Chương 144: Cặp lại người quen
Kim Di
18/01/2021
Khả Hân buộc mình không được phép yếu
đuối. Cát Tiên đã dùng bản thân làm mồi nhử
bọn buôn người giúp cô và Thanh Sơn có cơ hội
trốn thoát, cô không thể phụ lòng con bé.
Nghĩ vậy, Khả Hân gạt nước mắt, đỡ Thanh
Sơn mau chóng chạy đi. Đường rừng ngày càng
khó , không biết có phải vì Thanh Sơn
đã nhớ lộn không nữa
Đoán được sự lo lắng của Khả Hân, Thanh
Sơn lắc đầu trấn an cô.
“Không nhầm, vị trí mà bọn buôn người giam
giữ em và Cát Tiên nằm sâu trong cánh rừng này,
do đó, để lần đường ra không phải chuyện dế
dàng. Nhưng anh chắc chắn chúng ta đang di
đúng đường.”
Vừa dứt lời, Thanh Sơn ngã khụy xuống đất,
môi trắng bệch, thân thể run run. Có lẽ do mất
quá nhiều máu nên Thanh Sơn trở nên yếu ớt
hơn bao giờ hết.
Chính bản thân hắn cũng tự giễu bản thân là
gánh nặng cho người khác. Thanh Sơn gắng
gượng bò dậy, ngồi tựa vào một gốc cây, bàn tay
ôm sườn đã thấm đẫm máu từ bao giờ, thì thào.
nói với Khả Hân.
“Em chạy dọc con đường này khoảng một
giờ nữa sẽ ra được khỏi rừng và tới đại lộ. Nhớ
tránh các bụi rậm kẻo có rắn rết.”
“Anh muốn bỏ cuộc?”
Khả Hân ngồi thụp xuống trước mặt Thanh
Sơn, mấp máy từng chữ để hắn có thể nhìn rỡ.
Thanh Sơn lắc đầu, nhăn mặt kiểm chế cơn
đau đớn đang lan khắp toàn thân và nói:
“Anh mất quá nhiều máu, nếu tiếp tục chạy
có thể nguy hiểm đến tính mạng. Em chạy thoát
khỏi đây nhớ gọi người đến cứu anh và Cát Tiên.”
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khả Hân, Thanh
Sơn gắng gượng động viên cô:
“Đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại mọi hy vọng
hơn bao giờ hết.
Chính bản thân hắn cũng tự giếu bản thân là
gánh nặng cho người khác. Thanh Sơn gắng
gượng bò dậy, ngồi tựa vào một gốc cây, bàn tay
ôm sườn đã thấm đẫm máu từ bao giờ, thì thào.
nói với Khả Hân.
“Em chạy dọc con đường này khoảng một
giờ nữa sẽ ra được khỏi rừng và tới đại lộ. Nhớ
tránh các bụi rậm kẻo có rắn rết.”
“Anh muốn bỏ cuộc?”
Khả Hân ngồi thụp xuống trước mặt Thanh
Sơn, mấp máy từng chữ để hắn có thể nhìn rõ.
Thanh Sơn lắc đầu, nhăn mặt kiểm chế cơn
đau đớn đang lan khắp toàn thân và nói:
“Anh mất quá nhiều máu, nếu tiếp tục chạy
có thể nguy hiểm đến tính mạng. Em chạy thoát
khỏi đây nhớ gọi người đến cứu anh và Cát Tiên.”
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khả Hân, Thanh
Sơn gắng gượng động viên cô:
“Đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại mọi hy vọng là có”
Thực chất, cô là một người rất tốt. Sự việc trong
buổi lễ kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ chồng là
một ví dụ điển hình.
Nếu lúc đó Khả Hân không vươn tay ra
muốn cứu Hoàng Ly thì đã không bị hiểu lầm là
đẩy ngã Hoàng Ly xuống cầu thang.
Hoặc hiện tại, cô có thể lựa chọn bỏ mặc
hắn để chạy trốn, chẳng ai có thể trách cô được,
dĩ nhiên đây là bản năng sinh tồn của con người.
Thanh Sơn bất chợt nở nụ cười, ánh mắt
nhìn Khả Hân mềm mại khiến Khả Hân bình tâm
mà quên đi nỗi sợ đang hiện hữu bên cạnh.
“Em thật ngốc, xin lỗi vì trước đây có thành
kiến với em. Bây giờ, anh đã hiểu vì sao Đình
Phong lại xiêu lòng trước em rồi.”
Nghe Thanh Sơn nhắc đến Đình Phong, trái
tìm Khả Hân co rút vì đau đớn. Cô ôm lấy ngực,
cắn môi để ngăn dòng nước mắt chực trào ra từ
đôi mắt hạnh xinh đẹp.
Phải, cô biết Đình Phong yêu cô, yêu đến
mức điên cuồng muốn chiếm hữu cô.”
Thanh Sơn vừa dứt lời thì bỗng nhiên nghe
thấy những tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau
đó, bốn kẻ từ phía sau lưng họ xuất hiện.
“Bốp, bốp, bổp..Chao ôi, cảm động chưa kìa.”
Tên đi đầu mở miệng chế nhạo. Chất giọng
quen thuộc làm Thanh Sơn lập tức trợn mắt hét lên:
“Văn Sẹo, là mày?”
Hắn nhìn chằm chằm Văn Sẹo với ánh mắt
phun lửa. Chưa bao giờ hắn nghĩ đến kẻ truy
duổi phía sau lại là tên đàn em đắc lực một thời
của hắn.
Liếc mắt qua vài ba tên đang cầm vũ khí bên
cạnh Văn Seo, Thanh Sơn phát hiện thêm một
gương mặt quen thuộc khác.
Ngay cả Khả Hân cũng bàng hoàng. Kia
chẳng phải là kẻ sở khanh ở chợ hoa từng muốn
sàm sỡ cô sau đó bị người của Thanh Sơn tẩn
một trận hay sao?
“Chào người đẹp, mấy tháng rồi mới được
gặp lại em. Chà, chà, em vẫn đẹp như xưa dù bộ.
m dạng bây giờ không được sạch sẽ cho lắm.“
Tên vẩu quét mắt đánh giá Khả Hân, liếm
môi nói một cách dâm đãng. Sau đó, gã quay về
phía Thanh Sơn, nhìn vết thương trên người hẵn,
bật cười ha hả:
“Thằng khốn miệng độc, mày cũng có ngày
hôm nay sao?”
Nối nhục nhã mà Thanh Sơn mang đến, cả
đời này gã cũng không bao giờ quên được. Lần
đó, gã bị đại ca của gã lôi đến trước mặt Thanh
Sơn như một con chó. Dù gã đã quỳ xuống xin lỗi
hắn nhưng vẫn bị hắn đánh cho một trận thiếu.
chút nữa tàn phế.
Bởi vậy, gã vẫn ôm nỗi hận thù và mong mỏi
có ngày được rửa hận. Thật may, trời không phụ
lòng người, Văn Sẹo tìm đến gã, hỏi gã có muốn
gia nhập vào tổ chức mà hắn mới thành lập để
chống lại Thanh Sơn không, dĩ nhiên là gã đồng
ý ngay lập tức.
Thanh Sơn phớt lờ lời nói vẻ hung ác trên
mặt tên vẩu, chỉ chăm chú đối thoại với Văn Sẹo.
“Văn Sẹo, tao đã tha cho mày lành lặn rời
khỏi tổ chức, đây là cách mày báo ân sao?”
“Hừ, bớt nói chuyện ân nghĩa ở đây. Tao đâu
cần mày cho tao những thứ đó, thứ tao cần là
quyền lực. Nhưng một câu của mày khiến công
sức tao nằm gai nén mật gây dựng suốt bao
nhiêu năm trời lọt vào tay kẻ khác. Tao có thể
không oán sao?”
ồn Sẹo lạnh lùng truy vấn. Hắn không hề
có chút cảm kích khi Thanh Sơn nói ra những
điều này. Ngược lại, hắn chỉ thấy Thanh Sơn là kẻ
lừa đảo, chiếm đoạt mồ hôi nước mắt của hắn
mà thôi.
Thanh Sơn bật cười một cách cay đắng. Tên
đàn em mà hắn tự tay cất nhắc và dạy dỗ vì một
người phụ nữ mà phản bội hắn, lúc này, lại vì bị
hẳn tước đoạt quyền lực mà dồn hắn vào bước
đường cùng.
“Mày là kẻ đứng sau vụ dụ tao đến đây?”
Hiện tại, Thanh Sơn có thể đoán ra tám chín
phẩn sự thật. Hắn không biết Văn Sẹo có liên
quan gì tới vụ bắt cóc Khả Hân hay không,
nhưng hắn có thể chắc chắn việc bản thân ở đây.
là được sắp đặt sẵn.
“Phải, là tao nhờ người xì cho mày thông tin
nơi này có mỏ vàng. Tao biết mày và đám Hùng
Hói sẽ mò đến. Chẳng qua, đám Hùng Hói đã bị
người của tao lừa đi chỗ khác nên mày mới đành
tự thân xuất mã tới đây:“
Văn Sẹo rút ra một khẩu súng ngắn, chậm
lết tới gần chỗ Thanh Sơn và Khả Hân.
Hắn đi rất chậm, giống như muốn thưởng
thức vẻ mặt kinh sợ của Khả Hân cũng như vẻ
phẫn nộ của Thanh Sơn. Lần đầu tiên, hắn mới
có cảm giác tuyệt diệu như vậy.
Kẻ từng là đại ca của hắn yếu ớt đến nỗi
phải ngồi dựa và gốc cây, chờ đợi hắn ban phát
lòng thương hại. Dĩ nhiên là hắn sẽ không làm
thế, khó khăn lắm mới dụ được Thanh Sơn một
mình tới đây, hắn muốn tự tay tiễn “đại ca” về nơi
chín suối.
Thanh Sơn nhìn Văn Sẹo với ánh mắt tàn
khốc. Dù bị thương nặng nhưng hắn quyết không
quan gì tới vụ bắt cóc Khả Hân hay không,
nhưng hắn có thể chắc chắn việc bản thân ở đây.
là được sắp đặt sẵn.
“Phải, là tao nhờ người xì cho mày thông tin
nơi này có mỏ vàng. Tao biết mày và đám Hùng
Hói sẽ mò đến. Chẳng qua, đám Hùng Hói đã bị
người của tao lừa đi chỗ khác nên mày mới đành
tự thân xuất mã tới đây:”
đuối. Cát Tiên đã dùng bản thân làm mồi nhử
bọn buôn người giúp cô và Thanh Sơn có cơ hội
trốn thoát, cô không thể phụ lòng con bé.
Nghĩ vậy, Khả Hân gạt nước mắt, đỡ Thanh
Sơn mau chóng chạy đi. Đường rừng ngày càng
khó , không biết có phải vì Thanh Sơn
đã nhớ lộn không nữa
Đoán được sự lo lắng của Khả Hân, Thanh
Sơn lắc đầu trấn an cô.
“Không nhầm, vị trí mà bọn buôn người giam
giữ em và Cát Tiên nằm sâu trong cánh rừng này,
do đó, để lần đường ra không phải chuyện dế
dàng. Nhưng anh chắc chắn chúng ta đang di
đúng đường.”
Vừa dứt lời, Thanh Sơn ngã khụy xuống đất,
môi trắng bệch, thân thể run run. Có lẽ do mất
quá nhiều máu nên Thanh Sơn trở nên yếu ớt
hơn bao giờ hết.
Chính bản thân hắn cũng tự giễu bản thân là
gánh nặng cho người khác. Thanh Sơn gắng
gượng bò dậy, ngồi tựa vào một gốc cây, bàn tay
ôm sườn đã thấm đẫm máu từ bao giờ, thì thào.
nói với Khả Hân.
“Em chạy dọc con đường này khoảng một
giờ nữa sẽ ra được khỏi rừng và tới đại lộ. Nhớ
tránh các bụi rậm kẻo có rắn rết.”
“Anh muốn bỏ cuộc?”
Khả Hân ngồi thụp xuống trước mặt Thanh
Sơn, mấp máy từng chữ để hắn có thể nhìn rỡ.
Thanh Sơn lắc đầu, nhăn mặt kiểm chế cơn
đau đớn đang lan khắp toàn thân và nói:
“Anh mất quá nhiều máu, nếu tiếp tục chạy
có thể nguy hiểm đến tính mạng. Em chạy thoát
khỏi đây nhớ gọi người đến cứu anh và Cát Tiên.”
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khả Hân, Thanh
Sơn gắng gượng động viên cô:
“Đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại mọi hy vọng
hơn bao giờ hết.
Chính bản thân hắn cũng tự giếu bản thân là
gánh nặng cho người khác. Thanh Sơn gắng
gượng bò dậy, ngồi tựa vào một gốc cây, bàn tay
ôm sườn đã thấm đẫm máu từ bao giờ, thì thào.
nói với Khả Hân.
“Em chạy dọc con đường này khoảng một
giờ nữa sẽ ra được khỏi rừng và tới đại lộ. Nhớ
tránh các bụi rậm kẻo có rắn rết.”
“Anh muốn bỏ cuộc?”
Khả Hân ngồi thụp xuống trước mặt Thanh
Sơn, mấp máy từng chữ để hắn có thể nhìn rõ.
Thanh Sơn lắc đầu, nhăn mặt kiểm chế cơn
đau đớn đang lan khắp toàn thân và nói:
“Anh mất quá nhiều máu, nếu tiếp tục chạy
có thể nguy hiểm đến tính mạng. Em chạy thoát
khỏi đây nhớ gọi người đến cứu anh và Cát Tiên.”
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khả Hân, Thanh
Sơn gắng gượng động viên cô:
“Đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại mọi hy vọng là có”
Thực chất, cô là một người rất tốt. Sự việc trong
buổi lễ kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ chồng là
một ví dụ điển hình.
Nếu lúc đó Khả Hân không vươn tay ra
muốn cứu Hoàng Ly thì đã không bị hiểu lầm là
đẩy ngã Hoàng Ly xuống cầu thang.
Hoặc hiện tại, cô có thể lựa chọn bỏ mặc
hắn để chạy trốn, chẳng ai có thể trách cô được,
dĩ nhiên đây là bản năng sinh tồn của con người.
Thanh Sơn bất chợt nở nụ cười, ánh mắt
nhìn Khả Hân mềm mại khiến Khả Hân bình tâm
mà quên đi nỗi sợ đang hiện hữu bên cạnh.
“Em thật ngốc, xin lỗi vì trước đây có thành
kiến với em. Bây giờ, anh đã hiểu vì sao Đình
Phong lại xiêu lòng trước em rồi.”
Nghe Thanh Sơn nhắc đến Đình Phong, trái
tìm Khả Hân co rút vì đau đớn. Cô ôm lấy ngực,
cắn môi để ngăn dòng nước mắt chực trào ra từ
đôi mắt hạnh xinh đẹp.
Phải, cô biết Đình Phong yêu cô, yêu đến
mức điên cuồng muốn chiếm hữu cô.”
Thanh Sơn vừa dứt lời thì bỗng nhiên nghe
thấy những tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau
đó, bốn kẻ từ phía sau lưng họ xuất hiện.
“Bốp, bốp, bổp..Chao ôi, cảm động chưa kìa.”
Tên đi đầu mở miệng chế nhạo. Chất giọng
quen thuộc làm Thanh Sơn lập tức trợn mắt hét lên:
“Văn Sẹo, là mày?”
Hắn nhìn chằm chằm Văn Sẹo với ánh mắt
phun lửa. Chưa bao giờ hắn nghĩ đến kẻ truy
duổi phía sau lại là tên đàn em đắc lực một thời
của hắn.
Liếc mắt qua vài ba tên đang cầm vũ khí bên
cạnh Văn Seo, Thanh Sơn phát hiện thêm một
gương mặt quen thuộc khác.
Ngay cả Khả Hân cũng bàng hoàng. Kia
chẳng phải là kẻ sở khanh ở chợ hoa từng muốn
sàm sỡ cô sau đó bị người của Thanh Sơn tẩn
một trận hay sao?
“Chào người đẹp, mấy tháng rồi mới được
gặp lại em. Chà, chà, em vẫn đẹp như xưa dù bộ.
m dạng bây giờ không được sạch sẽ cho lắm.“
Tên vẩu quét mắt đánh giá Khả Hân, liếm
môi nói một cách dâm đãng. Sau đó, gã quay về
phía Thanh Sơn, nhìn vết thương trên người hẵn,
bật cười ha hả:
“Thằng khốn miệng độc, mày cũng có ngày
hôm nay sao?”
Nối nhục nhã mà Thanh Sơn mang đến, cả
đời này gã cũng không bao giờ quên được. Lần
đó, gã bị đại ca của gã lôi đến trước mặt Thanh
Sơn như một con chó. Dù gã đã quỳ xuống xin lỗi
hắn nhưng vẫn bị hắn đánh cho một trận thiếu.
chút nữa tàn phế.
Bởi vậy, gã vẫn ôm nỗi hận thù và mong mỏi
có ngày được rửa hận. Thật may, trời không phụ
lòng người, Văn Sẹo tìm đến gã, hỏi gã có muốn
gia nhập vào tổ chức mà hắn mới thành lập để
chống lại Thanh Sơn không, dĩ nhiên là gã đồng
ý ngay lập tức.
Thanh Sơn phớt lờ lời nói vẻ hung ác trên
mặt tên vẩu, chỉ chăm chú đối thoại với Văn Sẹo.
“Văn Sẹo, tao đã tha cho mày lành lặn rời
khỏi tổ chức, đây là cách mày báo ân sao?”
“Hừ, bớt nói chuyện ân nghĩa ở đây. Tao đâu
cần mày cho tao những thứ đó, thứ tao cần là
quyền lực. Nhưng một câu của mày khiến công
sức tao nằm gai nén mật gây dựng suốt bao
nhiêu năm trời lọt vào tay kẻ khác. Tao có thể
không oán sao?”
ồn Sẹo lạnh lùng truy vấn. Hắn không hề
có chút cảm kích khi Thanh Sơn nói ra những
điều này. Ngược lại, hắn chỉ thấy Thanh Sơn là kẻ
lừa đảo, chiếm đoạt mồ hôi nước mắt của hắn
mà thôi.
Thanh Sơn bật cười một cách cay đắng. Tên
đàn em mà hắn tự tay cất nhắc và dạy dỗ vì một
người phụ nữ mà phản bội hắn, lúc này, lại vì bị
hẳn tước đoạt quyền lực mà dồn hắn vào bước
đường cùng.
“Mày là kẻ đứng sau vụ dụ tao đến đây?”
Hiện tại, Thanh Sơn có thể đoán ra tám chín
phẩn sự thật. Hắn không biết Văn Sẹo có liên
quan gì tới vụ bắt cóc Khả Hân hay không,
nhưng hắn có thể chắc chắn việc bản thân ở đây.
là được sắp đặt sẵn.
“Phải, là tao nhờ người xì cho mày thông tin
nơi này có mỏ vàng. Tao biết mày và đám Hùng
Hói sẽ mò đến. Chẳng qua, đám Hùng Hói đã bị
người của tao lừa đi chỗ khác nên mày mới đành
tự thân xuất mã tới đây:“
Văn Sẹo rút ra một khẩu súng ngắn, chậm
lết tới gần chỗ Thanh Sơn và Khả Hân.
Hắn đi rất chậm, giống như muốn thưởng
thức vẻ mặt kinh sợ của Khả Hân cũng như vẻ
phẫn nộ của Thanh Sơn. Lần đầu tiên, hắn mới
có cảm giác tuyệt diệu như vậy.
Kẻ từng là đại ca của hắn yếu ớt đến nỗi
phải ngồi dựa và gốc cây, chờ đợi hắn ban phát
lòng thương hại. Dĩ nhiên là hắn sẽ không làm
thế, khó khăn lắm mới dụ được Thanh Sơn một
mình tới đây, hắn muốn tự tay tiễn “đại ca” về nơi
chín suối.
Thanh Sơn nhìn Văn Sẹo với ánh mắt tàn
khốc. Dù bị thương nặng nhưng hắn quyết không
quan gì tới vụ bắt cóc Khả Hân hay không,
nhưng hắn có thể chắc chắn việc bản thân ở đây.
là được sắp đặt sẵn.
“Phải, là tao nhờ người xì cho mày thông tin
nơi này có mỏ vàng. Tao biết mày và đám Hùng
Hói sẽ mò đến. Chẳng qua, đám Hùng Hói đã bị
người của tao lừa đi chỗ khác nên mày mới đành
tự thân xuất mã tới đây:”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.