Chương 44: Đường về
Mộc Tô Lý
06/06/2021
Màn đêm đã buông xuống, dòng nước biển đột nhiên cuộn trào dữ dội.
Chiếc tàu nhỏ trong tình trạng lắc lư nghiêng ngả đã quay về điểm xuất phát.
Sau khi từ phòng giam đi ra, 021 cũng không thử nói chuyện với Du Hoặc nữa.
Hết thảy giống như lúc lên tàu.
Vị tiểu thư thẳng thắn này mang kính râm ở trong khoang tàu làm đủ chuyện ngang ngược, không thèm để ý tới những người khác, có cơ hội là sẽ kiếm chuyện cho 078 chạy vặt khắp nơi.
078 không biết mình đã làm sai cái gì nữa.
Xét thấy cái tính tình đó giờ của tiểu thư này, hắn ta cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ có thỉnh thoảng, nàng sẽ thừa cơ hội không ai chú ý mà nhìn Du Hoặc xuyên qua chiếc kính râm. Nàng muốn biết lời nói ban nãy của mình ở phòng giam, Du Hoặc rốt cuộc là có nghe thấy hay không.
Nhưng nhìn vẻ mặt đó thử xem, Du Hoặc chẳng hề có một phản ứng nào cả.
Hắn đang đứng nói chuyện với 922.....
Hắn phụ trách ''đứng''.
922 phụ trách ''nói''.
''Ok ok đừng nhìn nữa, nhìn tôi cũng vô dụng thôi. Sóng lớn như vậy, tôi làm sao để nó không lắc lư nữa được đây.'' 922 giơ tay lên.
''Đây không phải là chỗ ở của giám thị sao?'' Du Hoặc nói.
''Chỗ ở giám thị phải giống với toàn bộ phòng thi, phải nghiêng ngả, phải lắc lư, không có đãi ngộ đặc biệt.''
922 chỉ vào cạnh bàn: ''Cậu nhìn 154 đi, cái bản mặt xanh lét, nếu có cách làm tàu bớt lắc lư, cậu ta còn chờ đến bây giờ sao?''
154 đỡ bàn ăn, đứng lên với cái mặt xanh xao. Cậu ta vừa định mở miệng phụ hoạ, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, quay đầu chạy đi.
''Đáng thương quá, lại đi xay sinh tố rồi. Miếng dán chống say tàu cũng không dùng được luôn.'' 922 nói.
Nhìn thoáng qua thì trông tàu nhỏ rất kinh khủng, từ giám thị cho đến thí sinh, mặt ai cũng nhăn như mông khỉ.
Duy nhất chỉ có 922 luôn mồm hét ''say tàu'' lại giống như người không bị gì hết, sàn nhà lắc lư như cái bập bênh, cậu ta thì vẫn đứng vững vàng như một người từng trải.
Nhưng mà người từng trải có bóng ma với Du Hoặc, sợ phải giải thích tới giải thích lui rồi thành ra lại không có nghĩa. Theo bản năng anh ta lấy Tần Cứu ra làm cái bia: ''Boss à, con tàu này bị tháo dỡ bao nhiêu thì anh là người biết rõ nhất, anh....''
922 quay đầu, phát hiện Tần Cứu biết rõ nhất đã quen cửa quen nẻo mà đi vào nhà bếp.
922: ''....''
Anh muốn làm gì nữa vậy....
Nháy mắt, Tần Cứu đã đi ra, trên tay còn cầm một dĩa cam.
Rõ ràng là có ghế ngồi ở đằng kia, thế mà anh không ngồi. Một hai phải ngồi lên cái tay vịn của sofa bên cạnh Du Hoặc, cao hơn Du Hoặc cả một khúc.
Anh thay đổi thành một tư thế cho thoải mái hơn, đưa dĩa cam ra: ''Mạo hiểm lấy từ nhà bếp ra, giờ lại bị nhốt chung thế này, chia cho cậu một nửa, thấy sao?''
''.....''
Mạo hiểm cái đách.
''Không ăn.'' Do thuyền cứ lắc lư khiến Du Hoặc bây giờ chả muốn ăn uống gì cả, từ chối thẳng luôn.
Tần Cứu lấy một miếng, nói: ''Không biết cậu có nghe qua chưa, ở thời Trung cổ các thuỷ thủ thuyền viên thường xuyên bị ghẻ lác, ở trong hang đá có khi mấy thuyền viên đó cũng bị, chúng ta trong đó lâu như vậy thì khó nói lắm. Bệnh nhân mắc bệnh trên mặt thường xuyên xuất hiện mấy đốm vừa đen vừa dài, răng sẽ bị biến dạng, không cẩn thận mà đụng vào một cái, có khi còn bị rơi ra nữa đó.''
Du Hoặc: ''.....''
''Còn nữa.....''
Tần Cứu còn muốn nói tiếp, Du Hoặc đã trực tiếp tóm lấy ba quả cam.
922: ''....''
Ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được cấp trên phản công.
Anh ta còn có thể làm gì được, chỉ có thể để cho bọn họ ăn.
Mà vị sếp thiếu đạo đức kia còn dụ dỗ thí sinh: ''Chúc mừng, cậu đã tránh được một kiếp từ tay thần chết.''
Thí sinh còn trả lại ba cái vỏ cam.
922 không nhìn nổi nữa rồi.
Nếu đã như vậy, anh ta sẽ bất chấp tất cả mà đi chiên hai miếng sườn dê.
Anh ta không thể trêu vào cả sếp lẫn vị ôn thần kia, không bằng cho mọi người vui vẻ một chút, hơn nữa anh ta cũng muốn cho sếp mình ăn một bữa ngon chút.
Có quy định rõ ràng là cấm thí sinh ăn chực ở chỗ giám thị sao?
Không có.
Rốt cuộc khi xây dựng quy chế thi, quỷ cũng không ngờ được các thí sinh bị tạm giam sẽ thành như thế này.
Nghĩ đến đây, 922 tất bật trong nhà bếp với một tâm trạng thoải mái vui vẻ.
.
Phải mất đến tận nửa tiếng tàu nhỏ mới có thể cập vào bờ.
Trước khi Du Hoặc rời đi đã thể hiện lòng biết ơn đối với 922, tiện hỏi luôn 922 là có còn đồ ăn thừa hay không, sống hay chín gì cũng được.
922: ''....''
Đậu mè, bộ ăn không đủ hay sao mà còn muốn đem ra ngoài nữa?
Anh ta vừa muốn mở miệng, tia đỏ trên ngón tay rốt cuộc cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người mà sáng lên, còn kêu ''tinh tinh tinh'' báo động trước.
''Đấy, cảnh cáo tới rồi.'' 922 cho hắn xem ngón tay: ''Nội dung kiểm tra đợt này của mấy người là giúp một thuyền người sống sót, bao gồm cung cấp cho bọn họ đủ thức ăn. Tôi mà còn cho cậu thêm đồ ăn đem ra ngoài, chẳng phải là giúp cậu làm bài thi rồi sao! Cậu có bao giờ thấy giám thị đi nhắc đáp án cho thí sinh chưa?''
Lời này chọc trúng tim đen ngay.
Du Hoặc đúng thật là có nghĩ tới việc mang thịt về cho thuyền viên.
Có điều nếu là cảnh cáo, hắn cũng không muốn ép buộc.
Bản thân hắn vi phạm quy định là do bản thân tự chọn, bắt người khác vi phạm theo là rất quá đáng.
Huống chi mấy bài kiểm tra trước, ấn tượng của hắn đối với 922 cũng không tệ lắm.
.
Chỗ tàu nhỏ thả neo không phải là cửa hang đá, mà là một chỗ khác của hoang đảo.
Hai nhân quyền đã quen với môi trường hoàn cảnh, đi bộ dọc đảo theo một con đường không xác định.
Dựa theo miêu tả của Địch Lê về bản gốc của đề thi, thì nơi này chắc hẳn là vòng cực Bắc.
Vì thế nó hoàn toàn khác với các hoang đảo thông thường, ngoại trừ vùng lân cận của hang đá, thì tất cả những chỗ khác đều là tuyết với tuyết.
Du Hoặc và Tần Cứu một trước một sau đi ở trên tuyết, phát ra tiếng sàn sạt như đi trên sa mạc.
Nửa phía này an tĩnh lạ thường, màn trời bao phủ màu u ám, chỉ có thể mơ hồ thấy hai ngôi sao. Ngay cả tiếng sóng biển mãnh liệt cũng như bị một khối đá ngầm ngăn trở.
Tần Cứu quay đầu nhìn cây ăng ten nối nhau ở ngoài biển, bỗng nhiên nghe thấy Du Hoặc hỏi anh: ''Phòng tạm giam ở chỗ đó thật đặc biệt nhỉ?''
''Hả?'' Tần Cứu sửng sốt.
Bước chân tạm dừng, Du Hoặc nhanh hơn anh một bước, bóng lưng cao cao chìm trong màn đêm.
Tần Cứu nhướng mày nói: ''Tại sao lại hỏi như vậy?''
''Thuận miệng mà thôi.'' Du Hoặc quay đầu liếc anh một cái, thấp giọng thúc giục: ''Anh có đi hay không đây?''
Tần Cứu không nhanh không chậm mà theo sau: ''Cậu đang xúi tôi vi phạm quy định đấy, là một học sinh xuất sắc ắt hẳn là phải nên thành thật ngoan ngoãn chứ....''
Du Hoặc: ''....Vớ va vớ vẩn.''
Tần Cứu cười một tiếng.
''Anh không phải là bị giáng chức thành thí sinh sao, thế mà còn vi phạm quy định?'' Du Hoặc liếc nhìn cổ tay của anh.
Chỗ đó hiện tại đeo một chiếc đồng hồ, vừa khéo che khuất ánh đỏ cảnh cáo vi phạm quy định. Dù sao từ khi Tần Cứu bắt đầu tham gia dự thi, cái đèn đỏ kia cũng không réo lên nữa.
''Những chuyện liên quan đến thí sinh nói nhiều một chút thì cũng không có vấn đề gì.'' Tần Cứu nói: ''Hệ thống không thể can thiệp vào, nó không thể ra đề được.''
Du Hoặc giật mình.
Những lời này tuy rằng chưa thể hiện được gì, nhưng lại lộ ra một thông tin.
Phòng tạm giam xác thật là rất đặc biệt, có liên quan đến cài đặt của hệ thống, hơn nữa là hệ thống không có suy nghĩ ra đề.
Vậy thì đề từ đâu ra?
Là cơ mật, hay là do bug.
Trong lúc hai người nhất thời không nói chuyện, trên tuyết lại chỉ còn có tiếng bước chân.
Tần Cứu đi sau nửa bước, trong chốc lát lại trầm giọng nói: '''Tôi rất tò mò.''
Du Hoặc mắt cũng không nâng, theo thói quen im lặng chờ đợi, kết quả lại không nghe thấy đối phương nói chữ nào.
''.....''
Hắn dừng bước, dường như đã phục Tần Cứu rồi, quăng ra một chữ đáp lại: ''Nói.''
Tần Cứu lúc này mới tiếp tục: ''Cậu ở trong phòng giam không phát hiện ra cái gì hết sao?''
Du Hoặc đương nhiên sẽ không nói cho người ta biết là hắn đã thấy cái gì, quỷ ma mới biết đối phương có cho rằng hắn sợ bóng tối hay không, đặc biệt là loại như Tần Cứu...
Cho nên hắn ''Ờ'' một tiếng, hỏi lại: ''Nghe nói anh ở phòng giam dành hẳn tận ba tiếng để đọc sách, rồi còn ngồi sửa điện thoại?''
''Nghe ai nói vậy?''
''922.''
Tần Cứu lại nhớ một hồi: ''Không phải sách, là nhật ký. Nhật ký của Triệu Văn Đồ.''
Du Hoặc sửng sốt: ''Triệu Văn Đồ?''
''Có hơi tiếc một tẹo, lúc cậu ta chạy tới thì cậu đã đi mất rồi.'' Tần Cứu nói: ''Bằng không có thể nhìn thấy bộ dáng đang tỉnh táo của cậu ấy, ít nhất cũng còn nhớ tên, coi như là an ủi một chút đi.''
''Cho nên cậu ta thật sự quen anh.''
Tần Cứu nhìn chân trời, thở ra loạt sương mù trắng xoá vào màn đêm: ''Lúc còn làm thí sinh thì cùng đội với cậu ấy, nhưng tôi lại không có nhiều ấn tượng cho lắm. Vừa lật mấy trang nhật ký, vừa thử nhớ lại đôi chút.''
Tần Cứu làm thí sinh là chuyện của mấy năm trước rồi, những chuyện năm đó không nhớ rõ cũng là bình thường thôi. Rốt cuộc, tuy rằng anh rất thường hay cười, nhưng lại không được nhiệt tình lắm.
''Nhớ được gì rồi?'' Du Hoặc thuận miệng hỏi.
''Ấn tượng của nhật ký vẫn không nhiều, nhưng nhớ tới một điểm khác.''
''Cái gì cơ?''
''Ví như giám thị A.''
Du Hoặc vẫn như cũ có chút hứng thú với vị giám thị A này, làm bộ dáng đang chờ anh nói tiếp.
Tần Cứu im lặng một hồi, nói: ''Một số chuyện vụn vặt không mấy vui vẻ mà thôi.''
Chiếc tàu nhỏ trong tình trạng lắc lư nghiêng ngả đã quay về điểm xuất phát.
Sau khi từ phòng giam đi ra, 021 cũng không thử nói chuyện với Du Hoặc nữa.
Hết thảy giống như lúc lên tàu.
Vị tiểu thư thẳng thắn này mang kính râm ở trong khoang tàu làm đủ chuyện ngang ngược, không thèm để ý tới những người khác, có cơ hội là sẽ kiếm chuyện cho 078 chạy vặt khắp nơi.
078 không biết mình đã làm sai cái gì nữa.
Xét thấy cái tính tình đó giờ của tiểu thư này, hắn ta cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ có thỉnh thoảng, nàng sẽ thừa cơ hội không ai chú ý mà nhìn Du Hoặc xuyên qua chiếc kính râm. Nàng muốn biết lời nói ban nãy của mình ở phòng giam, Du Hoặc rốt cuộc là có nghe thấy hay không.
Nhưng nhìn vẻ mặt đó thử xem, Du Hoặc chẳng hề có một phản ứng nào cả.
Hắn đang đứng nói chuyện với 922.....
Hắn phụ trách ''đứng''.
922 phụ trách ''nói''.
''Ok ok đừng nhìn nữa, nhìn tôi cũng vô dụng thôi. Sóng lớn như vậy, tôi làm sao để nó không lắc lư nữa được đây.'' 922 giơ tay lên.
''Đây không phải là chỗ ở của giám thị sao?'' Du Hoặc nói.
''Chỗ ở giám thị phải giống với toàn bộ phòng thi, phải nghiêng ngả, phải lắc lư, không có đãi ngộ đặc biệt.''
922 chỉ vào cạnh bàn: ''Cậu nhìn 154 đi, cái bản mặt xanh lét, nếu có cách làm tàu bớt lắc lư, cậu ta còn chờ đến bây giờ sao?''
154 đỡ bàn ăn, đứng lên với cái mặt xanh xao. Cậu ta vừa định mở miệng phụ hoạ, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, quay đầu chạy đi.
''Đáng thương quá, lại đi xay sinh tố rồi. Miếng dán chống say tàu cũng không dùng được luôn.'' 922 nói.
Nhìn thoáng qua thì trông tàu nhỏ rất kinh khủng, từ giám thị cho đến thí sinh, mặt ai cũng nhăn như mông khỉ.
Duy nhất chỉ có 922 luôn mồm hét ''say tàu'' lại giống như người không bị gì hết, sàn nhà lắc lư như cái bập bênh, cậu ta thì vẫn đứng vững vàng như một người từng trải.
Nhưng mà người từng trải có bóng ma với Du Hoặc, sợ phải giải thích tới giải thích lui rồi thành ra lại không có nghĩa. Theo bản năng anh ta lấy Tần Cứu ra làm cái bia: ''Boss à, con tàu này bị tháo dỡ bao nhiêu thì anh là người biết rõ nhất, anh....''
922 quay đầu, phát hiện Tần Cứu biết rõ nhất đã quen cửa quen nẻo mà đi vào nhà bếp.
922: ''....''
Anh muốn làm gì nữa vậy....
Nháy mắt, Tần Cứu đã đi ra, trên tay còn cầm một dĩa cam.
Rõ ràng là có ghế ngồi ở đằng kia, thế mà anh không ngồi. Một hai phải ngồi lên cái tay vịn của sofa bên cạnh Du Hoặc, cao hơn Du Hoặc cả một khúc.
Anh thay đổi thành một tư thế cho thoải mái hơn, đưa dĩa cam ra: ''Mạo hiểm lấy từ nhà bếp ra, giờ lại bị nhốt chung thế này, chia cho cậu một nửa, thấy sao?''
''.....''
Mạo hiểm cái đách.
''Không ăn.'' Do thuyền cứ lắc lư khiến Du Hoặc bây giờ chả muốn ăn uống gì cả, từ chối thẳng luôn.
Tần Cứu lấy một miếng, nói: ''Không biết cậu có nghe qua chưa, ở thời Trung cổ các thuỷ thủ thuyền viên thường xuyên bị ghẻ lác, ở trong hang đá có khi mấy thuyền viên đó cũng bị, chúng ta trong đó lâu như vậy thì khó nói lắm. Bệnh nhân mắc bệnh trên mặt thường xuyên xuất hiện mấy đốm vừa đen vừa dài, răng sẽ bị biến dạng, không cẩn thận mà đụng vào một cái, có khi còn bị rơi ra nữa đó.''
Du Hoặc: ''.....''
''Còn nữa.....''
Tần Cứu còn muốn nói tiếp, Du Hoặc đã trực tiếp tóm lấy ba quả cam.
922: ''....''
Ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được cấp trên phản công.
Anh ta còn có thể làm gì được, chỉ có thể để cho bọn họ ăn.
Mà vị sếp thiếu đạo đức kia còn dụ dỗ thí sinh: ''Chúc mừng, cậu đã tránh được một kiếp từ tay thần chết.''
Thí sinh còn trả lại ba cái vỏ cam.
922 không nhìn nổi nữa rồi.
Nếu đã như vậy, anh ta sẽ bất chấp tất cả mà đi chiên hai miếng sườn dê.
Anh ta không thể trêu vào cả sếp lẫn vị ôn thần kia, không bằng cho mọi người vui vẻ một chút, hơn nữa anh ta cũng muốn cho sếp mình ăn một bữa ngon chút.
Có quy định rõ ràng là cấm thí sinh ăn chực ở chỗ giám thị sao?
Không có.
Rốt cuộc khi xây dựng quy chế thi, quỷ cũng không ngờ được các thí sinh bị tạm giam sẽ thành như thế này.
Nghĩ đến đây, 922 tất bật trong nhà bếp với một tâm trạng thoải mái vui vẻ.
.
Phải mất đến tận nửa tiếng tàu nhỏ mới có thể cập vào bờ.
Trước khi Du Hoặc rời đi đã thể hiện lòng biết ơn đối với 922, tiện hỏi luôn 922 là có còn đồ ăn thừa hay không, sống hay chín gì cũng được.
922: ''....''
Đậu mè, bộ ăn không đủ hay sao mà còn muốn đem ra ngoài nữa?
Anh ta vừa muốn mở miệng, tia đỏ trên ngón tay rốt cuộc cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người mà sáng lên, còn kêu ''tinh tinh tinh'' báo động trước.
''Đấy, cảnh cáo tới rồi.'' 922 cho hắn xem ngón tay: ''Nội dung kiểm tra đợt này của mấy người là giúp một thuyền người sống sót, bao gồm cung cấp cho bọn họ đủ thức ăn. Tôi mà còn cho cậu thêm đồ ăn đem ra ngoài, chẳng phải là giúp cậu làm bài thi rồi sao! Cậu có bao giờ thấy giám thị đi nhắc đáp án cho thí sinh chưa?''
Lời này chọc trúng tim đen ngay.
Du Hoặc đúng thật là có nghĩ tới việc mang thịt về cho thuyền viên.
Có điều nếu là cảnh cáo, hắn cũng không muốn ép buộc.
Bản thân hắn vi phạm quy định là do bản thân tự chọn, bắt người khác vi phạm theo là rất quá đáng.
Huống chi mấy bài kiểm tra trước, ấn tượng của hắn đối với 922 cũng không tệ lắm.
.
Chỗ tàu nhỏ thả neo không phải là cửa hang đá, mà là một chỗ khác của hoang đảo.
Hai nhân quyền đã quen với môi trường hoàn cảnh, đi bộ dọc đảo theo một con đường không xác định.
Dựa theo miêu tả của Địch Lê về bản gốc của đề thi, thì nơi này chắc hẳn là vòng cực Bắc.
Vì thế nó hoàn toàn khác với các hoang đảo thông thường, ngoại trừ vùng lân cận của hang đá, thì tất cả những chỗ khác đều là tuyết với tuyết.
Du Hoặc và Tần Cứu một trước một sau đi ở trên tuyết, phát ra tiếng sàn sạt như đi trên sa mạc.
Nửa phía này an tĩnh lạ thường, màn trời bao phủ màu u ám, chỉ có thể mơ hồ thấy hai ngôi sao. Ngay cả tiếng sóng biển mãnh liệt cũng như bị một khối đá ngầm ngăn trở.
Tần Cứu quay đầu nhìn cây ăng ten nối nhau ở ngoài biển, bỗng nhiên nghe thấy Du Hoặc hỏi anh: ''Phòng tạm giam ở chỗ đó thật đặc biệt nhỉ?''
''Hả?'' Tần Cứu sửng sốt.
Bước chân tạm dừng, Du Hoặc nhanh hơn anh một bước, bóng lưng cao cao chìm trong màn đêm.
Tần Cứu nhướng mày nói: ''Tại sao lại hỏi như vậy?''
''Thuận miệng mà thôi.'' Du Hoặc quay đầu liếc anh một cái, thấp giọng thúc giục: ''Anh có đi hay không đây?''
Tần Cứu không nhanh không chậm mà theo sau: ''Cậu đang xúi tôi vi phạm quy định đấy, là một học sinh xuất sắc ắt hẳn là phải nên thành thật ngoan ngoãn chứ....''
Du Hoặc: ''....Vớ va vớ vẩn.''
Tần Cứu cười một tiếng.
''Anh không phải là bị giáng chức thành thí sinh sao, thế mà còn vi phạm quy định?'' Du Hoặc liếc nhìn cổ tay của anh.
Chỗ đó hiện tại đeo một chiếc đồng hồ, vừa khéo che khuất ánh đỏ cảnh cáo vi phạm quy định. Dù sao từ khi Tần Cứu bắt đầu tham gia dự thi, cái đèn đỏ kia cũng không réo lên nữa.
''Những chuyện liên quan đến thí sinh nói nhiều một chút thì cũng không có vấn đề gì.'' Tần Cứu nói: ''Hệ thống không thể can thiệp vào, nó không thể ra đề được.''
Du Hoặc giật mình.
Những lời này tuy rằng chưa thể hiện được gì, nhưng lại lộ ra một thông tin.
Phòng tạm giam xác thật là rất đặc biệt, có liên quan đến cài đặt của hệ thống, hơn nữa là hệ thống không có suy nghĩ ra đề.
Vậy thì đề từ đâu ra?
Là cơ mật, hay là do bug.
Trong lúc hai người nhất thời không nói chuyện, trên tuyết lại chỉ còn có tiếng bước chân.
Tần Cứu đi sau nửa bước, trong chốc lát lại trầm giọng nói: '''Tôi rất tò mò.''
Du Hoặc mắt cũng không nâng, theo thói quen im lặng chờ đợi, kết quả lại không nghe thấy đối phương nói chữ nào.
''.....''
Hắn dừng bước, dường như đã phục Tần Cứu rồi, quăng ra một chữ đáp lại: ''Nói.''
Tần Cứu lúc này mới tiếp tục: ''Cậu ở trong phòng giam không phát hiện ra cái gì hết sao?''
Du Hoặc đương nhiên sẽ không nói cho người ta biết là hắn đã thấy cái gì, quỷ ma mới biết đối phương có cho rằng hắn sợ bóng tối hay không, đặc biệt là loại như Tần Cứu...
Cho nên hắn ''Ờ'' một tiếng, hỏi lại: ''Nghe nói anh ở phòng giam dành hẳn tận ba tiếng để đọc sách, rồi còn ngồi sửa điện thoại?''
''Nghe ai nói vậy?''
''922.''
Tần Cứu lại nhớ một hồi: ''Không phải sách, là nhật ký. Nhật ký của Triệu Văn Đồ.''
Du Hoặc sửng sốt: ''Triệu Văn Đồ?''
''Có hơi tiếc một tẹo, lúc cậu ta chạy tới thì cậu đã đi mất rồi.'' Tần Cứu nói: ''Bằng không có thể nhìn thấy bộ dáng đang tỉnh táo của cậu ấy, ít nhất cũng còn nhớ tên, coi như là an ủi một chút đi.''
''Cho nên cậu ta thật sự quen anh.''
Tần Cứu nhìn chân trời, thở ra loạt sương mù trắng xoá vào màn đêm: ''Lúc còn làm thí sinh thì cùng đội với cậu ấy, nhưng tôi lại không có nhiều ấn tượng cho lắm. Vừa lật mấy trang nhật ký, vừa thử nhớ lại đôi chút.''
Tần Cứu làm thí sinh là chuyện của mấy năm trước rồi, những chuyện năm đó không nhớ rõ cũng là bình thường thôi. Rốt cuộc, tuy rằng anh rất thường hay cười, nhưng lại không được nhiệt tình lắm.
''Nhớ được gì rồi?'' Du Hoặc thuận miệng hỏi.
''Ấn tượng của nhật ký vẫn không nhiều, nhưng nhớ tới một điểm khác.''
''Cái gì cơ?''
''Ví như giám thị A.''
Du Hoặc vẫn như cũ có chút hứng thú với vị giám thị A này, làm bộ dáng đang chờ anh nói tiếp.
Tần Cứu im lặng một hồi, nói: ''Một số chuyện vụn vặt không mấy vui vẻ mà thôi.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.