Chương 29: Bí mật của thôn dân
Mộc Tô Lý
06/06/2021
Trần Bân đã có bóng ma trong lòng đối với mấy thứ này, đột nhiên nhìn đến đờ đẫn, sợ tới mức tay chân mất hết cảm giác.
''Cái tình huống quái quỷ gì đây?''
''Chúng nó vừa nói là may búp bê sao?'' Vu Văn trốn ở sau thân cây, trừng mắt nhìn bên kia: ''Chúng ta cái gì cũng chưa làm, chiều nay người duy nhất may búp bê không phải là anh tôi sao?''
Cậu hô nhỏ một tiếng: ''Nếu chúng có tìm thì chắc chắn là tìm anh tôi! Anh ấy có khi đang ở bên kia kìa!''
Ông Vu đột nhiên hiểu rõ được "sự chuẩn bị" mà Du Hoặc đã nói.
Trách không được thằng cháu ông nổi hứng muốn may búp bê.
Hoá ra là hắn đã đề phòng chu đáo từ trước, đầu tiên thì hắn tự đánh dấu cho mình, lỡ như có vào quan tài rồi thì cánh tay quỷ kia cũng mò tới.
Hắn còn ngại làm một con chưa đủ nhiều, một lần làm những mười sáu con.
Bộ hắn đang xem đám quái vật đó như con chó thôi sao? À không, không chỉ là chó.
Mà còn là một biệt đội khai quật luôn vô thế sẵn sàng...
Biệt đội khai quật trải đủ loại cảm xúc, hiệu suất cũng cực cao.
Con dao vung từng đường sáng rực sắc lẹm trong màn đêm u tối, chúng hành động liên hồi tựa như chẳng biệt mỏi mệt, thoáng cái vút đã biến bãi đất bùn trở nên long trời lở đất.
Mọi người nhìn đến ngây ngẩn.
Cũng may họ không ngốc đến nỗi chỉ đứng xem.
Ông Vu nắm chặt dây thừng, nhìn mảnh dao kia nuốt nước bọt: ''Đó là cháu trai của tôi, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được. Mọi người..... tôi không ép, nhưng lát nữa tôi.....''
''Còn có con nữa!" Vu Văn nói.
Trần Bân nhìn qua, mỗi lúc ánh dao thoáng vút một cái anh chàng đều sẽ run một lần theo.
Anh vỗ bôm bốp vào mặt mình, hơi run run nói: ''Lúc trước tuy rằng..... tuy rằng tôi lúc nào cũng hành động theo cá nhân, nhưng tôi không phải bị mù. Nhiều quái vật như vậy, cha con hai người đâu thể nào chống đỡ cho bằng hết được, đừng xem tôi như người ngoài. Làm thế thì tôi lại thành cái loại người gì đây.....''
Mọi người sôi nổi hưởng ứng.
Ông Vu gật gật đầu: ''Vậy được! Lát nữa chúng ta cứ như vậy......''
Nói đi cũng phải nói lại, với cái kiểu làm ăn lỗ mãng này chắc chắn không thể nào địch lại được thù.
Huống hồ tục ngữ lại có câu ''Kẻ ngang ngược thì sợ kẻ không muốn sống'' (*), mấy thứ như đám tay chân ẻo uột đó vốn dĩ đã chết cả rồi, mà đã chết rồi tất muốn điên bao nhiêu thì điên bấy nhiêu.
(*)Gốc của câu này là 横的怕不要命的, tất nhiên là bao giờ thằng không muốn sống cũng liều mạng, nguy hiểm hơn thằng ngang ngược rồi.
Ông Vu lôi cái bản lĩnh năm xưa lên, dùng dây thừng buộc lại.
''Chú lấy cái này từ đâu vậy?'' Trần Bân có chút ngoài ý muốn.
''Chớ nhìn ông đây bây giờ là ma men mà coi thường, hai mươi năm trước ông đây được rèn luyện qua rồi đấy.'' Ông Vu cười khà khà.
Nhưng ông già này cũng nghiện rượu nhiều năm rồi, ngón tay đã không còn linh hoạt như trước nữa, lúc thắt dây có vẻ hơi vụng về.
''Thôi thôi ông đừng ở đó mà khoác lác nữa, nói riết cái bụng còn to hơn bụng của chị Vu Dao nữa kìa.'' Vu Văn một khi mà nghe ông ba cậu nhắc tới rượu là lại thấy phiền, cậu ôm đống dây thừng còn lại, nhanh chóng thắt chúng.
Rõ ràng là cùng một phương pháp, nhưng lại thuần thục hơn ông Vu rất nhiều.
''Em cũng biết làm nữa hả?'' Vu Dao nhẹ giọng hỏi.
''Tôi dạy đó!'' Ông Vu hơi bị tự hào, lại có chút cảm khái: ''Hồi nhỏ tôi có dạy cho nó, xem ra không phải đổ sông đổ biển rồi.''
Vu Văn mắt trợn trắng cả lên.
Cứ vài giây là cậu thắt xong một cái nút, thoáng chốc đã xử lí xong toàn bộ dây thừng.
''Này, xách lên rồi ném nó qua đây đi. Có xem TV bao giờ không?'' Vu Văn thử chút, cầm sợi dây thừng đã thắt nút (*) đi chia cho mọi người: ''Làm chính xác chút nha.''
Cậu bạn nhỏ này năm nào cũng toàn làm ba cái chuyện bao đồng, thi cử thì bê bết, nhưng phóng phi tiêu, bắn cung bắn ná hay bắn bóng đều đạt điểm tuyệt đối. Hồi nhỏ lại không có phúc mà theo ông Vu đi cưỡi ngựa, thành ra buộc dây có hơi đỉnh à nha.
Hồi cấp ba cậu lại yêu sớm, trừ khuôn mặt ra thì toàn dựa vào mấy cái kĩ năng đó không thôi đấy.
Ông Vu cầm nút thắt dây thừng ước lượng: ''Lát nữa chụp mấy cái chân đó lại, trọng tâm không ổn định, thế nào cũng ngã. Dù sao thì không có tay cũng hơi sợ......''
Vu Văn lầm bầm nói: ''Sao ba không động não suy nghĩ đi, giờ mình chụp lên quấn mấy vòng rồi đập chết nó?"
''.........''
Đang thảo luận, mọi người bỗng trầm mặc hai giây.
Bởi vì bọn họ phát hiện...... Cả bọn đang thảo luận cách để đánh bầm dập đề thi.
''Kệ đi.'' Ông Vu cắn răng nói: ''Tới đâu hay tới đó. Cùng lắm thì chạy thôi!''
(*)Nút bé cưng thắt:
Chớp mắt một cái, trên nắp cỗ quan tài của Du Hoặc réo một tiếng.
Hắn biết bùn đất đã bị đào lên, lưỡi dao đang nện xuống tới rồi.
Hàng chục nhát dao rơi xuống như mưa trên nắp quan tài, rơi đầy là những mảnh gỗ vụn.
Mấy cây đinh ở bốn góc quan tài đã bị nới lỏng ra trong nháy mắt, nắp quan tài đã không chịu được nữa, không khí trong lành rò rỉ len lỏi qua các vết nứt.
Du Hoặc cử động cổ tay cổ chân, đánh nửa bên quan tài chui ra.
Hắn hạ hai đòn chặt đứt đường đi của một con dao, vốn vừa mới chuẩn bị sức chiến tiếp thì đám tay chân quái vật đang nhào lên đó đột ngột mất tiêu.
Du Hoặc nhìn kĩ lại, lúc này mới phát hiện trên người chúng đều là dây thừng.
Một đầu khác của dây thừng đang được mọi người gắt gao tóm chặt, lúc này mới ngăn được chúng nó nổi điên.
''Anh ơi!'' Vu Văn từ sau thân cây nhảy ra.
Du Hoặc ôm đồm đống dây thừng, thừa dịp mấy cái tay chân trắng bệch kia không nhúc nhích được, trói chúng chặt lại, vũ khí giết người đã được thu giữ gọn ghẽ.
.
Bước ngoặc chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt.
Mặc dù kết quả cuối cùng là toàn quân đại thắng, nhưng bọn họ ít nhiều gì cũng thương binh tổn khí không ít.
Vu Văn cùng Trần Bân sức lực không đủ, lúc cùng cánh tay quỷ phân cao thấp thì đã lăn cả người toàn bùn đất, gương mặt in hằn dấu vết của mấy nhánh cây bụi (*).
(*)
Cánh tay ông Vu bị đập vào cây, trật khớp
Du Hoặc xách theo dây thừng trở về, Vu Văn lo lắng mà kêu một tiếng: ''Tay anh kìa!"
Vệt máu đỏ thẫm chảy chảy dọc từ cánh tay hắn xuống đến mu bàn tay, lại lướt theo khe hở ngón tay mà nhỏ giọt trên mặt đất.
Nhìn một cái thôi đã phát sợ.
''Không sao, bị sướt tí thôi.''
Du Hoặc lắc lắc tay, máu loãng bắn đầy đất.
Miệng vết thương tuy không sâu nhưng lại rất dài, hẳn là do lúc đoạt cây dao gây nên.
Hắn cởi cái áo khoác đầy bùn đất ra, dùng phần áo bên trong lau máu.
''Sao con lại làm như vậy! Ít nhất cũng phải xử lí vết thương cho đàng hoàng một tí chứ.'' Ông Vu một bên tự bẻ lại tay mình, một bên trợn mắt há mồm khuyên bảo Du Hoặc.
Trời đông giá rét, độ ấm lại thấp, miệng vết thương chảy máu xong sau đó lại ngưng tụ thành một đường.
''Cầm máu rồi đấy.'' Du Hoặc duỗi tay ra cho ông cậu mình xem, không chút quan tâm đến vết thương tí nào.
Ông Vu: ''..........''
Du Hoặc giải quyết xong người cậu đang chuẩn bị đi chỗ khác, giương mắt lại đụng phải ánh mắt của vị giám thị nào đó.
''Nhìn cái gì mà nhìn?'' Du Hoặc hỏi.
Hắn vừa mới từ quan tài ra, lại bị chảy máu, gương mặt lại càng trắng bệch hơn thường ngày. Ánh lửa cũng không thể làm cho sắc mặt hắn hồng hào thêm tí nào hơn, nhưng khi chiếu đến chiếc khuyên trên tai, lại chói đến loá mắt.
Tầm mắt Tần Cứu tựa hồ từ cánh tay lại đảo qua khuyên tai.
Anh nâng nâng chiếc khăn quàng cổ xách theo trong tay, nói: ''Không có gì, vốn dĩ định quan tâm yêu thương một chút đến thí sinh, cho cậu mượn đỡ cái này làm băng gạc, hiện tại xem ra là không dùng được rồi.''
Du Hoặc giật giật môi. Bất quá hắn còn chưa kịp định thần lại, Tần Cứu đã đem chiếc khăn quàng cổ choàng lên cổ mình.
Ánh mắt Du Hoặc dừng ở vạt áo sơ mi anh đảo qua đảo lại. Mùa đông khắc nghiệt gió lạnh đến run bần bật, cổ áo sơ mi anh lại cà lơ phất phơ cởi ra hai nút.
Hắn nhìn Tần Cứu nhét khăn quàng cổ vào trong cổ áo khoác, rồi cuốn quanh yết hầu, cảm thấy gu ăn mặc của người này hơi quái. Mấy ngày nay, hắn biết rõ là Tần Cứu không sợ lạnh, nhưng anh vẫn luôn thích choàng khăn quàng cổ. Choàng nhưng lại không choàng đàng hoàng, chỉ làm qua loa chủ yếu để che lại vạt áo phía trước thôi.
Du Hoặc im lặng một lát, thu hồi ánh mắt đang đặt trên chiếc khăn choàng: ''Áo khoác có thể ném, khăn choàng cổ dính máu tôi lại phải giặt giúp anh. Máu nhiều thì khó giặt anh không biết à?''
Tần Cứu cười cười: ''Chưa từng đổ máu, nên chưa biết thật.''
Du Hoặc: ''.......''
Thích khiêu khích nhau thế à?
Hắn lạnh mặt, quay đầu muốn đi, Tần Cứu đột nhiên hỏi: ''Cậu quyết định giữ lại lá bài này cho hệ thống sao? Nếu thêm một đmas quái vật tới nữa thì cậu làm sao đây, cứ thế mà chết à?"
Du Hoặc thầm phản bác, tôi cũng chẳng phải tên thiểu năng.
Nhưng ngoài miệng hắn lại ''Ờ'' một tiếng, nói: ''Anh đoán xem.''
.
Buổi tối hôm nay, bọn họ không trả lời được đề bài, nhưng lại thu hoạch được mùa.
Lần này bọn họ không buông tha cơ hội, xách một binh đoàn tay chân đi sâu vào rừng cây.
Cánh rừng vẫn sương mù tứ phía, nhưng bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Mấy loại trà ủ nâng cao tinh thần trong phòng bà Hắc, mỗi người đều lấy một ít mà nhai. Hương vị tuy rằng chẳng ra gì, nhưng ngược lại có thể giảm bớt choáng váng.
Ước chừng đã qua nửa giờ, những cánh tay cẳng chân đang chạy như điên rốt cuộc cũng chậm lại.
Chúng nó ở một bãi cỏ hoang vờn quanh đất trống gõ gõ đánh đánh, vặn vẹo khai quật bùn đen, cố gắng đào xuống.
Ánh lửa chiếu rọi xuống, bên sâu trong lớp bùn có cái gì đó ánh lên tầng tia sáng.
''Đó là cái gì vậy?''
''Nhìn như bia đá ấy?''
Mọi người nghi hoặc tiến lại gần.
Du Hoặc dùng chân đá lớp bùn đất ra, ngồi xổm xuống nhìn.
''Lửa đâu?'' Hắn nói.
Bọn Vu Văn giơ cây đuốc để sát vào, chiếu rọi thứ kia.
Đó là một bia mộ lát gạch, có hình của người chết, có nguyên nhân cái chết, còn có một hàng địa chỉ nhà.
Bọn họ sở dĩ có thể xem rõ ràng như vậy, là bởi vì bia mộ này toàn bộ chữ đều là tiếng Trung.
[Họ tên: Triệu Văn Đồ
Số báo danh: 860511-12091327-745
Thôn dân Đinh bạn anh sẽ luôn nhớ đến anh, vì anh mà lập bia mộ này tại đây, nguyện anh an giấc ngàn thu.]
Phía dưới bia mộ là thông tin người lập bia.
[Đinh
Địa chỉ: Số 4 thôn Tra Tô.]
Trong rừng cây ẩm ướt, gió lạnh thổi xuyên qua nhau, phát ra tiếng rít gào.
Mọi người sắc mặt trống rỗng, một khoảng trời không tĩnh lặng.
Trên bia mộ, ảnh chụp thí sinh đã chết mày rậm mắt to, khí phách hăng hái. Nhưng nhìn kĩ trong chốc lát, lại có thể từ đó tìm ra được cảm giác quen thuộc.
Nếu anh ta có râu, tóc hơi rối, lại ăn mặc bẩn thỉu rách rưới.....
Vậy thì anh ta giống y như đúc với cái ông thôn dân điên nói đã gặp qua Tần Cứu luôn rồi.
Mà số 4 thôn Tra Tô, cái địa chỉ của thôn dân Đinh trên bia mộ kia, vừa chính xác lại là nhà của gã điên ấy.
''Cái tình huống quái quỷ gì đây?''
''Chúng nó vừa nói là may búp bê sao?'' Vu Văn trốn ở sau thân cây, trừng mắt nhìn bên kia: ''Chúng ta cái gì cũng chưa làm, chiều nay người duy nhất may búp bê không phải là anh tôi sao?''
Cậu hô nhỏ một tiếng: ''Nếu chúng có tìm thì chắc chắn là tìm anh tôi! Anh ấy có khi đang ở bên kia kìa!''
Ông Vu đột nhiên hiểu rõ được "sự chuẩn bị" mà Du Hoặc đã nói.
Trách không được thằng cháu ông nổi hứng muốn may búp bê.
Hoá ra là hắn đã đề phòng chu đáo từ trước, đầu tiên thì hắn tự đánh dấu cho mình, lỡ như có vào quan tài rồi thì cánh tay quỷ kia cũng mò tới.
Hắn còn ngại làm một con chưa đủ nhiều, một lần làm những mười sáu con.
Bộ hắn đang xem đám quái vật đó như con chó thôi sao? À không, không chỉ là chó.
Mà còn là một biệt đội khai quật luôn vô thế sẵn sàng...
Biệt đội khai quật trải đủ loại cảm xúc, hiệu suất cũng cực cao.
Con dao vung từng đường sáng rực sắc lẹm trong màn đêm u tối, chúng hành động liên hồi tựa như chẳng biệt mỏi mệt, thoáng cái vút đã biến bãi đất bùn trở nên long trời lở đất.
Mọi người nhìn đến ngây ngẩn.
Cũng may họ không ngốc đến nỗi chỉ đứng xem.
Ông Vu nắm chặt dây thừng, nhìn mảnh dao kia nuốt nước bọt: ''Đó là cháu trai của tôi, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn được. Mọi người..... tôi không ép, nhưng lát nữa tôi.....''
''Còn có con nữa!" Vu Văn nói.
Trần Bân nhìn qua, mỗi lúc ánh dao thoáng vút một cái anh chàng đều sẽ run một lần theo.
Anh vỗ bôm bốp vào mặt mình, hơi run run nói: ''Lúc trước tuy rằng..... tuy rằng tôi lúc nào cũng hành động theo cá nhân, nhưng tôi không phải bị mù. Nhiều quái vật như vậy, cha con hai người đâu thể nào chống đỡ cho bằng hết được, đừng xem tôi như người ngoài. Làm thế thì tôi lại thành cái loại người gì đây.....''
Mọi người sôi nổi hưởng ứng.
Ông Vu gật gật đầu: ''Vậy được! Lát nữa chúng ta cứ như vậy......''
Nói đi cũng phải nói lại, với cái kiểu làm ăn lỗ mãng này chắc chắn không thể nào địch lại được thù.
Huống hồ tục ngữ lại có câu ''Kẻ ngang ngược thì sợ kẻ không muốn sống'' (*), mấy thứ như đám tay chân ẻo uột đó vốn dĩ đã chết cả rồi, mà đã chết rồi tất muốn điên bao nhiêu thì điên bấy nhiêu.
(*)Gốc của câu này là 横的怕不要命的, tất nhiên là bao giờ thằng không muốn sống cũng liều mạng, nguy hiểm hơn thằng ngang ngược rồi.
Ông Vu lôi cái bản lĩnh năm xưa lên, dùng dây thừng buộc lại.
''Chú lấy cái này từ đâu vậy?'' Trần Bân có chút ngoài ý muốn.
''Chớ nhìn ông đây bây giờ là ma men mà coi thường, hai mươi năm trước ông đây được rèn luyện qua rồi đấy.'' Ông Vu cười khà khà.
Nhưng ông già này cũng nghiện rượu nhiều năm rồi, ngón tay đã không còn linh hoạt như trước nữa, lúc thắt dây có vẻ hơi vụng về.
''Thôi thôi ông đừng ở đó mà khoác lác nữa, nói riết cái bụng còn to hơn bụng của chị Vu Dao nữa kìa.'' Vu Văn một khi mà nghe ông ba cậu nhắc tới rượu là lại thấy phiền, cậu ôm đống dây thừng còn lại, nhanh chóng thắt chúng.
Rõ ràng là cùng một phương pháp, nhưng lại thuần thục hơn ông Vu rất nhiều.
''Em cũng biết làm nữa hả?'' Vu Dao nhẹ giọng hỏi.
''Tôi dạy đó!'' Ông Vu hơi bị tự hào, lại có chút cảm khái: ''Hồi nhỏ tôi có dạy cho nó, xem ra không phải đổ sông đổ biển rồi.''
Vu Văn mắt trợn trắng cả lên.
Cứ vài giây là cậu thắt xong một cái nút, thoáng chốc đã xử lí xong toàn bộ dây thừng.
''Này, xách lên rồi ném nó qua đây đi. Có xem TV bao giờ không?'' Vu Văn thử chút, cầm sợi dây thừng đã thắt nút (*) đi chia cho mọi người: ''Làm chính xác chút nha.''
Cậu bạn nhỏ này năm nào cũng toàn làm ba cái chuyện bao đồng, thi cử thì bê bết, nhưng phóng phi tiêu, bắn cung bắn ná hay bắn bóng đều đạt điểm tuyệt đối. Hồi nhỏ lại không có phúc mà theo ông Vu đi cưỡi ngựa, thành ra buộc dây có hơi đỉnh à nha.
Hồi cấp ba cậu lại yêu sớm, trừ khuôn mặt ra thì toàn dựa vào mấy cái kĩ năng đó không thôi đấy.
Ông Vu cầm nút thắt dây thừng ước lượng: ''Lát nữa chụp mấy cái chân đó lại, trọng tâm không ổn định, thế nào cũng ngã. Dù sao thì không có tay cũng hơi sợ......''
Vu Văn lầm bầm nói: ''Sao ba không động não suy nghĩ đi, giờ mình chụp lên quấn mấy vòng rồi đập chết nó?"
''.........''
Đang thảo luận, mọi người bỗng trầm mặc hai giây.
Bởi vì bọn họ phát hiện...... Cả bọn đang thảo luận cách để đánh bầm dập đề thi.
''Kệ đi.'' Ông Vu cắn răng nói: ''Tới đâu hay tới đó. Cùng lắm thì chạy thôi!''
(*)Nút bé cưng thắt:
Chớp mắt một cái, trên nắp cỗ quan tài của Du Hoặc réo một tiếng.
Hắn biết bùn đất đã bị đào lên, lưỡi dao đang nện xuống tới rồi.
Hàng chục nhát dao rơi xuống như mưa trên nắp quan tài, rơi đầy là những mảnh gỗ vụn.
Mấy cây đinh ở bốn góc quan tài đã bị nới lỏng ra trong nháy mắt, nắp quan tài đã không chịu được nữa, không khí trong lành rò rỉ len lỏi qua các vết nứt.
Du Hoặc cử động cổ tay cổ chân, đánh nửa bên quan tài chui ra.
Hắn hạ hai đòn chặt đứt đường đi của một con dao, vốn vừa mới chuẩn bị sức chiến tiếp thì đám tay chân quái vật đang nhào lên đó đột ngột mất tiêu.
Du Hoặc nhìn kĩ lại, lúc này mới phát hiện trên người chúng đều là dây thừng.
Một đầu khác của dây thừng đang được mọi người gắt gao tóm chặt, lúc này mới ngăn được chúng nó nổi điên.
''Anh ơi!'' Vu Văn từ sau thân cây nhảy ra.
Du Hoặc ôm đồm đống dây thừng, thừa dịp mấy cái tay chân trắng bệch kia không nhúc nhích được, trói chúng chặt lại, vũ khí giết người đã được thu giữ gọn ghẽ.
.
Bước ngoặc chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt.
Mặc dù kết quả cuối cùng là toàn quân đại thắng, nhưng bọn họ ít nhiều gì cũng thương binh tổn khí không ít.
Vu Văn cùng Trần Bân sức lực không đủ, lúc cùng cánh tay quỷ phân cao thấp thì đã lăn cả người toàn bùn đất, gương mặt in hằn dấu vết của mấy nhánh cây bụi (*).
(*)
Cánh tay ông Vu bị đập vào cây, trật khớp
Du Hoặc xách theo dây thừng trở về, Vu Văn lo lắng mà kêu một tiếng: ''Tay anh kìa!"
Vệt máu đỏ thẫm chảy chảy dọc từ cánh tay hắn xuống đến mu bàn tay, lại lướt theo khe hở ngón tay mà nhỏ giọt trên mặt đất.
Nhìn một cái thôi đã phát sợ.
''Không sao, bị sướt tí thôi.''
Du Hoặc lắc lắc tay, máu loãng bắn đầy đất.
Miệng vết thương tuy không sâu nhưng lại rất dài, hẳn là do lúc đoạt cây dao gây nên.
Hắn cởi cái áo khoác đầy bùn đất ra, dùng phần áo bên trong lau máu.
''Sao con lại làm như vậy! Ít nhất cũng phải xử lí vết thương cho đàng hoàng một tí chứ.'' Ông Vu một bên tự bẻ lại tay mình, một bên trợn mắt há mồm khuyên bảo Du Hoặc.
Trời đông giá rét, độ ấm lại thấp, miệng vết thương chảy máu xong sau đó lại ngưng tụ thành một đường.
''Cầm máu rồi đấy.'' Du Hoặc duỗi tay ra cho ông cậu mình xem, không chút quan tâm đến vết thương tí nào.
Ông Vu: ''..........''
Du Hoặc giải quyết xong người cậu đang chuẩn bị đi chỗ khác, giương mắt lại đụng phải ánh mắt của vị giám thị nào đó.
''Nhìn cái gì mà nhìn?'' Du Hoặc hỏi.
Hắn vừa mới từ quan tài ra, lại bị chảy máu, gương mặt lại càng trắng bệch hơn thường ngày. Ánh lửa cũng không thể làm cho sắc mặt hắn hồng hào thêm tí nào hơn, nhưng khi chiếu đến chiếc khuyên trên tai, lại chói đến loá mắt.
Tầm mắt Tần Cứu tựa hồ từ cánh tay lại đảo qua khuyên tai.
Anh nâng nâng chiếc khăn quàng cổ xách theo trong tay, nói: ''Không có gì, vốn dĩ định quan tâm yêu thương một chút đến thí sinh, cho cậu mượn đỡ cái này làm băng gạc, hiện tại xem ra là không dùng được rồi.''
Du Hoặc giật giật môi. Bất quá hắn còn chưa kịp định thần lại, Tần Cứu đã đem chiếc khăn quàng cổ choàng lên cổ mình.
Ánh mắt Du Hoặc dừng ở vạt áo sơ mi anh đảo qua đảo lại. Mùa đông khắc nghiệt gió lạnh đến run bần bật, cổ áo sơ mi anh lại cà lơ phất phơ cởi ra hai nút.
Hắn nhìn Tần Cứu nhét khăn quàng cổ vào trong cổ áo khoác, rồi cuốn quanh yết hầu, cảm thấy gu ăn mặc của người này hơi quái. Mấy ngày nay, hắn biết rõ là Tần Cứu không sợ lạnh, nhưng anh vẫn luôn thích choàng khăn quàng cổ. Choàng nhưng lại không choàng đàng hoàng, chỉ làm qua loa chủ yếu để che lại vạt áo phía trước thôi.
Du Hoặc im lặng một lát, thu hồi ánh mắt đang đặt trên chiếc khăn choàng: ''Áo khoác có thể ném, khăn choàng cổ dính máu tôi lại phải giặt giúp anh. Máu nhiều thì khó giặt anh không biết à?''
Tần Cứu cười cười: ''Chưa từng đổ máu, nên chưa biết thật.''
Du Hoặc: ''.......''
Thích khiêu khích nhau thế à?
Hắn lạnh mặt, quay đầu muốn đi, Tần Cứu đột nhiên hỏi: ''Cậu quyết định giữ lại lá bài này cho hệ thống sao? Nếu thêm một đmas quái vật tới nữa thì cậu làm sao đây, cứ thế mà chết à?"
Du Hoặc thầm phản bác, tôi cũng chẳng phải tên thiểu năng.
Nhưng ngoài miệng hắn lại ''Ờ'' một tiếng, nói: ''Anh đoán xem.''
.
Buổi tối hôm nay, bọn họ không trả lời được đề bài, nhưng lại thu hoạch được mùa.
Lần này bọn họ không buông tha cơ hội, xách một binh đoàn tay chân đi sâu vào rừng cây.
Cánh rừng vẫn sương mù tứ phía, nhưng bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Mấy loại trà ủ nâng cao tinh thần trong phòng bà Hắc, mỗi người đều lấy một ít mà nhai. Hương vị tuy rằng chẳng ra gì, nhưng ngược lại có thể giảm bớt choáng váng.
Ước chừng đã qua nửa giờ, những cánh tay cẳng chân đang chạy như điên rốt cuộc cũng chậm lại.
Chúng nó ở một bãi cỏ hoang vờn quanh đất trống gõ gõ đánh đánh, vặn vẹo khai quật bùn đen, cố gắng đào xuống.
Ánh lửa chiếu rọi xuống, bên sâu trong lớp bùn có cái gì đó ánh lên tầng tia sáng.
''Đó là cái gì vậy?''
''Nhìn như bia đá ấy?''
Mọi người nghi hoặc tiến lại gần.
Du Hoặc dùng chân đá lớp bùn đất ra, ngồi xổm xuống nhìn.
''Lửa đâu?'' Hắn nói.
Bọn Vu Văn giơ cây đuốc để sát vào, chiếu rọi thứ kia.
Đó là một bia mộ lát gạch, có hình của người chết, có nguyên nhân cái chết, còn có một hàng địa chỉ nhà.
Bọn họ sở dĩ có thể xem rõ ràng như vậy, là bởi vì bia mộ này toàn bộ chữ đều là tiếng Trung.
[Họ tên: Triệu Văn Đồ
Số báo danh: 860511-12091327-745
Thôn dân Đinh bạn anh sẽ luôn nhớ đến anh, vì anh mà lập bia mộ này tại đây, nguyện anh an giấc ngàn thu.]
Phía dưới bia mộ là thông tin người lập bia.
[Đinh
Địa chỉ: Số 4 thôn Tra Tô.]
Trong rừng cây ẩm ướt, gió lạnh thổi xuyên qua nhau, phát ra tiếng rít gào.
Mọi người sắc mặt trống rỗng, một khoảng trời không tĩnh lặng.
Trên bia mộ, ảnh chụp thí sinh đã chết mày rậm mắt to, khí phách hăng hái. Nhưng nhìn kĩ trong chốc lát, lại có thể từ đó tìm ra được cảm giác quen thuộc.
Nếu anh ta có râu, tóc hơi rối, lại ăn mặc bẩn thỉu rách rưới.....
Vậy thì anh ta giống y như đúc với cái ông thôn dân điên nói đã gặp qua Tần Cứu luôn rồi.
Mà số 4 thôn Tra Tô, cái địa chỉ của thôn dân Đinh trên bia mộ kia, vừa chính xác lại là nhà của gã điên ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.