Chương 2: Chúng Ta Và Những Ngày Của Hạnh Phúc
Hoán Dung
14/08/2021
Như lời đã nói , 2 ngày sau Mộc Hàn đã sang nhà đón Nguyệt Dao từ sáng sớm . Anh nhanh nhảu chạy vào nhà phụ vợ dọn đồ ra xe
"Sao em đem ít đồ vậy.?"
"Cũng chỉ có mấy hôm đâu cần đem nhiều"
"Tính cách của em mẹ anh còn lạ à , lấy thêm vài bộ nhé.!"
"Yahhhh..!!!Anh thật phiền phức , chẳng hiểu sao lúc trước tôi lại chẳng nhìn ra"
Anh cười ngốc rồi chạy lên phòng lấy thêm mấy bộ đồ cho vợ . Xong xuôi cả hai đi nhanh về nhà.
Đã 10 ngày cô rời xa ngôi nhà này rồi , hay thật.! Lúc trước xa nhà 1 ngày đã không chịu nổi , ngôi nhà vẫn nguyên vẹn như vậy , nhưng cảm giác giờ đây có chút ngượng ngịu không còn hạnh phúc vui vẻ nữa . Cô men theo chiếc cầu thang quen thuộc mang vali lên phòng , Mộc Hàn đi vào bếp loay hoay nấu bữa trưa . Căn phòng này từng là nơi cô thích nhất mỗi khi về nhà vì ở đó có người cô yêu nhất đang đợi cô trở về , cô ngồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới đang treo trên đầu giường , cô nhớ mãi ngày mà cả hai đi chụp ảnh cưới , hôm ấy cô vô cùng hạnh phúc , cả người chìm đắm vào những bộ váy cưới xinh đẹp , hai vợ chồng phải mất cả buổi chọn đồ rồi mới chụp được những tấm ảnh cưới xinh xắn , càng nhìn cô lại càng nhớ ngày cả hai cùng nhau bước vào lễ đường , trước mặt gia đình và bạn bè , Nguyệt Dao tay phải khoác tay của Mộc Hàn , tay trái cầm lấy bó hoa tú cầu mà cô vô cùng yêu thích , đôi môi không thể ngừng nở ra những nụ cười tưới tắn , trên lễ đường cả hai đã cùng trao nhau lời hẹn ước bên nhau trọn đời , giây phút ấy còn ngỡ sẽ bên nhau trăm năm vậy mà chỉ 2 năm ngắn ngủi lời hứa hẹn trăm năm đã tan theo mây khói . Nghĩ đến đây hai hàng nước mắt lại chảy dài , cô vội lau đi rồi nhanh chóng xếp quần áo vào tủ .
Cô bước xuống nhà , nhìn ngó xung quanh , nhìn thấy Mộc Hàn đang nấu ăn mà đôi môi bất giác cong lên , kể từ khi bắt đầu sống chung cho đến khi kết hôn , Mộc Hàn luôn là người nấu ăn vì Nguyệt Dao rất hậu đậu và vì Mộc Hàn không muốn vợ phải cực nhọc lo chuyện cơm nước sau khi đi làm mệt mỏi .
"Em lại đây , có cá sốt cà và canh rong biển em thích ăn đây.!"
Mộc Hàn cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyệt Dao , chạy lại phía cầu thang kéo em về bàn ăn , trước giờ cả hai chỉ ăn ở chiếc bàn nhỏ ở phòng khách vì nó sẽ tạo cảm giác gần gũi giống với những ngày còn sống trong căn nhà nhỏ trước đây , đó là lời Mộc Hàn từng nói với Nguyệt Dao vào bữa ăn đầu tiên khi cả hai là vợ chồng . Cô nhìn những món ăn đặt trên bàn , hai khóe mắt có chút rưng rưng , cô chưa từng thích ăn hai món này , vốn dĩ trước đây cô rất kén ăn , từ khi về sống chung đây là món đầu tiên Mộc Hàn nấu cho cô nên cô đã vô cùng thích ăn nó , thật lạ dù cùng công thức nhưng chỉ mỗi Mộc Hàn là nấu ngon nhất , cô vừa ăn vừa hồi tưởng lại những ngày tháng trước đây , thật hạnh phúc biết bao nhiêu .
"Hmmm....ăn xong hai mình cùng chăm hoa nhé , mấy nay anh bỏ bê nên sắp héo rồi"
"Uhmmm.."-Nguyệt Dao gật gù rồi lại cúi mặt ăn cơm , Mộc Hàn nhìn cô ăn ngon miệng liền cười thầm.
Xong bữa trưa , Mộc Hàn dẫn Nguyệt Dao lên sân thượng , nhớ lại lúc mua nhà , Nguyệt Dao luôn muốn nhà có sân thượng để cô trồng hoa rồi tiện thể dùng làm chổ ngắm cảnh , đặc biệt là ngắm sao . Lớn lên ở vùng quê nghèo nên thú vui duy nhất của Nguyệt Dao chính là ngắm sao , lúc dọn về nhà này , Mộc Hàn đã âm thầm làm hẳn vườn hoa và chổ ngắm sao cho vợ , buổi sáng hai vợ chồng cùng nhau ngắm sao rồi ban đêm lại cùng nhau ngắm sao , những lúc như vậy tâm trạng của cả hai luôn cảm thấy an bình và nhẹ nhõm hơn sau một ngày bon chen giữa lòng thành phố đông đúc .
"Em xem kìa , chậu cát tường của em héo hết mấy hoa rồi "
Nguyệt Dao nhìn theo hướng Mộc Hàn chỉ , chậu cát tường ấy là món quà mà Mộc Hàn tặng cô lúc cả hai vừa đám cưới , cô vô cùng nâng niu nó giờ chậu hoa lại héo ra thế này cô có chút đau lòng . Vội lấy gáo múc nước tưới cho hoa , cô vừa tưới vừa liên mồm mắng Mộc Hàn bỏ bê vườn hoa của mình
"Anh không thể dành ra vài phút lên tưới hoa à , uổn công bao lâu chăm sóc"
"Anh làm gì còn tâm trí nghĩ về việc khác khi em không ở đây...."
Nguyệt Dao chững lại trước câu nói của Mộc Hàn , cô không nói không phải cô không biết , lúc vào nhà cô đã để ý bên góc trái nhà có mấy vỏ chai rượu tây , Mộc Hàn trước đây chưa hề mua rượu về nhà trừ khi anh gặp chuyện buồn , nhìn đóng vỏ rượu chất thành núi cũng đủ biết anh đã uống nhiều cỡ nào , uống cỡ đấy thì tâm trí nào còn tỉnh táo mà chăm hoa . Nguyệt Dao quay lại , hai đôi mắt nhìn nhau , trong mắt mỗi người đều chứa đựng những suy tư mà không thể giải bày thành lời , không gian trở nên im ắng đễn nỗi nghe được nhịp tim đập nhanh của hai người , đáng ra lúc ấy Mộc Hàn nên ôm cô vào lòng nhưng điều gì đó đã níu chân anh lại , giữa họ giờ là bức tường vô hình vô cùng vững chãi , đến cả một cái ôm cũng khiến họ ngần ngại , họ phải làm sao đây.?
Màn đêm buông xuống , giờ đây mỗi người một phòng nhưng họ lại mang chung một tâm trạng , không ai có thể khép mi lại ngủ một cách nhẹ nhàng , trong lòng họ mang nặng một tâm tư khó mà nói được , những ký ức của những ngày xưa cũ đột nhiên ùa về , hai con người hai tâm hồn đồng nhất hai hàng nước mắt cùng lăn dài trên má , trong đầu họ cứ vang vẳng mãi một câu hỏi mà chẳng có lời giải đáp "chúng ta của ngày ấy đã rất hạnh phúc , vậy cuối cùng là vì sao mà dừng lại?" , có lẽ đáp án phải do họ tự tạo ra thôi.
"Sao em đem ít đồ vậy.?"
"Cũng chỉ có mấy hôm đâu cần đem nhiều"
"Tính cách của em mẹ anh còn lạ à , lấy thêm vài bộ nhé.!"
"Yahhhh..!!!Anh thật phiền phức , chẳng hiểu sao lúc trước tôi lại chẳng nhìn ra"
Anh cười ngốc rồi chạy lên phòng lấy thêm mấy bộ đồ cho vợ . Xong xuôi cả hai đi nhanh về nhà.
Đã 10 ngày cô rời xa ngôi nhà này rồi , hay thật.! Lúc trước xa nhà 1 ngày đã không chịu nổi , ngôi nhà vẫn nguyên vẹn như vậy , nhưng cảm giác giờ đây có chút ngượng ngịu không còn hạnh phúc vui vẻ nữa . Cô men theo chiếc cầu thang quen thuộc mang vali lên phòng , Mộc Hàn đi vào bếp loay hoay nấu bữa trưa . Căn phòng này từng là nơi cô thích nhất mỗi khi về nhà vì ở đó có người cô yêu nhất đang đợi cô trở về , cô ngồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới đang treo trên đầu giường , cô nhớ mãi ngày mà cả hai đi chụp ảnh cưới , hôm ấy cô vô cùng hạnh phúc , cả người chìm đắm vào những bộ váy cưới xinh đẹp , hai vợ chồng phải mất cả buổi chọn đồ rồi mới chụp được những tấm ảnh cưới xinh xắn , càng nhìn cô lại càng nhớ ngày cả hai cùng nhau bước vào lễ đường , trước mặt gia đình và bạn bè , Nguyệt Dao tay phải khoác tay của Mộc Hàn , tay trái cầm lấy bó hoa tú cầu mà cô vô cùng yêu thích , đôi môi không thể ngừng nở ra những nụ cười tưới tắn , trên lễ đường cả hai đã cùng trao nhau lời hẹn ước bên nhau trọn đời , giây phút ấy còn ngỡ sẽ bên nhau trăm năm vậy mà chỉ 2 năm ngắn ngủi lời hứa hẹn trăm năm đã tan theo mây khói . Nghĩ đến đây hai hàng nước mắt lại chảy dài , cô vội lau đi rồi nhanh chóng xếp quần áo vào tủ .
Cô bước xuống nhà , nhìn ngó xung quanh , nhìn thấy Mộc Hàn đang nấu ăn mà đôi môi bất giác cong lên , kể từ khi bắt đầu sống chung cho đến khi kết hôn , Mộc Hàn luôn là người nấu ăn vì Nguyệt Dao rất hậu đậu và vì Mộc Hàn không muốn vợ phải cực nhọc lo chuyện cơm nước sau khi đi làm mệt mỏi .
"Em lại đây , có cá sốt cà và canh rong biển em thích ăn đây.!"
Mộc Hàn cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyệt Dao , chạy lại phía cầu thang kéo em về bàn ăn , trước giờ cả hai chỉ ăn ở chiếc bàn nhỏ ở phòng khách vì nó sẽ tạo cảm giác gần gũi giống với những ngày còn sống trong căn nhà nhỏ trước đây , đó là lời Mộc Hàn từng nói với Nguyệt Dao vào bữa ăn đầu tiên khi cả hai là vợ chồng . Cô nhìn những món ăn đặt trên bàn , hai khóe mắt có chút rưng rưng , cô chưa từng thích ăn hai món này , vốn dĩ trước đây cô rất kén ăn , từ khi về sống chung đây là món đầu tiên Mộc Hàn nấu cho cô nên cô đã vô cùng thích ăn nó , thật lạ dù cùng công thức nhưng chỉ mỗi Mộc Hàn là nấu ngon nhất , cô vừa ăn vừa hồi tưởng lại những ngày tháng trước đây , thật hạnh phúc biết bao nhiêu .
"Hmmm....ăn xong hai mình cùng chăm hoa nhé , mấy nay anh bỏ bê nên sắp héo rồi"
"Uhmmm.."-Nguyệt Dao gật gù rồi lại cúi mặt ăn cơm , Mộc Hàn nhìn cô ăn ngon miệng liền cười thầm.
Xong bữa trưa , Mộc Hàn dẫn Nguyệt Dao lên sân thượng , nhớ lại lúc mua nhà , Nguyệt Dao luôn muốn nhà có sân thượng để cô trồng hoa rồi tiện thể dùng làm chổ ngắm cảnh , đặc biệt là ngắm sao . Lớn lên ở vùng quê nghèo nên thú vui duy nhất của Nguyệt Dao chính là ngắm sao , lúc dọn về nhà này , Mộc Hàn đã âm thầm làm hẳn vườn hoa và chổ ngắm sao cho vợ , buổi sáng hai vợ chồng cùng nhau ngắm sao rồi ban đêm lại cùng nhau ngắm sao , những lúc như vậy tâm trạng của cả hai luôn cảm thấy an bình và nhẹ nhõm hơn sau một ngày bon chen giữa lòng thành phố đông đúc .
"Em xem kìa , chậu cát tường của em héo hết mấy hoa rồi "
Nguyệt Dao nhìn theo hướng Mộc Hàn chỉ , chậu cát tường ấy là món quà mà Mộc Hàn tặng cô lúc cả hai vừa đám cưới , cô vô cùng nâng niu nó giờ chậu hoa lại héo ra thế này cô có chút đau lòng . Vội lấy gáo múc nước tưới cho hoa , cô vừa tưới vừa liên mồm mắng Mộc Hàn bỏ bê vườn hoa của mình
"Anh không thể dành ra vài phút lên tưới hoa à , uổn công bao lâu chăm sóc"
"Anh làm gì còn tâm trí nghĩ về việc khác khi em không ở đây...."
Nguyệt Dao chững lại trước câu nói của Mộc Hàn , cô không nói không phải cô không biết , lúc vào nhà cô đã để ý bên góc trái nhà có mấy vỏ chai rượu tây , Mộc Hàn trước đây chưa hề mua rượu về nhà trừ khi anh gặp chuyện buồn , nhìn đóng vỏ rượu chất thành núi cũng đủ biết anh đã uống nhiều cỡ nào , uống cỡ đấy thì tâm trí nào còn tỉnh táo mà chăm hoa . Nguyệt Dao quay lại , hai đôi mắt nhìn nhau , trong mắt mỗi người đều chứa đựng những suy tư mà không thể giải bày thành lời , không gian trở nên im ắng đễn nỗi nghe được nhịp tim đập nhanh của hai người , đáng ra lúc ấy Mộc Hàn nên ôm cô vào lòng nhưng điều gì đó đã níu chân anh lại , giữa họ giờ là bức tường vô hình vô cùng vững chãi , đến cả một cái ôm cũng khiến họ ngần ngại , họ phải làm sao đây.?
Màn đêm buông xuống , giờ đây mỗi người một phòng nhưng họ lại mang chung một tâm trạng , không ai có thể khép mi lại ngủ một cách nhẹ nhàng , trong lòng họ mang nặng một tâm tư khó mà nói được , những ký ức của những ngày xưa cũ đột nhiên ùa về , hai con người hai tâm hồn đồng nhất hai hàng nước mắt cùng lăn dài trên má , trong đầu họ cứ vang vẳng mãi một câu hỏi mà chẳng có lời giải đáp "chúng ta của ngày ấy đã rất hạnh phúc , vậy cuối cùng là vì sao mà dừng lại?" , có lẽ đáp án phải do họ tự tạo ra thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.