Chương 232: Hạnh phúc ngắn ngủi
Kim Di
28/01/2021
Cát Tiên có cảm giác giữa Đình Phong và Khả Hân đã xảy ra chuyện gì
đó cực kỳ nghiêm trọng. Hai người hầu như né tránh lẫn nhau, nếu buộc
phải nói chuyện cũng là thái độ khách khí Vô cùng.
Bởi vậy, Cát Tiên lập tức dò hỏi Khả Hân và tìm được câu trả lời làm cô sững sờ: “Sau ngày mai, chị và Hoàng Đình Phong sẽ chấm dứt mọi mối liên hệ. Hắn đã đồng ý ký giấy.
ly hôn, trả tự do cho Đặng Khả Hân nếu một mai chị muốn tìm về thân phận cũ.” “Ngoài ra, hắn cũng nhượng quyền nuôi nấng bé Bin cho chị, có nghĩa là chị có thể mang thằng bé về Mỹ. Đợi một ngày nó trưởng thành, nếu muốn quay lại tìm nhà nội thì quyền quyết định là của nó.” Khi Khả Hân nói ra điều này, Cát Tiên có cảm nhận được một tia bi thương trong mắt chị..
Chẳng qua nó biến mất nhanh đến nỗi Cát Tiên cũng không dám chắc đây là sự thật hay là do cô bị ảo giác nữa.
“Tốt quá rồi, cuối cùng tên đó cũng có suy nghĩ giống người một chút. Julia, từ nay về sau chị có thể yên tâm tận hưởng cuộc sống vui vẻ rồi.” Cát Tiên bỏ qua băn khoăn vừa xong, hí hửng nói lời chúc mừng Khả Hân.
Cô không biết vì sao mà Đình Phong đưa ra Quyết định này. Có thể vì sự xuất hiện của Boss làm hắn nhận ra sự thật, trên đời này chỉ có Boss mới là người đem lại hạnh phúc cho Khả Hân mà thôi.
“Phải, một cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.
Khả Hân lầm bẩm đáp lời, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng ban mai đang nhảy múa trên những tán lá.
Chỉ một ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Ba Phong, mẹ xinh đẹp, hai người nhớ vỗ tay thật to nếu con giành chiến thẳng nhé.” Bé Bin hớn hở dặn dò cha mẹ. Hôm nay cậu: thi đấu ở hai bộ môn bơi. Vì đây là sở trường nên cậu nên rất tự tin giành giải nhất.
Nhớ đến lời khiêu khích trước kia của bạn cùng lớp, bé Bin khẽ cười khẩy. Đừng tưởng chỉ: có bọn họ mới được ba mẹ tới cổ vũ, cậu cũng thế nhé.
hơn nữa, ba mẹ cậu còn xuất sắc hơn tất cả những cặp phụ huynh khác ở đây, khiến bọn họ như là tâm điểm của đại hội thể thao.
Vừa rồi, lúc cậu chỉ cho các bạn cùng lớp nhìn thấy cha mẹ mình, các bạn đó đã phải thốt lên kinh ngạc và ghen tị với cậu.
“Mẹ Đình Vũ đẹp ghê, mình thích mái tóc xanh lam của cô ấy quá đi mất.” “Đúng rồi, cô ấy cũng có hai lúm đồng tiền, cười lên giống y hệt Đình Vũ, chắc chắn là mẹ cậu ẩy rồi.
“Ba Đình Vũ cũng đẹp nữa, cả nhà ai cũng đẹp, thật là thích.
Một đám bạn bè vây xung quanh tỏ vẻ ngưỡng mộ khiến bé Bin vô cùng kiêu ngạo.
Nhất là khi trông thấy vẻ mặt tức tối của Đăng Khoa, kẻ luôn kiếm chuyện nói xấu mẹ xinh đẹp của cậu, càng khiển bé Bin vui sướng hơn.
Giữ tâm trạng hào hứng đó nên khi bắt đầu cuộc thí, bé Bin lập tức vươn lên dẫn đầu.
Những tiếng cổ vũ vang lên khắp mọi ngóc ngách của khán đài. Đình Phong và Khả Hân dường như đạt được một sự ăn ý ngầm, tạm thời bỏ qua mọi chuyện, toàn tâm toàn ý hô hào cổ vũ bé Bin.
“Làn bơi số 5, Hoàng Đình Vũ về đích.” Tiếng vỗ tay rào rào chúc mừng, Khả Hân vui sướng đến nỗi bất chấp hình tượng, quay sang túm lấy cánh tay Đình Phong hét lên: “Bin thẳng rồi.“ Đình Phong cũng tỏ ra phấn khởi. Trong một tích tắc, anh quên mất tất cả, ôm lấy Khả Hân ăn mừng chiến thắng của con trai.
Thân hình Khả Hân bỗng run lên, nhưng cô.
chưa kịp phản ứng gì thì Đình. Phong đã nhanh chóng buông tay ra, xấu hổ nói: “Anh xin lỗi, anh quên mất.” Giọng nói của Đình Phong phảng phất nỗi buồn làm Khả Hân chẳng biết nói gì cho phải. Cô cứng nhắc gật đầu, tỏ vẻ không để ý.
Khả Hân sẽ không thừa nhận, phút giây bé Bin chiến thắng và Đình Phong ôm lấy cô, trong lòng)cô chợt xuất hiện một cảm giác. Đó là sự thỏa mãn.
Kết thúc vòng thi thứ nhất, sang đến vòng thi thứ hai, bé Bin lại tiếp tục là người nhanh nhất về đích.
Thành tích này khiến Đình Phong và Khả Hân vô cùng tự hào. Nhìn bé Bin đứng trên bục nhận nhận giải thưởng, hướng về bọn họ đứng và vẫy tay liên hồi, đôi mắt Khả Hân rưng rưng.
Bất chợt, một chiếc khăn đưa đến trước mặt cô. Khả Hân ngẩng lên thì thấy Đình Phong đang nhìn cô với vẻ quan tâm ân cần.
“Nếu em không chê thì dùng đi, khăn sạch” “Cám ơn anh.”
Khả Hân không hiểu vì sao mình lại vươn tay cầm lấy chiếc khăn đó và lau nước mắt. Vốn dĩ trước đây cô rất ghét có sự tiếp xúc với Đình Phong.
Cái ôm ban nãy thì coi như bỏ qua đi vì cô nhất thời vui quá nên mới tự động cầm tay người ta trước. Còn hiện tại thì nên giải thích thế nào? Khả Hân không muốn tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, đã tự hứa ngày hôm nay bọn họ bỏ qua ân oán cá nhân, một lòng cổ vũ cho con trai, nên.
tạm thời không cần quá chú trọng vào những hành động nhỏ.
Nghĩ vậy, tảng đá trong lòng Khả Hân biến mất, thái độ cũng trở nên hòa nhã và thân thiện hơn.
Từng cảm xúc và cử chỉ của Khả Hân đều bị Đình Phong thu hết vào đáy mắt. Anh thở dài, lòng nặng trĩu.
Anh chỉ còn duy nhất ngày cuối cùng để ởbên hai mẹ con cô. Bởi vậy, hôm nay anh hi vọng có thể biến nó trở thành một kỳ niệm hạnh phúc, để sau này nhớ lại, anh sẽ có động lực tiếp tục sống.
Bé Bin sau khi đoạt giải đã tiến vào khu vực thay đồ. Khả Hân và Đình Phong cũng di chuyển xuống dưới, chờ đợi cậu để cùng đi ăn mừng.
Bỗng nhiên, những tiếng hét hoảng hốt bất chợt vang lên, cùng lúc đó là mùi khét lẹt và khói bốc ra từ phía phòng thay đồ của lũ trẻ.
“Trời ơi, cháy rồi.” Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Từng tốp các cô bé, cậu bé chạy trốn ra ngoài, phụ huynh cũng lao vào dập lửa Đình Phong và Khả Hân hoảng sợ thét gọi tên bé Bin nhưng vì lượng người đổ về đây quá đông nên nhất thời không thể phát hiện ra tung tích cậu.
Đình Phong chen chúc chui vào bên trong với mong muốn đưa được bé Bin an toàn ra ngoài.
Thật may là đám lửa đã được khống chế, chỉ gây thiệt hại về vật chất chứ không làm bất kỳ ai bị thương.
Tuy nhiên, trái ngược với sự vui sướng của mọi người, sắc mặt Đình Phong trầm xuống, tiến về phía Khả Hân đang đứng ngóng tin và nói: “Anh không thấy con đâu.” “Cái gì? Sao có thể như vậy? - Khả Hân thốt lên kinh hãi, đây Đình Phong Sai một bên và lao vào phòng thay đổi để tìm Kiếm bé Bin. Căn phòng lúc này trong rỗng, không hề có bóng dáng của ai cả. Khả Hân vừa gọi tên con trai, vừa lục tung mọi ngóc ngách trong phòng.
“Liệu có khi nào Bin thấy lửa cháy nên chạy đến nơi nào an toàn rồi không?” Sau khi xác mịnh trong phòng không có dấu vết của bé Bin, Khả Hân quay đầu hỏi Đình Phong.
“Có lẽ vậy, chúng ta chia nhau đi tìm nó xem sao. Bây giờ anh sẽ tới phòng phát thanh để nhờ.
họ thông báo. Nếu nó nghe được sẽ lập tức. chạy tới.” Khả Hân gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài, bắt đầu tìm đến những nơi bé Bin có khả năng đi tới.
Đến chỗ nào cô cũng túm lấy người ta để hỏi Xem có trông thấy bé Bin chạy qua không nhưng đáng tiếc ai ai cũng lắc đầu.
Vài phút sau, Khả Hân nghe thấy trên loa thông báo thông tin của bé Bin. Cô nhanh chóng trở về chỗ hẹn với Đình Phong với hi vọng anh đã Có tung tích con.
Tuy nhiên, thấy Đình Phong đứng một mình, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng làm nỗi bất an trong lòng Khả Hân dâng lên “Đừng lo, chắc là Đình Vũ mải miết tìm chỗ trốn nên nhất thời lạc đường. Chỉ cần nó nghe thấy thông báo sẽ tới đây ngay thôi! Đình Phong an ủi Khả Hân. Trong lòng anh cũng xuất hiện linh cảm không tốt.
Thực ra anh không hể nghĩ rằng con trai mình sợ hãi đến nỗi đang phải trốn ở một nơi nào đó. : Tuy vụ hỏa hoạn xảy ra rất đột ngột nhưng không quá lớn và được dập tắt rất nhanh. Trong.
khoảng thời gian đó, bé Bin thừa sức thoát thân an toàn và tới chỗ của bọn họ.
Việc cậu đột nhiên biến mất một cách khó.
hiểu như thế này làm Đình Phong chợt nghĩ đến một khả năng. Đó chính là…
“Ring ring ring…” Bồng, chuông điện thoại của Đình Phong đổ chuông. Anh rút điện thoại ra thì thấy đây là số lạ.
Khẽ nhíu mày, Đình Phong nhấn nút nghe.
“Đừng tiếp tục tìm kiếm con trai làm gì, vô Ích thôi, nó đang ở trong tay bọn tao.” Giọng nói trầm đục phát ra trong điện thoại theo suy đoán của Đình Phong. Con trai anh đã bị bắt cóc.
“Anh cần bao nhiêu tiền để thả tự do cho con tôi, nói đi” Khả Hân ở bên cạnh nghe thấy, lảo đảo suýt ngã. Cô bám chặt vào tay Đình Phong, gương mặt trắng bệch vì hoảng sợ. Thì ra bé Bìn đã bị người ta bắt đi, thảo nào bọn họ không thể tìm được cậu.
“Tiền ư? Ha…ha..Bọn tao không cần thứ đó.” “Vậy các anh muốn gì?” “Rất đơn giản, phía bên ngoài tao đã chuẩn bị Sẵn một chiếc xe ô tô màu đen. biển số….Chỉ cần ai đứa mày chịu ngồi lên là sẽ được đưa thẳng tới chỗ con trai mình.
“Sau đó thì sao? “Không cần hỏi nhiều, làm theo lời tạo bảo là được. Nên nhớ nhất cử nhất động của chúng mày đã bị tao cho người theo dõi sát sao. “Nếu cả gan dám báo cho cảnh sát hay bất kỳ ai, tao sẽ gửi cho tụi bay từng phần tách rời của thằng bé đấy.” Câu nói đe dọa của tên bắt cóc làm tim Khả Hân đau thắt lại. Sát khí từ người cô tỏa ra mạnh đến nỗi Đình Phong đang nghe điện thoại cũng phải run sợ.
Khả Hân giật lấy điện thoại của Đình Phong, lạnh lùng nói với kẻ ở đầu dây bên kia: “Chúng tôi sẽ làm theo lời của các anh. Tốt nhất là để thằng bé an toàn, nếu nó mất dù chỉ là một sợi tóc, tôi thể sẽ khiến các anh phải trả giá gấp bội! Gã đàn ông phá lên cười như điên rồi đột nhiên tắt máy. Đình Phong cố gắng gọi lại liên tục lại nhưng vô ích, có vẻ như tên đó đã khóa máy.
“Đi thôi, chúng ta đi cứu Đình Vũ.” Khả Hân kiên định nói với Đình Phong. Cô không biết bọn bắt cóc này là ai và có mục đích gì, nhưng dù có phải đánh đổi cả mạng sống, cô cũng nhất quyết phải cứu bằng được con trai mình.
Bởi vậy, Cát Tiên lập tức dò hỏi Khả Hân và tìm được câu trả lời làm cô sững sờ: “Sau ngày mai, chị và Hoàng Đình Phong sẽ chấm dứt mọi mối liên hệ. Hắn đã đồng ý ký giấy.
ly hôn, trả tự do cho Đặng Khả Hân nếu một mai chị muốn tìm về thân phận cũ.” “Ngoài ra, hắn cũng nhượng quyền nuôi nấng bé Bin cho chị, có nghĩa là chị có thể mang thằng bé về Mỹ. Đợi một ngày nó trưởng thành, nếu muốn quay lại tìm nhà nội thì quyền quyết định là của nó.” Khi Khả Hân nói ra điều này, Cát Tiên có cảm nhận được một tia bi thương trong mắt chị..
Chẳng qua nó biến mất nhanh đến nỗi Cát Tiên cũng không dám chắc đây là sự thật hay là do cô bị ảo giác nữa.
“Tốt quá rồi, cuối cùng tên đó cũng có suy nghĩ giống người một chút. Julia, từ nay về sau chị có thể yên tâm tận hưởng cuộc sống vui vẻ rồi.” Cát Tiên bỏ qua băn khoăn vừa xong, hí hửng nói lời chúc mừng Khả Hân.
Cô không biết vì sao mà Đình Phong đưa ra Quyết định này. Có thể vì sự xuất hiện của Boss làm hắn nhận ra sự thật, trên đời này chỉ có Boss mới là người đem lại hạnh phúc cho Khả Hân mà thôi.
“Phải, một cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.
Khả Hân lầm bẩm đáp lời, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng ban mai đang nhảy múa trên những tán lá.
Chỉ một ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Ba Phong, mẹ xinh đẹp, hai người nhớ vỗ tay thật to nếu con giành chiến thẳng nhé.” Bé Bin hớn hở dặn dò cha mẹ. Hôm nay cậu: thi đấu ở hai bộ môn bơi. Vì đây là sở trường nên cậu nên rất tự tin giành giải nhất.
Nhớ đến lời khiêu khích trước kia của bạn cùng lớp, bé Bin khẽ cười khẩy. Đừng tưởng chỉ: có bọn họ mới được ba mẹ tới cổ vũ, cậu cũng thế nhé.
hơn nữa, ba mẹ cậu còn xuất sắc hơn tất cả những cặp phụ huynh khác ở đây, khiến bọn họ như là tâm điểm của đại hội thể thao.
Vừa rồi, lúc cậu chỉ cho các bạn cùng lớp nhìn thấy cha mẹ mình, các bạn đó đã phải thốt lên kinh ngạc và ghen tị với cậu.
“Mẹ Đình Vũ đẹp ghê, mình thích mái tóc xanh lam của cô ấy quá đi mất.” “Đúng rồi, cô ấy cũng có hai lúm đồng tiền, cười lên giống y hệt Đình Vũ, chắc chắn là mẹ cậu ẩy rồi.
“Ba Đình Vũ cũng đẹp nữa, cả nhà ai cũng đẹp, thật là thích.
Một đám bạn bè vây xung quanh tỏ vẻ ngưỡng mộ khiến bé Bin vô cùng kiêu ngạo.
Nhất là khi trông thấy vẻ mặt tức tối của Đăng Khoa, kẻ luôn kiếm chuyện nói xấu mẹ xinh đẹp của cậu, càng khiển bé Bin vui sướng hơn.
Giữ tâm trạng hào hứng đó nên khi bắt đầu cuộc thí, bé Bin lập tức vươn lên dẫn đầu.
Những tiếng cổ vũ vang lên khắp mọi ngóc ngách của khán đài. Đình Phong và Khả Hân dường như đạt được một sự ăn ý ngầm, tạm thời bỏ qua mọi chuyện, toàn tâm toàn ý hô hào cổ vũ bé Bin.
“Làn bơi số 5, Hoàng Đình Vũ về đích.” Tiếng vỗ tay rào rào chúc mừng, Khả Hân vui sướng đến nỗi bất chấp hình tượng, quay sang túm lấy cánh tay Đình Phong hét lên: “Bin thẳng rồi.“ Đình Phong cũng tỏ ra phấn khởi. Trong một tích tắc, anh quên mất tất cả, ôm lấy Khả Hân ăn mừng chiến thắng của con trai.
Thân hình Khả Hân bỗng run lên, nhưng cô.
chưa kịp phản ứng gì thì Đình. Phong đã nhanh chóng buông tay ra, xấu hổ nói: “Anh xin lỗi, anh quên mất.” Giọng nói của Đình Phong phảng phất nỗi buồn làm Khả Hân chẳng biết nói gì cho phải. Cô cứng nhắc gật đầu, tỏ vẻ không để ý.
Khả Hân sẽ không thừa nhận, phút giây bé Bin chiến thắng và Đình Phong ôm lấy cô, trong lòng)cô chợt xuất hiện một cảm giác. Đó là sự thỏa mãn.
Kết thúc vòng thi thứ nhất, sang đến vòng thi thứ hai, bé Bin lại tiếp tục là người nhanh nhất về đích.
Thành tích này khiến Đình Phong và Khả Hân vô cùng tự hào. Nhìn bé Bin đứng trên bục nhận nhận giải thưởng, hướng về bọn họ đứng và vẫy tay liên hồi, đôi mắt Khả Hân rưng rưng.
Bất chợt, một chiếc khăn đưa đến trước mặt cô. Khả Hân ngẩng lên thì thấy Đình Phong đang nhìn cô với vẻ quan tâm ân cần.
“Nếu em không chê thì dùng đi, khăn sạch” “Cám ơn anh.”
Khả Hân không hiểu vì sao mình lại vươn tay cầm lấy chiếc khăn đó và lau nước mắt. Vốn dĩ trước đây cô rất ghét có sự tiếp xúc với Đình Phong.
Cái ôm ban nãy thì coi như bỏ qua đi vì cô nhất thời vui quá nên mới tự động cầm tay người ta trước. Còn hiện tại thì nên giải thích thế nào? Khả Hân không muốn tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, đã tự hứa ngày hôm nay bọn họ bỏ qua ân oán cá nhân, một lòng cổ vũ cho con trai, nên.
tạm thời không cần quá chú trọng vào những hành động nhỏ.
Nghĩ vậy, tảng đá trong lòng Khả Hân biến mất, thái độ cũng trở nên hòa nhã và thân thiện hơn.
Từng cảm xúc và cử chỉ của Khả Hân đều bị Đình Phong thu hết vào đáy mắt. Anh thở dài, lòng nặng trĩu.
Anh chỉ còn duy nhất ngày cuối cùng để ởbên hai mẹ con cô. Bởi vậy, hôm nay anh hi vọng có thể biến nó trở thành một kỳ niệm hạnh phúc, để sau này nhớ lại, anh sẽ có động lực tiếp tục sống.
Bé Bin sau khi đoạt giải đã tiến vào khu vực thay đồ. Khả Hân và Đình Phong cũng di chuyển xuống dưới, chờ đợi cậu để cùng đi ăn mừng.
Bỗng nhiên, những tiếng hét hoảng hốt bất chợt vang lên, cùng lúc đó là mùi khét lẹt và khói bốc ra từ phía phòng thay đồ của lũ trẻ.
“Trời ơi, cháy rồi.” Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Từng tốp các cô bé, cậu bé chạy trốn ra ngoài, phụ huynh cũng lao vào dập lửa Đình Phong và Khả Hân hoảng sợ thét gọi tên bé Bin nhưng vì lượng người đổ về đây quá đông nên nhất thời không thể phát hiện ra tung tích cậu.
Đình Phong chen chúc chui vào bên trong với mong muốn đưa được bé Bin an toàn ra ngoài.
Thật may là đám lửa đã được khống chế, chỉ gây thiệt hại về vật chất chứ không làm bất kỳ ai bị thương.
Tuy nhiên, trái ngược với sự vui sướng của mọi người, sắc mặt Đình Phong trầm xuống, tiến về phía Khả Hân đang đứng ngóng tin và nói: “Anh không thấy con đâu.” “Cái gì? Sao có thể như vậy? - Khả Hân thốt lên kinh hãi, đây Đình Phong Sai một bên và lao vào phòng thay đổi để tìm Kiếm bé Bin. Căn phòng lúc này trong rỗng, không hề có bóng dáng của ai cả. Khả Hân vừa gọi tên con trai, vừa lục tung mọi ngóc ngách trong phòng.
“Liệu có khi nào Bin thấy lửa cháy nên chạy đến nơi nào an toàn rồi không?” Sau khi xác mịnh trong phòng không có dấu vết của bé Bin, Khả Hân quay đầu hỏi Đình Phong.
“Có lẽ vậy, chúng ta chia nhau đi tìm nó xem sao. Bây giờ anh sẽ tới phòng phát thanh để nhờ.
họ thông báo. Nếu nó nghe được sẽ lập tức. chạy tới.” Khả Hân gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài, bắt đầu tìm đến những nơi bé Bin có khả năng đi tới.
Đến chỗ nào cô cũng túm lấy người ta để hỏi Xem có trông thấy bé Bin chạy qua không nhưng đáng tiếc ai ai cũng lắc đầu.
Vài phút sau, Khả Hân nghe thấy trên loa thông báo thông tin của bé Bin. Cô nhanh chóng trở về chỗ hẹn với Đình Phong với hi vọng anh đã Có tung tích con.
Tuy nhiên, thấy Đình Phong đứng một mình, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng làm nỗi bất an trong lòng Khả Hân dâng lên “Đừng lo, chắc là Đình Vũ mải miết tìm chỗ trốn nên nhất thời lạc đường. Chỉ cần nó nghe thấy thông báo sẽ tới đây ngay thôi! Đình Phong an ủi Khả Hân. Trong lòng anh cũng xuất hiện linh cảm không tốt.
Thực ra anh không hể nghĩ rằng con trai mình sợ hãi đến nỗi đang phải trốn ở một nơi nào đó. : Tuy vụ hỏa hoạn xảy ra rất đột ngột nhưng không quá lớn và được dập tắt rất nhanh. Trong.
khoảng thời gian đó, bé Bin thừa sức thoát thân an toàn và tới chỗ của bọn họ.
Việc cậu đột nhiên biến mất một cách khó.
hiểu như thế này làm Đình Phong chợt nghĩ đến một khả năng. Đó chính là…
“Ring ring ring…” Bồng, chuông điện thoại của Đình Phong đổ chuông. Anh rút điện thoại ra thì thấy đây là số lạ.
Khẽ nhíu mày, Đình Phong nhấn nút nghe.
“Đừng tiếp tục tìm kiếm con trai làm gì, vô Ích thôi, nó đang ở trong tay bọn tao.” Giọng nói trầm đục phát ra trong điện thoại theo suy đoán của Đình Phong. Con trai anh đã bị bắt cóc.
“Anh cần bao nhiêu tiền để thả tự do cho con tôi, nói đi” Khả Hân ở bên cạnh nghe thấy, lảo đảo suýt ngã. Cô bám chặt vào tay Đình Phong, gương mặt trắng bệch vì hoảng sợ. Thì ra bé Bìn đã bị người ta bắt đi, thảo nào bọn họ không thể tìm được cậu.
“Tiền ư? Ha…ha..Bọn tao không cần thứ đó.” “Vậy các anh muốn gì?” “Rất đơn giản, phía bên ngoài tao đã chuẩn bị Sẵn một chiếc xe ô tô màu đen. biển số….Chỉ cần ai đứa mày chịu ngồi lên là sẽ được đưa thẳng tới chỗ con trai mình.
“Sau đó thì sao? “Không cần hỏi nhiều, làm theo lời tạo bảo là được. Nên nhớ nhất cử nhất động của chúng mày đã bị tao cho người theo dõi sát sao. “Nếu cả gan dám báo cho cảnh sát hay bất kỳ ai, tao sẽ gửi cho tụi bay từng phần tách rời của thằng bé đấy.” Câu nói đe dọa của tên bắt cóc làm tim Khả Hân đau thắt lại. Sát khí từ người cô tỏa ra mạnh đến nỗi Đình Phong đang nghe điện thoại cũng phải run sợ.
Khả Hân giật lấy điện thoại của Đình Phong, lạnh lùng nói với kẻ ở đầu dây bên kia: “Chúng tôi sẽ làm theo lời của các anh. Tốt nhất là để thằng bé an toàn, nếu nó mất dù chỉ là một sợi tóc, tôi thể sẽ khiến các anh phải trả giá gấp bội! Gã đàn ông phá lên cười như điên rồi đột nhiên tắt máy. Đình Phong cố gắng gọi lại liên tục lại nhưng vô ích, có vẻ như tên đó đã khóa máy.
“Đi thôi, chúng ta đi cứu Đình Vũ.” Khả Hân kiên định nói với Đình Phong. Cô không biết bọn bắt cóc này là ai và có mục đích gì, nhưng dù có phải đánh đổi cả mạng sống, cô cũng nhất quyết phải cứu bằng được con trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.