Chương 13: Trốn tìm vào buổi tối
Tiểu Tịnh
04/05/2023
Nhà họ Tô có hai chiếc TV, một chiếc đặt ở khu nhà làm thủ công phía nam, chiếc còn lại đặt ở trong phòng khách của biệt thự lớn.
Những năm 90, TV không phải là thứ nhà nào cũng mua được. Vương gia thôn cũng chỉ có mấy nhà có.
Mọi người thời ấy thường đến tối, sau bữa cơm sẽ đến nhà nào có TV để xem ké TV.
Lúc ấy trên TV cũng không có nhiều chương trình như sau này. TV cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy kênh nhưng những bộ phim khi trời tối cũng luôn là niềm hạnh phúc, là một trong những thú vui của mọi người thời bấy giờ.
Nhà họ Tô cũng rất hiếu khách, thường xuyên sẽ mở cổng cho thôn dân cùng vào xem.
Mọi người sẽ được dẫn tới khu nhà thủ công để xem.
Bài tập của tiểu học thời ấy không nặng, Triệu Mặc Hàn lúc ấy chỉ cần một lúc là đã giải quyết xong hết.
Sau khi xử lí bài tập rồi, Triệu Mặc Hàn sẽ đi xuống dưới, đến khu nhà thủ công để xem TV một chút và đưa Vương Văn về luôn.
Hôm nay, giống như thường lệ, Triệu Mặc Hàn đi đến nhà thủ công để xem phim.
Nhưng lại có sự xuất hiện nhân vật đặc biệt.
Là hai cha con Tô Cẩn.
Tô Anh là một cô nhóc, rất thích chơi bời, tìm bạn.
Nếu như ở phòng khách biệt thự xem phim, sẽ có ghế nằm thoải mái, sẽ có đồ ăn vặt.
Nhưng không có bạn a.
Trẻ con đứa nào chả thích vui chơi? Thích kiếm bạn?
Ở nhà thủ công cũng có TV a, chỉ cần đem theo đồ ăn vặt xuống là có thể chơi cùng bạn rồi.
Vì vậy, sau khi làm nũng được Tô Cẩn, Tô Anh đã được Tô Cẩn đưa xuống nhà thủ công.
Chiếc TV được đặt ngay sát cửa.
Người lớn tụ tập trước sân nhà thủ công để xem phim.
Nhà thủ công có ghế nhưng không đủ ghế cho tất cả mọi người ngồi nên mỗi người dân khi đến đây đều cố ý mang theo một chiếc ghế nhỏ.
Người lớn xem phim, trẻ con thì có đứa cùng ngồi xem phim, có đứa lại tụm ba tụm bảy chơi trò chơi trong sân.
Sân khá lớn, dư sức cho người lớn xem phim và trẻ con chơi đùa.
Tô Anh vừa xuống sân là đã nhảy ngay từ trên tay Tô Cẩn xuống hòa vào đám trẻ con chơi trốn tìm.
Tô Cẩn thấy vậy, cũng khâ yên tâm, cùng với mọi người chào hỏi đôi chút.
Tính tình của Tô Anh khá tốt, những đứa trẻ cũng không như người lớn, nghĩ ngang nghĩ dọc hay cả nể ai cả, Tô Anh sau khi trải qua sự đồng ý và cho phép của các bạn nhỏ đã thành xông gia nhập trò chơi.
Bây giờ, có gần 20 đứa nhóc đang chơi trốn tìm, bao gồm Tô Anh.
Theo luật mà mấy đứa nhóc đặt ra, người nào vào chơi sau thì phải bắt một ván.
Tô Anh cũng không ngoại lệ, nhanh chóng nhắm mắt đi tìm người.
Tô Anh phải đếm từ 1 đến 100 ba lần, nhưng mà Tô Anh đâu có thuộc.
Âm thanh của Tô Anh dõng dạc vang lên: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 30, 40, 50, 60, 70, 80, 90, 100...
Tô Anh còn chưa đếm xong thì Vương Đại Bảo đã hô lên:
" Dừng lại, mọi người đừng trốn nữa, Tô Anh chơi xấu, Tô Anh đếm bậy!"
Tô Anh mở mắt ra, đôi mắt tò mò chớp chớp, giải thích:
"Đâu có, tớ đếm đúng mà..."
Mấy đứa trẻ tụm lại một góc, nghi ngờ nhìn Tô Anh và Vương Đại Bảo.
Vương Đại Bảo thấy mọi người nghi ngờ mình: lập tức giải thích:
"Tôi không có nói dối! Tô Anh thật sự đếm sai mà! Tô Anh đếm 10 sau đó tới 20."
Trong đám trẻ cũng có bạn tốt của Tô Anh, lập tức đứng ra bênh vực:
"Sau 10 là 20 mà! Đúng rồi mà!"
Vương Đại Bảo cũng mới học có lớp một, hắn biết sau 10 không phải là 20 nhưng là số nào hắn không rõ, tóm lại là hắn biết Tô Anh đếm sai.
Mấy cây củ cải non khác cũng lập tức đứng về phía Tô Anh:
"Vương Đại Bảo nói sai rồi! Bố của Tô Anh là thầy giáo! Cho nên sau 10 nhất định là 20."
Mấy cây củ cải khác nghe cũng có lý, đồng ý:
"Đúng vậy, Đại Bảo thật là ngốc nghếch! Sau 10 là 20 mà cũng không biết!"
"Đại Bảo nói sai nên ván này Đại Bảo phải thay Tô Anh đi bắt đi". Ý kiến này được những đứa trẻ khác đồng ý.
Vương Đại Bảo đương nhiên không chịu, hắn đã bắt cả buổi tối rồi, bây giờ Tô Anh đến hắn mới được đi trốn. Dựa vào cái gì chứ!
Vương Đại Bảo lập tức gông cổ lên khóc, tiếng khóc tràn ngập ai oán đau đớn. Khuôn mặt lập tức hiện ra gân xanh, nước mắt chảy xuống, khuôn mặt đỏ hực. Trông dáng vẻ của hắn còn oan uổng và tội nghiệp hơn cả Thu Cúc.
Thấy Vương Đại Bảo khóc, mấy đứa trẻ có chút sợ hãi.
Người lớn đang xem TV cũng nghe thấy tiếng khóc vội ngoảnh lại.
Tô Cẩn lại xem tình hình.
Mẹ của Vương Đại Bảo là Vương Tam thẩm thấy con trai khóc, lại đến gần để xem xét.
Lúc này lũ nhóc cũng thực sự sợ hãi, tụ lại một nhóm. Dù không biết sao Vương Đại Bảo lại khóc, nhưng chúng cảm thấy chúng hẳn là có một phần trách nhiệm đi?
Vương Tam Thẩm là người phụ nữ đanh đá có tiếng ở thôn, thấy Vương Đại Bảo khóc bù lu bù loa lên thì chửi:
"Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông con trai có chút chuyện cũng khóc! Im ngay!" sau đó hỏi "Nói, đứa nào làm mày khóc?" rồi chỉ chỉ về phía lũ nhóc.
Vương Đại Bảo bị Vương Tam thẩm quát cũng rợn hết cả người. Hắn ngừng la khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy ướt nhoèn cả khuôn mặt. Vương Đại Bảo lấy tay chùi hai cái, khuôn mặt lại thêm hai đường vết bẩn, trở nên thật nhoem nhuốc.
Cũng không chỉ mình Vương Đại Bảo im thin thít và lũ nhóc đều vậy.
Vương Tam thẩm thấy Vương Đại Bảo không nói gì, nắm lấy tay một Vương Tố Ân đang đứng bên cạnh Tô Anh, gằn giọng:
"Là mày phải không?"
Lại thấy Vương Tố Ân không nói gì, quát lên:
"Mày không nói thì tao cho mày biết tay!"
Vương Tố Ân năm nay cũng chỉ mới có năm tuổi, so với Tô Anh còn nhỏ hơn, thấy Vương Tam thẩm đe dọa thì mới hu hu thưa:
"Là Tô Anh!"
Vương Tam thẩm nghe vậy, lại đổi người bắt lấy cánh tay nhỏ của Tô Anh, định ra tay.
Mà Triệu Mặc Hàn vốn dĩ ngồi gần vị trí phía ngoài, sau khi phát giác động tác của Vương Tam thẩm thì kéo Tô Anh ra ngay lập tức.
Vương Tam thẩm định tiếp tục thì lại nhìn thấy Tô Cẩn đã ngăn cản phía trước.
Tuy điêu ngoa thành tính nhưng thấy Tô Cẩn, Vương Tam thẩm cũng thanh tỉnh một chút. Đây không phải là người mà cô ta có thể động vào được. Hơn nữa chính mình còn đang ở trên địa bàn của người ta, nhỡ đâu...
Người lớn xem một màn, thấy Tô Cẩn mới hoàn hồn, nhà ai kéo con nhà nấy về.
Tô Cẩn cúi xuống, kéo Tô Anh từ phía Triệu Mặc Hàn ra, hỏi han Tô Anh làm sao vậy?
Tô Anh cũng chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, sợ hãi ôm lấy bờ vai của Tô Cẩn, giọng nhỏ the thé thốt lên:
"Hình như là do con đếm sai số rồii?"
Tô Cẩn bế Tô Anh lên tay, vỗ nhẹ vào lưng rấn an:
"Không sao, có ba ở đây rồi!"
Tô Cẩn hướng về phái Vương Tam thẩm đang tức giận, giải thích:
"Là do con gái tôi trong lúc đếm số đã đếm sai nên mấy đứa trẻ mới cãi nhau."
Vương Tam thẩm nhìn về phía Vương Đại Bảo, sau khi được xác nhận bằng một cái gật đầu trong sợ hãi, mới nhìn về phía Tô Cẩn, giọng điệu dường như có chút lấy lòng:
"Ôi chao, là lỗi của tôi. Chẳng qua là mấy đứa trẻ chơi đùa với nhau thôi, tôi còn tưởng rằng thằng bé Đại Bảo nhà tôi hiền lành bị đứa nào bắt nạt mới nổi nóng một chút. Thôi thì mọi người bỏ qua lỗi sai cho tôi nhé".
Vương Tam thẩm nói vậy, mọi người cũng không tiện nói gì hơn, lại quay về vị trí cũ xem phim, chỉ là không khí lại không còn được vui vẻ như lúc ban đầu.
Triệu Mặc Hàn xem xong trò cười không nói gì, chỉ là nhìn theo bóng dáng hai cha con Tô Cẩn.
Những năm 90, TV không phải là thứ nhà nào cũng mua được. Vương gia thôn cũng chỉ có mấy nhà có.
Mọi người thời ấy thường đến tối, sau bữa cơm sẽ đến nhà nào có TV để xem ké TV.
Lúc ấy trên TV cũng không có nhiều chương trình như sau này. TV cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy kênh nhưng những bộ phim khi trời tối cũng luôn là niềm hạnh phúc, là một trong những thú vui của mọi người thời bấy giờ.
Nhà họ Tô cũng rất hiếu khách, thường xuyên sẽ mở cổng cho thôn dân cùng vào xem.
Mọi người sẽ được dẫn tới khu nhà thủ công để xem.
Bài tập của tiểu học thời ấy không nặng, Triệu Mặc Hàn lúc ấy chỉ cần một lúc là đã giải quyết xong hết.
Sau khi xử lí bài tập rồi, Triệu Mặc Hàn sẽ đi xuống dưới, đến khu nhà thủ công để xem TV một chút và đưa Vương Văn về luôn.
Hôm nay, giống như thường lệ, Triệu Mặc Hàn đi đến nhà thủ công để xem phim.
Nhưng lại có sự xuất hiện nhân vật đặc biệt.
Là hai cha con Tô Cẩn.
Tô Anh là một cô nhóc, rất thích chơi bời, tìm bạn.
Nếu như ở phòng khách biệt thự xem phim, sẽ có ghế nằm thoải mái, sẽ có đồ ăn vặt.
Nhưng không có bạn a.
Trẻ con đứa nào chả thích vui chơi? Thích kiếm bạn?
Ở nhà thủ công cũng có TV a, chỉ cần đem theo đồ ăn vặt xuống là có thể chơi cùng bạn rồi.
Vì vậy, sau khi làm nũng được Tô Cẩn, Tô Anh đã được Tô Cẩn đưa xuống nhà thủ công.
Chiếc TV được đặt ngay sát cửa.
Người lớn tụ tập trước sân nhà thủ công để xem phim.
Nhà thủ công có ghế nhưng không đủ ghế cho tất cả mọi người ngồi nên mỗi người dân khi đến đây đều cố ý mang theo một chiếc ghế nhỏ.
Người lớn xem phim, trẻ con thì có đứa cùng ngồi xem phim, có đứa lại tụm ba tụm bảy chơi trò chơi trong sân.
Sân khá lớn, dư sức cho người lớn xem phim và trẻ con chơi đùa.
Tô Anh vừa xuống sân là đã nhảy ngay từ trên tay Tô Cẩn xuống hòa vào đám trẻ con chơi trốn tìm.
Tô Cẩn thấy vậy, cũng khâ yên tâm, cùng với mọi người chào hỏi đôi chút.
Tính tình của Tô Anh khá tốt, những đứa trẻ cũng không như người lớn, nghĩ ngang nghĩ dọc hay cả nể ai cả, Tô Anh sau khi trải qua sự đồng ý và cho phép của các bạn nhỏ đã thành xông gia nhập trò chơi.
Bây giờ, có gần 20 đứa nhóc đang chơi trốn tìm, bao gồm Tô Anh.
Theo luật mà mấy đứa nhóc đặt ra, người nào vào chơi sau thì phải bắt một ván.
Tô Anh cũng không ngoại lệ, nhanh chóng nhắm mắt đi tìm người.
Tô Anh phải đếm từ 1 đến 100 ba lần, nhưng mà Tô Anh đâu có thuộc.
Âm thanh của Tô Anh dõng dạc vang lên: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 30, 40, 50, 60, 70, 80, 90, 100...
Tô Anh còn chưa đếm xong thì Vương Đại Bảo đã hô lên:
" Dừng lại, mọi người đừng trốn nữa, Tô Anh chơi xấu, Tô Anh đếm bậy!"
Tô Anh mở mắt ra, đôi mắt tò mò chớp chớp, giải thích:
"Đâu có, tớ đếm đúng mà..."
Mấy đứa trẻ tụm lại một góc, nghi ngờ nhìn Tô Anh và Vương Đại Bảo.
Vương Đại Bảo thấy mọi người nghi ngờ mình: lập tức giải thích:
"Tôi không có nói dối! Tô Anh thật sự đếm sai mà! Tô Anh đếm 10 sau đó tới 20."
Trong đám trẻ cũng có bạn tốt của Tô Anh, lập tức đứng ra bênh vực:
"Sau 10 là 20 mà! Đúng rồi mà!"
Vương Đại Bảo cũng mới học có lớp một, hắn biết sau 10 không phải là 20 nhưng là số nào hắn không rõ, tóm lại là hắn biết Tô Anh đếm sai.
Mấy cây củ cải non khác cũng lập tức đứng về phía Tô Anh:
"Vương Đại Bảo nói sai rồi! Bố của Tô Anh là thầy giáo! Cho nên sau 10 nhất định là 20."
Mấy cây củ cải khác nghe cũng có lý, đồng ý:
"Đúng vậy, Đại Bảo thật là ngốc nghếch! Sau 10 là 20 mà cũng không biết!"
"Đại Bảo nói sai nên ván này Đại Bảo phải thay Tô Anh đi bắt đi". Ý kiến này được những đứa trẻ khác đồng ý.
Vương Đại Bảo đương nhiên không chịu, hắn đã bắt cả buổi tối rồi, bây giờ Tô Anh đến hắn mới được đi trốn. Dựa vào cái gì chứ!
Vương Đại Bảo lập tức gông cổ lên khóc, tiếng khóc tràn ngập ai oán đau đớn. Khuôn mặt lập tức hiện ra gân xanh, nước mắt chảy xuống, khuôn mặt đỏ hực. Trông dáng vẻ của hắn còn oan uổng và tội nghiệp hơn cả Thu Cúc.
Thấy Vương Đại Bảo khóc, mấy đứa trẻ có chút sợ hãi.
Người lớn đang xem TV cũng nghe thấy tiếng khóc vội ngoảnh lại.
Tô Cẩn lại xem tình hình.
Mẹ của Vương Đại Bảo là Vương Tam thẩm thấy con trai khóc, lại đến gần để xem xét.
Lúc này lũ nhóc cũng thực sự sợ hãi, tụ lại một nhóm. Dù không biết sao Vương Đại Bảo lại khóc, nhưng chúng cảm thấy chúng hẳn là có một phần trách nhiệm đi?
Vương Tam Thẩm là người phụ nữ đanh đá có tiếng ở thôn, thấy Vương Đại Bảo khóc bù lu bù loa lên thì chửi:
"Khóc cái gì mà khóc? Đàn ông con trai có chút chuyện cũng khóc! Im ngay!" sau đó hỏi "Nói, đứa nào làm mày khóc?" rồi chỉ chỉ về phía lũ nhóc.
Vương Đại Bảo bị Vương Tam thẩm quát cũng rợn hết cả người. Hắn ngừng la khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy ướt nhoèn cả khuôn mặt. Vương Đại Bảo lấy tay chùi hai cái, khuôn mặt lại thêm hai đường vết bẩn, trở nên thật nhoem nhuốc.
Cũng không chỉ mình Vương Đại Bảo im thin thít và lũ nhóc đều vậy.
Vương Tam thẩm thấy Vương Đại Bảo không nói gì, nắm lấy tay một Vương Tố Ân đang đứng bên cạnh Tô Anh, gằn giọng:
"Là mày phải không?"
Lại thấy Vương Tố Ân không nói gì, quát lên:
"Mày không nói thì tao cho mày biết tay!"
Vương Tố Ân năm nay cũng chỉ mới có năm tuổi, so với Tô Anh còn nhỏ hơn, thấy Vương Tam thẩm đe dọa thì mới hu hu thưa:
"Là Tô Anh!"
Vương Tam thẩm nghe vậy, lại đổi người bắt lấy cánh tay nhỏ của Tô Anh, định ra tay.
Mà Triệu Mặc Hàn vốn dĩ ngồi gần vị trí phía ngoài, sau khi phát giác động tác của Vương Tam thẩm thì kéo Tô Anh ra ngay lập tức.
Vương Tam thẩm định tiếp tục thì lại nhìn thấy Tô Cẩn đã ngăn cản phía trước.
Tuy điêu ngoa thành tính nhưng thấy Tô Cẩn, Vương Tam thẩm cũng thanh tỉnh một chút. Đây không phải là người mà cô ta có thể động vào được. Hơn nữa chính mình còn đang ở trên địa bàn của người ta, nhỡ đâu...
Người lớn xem một màn, thấy Tô Cẩn mới hoàn hồn, nhà ai kéo con nhà nấy về.
Tô Cẩn cúi xuống, kéo Tô Anh từ phía Triệu Mặc Hàn ra, hỏi han Tô Anh làm sao vậy?
Tô Anh cũng chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, sợ hãi ôm lấy bờ vai của Tô Cẩn, giọng nhỏ the thé thốt lên:
"Hình như là do con đếm sai số rồii?"
Tô Cẩn bế Tô Anh lên tay, vỗ nhẹ vào lưng rấn an:
"Không sao, có ba ở đây rồi!"
Tô Cẩn hướng về phái Vương Tam thẩm đang tức giận, giải thích:
"Là do con gái tôi trong lúc đếm số đã đếm sai nên mấy đứa trẻ mới cãi nhau."
Vương Tam thẩm nhìn về phía Vương Đại Bảo, sau khi được xác nhận bằng một cái gật đầu trong sợ hãi, mới nhìn về phía Tô Cẩn, giọng điệu dường như có chút lấy lòng:
"Ôi chao, là lỗi của tôi. Chẳng qua là mấy đứa trẻ chơi đùa với nhau thôi, tôi còn tưởng rằng thằng bé Đại Bảo nhà tôi hiền lành bị đứa nào bắt nạt mới nổi nóng một chút. Thôi thì mọi người bỏ qua lỗi sai cho tôi nhé".
Vương Tam thẩm nói vậy, mọi người cũng không tiện nói gì hơn, lại quay về vị trí cũ xem phim, chỉ là không khí lại không còn được vui vẻ như lúc ban đầu.
Triệu Mặc Hàn xem xong trò cười không nói gì, chỉ là nhìn theo bóng dáng hai cha con Tô Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.