Chương 57: Đánh lừa
Mộc Tô Lý
06/06/2021
Du Hoặc ngồi xổm người xuống, kề cây đuốc vào sát mặt băng.
Lớp băng ở đây được tích tụ theo tháng nên dày đến kinh người. Một số nơi thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được bãi đá ngầm đen nhánh chôn sâu dưới đáy, được bao phủ bởi cả nghìn vết nứt trông như mạng nhện, có màu trắng đục.
Ở bên dưới một mảnh nứt nẻ nào đó, khuôn mặt tái nhợt của ai đó đang ngước lên, đồng tử giãn ra đậm một màu đen nhánh, chiếm gần hết cả con mắt.
Nó lẳng lặng nhìn Du Hoặc.
"Hay chúng ta tìm một bữa ăn ngon trước, còn việc này thì cứ để sau đi?"
Tiếng Tần Cứu từ trên đầu truyền tới, không chính trực mà chào hỏi người trước mặt: "Chào buổi tối nha."
Một câu chào buổi tối của anh tựa như ném đồ ăn xuống ao cho cá sau đó liền có hơn chục cái bản mặt trồi lên.
Bọn họ nhìn lên cùng một góc độ, rồi mấy chục con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Du Hoặc.
Du Hoặc: "......"
Môi Tần Cứu giần giật.
"Anh im đi." Du Hoặc nói.
Tần Cứu chợp mắt một cái, thành thành thật thật mà mím môi.
Du Hoặc: "......"
Biểu cảm của anh trông thật kỳ quặc. Dòng suy nghĩ thứ hai chưa kịp chạy ra, Tần Cứu đã chỉ chỉ xuống mặt đất, ý bảo hắn nhìn xuống đi.
Khi Du Hoặc vừa rũ mắt xuống, khuôn mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Một câu "Anh im đi" của hắn cũng giống như rải thức ăn mới cho cá vậy, một loạt các khuôn mặt kết bè kết đội mà đi tới.
Thật sự là kết bè kết đội.....
Bất cứ nơi nào có ánh sáng đi qua, tất thảy đều là mấy gương mặt.
Rất giống với hiện trường buổi biểu diễn khổng lồ.
Tần Cứu không nhịn được, nhìn quét qua một vòng rồi bình luận nói: "Nổi tiếng gớm ấy chứ, hô một tiếng liền được ủng hộ lại ngay."
Trong lòng Du Hoặc thầm bảo sự ủng hộ thì ông đây có thừa.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Cứu.
Tần Cứu thành thật ngậm miệng lại, còn vô lại mà dùng ngón tay kề sát lên "suỵt".
Biểu cảm Du Hoặc càng trở nên kì quái hơn....
Không sai, Tần Cứu trước kia cũng hay ghẹo hắn.
Nào là "cậu hừ", "học sinh xuất sắc" toàn là biệt danh được đặt ngẫu nhiên, giọng điệu quan tâm sẽ khiến người ta tưởng họ là "những người đồng đội thân thiết".
Tựa như một con sư tử tạm thời buông xuôi sau khi ăn no, dùng đầu nhọn móng vuốt chọc bạn một lát, lúc sau chọc thêm một lát nữa, bị đâm một lỗ trên người, nhưng không đau.
Kiểu hành động này có quá nhiều sự mê hoặc.
Sẽ lừa người khác quên đi tính hung dữ của sư tử, quên cảnh giác, bắt đầu quen dần.....
Điển hình chính là Du Hoặc.
Nhưng hắn cảm thấy bản thân có thể đứng giữa cảnh giác và thói quen để duy trì sự cân bằng nào đó.
Kết quả hiện tại đối phương đột nhiên thu đầu móng vuốt lại, chỉ còn lại miếng thịt đệm.....
Đây là uống lộn thuốc rồi hả, hay là có kế hoạch gì sao?
Du Hoặc cầm cây đuốc ở trước mặt, đột nhiên rơi vào dòng suy nghĩ.
Hắn có chút lo lắng một cách vi diệu.....
Nếu cứ như vậy, chờ Tần Cứu biết bản thân đang trêu chọc ai, rồi liệu có xách theo dây da để trình diễn một màn treo cổ trước mắt hắn không?
***
"Này! Đằng kia, tìm thấy rồi!" Tiếng kêu thất thanh vang lên từ nơi xa xa: "Này......"
Du Hoặc đột nhiên hoàn hồn.
Hắn nâng mắt lên, phát hiện Tần Cứu vừa quay đi, tựa như mới thu hồi ánh mắt từ trên người hắn về.
Người ở nơi xa kia vẫn còn đang kêu.
Có thể đã tự thấy rằng kêu "Này" không lễ phép nên đã sửa lại lời nói: "Anh Du..... anh Tần..... đợi với! Bọn em tới ngay đây!"
Nghe giọng nói này hẳn là Địch Lê.
Phía sau cậu còn có một đám người cầm đuốc trong tay, phỏng chừng tất cả các thí sinh trong động đều được gọi ra.
Giọng của cậu nhóc tóc xám khói khoẻ đến độ thấu tận tâm can, toàn bộ hòn đảo hoang vang vọng tiếng gọi của cậu.
Kiểu xưng hô "anh Tần" làm Tần Cứu bỗng nhiên nhớ tới Triệu Văn Đồ.
Anh sửng sốt một chút, mới quay sang hướng nhóc tóc xám khói đang chạy tới nói: "Đừng chạy đến đây, cũng đừng lên tiếng nữa."
Địch Lê la to: "Cái gì...... gió lớn quá...... em nghe không rõ......"
Tần Cứu: "........"
Lúc này im miệng cũng vô dụng.
Những đôi mắt của mấy người dưới lớp băng chuyển động, đột nhiên đổi hướng, chen chúc mà tràn về phía Địch Lê.
Nếu chỉ có một hai khuôn mặt lặng lẽ chuyển động thì còn có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng đây là một đàn hằng hà vô số kéo đến đòi mạng, Địch Lê chỉ cảm thấy bên dưới lớp băng, một mảng lớn màu trắng giống như mây đang trôi nổi tới, đi thẳng đến lòng bàn chân cậu.
Cậu cúi đầu vừa thấy......
"Mẹ nó...."
Cậu hét toáng lên, lòng bàn chân bị trượt, mông ngồi bẹp trên mặt băng.
Đám mây trắng đuổi theo xuống bên dưới mông.
"Trời má....."
Cậu té ngã nhào, giãy giụa một đường đến chỗ hai dáng người cao cao quen thuộc, cuối cùng bị xách lên.
"Cái đệt mẹ... ưm ưm....."
Bạn học Địch Lê mới được sống lại, vừa phát biểu được phân nửa cảm nghĩ về việc được cứu vớt, đồng thời liền bị hai bàn tay che lại.
Một cái thì che từ miệng lên mũi cậu, cái còn lại thì che từ mũi đến mắt.
"......."
Địch Lê bĩu môi hai lần, thở không ra hơi.
Sự thật chứng minh, không phải lúc nào động tác nhanh nhẹn cũng là chuyện tốt.
Đặc biệt khi những người đó phản ứng cùng lúc.....
Du Hoặc che Địch Lê lại, tay Tần Cứu đè lên nửa mu bàn tay hắn, cũng che luôn Địch Lê.
Hai người đều sửng sốt.
Du Hoặc động đậy ngón tay bị đè lên.
Tần Cứu nhìn hắn một cái, cúi đầu nói với cậu nhóc tóc xám khói: "Không muốn bị đuổi theo nữa thì lập tức ngậm miệng lại không được lên tiếng."
Dưới chân ba người là một mảng người khổng lồ đang gào thét đòi ăn.
Tần Cứu nghĩ ngợi lại bổ sung nói: "Tốt nhất tạm thời cũng đừng nên mở to mắt."
Giọng nói giảm xuống, qua vài giây sau, nhiệt độ trên mu bàn tay của Du Hoặc mất đi.
Tần Cứu buông tay ra.
***
Hai bàn tay trên mặt lần lượt rút đi, Địch Lê hít sâu hai cái, rồi thành thành thật thật nhắm chặt mắt lại.
Cậu biết hiện tại dưới chân mình nhất định toàn là mấy thứ kia.
Tại thời điểm này, nếu trí tưởng tượng quá sống động sẽ trở nên rất khủng khiếp.
Cậu không thể kiềm chế được mà trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.....
Trong hình ảnh, những khuôn mặt tranh giành nhau để xuyên qua lớp băng, gặm lấy chân cậu, rồi cứ thế gặm thẳng một đường lên trên.
Gặm chân gặm đùi, gặm đùi gặm.....
Ừ........
Du Hoặc dùng tay ra hiệu với Tần Cứu, rồi cúi người dùng lửa hơ lớp băng bên rìa bãi đá ngầm.
Vừa quay đầu liền thấy bạn học xuất sắc đang âm thầm bảo vệ thứ bên dưới hông.
Du Hoặc: "......"
Cái này là đang tưởng tượng cái gì đây......
"Thằng nhóc này có ý chí kiên cường bất khuất về mối nguy thật." Tần Cứu bẻ khối băng và đá vụn ở chỗ Du Hoặc vừa hơ xong.
Địch Lê nhịn được một chốc rồi không nhịn nổi nữa nên dùng âm thanh lầm bầm như một con muỗi để nói: "Vì cái gì mà mấy anh có thể nói chuyện được chứ?"
Tần Cứu: "Vì bọn tôi không sợ."
Địch Lê lại lầm bầm: "Các anh hiện tại đang làm gì thế?"
"Có 30 thí sinh đang đi tới đây......." Tần Cứu nhìn thoáng qua đám người kia: "Để tránh cho có người nào đó la khóc thậm chí là vãi ra quần trên đường đi, buộc phải nhặt một số dụng cụ dự phòng."
Phải ha.
Không phải chỉ là mặt người sao, làm sao mà có ai chưa thấy qua chứ, trên khắp các nẻo đường ngõ ngách đều có nó đấy thôi.
Địch Lê xây nên một tâm lý vững vàng, hít sâu một hơi, mở mắt ra.
Đầu tiên cậu nghe thấy vài tiếng đùng đùng, rồi phát hiện những khuôn mặt dưới lớp băng đang có suy nghĩ muốn phá băng đi lên.
Cậu chạy toán loạn trên bãi đá ngầm, vừa quay đầu liền thấy một chân Du Hoặc đặt trên bãi đá ngầm, giẫm xuống tảng đá to, rồi vươn tay kéo nó lên.
Địch Lê cảm thấy bản thân có chút hiểu lầm với "đồ chơi nhỏ".
Mặc dù không giống với những gì mong đợi, Địch Lê vẫn có trách nhiệm mang nó đi.
Cậu đi theo Du Hoặc với Tần Cứu, nhặt được một tảng đá lớn lớn bé bé cọ cọ trước mặt bọn người ban nãy.
Quả nhiên, mới vừa nói đây thôi thì đã nghe thấy một đám thí sinh la hét đợt này đến đợt khác.
Du Hoặc ngồi dậy nói: "Đừng ồn ào nữa!"
Thí sinh phản xạ có điều kiện ngậm miệng, trừng mắt.
Du Hoặc: "Quay lại đi."
Bọn họ lại ngoan ngoãn làm theo.
Cái này không cần Du Hoặc nhắc nhở, bọn họ cứ theo bản năng mà chạy hướng tới hang đá.
Mặt người va phải lớp băng sửng sốt một chút, đồng thời bơi về phía trước vài mét, mắt vừa thấy đã đuổi theo.
Du Hoặc xách hòn đá to lên ném đi ở hướng ngược lại.
Đùng.......
Hòn đá nện lên bãi đá ngầm, phát ra tiếng động vang trời, rồi từ ven rơi xuống mặt băng.
Tiếng đá lộc cộc lộc cộc lăn dài về phía trước.
Mấy tiếng động này còn lớn hơn tiếng trượt chân nhiều, đám mặt người đuổi theo phanh gấp lại, quay đầu chạy thẳng lại phía hòn đá.
Ba người bọn họ lùi lại vài bước, chậm rãi đuổi kịp đám thí sinh kia.
Mắt thấy mặt người ngo ngoe rục rịch định chạy tới, Tần Cứu cũng quăng ra một hòn đá.
Đùng......
Lại thêm một tiếng vang lớn, bọn mặt người lại theo âm thanh dần lăn ra xa.
Trong lòng Địch Lê nói mẹ nó vậy cũng được à?
Sau đó một hòn đá nhỏ bị ném đi cái vèo.
Cục đá tuy nhỏ nhưng khi va chạm với mặt băng cứng rắn vẫn phát ra âm thanh giòn vang.
Không ngoài dự đoán, mặt người lại chạy theo.
Bọn họ đi một đường đến phía hang động, con đường ngược lại với hướng đã ném hòn đá đi.
Địch Lê nhìn những khuôn mặt nhỏ màu trắng phần phật ở phía đông, lại phần phật vây đến phía tây, đột nhiên cảm nhận được sự thú vị của trò đánh lừa này.
***
Sau nửa đêm hôm nay, mọi bày biện trong động hoàn toàn tương phản với tình huống trước đấy.
Ngoại trừ Du Hoặc, Tần Cứu là hai vị đại boss không biết viết chữ "sợ" như thế nào, thì những thí sinh bị kinh hồn bạc vía khác không ai dám ngủ.
Không chỉ không dám ngủ mà còn chả dám phát ra tiếng động nào, ngay cả hai thuyền viên đang ngáy ngủ cũng bị bụm miệng lại.
Bọn họ lấy vài cành cây nướng chúng trên đống lửa, muốn nói cái gì thì dùng phần đầu đã bị nướng đen để viết lên mặt đất.
Do trong hang động yên tĩnh nên lửa đốt lên đặc biệt vừa đủ.
Giấc ngủ này của Du Hoặc thật sự rất ngon, mở mắt ra thì ánh mặt trời đã sáng rực.
Hắn vừa ngồi thẳng dậy liền thấy quỷ vẽ bùa, còn cho rằng bản thân bị đem tới hiện trường của vị thần.
Mà cả đám thí sinh đều mang cặp mắt trông mong nhìn hắn, nhìn đến mức cứng đờ, có thể đã nhìn thế này suốt cả đêm rồi.
Du Hoặc: "......"
Hắn xoa xoa tóc, đang tính hỏi bọn hắn làm gì đấy, liền nghe có người ho khan vài tiếng, tiếng bước chân kéo dài xen lẫn với âm thanh leng keng leng keng vang lại đây.
Vừa rời giường đã càn rỡ thế này, nhìn phát biết ngay không phải là một thí sinh đang sợ hãi rồi.
Đó là thuyền viên của thuyền buôn, dùng cái ngáp dài cái ưỡn ngực lười biếng để chào hỏi bọn họ.
Ngoại trừ mấy từ ngữ đơn giản bằng tiếng Trung sứt sẹo ra, các thuyền viên chỉ toàn dùng tiếng tây tiếng ta, không thí sinh nào có thể hiểu được, cho đến khi thuyền phó tóc húi cua đi ra.
Thí sinh lập tức túm chặt anh ta, lặng lẽ nói: "Thuyền phó ơi, kêu nhóm thuyền viên kia nhỏ tiếng lại chút."
Thuyền phó sửng sốt: "Tại sao chứ?"
"Suỵt........." Địch Lê lập tức sử dụng tay thay lời nói.
Cậu nhỏ giọng miêu tả lại hết cảnh tượng nửa đêm qua trong một lần.
Thuyền phó nghe xong trầm ngâm một lát, nói: "Chúng tôi ở đây cũng được tám tháng rồi, nhưng vẫn chưa thấy qua lần nào."
"Bọn tôi cũng chả biết nữa, dù sao nó sẽ đột ngột xuất hiện khi tối đến." Địch Lê nói.
Trong lúc đang nói chuyện, có một giọng nói bằng tiếng tây chen vào.
Mọi người quay đầu nhìn thế mà là thuyền trưởng.
Vị thuyền trưởng này vừa mang bệnh lại vừa bị thương, từ đầu đến cuối đều hôn mê, để lại cho mọi người ấn tượng chính là đủ loại tư thế ngủ.
Ít nhiều gì cũng đã được Ngô Lị băng bó, hơn nữa tối qua còn ăn một trận no nê, vị được gọi là thuyền trưởng Barron đây cuối cùng cũng hồi phục lại.
Gã hoạt động gân cốt, một bên cột bộ tóc dài vào sau đầu, một bên gật đầu với các thí sinh.
Sau đó huýt sáo một cái thật dài với thuyền phó.
Thuyền phó: "........"
"Có chuyện quan trọng cần nói với anh." Thuyền phó nói.
Thuyền trưởng lại lẩm bẩm một câu gì đó.
Thuyền phó đi theo dùng tiếng tây nói một câu thật dài.
Từ việc anh ta khoa tay múa chân, hẳn là đang tường thuật lại những gì Địch Lê nói.
Không nghĩ tới là sau khi nghe những lời nói này, thuyền trưởng thế mà lại có chút.......... vui mừng phấn khởi?
Qua hơn nửa ngày trời, mọi người mới hiểu được bản dịch sang tiếng Trung của thuyền phó, thuyền trưởng phấn khích là do có một truyền thuyết.
Lớp băng ở đây được tích tụ theo tháng nên dày đến kinh người. Một số nơi thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được bãi đá ngầm đen nhánh chôn sâu dưới đáy, được bao phủ bởi cả nghìn vết nứt trông như mạng nhện, có màu trắng đục.
Ở bên dưới một mảnh nứt nẻ nào đó, khuôn mặt tái nhợt của ai đó đang ngước lên, đồng tử giãn ra đậm một màu đen nhánh, chiếm gần hết cả con mắt.
Nó lẳng lặng nhìn Du Hoặc.
"Hay chúng ta tìm một bữa ăn ngon trước, còn việc này thì cứ để sau đi?"
Tiếng Tần Cứu từ trên đầu truyền tới, không chính trực mà chào hỏi người trước mặt: "Chào buổi tối nha."
Một câu chào buổi tối của anh tựa như ném đồ ăn xuống ao cho cá sau đó liền có hơn chục cái bản mặt trồi lên.
Bọn họ nhìn lên cùng một góc độ, rồi mấy chục con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Du Hoặc.
Du Hoặc: "......"
Môi Tần Cứu giần giật.
"Anh im đi." Du Hoặc nói.
Tần Cứu chợp mắt một cái, thành thành thật thật mà mím môi.
Du Hoặc: "......"
Biểu cảm của anh trông thật kỳ quặc. Dòng suy nghĩ thứ hai chưa kịp chạy ra, Tần Cứu đã chỉ chỉ xuống mặt đất, ý bảo hắn nhìn xuống đi.
Khi Du Hoặc vừa rũ mắt xuống, khuôn mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Một câu "Anh im đi" của hắn cũng giống như rải thức ăn mới cho cá vậy, một loạt các khuôn mặt kết bè kết đội mà đi tới.
Thật sự là kết bè kết đội.....
Bất cứ nơi nào có ánh sáng đi qua, tất thảy đều là mấy gương mặt.
Rất giống với hiện trường buổi biểu diễn khổng lồ.
Tần Cứu không nhịn được, nhìn quét qua một vòng rồi bình luận nói: "Nổi tiếng gớm ấy chứ, hô một tiếng liền được ủng hộ lại ngay."
Trong lòng Du Hoặc thầm bảo sự ủng hộ thì ông đây có thừa.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Cứu.
Tần Cứu thành thật ngậm miệng lại, còn vô lại mà dùng ngón tay kề sát lên "suỵt".
Biểu cảm Du Hoặc càng trở nên kì quái hơn....
Không sai, Tần Cứu trước kia cũng hay ghẹo hắn.
Nào là "cậu hừ", "học sinh xuất sắc" toàn là biệt danh được đặt ngẫu nhiên, giọng điệu quan tâm sẽ khiến người ta tưởng họ là "những người đồng đội thân thiết".
Tựa như một con sư tử tạm thời buông xuôi sau khi ăn no, dùng đầu nhọn móng vuốt chọc bạn một lát, lúc sau chọc thêm một lát nữa, bị đâm một lỗ trên người, nhưng không đau.
Kiểu hành động này có quá nhiều sự mê hoặc.
Sẽ lừa người khác quên đi tính hung dữ của sư tử, quên cảnh giác, bắt đầu quen dần.....
Điển hình chính là Du Hoặc.
Nhưng hắn cảm thấy bản thân có thể đứng giữa cảnh giác và thói quen để duy trì sự cân bằng nào đó.
Kết quả hiện tại đối phương đột nhiên thu đầu móng vuốt lại, chỉ còn lại miếng thịt đệm.....
Đây là uống lộn thuốc rồi hả, hay là có kế hoạch gì sao?
Du Hoặc cầm cây đuốc ở trước mặt, đột nhiên rơi vào dòng suy nghĩ.
Hắn có chút lo lắng một cách vi diệu.....
Nếu cứ như vậy, chờ Tần Cứu biết bản thân đang trêu chọc ai, rồi liệu có xách theo dây da để trình diễn một màn treo cổ trước mắt hắn không?
***
"Này! Đằng kia, tìm thấy rồi!" Tiếng kêu thất thanh vang lên từ nơi xa xa: "Này......"
Du Hoặc đột nhiên hoàn hồn.
Hắn nâng mắt lên, phát hiện Tần Cứu vừa quay đi, tựa như mới thu hồi ánh mắt từ trên người hắn về.
Người ở nơi xa kia vẫn còn đang kêu.
Có thể đã tự thấy rằng kêu "Này" không lễ phép nên đã sửa lại lời nói: "Anh Du..... anh Tần..... đợi với! Bọn em tới ngay đây!"
Nghe giọng nói này hẳn là Địch Lê.
Phía sau cậu còn có một đám người cầm đuốc trong tay, phỏng chừng tất cả các thí sinh trong động đều được gọi ra.
Giọng của cậu nhóc tóc xám khói khoẻ đến độ thấu tận tâm can, toàn bộ hòn đảo hoang vang vọng tiếng gọi của cậu.
Kiểu xưng hô "anh Tần" làm Tần Cứu bỗng nhiên nhớ tới Triệu Văn Đồ.
Anh sửng sốt một chút, mới quay sang hướng nhóc tóc xám khói đang chạy tới nói: "Đừng chạy đến đây, cũng đừng lên tiếng nữa."
Địch Lê la to: "Cái gì...... gió lớn quá...... em nghe không rõ......"
Tần Cứu: "........"
Lúc này im miệng cũng vô dụng.
Những đôi mắt của mấy người dưới lớp băng chuyển động, đột nhiên đổi hướng, chen chúc mà tràn về phía Địch Lê.
Nếu chỉ có một hai khuôn mặt lặng lẽ chuyển động thì còn có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng đây là một đàn hằng hà vô số kéo đến đòi mạng, Địch Lê chỉ cảm thấy bên dưới lớp băng, một mảng lớn màu trắng giống như mây đang trôi nổi tới, đi thẳng đến lòng bàn chân cậu.
Cậu cúi đầu vừa thấy......
"Mẹ nó...."
Cậu hét toáng lên, lòng bàn chân bị trượt, mông ngồi bẹp trên mặt băng.
Đám mây trắng đuổi theo xuống bên dưới mông.
"Trời má....."
Cậu té ngã nhào, giãy giụa một đường đến chỗ hai dáng người cao cao quen thuộc, cuối cùng bị xách lên.
"Cái đệt mẹ... ưm ưm....."
Bạn học Địch Lê mới được sống lại, vừa phát biểu được phân nửa cảm nghĩ về việc được cứu vớt, đồng thời liền bị hai bàn tay che lại.
Một cái thì che từ miệng lên mũi cậu, cái còn lại thì che từ mũi đến mắt.
"......."
Địch Lê bĩu môi hai lần, thở không ra hơi.
Sự thật chứng minh, không phải lúc nào động tác nhanh nhẹn cũng là chuyện tốt.
Đặc biệt khi những người đó phản ứng cùng lúc.....
Du Hoặc che Địch Lê lại, tay Tần Cứu đè lên nửa mu bàn tay hắn, cũng che luôn Địch Lê.
Hai người đều sửng sốt.
Du Hoặc động đậy ngón tay bị đè lên.
Tần Cứu nhìn hắn một cái, cúi đầu nói với cậu nhóc tóc xám khói: "Không muốn bị đuổi theo nữa thì lập tức ngậm miệng lại không được lên tiếng."
Dưới chân ba người là một mảng người khổng lồ đang gào thét đòi ăn.
Tần Cứu nghĩ ngợi lại bổ sung nói: "Tốt nhất tạm thời cũng đừng nên mở to mắt."
Giọng nói giảm xuống, qua vài giây sau, nhiệt độ trên mu bàn tay của Du Hoặc mất đi.
Tần Cứu buông tay ra.
***
Hai bàn tay trên mặt lần lượt rút đi, Địch Lê hít sâu hai cái, rồi thành thành thật thật nhắm chặt mắt lại.
Cậu biết hiện tại dưới chân mình nhất định toàn là mấy thứ kia.
Tại thời điểm này, nếu trí tưởng tượng quá sống động sẽ trở nên rất khủng khiếp.
Cậu không thể kiềm chế được mà trong đầu hiện lên một vài hình ảnh.....
Trong hình ảnh, những khuôn mặt tranh giành nhau để xuyên qua lớp băng, gặm lấy chân cậu, rồi cứ thế gặm thẳng một đường lên trên.
Gặm chân gặm đùi, gặm đùi gặm.....
Ừ........
Du Hoặc dùng tay ra hiệu với Tần Cứu, rồi cúi người dùng lửa hơ lớp băng bên rìa bãi đá ngầm.
Vừa quay đầu liền thấy bạn học xuất sắc đang âm thầm bảo vệ thứ bên dưới hông.
Du Hoặc: "......"
Cái này là đang tưởng tượng cái gì đây......
"Thằng nhóc này có ý chí kiên cường bất khuất về mối nguy thật." Tần Cứu bẻ khối băng và đá vụn ở chỗ Du Hoặc vừa hơ xong.
Địch Lê nhịn được một chốc rồi không nhịn nổi nữa nên dùng âm thanh lầm bầm như một con muỗi để nói: "Vì cái gì mà mấy anh có thể nói chuyện được chứ?"
Tần Cứu: "Vì bọn tôi không sợ."
Địch Lê lại lầm bầm: "Các anh hiện tại đang làm gì thế?"
"Có 30 thí sinh đang đi tới đây......." Tần Cứu nhìn thoáng qua đám người kia: "Để tránh cho có người nào đó la khóc thậm chí là vãi ra quần trên đường đi, buộc phải nhặt một số dụng cụ dự phòng."
Phải ha.
Không phải chỉ là mặt người sao, làm sao mà có ai chưa thấy qua chứ, trên khắp các nẻo đường ngõ ngách đều có nó đấy thôi.
Địch Lê xây nên một tâm lý vững vàng, hít sâu một hơi, mở mắt ra.
Đầu tiên cậu nghe thấy vài tiếng đùng đùng, rồi phát hiện những khuôn mặt dưới lớp băng đang có suy nghĩ muốn phá băng đi lên.
Cậu chạy toán loạn trên bãi đá ngầm, vừa quay đầu liền thấy một chân Du Hoặc đặt trên bãi đá ngầm, giẫm xuống tảng đá to, rồi vươn tay kéo nó lên.
Địch Lê cảm thấy bản thân có chút hiểu lầm với "đồ chơi nhỏ".
Mặc dù không giống với những gì mong đợi, Địch Lê vẫn có trách nhiệm mang nó đi.
Cậu đi theo Du Hoặc với Tần Cứu, nhặt được một tảng đá lớn lớn bé bé cọ cọ trước mặt bọn người ban nãy.
Quả nhiên, mới vừa nói đây thôi thì đã nghe thấy một đám thí sinh la hét đợt này đến đợt khác.
Du Hoặc ngồi dậy nói: "Đừng ồn ào nữa!"
Thí sinh phản xạ có điều kiện ngậm miệng, trừng mắt.
Du Hoặc: "Quay lại đi."
Bọn họ lại ngoan ngoãn làm theo.
Cái này không cần Du Hoặc nhắc nhở, bọn họ cứ theo bản năng mà chạy hướng tới hang đá.
Mặt người va phải lớp băng sửng sốt một chút, đồng thời bơi về phía trước vài mét, mắt vừa thấy đã đuổi theo.
Du Hoặc xách hòn đá to lên ném đi ở hướng ngược lại.
Đùng.......
Hòn đá nện lên bãi đá ngầm, phát ra tiếng động vang trời, rồi từ ven rơi xuống mặt băng.
Tiếng đá lộc cộc lộc cộc lăn dài về phía trước.
Mấy tiếng động này còn lớn hơn tiếng trượt chân nhiều, đám mặt người đuổi theo phanh gấp lại, quay đầu chạy thẳng lại phía hòn đá.
Ba người bọn họ lùi lại vài bước, chậm rãi đuổi kịp đám thí sinh kia.
Mắt thấy mặt người ngo ngoe rục rịch định chạy tới, Tần Cứu cũng quăng ra một hòn đá.
Đùng......
Lại thêm một tiếng vang lớn, bọn mặt người lại theo âm thanh dần lăn ra xa.
Trong lòng Địch Lê nói mẹ nó vậy cũng được à?
Sau đó một hòn đá nhỏ bị ném đi cái vèo.
Cục đá tuy nhỏ nhưng khi va chạm với mặt băng cứng rắn vẫn phát ra âm thanh giòn vang.
Không ngoài dự đoán, mặt người lại chạy theo.
Bọn họ đi một đường đến phía hang động, con đường ngược lại với hướng đã ném hòn đá đi.
Địch Lê nhìn những khuôn mặt nhỏ màu trắng phần phật ở phía đông, lại phần phật vây đến phía tây, đột nhiên cảm nhận được sự thú vị của trò đánh lừa này.
***
Sau nửa đêm hôm nay, mọi bày biện trong động hoàn toàn tương phản với tình huống trước đấy.
Ngoại trừ Du Hoặc, Tần Cứu là hai vị đại boss không biết viết chữ "sợ" như thế nào, thì những thí sinh bị kinh hồn bạc vía khác không ai dám ngủ.
Không chỉ không dám ngủ mà còn chả dám phát ra tiếng động nào, ngay cả hai thuyền viên đang ngáy ngủ cũng bị bụm miệng lại.
Bọn họ lấy vài cành cây nướng chúng trên đống lửa, muốn nói cái gì thì dùng phần đầu đã bị nướng đen để viết lên mặt đất.
Do trong hang động yên tĩnh nên lửa đốt lên đặc biệt vừa đủ.
Giấc ngủ này của Du Hoặc thật sự rất ngon, mở mắt ra thì ánh mặt trời đã sáng rực.
Hắn vừa ngồi thẳng dậy liền thấy quỷ vẽ bùa, còn cho rằng bản thân bị đem tới hiện trường của vị thần.
Mà cả đám thí sinh đều mang cặp mắt trông mong nhìn hắn, nhìn đến mức cứng đờ, có thể đã nhìn thế này suốt cả đêm rồi.
Du Hoặc: "......"
Hắn xoa xoa tóc, đang tính hỏi bọn hắn làm gì đấy, liền nghe có người ho khan vài tiếng, tiếng bước chân kéo dài xen lẫn với âm thanh leng keng leng keng vang lại đây.
Vừa rời giường đã càn rỡ thế này, nhìn phát biết ngay không phải là một thí sinh đang sợ hãi rồi.
Đó là thuyền viên của thuyền buôn, dùng cái ngáp dài cái ưỡn ngực lười biếng để chào hỏi bọn họ.
Ngoại trừ mấy từ ngữ đơn giản bằng tiếng Trung sứt sẹo ra, các thuyền viên chỉ toàn dùng tiếng tây tiếng ta, không thí sinh nào có thể hiểu được, cho đến khi thuyền phó tóc húi cua đi ra.
Thí sinh lập tức túm chặt anh ta, lặng lẽ nói: "Thuyền phó ơi, kêu nhóm thuyền viên kia nhỏ tiếng lại chút."
Thuyền phó sửng sốt: "Tại sao chứ?"
"Suỵt........." Địch Lê lập tức sử dụng tay thay lời nói.
Cậu nhỏ giọng miêu tả lại hết cảnh tượng nửa đêm qua trong một lần.
Thuyền phó nghe xong trầm ngâm một lát, nói: "Chúng tôi ở đây cũng được tám tháng rồi, nhưng vẫn chưa thấy qua lần nào."
"Bọn tôi cũng chả biết nữa, dù sao nó sẽ đột ngột xuất hiện khi tối đến." Địch Lê nói.
Trong lúc đang nói chuyện, có một giọng nói bằng tiếng tây chen vào.
Mọi người quay đầu nhìn thế mà là thuyền trưởng.
Vị thuyền trưởng này vừa mang bệnh lại vừa bị thương, từ đầu đến cuối đều hôn mê, để lại cho mọi người ấn tượng chính là đủ loại tư thế ngủ.
Ít nhiều gì cũng đã được Ngô Lị băng bó, hơn nữa tối qua còn ăn một trận no nê, vị được gọi là thuyền trưởng Barron đây cuối cùng cũng hồi phục lại.
Gã hoạt động gân cốt, một bên cột bộ tóc dài vào sau đầu, một bên gật đầu với các thí sinh.
Sau đó huýt sáo một cái thật dài với thuyền phó.
Thuyền phó: "........"
"Có chuyện quan trọng cần nói với anh." Thuyền phó nói.
Thuyền trưởng lại lẩm bẩm một câu gì đó.
Thuyền phó đi theo dùng tiếng tây nói một câu thật dài.
Từ việc anh ta khoa tay múa chân, hẳn là đang tường thuật lại những gì Địch Lê nói.
Không nghĩ tới là sau khi nghe những lời nói này, thuyền trưởng thế mà lại có chút.......... vui mừng phấn khởi?
Qua hơn nửa ngày trời, mọi người mới hiểu được bản dịch sang tiếng Trung của thuyền phó, thuyền trưởng phấn khích là do có một truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.