Chương 15: Quán Mỳ
Mỡ Mỡ
06/01/2022
Trạch Dương ngồi đợi hàng ghế chờ gần tiếng đồng hồ y tá mới đẩy cô ngồi trên xe lăn ra, khuôn mặt cô trắng bạch, đôi môi khô nhợt nhạt. Anh vội bước đến gần cô.
"Sao rồi? Đau lắm sao?"
"Cấy ghép thành công rồi! Nhưng vẫn lên để chị ấy nghỉ ngơi chút."
"Được." - Trạch Dương nhận lấy xe đẩy cô về phòng nghỉ.
Anh bế cô lên giường nằm đắp chăn cho cô rồi ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô. Cơ thể Mộng Khiết tự phản ứng không ngừng rung rẩy.
"Không sao đâu đừng sợ. Có anh ở đây rồi!" - Trạch Dương nhân cơ hội dụ dỗ cô.
Mộng Khiết thấy hơi mệt nhắm mắt lại ngủ một chút. Thấy cô ngoan ngoãn ngủ, anh cho tài xế về nhà đón dì Lý đến trường mang Tiểu Bảo đến bệnh viện. Ban đầu anh muốn mang Tiểu Bảo đến một gia đình khác nhận nuôi. Sau khi nói chuyện bác sĩ tâm lý cô nhiều lần khuyên anh đừng để Tiểu Bảo rời xa cô nếu không bệnh tình cô rất khó nói. Sự thật chứng minh chỉ cần ôm Tiểu Bảo cô sẽ không gặp ắc mộng nữa. Nên kết hoạch mang cục nợ đi vứt của anh bị hoãn lại.
Tiểu Bảo đến phòng bệnh rất ngoan ngoãn trèo lên giường nằm cạnh cô thằng bé vừa ôm lấy cánh tay cô, cơ thể cô đã ngừng rung rẩy. Thằng bé rất ngoan ngoãn người lớn gặp đều sẽ thích thằng bé chỉ là khi nhìn thấy nó anh thấy sự thất bại thảm hại bản thân trong quá khứ vì vậy mới đâm ra ghét bỏ vô cơ, không muốn nó ở bên canh cô nhưng anh lại sợ không có thằng bé cô sẽ phát điên.
Mộng Khiết tỉnh dậy thấy Tiểu Bảo nằm bên cạnh, cô liền tranh thủ cọ cọ vào má thằng bé không kìm lòng được hôn chiếc má mềm mại.
"Mẹ ơi, mẹ bị ốm hả? Mẹ có mệt không?" - Tiểu Bảo bị đánh thức mở to mắt nhìn cô.
"Mẹ không sao?"- Mộng Khiết dịu dàng ôm lấy thằng bé vào lòng.
"Mẹ đừng sợ, có Tiểu Bảo ở đây rồi!"- Thằng bé dựa vào người cô làm nũng.
Mộng Khiết mỉm cười bế thằng bé nằm lên người mình. Tiểu Bảo cô nhỏ bé rất hiểu chuyện trước giờ chưa từng làm cô lo lắng.
Mộng Khiết chỉ ở viện mấy tiếng rồi trở về nhà. Trước giờ sức khoẻ cô luôn tốt, bác sĩ cảm thấy không có to tát liền hạ lệnh thả người.
Mọi chuyện bắt đầu buổi tối cô không thể uống thuốc ngủ chỉ có thể an ủi bản thân rìm vào giấc. Đến gần hai giờ sáng Mộng Khiết tiếp tục cọ quẩy lung tung không yên. Trạch Dương liền ôm lấy cô.
"Tiểu Khiết đừng sợ anh đây. Không sao đâu."
Mộng Khiết không có uống thuốc ngủ liền thức giấc nước tràn ra, bao nhiêu tủi nhục đều phun trào, cô đưa đôi tay rung rẩy ôm lấy anh.
"Trạch Dương, em sợ, em sợ lắm!"
Trạch Dương gật mình trước giờ anh chưa từng gọi cô dậy được, đôi tay riết chặt lấy cô.
"Đừng sợ có anh đây rồi! Không ai có thể bắt lại được em nữa."- Trạch Dương vuốt ve lưng cô an ủi.
"Anh sẽ không đi chứ?"
"Không đi anh ở lại với em được không?"
Mộng Khiết nhìn anh gật đầu, cô dựa ngực anh nước tràn ra.
"Thật tốt."
Mộng Khiết rìm vào giấc ngủ, không biết bao lần cô từng nghĩ đến nếu đêm đó anh trả lời nhưng bây giờ thì tốt biết bao. Có lẽ cô và anh, Tiểu Bảo có một gia đình hoàn hảo.
Trạch Dương vuốt lưng cô cho dù cơ thể cô không dừng rung rẩy trong lòng anh. Đêm đó cô vẫn gặp ác mộng hai ba lần đều được anh an ủi miễn qua đi. Khi sáng tỉnh dậy cô không biết cô có thể chống đỡ được bao lâu, rằng đứa bé này có kiên cường giống anh trai nó không. Cô rất sợ hãi. Đêm tiếp theo cô lại gặp ác mộng khi qua đi cô lại lặng im ngủ.
Trạch Dương đợi cô ngủ say liền lên tầng vào phòng bế Tiểu Bảo đang ngủ. Thằng bé bị đánh thức nhìn thấy anh ánh mắt chút sợ hãi. Anh chưa từng vào phòng thằng bé đột ngột như vậy.
"Tiểu Bảo, chú bế con xuống ngủ với mẹ con chịu không?"
Tiểu Bảo vừa nghe thấy được ngủ với mẹ liền gật đầu tự động ôm lấy cổ anh ngoan ngoãn để anh bế đi. Tiểu Bảo được đặt nằm giữa hai người, thằng bé chui vào lòng cô ngủ. Đúng nhưng dự tính cả đêm đó cô không còn gặp ác mộng. Bác sĩ nói đây hiện tượng tin cậy, nói các khác chỉ cần cô cảm thấy an toàn khi ở cạnh người khác thì sẽ không gặp ác mộng nữa. Giống như Tiểu Bảo mặc dù thằng bé không bảo vệ cô nhưng cũng không làm tổn hại đến cô trong vô thức, Mộng Khiết khẳng định thằng bé người cô có thể tin tưởng.
Mộng Khiết thức dậy thấy Tiểu Bảo ngủ cạnh mình vui vẻ hôn thằng bé, cô có thể ngủ ngon vậy thì ra nhờ bảo bối nhỏ này. Mộng Khiết đưa Tiểu Bảo đến trường quay lại quán làm việc đến cuối ngày đi đón Tiểu Bảo trên đường về đi qua một quán mỳ bỗng nhiên cô nhớ tới năm đó bản thân ngốc nghếch một mực đòi mời anh ăn cơm cuối cùng thì sao người ta ăn no rồi còn cô lại đói bụng đi về.
"Tiểu Bảo con có muốn ăn mỳ không?"
"Có."- Tiểu Bảo rất hợp tác gật đầu với cô.
Mộng Khiết bế cậu vào quán mỳ, gọi hai bát mỳ thẩp cẩm đầy thịt. Sợi mỳ là do chủ quán tự làm vàng óng mềm nhưng không mất độ dai của nó. Mộng Khiết nhìn dáng vẻ tham ăn con trai thực sự giống anh năm đó cắm đầu vào ăn ngay cả nhìn cũng không thèm lấy một cái.
Ngoại truyện 1 : Cún trộm khế.
Trạch Dương đi làm về vừa bước xuống xe vào nhà thấy trong vườn cây có con cún nâu vàng một bên tai nâu đậm đang nhảy chồm chồn trộm khế (Khế ngọt lên thấp nha!) của anh.Trạch Dương tiến tới gần bóng anh đổ lên người con cún con vẫn không nhận ra tiếp tục nhảy lên với lấy quả khế phía bên trên. Trạch Dương một tay xách cổ áo Tiểu Bảo lên, trong tay thằng bé đã ôm hai quả khế lớn trên miệng cũng đang ngậm một quả khế.
"Đang làm gì thế?"
"Con trộm khế của chú!"
Trạch Dương chau mày nhìn Tiểu Bảo. Thái độ làm việc xấu còn công khai báo thế này thực sự rất giống một người, sợ cả thiên hạ không ai biết bản thân đang làm viêc xấu.
"Đã có ba quả rồi còn muốn nữa sao?"
"Quả này là của con."- Tiểu Bảo đưa quả đang ăn dơ ra nói
"Quả này của mẹ."- Tiểu Bảo đưa quả lớn nhất ra nói.
"Quả này của Bà Lý. Quả đó cho chú." - Tiểu Bảo chỉ vào quả trên cây không to lắm nhưng cũng đã chín nó.
Trạch Dương liền nghĩ. Ôh thì ra ăn trộm còn muốn chia phần cho chủ nhà như vậy có tính ăn quả nhớ kẻ trồng cây không? Trạch Dương xách Tiểu Bảo đưa gần đến quả khế cậu vừa chỉ. Tiểu Bảo liền đưa tay ra thái xuống.
"Cám ơn chú."- Xong liền đưa cho quả khế đó lên miệng cắn cài.
"Cho chú nè!"- Rồi đưa cho anh quả khế đó.
"Vừa làm gì vậy?"
"Cháu thử xem nó có ngọt không."- Trạch Dương nhìn xuống thấy hai quả khế kia cũng có dấu răng nhỏ của thằng bé.
"Sau này không được vậy nữa! Phải rửa sạch đi mới được ăn."
Trạch Dương xách thằng bé vào nhà mang chỗ khế đã thái đi rửa sạch sẽ trả cho thằng bé không quên lấy phần của mình.
"Cám ơn chú."- Thằng bé nhận lấy nhanh chóng chạy lên phòng ngủ chính.
Mộng Kiết vừa tắm xong ra ngoài thấy con cún nhỏ mình ở ngoài cửa.
"Mẹ ơi, khế."
"Ở đâu vậy con?"
"Con lấy trộm trong vườn chú, chú còn rửa cho con nữa."
Mộng Khiết mỉm cười bế thằng bé lên, cái bản tính đi ăn trộm còn nói to này không biết giống ai nữa? Cứ như sợ thiên hạ không biết mình làm việc xấu vậy?
Trạch Dương nhìn quả khế dấu răng nhỏ đưa lên miệng cắn.
"Ừ, ngọt thật!"
"Sao rồi? Đau lắm sao?"
"Cấy ghép thành công rồi! Nhưng vẫn lên để chị ấy nghỉ ngơi chút."
"Được." - Trạch Dương nhận lấy xe đẩy cô về phòng nghỉ.
Anh bế cô lên giường nằm đắp chăn cho cô rồi ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô. Cơ thể Mộng Khiết tự phản ứng không ngừng rung rẩy.
"Không sao đâu đừng sợ. Có anh ở đây rồi!" - Trạch Dương nhân cơ hội dụ dỗ cô.
Mộng Khiết thấy hơi mệt nhắm mắt lại ngủ một chút. Thấy cô ngoan ngoãn ngủ, anh cho tài xế về nhà đón dì Lý đến trường mang Tiểu Bảo đến bệnh viện. Ban đầu anh muốn mang Tiểu Bảo đến một gia đình khác nhận nuôi. Sau khi nói chuyện bác sĩ tâm lý cô nhiều lần khuyên anh đừng để Tiểu Bảo rời xa cô nếu không bệnh tình cô rất khó nói. Sự thật chứng minh chỉ cần ôm Tiểu Bảo cô sẽ không gặp ắc mộng nữa. Nên kết hoạch mang cục nợ đi vứt của anh bị hoãn lại.
Tiểu Bảo đến phòng bệnh rất ngoan ngoãn trèo lên giường nằm cạnh cô thằng bé vừa ôm lấy cánh tay cô, cơ thể cô đã ngừng rung rẩy. Thằng bé rất ngoan ngoãn người lớn gặp đều sẽ thích thằng bé chỉ là khi nhìn thấy nó anh thấy sự thất bại thảm hại bản thân trong quá khứ vì vậy mới đâm ra ghét bỏ vô cơ, không muốn nó ở bên canh cô nhưng anh lại sợ không có thằng bé cô sẽ phát điên.
Mộng Khiết tỉnh dậy thấy Tiểu Bảo nằm bên cạnh, cô liền tranh thủ cọ cọ vào má thằng bé không kìm lòng được hôn chiếc má mềm mại.
"Mẹ ơi, mẹ bị ốm hả? Mẹ có mệt không?" - Tiểu Bảo bị đánh thức mở to mắt nhìn cô.
"Mẹ không sao?"- Mộng Khiết dịu dàng ôm lấy thằng bé vào lòng.
"Mẹ đừng sợ, có Tiểu Bảo ở đây rồi!"- Thằng bé dựa vào người cô làm nũng.
Mộng Khiết mỉm cười bế thằng bé nằm lên người mình. Tiểu Bảo cô nhỏ bé rất hiểu chuyện trước giờ chưa từng làm cô lo lắng.
Mộng Khiết chỉ ở viện mấy tiếng rồi trở về nhà. Trước giờ sức khoẻ cô luôn tốt, bác sĩ cảm thấy không có to tát liền hạ lệnh thả người.
Mọi chuyện bắt đầu buổi tối cô không thể uống thuốc ngủ chỉ có thể an ủi bản thân rìm vào giấc. Đến gần hai giờ sáng Mộng Khiết tiếp tục cọ quẩy lung tung không yên. Trạch Dương liền ôm lấy cô.
"Tiểu Khiết đừng sợ anh đây. Không sao đâu."
Mộng Khiết không có uống thuốc ngủ liền thức giấc nước tràn ra, bao nhiêu tủi nhục đều phun trào, cô đưa đôi tay rung rẩy ôm lấy anh.
"Trạch Dương, em sợ, em sợ lắm!"
Trạch Dương gật mình trước giờ anh chưa từng gọi cô dậy được, đôi tay riết chặt lấy cô.
"Đừng sợ có anh đây rồi! Không ai có thể bắt lại được em nữa."- Trạch Dương vuốt ve lưng cô an ủi.
"Anh sẽ không đi chứ?"
"Không đi anh ở lại với em được không?"
Mộng Khiết nhìn anh gật đầu, cô dựa ngực anh nước tràn ra.
"Thật tốt."
Mộng Khiết rìm vào giấc ngủ, không biết bao lần cô từng nghĩ đến nếu đêm đó anh trả lời nhưng bây giờ thì tốt biết bao. Có lẽ cô và anh, Tiểu Bảo có một gia đình hoàn hảo.
Trạch Dương vuốt lưng cô cho dù cơ thể cô không dừng rung rẩy trong lòng anh. Đêm đó cô vẫn gặp ác mộng hai ba lần đều được anh an ủi miễn qua đi. Khi sáng tỉnh dậy cô không biết cô có thể chống đỡ được bao lâu, rằng đứa bé này có kiên cường giống anh trai nó không. Cô rất sợ hãi. Đêm tiếp theo cô lại gặp ác mộng khi qua đi cô lại lặng im ngủ.
Trạch Dương đợi cô ngủ say liền lên tầng vào phòng bế Tiểu Bảo đang ngủ. Thằng bé bị đánh thức nhìn thấy anh ánh mắt chút sợ hãi. Anh chưa từng vào phòng thằng bé đột ngột như vậy.
"Tiểu Bảo, chú bế con xuống ngủ với mẹ con chịu không?"
Tiểu Bảo vừa nghe thấy được ngủ với mẹ liền gật đầu tự động ôm lấy cổ anh ngoan ngoãn để anh bế đi. Tiểu Bảo được đặt nằm giữa hai người, thằng bé chui vào lòng cô ngủ. Đúng nhưng dự tính cả đêm đó cô không còn gặp ác mộng. Bác sĩ nói đây hiện tượng tin cậy, nói các khác chỉ cần cô cảm thấy an toàn khi ở cạnh người khác thì sẽ không gặp ác mộng nữa. Giống như Tiểu Bảo mặc dù thằng bé không bảo vệ cô nhưng cũng không làm tổn hại đến cô trong vô thức, Mộng Khiết khẳng định thằng bé người cô có thể tin tưởng.
Mộng Khiết thức dậy thấy Tiểu Bảo ngủ cạnh mình vui vẻ hôn thằng bé, cô có thể ngủ ngon vậy thì ra nhờ bảo bối nhỏ này. Mộng Khiết đưa Tiểu Bảo đến trường quay lại quán làm việc đến cuối ngày đi đón Tiểu Bảo trên đường về đi qua một quán mỳ bỗng nhiên cô nhớ tới năm đó bản thân ngốc nghếch một mực đòi mời anh ăn cơm cuối cùng thì sao người ta ăn no rồi còn cô lại đói bụng đi về.
"Tiểu Bảo con có muốn ăn mỳ không?"
"Có."- Tiểu Bảo rất hợp tác gật đầu với cô.
Mộng Khiết bế cậu vào quán mỳ, gọi hai bát mỳ thẩp cẩm đầy thịt. Sợi mỳ là do chủ quán tự làm vàng óng mềm nhưng không mất độ dai của nó. Mộng Khiết nhìn dáng vẻ tham ăn con trai thực sự giống anh năm đó cắm đầu vào ăn ngay cả nhìn cũng không thèm lấy một cái.
Ngoại truyện 1 : Cún trộm khế.
Trạch Dương đi làm về vừa bước xuống xe vào nhà thấy trong vườn cây có con cún nâu vàng một bên tai nâu đậm đang nhảy chồm chồn trộm khế (Khế ngọt lên thấp nha!) của anh.Trạch Dương tiến tới gần bóng anh đổ lên người con cún con vẫn không nhận ra tiếp tục nhảy lên với lấy quả khế phía bên trên. Trạch Dương một tay xách cổ áo Tiểu Bảo lên, trong tay thằng bé đã ôm hai quả khế lớn trên miệng cũng đang ngậm một quả khế.
"Đang làm gì thế?"
"Con trộm khế của chú!"
Trạch Dương chau mày nhìn Tiểu Bảo. Thái độ làm việc xấu còn công khai báo thế này thực sự rất giống một người, sợ cả thiên hạ không ai biết bản thân đang làm viêc xấu.
"Đã có ba quả rồi còn muốn nữa sao?"
"Quả này là của con."- Tiểu Bảo đưa quả đang ăn dơ ra nói
"Quả này của mẹ."- Tiểu Bảo đưa quả lớn nhất ra nói.
"Quả này của Bà Lý. Quả đó cho chú." - Tiểu Bảo chỉ vào quả trên cây không to lắm nhưng cũng đã chín nó.
Trạch Dương liền nghĩ. Ôh thì ra ăn trộm còn muốn chia phần cho chủ nhà như vậy có tính ăn quả nhớ kẻ trồng cây không? Trạch Dương xách Tiểu Bảo đưa gần đến quả khế cậu vừa chỉ. Tiểu Bảo liền đưa tay ra thái xuống.
"Cám ơn chú."- Xong liền đưa cho quả khế đó lên miệng cắn cài.
"Cho chú nè!"- Rồi đưa cho anh quả khế đó.
"Vừa làm gì vậy?"
"Cháu thử xem nó có ngọt không."- Trạch Dương nhìn xuống thấy hai quả khế kia cũng có dấu răng nhỏ của thằng bé.
"Sau này không được vậy nữa! Phải rửa sạch đi mới được ăn."
Trạch Dương xách thằng bé vào nhà mang chỗ khế đã thái đi rửa sạch sẽ trả cho thằng bé không quên lấy phần của mình.
"Cám ơn chú."- Thằng bé nhận lấy nhanh chóng chạy lên phòng ngủ chính.
Mộng Kiết vừa tắm xong ra ngoài thấy con cún nhỏ mình ở ngoài cửa.
"Mẹ ơi, khế."
"Ở đâu vậy con?"
"Con lấy trộm trong vườn chú, chú còn rửa cho con nữa."
Mộng Khiết mỉm cười bế thằng bé lên, cái bản tính đi ăn trộm còn nói to này không biết giống ai nữa? Cứ như sợ thiên hạ không biết mình làm việc xấu vậy?
Trạch Dương nhìn quả khế dấu răng nhỏ đưa lên miệng cắn.
"Ừ, ngọt thật!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.