Theo Đuổi Người Của Thanh Xuân
Chương 29: Ngày lễ hội
Janki nguyễn
04/10/2023
Tối đến khi Hạ Anh vừa tắm ra nhìn vào những dòng tin nhắn Dư Nam gửi cho mình thì liền đỏ mặt, nhớ lại khoảng khắc buổi trưa nay.
Hạ Anh lắc đầu rồi lên giường đi ngủ, ấy thế mà lăn qua lăn lại cứ nhớ về chuyện cũ khiến cô gần như thức trắng cả đêm
Sáng vừa 6 giờ thì Hạ Anh đã dậy, điều đầu tiên cô làm là chúc Dư Nam thi tốt rồi Hạ Anh liền đi đến trường của cô
Thời gian này như chạy nước rút, mọi thứ không thể xảy ra chuyện gì được
Gần 7 giờ Hạ Anh vừa đến thì mọi người lẻ tẻ cũng đã đến gần hết, mọi người ngồi xem Trà Hương diễn kịch, ngày hôm đó mọi việc khá suôn sẻ
Chí Thành cũng đến để xem Trà Hương và mọi người, anh có chú ý đến Trà Hương rất hay dụi mắt mình nên vừa kết thúc liền đi đến hỏi "Trà Hương, mắt em bị đau à"
"À, dạo này em hay thức khuya với hơi mệt nên chắc mắt cũng bị tổn hại đôi chút"
Trà Hương nhìn Chí Thành thì liền nói tiếp "Không...không to đâu"
"Sao mà không to được, em nên đi khám thử đi"
"Qua lễ hội em sẽ đi"
"Nhưng mà"
"Ây yô, anh có thấy cô bé lọ lem bị bịch mắt không"
"Em thật là"
Một lúc sau thì Chí Thành đi mất mọi người cũng tranh thủ làm nhanh về nhanh. Hạ Anh xem đồng hồ đã hơn 10 giờ thì liền thu dọn đồ đạc
"Ngô Thanh"
"Hả"
"Mình có việc bận, ở đây có gì cậu làm hộ mình nhé"
"Được, đây cũng không còn gì to nữa, cậu cứ đi đi"
Hạ Anh chào mọi người rồi rời đi, vừa đi mất thì Chí Thành cũng về lại, anh đưa chai thuốc nhỏ mắt cho Trà Hương
"Đây, em cầm đi"
"Đây...không phải là đồ của anh sao?"
"Ừm, anh tính đi mua cho em nhưng mà tiệm thuốc gần đó hôm nay đóng cửa, em sài đỡ của anh đi"
"Vậy còn anh thì sao, không được đâu"
"Anh không bị nặng, qua lễ đưa lại cho anh cũng được"
Trà Hương gãi đầu đành chấp nhận lấy
Ngô Thanh đứng phía sau chỉ biết Chí Thành đưa đồ cho Trà Hương chứ không hề hay biết cô bị gì
Hạ Anh bắt xe chạy thẳng đến trường Dư Nam, một lúc sau thì anh cũng ra, vừa đi ra thì anh đã nhìn thấy cô
Tuy Hạ Anh ở một góc nhưng khi anh vừa đặt chân ra khỏi trường đã nhìn thẳng tới Hạ Anh như đã biết từ trước, anh chậm rãi bước tới
"Chờ tôi sao"
"Hôm nay thi thế nào"
"Có chị chúc thì sẽ tốt rồi"
Tối đến, Trà Hương và Ngô Thanh cùng ngồi trên xe buýt. Trà Hương đau mắt nên lấy thuốc nhỏ mắt của Chí Thành đưa cho nhỏ vào. Ngô Thanh thấy thì liền hỏi "Cậu mới mua à"
Trà Hương nhìn chai thuốc rồi cười thầm nhìn sang Ngô Thanh "Ừm, mình mới mua"
Cô không muốn Ngô Thanh biết vì sợ Ngô Thanh sẽ hiểu lầm mình và Chí Thành, nhưng lại không biết Ngô Thanh đã nhìn thấy hết rồi
Qua mấy ngày sau cũng là ngày lễ hội diễn ra, Hạ Anh đang đi dạo vòng quanh trường, sáng là những khoa và câu lạc bộ sẽ bán đồ ăn, tạo game,...
"Alo, Hạ Anh hả"
"Gì đấy, Lam Chi"
"Bên cậu có vui không? Bên mình đúng như cái chợ, mà nói đi cũng phải nói lại, đông như này lại cảm giác vui hơn"
"Ở bên mình cũng rất đông, năm nào cũng được đón lễ hội này thì vui nhỉ"
"Đương nhiên, chúng ta còn hai năm nữa, vả lại năm tư là năm của chúng ta mà"
"Bên cậu..."
"Khoan đã, Hạ Anh, cúp máy nhé, mình phải đi hù ma mấy nhóc năm nhất rồi"
"Hù...hù ma á, cậu..."
Lam Chi đầu bên kia thì vừa ngạc nhiên vì Hạ Anh cũng vừa hào hứng nói "Mình chưa nói cho cậu á? Mình đã ra đề xuất căn nhà ma quái cho khoa của mình, và đương nhiên mình là ma"
Vừa nói Lam Chi vừa cười to mà không biết xung quanh cô đang nhìn cô bằng ánh mắt ghê sợ, nay cô trang điểm rất đậm lại hoá thân thành thành ma tóc dài, chưa cần diễn thì cô cũng đã đủ làm mọi người run sợ rồi
Hạ Anh bên đây thì cười nắc nẻ, lắc đầu bảo "Chúc cậu may mắn, cúp máy nhé"
"Ok, chúc cậu hôm nay chơi vui vẻ nhé"
Đi xung quanh trường lại thấy một chỗ chụp ảnh, tính đi ngang nhưng người ở đó nhiệt tình quá nên cô cũng vào tạo vài kiểu, lấy hình ra cô nhìn cũng ưng vì tấm nào cũng được, lại có thể tự điều chỉnh sticker và được thoả thích đeo phụ kiện
Nhìn cô đẹp như thế, cô bạn chụp hình liền muốn cô đeo chiếc cài con thỏ nhưng cô lại muốn chiếc cài ma cà rồng và đeo thêm cái râu giả vào. Quay tới quay lui cô bạn chụp hình cho cô cảm thấy bất lực còn cô nhìn hình lại cực kì vui
Buổi sáng thì chỉ có ăn uống vui chơi nhẹ nhàng đến tối mới có thể xả láng được
Được 5 giờ chiều thì Dư Nam đến, anh mặc một cái áo màu đen có in chữ "today is a day i can't forget. With you", cùng với chiếc quần Jogger y2k ống rộng cùng tone màu với chiếc áo, kèm theo là một sợi dây chuyền bạc và một chiếc nhẫn bạc. Tóc anh thả tự nhiên xuống vừa giống kiểu tóc layer lại vừa giống hai mái
Hạ Anh không quá ngạc nhiên vì vốn dĩ anh rất có gu ăn mặc rồi.
Hạ Anh vừa Dư Nam đi dạo vong quanh trường, cô thì liêng thiêng giới thiệu về trường của mình còn anh thì vừa đi vừa nghe cô nói. Đang đi thì có hai cô gái cứ thì thầm mãi rồi chạy lại chen ngang Hạ Anh để đứng kế Dư Nam
Cô gái tóc dài qua vai một chút lên tiếng nói "Chào cậu, cậu ở khoa nào mà trước giờ mình chưa thấy vậy? Hay là mấy em năm nhất thế"
Cô gái tóc ngắn bấm phồng, với màu tóc bạch kim cũng lên tiếng "Tụi mình năm ba, khoa kinh tế, cậu tên gì thế"
Dư Nam nhìn qua Hạ Anh, hai cô gái gần đó cũng quay sang chú ý liền liếc ngang liếc dọc phán xét Hạ Anh, Hạ Anh đột nhiên lại lạnh sống lưng ngang
Dư Nam cất tiếng "Dư Nam"
Dư Nam vừa cất tiếng thì hai cô gái kia liền trao ánh mắt tình thương mến thương lên người Dư Nam
"Vậy...cậu đã có bạn gái chưa?"
Thấy Dư Nam không có động tĩng gì, anh tính đưa tay ra nắm tay Hạ Anh đi, Hạ Anh cũng đã đưa tay ra thì cô gái tóc bạch kim lại chen ngang tay hai người mà hỏi "Vậy...gu bạn gái cậu là gì thế, làm quen được không đấy"
Dư Nam lần này thì không ngần ngại mà trả lời "Tóc đen, có mái, đặc biệt tóc phải dài"
Hạ Anh phì cười, nhìn hai cô gái kia khó chịu bỏ đi, đột nhiên Hạ Anh lại rất ngạo mạng
"Dư Nam nhà chúng ta thật biết đuổi người đó"
"Nhưng mà đó là gu của tôi thật" Anh nói xong lại nhìn sang mái tóc của Hạ Anh, anh chính là đang tả đến mái tóc này
Hạ Anh giả không hiểu liền quay người đi thì lại nhìn trúng chỗ chụp hình buổi sáng vẫn còn đang mở nên Hạ Anh kéo tay Dư Nam vào
"Lại...lại là em à" Cô bạn chụp hình vẫn còn nhớ như in Hạ Anh, vì cô rất đẹp lại có cái gu khá ấn tượng
Hạ Anh hào hứng hỏi "Chị ơi, vẫn còn chụp chứ ạ"
"Ừm, vẫn còn, một suất cuối cùng đó"
"May mắn vậy sao"
Hạ Anh liền lấy đồ trang trí, cô bạn kia bất lực rồi gãi đầu. Hạ Anh lại lấy những cái đồ kì quặc nữa rồi
Hạ Anh lần này là lấy hàm thỏ và cái cài sói, lại thêm cái bao tay con mèo. Tất cả cô đều gắn lên người Dư Nam. Nhìn một lượt cô phấn khích cười tươi. Dư Nam nhìn cô rồi bất lực cười trừ, ánh mắt lúc nhìn cô soạn đồ cho mình thật sự rất dịu dàng, như nhìn cô gái nhỏ của mình đang đùa nghịch
Lần này Hạ Anh chỉ cài tay thỏ lên đầu thôi, Dư Nam lại quay qua nói "Như này thật không công bằng"
"Ơ, sao lại không công bằng chứ, lại chụp nào"
Hạ Anh không để Dư Nam kịp làm gì thì đã kéo lại chỗ chụp hình. Lấy hình Hạ Anh cười nắc nẻ đưa cho anh một tấm, cô một tấm
Cô lại khoe với anh là ban sáng cô đã chụp rồi, rồi đưa hình cho anh coi. Cứ nghĩ anh sẽ mắc cười lắm
Anh có cười nhưng nụ cười này không giống nụ cười trêu ghẹo lắm, anh lấy đi một tấm
"Tôi lấy một tấm, chị một tấm. Công bằng"
"Ơ"
Vừa hay tính đánh trống cũng đã vang lên, Hạ Anh đưa Dư Nam đến sân trường nơi các anh chị năm tư làm lễ
"Chào tất cả các em sinh viên đang đứng ở đây, có lẽ các em đã quá quen thuộc với tôi rồi nhỉ? Không những thế, các em cũng đã quá quen thuộc với nơi các em đang đứng rồi có đúng không? Thời gian trôi nhanh thât, chưa gì tôi lại phải chia tay các em học sinh một khoá nữa. Bốn năm là khoảng thời gian không ngắn những cũng chẳng dài, tôi muốn các em trân trọng giây phút này, muốn các em khắc ghi bốn năm đại học này, muốn các em sống thật hạnh phúc trước khi các em chính thức bước ra khỏi ngôi trường này. Sau khi ra khỏi trường, ai ai cũng có những con đường riêng, sẽ phải trưởng thành, sẽ có những vấp ngã khiến các em như sụp đổ, cuộc đời đôi khi sẽ khó khăn khiến các em mệt mỏi, nên hãy...hãy sống là chính mình, hãy cứ trẻ con khi các em còn ở đây. Hãy tận hưởng trọn khoảng khắc ngày hôm nay, để mai sau sẽ luôn hạnh phúc khi nhớ về một thời sinh viên đáng quý. Ở đây ai cũng sẽ có những lời khó nói đúng không? Tôi hiểu, những trận cãi vã với bạn bè, những xích mích với thầy cô, những lần chúng ta không thể hiểu nhau được nhưng rồi chúng ta sẽ hiểu ra rằng mọi người chỉ đang yêu thương chúng ta bằng những cách khác nhau mà thôi. Đó là gia vị của đời học sinh, là những kỉ niệm để khi dù có mệt mỏi đến dường nào vẫn sẽ mỉm cười thật tươi khi nhớ về. Sau tất cả tôi chỉ muốn nói, chúc các em mãi là chính mình, mãi hạnh phúc với con đường các em đã chọn. Và chúc tất cả các em có mặt ở đây sẽ có một ngày thật vui vẻ và đáng nhớ"
Sau khi nghe hiệu trưởng trường nói những lời cuối cùng ấy, tất cả dường như đều chậm đi một nhịp, một khoảng lặng nào đó khiến các anh chị năm tư đứng mãi nơi sân trường, nơi đây đột nhiên nhìn đâu cũng thấy kỉ niệm, mọi người nhìn xung quanh rồi ôm lấy những người bạn của mình khóc nức nở. Những hối tiếc năm đó sẽ không thể quay lại một lần nào nữa
Dù đây không phải lần cuối cùng nhưng là lễ hội chào tạm biệt cuối cùng, dường như thời gian đã trôi quá nhanh, dường như chỉ trong một khoảng khắc họ đã nhìn nhận lại khoảng thời gian bốn năm học của mình một cách chậm rãi nhất
Ai nấy đều xúc động vì biết rằng sớm muộn thì người đứng ở giữa sân trường ấy cũng là bản thân mình. Đó là khoảng khắc họ muốn trôi đi một cách chậm nhất, muốn tận hưởng trọn từng khoảng thời gian quý báu này
Hạ Anh lắc đầu rồi lên giường đi ngủ, ấy thế mà lăn qua lăn lại cứ nhớ về chuyện cũ khiến cô gần như thức trắng cả đêm
Sáng vừa 6 giờ thì Hạ Anh đã dậy, điều đầu tiên cô làm là chúc Dư Nam thi tốt rồi Hạ Anh liền đi đến trường của cô
Thời gian này như chạy nước rút, mọi thứ không thể xảy ra chuyện gì được
Gần 7 giờ Hạ Anh vừa đến thì mọi người lẻ tẻ cũng đã đến gần hết, mọi người ngồi xem Trà Hương diễn kịch, ngày hôm đó mọi việc khá suôn sẻ
Chí Thành cũng đến để xem Trà Hương và mọi người, anh có chú ý đến Trà Hương rất hay dụi mắt mình nên vừa kết thúc liền đi đến hỏi "Trà Hương, mắt em bị đau à"
"À, dạo này em hay thức khuya với hơi mệt nên chắc mắt cũng bị tổn hại đôi chút"
Trà Hương nhìn Chí Thành thì liền nói tiếp "Không...không to đâu"
"Sao mà không to được, em nên đi khám thử đi"
"Qua lễ hội em sẽ đi"
"Nhưng mà"
"Ây yô, anh có thấy cô bé lọ lem bị bịch mắt không"
"Em thật là"
Một lúc sau thì Chí Thành đi mất mọi người cũng tranh thủ làm nhanh về nhanh. Hạ Anh xem đồng hồ đã hơn 10 giờ thì liền thu dọn đồ đạc
"Ngô Thanh"
"Hả"
"Mình có việc bận, ở đây có gì cậu làm hộ mình nhé"
"Được, đây cũng không còn gì to nữa, cậu cứ đi đi"
Hạ Anh chào mọi người rồi rời đi, vừa đi mất thì Chí Thành cũng về lại, anh đưa chai thuốc nhỏ mắt cho Trà Hương
"Đây, em cầm đi"
"Đây...không phải là đồ của anh sao?"
"Ừm, anh tính đi mua cho em nhưng mà tiệm thuốc gần đó hôm nay đóng cửa, em sài đỡ của anh đi"
"Vậy còn anh thì sao, không được đâu"
"Anh không bị nặng, qua lễ đưa lại cho anh cũng được"
Trà Hương gãi đầu đành chấp nhận lấy
Ngô Thanh đứng phía sau chỉ biết Chí Thành đưa đồ cho Trà Hương chứ không hề hay biết cô bị gì
Hạ Anh bắt xe chạy thẳng đến trường Dư Nam, một lúc sau thì anh cũng ra, vừa đi ra thì anh đã nhìn thấy cô
Tuy Hạ Anh ở một góc nhưng khi anh vừa đặt chân ra khỏi trường đã nhìn thẳng tới Hạ Anh như đã biết từ trước, anh chậm rãi bước tới
"Chờ tôi sao"
"Hôm nay thi thế nào"
"Có chị chúc thì sẽ tốt rồi"
Tối đến, Trà Hương và Ngô Thanh cùng ngồi trên xe buýt. Trà Hương đau mắt nên lấy thuốc nhỏ mắt của Chí Thành đưa cho nhỏ vào. Ngô Thanh thấy thì liền hỏi "Cậu mới mua à"
Trà Hương nhìn chai thuốc rồi cười thầm nhìn sang Ngô Thanh "Ừm, mình mới mua"
Cô không muốn Ngô Thanh biết vì sợ Ngô Thanh sẽ hiểu lầm mình và Chí Thành, nhưng lại không biết Ngô Thanh đã nhìn thấy hết rồi
Qua mấy ngày sau cũng là ngày lễ hội diễn ra, Hạ Anh đang đi dạo vòng quanh trường, sáng là những khoa và câu lạc bộ sẽ bán đồ ăn, tạo game,...
"Alo, Hạ Anh hả"
"Gì đấy, Lam Chi"
"Bên cậu có vui không? Bên mình đúng như cái chợ, mà nói đi cũng phải nói lại, đông như này lại cảm giác vui hơn"
"Ở bên mình cũng rất đông, năm nào cũng được đón lễ hội này thì vui nhỉ"
"Đương nhiên, chúng ta còn hai năm nữa, vả lại năm tư là năm của chúng ta mà"
"Bên cậu..."
"Khoan đã, Hạ Anh, cúp máy nhé, mình phải đi hù ma mấy nhóc năm nhất rồi"
"Hù...hù ma á, cậu..."
Lam Chi đầu bên kia thì vừa ngạc nhiên vì Hạ Anh cũng vừa hào hứng nói "Mình chưa nói cho cậu á? Mình đã ra đề xuất căn nhà ma quái cho khoa của mình, và đương nhiên mình là ma"
Vừa nói Lam Chi vừa cười to mà không biết xung quanh cô đang nhìn cô bằng ánh mắt ghê sợ, nay cô trang điểm rất đậm lại hoá thân thành thành ma tóc dài, chưa cần diễn thì cô cũng đã đủ làm mọi người run sợ rồi
Hạ Anh bên đây thì cười nắc nẻ, lắc đầu bảo "Chúc cậu may mắn, cúp máy nhé"
"Ok, chúc cậu hôm nay chơi vui vẻ nhé"
Đi xung quanh trường lại thấy một chỗ chụp ảnh, tính đi ngang nhưng người ở đó nhiệt tình quá nên cô cũng vào tạo vài kiểu, lấy hình ra cô nhìn cũng ưng vì tấm nào cũng được, lại có thể tự điều chỉnh sticker và được thoả thích đeo phụ kiện
Nhìn cô đẹp như thế, cô bạn chụp hình liền muốn cô đeo chiếc cài con thỏ nhưng cô lại muốn chiếc cài ma cà rồng và đeo thêm cái râu giả vào. Quay tới quay lui cô bạn chụp hình cho cô cảm thấy bất lực còn cô nhìn hình lại cực kì vui
Buổi sáng thì chỉ có ăn uống vui chơi nhẹ nhàng đến tối mới có thể xả láng được
Được 5 giờ chiều thì Dư Nam đến, anh mặc một cái áo màu đen có in chữ "today is a day i can't forget. With you", cùng với chiếc quần Jogger y2k ống rộng cùng tone màu với chiếc áo, kèm theo là một sợi dây chuyền bạc và một chiếc nhẫn bạc. Tóc anh thả tự nhiên xuống vừa giống kiểu tóc layer lại vừa giống hai mái
Hạ Anh không quá ngạc nhiên vì vốn dĩ anh rất có gu ăn mặc rồi.
Hạ Anh vừa Dư Nam đi dạo vong quanh trường, cô thì liêng thiêng giới thiệu về trường của mình còn anh thì vừa đi vừa nghe cô nói. Đang đi thì có hai cô gái cứ thì thầm mãi rồi chạy lại chen ngang Hạ Anh để đứng kế Dư Nam
Cô gái tóc dài qua vai một chút lên tiếng nói "Chào cậu, cậu ở khoa nào mà trước giờ mình chưa thấy vậy? Hay là mấy em năm nhất thế"
Cô gái tóc ngắn bấm phồng, với màu tóc bạch kim cũng lên tiếng "Tụi mình năm ba, khoa kinh tế, cậu tên gì thế"
Dư Nam nhìn qua Hạ Anh, hai cô gái gần đó cũng quay sang chú ý liền liếc ngang liếc dọc phán xét Hạ Anh, Hạ Anh đột nhiên lại lạnh sống lưng ngang
Dư Nam cất tiếng "Dư Nam"
Dư Nam vừa cất tiếng thì hai cô gái kia liền trao ánh mắt tình thương mến thương lên người Dư Nam
"Vậy...cậu đã có bạn gái chưa?"
Thấy Dư Nam không có động tĩng gì, anh tính đưa tay ra nắm tay Hạ Anh đi, Hạ Anh cũng đã đưa tay ra thì cô gái tóc bạch kim lại chen ngang tay hai người mà hỏi "Vậy...gu bạn gái cậu là gì thế, làm quen được không đấy"
Dư Nam lần này thì không ngần ngại mà trả lời "Tóc đen, có mái, đặc biệt tóc phải dài"
Hạ Anh phì cười, nhìn hai cô gái kia khó chịu bỏ đi, đột nhiên Hạ Anh lại rất ngạo mạng
"Dư Nam nhà chúng ta thật biết đuổi người đó"
"Nhưng mà đó là gu của tôi thật" Anh nói xong lại nhìn sang mái tóc của Hạ Anh, anh chính là đang tả đến mái tóc này
Hạ Anh giả không hiểu liền quay người đi thì lại nhìn trúng chỗ chụp hình buổi sáng vẫn còn đang mở nên Hạ Anh kéo tay Dư Nam vào
"Lại...lại là em à" Cô bạn chụp hình vẫn còn nhớ như in Hạ Anh, vì cô rất đẹp lại có cái gu khá ấn tượng
Hạ Anh hào hứng hỏi "Chị ơi, vẫn còn chụp chứ ạ"
"Ừm, vẫn còn, một suất cuối cùng đó"
"May mắn vậy sao"
Hạ Anh liền lấy đồ trang trí, cô bạn kia bất lực rồi gãi đầu. Hạ Anh lại lấy những cái đồ kì quặc nữa rồi
Hạ Anh lần này là lấy hàm thỏ và cái cài sói, lại thêm cái bao tay con mèo. Tất cả cô đều gắn lên người Dư Nam. Nhìn một lượt cô phấn khích cười tươi. Dư Nam nhìn cô rồi bất lực cười trừ, ánh mắt lúc nhìn cô soạn đồ cho mình thật sự rất dịu dàng, như nhìn cô gái nhỏ của mình đang đùa nghịch
Lần này Hạ Anh chỉ cài tay thỏ lên đầu thôi, Dư Nam lại quay qua nói "Như này thật không công bằng"
"Ơ, sao lại không công bằng chứ, lại chụp nào"
Hạ Anh không để Dư Nam kịp làm gì thì đã kéo lại chỗ chụp hình. Lấy hình Hạ Anh cười nắc nẻ đưa cho anh một tấm, cô một tấm
Cô lại khoe với anh là ban sáng cô đã chụp rồi, rồi đưa hình cho anh coi. Cứ nghĩ anh sẽ mắc cười lắm
Anh có cười nhưng nụ cười này không giống nụ cười trêu ghẹo lắm, anh lấy đi một tấm
"Tôi lấy một tấm, chị một tấm. Công bằng"
"Ơ"
Vừa hay tính đánh trống cũng đã vang lên, Hạ Anh đưa Dư Nam đến sân trường nơi các anh chị năm tư làm lễ
"Chào tất cả các em sinh viên đang đứng ở đây, có lẽ các em đã quá quen thuộc với tôi rồi nhỉ? Không những thế, các em cũng đã quá quen thuộc với nơi các em đang đứng rồi có đúng không? Thời gian trôi nhanh thât, chưa gì tôi lại phải chia tay các em học sinh một khoá nữa. Bốn năm là khoảng thời gian không ngắn những cũng chẳng dài, tôi muốn các em trân trọng giây phút này, muốn các em khắc ghi bốn năm đại học này, muốn các em sống thật hạnh phúc trước khi các em chính thức bước ra khỏi ngôi trường này. Sau khi ra khỏi trường, ai ai cũng có những con đường riêng, sẽ phải trưởng thành, sẽ có những vấp ngã khiến các em như sụp đổ, cuộc đời đôi khi sẽ khó khăn khiến các em mệt mỏi, nên hãy...hãy sống là chính mình, hãy cứ trẻ con khi các em còn ở đây. Hãy tận hưởng trọn khoảng khắc ngày hôm nay, để mai sau sẽ luôn hạnh phúc khi nhớ về một thời sinh viên đáng quý. Ở đây ai cũng sẽ có những lời khó nói đúng không? Tôi hiểu, những trận cãi vã với bạn bè, những xích mích với thầy cô, những lần chúng ta không thể hiểu nhau được nhưng rồi chúng ta sẽ hiểu ra rằng mọi người chỉ đang yêu thương chúng ta bằng những cách khác nhau mà thôi. Đó là gia vị của đời học sinh, là những kỉ niệm để khi dù có mệt mỏi đến dường nào vẫn sẽ mỉm cười thật tươi khi nhớ về. Sau tất cả tôi chỉ muốn nói, chúc các em mãi là chính mình, mãi hạnh phúc với con đường các em đã chọn. Và chúc tất cả các em có mặt ở đây sẽ có một ngày thật vui vẻ và đáng nhớ"
Sau khi nghe hiệu trưởng trường nói những lời cuối cùng ấy, tất cả dường như đều chậm đi một nhịp, một khoảng lặng nào đó khiến các anh chị năm tư đứng mãi nơi sân trường, nơi đây đột nhiên nhìn đâu cũng thấy kỉ niệm, mọi người nhìn xung quanh rồi ôm lấy những người bạn của mình khóc nức nở. Những hối tiếc năm đó sẽ không thể quay lại một lần nào nữa
Dù đây không phải lần cuối cùng nhưng là lễ hội chào tạm biệt cuối cùng, dường như thời gian đã trôi quá nhanh, dường như chỉ trong một khoảng khắc họ đã nhìn nhận lại khoảng thời gian bốn năm học của mình một cách chậm rãi nhất
Ai nấy đều xúc động vì biết rằng sớm muộn thì người đứng ở giữa sân trường ấy cũng là bản thân mình. Đó là khoảng khắc họ muốn trôi đi một cách chậm nhất, muốn tận hưởng trọn từng khoảng thời gian quý báu này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.