Chương 18: Ngộ độc
Tiểu Tịnh
12/05/2023
Học kỳ mới bắt đầu, các học sinh lại phải chuyên tâm chăm chỉ vào lo lắng cho học tập.
Nhờ có thành tích tốt và thông qua một bài kiểm tra đánh giá nên Triệu Mặc Hàn năm ấy đã được chuyển lên lớp 4.
Thời tiết qua xuân và tuyết vẫn rơi.
Tháng 3 trăm hoa đua nở, hương hoa thơm ngát điểm tô vạn vật. (三月来百草开盈香满袖万物苏)。
Trên con đường đến trường, sắc xuân tràn trề.
Những bông hoa đào theo từng cơn gió thoáng qua bay bay.
Trường học ở cạnh thị trấn nhỏ thời kỳ 1993 còn chưa có yêu cầu hoàn toàn về việc ăn mặc đồng phục tới trường.
Đầu năm mới đến trường, các bạn học sinh đa phần đều khoác lên mình những bộ quần áo mới còn mang mùi Tết.
Khuôn mặt mọi người đều mang nụ cười.
Vì Tô Anh mới có một chuyến đi xa, dù thời tiết của Hà Bắc bà Thiên Tân đều không quá khác biệt nhưng vợ chồng Tô Cẩn đều khá chú ý quan tâm đến sức khỏe con gái nhỏ.
Tô Cẩn lái ô tô chở vợ và con gái tới trường. Xuyên qua ô kính cửa sổ, Tô Anh nhìn ra ngoài bầu trời, những cánh hoa đào hồng phấn rơi rơi xen kẽ trong những bông tuyết.
Thật là đẹp.
Lúc chiếc ô tô đi vượt qua dàn xe đạp, Triệu Mặc Hàn ngẩng đầu lên, mím môi, ánh mắt nheo lại, nhìn hướng về chiếc ô tô đang ngày càng đi xa.
Xuân qua, hè tới.
Những con người nơi trấn nhỏ, người thì tiếp tục bôn ba mưu sinh, người thì loay hoay công việc của bản thân, các bạn nhỏ cũng như lệ thường đến trường.
Thời tiết qua hè đã không lạnh như mùa xuân tháng ba nữa mà nóng cháy khó chịu.
Tô Anh ngồi phía sau, phía trước là Triệu Mặc Hàn đang đạp xe.
Chiếc xe đạp cũng đã qua một thời gian, không còn mới tinh như trước nhưng rất sạch sẽ đến sáng bóng.
Có chiếc lá cây bạch quả rụng xuống, cắm trên đầu tóc Tô Anh.
Khi dừng xe, Triệu Mặc Hàn nhẹ nhàng gỡ chiếc lá xuống, đưa cho Tô Anh.
Bàn tay như búp măng của Tô Anh giơ chiếc lá hình cánh quạt đã chuyển sang màu vàng úa lên ngắm nghía rồi cười khúc khích:
"Mùa bạch quả đến rồi!"
Trước cổng nhà họ Tô có trồng một hàng dài cây bạch quả.
Những tán lá bạch quả che bóng mát cả một quãng đường.
Triệu Mặc Hàn cúi đầu, dùng tay xoa đầu Tô Anh:
"Không ăn được!"
Triệu Mặc Hàn cho là Tô Anh nghĩ rằng trái bạch quả là trái mận xanh nên muốn ăn mới nhắc nhở.
Tô Anh lại không nghĩ như vậy.
Kết quả tối đó, Tô Anh ngộ độc.
Đêm ấy, Triệu Mặc Hàn còn đang cặm cụi đèn sách thì dưới sân nhốn nháo lên.
Mọi người vây quanh Tô Anh đang ôm bụng khó chịu bắt đầu đưa tới bệnh viện.
Mặc dù trong nhà có bác Tấn từng làm bác sĩ trong quân đội nhưng vợ chồng Tô Cẩn vẫn là lo lắng, trong đêm đưa Tô Anh đến bệnh viện nơi thành phố.
Vì tình hình không nặng nên chỉ ngày hôm sau là Tô Anh đã có thể xuất viện về nhà và nghỉ ngơi một hôm là có thể đi học được.
Cái hôm Tô Anh vừa xuất viện về, Triẹu Mặc Hàn có đến thăm.
Căn phòng của Tô Anh nằm ở lầu 2, rất rộng rãi, lớn rất nhiều so với phòng Triệu Mặc Hàn. Phòng được trang trí theo phong cách công chúa nhỏ với màu hồng chủ đạo. Trong phòng có nhiều đồ vật trang trí bắt mắt. Phòng có hai ô của kính ở hai bên, có thể thông qua cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Tô Anh thì nằm trên chiếc giường công chúa, bên cạnh một loạt gấu, to nhỏ lớn bé đủ loại.
Triệu Mặc Hàn hỏi:
"Sao em lại ngộ độc?" Thức ăn nhà họ Tô luôn đảm bảo vệ sinh, dùng trong ngày, nếu thừa sẽ dùng vào chăn nuôi hoặc bón phân cho cây trồng. Huống chi Tô Anh còn được dùng thức ăn loại tốt nhất nên Triệu Mặc Hàn cảm thấy ngộ độc thực phẩm quả thật có chút hoang đường.
Tô Anh với khuôn mặt có chút tái nhợt và chột dạ nhìn về phía Triệu Mặc Hàn, sau một lúc mới lí nhí:
"Em ăn một ít bạch quả!"
Triệu Mặc Hàn có chút ngạc nhiên:
"Nhưng anh đã dặn là không được ăn mà!"
" Nhưng mà em lúc trước thấy Lý bá phụ ăn được mà!"
Lý bá phụ mà Tô Anh nhắc tới không phải là người của Tô gia mà là một người đàn ông trung niên sống cạnh Tô gia, rất mê rượu.
Vì hàng bạch quả nhà Tô gia được trồng trước cổng nên ai cũng có thể hái.
Ăn bạch quả sống tuy có thể giải rượu nhưng nếu ăn nhiều thì sẽ đầy bụng, khó chịu, tiêu chảy. Còn chưa kể mấy đứa trẻ con như Tô Anh thì đường ruột, dạ dày yếu.
Triệu Mặc Hàn thấy trái bạch quả khá giống mận xanh nên mới cho rằng Tô Anh nhầm. Không ngờ rằng con nhóc này là không biết khi nào thấy lão Lý ăn bạch quả giải rượu nên bắt chước.
Nhưng mà Triệu Mặc Hàn cảm thấy Tô Anh có vẻ như không chỉ ăn có một ít.
"Nhưng mà anh thấy nhánh bạch quả phía gần cổng bị bẻ mấy nhánh, thiếu rất nhiều trái."
Tô Anh lại cho rằng Triệu Mặc Hàn đã biết mới khai ra:
"10 trái thôi!"
Triệu Mặc Hàn:)))
"Chắc không?"
"Ừm, hơn 10 trái một chút."
"Hửm?"
"18 trái".
Triệu Mặc Hàn cũng kinh người, nhìn về cái bụng nhỏ của Tô Anh, cái bụng này có thể ăn hết 18 trái bạch quả ư?
Tô Anh tiếp tục khai:
"Thì em ăn ít cơm một chút để dành bụng ăn..."
Lúc này thì Tô Cẩn bước vào:
"Tô Anh!"
Khuôn mặt Tô Anh giật bắn.
"Thế mà con nói là ăn quà vặt ta mua!" Làm cho Đào Thư Hân mắng hắn từ đêm qua đến giờ, hắn còn áy náy không thôi.
Sắc mặt của Tô Anh lúc này quả thật là không còn gì luyến tiếc.
Thôi rồi, tạm biệt các em đồ ăn vặt đáng yêu
Nhờ có thành tích tốt và thông qua một bài kiểm tra đánh giá nên Triệu Mặc Hàn năm ấy đã được chuyển lên lớp 4.
Thời tiết qua xuân và tuyết vẫn rơi.
Tháng 3 trăm hoa đua nở, hương hoa thơm ngát điểm tô vạn vật. (三月来百草开盈香满袖万物苏)。
Trên con đường đến trường, sắc xuân tràn trề.
Những bông hoa đào theo từng cơn gió thoáng qua bay bay.
Trường học ở cạnh thị trấn nhỏ thời kỳ 1993 còn chưa có yêu cầu hoàn toàn về việc ăn mặc đồng phục tới trường.
Đầu năm mới đến trường, các bạn học sinh đa phần đều khoác lên mình những bộ quần áo mới còn mang mùi Tết.
Khuôn mặt mọi người đều mang nụ cười.
Vì Tô Anh mới có một chuyến đi xa, dù thời tiết của Hà Bắc bà Thiên Tân đều không quá khác biệt nhưng vợ chồng Tô Cẩn đều khá chú ý quan tâm đến sức khỏe con gái nhỏ.
Tô Cẩn lái ô tô chở vợ và con gái tới trường. Xuyên qua ô kính cửa sổ, Tô Anh nhìn ra ngoài bầu trời, những cánh hoa đào hồng phấn rơi rơi xen kẽ trong những bông tuyết.
Thật là đẹp.
Lúc chiếc ô tô đi vượt qua dàn xe đạp, Triệu Mặc Hàn ngẩng đầu lên, mím môi, ánh mắt nheo lại, nhìn hướng về chiếc ô tô đang ngày càng đi xa.
Xuân qua, hè tới.
Những con người nơi trấn nhỏ, người thì tiếp tục bôn ba mưu sinh, người thì loay hoay công việc của bản thân, các bạn nhỏ cũng như lệ thường đến trường.
Thời tiết qua hè đã không lạnh như mùa xuân tháng ba nữa mà nóng cháy khó chịu.
Tô Anh ngồi phía sau, phía trước là Triệu Mặc Hàn đang đạp xe.
Chiếc xe đạp cũng đã qua một thời gian, không còn mới tinh như trước nhưng rất sạch sẽ đến sáng bóng.
Có chiếc lá cây bạch quả rụng xuống, cắm trên đầu tóc Tô Anh.
Khi dừng xe, Triệu Mặc Hàn nhẹ nhàng gỡ chiếc lá xuống, đưa cho Tô Anh.
Bàn tay như búp măng của Tô Anh giơ chiếc lá hình cánh quạt đã chuyển sang màu vàng úa lên ngắm nghía rồi cười khúc khích:
"Mùa bạch quả đến rồi!"
Trước cổng nhà họ Tô có trồng một hàng dài cây bạch quả.
Những tán lá bạch quả che bóng mát cả một quãng đường.
Triệu Mặc Hàn cúi đầu, dùng tay xoa đầu Tô Anh:
"Không ăn được!"
Triệu Mặc Hàn cho là Tô Anh nghĩ rằng trái bạch quả là trái mận xanh nên muốn ăn mới nhắc nhở.
Tô Anh lại không nghĩ như vậy.
Kết quả tối đó, Tô Anh ngộ độc.
Đêm ấy, Triệu Mặc Hàn còn đang cặm cụi đèn sách thì dưới sân nhốn nháo lên.
Mọi người vây quanh Tô Anh đang ôm bụng khó chịu bắt đầu đưa tới bệnh viện.
Mặc dù trong nhà có bác Tấn từng làm bác sĩ trong quân đội nhưng vợ chồng Tô Cẩn vẫn là lo lắng, trong đêm đưa Tô Anh đến bệnh viện nơi thành phố.
Vì tình hình không nặng nên chỉ ngày hôm sau là Tô Anh đã có thể xuất viện về nhà và nghỉ ngơi một hôm là có thể đi học được.
Cái hôm Tô Anh vừa xuất viện về, Triẹu Mặc Hàn có đến thăm.
Căn phòng của Tô Anh nằm ở lầu 2, rất rộng rãi, lớn rất nhiều so với phòng Triệu Mặc Hàn. Phòng được trang trí theo phong cách công chúa nhỏ với màu hồng chủ đạo. Trong phòng có nhiều đồ vật trang trí bắt mắt. Phòng có hai ô của kính ở hai bên, có thể thông qua cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Tô Anh thì nằm trên chiếc giường công chúa, bên cạnh một loạt gấu, to nhỏ lớn bé đủ loại.
Triệu Mặc Hàn hỏi:
"Sao em lại ngộ độc?" Thức ăn nhà họ Tô luôn đảm bảo vệ sinh, dùng trong ngày, nếu thừa sẽ dùng vào chăn nuôi hoặc bón phân cho cây trồng. Huống chi Tô Anh còn được dùng thức ăn loại tốt nhất nên Triệu Mặc Hàn cảm thấy ngộ độc thực phẩm quả thật có chút hoang đường.
Tô Anh với khuôn mặt có chút tái nhợt và chột dạ nhìn về phía Triệu Mặc Hàn, sau một lúc mới lí nhí:
"Em ăn một ít bạch quả!"
Triệu Mặc Hàn có chút ngạc nhiên:
"Nhưng anh đã dặn là không được ăn mà!"
" Nhưng mà em lúc trước thấy Lý bá phụ ăn được mà!"
Lý bá phụ mà Tô Anh nhắc tới không phải là người của Tô gia mà là một người đàn ông trung niên sống cạnh Tô gia, rất mê rượu.
Vì hàng bạch quả nhà Tô gia được trồng trước cổng nên ai cũng có thể hái.
Ăn bạch quả sống tuy có thể giải rượu nhưng nếu ăn nhiều thì sẽ đầy bụng, khó chịu, tiêu chảy. Còn chưa kể mấy đứa trẻ con như Tô Anh thì đường ruột, dạ dày yếu.
Triệu Mặc Hàn thấy trái bạch quả khá giống mận xanh nên mới cho rằng Tô Anh nhầm. Không ngờ rằng con nhóc này là không biết khi nào thấy lão Lý ăn bạch quả giải rượu nên bắt chước.
Nhưng mà Triệu Mặc Hàn cảm thấy Tô Anh có vẻ như không chỉ ăn có một ít.
"Nhưng mà anh thấy nhánh bạch quả phía gần cổng bị bẻ mấy nhánh, thiếu rất nhiều trái."
Tô Anh lại cho rằng Triệu Mặc Hàn đã biết mới khai ra:
"10 trái thôi!"
Triệu Mặc Hàn:)))
"Chắc không?"
"Ừm, hơn 10 trái một chút."
"Hửm?"
"18 trái".
Triệu Mặc Hàn cũng kinh người, nhìn về cái bụng nhỏ của Tô Anh, cái bụng này có thể ăn hết 18 trái bạch quả ư?
Tô Anh tiếp tục khai:
"Thì em ăn ít cơm một chút để dành bụng ăn..."
Lúc này thì Tô Cẩn bước vào:
"Tô Anh!"
Khuôn mặt Tô Anh giật bắn.
"Thế mà con nói là ăn quà vặt ta mua!" Làm cho Đào Thư Hân mắng hắn từ đêm qua đến giờ, hắn còn áy náy không thôi.
Sắc mặt của Tô Anh lúc này quả thật là không còn gì luyến tiếc.
Thôi rồi, tạm biệt các em đồ ăn vặt đáng yêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.