Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 17: Chia phòng

Mộc Tô Lý

06/06/2021

Người đàn ông đội mũ da dẫn đường là trưởng thôn, ông ta nói nơi này gọi là thôn Tra Tô, tổng cộng có mười tám hộ gia đình.

Thôn nằm gần với biên giới, năm đó rơi vào thời chiến loạn lạc, bà lão Hắc đi theo đám người Nga lưu lạc đến, cứ như vậy mà sống nhờ ở đây.

Chữ trên tấm bia kia là do bà ta khắc, nó có nghĩa là gì, đến cả trưởng thôn cũng không biết.

Mọi người đi theo ông, dọc theo con đường vương đầy bùn đất mà đi thẳng vào thôn.

Phía bên kia của con đường nhỏ là một con sông đã kết thành một tầng băng rất dày. Đằng xa đó là những căn nhà cao thấp đan xen với nhau, có vài căn là tường xi măng, một số vẫn còn lưu lại dấu vết của gạch xây, nhưng cho dù cấu trúc nó có như thế nào, mái nhà vẫn có màu đỏ sẫm giống hệt nhau.

''Không phải nói là có mười tám hộ sao?'' Vu Văn nhỏ giọng thì thầm, ''Nhìn mấy căn nhà đó đếm đi đếm lại chắc đã hơn mười tám rồi kia mà?''

Trưởng thôn tựa như không nghe thấy gì, quấn chặt quần áo cúi đầu đi về phía trước.

''Này, đừng đi nhanh như thế chứ, xin hỏi ông anh câu này đã!'' Ông Vu lúc này rồi vẫn không quên dùng thêm kính ngữ. Trưởng thôn bị ông kéo đến cả kinh, rốt cuộc cũng dừng bước chân, ậm ờ nói: ''Trước đây thì chắc chắn có hơn mười tám hộ, nhưng sau đó lại chết đi một ít, số người từ từ cũng theo đó mà thấp dần.''

Ông tuỳ tiện chỉ tay vào hai căn nhà: ''Giống như căn này, cả căn kia nữa, tất cả đều không có người ở.''

Ông Vu đang muốn gật đầu, liền nghe Du Hoặc không nóng không lạnh phán một câu: ''Nhìn không ra, tôi cảm thấy căn nhà nào cũng không có ai ở cả.''

Trưởng thôn sửng sốt: ''Sao cậu nói vậy?''

Du Hoặc: ''Tại yên tĩnh quá thôi.''

Hắn nói xong, tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ.

Tiếng bước chân hỗn loạn chợt dừng lại, sự yên tĩnh khác thường đột nhiên ập tới.

Thật sự là quá an tĩnh.

Rõ ràng đã vào sáng sớm, nhưng lại chẳng có âm thanh chuyện trò rôm rả, không có tiếng vang va chạm của nồi niêu xoong chảo, ngay cả tiếng đóng mở cửa cũng không.......

Cái gì cũng không có.

Mọi người nổi cả da gà da vịt lên, đồng thời trừng mắt nhìn trưởng thôn.

Trưởng thôn xấu hổ lộ ra chút sợ hãi. Ông do dự một lát, thở dài nói: ''Thật sự là có người ở, chẳng qua...... mọi người lại không dám ra khỏi cửa, có thể ngủ được đến bao lâu thì ngủ.''

''Tại sao không dám ra khỏi cửa? Có cái gì sao?''

Trưởng thôn liếc mắt một cái về phía xa xăm.

Mọi người đưa mắt nhìn theo. Ở đầu kia của con sông, có mấy căn nhà thấp với nhiều kiểu khác nhau. Ngay cả mái nhà cũng màu đen, gần như hợp thể với khu rừng phía sau nó.

Trưởng thôn tựa hồ sợ bị người nào nghe thấy, dùng âm thanh cực thấp lẳng lặng nói: ''Ban đêm không an toàn. Mấy người sống ở chỗ này nói, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, buổi tối đừng ra khỏi cửa, nghe thấy cái gì cũng đừng mở cửa.''

''Sao vậy?'' Mọi người vừa sợ vừa nghi hoặc.

Nhưng trưởng thôn không dám nói nữa, ông ta vội vàng vẫy vẫy tay, cúi đầu tiếp tục dẫn đường.

Mọi người tuy ngơ ngác hồi lâu, nhưng lại không dám hỏi nhiều.

''Đù má.''

Trên đường đi, Vu Văn đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, nói với Du Hoặc: ''Anh, nhìn mấy căn nhà kìa.''

Du Hoặc nhìn qua, mọi người nghe thế cũng nhìn theo.

Trên tầng hai của một căn nhà, có ai đó đứng sau bức màn lặng lẽ nhìn họ.

''Tự nhiên nhìn lên cửa sổ thấy nguyên cái bản mặt kia, doạ em sợ muốn tè ra quần.'' Vu Văn vuốt mặt nói.

Ngay sau đó bọn họ phát hiện, ở mấy căn nhà khác cũng có.

Trên tầng lầu của các căn nhà đều có ai đó núp sau tấm màn lặng lẽ nhìn bọn họ.

Trưởng thôn nói: ''Có khách tới, bọn họ cũng rất tò mò. Chỉ là bị doạ nhiều lần, không có dám ra.''



''Vậy bọn họ vẫn luôn ở trong nhà sao?'' Vu Văn kinh ngạc hỏi, ''Đói bụng thì phải làm sao? Không ăn không uống luôn à?''

''Chúng tôi ở đây mỗi nhà đều có tầng hầm, hầm trữ lương thực này nọ, có cả cầu thang đi xuống.'' Trưởng thôn luyên thuyên giải thích, ''Hơn nữa cũng không phải không ra ngoài, buổi chiều hoặc chạng vạng, mọi người sẽ ra sinh hoạt một chút. Nhưng trời tối thì lại vào nhà.''

''Ồ.''

''Rồi bà lão Hắc kia có cái gì?'' Du Hoặc hỏi.

Trưởng thôn im miệng không nói một lát, gật gật đầu lại nhẹ giọng nói: ''Tôi nghe nói mọi người tới là tìm bà ta làm việc?''

''Làm việc? Làm việc gì cơ?''

Nghe thấy chuyện liên quan đến mục đích của mình, mọi người đều dựng lỗ tai lên.

''Làm người chết sống lại đó!'' Mặt trưởng thôn chợt tự biến đổi thành xám xịt cùng sợ hãi, khẽ hạ giọng nói: ''Bà lão Hắc thích tâm sự cùng người chết, ví như may lại mấy cái xác đã tan xương nát thịt chẳng hạn.''

''.........''

Trưởng thôn: ''Người trong gia đình mất tích, có thể tìm bà ta để bà ta tính xem đã chết hay chưa, hoặc chết ở chỗ nào.''

''........''

Trưởng thôn doạ người đến cực kì hăng hái: ''Có đôi khi bả còn tự nhặt người về làm.''

Vu Văn bị doạ đến nhảy dựng: ''Nhặt người về là sao?''

''Giống như mấy năm trước.....'' Trưởng thôn chỉ vào cái chỗ đã kết băng nói: ''Trên đầu con sông này có một cô gái bị chết trôi đến đó, bà lão Hắc đã đem cái sọt tới, dọn dẹp rồi về.''

Trôi đến? Dọn dẹp?

Ông nội này có biết dùng từ không vậy, làm mọi người sợ chết khiếp.

Mấy người đàn ông suýt thì nôn, Vu Dao thì chân đã mềm nhũn.

Nhưng thật ra còn có Du Hoặc vẫn không có cảm xúc gì, nói: ''Nếu bà ta làm người chết sống lại, thì mấy người là người sống còn sợ cái quỷ gì?''

Trưởng thôn lắc đầu buồn bã nói: ''Cậu không biết đó thôi, haiz..... ở một đêm đi rồi biết.''

.

Rất nhanh, trưởng thôn đã mang bọn họ đi đến cuối con sông đóng băng, dẫm lên mặt băng dày mà qua bờ bên kia.

Mấy căn nhà xám xịt đã hiện trước mặt bọn họ.

Đến gần mới phát hiện, mấy căn nhà ở này đều là làm bằng đá, tường ngoài gập ghềnh. Bề mặt màu xám của đá được trang trí bằng những hoa văn lộn xộn bằng sơn trắng, cánh cửa được làm từ mấy nhánh cây khô, phủ vải nỉ lông rách nát.

Trong đó có một căn tương đối đặc biệt, trên bệ cửa sổ có những quả cầu pha lê cũ kĩ, cùng với vài.... món đồ màu trắng dã, nhìn tựa như mấy đốt xương tay người vậy.

Mọi người còn chưa kịp bước chân vào nhà, đã ngửi thấy một mùi khói, nồng nặc đến chóng mặt.

Trưởng thôn hận không thể cách xa căn nhà tám trượng.

''Đây là chỗ ở của bà lão Hắc.'' Ông duỗi đầu nhìn thoáng qua, nói: ''Bây giờ đã mấy giờ rồi?''

Mọi người thi nhau lấy điện thoại ra, lại phát hiện trên màn hình điện thoại biểu hiện thời gian là 23:13 tối, hiển nhiên nó bất đồng với nơi này.

Mọi người đang ngớ người ra, một giọng nói trầm thấp vang lên: ''6 giờ 55 phút.''

Họ quay đầu nhìn thì trông thấy, người nói chính là Tần Cứu.

Anh quơ quơ điện thoại của mình, nói: ''Vẫn còn thời gian, mọi người chuẩn bị tí đi.''

Trần Bân vẻ mặt kinh ngạc: ''Anh đẹp trai này thật lợi hại! Mỗi môn thi thời gian với hiện thực đều không giống nhau, tại sao điện thoại di động của anh vẫn đồng bộ được vậy?''

Tần Cứu lại cất điện thoại vào túi lần nữa, lười nhác nói: ''Thì bởi vì tôi là giám thị chứ sao.''



Trần Bân ''Ồ'' một tiếng trong khi sắp xếp lại túi của mình.

Hai giây sau, tay anh chàng vừa trượt một phát, chiếc túi liền rơi xuống đất.

''Ai?''

Tần Cứu không phản ứng anh ta, mà là từ túi lấy ra một tấm thẻ, nghiêng đầu nói với Du Hoặc: ''Tôi như thế này có được tính là giúp cậu một lần không nhỉ?''

Thẻ này là tấm mà Du Hoặc rút được trong đợt trước: ''Được quyền trợ giúp từ giám thị''.

Du Hoặc mặt vô cảm nhìn anh, sau đó rút lại tấm thẻ, lật một bên lại, đưa thẳng đến chóp mũi Tần Cứu giận dỗi nói: ''Phiền anh nhận lại giùm cho, trợ giúp thừa rồi, biết chữ thừa nghĩa là gì không?''

Tần Cứu cười như không cười: ''Không biết rõ lắm.''

Cười cái đít.

Du Hoặc nhăn mặt nói: ''Cút đi tra từ điển đi.''

Thí sinh không đeo đồng hồ, hỏi giám thị thời gian, thế thì tính là trợ giúp sao? Đương nhiên không tính, chuyện này giống như là cùng kéo giám thị đi WC vậy thôi, đây là trách nhiệm công việc.

Tấm thẻ đương nhiên không báo là đã qua sử dụng, Tần Cứu nửa thật nửa giả mà nói 'Thật tiếc quá đi', lại cất thẻ vào túi.

Trưởng thôn mờ mịt mà đứng trong chốc lát mới hoàn hồn, nhắc nhở mọi người: ''Bà lão Hắc 7:30 sáng mỗi ngày rời giường, cánh cửa kia sẽ không mở cho đến lúc đó. Tôi đưa mọi người đi tới chỗ ở trước.''

.

Ngoại trừ gian phòng của bà lão Hắc ở bên ngoài, bên cạnh vẫn còn có bốn phòng trống.

Mỗi phòng đều rất nhỏ, bên trong được phủ chăn dệt kim cũ, chỉ có một phòng ngủ, một giường, nhìn trông như một chiếc xe ngựa vậy.

Trưởng thôn nói: ''Mọi người chịu khó ở đây nhé.''

Trần Bân cùng Lương Nguyên Hạo mới gia nhập đương nhiên ở một phòng, Vu Dao là phụ nữ đương nhiên ở cùng những người khác không tiện, nên cô được đặc quyền một phòng riêng.

Còn lại Vu Văn, ông Vu, Mike, Du Hoặc, cả Tần Cứu, đồng thời cũng còn hai phòng.

Du Hoặc nghĩ nghĩ, hỏi Tần Cứu: ''Ở đây không có biệt thự cho giám thị ở sao?''

Tần Cứu: ''Nhờ phúc của cậu mà các giám thị phải tự giám sát quá trình thi, còn không có nhà để ở. Đã vậy còn phải ở chui trong cái chỗ chật hẹp, dơ bẩn này.''

Du Hoặc làm bộ không nghe thấy, nghiêm mặt nói với trưởng thôn: ''Ông xem mà làm đi.''

Vu Văn nói: ''Nếu không thì để em, ông già với anh ba người một phòng đi, đều là người một nhà mà!''

Mike liếc nhìn Tần Cứu một cái, cho dù có chết cũng không ở.

Ai nhìn giám thị cũng đều sợ, đếm tới đếm lui...... chỉ có Du Hoặc là không sợ.

.

Hai phút sau, mọi người cẩn thận nhìn Du Hoặc cùng Tần Cứu đi vào một phòng.

Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc.

''Hiện tại là 7:00 Bắc Kinh, kì thi chính thức bắt đầu.''

''Đợt kiểm tra đầu tiên, thi nghe.''

''Nguyên văn bài thi nghe sẽ bắt đầu phát sau 30 phút nữa, mỗi câu hỏi sẽ chỉ được phát hai lần, hi vọng các thí sinh sẽ trả lời một cách cẩn thận.''

''Ngoài ra, nghiêm cấm thí sinh phát triển mối quan hệ không đứng đắn với giám thị, xin mời phân chia phòng thêm một lần nữa."

Mọi người: ''????''

Du Hoặc: ''........''

Chắc hệ thống không muốn sống nữa rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thi Đại Học Toàn Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook