Chương 8: Đáp lễ
Mộc Tô Lý
06/06/2021
Con gà trống treo trên cửa lại nghẹo cổ lần nữa, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ gáy lấy gáy để.
Ba vị giám thị đội tuyết mà đến, vừa vào cửa thì khí lạnh đã xộc thẳng vào mặt.
Khung cảnh quen thuộc, mà người cũng quen thuộc nốt.
Cái nhóm thí sinh già yếu bệnh tật trong phòng ai nấy đều mang cái mặt cứng đờ như xác chết.
Mặt giám thị 154 còn như xác chết hơn nữa: "Chúng tôi lại được nhận thêm thông báo có một thí sinh vi phạm quy chế.''
Cậu ta lấy ra một tờ giấy, nói: "Thông báo nói, là một thí sinh.....''
"Là một thí sinh trông có vẻ rất ngoan ngoãn lanh lợi nhưng dạy mãi vẫn không chịu sửa.'' Tần Cứu vừa tháo bao tay da, vừa đùa cợt bổ sung.
154 khó hiểu nhìn anh.
"Sao, ý kiến?'' Tần Cứu nhướng nhướng mày.
154: "..... Không có.'' Cậu ta cảm thấy rất khó hiểu, dù cho có nhìn mù con mắt đi chăng nữa, ai lại nhìn ra được vẻ ngoan ngoãn lanh lợi trên người Du Hoặc?
Nhưng boss là boss, cậu ta chỉ có thể mặc kệ mà im lặng.
Du Hoặc ôm cánh tay dựa vào tường, lạnh lùng liếc Tần Cứu một cái.
Tần Cứu khẽ nhếch khoé môi lên cười, qua ánh đèn và lò lửa màu vàng cam, gật đầu đáp lại.
Động tác vô cùng lịch lãm, nhưng phong thái cũng mang theo một vẻ mỉa mai.
154 rất sợ giám thị và vị thí sinh nào đó lát nữa lại mở đấu trường sinh tử, vội vàng lạnh mặt nói: "....... Một thí sinh vi phạm quy chế thi, làm thành phần chủ chốt của đề thi.....''
922: "Là thợ săn Giáp.''
154: "...... phải tử vong ngay tại phòng thi. Loại tình huống thế này tương đối hiếm thấy......''
922: "Là chưa từng nhìn thấy.....''
154: "..... Chúng tôi phải mở một cuộc điều tra, hy vọng mọi người hợp tác giải thích.''
922: "Chủ yếu là thí sinh cá biệt nào đó thôi.''
154 khép hờ mắt lại.
Boss đã suốt ngày gây thù chuốc oán, đã vậy đồng nghiệp đầu óc còn có vấn đề.
Cậu ta dừng lại một chút, mặt không biểu tình cất tờ giấy đi, quay sang mọi người nói: "Thợ săn Giáp đâu?''
Mấy thí sinh trong phòng đồng loạt bước sang hai bên, để lộ ra cái bàn ăn dài, có một nhúm giẻ lau to đùng nằm bên chân bàn.
Giám thị đi đến nhìn rõ hơn, mới phát hiện thì ra đó không phải giẻ lau mà là một chiếc áo choàng màu đen. Trên áo buộc một chiếc mũ cũ rách nát, ngoài rìa là da lông gấu đen, tản ra một mùi chua hôi của sự cũ kĩ.
Khuôn mặt khổng lồ của thợ săn Giáp xui xẻo úp xuống dưới, cứng đờ lọt thỏm trong mớ quần áo.
Dựa theo đạo đức nghề nghiệp, 922 lật người lên giúp thợ săn Giáp.
Lúc còn sống, da của thợ săn Giáp đã nhợt nhạt, sau khi chết lại càng xám ngắt lại. Gương mặt gã nghiêng sang một bên, hai mắt trợn trắng, vẫn đang lưu lại biểu cảm sợ hãi tột độ một cách khó tin. Miệng như một cái hốc nứt toác, môi lưỡi đỏ tươi.
Giám thị 922 nghiêm túc lùi lại phía sau, nhân lúc không ai thấy, ngón tay khẽ nhu nhu trên lưng áo 154.
154: "....."
Cậu ta kiềm nén xúc động muốn liếc mắt khinh thường, khom lưng xem xét.
Trong những ngón tay thô to của thợ săn Giáp vẫn còn giữ một mẩu chân của chiếc ly rượu vang, những bộ phận khác của chiếc ly thì đã vỡ nát mà nằm trên sàn nhà.
Theo như vi phạm quy chế nhận được, thợ săn Giáp đã từng nói: "Tất cả mọi người trong phòng thi, ai làm hỏng bộ đồ dùng ăn đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.''
Điều này hoàn toàn trùng khớp với yêu cầu đề bài, vốn là nói cho thí sinh nghe.
Ai ngờ mới vừa nói xong không bao lâu, bản thân gã liền bị vật một cái, chết còn sớm hơn cả thí sinh nữa.
Tuy rằng đã biết rõ tình tiết, nhưng 154 vẫn phân xử việc này theo tính chất công việc, quay về phía Du Hoặc xác nhận thêm lần nữa, nói: "Là cậu đá?''
Du Hoặc rũ mắt nhìn cậu ta, lười nhác mở miệng: "Chân gã tê nên đứng không vững, lảo đảo chút thôi.''
Mọi người: "......''
Mẹ nó, đây mà là lảo đảo một chút à.
154: "Cậu lược bớt lí do này nói cho có lệ thôi đúng không?"
Du Hoặc: "Bộ đồ ăn không thể hủy hoại những gì tôi quy định?''
154: "Không phải.''
Du Hoặc: "Cái tên Giáp tứ chi không xài được này là do các anh đẻ ra sao?''
154: "......''
Đối phương lại vừa lạnh nhạt vừa độc miệng, giám thị 154 cảm giác cậu ta không thể chịu đựng được nữa rồi. Cậu ta quay đầu, muốn tìm cái người có mồm độc hơn đến cứu cánh, lại phát hiện kế bên chỉ có 922, boss của bọn họ vốn không có thèm tới xem thi thể.
Thấy giám thị ngây người, Vu Văn thừa nước đục thả câu, hỏi: "À mà..... Cái ly là do ông thợ săn Giáp làm rơi, chết cũng là do tự ổng chuốc lấy, các anh có thể không tính anh tôi vi phạm được không?''
"Tinh, tinh, tinh''
154 còn chưa kịp nói, trong phòng liền vang lên ba tiếng cảnh cáo vi phạm quy định.
Đồng thời cảnh cáo một lượt ba vị giám thị, đây là lần đầu tiên.
Mọi người có mặt trong phòng chưa bao giờ nghe thấy loại âm thanh này, có chút mơ hồ không biết phát từ đâu ra.
Vu Văn ngó tới ngó lui tìm nơi phát ra âm thanh, cảnh giác hỏi: "Lại làm sao nữa vậy?''
922 trấn an nói: "Đừng lo, chỉ là hệ thống kiểm tra giục chúng tôi nhanh chóng xử phạt thôi.''
Mọi người trầm mặc một lát, lại càng khẩn trương hơn.
Đột nhiên có người phát ra tiếng nói: "Vậy.... có thể để tôi thay anh ấy chịu phạt hay không?''
Mọi người quay đầu nhìn lại, người nói chính là Vu Dao.
Cô giơ cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của mình lên, tựa như trong lớp học có một học sinh muốn làm cho giáo viên chú ý đến mình vậy. Nếu nhìn kĩ một chút, có thể thấy tay cô đang phát run, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Đáng tiếc, bị các vị giám thị trực tiếp bỏ qua.
.
Hệ thống lại thúc giục lần hai.
Hai vị giám thị đi băng qua đám người, đến chỗ Du Hoặc.
Những người khác muốn đi theo, nhưng lại do dự không dám.
Đã vậy 154 đi được nửa đường còn lia mắt liếc họ một cái, những người nào còn đang tính bướcn tới liền đứng im tại chỗ luôn.
Đối với Du Hoặc, 922 nói chuyện không còn nghiêm túc như trước nữa, ỷ những thí sinh khác không nghe thấy, anh ta bắt đầu nói xàm: "Không phải chúng tôi muốn gây khó dễ gì cho cậu đâu, chẳng lừa cậu làm gì, lúc nhận được giấy thông báo vi phạm quy chế, 154 bước hụt một bậc cầu thang, tôi thì làm rơi cả miếng thịt bò đang ăn lên chân. Boss đang ghẹo chim, suýt thì bẻ gãy luôn đầu con chim xuống. Chúng tôi cũng chẳng muốn phạt cậu đâu, nói thật đấy, thế thì thành ai hành hạ ai cơ chứ? Cậu đừng cười lạnh nữa, tôi mới phát hiện cậu cực kì có ý kiến với boss nhà chúng tôi đấy.''
Du Hoặc đặt tầm mắt lên người Tần Cứu đảo qua đảo lại, sau đó thu ánh mắt về, giống như chỉ cần nhìn tên đó lâu thêm một chút thôi thì cả con mắt đều đau.
922 lắc đầu nói: "Cậu to gan thật đấy.''
Đại boss Du vẫn không nhúc nhích.
922 lại nói: "Người ta đã ghi rõ rành rành trên tường là không được làm hỏng bộ dụng cụ ăn. Vâng, đúng là cậu không trực tiếp làm vỡ ly. Nếu như cậu mà làm vỡ ly thật thì người nằm như con ếch trên đất là cậu rồi. Nhưng ly vỡ làm đề thi mất mạng, còn cậu thì vẫn nhởn nhơ như không có gì xảy ra..... Tôi mà là hệ thống tôi cũng mắc quạo.''
"Nguyên nhân gián tiếp cũng là nguyên nhân.'' 922 sờ sờ cổ nói.
Ban nãy lúc hệ thống đưa ra lời nhắc nhở, tia sáng màu đỏ là xuất hiện sau đuôi tóc của anh ta.
922 ngừng một chút, nói với Du Hoặc: "Đây là kết quả công bằng mà hệ thống đã nhắc rồi.''
Du Hoặc ngồi dậy.
"Cậu muốn làm gì?'' 154 cảnh giác hỏi.
Tầm mắt Du Hoặc nằm ở độ cao 1m85, cao hơn giám thị 154 một đoạn, so với 922 thì xấp xỉ nhau. Nhưng khi hắn đứng thẳng người, ánh mắt lại như thể cho người khác một cảm giác nhìn từ trên xuống, 922 cũng không ngoại lệ.
Du Hoặc khinh khỉnh liếc bọn họ một cái: "Tôi có nói sẽ không chịu nhận phạt hay sao?''
922: "Vậy cậu khoanh tay đứng im ở đây làm gì?''
Du Hoặc giần giật môi: "Xuất phát từ lễ phép, đợi các anh nói cho xong.''
Hai vị giám thị: ''............''
Nếu trên tay đang cầm súng, họ sẽ bóp cò.
.
Du Hoặc nhấc chân định đi.
Lúc đi ngang qua đám người, ông Vu liền bắt lấy hắn: "Con định đi thật sao?''
Du Hoặc theo bản năng nhíu nhíu mi.
Hắn ghét nhất là phải tiếp xúc da thịt với người khác, đặc biệt là loại thình lình nhảy ra mà không nói trước này. Nhưng ông Vu là lo lắng thật lòng, hắn im lặng hai giây mới bắt đầu rút tay ra: "Thêm lần này cũng chả sao.''
Đây đã là lần thứ ba tiến cung, có gì đáng sợ đâu? Hắn nghĩ thầm.
Vẫn là ngôi nhà đó, nhốt đã nhốt rồi, máu me đã dọn dẹp, mảnh xương vụn thịt đã thấy hết rồi, còn có thể xảy ra việc gì nữa?
Vả lại, bất kể hình phạt đáng ghét gì đi chăng nữa..... Hay là cho dù có bắt hắn phải đối diện với tên 001 kia, thì cùng lắm chỉ mất ba tiếng đồng hồ mà thôi.
Hắn dùng sự kiên nhẫn cuối cùng của mình, hướng ông Vu xua xua tay, cũng không quay đầu mà đi thẳng tới cửa: "Thời gian chịu phạt đó, ngủ một giấc là qua.''
Vừa dứt lời, cái giọng nói quen thuộc kia liền vang lên.
"Chậm đã cậu Hừ dạy mãi không sửa.....''
Du Hoặc ở cửa dừng bước chân lại. Hắn nắm then cửa, mặt không lộ cảm xúc nhìn về phía bên trái.
Tần Cứu đứng dựa lưng vào ghế sofa, trong tay đang mân mê một chiếc roi da.... à không là một sợi dây thừng dài bằng da.
Anh dài giọng hỏi hắn: "Cậu bước vội như thế là định đi đâu đây?''
Du Hoặc nhìn lại anh giây lát, mấp máy môi: "Đầu thai, chờ anh đi cùng, thế nào?''
Tần Cứu cười một tiếng, tiếng nói cực kì trầm: "Được cậu quan tâm ưu ái đến vậy làm tôi sợ quá, bất quá cũng không cần đi xa đến thế đâu.''
Du Hoặc nhíu mày: "Là sao?''
"À phải rồi'' Tần Cứu quay đầu nhìn về phía bên trong phòng, "Giám thị còn lại của chúng ta đâu rồi? Mấy cậu chưa nói cho cậu ta biết hình phạt lần này sao?''
Du Hoặc nửa tin nửa ngờ nhìn về phía 154.
Hắn thấy đối phương lấy ra một tờ giấy, nói: "Căn cứ theo quy định, nếu một thí sinh vi phạm quy chế ba lần trong một môn thi, sẽ trở thành đối tượng đặc biệt. Được giám thị giám sát ngay tại hiện trường, quản chế nghiêm ngặt.''
Mọi người: ".......''
Chẳng biết vì sao mà giọng của vị giám thị kia lại có mùi đau khổ tột cùng.
Giám thị 154 nhìn Du Hoặc, sau đó đọc tiếp: "Ngoài ra còn tước đoạt một quyền lựa chọn của thí sinh.''
Trong phòng chỉ còn lại sự yên lặng đến đáng sợ.
Một lát sau, Du Hoặc nhìn về phía Tần Cứu, lạnh giọng hỏi: "Đùa cái gì thế hả?''
Tần Cứu ra dáng "mời", lịch thiệp đến nỗi muốn đập cho một phát: "Không có đùa đâu, thời gian còn lại của cuộc thi là.....''
Anh móc từ trong áo khoác ra một chiếc đồng hồ di động, nửa thật nửa giả mà nhìn thoáng qua: ''.......36 tiếng 24 phút, có nghĩa là chúng ta phải ở chung với nhau thêm một ngày rưỡi nữa. Ngay cả hành lí cũng xách tới rồi, ở ngay cửa kìa, không tin cậu ra xem thử đi?''
Du Hoặc mở cửa, nhìn thoáng ra bên ngoài.
Cạnh cửa có hai chiếc vali đặt ngay ngắn.
Du Hoặc: ".........''
36 tiếng 24 phút.........
Đây không phải ngủ một giấc nữa....... đây là ngủ đến hôn mê mẹ nó luôn.
Hơn nữa còn mang theo cả vali, muốn làm ai buồn nôn vậy???
"À quên nữa, tôi còn phải nhắc nhở mọi người một câu.'' Giọng nói của Tần Cứu cất lên. "Từ giờ đến lúc thu bài lần hai còn 24 phút nữa, sắp tới sẽ thành 23. Dựa theo quy định, trong khoảng thời gian này, thí sinh vi phạm quy chế không có quyền làm bài thi. Để đề phòng thí sinh dạy mãi không sửa nào đó cứ cố chấp vi phạm quy chế, tôi buộc phải thực hiện vài hành động thất lễ.......''
Tần Cứu vừa nói, dây thừng da trong tay đã quấn xong mấy vòng, thuận lợi trói chặt tay trái của Du Hoặc.
Anh giữ vai Du Hoặc, xoay người hắn lại, trói gô cả tay phải vào, sau đó kéo mạnh một cái.
"Pặc"
Dây thừng thoáng chốc thắt chặt, khoá chặt tay Du Hoặc lại.
Tần Cứu đứng sau lưng hắn, giữ vai hắn, cúi đầu nói: "Đây là quà đáp lễ cho xô máu thịt nọ, thích chứ?''
Đại boss Du thích đến phát điên lên đi được.
Ba vị giám thị đội tuyết mà đến, vừa vào cửa thì khí lạnh đã xộc thẳng vào mặt.
Khung cảnh quen thuộc, mà người cũng quen thuộc nốt.
Cái nhóm thí sinh già yếu bệnh tật trong phòng ai nấy đều mang cái mặt cứng đờ như xác chết.
Mặt giám thị 154 còn như xác chết hơn nữa: "Chúng tôi lại được nhận thêm thông báo có một thí sinh vi phạm quy chế.''
Cậu ta lấy ra một tờ giấy, nói: "Thông báo nói, là một thí sinh.....''
"Là một thí sinh trông có vẻ rất ngoan ngoãn lanh lợi nhưng dạy mãi vẫn không chịu sửa.'' Tần Cứu vừa tháo bao tay da, vừa đùa cợt bổ sung.
154 khó hiểu nhìn anh.
"Sao, ý kiến?'' Tần Cứu nhướng nhướng mày.
154: "..... Không có.'' Cậu ta cảm thấy rất khó hiểu, dù cho có nhìn mù con mắt đi chăng nữa, ai lại nhìn ra được vẻ ngoan ngoãn lanh lợi trên người Du Hoặc?
Nhưng boss là boss, cậu ta chỉ có thể mặc kệ mà im lặng.
Du Hoặc ôm cánh tay dựa vào tường, lạnh lùng liếc Tần Cứu một cái.
Tần Cứu khẽ nhếch khoé môi lên cười, qua ánh đèn và lò lửa màu vàng cam, gật đầu đáp lại.
Động tác vô cùng lịch lãm, nhưng phong thái cũng mang theo một vẻ mỉa mai.
154 rất sợ giám thị và vị thí sinh nào đó lát nữa lại mở đấu trường sinh tử, vội vàng lạnh mặt nói: "....... Một thí sinh vi phạm quy chế thi, làm thành phần chủ chốt của đề thi.....''
922: "Là thợ săn Giáp.''
154: "...... phải tử vong ngay tại phòng thi. Loại tình huống thế này tương đối hiếm thấy......''
922: "Là chưa từng nhìn thấy.....''
154: "..... Chúng tôi phải mở một cuộc điều tra, hy vọng mọi người hợp tác giải thích.''
922: "Chủ yếu là thí sinh cá biệt nào đó thôi.''
154 khép hờ mắt lại.
Boss đã suốt ngày gây thù chuốc oán, đã vậy đồng nghiệp đầu óc còn có vấn đề.
Cậu ta dừng lại một chút, mặt không biểu tình cất tờ giấy đi, quay sang mọi người nói: "Thợ săn Giáp đâu?''
Mấy thí sinh trong phòng đồng loạt bước sang hai bên, để lộ ra cái bàn ăn dài, có một nhúm giẻ lau to đùng nằm bên chân bàn.
Giám thị đi đến nhìn rõ hơn, mới phát hiện thì ra đó không phải giẻ lau mà là một chiếc áo choàng màu đen. Trên áo buộc một chiếc mũ cũ rách nát, ngoài rìa là da lông gấu đen, tản ra một mùi chua hôi của sự cũ kĩ.
Khuôn mặt khổng lồ của thợ săn Giáp xui xẻo úp xuống dưới, cứng đờ lọt thỏm trong mớ quần áo.
Dựa theo đạo đức nghề nghiệp, 922 lật người lên giúp thợ săn Giáp.
Lúc còn sống, da của thợ săn Giáp đã nhợt nhạt, sau khi chết lại càng xám ngắt lại. Gương mặt gã nghiêng sang một bên, hai mắt trợn trắng, vẫn đang lưu lại biểu cảm sợ hãi tột độ một cách khó tin. Miệng như một cái hốc nứt toác, môi lưỡi đỏ tươi.
Giám thị 922 nghiêm túc lùi lại phía sau, nhân lúc không ai thấy, ngón tay khẽ nhu nhu trên lưng áo 154.
154: "....."
Cậu ta kiềm nén xúc động muốn liếc mắt khinh thường, khom lưng xem xét.
Trong những ngón tay thô to của thợ săn Giáp vẫn còn giữ một mẩu chân của chiếc ly rượu vang, những bộ phận khác của chiếc ly thì đã vỡ nát mà nằm trên sàn nhà.
Theo như vi phạm quy chế nhận được, thợ săn Giáp đã từng nói: "Tất cả mọi người trong phòng thi, ai làm hỏng bộ đồ dùng ăn đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.''
Điều này hoàn toàn trùng khớp với yêu cầu đề bài, vốn là nói cho thí sinh nghe.
Ai ngờ mới vừa nói xong không bao lâu, bản thân gã liền bị vật một cái, chết còn sớm hơn cả thí sinh nữa.
Tuy rằng đã biết rõ tình tiết, nhưng 154 vẫn phân xử việc này theo tính chất công việc, quay về phía Du Hoặc xác nhận thêm lần nữa, nói: "Là cậu đá?''
Du Hoặc rũ mắt nhìn cậu ta, lười nhác mở miệng: "Chân gã tê nên đứng không vững, lảo đảo chút thôi.''
Mọi người: "......''
Mẹ nó, đây mà là lảo đảo một chút à.
154: "Cậu lược bớt lí do này nói cho có lệ thôi đúng không?"
Du Hoặc: "Bộ đồ ăn không thể hủy hoại những gì tôi quy định?''
154: "Không phải.''
Du Hoặc: "Cái tên Giáp tứ chi không xài được này là do các anh đẻ ra sao?''
154: "......''
Đối phương lại vừa lạnh nhạt vừa độc miệng, giám thị 154 cảm giác cậu ta không thể chịu đựng được nữa rồi. Cậu ta quay đầu, muốn tìm cái người có mồm độc hơn đến cứu cánh, lại phát hiện kế bên chỉ có 922, boss của bọn họ vốn không có thèm tới xem thi thể.
Thấy giám thị ngây người, Vu Văn thừa nước đục thả câu, hỏi: "À mà..... Cái ly là do ông thợ săn Giáp làm rơi, chết cũng là do tự ổng chuốc lấy, các anh có thể không tính anh tôi vi phạm được không?''
"Tinh, tinh, tinh''
154 còn chưa kịp nói, trong phòng liền vang lên ba tiếng cảnh cáo vi phạm quy định.
Đồng thời cảnh cáo một lượt ba vị giám thị, đây là lần đầu tiên.
Mọi người có mặt trong phòng chưa bao giờ nghe thấy loại âm thanh này, có chút mơ hồ không biết phát từ đâu ra.
Vu Văn ngó tới ngó lui tìm nơi phát ra âm thanh, cảnh giác hỏi: "Lại làm sao nữa vậy?''
922 trấn an nói: "Đừng lo, chỉ là hệ thống kiểm tra giục chúng tôi nhanh chóng xử phạt thôi.''
Mọi người trầm mặc một lát, lại càng khẩn trương hơn.
Đột nhiên có người phát ra tiếng nói: "Vậy.... có thể để tôi thay anh ấy chịu phạt hay không?''
Mọi người quay đầu nhìn lại, người nói chính là Vu Dao.
Cô giơ cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của mình lên, tựa như trong lớp học có một học sinh muốn làm cho giáo viên chú ý đến mình vậy. Nếu nhìn kĩ một chút, có thể thấy tay cô đang phát run, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Đáng tiếc, bị các vị giám thị trực tiếp bỏ qua.
.
Hệ thống lại thúc giục lần hai.
Hai vị giám thị đi băng qua đám người, đến chỗ Du Hoặc.
Những người khác muốn đi theo, nhưng lại do dự không dám.
Đã vậy 154 đi được nửa đường còn lia mắt liếc họ một cái, những người nào còn đang tính bướcn tới liền đứng im tại chỗ luôn.
Đối với Du Hoặc, 922 nói chuyện không còn nghiêm túc như trước nữa, ỷ những thí sinh khác không nghe thấy, anh ta bắt đầu nói xàm: "Không phải chúng tôi muốn gây khó dễ gì cho cậu đâu, chẳng lừa cậu làm gì, lúc nhận được giấy thông báo vi phạm quy chế, 154 bước hụt một bậc cầu thang, tôi thì làm rơi cả miếng thịt bò đang ăn lên chân. Boss đang ghẹo chim, suýt thì bẻ gãy luôn đầu con chim xuống. Chúng tôi cũng chẳng muốn phạt cậu đâu, nói thật đấy, thế thì thành ai hành hạ ai cơ chứ? Cậu đừng cười lạnh nữa, tôi mới phát hiện cậu cực kì có ý kiến với boss nhà chúng tôi đấy.''
Du Hoặc đặt tầm mắt lên người Tần Cứu đảo qua đảo lại, sau đó thu ánh mắt về, giống như chỉ cần nhìn tên đó lâu thêm một chút thôi thì cả con mắt đều đau.
922 lắc đầu nói: "Cậu to gan thật đấy.''
Đại boss Du vẫn không nhúc nhích.
922 lại nói: "Người ta đã ghi rõ rành rành trên tường là không được làm hỏng bộ dụng cụ ăn. Vâng, đúng là cậu không trực tiếp làm vỡ ly. Nếu như cậu mà làm vỡ ly thật thì người nằm như con ếch trên đất là cậu rồi. Nhưng ly vỡ làm đề thi mất mạng, còn cậu thì vẫn nhởn nhơ như không có gì xảy ra..... Tôi mà là hệ thống tôi cũng mắc quạo.''
"Nguyên nhân gián tiếp cũng là nguyên nhân.'' 922 sờ sờ cổ nói.
Ban nãy lúc hệ thống đưa ra lời nhắc nhở, tia sáng màu đỏ là xuất hiện sau đuôi tóc của anh ta.
922 ngừng một chút, nói với Du Hoặc: "Đây là kết quả công bằng mà hệ thống đã nhắc rồi.''
Du Hoặc ngồi dậy.
"Cậu muốn làm gì?'' 154 cảnh giác hỏi.
Tầm mắt Du Hoặc nằm ở độ cao 1m85, cao hơn giám thị 154 một đoạn, so với 922 thì xấp xỉ nhau. Nhưng khi hắn đứng thẳng người, ánh mắt lại như thể cho người khác một cảm giác nhìn từ trên xuống, 922 cũng không ngoại lệ.
Du Hoặc khinh khỉnh liếc bọn họ một cái: "Tôi có nói sẽ không chịu nhận phạt hay sao?''
922: "Vậy cậu khoanh tay đứng im ở đây làm gì?''
Du Hoặc giần giật môi: "Xuất phát từ lễ phép, đợi các anh nói cho xong.''
Hai vị giám thị: ''............''
Nếu trên tay đang cầm súng, họ sẽ bóp cò.
.
Du Hoặc nhấc chân định đi.
Lúc đi ngang qua đám người, ông Vu liền bắt lấy hắn: "Con định đi thật sao?''
Du Hoặc theo bản năng nhíu nhíu mi.
Hắn ghét nhất là phải tiếp xúc da thịt với người khác, đặc biệt là loại thình lình nhảy ra mà không nói trước này. Nhưng ông Vu là lo lắng thật lòng, hắn im lặng hai giây mới bắt đầu rút tay ra: "Thêm lần này cũng chả sao.''
Đây đã là lần thứ ba tiến cung, có gì đáng sợ đâu? Hắn nghĩ thầm.
Vẫn là ngôi nhà đó, nhốt đã nhốt rồi, máu me đã dọn dẹp, mảnh xương vụn thịt đã thấy hết rồi, còn có thể xảy ra việc gì nữa?
Vả lại, bất kể hình phạt đáng ghét gì đi chăng nữa..... Hay là cho dù có bắt hắn phải đối diện với tên 001 kia, thì cùng lắm chỉ mất ba tiếng đồng hồ mà thôi.
Hắn dùng sự kiên nhẫn cuối cùng của mình, hướng ông Vu xua xua tay, cũng không quay đầu mà đi thẳng tới cửa: "Thời gian chịu phạt đó, ngủ một giấc là qua.''
Vừa dứt lời, cái giọng nói quen thuộc kia liền vang lên.
"Chậm đã cậu Hừ dạy mãi không sửa.....''
Du Hoặc ở cửa dừng bước chân lại. Hắn nắm then cửa, mặt không lộ cảm xúc nhìn về phía bên trái.
Tần Cứu đứng dựa lưng vào ghế sofa, trong tay đang mân mê một chiếc roi da.... à không là một sợi dây thừng dài bằng da.
Anh dài giọng hỏi hắn: "Cậu bước vội như thế là định đi đâu đây?''
Du Hoặc nhìn lại anh giây lát, mấp máy môi: "Đầu thai, chờ anh đi cùng, thế nào?''
Tần Cứu cười một tiếng, tiếng nói cực kì trầm: "Được cậu quan tâm ưu ái đến vậy làm tôi sợ quá, bất quá cũng không cần đi xa đến thế đâu.''
Du Hoặc nhíu mày: "Là sao?''
"À phải rồi'' Tần Cứu quay đầu nhìn về phía bên trong phòng, "Giám thị còn lại của chúng ta đâu rồi? Mấy cậu chưa nói cho cậu ta biết hình phạt lần này sao?''
Du Hoặc nửa tin nửa ngờ nhìn về phía 154.
Hắn thấy đối phương lấy ra một tờ giấy, nói: "Căn cứ theo quy định, nếu một thí sinh vi phạm quy chế ba lần trong một môn thi, sẽ trở thành đối tượng đặc biệt. Được giám thị giám sát ngay tại hiện trường, quản chế nghiêm ngặt.''
Mọi người: ".......''
Chẳng biết vì sao mà giọng của vị giám thị kia lại có mùi đau khổ tột cùng.
Giám thị 154 nhìn Du Hoặc, sau đó đọc tiếp: "Ngoài ra còn tước đoạt một quyền lựa chọn của thí sinh.''
Trong phòng chỉ còn lại sự yên lặng đến đáng sợ.
Một lát sau, Du Hoặc nhìn về phía Tần Cứu, lạnh giọng hỏi: "Đùa cái gì thế hả?''
Tần Cứu ra dáng "mời", lịch thiệp đến nỗi muốn đập cho một phát: "Không có đùa đâu, thời gian còn lại của cuộc thi là.....''
Anh móc từ trong áo khoác ra một chiếc đồng hồ di động, nửa thật nửa giả mà nhìn thoáng qua: ''.......36 tiếng 24 phút, có nghĩa là chúng ta phải ở chung với nhau thêm một ngày rưỡi nữa. Ngay cả hành lí cũng xách tới rồi, ở ngay cửa kìa, không tin cậu ra xem thử đi?''
Du Hoặc mở cửa, nhìn thoáng ra bên ngoài.
Cạnh cửa có hai chiếc vali đặt ngay ngắn.
Du Hoặc: ".........''
36 tiếng 24 phút.........
Đây không phải ngủ một giấc nữa....... đây là ngủ đến hôn mê mẹ nó luôn.
Hơn nữa còn mang theo cả vali, muốn làm ai buồn nôn vậy???
"À quên nữa, tôi còn phải nhắc nhở mọi người một câu.'' Giọng nói của Tần Cứu cất lên. "Từ giờ đến lúc thu bài lần hai còn 24 phút nữa, sắp tới sẽ thành 23. Dựa theo quy định, trong khoảng thời gian này, thí sinh vi phạm quy chế không có quyền làm bài thi. Để đề phòng thí sinh dạy mãi không sửa nào đó cứ cố chấp vi phạm quy chế, tôi buộc phải thực hiện vài hành động thất lễ.......''
Tần Cứu vừa nói, dây thừng da trong tay đã quấn xong mấy vòng, thuận lợi trói chặt tay trái của Du Hoặc.
Anh giữ vai Du Hoặc, xoay người hắn lại, trói gô cả tay phải vào, sau đó kéo mạnh một cái.
"Pặc"
Dây thừng thoáng chốc thắt chặt, khoá chặt tay Du Hoặc lại.
Tần Cứu đứng sau lưng hắn, giữ vai hắn, cúi đầu nói: "Đây là quà đáp lễ cho xô máu thịt nọ, thích chứ?''
Đại boss Du thích đến phát điên lên đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.