Hân nhắm mắt lại liền bỏ lỡ ánh mắt sắc bén của Hoa Thần, ánh mắt ấy giống như ánh mắt của con sói khi nhìn thấy con mồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.