Chương 42: Chuyện cũ trong nhật ký
Mộc Tô Lý
06/06/2021
Cảnh tượng trong phòng tạm giam này không có những người khác, cũng không có giám thị A nào đứng trước mặt anh.
Tần Cứu đánh một vòng dọc theo lưới bảo vệ.
Ở xa bên ngoài khu phế tích vẫn là rừng phòng hộ, những cành cây vừa cao vừa khô chỉa thẳng lên giữa không trung, thỉnh thoảng có những con chim từ đâu bay tới tụ thành bầy mà bay vào cánh rừng.
Mà ở phía bên kia, cùng một khoảng cách nhưng lại có sương mù cuồn cuộn, mơ hồ còn có vết tích của khói thuốc súng nữa.
Làm giám thị nên Tần Cứu đối với mấy phòng tạm giam này là quá hiểu rồi.
Trong đây sẽ cho người ta được cảm nhận cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời của mình, những trải nghiệm kinh khủng đó sẽ được lặp đi lặp lại.
Lúc trước anh đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì đã có hàng ngàn thí sinh từng tè dầm trong cái phòng giam này, ngay cả khi đã thành giám thị nhưng bọn 154 vẫn luôn kính trọng nơi đây.
Nhưng hiện tại anh đột nhiên cảm thấy đó như là mấy lời tán gẫu vậy.
Một vòng khu phế tích, một mảnh rừng, bao gồm cả khung cảnh yên tĩnh này thì rốt cuộc có chỗ nào đáng "sợ" cơ chứ?
Đương nhiên, "sợ" ở đây được mở rộng để bao quát nhiều hàm nghĩa.
Mà khi anh đứng ở nơi này, nhìn thấy đống đổ nát thậm chí cả cánh rừng chắn gió kia thực sự nổi một ít cảm giác yên tĩnh, như thể..... thật khó để vui lên được. Nhưng điều này còn kém xa với "sợ".
Có lần anh còn nghĩ rằng nơi này không có bất kì liên quan gì đến mình.
Trước đó, anh vẫn luôn cho rằng nếu bản thân có bước vào phòng tạm giam thì sẽ nhìn thấy mọi thứ trống rỗng, hoặc là hình dạng ban đầu của căn phòng.
Nhưng bây giờ nó đã trở thành một một ý vị sâu xa rồi.
Đến tột cùng vị giám thị A kia đã làm cái gì mà lại đem cảnh tượng này đến phòng tạm giam để hù doạ anh?
Tần Cứu định tìm xem liệu còn vết tích nào lưu lại ở khu phế tích này không.
Loay hoay hai mươi phút vẫn không thu hoạch được gì.
Đây hẳn có liên quan đến kí ức của anh, anh chỉ nhớ được một phần xong lại quên mất, nội dung trong phòng tạm giam này không nhiều, hầu hết đều dựa trên cơ sở nghệ thuật xử lí của tiềm thức.
.
Tầng hai của thuyền giám thị.
Thừa dịp Du Hoặc bị nhốt lại, 922 chuồn ra từ trong phòng, chui xuống phòng bếp dưới lầu tiếp tục chiên thịt gà hun khói và sườn cừu.
Thẳng đến khi một mặt ửng màu vàng cháy, phồng lên một lớp da giòn, mùi hương toả đầy khoang thuyền, 922 mới từ đả kích "tóm được sếp lớn" khôi phục lại bình thường.
Anh ta ngồi xổm xuống tìm một cái dĩa sạch sẽ dưới tủ gỗ, vừa ngẩng đầu liền thấy 078 thẳng mũi tiến vào, nói: "Đi theo giám thị như mấy cậu quả thật không tồi tí nào, các món ăn đều khác nhau, bởi trách không được 021 chọn tổ này nhỉ, trước kia có phải hai người cũng từng hợp tác chung không?"
"Muốn ăn thì rửa dĩa trước đi." 922 dọn ra bốn cái dĩa ăn đưa cho hắn ta: "021 được chọn à? Sẽ không phải là đến xem bọn tôi tự tay nhốt boss lại chứ......"
"Chưa đến mức đó đâu? Ai lại có thể ngờ được anh ấy vi phạm quy định đúng không! Có khả năng là để cho giám thị 001 đã ghiền thôi đúng không?" 078 nói: "Dù sao lúc hệ thống tuyển mấy tổ vào phòng thi, trong khi tôi đang do dự thì chị ta đã quyết định xong rồi! Có điều cái tính quyết đoán của vị tiểu thư này vẫn luôn có là được."
922 "Ừ" một tiếng, lấy thịt gà và sườn cừu chia lên mấy dĩa ăn sạch sẽ: "Vậy tiểu thư quyết đoán của anh đâu? Kêu chị ấy ăn cơm được rồi đó."
"Đang ngồi ở phòng điều khiển." 078 nói.
922 sửng sốt: "Ngồi ở đó làm gì?"
"Dán mắt vào đấy." 078 so với anh ta còn ngây ngẩn hơn: "Các anh nhốt xong rồi không cần theo dõi nữa sao."
"Không đáng xem." 922 lắc đầu nói.
Nói vậy đã rất khéo léo rồi, thực tế thì bọn họ không thấy.
Mỗi chỗ ở của giám thị đều có một gian phòng điều khiển, trong phòng điều khiển có vài cái màn hình đối chiếu với phòng tạm giam. Thí sinh trong phòng giam gặp phải cái gì đều sẽ hiện lên màn hình.
Cũng chả có quy định cứng nhắc nào bắt giám thị phải dán mặt vào suốt cả quá trình.
Không có cái quy định cứng nhắc này, nhưng mặt khác các tổ giám thị nơi đó phải tương đương như "cần trông coi", còn đối với Tần Cứu ở chỗ này thì là cân bằng "làm cảnh".
Phòng điều khiển sẽ bị khoá, không một bóng người. Hoặc là dứt khoát tất cả các máy theo dõi đều bị tắt.
Lần này hai tổ giám thị nhập lại làm một mà mỗi người lại có thói quen riêng khác nhau.
922 cũng không ngăn lại, chỉ nói: "Hai người nói gì cơ, luân phiên nhau ăn à? Hay anh định đem cái này đến phòng điều khiển ăn cùng cô ấy hả? Hiện tại đồ chiên còn khá giòn, lạnh rồi thì không thể ăn, còn nóng đó."
"Tôi bưng qua cho chị ấy, chị ta vẫn luôn như thế mãi." 078 nói: "Tôi sẽ không vào trong đó ăn đâu, dạ dày tôi nông lắm, sợ sau khi vào trong đó nhìn thấy mấy vệt máu thì không kiềm được mà nôn ra mất. Mà cậu với 154 xác định không muốn tới xem thật à?"
922 bưng dĩa, trong đầu đang chiến đấu dữ dội.
Thực ra, anh ta kỳ thật rất tò mò muốn biết boss nhà mình khi tiến vào phòng tạm giam sẽ gặp cái gì.
Nhưng cuối cùng, mong muốn sống sót đã đánh bại sự tò mò.
Anh ta lắc đầu nói: "Bỏ đi bỏ đi, tôi kêu 154 đến ăn thịt."
.
Theo thói quen của nhóm số 009, 078 và 021 thực hiện chế độ thay ca, buổi sáng 021 sẽ giám sát trong phòng điều khiển, buổi chiều thì tới phiên 078.
Cho nên lúc này 078 vẫn chưa thấy qua hai vị trong phòng tạm giam trông như thế nào.
"Tiểu thư quyết đoán, bữa tối của ngài đây." 078 đẩy của đi vào liền có chút sửng sốt: "Chị đứng làm gì thế?"
021 đang đứng cạnh bàn điều khiển nghe vậy quay đầu nói: "Ngồi lâu ảnh hưởng vóc dáng."
078: "......" lạy luôn.
021 tạm thời không nhiều lời với cái đề tài này: "Cậu mới kêu tôi cái gì đó?"
"Thưa tiểu thư quyết đoán, đây là 922 lấy cho, tôi cảm thấy rất thích hợp." 078 đặt dĩa lên mặt bàn: "922 chiên thịt gà, còn tôi thì chần ít rau dưa cho chị. Vậy chị....định đứng ăn à?"
021 kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Lúc này nàng cúi đầu tháo kính râm ra, đôi mắt thật xinh đẹp và sắc bén. Nàng xẻ ra một miếng thịt gà, đang định ăn lại nhướng mắt về phía 078: "Cậu không đi ăn cơm à? Chả lẽ còn đứng đây đợi tôi ăn xong rồi dọn dĩa luôn hả?"
078 không phải mới ngày đầu quen biết nàng, cách nói chuyện của nàng đã sớm thành thói quen với mình nên cũng chả thấy tức giận, hắn ta nói: "Ăn chứ, vừa định đi ăn đây. Tôi chỉ là muốn nhìn chút phòng tạm giam thế nào thôi, tôi cực kì tò mò 001 sẽ ở phòng giam......"
Hắn ta vừa nói vừa di chuyển đầu, liền thấy màn hình theo dõi sáng lên một mảng.
Góc nhìn giám sát là một góc nghiêng phương chụp ở góc độ cao, kia hẳn là một khu phế tích, Tần Cứu dựa vào một thanh kim loại khá sạch sẽ ở đâu đó để...... đọc sách.
078: "......"
Hắn ta xém nữa là nhoài người lên màn hình để xác nhận đi xác nhận lại rồi.
Thật sự là đang đọc sách........ hay chỉ là nhìn nhìn bìa của quyển sách đó thôi.
Ai mà biết được?
Nói chung, một phòng tạm giam nên có gà bay chó sủa hoặc hô to gọi nhỏ nhưng nơi này một mực không có.
078 nửa ngày nghẹn ra một câu: "Con mẹ nó này là đến uống trà chiều à...."
021 chậm rãi nhai nuốt một miếng thịt gà, đầu cũng không ngẩng mà "Hừ" một tiếng.
"Còn vị kia đâu?" 078 lại hỏi: "Thế nào mà chỉ có một cái màn hình sáng lên?"
Tiểu thư 021 cực kì chú ý đến nhưng không nói, ngón tay đỏ thẫm của nàng chọc vào góc dưới bên phải ý bảo với 078 là vị còn lại ở đó.
078 lại nhoài người lên màn hình.
Hắn ta cảm thấy hình như bản thân bị mù, chỗ đó rõ ràng đen thui cái gì cũng không có.
"Tình huống của vị này là sao vậy? Sợ bóng tối à?"
021 không nhiều lời, trực tiếp mở lên chế độ nhìn đêm.
Cuối cùng 078 cũng thấy được cảnh tượng trong căn phòng kín, vị này...... vốn là thí sinh bị nhốt lại đang nằm trên bàn ngủ ngon lành, ngủ say đến mức còn nghe thấy cả tiếng hô hấp đều đều.
078: "......"
Một người đọc sách, một người thì ngủ, việc giam cầm này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Đây là làm nhục giám thị đồng thời làm nhục luôn hệ thống hay sao?
"Bỏ đi, tôi đi ăn cơm...."
Hắn ta còn sống nên vẫn biết đói bụng, quay đầu đi đến nhà ăn.
Phòng điều khiển lần nữa lại trở nên an tĩnh, 021 nuốt rau dưa xuống, rốt cuộc nâng mắt lên, tròng mắt xinh đẹp không chuyển động mà nhìn chằm chằm màn hình.
.
Năm phút sau, ba vị giám thị ngồi ăn sườn cừu trong bếp, 021 lên đến nơi.
"Máy giám sát hỏng rồi." Nàng bưng dĩa cơm cùng ly nước, chớp chớp mắt có chút vô tội.
078 nuốt xuống miếng thịt ngon ơ: "Hả? Sao lại đột nhiên hư? Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?"
021 nói: "Tôi không cẩn thận đụng ngã ly nước, nước bắn tung toé lên bàn điều khiển, lúc lau lại không chú ý nên có thể đã vô tình nhấn vào nút nguồn điện hay cái gì đó."
"Vậy làm sao bây giờ?" 078 nói: "Hay là báo cho hệ thống đi?"
021 có chút không tình nguyện.
Này cũng là bình thường thôi, giám thị nào mà vui nổi khi gây chuyện với hệ thống chứ.
922 phun ra mấy cục xương, giải vây nói: "Đang trôi nổi trên biển mà các anh em, báo cái gì mà báo. Máy theo dõi nhìn không được nữa cũng có sao đâu, vả lại khu vực giam cầm là nơi duy nhất hệ thống thả tự do, với phòng giam giữ cũng đủ cho các thí sinh rồi, còn có quy tắc**. Tổ chúng tôi có bao giờ ngồi giám sát đâu, anh xem nút đỏ cũng có sáng lên đâu.''
078 ban đầu còn tưởng phải giằng co một chút, nhưng cái thể loại đọc sách với ngủ thì giám sát cũng chả có gì để xem.
Xem lâu quá dễ bị tích tụ bực bội gây bại não.
Vì thế hắn ta đặt mông ngồi xuống, chịu khuất phục trước sức hấp dẫn phả ra từ chỗ chiên sườn cừu.
Không thể giám sát, 078 cùng 021 liền gia nhập đội ăn no tám chuyện.
Bọn họ đốt lò sưởi, một bên nói chuyện phiếm một bên nhìn chằm chằm vào thời gian trên tường, chỉ mong có thể đưa ôn thần đi sớm một chút.
.
Dưới đáy thuyền trong phòng giam số 2, Tần Cứu lại lật qua một tờ.
Thứ anh đang xem không phải sách mà là nhật ký đi thi của Triệu Văn Đồ đưa cho.
Cuốn nhật ký này anh vẫn luôn mang theo bên mình, thẳng đến hôm nay mới lật ra xem những nội dung đầu tiên, bởi vì phòng tạm giam là khu vực đặc thù.
Toàn bộ hệ thống kiểm tra chỉ có nơi này trang bị máy giám sát.
Nói cách khác, các khu vực khác bao gồm nơi sinh hoạt của giám thị, phòng thi, chỗ nghỉ ngơi, không nơi nào mà không có sự xuất hiện của hệ thống. Tóm lại là có thể biết trước mỗi người đang làm gì.
Chỉ có phòng tạm giam ngoại lệ.
Tuân theo quy tắc sớm nhất, nơi này không có đôi mắt tàng hình của hệ thống, chỉ có sự hiện diện của các camera.
Tắt nó đi thì phòng tạm giam sẽ là khu vực riêng tư nhất.
Tuy nhiên việc ra vào phòng giam giữ vẫn bị hạn chế.
Chỉ có thí sinh vi phạm quy chế mới được vào. Và cũng chỉ có giám thị đưa thí sinh vi phạm ra vô mới có thể tiến vào.
.
Tại nơi có thời gian riêng tư hiếm hoi này, Tần Cứu đã lật qua nửa cuốn nhật ký.
Bài kiểm tra nào mà có mặt Triệu Văn Đồ tham dự thì người nào từng đụng mặt hắn ra đều được ghi chép kỹ càng.
Tần Cứu thấy được tên của mình trong đó......
Cũng thấy sự xuất hiện của giám thị A.
Ngày thứ hai thi môn toán
Trời mưa
Hôm qua tôi đã phát điên rồi, nhưng ngay cả khi tôi bình tĩnh lại rồi vẫn thể không hiểu được. Tôi đã tạo ra cái nghiệp gì mà lại bị kéo đến thi loại bài kiểm tra như này (tôi chia tay bạn gái cũ trong hoà bình chứ không phải loại khốn nạn).
Tôi thà tự nguyện bỏ học rồi thi đi thi lại kỳ thi đại học trong mười năm cũng không muốn làm cái bài kiểm tra chết tiệt này! Ít nhất lúc thi đại học không làm được đề toán thì sẽ không bị thiêu chết.
Ờ, tính ra cũng có chút chuyện tốt. Trong đội có một thanh niên rất gan lì tên là Tần Cứu. Ngày hôm qua có thể sống sót toàn dựa vào anh ấy.
Nhưng cậu luôn bước trên bờ vực vi phạm, làm tôi có chút hoảng sợ. Cũng không phải, là toàn đội hoảng sợ, ngoại trừ anh ta.
Hy vọng anh sẽ luôn an toàn, vạn lần an ổn. (thật đáng sợ khi quỳ trước mặt, nên tôi phải quỳ đi quỳ lại trong quyển nhật ký, bịch.)
Hiện tại là 10 giờ đêm, chúc cả đội một đêm yên lành, ngủ ngon.
Ngày thứ ba thi môn toán
Trời mưa
Hôm nay thật sự rất chấn động, có một đồng đội xém nữa là bị kéo đi thiêu chết, kết quả Tần Cứu đi đốt ngược lại con quái vật kia (làm sao anh ấy dám nhỉ.....).
Nói thật, lúc ấy trông rất sảng khoái, cảm giác như nghìn cân treo sợi tóc cải tử hồi sinh vậy.
Sau đó Tần Cứu đã bị bắt đi (đây là hy vọng duy nhất của toàn đội đó!).
Phải, trong cái bài kiểm tra sốt ruột này thế mà con mẹ nó lại cho anh ta một giám thị, sống rồi. Tóm lại, giám thị A mang thanh niên vi phạm quy chế là Tần Cứu đi, điều lo lắng ở đây là anh ấy ngay cả một chút cũng không nghiêm túc được, còn quay sang trêu ghẹo giám thị nữa chứ.
Tái bút: Mẹ nó giám thị A trẻ tuổi quá, tôi nghĩ cũng không nhỏ hơn tôi bao nhiêu, còn nhỏ tuổi hơn Tần Cứu một, hai tuổi gì đó nữa? Cái đó là hào quang của người ta đấy. Vừa tới không nói lời nào làm ai cũng không dám cử động (có lẽ bởi vì hắn là giám thị nên mọi người không dám động đậy, ngoại trừ Tần Cứu.)
Nghe nói thí sinh vi phạm bị xử phạt bằng cách giam lại. Tần Cứu nói hình thức cơ bản của phòng tạm giam có thể là nhốt thí sinh ngồi lặng lẽ trong đó, cái nào cũng chán ngắt. (tôi thế nào lại thấy này chả đáng tin tẹo nào vậy nhỉ? Ngồi an tĩnh trong đó thì có gì đáng sợ?)
Nói chung là vẫn hy vọng anh ấy an toàn, bài kiểm tra này tầm mười hai ngày lận.
Hiện tại là 9 giờ rưỡi đêm, anh Tần vạn tuế, mong ngày mai đừng thấy lửa nữa, chúc bản thân có một giấc mộng đẹp.
Ngày thứ tư thi toán
Tạnh mưa
Hôm nay xém chút nữa là để chết mất một bé gái, con bé chỉ mới sáu tuổi đã bị kéo tới nơi ghê tởm này để làm cái bài kiểm chết tiệt, thứ cặn bã.
Cô bé móc ra một viên đường đưa cho anh Tần, anh Tần giúp nhóc làm đề thi đi trên lễ đường.
Nhưng kết quả lại không nằm trong tầm kiểm soát, lễ đường bị sụp, cho nên anh Tần lại bị giám thị bắt đi.
Hôm nay giám thị A vẫn lạnh tanh, tuy nhiên sắc mặt có chút xấu (rồi xong, với sự ảnh hưởng của anh Tần đây, làm tôi khẩn trương đến nổi không đứng dậy được, không biết này là điềm tốt hay điềm xấu nữa.)
Tôi thắc mắc đã thế này hai lần rồi, vị giám thị A với Tần Cứu muốn cùng nhau vào sổ đen rồi.
Tái bút: Dựa trên trực giác của một sinh viên quốc phòng như tôi, vị giám thị này có phải đã từng đi bộ đội đúng không? Hay ít nhất đã có kinh nghiệm nào tương tự như vậy. Không phải cùng Tần Cứu đồng hành hết nửa chặng đường rồi sao? Vậy cớ gì lại cấp bách.....
Đáng sợ nhất chính là anh Tần nói rằng lần sau bị giam xong anh sẽ kiếm gì đó cho giám thị (vì anh không thấy được tôi gọi nó là cái chết trong quyển nhật ký của mình). Ừm........ không nhìn ra biểu cảm là thật hay giả, dù sao lúc nào anh cũng nói chuyện như vậy.
Hay là anh buồn đến điên rồi?
Hiện tại là 10 giờ đêm mất rồi, ngủ ngon nhé.
Ngày thứ năm thi toán
Trời lạnh
Trời ơi, chúng tôi kiểm tra xong rồi......
Chỉ là lúc ra khỏi phòng thi, anh Tần đã bị giám thị mang đi ngay.
Nhất thời không biết phải lo lắng cho việc nào nữa.
Bỏ đi, chúc tôi trận tiếp theo có thể thi cùng với anh Tần nữa.
Tần Cứu đánh một vòng dọc theo lưới bảo vệ.
Ở xa bên ngoài khu phế tích vẫn là rừng phòng hộ, những cành cây vừa cao vừa khô chỉa thẳng lên giữa không trung, thỉnh thoảng có những con chim từ đâu bay tới tụ thành bầy mà bay vào cánh rừng.
Mà ở phía bên kia, cùng một khoảng cách nhưng lại có sương mù cuồn cuộn, mơ hồ còn có vết tích của khói thuốc súng nữa.
Làm giám thị nên Tần Cứu đối với mấy phòng tạm giam này là quá hiểu rồi.
Trong đây sẽ cho người ta được cảm nhận cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời của mình, những trải nghiệm kinh khủng đó sẽ được lặp đi lặp lại.
Lúc trước anh đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì đã có hàng ngàn thí sinh từng tè dầm trong cái phòng giam này, ngay cả khi đã thành giám thị nhưng bọn 154 vẫn luôn kính trọng nơi đây.
Nhưng hiện tại anh đột nhiên cảm thấy đó như là mấy lời tán gẫu vậy.
Một vòng khu phế tích, một mảnh rừng, bao gồm cả khung cảnh yên tĩnh này thì rốt cuộc có chỗ nào đáng "sợ" cơ chứ?
Đương nhiên, "sợ" ở đây được mở rộng để bao quát nhiều hàm nghĩa.
Mà khi anh đứng ở nơi này, nhìn thấy đống đổ nát thậm chí cả cánh rừng chắn gió kia thực sự nổi một ít cảm giác yên tĩnh, như thể..... thật khó để vui lên được. Nhưng điều này còn kém xa với "sợ".
Có lần anh còn nghĩ rằng nơi này không có bất kì liên quan gì đến mình.
Trước đó, anh vẫn luôn cho rằng nếu bản thân có bước vào phòng tạm giam thì sẽ nhìn thấy mọi thứ trống rỗng, hoặc là hình dạng ban đầu của căn phòng.
Nhưng bây giờ nó đã trở thành một một ý vị sâu xa rồi.
Đến tột cùng vị giám thị A kia đã làm cái gì mà lại đem cảnh tượng này đến phòng tạm giam để hù doạ anh?
Tần Cứu định tìm xem liệu còn vết tích nào lưu lại ở khu phế tích này không.
Loay hoay hai mươi phút vẫn không thu hoạch được gì.
Đây hẳn có liên quan đến kí ức của anh, anh chỉ nhớ được một phần xong lại quên mất, nội dung trong phòng tạm giam này không nhiều, hầu hết đều dựa trên cơ sở nghệ thuật xử lí của tiềm thức.
.
Tầng hai của thuyền giám thị.
Thừa dịp Du Hoặc bị nhốt lại, 922 chuồn ra từ trong phòng, chui xuống phòng bếp dưới lầu tiếp tục chiên thịt gà hun khói và sườn cừu.
Thẳng đến khi một mặt ửng màu vàng cháy, phồng lên một lớp da giòn, mùi hương toả đầy khoang thuyền, 922 mới từ đả kích "tóm được sếp lớn" khôi phục lại bình thường.
Anh ta ngồi xổm xuống tìm một cái dĩa sạch sẽ dưới tủ gỗ, vừa ngẩng đầu liền thấy 078 thẳng mũi tiến vào, nói: "Đi theo giám thị như mấy cậu quả thật không tồi tí nào, các món ăn đều khác nhau, bởi trách không được 021 chọn tổ này nhỉ, trước kia có phải hai người cũng từng hợp tác chung không?"
"Muốn ăn thì rửa dĩa trước đi." 922 dọn ra bốn cái dĩa ăn đưa cho hắn ta: "021 được chọn à? Sẽ không phải là đến xem bọn tôi tự tay nhốt boss lại chứ......"
"Chưa đến mức đó đâu? Ai lại có thể ngờ được anh ấy vi phạm quy định đúng không! Có khả năng là để cho giám thị 001 đã ghiền thôi đúng không?" 078 nói: "Dù sao lúc hệ thống tuyển mấy tổ vào phòng thi, trong khi tôi đang do dự thì chị ta đã quyết định xong rồi! Có điều cái tính quyết đoán của vị tiểu thư này vẫn luôn có là được."
922 "Ừ" một tiếng, lấy thịt gà và sườn cừu chia lên mấy dĩa ăn sạch sẽ: "Vậy tiểu thư quyết đoán của anh đâu? Kêu chị ấy ăn cơm được rồi đó."
"Đang ngồi ở phòng điều khiển." 078 nói.
922 sửng sốt: "Ngồi ở đó làm gì?"
"Dán mắt vào đấy." 078 so với anh ta còn ngây ngẩn hơn: "Các anh nhốt xong rồi không cần theo dõi nữa sao."
"Không đáng xem." 922 lắc đầu nói.
Nói vậy đã rất khéo léo rồi, thực tế thì bọn họ không thấy.
Mỗi chỗ ở của giám thị đều có một gian phòng điều khiển, trong phòng điều khiển có vài cái màn hình đối chiếu với phòng tạm giam. Thí sinh trong phòng giam gặp phải cái gì đều sẽ hiện lên màn hình.
Cũng chả có quy định cứng nhắc nào bắt giám thị phải dán mặt vào suốt cả quá trình.
Không có cái quy định cứng nhắc này, nhưng mặt khác các tổ giám thị nơi đó phải tương đương như "cần trông coi", còn đối với Tần Cứu ở chỗ này thì là cân bằng "làm cảnh".
Phòng điều khiển sẽ bị khoá, không một bóng người. Hoặc là dứt khoát tất cả các máy theo dõi đều bị tắt.
Lần này hai tổ giám thị nhập lại làm một mà mỗi người lại có thói quen riêng khác nhau.
922 cũng không ngăn lại, chỉ nói: "Hai người nói gì cơ, luân phiên nhau ăn à? Hay anh định đem cái này đến phòng điều khiển ăn cùng cô ấy hả? Hiện tại đồ chiên còn khá giòn, lạnh rồi thì không thể ăn, còn nóng đó."
"Tôi bưng qua cho chị ấy, chị ta vẫn luôn như thế mãi." 078 nói: "Tôi sẽ không vào trong đó ăn đâu, dạ dày tôi nông lắm, sợ sau khi vào trong đó nhìn thấy mấy vệt máu thì không kiềm được mà nôn ra mất. Mà cậu với 154 xác định không muốn tới xem thật à?"
922 bưng dĩa, trong đầu đang chiến đấu dữ dội.
Thực ra, anh ta kỳ thật rất tò mò muốn biết boss nhà mình khi tiến vào phòng tạm giam sẽ gặp cái gì.
Nhưng cuối cùng, mong muốn sống sót đã đánh bại sự tò mò.
Anh ta lắc đầu nói: "Bỏ đi bỏ đi, tôi kêu 154 đến ăn thịt."
.
Theo thói quen của nhóm số 009, 078 và 021 thực hiện chế độ thay ca, buổi sáng 021 sẽ giám sát trong phòng điều khiển, buổi chiều thì tới phiên 078.
Cho nên lúc này 078 vẫn chưa thấy qua hai vị trong phòng tạm giam trông như thế nào.
"Tiểu thư quyết đoán, bữa tối của ngài đây." 078 đẩy của đi vào liền có chút sửng sốt: "Chị đứng làm gì thế?"
021 đang đứng cạnh bàn điều khiển nghe vậy quay đầu nói: "Ngồi lâu ảnh hưởng vóc dáng."
078: "......" lạy luôn.
021 tạm thời không nhiều lời với cái đề tài này: "Cậu mới kêu tôi cái gì đó?"
"Thưa tiểu thư quyết đoán, đây là 922 lấy cho, tôi cảm thấy rất thích hợp." 078 đặt dĩa lên mặt bàn: "922 chiên thịt gà, còn tôi thì chần ít rau dưa cho chị. Vậy chị....định đứng ăn à?"
021 kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Lúc này nàng cúi đầu tháo kính râm ra, đôi mắt thật xinh đẹp và sắc bén. Nàng xẻ ra một miếng thịt gà, đang định ăn lại nhướng mắt về phía 078: "Cậu không đi ăn cơm à? Chả lẽ còn đứng đây đợi tôi ăn xong rồi dọn dĩa luôn hả?"
078 không phải mới ngày đầu quen biết nàng, cách nói chuyện của nàng đã sớm thành thói quen với mình nên cũng chả thấy tức giận, hắn ta nói: "Ăn chứ, vừa định đi ăn đây. Tôi chỉ là muốn nhìn chút phòng tạm giam thế nào thôi, tôi cực kì tò mò 001 sẽ ở phòng giam......"
Hắn ta vừa nói vừa di chuyển đầu, liền thấy màn hình theo dõi sáng lên một mảng.
Góc nhìn giám sát là một góc nghiêng phương chụp ở góc độ cao, kia hẳn là một khu phế tích, Tần Cứu dựa vào một thanh kim loại khá sạch sẽ ở đâu đó để...... đọc sách.
078: "......"
Hắn ta xém nữa là nhoài người lên màn hình để xác nhận đi xác nhận lại rồi.
Thật sự là đang đọc sách........ hay chỉ là nhìn nhìn bìa của quyển sách đó thôi.
Ai mà biết được?
Nói chung, một phòng tạm giam nên có gà bay chó sủa hoặc hô to gọi nhỏ nhưng nơi này một mực không có.
078 nửa ngày nghẹn ra một câu: "Con mẹ nó này là đến uống trà chiều à...."
021 chậm rãi nhai nuốt một miếng thịt gà, đầu cũng không ngẩng mà "Hừ" một tiếng.
"Còn vị kia đâu?" 078 lại hỏi: "Thế nào mà chỉ có một cái màn hình sáng lên?"
Tiểu thư 021 cực kì chú ý đến nhưng không nói, ngón tay đỏ thẫm của nàng chọc vào góc dưới bên phải ý bảo với 078 là vị còn lại ở đó.
078 lại nhoài người lên màn hình.
Hắn ta cảm thấy hình như bản thân bị mù, chỗ đó rõ ràng đen thui cái gì cũng không có.
"Tình huống của vị này là sao vậy? Sợ bóng tối à?"
021 không nhiều lời, trực tiếp mở lên chế độ nhìn đêm.
Cuối cùng 078 cũng thấy được cảnh tượng trong căn phòng kín, vị này...... vốn là thí sinh bị nhốt lại đang nằm trên bàn ngủ ngon lành, ngủ say đến mức còn nghe thấy cả tiếng hô hấp đều đều.
078: "......"
Một người đọc sách, một người thì ngủ, việc giam cầm này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Đây là làm nhục giám thị đồng thời làm nhục luôn hệ thống hay sao?
"Bỏ đi, tôi đi ăn cơm...."
Hắn ta còn sống nên vẫn biết đói bụng, quay đầu đi đến nhà ăn.
Phòng điều khiển lần nữa lại trở nên an tĩnh, 021 nuốt rau dưa xuống, rốt cuộc nâng mắt lên, tròng mắt xinh đẹp không chuyển động mà nhìn chằm chằm màn hình.
.
Năm phút sau, ba vị giám thị ngồi ăn sườn cừu trong bếp, 021 lên đến nơi.
"Máy giám sát hỏng rồi." Nàng bưng dĩa cơm cùng ly nước, chớp chớp mắt có chút vô tội.
078 nuốt xuống miếng thịt ngon ơ: "Hả? Sao lại đột nhiên hư? Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?"
021 nói: "Tôi không cẩn thận đụng ngã ly nước, nước bắn tung toé lên bàn điều khiển, lúc lau lại không chú ý nên có thể đã vô tình nhấn vào nút nguồn điện hay cái gì đó."
"Vậy làm sao bây giờ?" 078 nói: "Hay là báo cho hệ thống đi?"
021 có chút không tình nguyện.
Này cũng là bình thường thôi, giám thị nào mà vui nổi khi gây chuyện với hệ thống chứ.
922 phun ra mấy cục xương, giải vây nói: "Đang trôi nổi trên biển mà các anh em, báo cái gì mà báo. Máy theo dõi nhìn không được nữa cũng có sao đâu, vả lại khu vực giam cầm là nơi duy nhất hệ thống thả tự do, với phòng giam giữ cũng đủ cho các thí sinh rồi, còn có quy tắc**. Tổ chúng tôi có bao giờ ngồi giám sát đâu, anh xem nút đỏ cũng có sáng lên đâu.''
078 ban đầu còn tưởng phải giằng co một chút, nhưng cái thể loại đọc sách với ngủ thì giám sát cũng chả có gì để xem.
Xem lâu quá dễ bị tích tụ bực bội gây bại não.
Vì thế hắn ta đặt mông ngồi xuống, chịu khuất phục trước sức hấp dẫn phả ra từ chỗ chiên sườn cừu.
Không thể giám sát, 078 cùng 021 liền gia nhập đội ăn no tám chuyện.
Bọn họ đốt lò sưởi, một bên nói chuyện phiếm một bên nhìn chằm chằm vào thời gian trên tường, chỉ mong có thể đưa ôn thần đi sớm một chút.
.
Dưới đáy thuyền trong phòng giam số 2, Tần Cứu lại lật qua một tờ.
Thứ anh đang xem không phải sách mà là nhật ký đi thi của Triệu Văn Đồ đưa cho.
Cuốn nhật ký này anh vẫn luôn mang theo bên mình, thẳng đến hôm nay mới lật ra xem những nội dung đầu tiên, bởi vì phòng tạm giam là khu vực đặc thù.
Toàn bộ hệ thống kiểm tra chỉ có nơi này trang bị máy giám sát.
Nói cách khác, các khu vực khác bao gồm nơi sinh hoạt của giám thị, phòng thi, chỗ nghỉ ngơi, không nơi nào mà không có sự xuất hiện của hệ thống. Tóm lại là có thể biết trước mỗi người đang làm gì.
Chỉ có phòng tạm giam ngoại lệ.
Tuân theo quy tắc sớm nhất, nơi này không có đôi mắt tàng hình của hệ thống, chỉ có sự hiện diện của các camera.
Tắt nó đi thì phòng tạm giam sẽ là khu vực riêng tư nhất.
Tuy nhiên việc ra vào phòng giam giữ vẫn bị hạn chế.
Chỉ có thí sinh vi phạm quy chế mới được vào. Và cũng chỉ có giám thị đưa thí sinh vi phạm ra vô mới có thể tiến vào.
.
Tại nơi có thời gian riêng tư hiếm hoi này, Tần Cứu đã lật qua nửa cuốn nhật ký.
Bài kiểm tra nào mà có mặt Triệu Văn Đồ tham dự thì người nào từng đụng mặt hắn ra đều được ghi chép kỹ càng.
Tần Cứu thấy được tên của mình trong đó......
Cũng thấy sự xuất hiện của giám thị A.
Ngày thứ hai thi môn toán
Trời mưa
Hôm qua tôi đã phát điên rồi, nhưng ngay cả khi tôi bình tĩnh lại rồi vẫn thể không hiểu được. Tôi đã tạo ra cái nghiệp gì mà lại bị kéo đến thi loại bài kiểm tra như này (tôi chia tay bạn gái cũ trong hoà bình chứ không phải loại khốn nạn).
Tôi thà tự nguyện bỏ học rồi thi đi thi lại kỳ thi đại học trong mười năm cũng không muốn làm cái bài kiểm tra chết tiệt này! Ít nhất lúc thi đại học không làm được đề toán thì sẽ không bị thiêu chết.
Ờ, tính ra cũng có chút chuyện tốt. Trong đội có một thanh niên rất gan lì tên là Tần Cứu. Ngày hôm qua có thể sống sót toàn dựa vào anh ấy.
Nhưng cậu luôn bước trên bờ vực vi phạm, làm tôi có chút hoảng sợ. Cũng không phải, là toàn đội hoảng sợ, ngoại trừ anh ta.
Hy vọng anh sẽ luôn an toàn, vạn lần an ổn. (thật đáng sợ khi quỳ trước mặt, nên tôi phải quỳ đi quỳ lại trong quyển nhật ký, bịch.)
Hiện tại là 10 giờ đêm, chúc cả đội một đêm yên lành, ngủ ngon.
Ngày thứ ba thi môn toán
Trời mưa
Hôm nay thật sự rất chấn động, có một đồng đội xém nữa là bị kéo đi thiêu chết, kết quả Tần Cứu đi đốt ngược lại con quái vật kia (làm sao anh ấy dám nhỉ.....).
Nói thật, lúc ấy trông rất sảng khoái, cảm giác như nghìn cân treo sợi tóc cải tử hồi sinh vậy.
Sau đó Tần Cứu đã bị bắt đi (đây là hy vọng duy nhất của toàn đội đó!).
Phải, trong cái bài kiểm tra sốt ruột này thế mà con mẹ nó lại cho anh ta một giám thị, sống rồi. Tóm lại, giám thị A mang thanh niên vi phạm quy chế là Tần Cứu đi, điều lo lắng ở đây là anh ấy ngay cả một chút cũng không nghiêm túc được, còn quay sang trêu ghẹo giám thị nữa chứ.
Tái bút: Mẹ nó giám thị A trẻ tuổi quá, tôi nghĩ cũng không nhỏ hơn tôi bao nhiêu, còn nhỏ tuổi hơn Tần Cứu một, hai tuổi gì đó nữa? Cái đó là hào quang của người ta đấy. Vừa tới không nói lời nào làm ai cũng không dám cử động (có lẽ bởi vì hắn là giám thị nên mọi người không dám động đậy, ngoại trừ Tần Cứu.)
Nghe nói thí sinh vi phạm bị xử phạt bằng cách giam lại. Tần Cứu nói hình thức cơ bản của phòng tạm giam có thể là nhốt thí sinh ngồi lặng lẽ trong đó, cái nào cũng chán ngắt. (tôi thế nào lại thấy này chả đáng tin tẹo nào vậy nhỉ? Ngồi an tĩnh trong đó thì có gì đáng sợ?)
Nói chung là vẫn hy vọng anh ấy an toàn, bài kiểm tra này tầm mười hai ngày lận.
Hiện tại là 9 giờ rưỡi đêm, anh Tần vạn tuế, mong ngày mai đừng thấy lửa nữa, chúc bản thân có một giấc mộng đẹp.
Ngày thứ tư thi toán
Tạnh mưa
Hôm nay xém chút nữa là để chết mất một bé gái, con bé chỉ mới sáu tuổi đã bị kéo tới nơi ghê tởm này để làm cái bài kiểm chết tiệt, thứ cặn bã.
Cô bé móc ra một viên đường đưa cho anh Tần, anh Tần giúp nhóc làm đề thi đi trên lễ đường.
Nhưng kết quả lại không nằm trong tầm kiểm soát, lễ đường bị sụp, cho nên anh Tần lại bị giám thị bắt đi.
Hôm nay giám thị A vẫn lạnh tanh, tuy nhiên sắc mặt có chút xấu (rồi xong, với sự ảnh hưởng của anh Tần đây, làm tôi khẩn trương đến nổi không đứng dậy được, không biết này là điềm tốt hay điềm xấu nữa.)
Tôi thắc mắc đã thế này hai lần rồi, vị giám thị A với Tần Cứu muốn cùng nhau vào sổ đen rồi.
Tái bút: Dựa trên trực giác của một sinh viên quốc phòng như tôi, vị giám thị này có phải đã từng đi bộ đội đúng không? Hay ít nhất đã có kinh nghiệm nào tương tự như vậy. Không phải cùng Tần Cứu đồng hành hết nửa chặng đường rồi sao? Vậy cớ gì lại cấp bách.....
Đáng sợ nhất chính là anh Tần nói rằng lần sau bị giam xong anh sẽ kiếm gì đó cho giám thị (vì anh không thấy được tôi gọi nó là cái chết trong quyển nhật ký của mình). Ừm........ không nhìn ra biểu cảm là thật hay giả, dù sao lúc nào anh cũng nói chuyện như vậy.
Hay là anh buồn đến điên rồi?
Hiện tại là 10 giờ đêm mất rồi, ngủ ngon nhé.
Ngày thứ năm thi toán
Trời lạnh
Trời ơi, chúng tôi kiểm tra xong rồi......
Chỉ là lúc ra khỏi phòng thi, anh Tần đã bị giám thị mang đi ngay.
Nhất thời không biết phải lo lắng cho việc nào nữa.
Bỏ đi, chúc tôi trận tiếp theo có thể thi cùng với anh Tần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.