Chương 21: Bất Ngờ Mẹ Mang Tới
Tim
29/09/2016
Lát sau có mặt tại sân, cùng mẹ lên xe rồi đi.Trên xe im ắng tôi cũng không dám nhộn nhạo, nhắm mắt ngủ.
.....
- Dậy đi Ly, đến nới rồi con.
Là mẹ gọi, tôi mơ màng dậy.
Nhìn ra ngoài xe, tôi thoáng ngạc nhiên, đây chẳng phải là......
- Mẹ, sao lại tới đây.
Giọng tôi có phần phấn khích.
- Thơi gian qua, hẳn là con cũng có nhớ nhà phải không, lại không có thời gian về thăm, hiện tại cũng sắp tết, mẹ mang con về thăm họ, tiện thể hỏi thăm luôn.
- Con cám ơn mẹ.
- Được rồi, chúng ta đi vào thôi.
- Vâng.
Bước xuống xe tôi đã nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của thằng em tôi, sau khi nhìn rõ tôivlà ai mới hét lên.
- Mẹ, bố...2 người ra đây xem chị Ly về rồi này.
Nói rồi nó chạy nhanh ra chỗ tôi, ôm chầm cổ và nói:
- Chị, em nhó chị lắm, sao lâu chị mới về.
- Thằng này, bỏ chị ra đã.
Sau đó:
- Chị bận lắm, nhưng chẳng phải bây giờ chị đang ở đây sao.
Thằng bé cười, rồi tôi thấy bố mẹ chạy ra.
- Con gái, con...a, chào chị.
- Chào anh chị, hôm nay tôi mang con bé về chơi, hẳn nó cũng rất nhớ mấy người.
Mẹ nuôi tôi nói:
- Cám ơn chị, à mời chị vào nhà uống nước.
- Được.
Tôi đi đằng sau, thằng em vẫn chưa buông tha, túm chặt lấy tay tôi.
Mẹ nuôi hỏi:
- Con không sao chứ? có bị say không?
Bà vẫn lo lắng cho tôi như trước đây.
- Con không sao, được về thăm mọi người con rất vui.
- Được, vào nhà trước đã.
Tôi để mấy người lớn nói chuyện, lên phòng của tôi.
Đây là phòng trước đây của tôi, lần trước về tôi bảo mẹ hãy dùng nó làm gì thì làm...
Nhưng mẹ nói, không phá thứ gì hết, để đấy nếu mai này có lúc con sẽ về thăm nhà con có chỗ nghỉ.
Cũng có lí tôi không nói gì nữa.
Vừa thả người lên giường, thằng em vào, mặt nó hớn hở:
- Chị Ly, quà của em đâu.
Quả nhiên là vậy, cũng may mẹ tôi có mua ít đồ.
- Đây trong túi kia có ít kẹo lấy ra ăn đi.
- Vâng, cám ơn chị, chị là tốt nhất.
Tôi xoa đầu thằng bé chỉ cười không nói gì.
Một lúc sau mẹ gọi tôi xuống đi chợ để mua đồ nấu ăn.
Cũng lâu lắm rồi tôi chưa ra chợ mình, nơi đó ngày trước tôi rất hay ra.
Theo mẹ nuôi ra, cũng không có gì thay đổi, thỉnh thoảng có vài người hỏi sao dạo này không thấy tôi ra, tôi không đáp chỉ cười trừ.
Về nhà tôi định giúp mẹ làm cơm nhưng mẹ không cho bảo 2 mẹ muốn trổ tài.
Tôi vâng dạ rồi ra phòng khách xem tivi.
- Bố, bố xem gì vậy?
- Là con à, bố đang xem tin tức.
- Vâng
Đang chơi điện thoại thì tivi đưa 1 tin khiến tôi phải ngẩng lên xem.
"Một công ty con mới được thành lập ở trong thành phố này của tập đoàn Dương Minh chưa được bao lâu đã phát triển mạnh, và gần đây nhất đã thu mua được công ty Anh Trí - 1 công ty đã có tiếng làm ăn ở thành phố bao lâu nay, trước đây cũng có vài công ty thu mua nhưng chưa một lần thành công, vậy mà dưới bàn tay của chủ tịch công ty Dương Minh chỉ trong khoảng mấy tháng vừa ổn định phát triển vừa tiến hành thuận lợi thu mua công ty này, đúng là..."
Điều tôi chú ý không phải là sự tài giỏi của công ty này, công ty nổi tiếng thì ở đâu chẳng có.
Cái mà tôi xem chính là cai tên của công ty.
"Dương Minh"
Tên này sao nghe quen nhỉ?
Nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Tên này trùng với họ nhà anh Tuấn không phải sao?
Phải không là nhà anh ấy? hay chỉ là trùng hợp.
Nhưng tôi lập tức dừng suy nghĩ khi ngửi thấy mùi thức ăn.
Oa lâu lắm mới được ngửi thấy hương vị quên thuộc a.
Lâu sau mọi người ăn uống trên bàn nói chuyện vui vẻ.
Một ngày cứ thế trôi qua trong sự vui vẻ.
Trên đường đi về.
- Con cám ơn mẹ đã mang cho tói ngày hôm nay.
- Không có gì, mẹ đã nói không phải cám ơn, con là con gái mẹ mà.
- Vâng.
Hiện tại tôi đang cảm thấy hạnh phúc.
-----------------------
Tại trường
- Ly ơi. tao chán quá à.
Giọng chứa đầy sự chán nản của cái Anh vang lên, tôi lập túc dừng học.
- Sao vậy, rất hiếm khi thấy mày buồn nha.
- Hazzzzzz...bố mẹ tao đi làm suốt à, tao ở nhà một mình mãi chán lắm rồi.
- Cậu cũng có thể rủ bọn mình đến chơi cùng mà.
- Nhưng nhà tớ hơi xa, gọi cậu có khi còn được nhưng mà gọi cái Ly thì xa lắm.
- Ừm
2 đứa gật gù.
A, tôi có sáng kiến này.
- Chiều nay được nghỉ phải không?
2 đứa kia gật đàu rồi nhìn tôi như hỏi có chuyện gì không?
- Hay là các cậu tới nhà mình chơi, dù sao 2 người cũng chưa vào lần nào, hẳn cũng muốn biết đi, ok không?
- Ý kiến hay đấy, nhưng mà hôm nay tao lại đi cùng xe với đứa nhà bên cạnh thế tí đi kiểu gì?
- Đi xe cùng tao.
- Tao biết nhưng vấn đề là lúc về cơ.
- Phải đó, nhà Anh đến trường cũng phải mất nửa tiếng lại tù trường về nhà cậu cũng mất khoảng đó thế khi về phải tầm một tiếng lại không có xe nữa.
Nhi nói.
Cũng phải.
- Lúc đó, tó sẽ bác lái xe nhà tớ lai cậu về.
- Được không?
2 người cùng hỏi.
- Cứ vậy đi.
- Thế nhá.
- Nhưng mà mẹ tớ hôm nay nói có việc nên xin lỗi 2 người tó không thể đi cùng.
- Vậy sao, tiếc thế.
- Để có dịp nào tớ nhất định sẽ đến.
- Ừ.
.....
- Dậy đi Ly, đến nới rồi con.
Là mẹ gọi, tôi mơ màng dậy.
Nhìn ra ngoài xe, tôi thoáng ngạc nhiên, đây chẳng phải là......
- Mẹ, sao lại tới đây.
Giọng tôi có phần phấn khích.
- Thơi gian qua, hẳn là con cũng có nhớ nhà phải không, lại không có thời gian về thăm, hiện tại cũng sắp tết, mẹ mang con về thăm họ, tiện thể hỏi thăm luôn.
- Con cám ơn mẹ.
- Được rồi, chúng ta đi vào thôi.
- Vâng.
Bước xuống xe tôi đã nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của thằng em tôi, sau khi nhìn rõ tôivlà ai mới hét lên.
- Mẹ, bố...2 người ra đây xem chị Ly về rồi này.
Nói rồi nó chạy nhanh ra chỗ tôi, ôm chầm cổ và nói:
- Chị, em nhó chị lắm, sao lâu chị mới về.
- Thằng này, bỏ chị ra đã.
Sau đó:
- Chị bận lắm, nhưng chẳng phải bây giờ chị đang ở đây sao.
Thằng bé cười, rồi tôi thấy bố mẹ chạy ra.
- Con gái, con...a, chào chị.
- Chào anh chị, hôm nay tôi mang con bé về chơi, hẳn nó cũng rất nhớ mấy người.
Mẹ nuôi tôi nói:
- Cám ơn chị, à mời chị vào nhà uống nước.
- Được.
Tôi đi đằng sau, thằng em vẫn chưa buông tha, túm chặt lấy tay tôi.
Mẹ nuôi hỏi:
- Con không sao chứ? có bị say không?
Bà vẫn lo lắng cho tôi như trước đây.
- Con không sao, được về thăm mọi người con rất vui.
- Được, vào nhà trước đã.
Tôi để mấy người lớn nói chuyện, lên phòng của tôi.
Đây là phòng trước đây của tôi, lần trước về tôi bảo mẹ hãy dùng nó làm gì thì làm...
Nhưng mẹ nói, không phá thứ gì hết, để đấy nếu mai này có lúc con sẽ về thăm nhà con có chỗ nghỉ.
Cũng có lí tôi không nói gì nữa.
Vừa thả người lên giường, thằng em vào, mặt nó hớn hở:
- Chị Ly, quà của em đâu.
Quả nhiên là vậy, cũng may mẹ tôi có mua ít đồ.
- Đây trong túi kia có ít kẹo lấy ra ăn đi.
- Vâng, cám ơn chị, chị là tốt nhất.
Tôi xoa đầu thằng bé chỉ cười không nói gì.
Một lúc sau mẹ gọi tôi xuống đi chợ để mua đồ nấu ăn.
Cũng lâu lắm rồi tôi chưa ra chợ mình, nơi đó ngày trước tôi rất hay ra.
Theo mẹ nuôi ra, cũng không có gì thay đổi, thỉnh thoảng có vài người hỏi sao dạo này không thấy tôi ra, tôi không đáp chỉ cười trừ.
Về nhà tôi định giúp mẹ làm cơm nhưng mẹ không cho bảo 2 mẹ muốn trổ tài.
Tôi vâng dạ rồi ra phòng khách xem tivi.
- Bố, bố xem gì vậy?
- Là con à, bố đang xem tin tức.
- Vâng
Đang chơi điện thoại thì tivi đưa 1 tin khiến tôi phải ngẩng lên xem.
"Một công ty con mới được thành lập ở trong thành phố này của tập đoàn Dương Minh chưa được bao lâu đã phát triển mạnh, và gần đây nhất đã thu mua được công ty Anh Trí - 1 công ty đã có tiếng làm ăn ở thành phố bao lâu nay, trước đây cũng có vài công ty thu mua nhưng chưa một lần thành công, vậy mà dưới bàn tay của chủ tịch công ty Dương Minh chỉ trong khoảng mấy tháng vừa ổn định phát triển vừa tiến hành thuận lợi thu mua công ty này, đúng là..."
Điều tôi chú ý không phải là sự tài giỏi của công ty này, công ty nổi tiếng thì ở đâu chẳng có.
Cái mà tôi xem chính là cai tên của công ty.
"Dương Minh"
Tên này sao nghe quen nhỉ?
Nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Tên này trùng với họ nhà anh Tuấn không phải sao?
Phải không là nhà anh ấy? hay chỉ là trùng hợp.
Nhưng tôi lập tức dừng suy nghĩ khi ngửi thấy mùi thức ăn.
Oa lâu lắm mới được ngửi thấy hương vị quên thuộc a.
Lâu sau mọi người ăn uống trên bàn nói chuyện vui vẻ.
Một ngày cứ thế trôi qua trong sự vui vẻ.
Trên đường đi về.
- Con cám ơn mẹ đã mang cho tói ngày hôm nay.
- Không có gì, mẹ đã nói không phải cám ơn, con là con gái mẹ mà.
- Vâng.
Hiện tại tôi đang cảm thấy hạnh phúc.
-----------------------
Tại trường
- Ly ơi. tao chán quá à.
Giọng chứa đầy sự chán nản của cái Anh vang lên, tôi lập túc dừng học.
- Sao vậy, rất hiếm khi thấy mày buồn nha.
- Hazzzzzz...bố mẹ tao đi làm suốt à, tao ở nhà một mình mãi chán lắm rồi.
- Cậu cũng có thể rủ bọn mình đến chơi cùng mà.
- Nhưng nhà tớ hơi xa, gọi cậu có khi còn được nhưng mà gọi cái Ly thì xa lắm.
- Ừm
2 đứa gật gù.
A, tôi có sáng kiến này.
- Chiều nay được nghỉ phải không?
2 đứa kia gật đàu rồi nhìn tôi như hỏi có chuyện gì không?
- Hay là các cậu tới nhà mình chơi, dù sao 2 người cũng chưa vào lần nào, hẳn cũng muốn biết đi, ok không?
- Ý kiến hay đấy, nhưng mà hôm nay tao lại đi cùng xe với đứa nhà bên cạnh thế tí đi kiểu gì?
- Đi xe cùng tao.
- Tao biết nhưng vấn đề là lúc về cơ.
- Phải đó, nhà Anh đến trường cũng phải mất nửa tiếng lại tù trường về nhà cậu cũng mất khoảng đó thế khi về phải tầm một tiếng lại không có xe nữa.
Nhi nói.
Cũng phải.
- Lúc đó, tó sẽ bác lái xe nhà tớ lai cậu về.
- Được không?
2 người cùng hỏi.
- Cứ vậy đi.
- Thế nhá.
- Nhưng mà mẹ tớ hôm nay nói có việc nên xin lỗi 2 người tó không thể đi cùng.
- Vậy sao, tiếc thế.
- Để có dịp nào tớ nhất định sẽ đến.
- Ừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.