Chương 95: Câu chuyện ma
Mộc Tô Lý
06/06/2021
922 xào bộ bài trong tay, rồi xoè ra cho Tần Cứu.
Anh ta vừa định nói chuyện, hệ thống lại mở miệng:
''Rút được thẻ bảo lãnh, có nghĩa là thí sinh có được năng lực không thể nghi ngờ và cả sự may mắn đặc biệt đáng ghen tị. Thẻ bảo lãnh có thể cho thí sinh miễn thi toàn bộ bài kiểm tra còn lại.''
Thí sinh nghe được mấy lời này ai cũng hâm mộ đến cực điểm, xầm xì bàn tán.
''Quả may mắn này tuyệt cú mèo thế! Thẻ bảo lãnh luôn!''
''Thẻ này không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi à? Tôi chưa thấy qua bao giờ.''
''Tôi thấy rồi này.''
''Thật đấy à?''
''Thật mà, ở bài kiểm tra đầu tiên ấy. Lúc đó là phòng thi quốc tế, có nhiều thí sinh nước ngoài lắm. Một phụ nữ người Nga đã rút được một tấm.''
''Sau đó thì sao?''
''Sau đó á? Đương nhiên là lập tức dùng hết, trực tiếp thông qua bài kiểm tra rồi về nhà thôi.''
''Về nhà à..... tốt thế.''
Những tiếng nghị luận mơ hồ truyền tới. Con quạ ở trên đỉnh của bức tượng điêu khắc ngẩng đầu lên, tròng mắt nho nhỏ chuyển động, sắc sảo mà kiên định.
Tất cả những sự kiện đã xảy ra, đều được hệ thống ghi chép lại, bao gồm cả việc rút và sử dụng thẻ bảo lãnh. Nó chú trọng nhất là việc thống kê số liệu, sử dụng cơ sở dữ liệu mẫu về các sự kiện đã xảy ra, có thể ra được kết quả như thế này—
Khắp thế giới có nhiều kỳ thi như vậy, tổng cộng có 116 người đã rút được thẻ bảo lãnh và sẽ sử dụng tấm thẻ đó nhanh nhất có thể sau khi rút thăm. Khoảng thời gian trung bình là 5 giây.
5 giây này là để người dùng may mắn thét chói tai, nhảy nhót rồi vui đến phát điên.
Nói cách khác, tỉ lệ sử dụng tức thì của con át chủ bài này đạt 100%.
Ai có thể từ chối loại mê hoặc này được cơ chứ?
Không ai cả!
Con quạ nghiêng đầu và hỏi một cách trịch thượng:
''Thí sinh Du Hoặc, hiện tại cậu có thể sử dụng tấm thẻ cực kì quý giá này để thông qua.''
Du Hoặc há mồm nói hai chữ: ''Không dùng.''
Con quạ đen: ''???''
''Có dùng hay không là do tôi quyết định đúng không?'' Du Hoặc hỏi 154.
''Hả? À ừ đúng rồi, là do cậu quyết định.'' 154 nói: ''Cậu có thể chọn sử dụng nó bất kỳ lúc nào theo quy định cho phép.''
Du Hoặc bỏ tấm thẻ vào túi.
154 bụm mặt nói với 922: ''Hình như nó sắp tức chết rồi.''
''Ai?''
''Hệ thống.''
922 liếc nhìn quạ đen một cái, đột nhiên muốn cười, nhưng anh ta đã dùng ý chí của suốt cả đời để nhịn lại. Kết quả quay đầu thì thấy tiểu thư 021 đang trộm véo tay mình, nhịn cũng vất vả phết.
922 nói với Tần Cứu: ''Boss, rút thẻ.''
Cái thứ gọi là may mắn này cũng huyền học (*) ghê, tốt xấu gì cũng có nhau.
Du Hoặc vừa mới rút được một tấm thẻ bảo lãnh, thì Tần Cứu cũng đuổi theo sát nút với tấm thẻ miễn thi.
Thông tin bổ sung trên mặt thẻ cũng rất có tính tác động:
Hai người hai bài.
Thí sinh rút được phiếu miễn thi tương ứng với việc điểm trung bình môn sẽ được tính vào tổng điểm. Bạn là một người may mắn, thẻ miễn thi thường không hiếm, nhưng thẻ miễn hai lần thì rất hiếm, trị giá hơn một nửa thẻ bảo lãnh. Bạn có bạn lữ để trân trọng không? Bạn có bạn đồng hành không? Hãy chia sẻ may mắn này với cậu ấy nhé.
Con quạ cứng ngắc trên bức tượng lại sống trở lại rồi.
Hai người! Hai bài!
Tấm thẻ này đối với những người mới bắt đầu thi mà nói thì nó chỉ là một tấm thẻ miễn thi. Nhưng đối với những thí sinh ở bài kiểm tra hiện tại mà nói thì nó lại có một ý nghĩa khác.
Người ở nơi này ai cũng đã kiểm tra được ba bài rồi, dựa theo hệ thống thi thì còn hai bài nữa.
Họ mà sử dụng tấm thẻ miễn thi này thì nó không khác gì tấm thẻ bảo lãnh cả.
Đã vậy còn bảo lãnh cho hai người.
Thế thì nó có nghĩa gì?
Có nghĩa là người nào đó cuối cùng có thể cút đi đó......
Du Hoặc lại bị đuổi đi thêm lần nữa.
Tần Cứu mà hoàn thành kỳ xử phạt xuống làm thí sinh, sẽ trở lại cương vị giám thị.
Con quạ đen mở miệng—
Kết quả Tần Cứu lại làm ra một chuyện càng đáng đánh hơn.
Anh gửi một ánh nhìn tới Du Hoặc, quay đầu lại thì đã tặng tấm thẻ này cho người ta.
Trong bộ bài, thẻ bảo lãnh chỉ có một lá. Đối với cặp đôi nhỏ vất vả về bên nhau thế này mà nói, tất nhiên chẳng muốn rời xa.
Nhưng tấm thẻ miễn thi này thì khác.
Tần Cứu đưa thẻ bài cho Chu Kỳ và Khương Nguyên, cười đùa nói: "Quà cưới đấy, của tôi và cậu ấy—"
Ngón cái anh chỉ ra phía sau: "...... Cứ vờ như tôi là một quý ngài nào đó đứng cùng cậu ấy gửi tặng thôi."
Chu Kỳ nhìn qua bên đó, Du Hoặc đang đứng đợi ở một chỗ không xa. Vừa chạm phải ánh mắt của cô thì ngẩn người, sau đó thì gật đầu vài cái.
Không thể gọi là nồng nhiệt cũng không thể xem là thân thiện.
Nhưng cô biết, đó là một người tốt.
Rất giống với người trước mặt này.
"Tấm thẻ này trong kì thi là một món đồ vô cùng quý giá." Chu Kỳ lắc đầu bảo: "Các anh cứ giữ mà dùng, đó là những gì các anh xứng đáng. Chúng em không thể nhận được, dù sao cũng chỉ còn hai bài thi, em và Khương Nguyên sẽ cố gắng sống sót đến khi kết thúc."
"Bọn tôi không dùng được, giữ cũng lãng phí thôi."
Chu Kỳ khó hiểu: "Sao vậy ạ?"
Bởi vì việc tư chưa xong, chuyện công chưa thành.
Về công hay về tư, anh đều không thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức được.
"Điên chưa đã." Tần Cứu nói với Chu Kỳ.
Anh cắm tấm thẻ vào túi áo sơ mi của Khương Nguyên, vỗ vào bả vai đối phương nói: "Đi nhé."
***
Những người khác lần lượt lên xe ngựa.
Lúc này 922 mới kéo Tần Cứu lại nói: "Boss ơi anh đợi một chút."
Anh ta đặc biệt chọn riêng một chỗ cách xa xe ngựa tí, đứng cạnh một bức tượng bảo: "Là thế này..... Bọn tôi vừa mới nhận được một báo cáo vi phạm quy định, rất kỳ lạ."
Tần Cứu nhướng mày, biểu cảm không quá đỗi bất ngờ.
922 thầm nói, rồi xong, chẳng lẽ là sự thật?
"Kỳ lạ thế nào? Nói thử xem."
"Cả tờ giấy trống không, thông tin gì cũng không có. Vẫn nhờ 154 tra chi tiết cụ thể, bọn tôi mới nắm được vài thông tin."
Tần Cứu gật gù, ý bảo đối phương nói tiếp đi.
922: "À thì..... người vi phạm quy định là anh, quy định vi phạm xếp vào hạng mục công việc..... có hơi mơ hồ. Lúc thì nói sự an toàn đã bị uy hiếp, lúc thì nói....."
"Nói cái gì?"
"Nói....."
922 gãi đầu, đột nhiên quay sang thọc nhẹ vào eo 154 một cái.
154 như bị điện giật nhảy lên phía trước một bước, mặt cứng nhắc đứng ngay trước mặt Tần Cứu.
922 nói: "Để 154 giải thích tỉ mỉ với boss hơn ha!"
154: "......"
ĐCM.
Ngay lúc đó, 922 và tiểu thư 021 đồng thời cùng lui sau một bước, nhường cho cậu ta một vị trí Center (trung tâm) luôn.
154 căng mặt xác chết, nề nếp nói: "Nói boss anh và thí sinh xảy ra..... quan hệ."
"Quan hệ gì?" Tần Cứu cũng không tức giận, "Nói nhỏ quá không nghe rõ."
154 trợn trắng mắt, cắn răng một cái: "Quan hệ không đứng đắn."
Cậu ta nói xong, lại bổ sung thêm: "Nhưng nó chỉ hiện lên trong chốc lát thì mất tiêu. Tôi vừa mới nhìn lại một chút, vi phạm quy định hạng mục công việc lại trống không tiếp, có lẽ là hệ thống xảy ra vấn đề rồi. Rốt cuộc thì..... phương thức tư duy của nó có hơi lệch lạc một chút."
Cậu ta nói xong thì quay đầu liếc nhìn 922 và 021 một cái, rồi nói với Tần Cứu: "Bọn tôi thấy đây chỉ là hiểu lầm."
Tần Cứu "ờ" một tiếng.
154 lại muốn mở miệng, Tần Cứu chợt nói: "Cũng không thể xem là hiểu lầm."
154: "?"
Mất hai giây cậu ta mới hiểu ý của câu này, ngậm chặt miệng lại luôn.
Cả bụi cỏ chìm vào im lặng.
922 sắp đau đầu choáng váng tới nơi, còn đôi mắt xinh đẹp của 021 trợn trừng đến nỗi muốn rớt ra ngoài.
"Vậy hồi nãy cậu tính nói cái gì?" Ngay cả một chút Tần Cứu cũng không thèm quan tâm đến trái tim bọn họ, nói với 154: "Nói tiếp đi."
Nói cái cục cứ* gì nữa.
154 nghĩ thầm.
Miệng cậu ta cứ đóng đi đóng lại mấy lần, cuối cùng mới rặn được một câu: "Vốn dĩ tôi muốn nói..... tạm thời boss không được đi tới chỗ nghỉ ngơi, theo bọn tôi về khu giám thị một chuyến, xoá ghi chép báo cáo vi phạm quy định của hệ thống đi, nhưng......"
"Nếu không phải hiểu lầm, thì khỏi cần đi làm thủ tục xoá." 021 thay cậu ta nói cho xong, "Đi nhận xử phạt."
Lúc hệ thống đưa ra quy định này, vẫn luôn tuân theo nguyên tắc bảo mật. Chỉ xử phạt giám thị, hơn nữa là xử phạt tương đối bí mật - ngoại trừ 154, 922, 021, các giám thị khác sẽ không biết.
Về phần thí sinh, hệ thống cam chịu không đưa ra ánh sáng, không truy cứu, trừ khi thí sinh đó vội vàng tới chịu tội.
Cho nên 021 cũng không hỏi nhiều, nhưng lòng hiếu kỳ đang bừng cháy mãnh liệt này.
Nàng trộm liếc Tần Cứu một cái, trông thấy anh chẳng định đề cập đến thí sinh kia là ai, bèn gật đầu nói: "Được rồi, về khu giám thị rồi nói."
Là một cô gái vẫn giữ nguyên vẹn tâm tư và tính mẫn cảm, nàng cảm nhận được từ thái độ tránh mà không nói này đại diện cho sự tôn trọng và bảo hộ.
Nó làm nàng rất đỗi ngạc nhiên.
Nàng còn cho rằng Tần Cứu là kẻ sắc sảo tài năng. Một khi đã trở nên hoang dại thì chẳng hề kiêng nể một ai, cũng thường không biết chừng mực là gì.
Chẳng nghĩ tới lại không phải như thế.
021 phá lệ mà chợt lý giải được thí sinh nọ.
Bỏ thành kiến qua một bên thì, một người vừa cuồng dã vừa lý tính như vậy..... vô cùng có sức hấp dẫn.
021 thầm xoa trán mình một chút, lấy kính râm ra đeo lên.
922 vò đầu bứt tai, muốn nói lại thôi, giống một con khỉ vậy.
Anh ta nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Thật không công bằng!" 922 hét.
"Cái gì không công bằng?" Tần Cứu liếc mắt nhìn anh ta.
"Boss anh cũng không phải không biết. Chuyện này chỉ có giám thị là người ăn trọn." 922 sợ Tần Cứu có gì đó, lẩm bẩm nói: "Người ở khu giám thị cũng có ít đâu, anh lại nghĩ quẩn mà đành lòng để mắt tới một thí sinh."
"Huống hồ lúc này mới có mấy ngày thôi mà, thí sinh kia là thần tiên hạ phàm hay sao mà sức hấp dẫn lớn như vậy......."
922 không dám nói thẳng với Tần Cứu, đành phải thừa dịp đối phương đi trước hai bước, nhỏ giọng oán giận với bọn 154, 021 đang ở sau.
Ba người họ đang định chạy theo Tần Cứu, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân sàn sạt.
Bả vai 021 bị người vỗ mấy cái.
Nàng quay đầu nhìn lại, thế mà là Du Hoặc.
"Không phải anh lên xe ngựa rồi sao???"
Tần Cứu nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn qua.
Du Hoặc nâng cằm về phía anh: "Lên xe thì phát hiện thiếu mất một người nên đi xuống."
922 có chút lo lắng cho danh dự boss nhà bọn họ: "Cậu tới hồi nào vậy? Có nghe thấy bọn tôi nói chuyện không?"
Du Hoặc thu ánh mắt rồi nhìn sang anh ta, đáp: "Cũng một nửa."
"Mặc kệ nghe được bao nhiêu, đừng nói với người khác—" 922 mới dặn nửa đường thì nhớ tới ngay cả lời bình thường Du Hoặc cũng lười nói, chắc không đến nỗi bà tám đâu ha. Lại yên tâm tiếp, "Thôi bỏ đi.... tóm lại giờ boss theo bọn tôi về khu giám thị trước, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ tới chỗ nghỉ ngơi nhanh thôi. Cậu cứ đi lên xe trước đi."
Trên áo sơ mi hắn còn in hằn một mảng máu lớn, 021 xem đến chói mắt, cũng đỡ đỡ kính râm nhắc nhở nói: "Xe ngựa của thí sinh sắp đi rồi, chạy mau đi."
Ai ngờ Du Hoặc lại chẳng có ý định rời đi.
Ở đằng xa, vô vàn chiếc xe ngựa thí sinh đều đã lên dây, nối đuôi nhau rời khỏi địa điểm thi.
Du Hoặc nhìn thoáng qua bên kia, thu hồi ánh mắt.
"Tôi đi bên này." Hắn nói xong liền rảo bước.
Người này dáng cao chân dài, chớp mắt đã đi một quãng xa.
Ba vị giám thị dõi theo bóng dáng hắn, sửng sốt hai giây mới vội đuổi theo.
021 nói: "Không phải, sao anh đi cùng bọn tôi được, bọn tôi tính tới khu giám thị mà."
Du Hoặc dừng bước chân, xoay nửa người lại, giọng nói lãnh đạm: "Quan hệ không đứng đắn của các cô chỉ phạt một người thôi à?"
"Đúng vậy! Có phải chả công bằng chút nào hay không?"
922 theo bản năng trả lời
Ngay sau đó, thằng ngốc này liền khẩn cấp phanh xe lại: "Đệt con mẹ."
Ba vị giám thị đột nhiên hiểu rõ lời nói này.
922 với 154 cứ như bị sấm sét bổ 18 đường, kính râm của tiểu thư 021 rơi xuống đất luôn, bất kể lúc nào cũng có thể biểu diễn phi thăng ngay tại chỗ.
Kể một câu chuyện ma:
Có thần tiên hạ phàm.
Anh ta vừa định nói chuyện, hệ thống lại mở miệng:
''Rút được thẻ bảo lãnh, có nghĩa là thí sinh có được năng lực không thể nghi ngờ và cả sự may mắn đặc biệt đáng ghen tị. Thẻ bảo lãnh có thể cho thí sinh miễn thi toàn bộ bài kiểm tra còn lại.''
Thí sinh nghe được mấy lời này ai cũng hâm mộ đến cực điểm, xầm xì bàn tán.
''Quả may mắn này tuyệt cú mèo thế! Thẻ bảo lãnh luôn!''
''Thẻ này không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi à? Tôi chưa thấy qua bao giờ.''
''Tôi thấy rồi này.''
''Thật đấy à?''
''Thật mà, ở bài kiểm tra đầu tiên ấy. Lúc đó là phòng thi quốc tế, có nhiều thí sinh nước ngoài lắm. Một phụ nữ người Nga đã rút được một tấm.''
''Sau đó thì sao?''
''Sau đó á? Đương nhiên là lập tức dùng hết, trực tiếp thông qua bài kiểm tra rồi về nhà thôi.''
''Về nhà à..... tốt thế.''
Những tiếng nghị luận mơ hồ truyền tới. Con quạ ở trên đỉnh của bức tượng điêu khắc ngẩng đầu lên, tròng mắt nho nhỏ chuyển động, sắc sảo mà kiên định.
Tất cả những sự kiện đã xảy ra, đều được hệ thống ghi chép lại, bao gồm cả việc rút và sử dụng thẻ bảo lãnh. Nó chú trọng nhất là việc thống kê số liệu, sử dụng cơ sở dữ liệu mẫu về các sự kiện đã xảy ra, có thể ra được kết quả như thế này—
Khắp thế giới có nhiều kỳ thi như vậy, tổng cộng có 116 người đã rút được thẻ bảo lãnh và sẽ sử dụng tấm thẻ đó nhanh nhất có thể sau khi rút thăm. Khoảng thời gian trung bình là 5 giây.
5 giây này là để người dùng may mắn thét chói tai, nhảy nhót rồi vui đến phát điên.
Nói cách khác, tỉ lệ sử dụng tức thì của con át chủ bài này đạt 100%.
Ai có thể từ chối loại mê hoặc này được cơ chứ?
Không ai cả!
Con quạ nghiêng đầu và hỏi một cách trịch thượng:
''Thí sinh Du Hoặc, hiện tại cậu có thể sử dụng tấm thẻ cực kì quý giá này để thông qua.''
Du Hoặc há mồm nói hai chữ: ''Không dùng.''
Con quạ đen: ''???''
''Có dùng hay không là do tôi quyết định đúng không?'' Du Hoặc hỏi 154.
''Hả? À ừ đúng rồi, là do cậu quyết định.'' 154 nói: ''Cậu có thể chọn sử dụng nó bất kỳ lúc nào theo quy định cho phép.''
Du Hoặc bỏ tấm thẻ vào túi.
154 bụm mặt nói với 922: ''Hình như nó sắp tức chết rồi.''
''Ai?''
''Hệ thống.''
922 liếc nhìn quạ đen một cái, đột nhiên muốn cười, nhưng anh ta đã dùng ý chí của suốt cả đời để nhịn lại. Kết quả quay đầu thì thấy tiểu thư 021 đang trộm véo tay mình, nhịn cũng vất vả phết.
922 nói với Tần Cứu: ''Boss, rút thẻ.''
Cái thứ gọi là may mắn này cũng huyền học (*) ghê, tốt xấu gì cũng có nhau.
Du Hoặc vừa mới rút được một tấm thẻ bảo lãnh, thì Tần Cứu cũng đuổi theo sát nút với tấm thẻ miễn thi.
Thông tin bổ sung trên mặt thẻ cũng rất có tính tác động:
Hai người hai bài.
Thí sinh rút được phiếu miễn thi tương ứng với việc điểm trung bình môn sẽ được tính vào tổng điểm. Bạn là một người may mắn, thẻ miễn thi thường không hiếm, nhưng thẻ miễn hai lần thì rất hiếm, trị giá hơn một nửa thẻ bảo lãnh. Bạn có bạn lữ để trân trọng không? Bạn có bạn đồng hành không? Hãy chia sẻ may mắn này với cậu ấy nhé.
Con quạ cứng ngắc trên bức tượng lại sống trở lại rồi.
Hai người! Hai bài!
Tấm thẻ này đối với những người mới bắt đầu thi mà nói thì nó chỉ là một tấm thẻ miễn thi. Nhưng đối với những thí sinh ở bài kiểm tra hiện tại mà nói thì nó lại có một ý nghĩa khác.
Người ở nơi này ai cũng đã kiểm tra được ba bài rồi, dựa theo hệ thống thi thì còn hai bài nữa.
Họ mà sử dụng tấm thẻ miễn thi này thì nó không khác gì tấm thẻ bảo lãnh cả.
Đã vậy còn bảo lãnh cho hai người.
Thế thì nó có nghĩa gì?
Có nghĩa là người nào đó cuối cùng có thể cút đi đó......
Du Hoặc lại bị đuổi đi thêm lần nữa.
Tần Cứu mà hoàn thành kỳ xử phạt xuống làm thí sinh, sẽ trở lại cương vị giám thị.
Con quạ đen mở miệng—
Kết quả Tần Cứu lại làm ra một chuyện càng đáng đánh hơn.
Anh gửi một ánh nhìn tới Du Hoặc, quay đầu lại thì đã tặng tấm thẻ này cho người ta.
Trong bộ bài, thẻ bảo lãnh chỉ có một lá. Đối với cặp đôi nhỏ vất vả về bên nhau thế này mà nói, tất nhiên chẳng muốn rời xa.
Nhưng tấm thẻ miễn thi này thì khác.
Tần Cứu đưa thẻ bài cho Chu Kỳ và Khương Nguyên, cười đùa nói: "Quà cưới đấy, của tôi và cậu ấy—"
Ngón cái anh chỉ ra phía sau: "...... Cứ vờ như tôi là một quý ngài nào đó đứng cùng cậu ấy gửi tặng thôi."
Chu Kỳ nhìn qua bên đó, Du Hoặc đang đứng đợi ở một chỗ không xa. Vừa chạm phải ánh mắt của cô thì ngẩn người, sau đó thì gật đầu vài cái.
Không thể gọi là nồng nhiệt cũng không thể xem là thân thiện.
Nhưng cô biết, đó là một người tốt.
Rất giống với người trước mặt này.
"Tấm thẻ này trong kì thi là một món đồ vô cùng quý giá." Chu Kỳ lắc đầu bảo: "Các anh cứ giữ mà dùng, đó là những gì các anh xứng đáng. Chúng em không thể nhận được, dù sao cũng chỉ còn hai bài thi, em và Khương Nguyên sẽ cố gắng sống sót đến khi kết thúc."
"Bọn tôi không dùng được, giữ cũng lãng phí thôi."
Chu Kỳ khó hiểu: "Sao vậy ạ?"
Bởi vì việc tư chưa xong, chuyện công chưa thành.
Về công hay về tư, anh đều không thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức được.
"Điên chưa đã." Tần Cứu nói với Chu Kỳ.
Anh cắm tấm thẻ vào túi áo sơ mi của Khương Nguyên, vỗ vào bả vai đối phương nói: "Đi nhé."
***
Những người khác lần lượt lên xe ngựa.
Lúc này 922 mới kéo Tần Cứu lại nói: "Boss ơi anh đợi một chút."
Anh ta đặc biệt chọn riêng một chỗ cách xa xe ngựa tí, đứng cạnh một bức tượng bảo: "Là thế này..... Bọn tôi vừa mới nhận được một báo cáo vi phạm quy định, rất kỳ lạ."
Tần Cứu nhướng mày, biểu cảm không quá đỗi bất ngờ.
922 thầm nói, rồi xong, chẳng lẽ là sự thật?
"Kỳ lạ thế nào? Nói thử xem."
"Cả tờ giấy trống không, thông tin gì cũng không có. Vẫn nhờ 154 tra chi tiết cụ thể, bọn tôi mới nắm được vài thông tin."
Tần Cứu gật gù, ý bảo đối phương nói tiếp đi.
922: "À thì..... người vi phạm quy định là anh, quy định vi phạm xếp vào hạng mục công việc..... có hơi mơ hồ. Lúc thì nói sự an toàn đã bị uy hiếp, lúc thì nói....."
"Nói cái gì?"
"Nói....."
922 gãi đầu, đột nhiên quay sang thọc nhẹ vào eo 154 một cái.
154 như bị điện giật nhảy lên phía trước một bước, mặt cứng nhắc đứng ngay trước mặt Tần Cứu.
922 nói: "Để 154 giải thích tỉ mỉ với boss hơn ha!"
154: "......"
ĐCM.
Ngay lúc đó, 922 và tiểu thư 021 đồng thời cùng lui sau một bước, nhường cho cậu ta một vị trí Center (trung tâm) luôn.
154 căng mặt xác chết, nề nếp nói: "Nói boss anh và thí sinh xảy ra..... quan hệ."
"Quan hệ gì?" Tần Cứu cũng không tức giận, "Nói nhỏ quá không nghe rõ."
154 trợn trắng mắt, cắn răng một cái: "Quan hệ không đứng đắn."
Cậu ta nói xong, lại bổ sung thêm: "Nhưng nó chỉ hiện lên trong chốc lát thì mất tiêu. Tôi vừa mới nhìn lại một chút, vi phạm quy định hạng mục công việc lại trống không tiếp, có lẽ là hệ thống xảy ra vấn đề rồi. Rốt cuộc thì..... phương thức tư duy của nó có hơi lệch lạc một chút."
Cậu ta nói xong thì quay đầu liếc nhìn 922 và 021 một cái, rồi nói với Tần Cứu: "Bọn tôi thấy đây chỉ là hiểu lầm."
Tần Cứu "ờ" một tiếng.
154 lại muốn mở miệng, Tần Cứu chợt nói: "Cũng không thể xem là hiểu lầm."
154: "?"
Mất hai giây cậu ta mới hiểu ý của câu này, ngậm chặt miệng lại luôn.
Cả bụi cỏ chìm vào im lặng.
922 sắp đau đầu choáng váng tới nơi, còn đôi mắt xinh đẹp của 021 trợn trừng đến nỗi muốn rớt ra ngoài.
"Vậy hồi nãy cậu tính nói cái gì?" Ngay cả một chút Tần Cứu cũng không thèm quan tâm đến trái tim bọn họ, nói với 154: "Nói tiếp đi."
Nói cái cục cứ* gì nữa.
154 nghĩ thầm.
Miệng cậu ta cứ đóng đi đóng lại mấy lần, cuối cùng mới rặn được một câu: "Vốn dĩ tôi muốn nói..... tạm thời boss không được đi tới chỗ nghỉ ngơi, theo bọn tôi về khu giám thị một chuyến, xoá ghi chép báo cáo vi phạm quy định của hệ thống đi, nhưng......"
"Nếu không phải hiểu lầm, thì khỏi cần đi làm thủ tục xoá." 021 thay cậu ta nói cho xong, "Đi nhận xử phạt."
Lúc hệ thống đưa ra quy định này, vẫn luôn tuân theo nguyên tắc bảo mật. Chỉ xử phạt giám thị, hơn nữa là xử phạt tương đối bí mật - ngoại trừ 154, 922, 021, các giám thị khác sẽ không biết.
Về phần thí sinh, hệ thống cam chịu không đưa ra ánh sáng, không truy cứu, trừ khi thí sinh đó vội vàng tới chịu tội.
Cho nên 021 cũng không hỏi nhiều, nhưng lòng hiếu kỳ đang bừng cháy mãnh liệt này.
Nàng trộm liếc Tần Cứu một cái, trông thấy anh chẳng định đề cập đến thí sinh kia là ai, bèn gật đầu nói: "Được rồi, về khu giám thị rồi nói."
Là một cô gái vẫn giữ nguyên vẹn tâm tư và tính mẫn cảm, nàng cảm nhận được từ thái độ tránh mà không nói này đại diện cho sự tôn trọng và bảo hộ.
Nó làm nàng rất đỗi ngạc nhiên.
Nàng còn cho rằng Tần Cứu là kẻ sắc sảo tài năng. Một khi đã trở nên hoang dại thì chẳng hề kiêng nể một ai, cũng thường không biết chừng mực là gì.
Chẳng nghĩ tới lại không phải như thế.
021 phá lệ mà chợt lý giải được thí sinh nọ.
Bỏ thành kiến qua một bên thì, một người vừa cuồng dã vừa lý tính như vậy..... vô cùng có sức hấp dẫn.
021 thầm xoa trán mình một chút, lấy kính râm ra đeo lên.
922 vò đầu bứt tai, muốn nói lại thôi, giống một con khỉ vậy.
Anh ta nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Thật không công bằng!" 922 hét.
"Cái gì không công bằng?" Tần Cứu liếc mắt nhìn anh ta.
"Boss anh cũng không phải không biết. Chuyện này chỉ có giám thị là người ăn trọn." 922 sợ Tần Cứu có gì đó, lẩm bẩm nói: "Người ở khu giám thị cũng có ít đâu, anh lại nghĩ quẩn mà đành lòng để mắt tới một thí sinh."
"Huống hồ lúc này mới có mấy ngày thôi mà, thí sinh kia là thần tiên hạ phàm hay sao mà sức hấp dẫn lớn như vậy......."
922 không dám nói thẳng với Tần Cứu, đành phải thừa dịp đối phương đi trước hai bước, nhỏ giọng oán giận với bọn 154, 021 đang ở sau.
Ba người họ đang định chạy theo Tần Cứu, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân sàn sạt.
Bả vai 021 bị người vỗ mấy cái.
Nàng quay đầu nhìn lại, thế mà là Du Hoặc.
"Không phải anh lên xe ngựa rồi sao???"
Tần Cứu nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn qua.
Du Hoặc nâng cằm về phía anh: "Lên xe thì phát hiện thiếu mất một người nên đi xuống."
922 có chút lo lắng cho danh dự boss nhà bọn họ: "Cậu tới hồi nào vậy? Có nghe thấy bọn tôi nói chuyện không?"
Du Hoặc thu ánh mắt rồi nhìn sang anh ta, đáp: "Cũng một nửa."
"Mặc kệ nghe được bao nhiêu, đừng nói với người khác—" 922 mới dặn nửa đường thì nhớ tới ngay cả lời bình thường Du Hoặc cũng lười nói, chắc không đến nỗi bà tám đâu ha. Lại yên tâm tiếp, "Thôi bỏ đi.... tóm lại giờ boss theo bọn tôi về khu giám thị trước, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ tới chỗ nghỉ ngơi nhanh thôi. Cậu cứ đi lên xe trước đi."
Trên áo sơ mi hắn còn in hằn một mảng máu lớn, 021 xem đến chói mắt, cũng đỡ đỡ kính râm nhắc nhở nói: "Xe ngựa của thí sinh sắp đi rồi, chạy mau đi."
Ai ngờ Du Hoặc lại chẳng có ý định rời đi.
Ở đằng xa, vô vàn chiếc xe ngựa thí sinh đều đã lên dây, nối đuôi nhau rời khỏi địa điểm thi.
Du Hoặc nhìn thoáng qua bên kia, thu hồi ánh mắt.
"Tôi đi bên này." Hắn nói xong liền rảo bước.
Người này dáng cao chân dài, chớp mắt đã đi một quãng xa.
Ba vị giám thị dõi theo bóng dáng hắn, sửng sốt hai giây mới vội đuổi theo.
021 nói: "Không phải, sao anh đi cùng bọn tôi được, bọn tôi tính tới khu giám thị mà."
Du Hoặc dừng bước chân, xoay nửa người lại, giọng nói lãnh đạm: "Quan hệ không đứng đắn của các cô chỉ phạt một người thôi à?"
"Đúng vậy! Có phải chả công bằng chút nào hay không?"
922 theo bản năng trả lời
Ngay sau đó, thằng ngốc này liền khẩn cấp phanh xe lại: "Đệt con mẹ."
Ba vị giám thị đột nhiên hiểu rõ lời nói này.
922 với 154 cứ như bị sấm sét bổ 18 đường, kính râm của tiểu thư 021 rơi xuống đất luôn, bất kể lúc nào cũng có thể biểu diễn phi thăng ngay tại chỗ.
Kể một câu chuyện ma:
Có thần tiên hạ phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.