Chương 3: Quá khứ của Triệu Mặc Hàn (2)
Tiểu Tịnh
04/05/2023
Vợ chồng Vương Đại Kiệt vẫn đối xử rất tốt với Triệu Mặc Hàn trong những lời xì xầm bàn tán từ xóm làng.
Triệu Mặc Hàn có được một cuốc sống tốt hơn, kể cả về vật chất và tinh thần. Đam Mỹ Cổ Đại
Hắn được vợ chồng Vương Đại Kiệt cho ăn cho mặc đầy đủ, không thiếu bữa nào. Ở cô nhi viện, hắn không đến nỗi chết đói nhưng hắn cũng từng phải vì miếng ăn mà tranh nhau với những đứa trẻ khác, ở “nhà”, hắn không những được ăn no mà còn ăn ngon.
Mỗi ngày hắn đều được ăn một quả trứng gà. Mà quả trứng gà của những năm 80 thế kí trước còn hơn xa thịt xông khói thời nay.
Hắn còn được mua quần áo. Vương Văn mua cho hắn những bộ quần áo rất đẹp mà thời kì ấy, người ta gọi đó là bộ mô- đen (modern). Trong thời kì mà người ta còn chưa đủ ăn, hắn đã được có quần áo mới, những thứ mà hắn chỉ từng thấy các lãnh đạo mặc trên người khi đến thăm cô nhi viện.
Vương Đại Kiệt dạy hắn biết chữ, dạy hắn cách ăn cơm, Vương Văn cho nấu cơm cho hắn, dạy hắn cách thắt dây giày.
Vì cách biện tuổi tác quá lớn nên vợ chồng Vương Văn không dạy Triệu Mặc Hàn gọi là cha mẹ mà là ông bà.
Bọn họ cũng không bắt hắn phải đổi họ sang họ Vương mà giữ nguyên họ Triệu vì bọn họ không quá quan trọng những chuyện đó, cũng hi vọng có thể giữ lại chút dấu vết cho Triệu Mặc Hàn vì sau cơn dịch bệnh năm 2 tuổi, cái Triệu Mặc Hàn nhớ được chỉ có tên của hắn.
Bọn họ đã cho hắn được những điều hắn nghĩ sẽ không bao giờ tồn tại với hắn.
Bọn họ cho chỉ dạy cho hắn từ những điều nhỏ nhất.
Hắn cảm thấy hạnh phúc, được yêu thương.
Hoá ra cái cảm giác gia đình lại tốt đẹp đến vậy.
Những đứa trẻ xung quanh cũng ghen tỵ với hắn.
Triệu Mặc Hàn biết rõ những điều đó, cho nên hắn cố gắng học tập, nghe lời, cố gắng ăn thật nhiều cơm như lời Vương Đại Kiệt nói thì có thể mau lớn.
Khi hắn lớn rồi, hắn sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ đưa ông bà đi du lịch khắp nơi.
Hắn cứ nghĩ, sẽ như vậy, bọn họ là sẽ là một gia đình hạnh phúc vui vẻ.
Hắn không nghĩ tới, gia đình cũng có ngày phải ly biệt.
Ngày vui chẳng được bao lâu (好景不长/ 好景不常).
Năm 8 tuổi ấy, khi hắn đi học về nhà, chào đón hắn không phải là tiếng cười đùa, lời động viên của ông bà hay bữa cơm nhà nóng hổi mà là tin bà ngất xỉu, suy nhược vào bệnh viện vì nghe tin ông bị bắt.
Thông qua lời mọi người, hoá ra ông dính vào án tham ô nên bị bắt.
Triệu Mặc Hàn không tin, làm sao một người liền luôn đọc sách thánh hiền, trước khi đi ngủ đều đọc Tĩnh tâm chú (静心诀, ai cần link vào bình luận nhắn), người luôn dạy hắn phải sống ngay thẳng, không hổ với lương tâm, người mà lúc nào cũng phấn đấu dù chỉ một phần nhỏ bé sức mình cho hạnh phúc của mỗi một người dân, làm sao có thể tham ô?
Hắn không tin, nhưng một đứa trẻ 8 tuổi không tin thì làm được gì?
Hắn cũng chỉ có thể chăm sóc bà trong bệnh viện thôi.
Kể từ đó, Triệu Mặc Hàn và Vương Văn đến khi chết vẫn không gặp mặt Vương Đại Kiệt.
Triệu Mặc Hàn nhớ, hắn đã cùng Vương Văn đi người khác, quỳ xuống cầu xin bọn họ giúp đỡ nhưng không một ai đồng ý cả.
Mà những người ấy, trước kia đều là anh em tốt của Vương Đại Kiệt.
Trong số bọn họ, có lương tâm một chút thì biết dùng đôi lời an ủi, từ chối. Còn xấu xa thì thậm chí thả chó rượt họ, đến cửa nhà cũng không cho bước qua, còn dùng những lời lẽ nhục nhã, rêu rao bọn họ.
Vụ án của Vương Đại Kiệt ngay chóng đi đến hồi kết, cái bọn họ nhận được chính là hũ tro cốt của Vương Đại Kiệt.
Triệu Mặc Hàn nhớ tới những người trong Vương gia thôn, những người là lúc trước luôn mở miệng ra cười với hắn, khi nào có chuyện cũng đến nhờ vả ông, đã thay đổi bộ mặt ấy, dùng thái độ chán ghét và ghê tởm xua đuổi bọn họ khi mà tất cả tài sản đều bị tịch thu.
(Ừm, đoạn này mình không viết rõ ra nha, các bạn có thể hiểu là thời kì những năm 80, 90 thế kỷ XX, Trung Quốc đang xảy ra một loạt các biến động chính trị, cải cách, trong đó có những đấu đá nội bộ, thanh trừ chính trị, trừ khử đối thủ,… mà Vương Đại Kiệt chính là một con tốt thí mạng. Đương nhiên sau này thì có nhiều vụ án được lật lại).
Sau tất cả những chuyện đó, Triệu Mặc Hàn đưa Vương Văn tới ngôi nhà bỏ hoang cuối Vương gia thôn sinh sống. Tất cả những người ở Vương gia thôn đều cố gắng tránh bọn họ rất xa, như thể là chỉ cần chạm mặt bọn họ là sẽ bị bắt, rồi xét nhà như Vương Đại Kiệt vậy.
Nhân tình nóng lạnh, cũng không phải chưa trải qua.
Chỉ là lần nào cũng không vui vẻ tốt đẹp.
Cũng không ai tự dưng muốn trải qua.
Ngày hũ tro cốt của Vương Đại Kiệt được đem về, ngày mà hai bà cháu bị đuổi ra khỏi nhà, Triệu Mặc Hàn đã biết, những tháng ngày tươi đẹp đã qua rồi. Nhưng hắn không thể gục ngã, không thể bỏ cuộc, hắn còn bà, hắn còn nhà, hắn không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cho nên, hắn cố gắng, hắn dùng sức lực nhỏ bé, dùng những ân huệ ngày xưa của Vương Đại Kiệt đối với Vương gia thôn để kiếm miếng ăn.
Hắn bỏ học, bởi vì khi mà miếng ăn còn không đủ bỏ vào miệng, ai còn đủ sức quan tâm mình có học hay không. Thứ mà hắn phải lo lắng chính là miếng cơm sống qua ngày.
Tuy bà nói với hắn có thể quay trở về cô nhi viện nhưng hắn làm sao có thể bỏ rơi người thân duy nhất, huống chi, người ấy còn mang bệnh.
Cô nhi viện có thể nuôi một đứa trẻ mồ côi như hắn nhưng tuyệt đối sẽ không nuôi một người già mang bệnh mà người đó còn mang danh của vợ của một tên tham quan.
Và sau biết bao nhiêu gièm pha mất mặt, người trong Vương gia thôn cũng đồng ý tìm cho hắn một công việc với điều kiện là sẽ gạch tên hắn và Vương Văn ra khỏi gia phả nhà họ Vương.
Triệu Mặc Hàn đồng ý.
Và công việc của hắn chính là làm thêm tại quán cơm nhà Vương Quế Hoa.
Triệu Mặc Hàn có được một cuốc sống tốt hơn, kể cả về vật chất và tinh thần. Đam Mỹ Cổ Đại
Hắn được vợ chồng Vương Đại Kiệt cho ăn cho mặc đầy đủ, không thiếu bữa nào. Ở cô nhi viện, hắn không đến nỗi chết đói nhưng hắn cũng từng phải vì miếng ăn mà tranh nhau với những đứa trẻ khác, ở “nhà”, hắn không những được ăn no mà còn ăn ngon.
Mỗi ngày hắn đều được ăn một quả trứng gà. Mà quả trứng gà của những năm 80 thế kí trước còn hơn xa thịt xông khói thời nay.
Hắn còn được mua quần áo. Vương Văn mua cho hắn những bộ quần áo rất đẹp mà thời kì ấy, người ta gọi đó là bộ mô- đen (modern). Trong thời kì mà người ta còn chưa đủ ăn, hắn đã được có quần áo mới, những thứ mà hắn chỉ từng thấy các lãnh đạo mặc trên người khi đến thăm cô nhi viện.
Vương Đại Kiệt dạy hắn biết chữ, dạy hắn cách ăn cơm, Vương Văn cho nấu cơm cho hắn, dạy hắn cách thắt dây giày.
Vì cách biện tuổi tác quá lớn nên vợ chồng Vương Văn không dạy Triệu Mặc Hàn gọi là cha mẹ mà là ông bà.
Bọn họ cũng không bắt hắn phải đổi họ sang họ Vương mà giữ nguyên họ Triệu vì bọn họ không quá quan trọng những chuyện đó, cũng hi vọng có thể giữ lại chút dấu vết cho Triệu Mặc Hàn vì sau cơn dịch bệnh năm 2 tuổi, cái Triệu Mặc Hàn nhớ được chỉ có tên của hắn.
Bọn họ đã cho hắn được những điều hắn nghĩ sẽ không bao giờ tồn tại với hắn.
Bọn họ cho chỉ dạy cho hắn từ những điều nhỏ nhất.
Hắn cảm thấy hạnh phúc, được yêu thương.
Hoá ra cái cảm giác gia đình lại tốt đẹp đến vậy.
Những đứa trẻ xung quanh cũng ghen tỵ với hắn.
Triệu Mặc Hàn biết rõ những điều đó, cho nên hắn cố gắng học tập, nghe lời, cố gắng ăn thật nhiều cơm như lời Vương Đại Kiệt nói thì có thể mau lớn.
Khi hắn lớn rồi, hắn sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ đưa ông bà đi du lịch khắp nơi.
Hắn cứ nghĩ, sẽ như vậy, bọn họ là sẽ là một gia đình hạnh phúc vui vẻ.
Hắn không nghĩ tới, gia đình cũng có ngày phải ly biệt.
Ngày vui chẳng được bao lâu (好景不长/ 好景不常).
Năm 8 tuổi ấy, khi hắn đi học về nhà, chào đón hắn không phải là tiếng cười đùa, lời động viên của ông bà hay bữa cơm nhà nóng hổi mà là tin bà ngất xỉu, suy nhược vào bệnh viện vì nghe tin ông bị bắt.
Thông qua lời mọi người, hoá ra ông dính vào án tham ô nên bị bắt.
Triệu Mặc Hàn không tin, làm sao một người liền luôn đọc sách thánh hiền, trước khi đi ngủ đều đọc Tĩnh tâm chú (静心诀, ai cần link vào bình luận nhắn), người luôn dạy hắn phải sống ngay thẳng, không hổ với lương tâm, người mà lúc nào cũng phấn đấu dù chỉ một phần nhỏ bé sức mình cho hạnh phúc của mỗi một người dân, làm sao có thể tham ô?
Hắn không tin, nhưng một đứa trẻ 8 tuổi không tin thì làm được gì?
Hắn cũng chỉ có thể chăm sóc bà trong bệnh viện thôi.
Kể từ đó, Triệu Mặc Hàn và Vương Văn đến khi chết vẫn không gặp mặt Vương Đại Kiệt.
Triệu Mặc Hàn nhớ, hắn đã cùng Vương Văn đi người khác, quỳ xuống cầu xin bọn họ giúp đỡ nhưng không một ai đồng ý cả.
Mà những người ấy, trước kia đều là anh em tốt của Vương Đại Kiệt.
Trong số bọn họ, có lương tâm một chút thì biết dùng đôi lời an ủi, từ chối. Còn xấu xa thì thậm chí thả chó rượt họ, đến cửa nhà cũng không cho bước qua, còn dùng những lời lẽ nhục nhã, rêu rao bọn họ.
Vụ án của Vương Đại Kiệt ngay chóng đi đến hồi kết, cái bọn họ nhận được chính là hũ tro cốt của Vương Đại Kiệt.
Triệu Mặc Hàn nhớ tới những người trong Vương gia thôn, những người là lúc trước luôn mở miệng ra cười với hắn, khi nào có chuyện cũng đến nhờ vả ông, đã thay đổi bộ mặt ấy, dùng thái độ chán ghét và ghê tởm xua đuổi bọn họ khi mà tất cả tài sản đều bị tịch thu.
(Ừm, đoạn này mình không viết rõ ra nha, các bạn có thể hiểu là thời kì những năm 80, 90 thế kỷ XX, Trung Quốc đang xảy ra một loạt các biến động chính trị, cải cách, trong đó có những đấu đá nội bộ, thanh trừ chính trị, trừ khử đối thủ,… mà Vương Đại Kiệt chính là một con tốt thí mạng. Đương nhiên sau này thì có nhiều vụ án được lật lại).
Sau tất cả những chuyện đó, Triệu Mặc Hàn đưa Vương Văn tới ngôi nhà bỏ hoang cuối Vương gia thôn sinh sống. Tất cả những người ở Vương gia thôn đều cố gắng tránh bọn họ rất xa, như thể là chỉ cần chạm mặt bọn họ là sẽ bị bắt, rồi xét nhà như Vương Đại Kiệt vậy.
Nhân tình nóng lạnh, cũng không phải chưa trải qua.
Chỉ là lần nào cũng không vui vẻ tốt đẹp.
Cũng không ai tự dưng muốn trải qua.
Ngày hũ tro cốt của Vương Đại Kiệt được đem về, ngày mà hai bà cháu bị đuổi ra khỏi nhà, Triệu Mặc Hàn đã biết, những tháng ngày tươi đẹp đã qua rồi. Nhưng hắn không thể gục ngã, không thể bỏ cuộc, hắn còn bà, hắn còn nhà, hắn không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cho nên, hắn cố gắng, hắn dùng sức lực nhỏ bé, dùng những ân huệ ngày xưa của Vương Đại Kiệt đối với Vương gia thôn để kiếm miếng ăn.
Hắn bỏ học, bởi vì khi mà miếng ăn còn không đủ bỏ vào miệng, ai còn đủ sức quan tâm mình có học hay không. Thứ mà hắn phải lo lắng chính là miếng cơm sống qua ngày.
Tuy bà nói với hắn có thể quay trở về cô nhi viện nhưng hắn làm sao có thể bỏ rơi người thân duy nhất, huống chi, người ấy còn mang bệnh.
Cô nhi viện có thể nuôi một đứa trẻ mồ côi như hắn nhưng tuyệt đối sẽ không nuôi một người già mang bệnh mà người đó còn mang danh của vợ của một tên tham quan.
Và sau biết bao nhiêu gièm pha mất mặt, người trong Vương gia thôn cũng đồng ý tìm cho hắn một công việc với điều kiện là sẽ gạch tên hắn và Vương Văn ra khỏi gia phả nhà họ Vương.
Triệu Mặc Hàn đồng ý.
Và công việc của hắn chính là làm thêm tại quán cơm nhà Vương Quế Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.