Chương 116: Ghi chép phòng thi
Mộc Tô Lý
06/06/2021
Mọi người bước nhẹ chân, vội vàng lên lầu.
Du Hoặc thấp giọng hỏi Sở Nguyệt: ''Cô có xem qua mấy cái tủ đó chưa?''
Sở Nguyệt nói: ''Lúc mới tới thì có lục lọi thử để tìm chỗ trốn. Sau đó thì không còn xem nữa, mà trong đó cứ có mùi là lạ thế nào ấy.''
Tần Cứu: ''Mùi gì?''
''Lúc ấy không có để ý cho lắm, chỉ cảm thấy nó hơi khó ngửi. Nhưng không phải mùi máu, nếu mùi máu quá nặng thì chắc chắn lúc ấy tôi sẽ phát hiện ra ngay.'' Sắc mặt Sở Nguyệt méo mó.
Sắc mặt của bọn Thư Tuyết càng méo mó hơn nữa.
Mỗi ngày phải ngủ trên cái giường mà bên dưới còn giấu hàng khủng như vậy ai mà chịu nổi được cơ chứ.
Đi vào phòng ngủ chính, Sở Nguyệt chỉ vào cạnh giường, bảo: ''Cái này, rồi bên cánh cửa nữa, tổng cộng có bốn cái tủ.''
Chỗ này quả thật là nơi giấu người tuyệt đỉnh.
Cửa tủ bằng phẳng, không nhìn được khe hở nào cả.
''Cửa này mở sao vậy?'' Vu Văn chỉ chỉ tay: ''Đã không có then cửa thì thôi, còn không có chỗ để chọt vào nữa.''
Sở Nguyệt vừa muốn trả lời, Du Hoặc đã ngồi xổm xuống, gõ vào cửa tủ: ''Mở hai bên ra, rồi đẩy vào.''
''Sao cậu biết?'' Sở Nguyệt nghi hoặc nói: ''Hồi đó tụi tôi không cẩn thận đá trúng mới phát hiện ra.''
Du Hoặc nói: ''Nhật ký viết.''
Hai người chủ nhà này có một quyển nhật ký rất dày, trừ cái trang bị xé xuống kia, thì đa số nội dung chỉ là những chuyện vụn vặt thường ngày.
Du Hoặc lật được vài trang, thì thấy họ có đề cập tới những chiếc tủ này.
Nhật ký nói, không lâu sau khi họ chuyển đến thị trấn nhỏ này, bên cạnh có một vài người thợ thủ công, họ rất giỏi trang trí nhà cửa và rất nhiệt tình, khuyết điểm duy nhất là họ thiếu kiên nhẫn và hơi bất cẩn.
Chiếc giường này với mấy cái tủ thấp, cả giường tầng trên và tầng dưới trong phòng bọn trẻ, giấy dán tường ở mọi nơi trong nhà đều do cặp vợ chồng nghệ nhân này làm ra. Kết quả lại vô tình lắp ngược cửa tủ, còn giấy dán tường thì bị ngược sáng.
"Mil và Volkley đỏ mặt xấu hổ xin lỗi, bảo rằng họ sẽ tháo dỡ chúng ra và làm lại tất cả ngay. Tôi và Matthew không nghĩ điều đó là thật sự cần thiết. Dù sao thì những chiếc tủ này cũng không cần phải sử dụng thường xuyên. Giấy dán tường có thể thay đổi khi nó cũ đi, nhưng căn nhà lại chìm vào một màu u ám. Họ vẫn cảm thấy rất có lỗi, họ lắp trục lò xo vào để mở tủ và mua rất nhiều món quà nhỏ cho đứa con sắp chào đời của chúng tôi. Thật là một người nhiệt tình mà!"
Đây là nội dung mà nhật ký đã nhắc đến, Du Hoặc nhớ rõ đại khái như thế.
Hắn đẩy cửa tủ ra, một mùi kì lạ xộc thẳng lên.
Mọi người xung quanh đều có thể ngửi thấy được, đồng loạt che mũi lại rồi lùi ra sau.
''Chính là cái mùi này này.'' Sở Nguyệt: ''Không gay mũi, nhưng rất khó ngửi.''
Cao su bị biến chất, bùn ướt bị giữ trong đó một thời gian dài cho đến khi nó khô lại.
Ngăn tủ rất sâu, một khoảng đen nhánh.
Tần Cứu mở đèn pin điện thoại, hỏi: ''Có à?''
''Không có, trống không.''
Du Hoặc buông lỏng tay, trục lò xo vang một tiếng, cửa tủ chậm rãi đóng lại.
Vu Văn mặt mày xám ngắt, thầm nén chặt dục vọng lại kiếm chuyện của mình lại, cậu cất bước đi qua đầu giường bên kia, miệng nói: "Thôi để em xem bên này đi."
Tần Cứu đi tới cái cửa tủ thứ hai rồi dùng đèn điện thoại chiếu vào, anh nhìn Vu Văn một cái, hỏi: ''Không sợ à?''
''Chỉ là một quả banh thì em sợ cái gì chứ?'' Vu Văn tràn đầy tự tin mà nói.
Kết quả Du Hoặc vừa mới mở cửa tủ, người em trai đang đứng đối diện giường hét một tiếng ''Đậu má'' rồi ngã quay ra đất.
Cái tay bé nhỏ đo đỏ của Vu Văn bắt đầu biểu diễn kỹ thuật mở tủ tìm banh, cực kì chuẩn.
Quả bóng được nép bên trong tủ, trên đó còn có một khuôn mặt người bằng hoạt hình. Ánh sáng trắng của điện thoại quét qua, khuôn mặt nhìn thẳng vào cậu.
Lúc Vu Văn ngã ra đất, quả bóng đột nhiên tự lăn tới.
Lúc này cậu mới phát hiện không chỉ có một quả, mà có tận hai quả giống nhau lận cơ, hai quả bóng đang lăn theo sát nhau.
''Bóng đâu?''
Du Hoặc vừa nhìn thì đã thấy cái tủ trống không.
''Nó lăn ra sau tấm màn rồi!'' Vu Văn đột nhiên nhảy cẫng lên, duỗi tay chỉ chỉ.
Du Hoặc và Tần Cứu xốc hai bên tấm màn lên.
Tấm màn trong phòng ngủ chính có hai lớp, tấm màn màu xanh đậm sà xuống đất, trái bóng cũng theo đó mà lộ ra một chút, nhưng trong nháy mắt lại biến mất sau lớp màn.
Nó tựa như một đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm vậy, lú đầu ra ngó mấy cái rồi lại chạy mất khi bị người khác tìm thấy.
Du Hoặc và Tần Cứu dứt khoát vạch tấm màn ra, không cho bất cứ một mảnh nào phủ xuống đất nữa.
Trên mặt tường có một vài vết dơ của dấu tay in hằn lên, nhưng trên mặt đất thì lại không có gì cả.
Không thấy trái bóng ở đâu hết.
Trên lầu bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khanh khách của một cô bé.
Rõ ràng là tiếng của Sherry, nhưng lại hồn nhiên hơn trước một ít.
''Sao tôi nghe như không phải ở trên lầu mà là ở dưới lầu vậy?'' Sở Nguyệt nói rồi lao xuống lầu.
''Tôi thì nghe giống như ở ngoài hành lang.'' Tần Cứu nói.
Du Hoặc: ''Tôi thì lại nghe ngay chỗ này.''
Tiếng cười nói vang vọng khắp các ngõ ngách trong tòa nhà.
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm, chạy tới chạy lui vài vòng, hầu như tất cả các ngóc ngách đều được tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được dấu vết của quả bóng.
Nhưng bọn hắn lại tìm được những thứ khác.
Đều là những món đồ linh tinh vụn vặt, nhưng chi tiết lại làm cho mọi người kinh ngạc.
Du Hoặc cầm một hộp kẹo sắt trên tay, một tờ ghi chú được dán bên dưới hộp với những lời lẽ trẻ con của Sherry:
''Quà cho Sally.''
Có rất nhiều loại kẹo, giống như những loại kẹo này được tích góp vào các thời điểm khác nhau vậy.
Hắn tìm thấy chiếc hộp thiếc này ở phía sau tủ quần áo, trên hộp còn đính một chiếc nơ màu hồng cỡ to và một chiếc bánh sinh nhật hoạt hình.
Không biết nó đã để ở đâu bao lâu rồi, mà chiếc hộp đã sớm bị gỉ sét, còn nhãn dán thì mờ đi. Một phần của kẹo được làm rất ngọt, nên khi mở ra có thể ngửi thấy được hương nồng ngọt lịm. Mùi này có thể rất ngấy với Du Hoặc, nhưng với trẻ em thì chúng lại rất thích nó.
Ngoài ra còn có các hộp để xây dựng các khối trong phòng đồ chơi, nhiều hộp còn có chữ viết của Sherry:
''Sally 1''
''Sally 2''
''Sally yêu thích nhất''
''Mình cũng thích lắm, nhưng phải để phần cho Sally nữa.''
...........
Sally, Sally, Sally.
Cô bé tựa như một chú chó con đang vui vẻ, để lại dấu vết ở khắp mọi nơi. Nhưng 90% những dấu vết này đều liên quan tới Sally.
Ngẫm lại từ lúc viết nhật ký..... Cô bé rất thích người anh trai đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng Sally lại không thích cô bé cho lắm.
Lúc Tần Cứu đi lục lại cái tủ lần thứ hai, thì phát hiện có một vài màn đối thoại ở bên trong.
Màu bút không giống, nét chữ cũng không giống, có thể là do hai anh em trốn ở đây rồi để lại.
''Sally, anh còn giận em hả?''
''Còn.''
''Sally, đừng giận nữa nha?''
''Không.''
''Tại sao anh lại tức giận thế ạ?''
''Tại vì em chiếm chỗ của anh, em lúc nào cũng chiếm chỗ của anh.''
''Em không có.''
''Có.''
''Không có.''
''Có! Do em không biết đấy, em chả bao giờ biết cái gì cả.''
''Không có.''
Tần Cứu: ''........''
''Đang xem cái gì vậy?'' Du Hoặc từ trên lầu đi tới.
''Xem hai cái máy bộ lặp (có chức năng lặp lại lời được ghi âm) cãi nhau.'' Tần Cứu đứng thẳng dậy.
''Rồi xem được gì rồi?''
''Một cái thì cứ lặp lại 'em sai rồi', cái thì lặp 'em không có'.'' Tần Cứu ngồi dậy nói: ''Nhìn ba cái tủ cũng không thể biết được rõ những chuyện cụ thể. Còn em thì sao? Có tìm được gì không?''
''Vừa mới đọc lại những phần quan trọng của nhật ký.'' Du Hoặc mở quyển vở ra, lật vài trang: ''Lúc trước tôi rất khó hiểu—''
''Em còn có lúc khó hiểu nữa à?'' Tần Cứu nói.
Du Hoặc ''chậc'' một tiếng nhìn anh.
Tần Cứu vuốt khoé miệng cười nói: ''Rồi, không xen ngang nữa, em khó hiểu rồi sao đây?''
Bình thường Du Hoặc rất lười nói, ở trước mặt anh sẽ nói nhiều một chút.
Tần Cứu cực kì yêu thích hưởng thụ đãi ngộ này, thích trêu chọc hắn nói thêm vài câu, biểu cảm sẽ nhiều hơn một chút.
''Tự nhiên khó hiểu thôi.'' Sau khi thay đổi lại nét mặt, Du Hoặc tiếp tục nói: ''Sherry soi gương chiếu ra hình một người anh trai, anh không thấy lạ sao?''
Thật ra Tần Cứu hiểu ý hắn, nhưng ngoài miệng vẫn muốn trêu một chút: ''Lạ chỗ nào?''
Mặt Du Hoặc không có cảm xúc nói: ''Anh soi gương rồi được hình ảnh của một Tần Cứu thứ hai, vậy lúc hình ảnh đó mọc tóc dài thì nó sẽ là em gái anh, anh không thấy lạ à?"
Tần Cứu: ''.......''
Cái ví dụ này đánh sâu vào tâm lí quá, anh hết trêu nổi rồi.
Du Hoặc thấy mặt anh đen như đít nồi mới hài lòng rồi lật nhật kí ra.
Trong đó có vài tờ bị hắn gấp lại, có thể lật tới ngay.
Đó là một năm nào đó rất lâu về trước, cha mẹ Sherry viết:
Ngày 12 tháng 6
Mil và Volkley vẫn còn áy náy vụ cửa tủ, nên họ lại đưa tới một ít quà biếu. Biết được trong bụng mình có một bé trai và một bé gái, nên những thứ quà biếu của họ đều là mua một đôi, quần áo, xếp gỗ, xe nôi, banh,.... Nhiều quá đi mất, tôi phải liệt kê cả một danh sách dài mới có thể nhớ kỹ được.
Thật là một người nhiệt tình mà.
Ngày 28 tháng 7
Bác sĩ nói, tình trạng con trai tôi không được tốt cho lắm, cả đêm nay tôi lại thức trắng, Matthew cũng thế.
Ngày 8 tháng 7
Tình trạng con trai của tôi vẫn không khá khẩm hơn là bao, con gái thì vẫn khoẻ mạnh, bác sĩ bảo tôi phải chuẩn bị tâm lí cho thật tốt.
Mình không muốn biết chuẩn bị tâm lí là như thế nào cả.
Ngày 8 tháng 7
Đứa con trai bé bỏng của tôi mất rồi.
Ngày 30 tháng 8
Nửa tháng này tôi luôn gặp phải ác mộng, mơ thấy con trai đang khóc với tôi.
Bác sĩ bảo tôi đừng quá đau buồn.
Sao có thể không đau buồn được cơ chứ?
Ngày 21 tháng 9
Một tháng này tôi đã khóc rất nhiều.
Bác sĩ nói đứa bé gái rất khoẻ mạnh, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.
Đây coi như niềm an ủi của tôi rồi.
Ngày 27 tháng 9
Mình và Matthew đã làm một thoả thuận ngầm, về sau sẽ không được đề cập tới đứa con nào nữa, để cho Sherry không phải buồn.
Sherry là cái tên mà hôm qua Matthew đã đặt, hy vọng con bé sẽ là một thiên thần đáng yêu.
Còn đứa con trai bé bỏng của mình, thằng bé mãi mãi sẽ luôn ở trong tim tôi.
Nhưng có đôi khi.....
Nghĩ đến việc bác sĩ nói rằng Sherry đã hấp thu hết những chất dinh dưỡng của con trai, tôi lại cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng Sherry đáng thương cũng không biết chuyện đó, con bé hoàn toàn vô tội.
Tôi vẫn sẽ yêu con bé, và Matthew cũng thế.
.............
Chỉ cách một trang đã đi thật xa, chớp mắt đã ba năm trên trang giấy chiếc.
Ngày 17 tháng 2
Hôm nay trong nhà rất ồn ào, lúc Sherry nghe về mấy chuyện xưa, con bé đột nhiên bắt lấy tay của Matthew, đòi muốn có anh trai.
Matthew còn chưa kể hết mấy câu chuyện đã bỏ đi vào phòng ngủ.
Tôi đột nhiên phát hiện ra bản thân lại chẳng có nhiều gần gũi với Sherry, cả Matthew cũng vậy.
Có lẽ Sherry cảm thấy quá cô đơn, nên mới muốn có một người anh trai.
Xem xong cái này, Tần Cứu mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Sally "em lúc nào cũng chiếm chỗ của anh.''
Tại sao hình ảnh phản chiếu của Sherry lại là một người anh trai?
Bởi vì Sally luôn luôn ở cạnh cô bé.
Có người nói gương sẽ nhìn thấu linh hồn, nó để Sherry có một người anh trai....
Đồng thời nó cũng đã giết chết chính cô bé.
Bọn họ men theo tiếng cười tìm kiếm suốt cả giấc trưa, bỗng nhiên ý thức được thật ra Sherry đang dẫn đường cho họ.
Cô bé đang kể cho khách nghe từng chút một về những gì đã xảy ra với cô bé.
Cả ngày, hệ thống rất yên tĩnh, nó chỉ thông báo một loạt người chết vào buổi tối.
Có rất nhiều thông tin cất giấu trong ngôi nhà này, cũng không khó để tìm thấy các câu trả lời. Vì vậy người chết vì trả lời câu hỏi sai không nhiều, mà hầu hết đều là do ban ngày vô tình chọc giận hai con quỷ nhỏ này.
Tiếng khóc của Sherry giả này trong veo đến lạ, ví như hiện tại.
Cô bé và Sally biến mất cả một ngày, lại không hề có dấu hiệu xuất hiện trên cầu thang, mà bây giờ cả hai đứa đang tay trong tay mà mắng các vị khách: "Tại sao không đi tìm chúng em!"
Du Hoặc nâng đôi mắt đang nhìn quyển nhật ký lên, gương mặt có hơi dữ dằn.
"Chúng ta đang chơi trốn tìm mà." Sherry nói.
Du Hoặc: "Ừ."
Sherry thấy hắn không có phản ứng, lại nói với những người khác: "Hôm nay chúng ta chơi trốn tìm, các anh chị phải đi tìm tụi em chứ."
Cô bé cắn môi không vui, một lát sau lại nói ra một câu: "Các anh chị cứ lo đi tìm banh, không chịu quan tâm tụi em."
Biểu tình mọi người phức tạp, hiện tại tất cả mọi người đều đang cảm thấy có chút không ưa cặp "anh em" này rồi. Bởi vì bọn chúng gần như là đã khẳng định rằng, người bị nhét trong quả banh kia mới là Sherry thật.
Sherry giả lại phải chịu đả kích.
Cô bé liếc nhìn Sally một cái, cuối cùng nói với Tần Cứu mới từ trên lầu đi xuống: "Tụi em đang chơi trốn tìm."
Tần Cứu: "Ấy, chơi xong rồi à?"
Đây là người đầu tiên thể hiện được ý muốn chơi cùng cô bé.
Đôi mắt của cô bé sáng rực lên: "Chưa chơi xong, anh có muốn chơi cùng tụi em không ạ?"
Tần Cứu đi tới vỗ vỗ đầu cô bé nói: "Đi trốn đi, dù sao anh cũng không tìm đâu."
Sherry không thể chịu được nữa, bị Tần Cứu chọc giận tới khóc luôn.
Cô bé trút giận lên đầu Tần Cứu, thậm chí còn ngồi xuống, đẩy Sở Nguyệt, người đứng gần mình nhất vào trong gương.
Sở Nguyệt cảm thấy chắc là do kiếp trước mình ăn ở thất đức lắm rồi.
Vốn dĩ cô muốn túm lấy khung tranh để cứu bản thân, nhưng lại thấy Tần Cứu nháy mắt.
Sở Nguyệt: "?"
Cố ý đấy à?
Hai người lại muốn làm gì nữa vậy?
Cùng lúc đó, một cảnh tượng xuất hiện trong chỗ giám thị.
Nói chung, chỗ ở giám thị sẽ có một nơi để ghi lại các văn bản chi tiết trên phòng thi, khi có bất thường xảy ra, giám thị có thể kiểm tra tình hình trước sau.
Nhưng việc này thật sự rất chán.
Những hiện tượng kỳ quái xảy ra hay việc thí sinh phạm quy mà giám thị muốn biết chi tiết cụ thể thì họ chỉ cần trực tiếp đi đến phòng thi kèm bản báo cáo là được. Nói chung thì bản tổng kết ở ngay tại hiện trường hữu dụng hơn mấy loại văn bản thế này nhiều.
Vì vậy, văn bản chi tiết đã là một món đồ bị quên lãng, ngay cả giám thị cũng rất ít khi dùng tới nó.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Bên cạnh dàn máy tính là biển "đầu người" mênh mông lúc nha lúc nhúc đang cẩn thận tra cứu văn bản chi tiết của phòng thi 197.
Sau đó họ thấy được một đoạn văn bản sau:
Họ tên thí sinh: Du Hoặc
Số phiếu báo danh: Không rõ
Kiểm tra ngày đầu tiên
19:51 PM
Nguyên sự việc: Thí sinh Du Hoặc không cho Sherry một câu trả lời thoả đáng, chọc khóc đối phương, tuyên cáo tử vong.
Kết luận: Thí sinh Du Hoặc còn thừa 7/8, tiếp tục kiểm tra.
19:55 PM
Nguyên sự việc: Thí sinh Du Hoặc không cho Sherry một câu trả lời thoả đáng, chọc khóc đối phương, tuyên cáo tử vong.
Kết luận: Thí sinh Du Hoặc còn thừa 6/8, tiếp tục kiểm tra.
...............
Du Hoặc trong văn bản hồ sơ như cái bánh kem, chốc lát thì bị cắt một phần, chốc nữa lại bị cắt thêm một phần.
Khi chỉ còn ít nhất 3/8 hắn trong phòng thi, tình thế bất ngờ đảo ngược, sau một làn sóng tái sinh, số Du Hoặc còn lại trở thành 1.
Ngày hôm sau cũng y chang như thế.
.............
Cả trang ghi chép từ trên xuống dưới, họ cũng đã xem đi đi lại lại mấy lần hết cả thảy.
Khuôn mặt của nhóm giám thị xanh đỏ tím vàng muôn màu muôn vẻ.
Cầm con chuột trong tay, giám thị cứ lăn lên lăn xuống, cứ kéo ghi chép lên xuống, miệng lẩm bẩm: "Cái tên này mình có nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ, ở đâu nhỉ......"
Anh chàng lập tức kéo xuống trang cuối cùng, một tấm ảnh của thí sinh xuất hiện.
Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là: Bản ghi chép chi tiết có thêm ảnh thí sinh từ khi nào vậy? Đổi rồi à?
Ngơ ngác vài giây, anh ta mới bất giác "Đù" một tiếng.
Vãi cứ*, chả phải là tổng giám thị A đây sao?
Du Hoặc thấp giọng hỏi Sở Nguyệt: ''Cô có xem qua mấy cái tủ đó chưa?''
Sở Nguyệt nói: ''Lúc mới tới thì có lục lọi thử để tìm chỗ trốn. Sau đó thì không còn xem nữa, mà trong đó cứ có mùi là lạ thế nào ấy.''
Tần Cứu: ''Mùi gì?''
''Lúc ấy không có để ý cho lắm, chỉ cảm thấy nó hơi khó ngửi. Nhưng không phải mùi máu, nếu mùi máu quá nặng thì chắc chắn lúc ấy tôi sẽ phát hiện ra ngay.'' Sắc mặt Sở Nguyệt méo mó.
Sắc mặt của bọn Thư Tuyết càng méo mó hơn nữa.
Mỗi ngày phải ngủ trên cái giường mà bên dưới còn giấu hàng khủng như vậy ai mà chịu nổi được cơ chứ.
Đi vào phòng ngủ chính, Sở Nguyệt chỉ vào cạnh giường, bảo: ''Cái này, rồi bên cánh cửa nữa, tổng cộng có bốn cái tủ.''
Chỗ này quả thật là nơi giấu người tuyệt đỉnh.
Cửa tủ bằng phẳng, không nhìn được khe hở nào cả.
''Cửa này mở sao vậy?'' Vu Văn chỉ chỉ tay: ''Đã không có then cửa thì thôi, còn không có chỗ để chọt vào nữa.''
Sở Nguyệt vừa muốn trả lời, Du Hoặc đã ngồi xổm xuống, gõ vào cửa tủ: ''Mở hai bên ra, rồi đẩy vào.''
''Sao cậu biết?'' Sở Nguyệt nghi hoặc nói: ''Hồi đó tụi tôi không cẩn thận đá trúng mới phát hiện ra.''
Du Hoặc nói: ''Nhật ký viết.''
Hai người chủ nhà này có một quyển nhật ký rất dày, trừ cái trang bị xé xuống kia, thì đa số nội dung chỉ là những chuyện vụn vặt thường ngày.
Du Hoặc lật được vài trang, thì thấy họ có đề cập tới những chiếc tủ này.
Nhật ký nói, không lâu sau khi họ chuyển đến thị trấn nhỏ này, bên cạnh có một vài người thợ thủ công, họ rất giỏi trang trí nhà cửa và rất nhiệt tình, khuyết điểm duy nhất là họ thiếu kiên nhẫn và hơi bất cẩn.
Chiếc giường này với mấy cái tủ thấp, cả giường tầng trên và tầng dưới trong phòng bọn trẻ, giấy dán tường ở mọi nơi trong nhà đều do cặp vợ chồng nghệ nhân này làm ra. Kết quả lại vô tình lắp ngược cửa tủ, còn giấy dán tường thì bị ngược sáng.
"Mil và Volkley đỏ mặt xấu hổ xin lỗi, bảo rằng họ sẽ tháo dỡ chúng ra và làm lại tất cả ngay. Tôi và Matthew không nghĩ điều đó là thật sự cần thiết. Dù sao thì những chiếc tủ này cũng không cần phải sử dụng thường xuyên. Giấy dán tường có thể thay đổi khi nó cũ đi, nhưng căn nhà lại chìm vào một màu u ám. Họ vẫn cảm thấy rất có lỗi, họ lắp trục lò xo vào để mở tủ và mua rất nhiều món quà nhỏ cho đứa con sắp chào đời của chúng tôi. Thật là một người nhiệt tình mà!"
Đây là nội dung mà nhật ký đã nhắc đến, Du Hoặc nhớ rõ đại khái như thế.
Hắn đẩy cửa tủ ra, một mùi kì lạ xộc thẳng lên.
Mọi người xung quanh đều có thể ngửi thấy được, đồng loạt che mũi lại rồi lùi ra sau.
''Chính là cái mùi này này.'' Sở Nguyệt: ''Không gay mũi, nhưng rất khó ngửi.''
Cao su bị biến chất, bùn ướt bị giữ trong đó một thời gian dài cho đến khi nó khô lại.
Ngăn tủ rất sâu, một khoảng đen nhánh.
Tần Cứu mở đèn pin điện thoại, hỏi: ''Có à?''
''Không có, trống không.''
Du Hoặc buông lỏng tay, trục lò xo vang một tiếng, cửa tủ chậm rãi đóng lại.
Vu Văn mặt mày xám ngắt, thầm nén chặt dục vọng lại kiếm chuyện của mình lại, cậu cất bước đi qua đầu giường bên kia, miệng nói: "Thôi để em xem bên này đi."
Tần Cứu đi tới cái cửa tủ thứ hai rồi dùng đèn điện thoại chiếu vào, anh nhìn Vu Văn một cái, hỏi: ''Không sợ à?''
''Chỉ là một quả banh thì em sợ cái gì chứ?'' Vu Văn tràn đầy tự tin mà nói.
Kết quả Du Hoặc vừa mới mở cửa tủ, người em trai đang đứng đối diện giường hét một tiếng ''Đậu má'' rồi ngã quay ra đất.
Cái tay bé nhỏ đo đỏ của Vu Văn bắt đầu biểu diễn kỹ thuật mở tủ tìm banh, cực kì chuẩn.
Quả bóng được nép bên trong tủ, trên đó còn có một khuôn mặt người bằng hoạt hình. Ánh sáng trắng của điện thoại quét qua, khuôn mặt nhìn thẳng vào cậu.
Lúc Vu Văn ngã ra đất, quả bóng đột nhiên tự lăn tới.
Lúc này cậu mới phát hiện không chỉ có một quả, mà có tận hai quả giống nhau lận cơ, hai quả bóng đang lăn theo sát nhau.
''Bóng đâu?''
Du Hoặc vừa nhìn thì đã thấy cái tủ trống không.
''Nó lăn ra sau tấm màn rồi!'' Vu Văn đột nhiên nhảy cẫng lên, duỗi tay chỉ chỉ.
Du Hoặc và Tần Cứu xốc hai bên tấm màn lên.
Tấm màn trong phòng ngủ chính có hai lớp, tấm màn màu xanh đậm sà xuống đất, trái bóng cũng theo đó mà lộ ra một chút, nhưng trong nháy mắt lại biến mất sau lớp màn.
Nó tựa như một đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm vậy, lú đầu ra ngó mấy cái rồi lại chạy mất khi bị người khác tìm thấy.
Du Hoặc và Tần Cứu dứt khoát vạch tấm màn ra, không cho bất cứ một mảnh nào phủ xuống đất nữa.
Trên mặt tường có một vài vết dơ của dấu tay in hằn lên, nhưng trên mặt đất thì lại không có gì cả.
Không thấy trái bóng ở đâu hết.
Trên lầu bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khanh khách của một cô bé.
Rõ ràng là tiếng của Sherry, nhưng lại hồn nhiên hơn trước một ít.
''Sao tôi nghe như không phải ở trên lầu mà là ở dưới lầu vậy?'' Sở Nguyệt nói rồi lao xuống lầu.
''Tôi thì nghe giống như ở ngoài hành lang.'' Tần Cứu nói.
Du Hoặc: ''Tôi thì lại nghe ngay chỗ này.''
Tiếng cười nói vang vọng khắp các ngõ ngách trong tòa nhà.
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm, chạy tới chạy lui vài vòng, hầu như tất cả các ngóc ngách đều được tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được dấu vết của quả bóng.
Nhưng bọn hắn lại tìm được những thứ khác.
Đều là những món đồ linh tinh vụn vặt, nhưng chi tiết lại làm cho mọi người kinh ngạc.
Du Hoặc cầm một hộp kẹo sắt trên tay, một tờ ghi chú được dán bên dưới hộp với những lời lẽ trẻ con của Sherry:
''Quà cho Sally.''
Có rất nhiều loại kẹo, giống như những loại kẹo này được tích góp vào các thời điểm khác nhau vậy.
Hắn tìm thấy chiếc hộp thiếc này ở phía sau tủ quần áo, trên hộp còn đính một chiếc nơ màu hồng cỡ to và một chiếc bánh sinh nhật hoạt hình.
Không biết nó đã để ở đâu bao lâu rồi, mà chiếc hộp đã sớm bị gỉ sét, còn nhãn dán thì mờ đi. Một phần của kẹo được làm rất ngọt, nên khi mở ra có thể ngửi thấy được hương nồng ngọt lịm. Mùi này có thể rất ngấy với Du Hoặc, nhưng với trẻ em thì chúng lại rất thích nó.
Ngoài ra còn có các hộp để xây dựng các khối trong phòng đồ chơi, nhiều hộp còn có chữ viết của Sherry:
''Sally 1''
''Sally 2''
''Sally yêu thích nhất''
''Mình cũng thích lắm, nhưng phải để phần cho Sally nữa.''
...........
Sally, Sally, Sally.
Cô bé tựa như một chú chó con đang vui vẻ, để lại dấu vết ở khắp mọi nơi. Nhưng 90% những dấu vết này đều liên quan tới Sally.
Ngẫm lại từ lúc viết nhật ký..... Cô bé rất thích người anh trai đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng Sally lại không thích cô bé cho lắm.
Lúc Tần Cứu đi lục lại cái tủ lần thứ hai, thì phát hiện có một vài màn đối thoại ở bên trong.
Màu bút không giống, nét chữ cũng không giống, có thể là do hai anh em trốn ở đây rồi để lại.
''Sally, anh còn giận em hả?''
''Còn.''
''Sally, đừng giận nữa nha?''
''Không.''
''Tại sao anh lại tức giận thế ạ?''
''Tại vì em chiếm chỗ của anh, em lúc nào cũng chiếm chỗ của anh.''
''Em không có.''
''Có.''
''Không có.''
''Có! Do em không biết đấy, em chả bao giờ biết cái gì cả.''
''Không có.''
Tần Cứu: ''........''
''Đang xem cái gì vậy?'' Du Hoặc từ trên lầu đi tới.
''Xem hai cái máy bộ lặp (có chức năng lặp lại lời được ghi âm) cãi nhau.'' Tần Cứu đứng thẳng dậy.
''Rồi xem được gì rồi?''
''Một cái thì cứ lặp lại 'em sai rồi', cái thì lặp 'em không có'.'' Tần Cứu ngồi dậy nói: ''Nhìn ba cái tủ cũng không thể biết được rõ những chuyện cụ thể. Còn em thì sao? Có tìm được gì không?''
''Vừa mới đọc lại những phần quan trọng của nhật ký.'' Du Hoặc mở quyển vở ra, lật vài trang: ''Lúc trước tôi rất khó hiểu—''
''Em còn có lúc khó hiểu nữa à?'' Tần Cứu nói.
Du Hoặc ''chậc'' một tiếng nhìn anh.
Tần Cứu vuốt khoé miệng cười nói: ''Rồi, không xen ngang nữa, em khó hiểu rồi sao đây?''
Bình thường Du Hoặc rất lười nói, ở trước mặt anh sẽ nói nhiều một chút.
Tần Cứu cực kì yêu thích hưởng thụ đãi ngộ này, thích trêu chọc hắn nói thêm vài câu, biểu cảm sẽ nhiều hơn một chút.
''Tự nhiên khó hiểu thôi.'' Sau khi thay đổi lại nét mặt, Du Hoặc tiếp tục nói: ''Sherry soi gương chiếu ra hình một người anh trai, anh không thấy lạ sao?''
Thật ra Tần Cứu hiểu ý hắn, nhưng ngoài miệng vẫn muốn trêu một chút: ''Lạ chỗ nào?''
Mặt Du Hoặc không có cảm xúc nói: ''Anh soi gương rồi được hình ảnh của một Tần Cứu thứ hai, vậy lúc hình ảnh đó mọc tóc dài thì nó sẽ là em gái anh, anh không thấy lạ à?"
Tần Cứu: ''.......''
Cái ví dụ này đánh sâu vào tâm lí quá, anh hết trêu nổi rồi.
Du Hoặc thấy mặt anh đen như đít nồi mới hài lòng rồi lật nhật kí ra.
Trong đó có vài tờ bị hắn gấp lại, có thể lật tới ngay.
Đó là một năm nào đó rất lâu về trước, cha mẹ Sherry viết:
Ngày 12 tháng 6
Mil và Volkley vẫn còn áy náy vụ cửa tủ, nên họ lại đưa tới một ít quà biếu. Biết được trong bụng mình có một bé trai và một bé gái, nên những thứ quà biếu của họ đều là mua một đôi, quần áo, xếp gỗ, xe nôi, banh,.... Nhiều quá đi mất, tôi phải liệt kê cả một danh sách dài mới có thể nhớ kỹ được.
Thật là một người nhiệt tình mà.
Ngày 28 tháng 7
Bác sĩ nói, tình trạng con trai tôi không được tốt cho lắm, cả đêm nay tôi lại thức trắng, Matthew cũng thế.
Ngày 8 tháng 7
Tình trạng con trai của tôi vẫn không khá khẩm hơn là bao, con gái thì vẫn khoẻ mạnh, bác sĩ bảo tôi phải chuẩn bị tâm lí cho thật tốt.
Mình không muốn biết chuẩn bị tâm lí là như thế nào cả.
Ngày 8 tháng 7
Đứa con trai bé bỏng của tôi mất rồi.
Ngày 30 tháng 8
Nửa tháng này tôi luôn gặp phải ác mộng, mơ thấy con trai đang khóc với tôi.
Bác sĩ bảo tôi đừng quá đau buồn.
Sao có thể không đau buồn được cơ chứ?
Ngày 21 tháng 9
Một tháng này tôi đã khóc rất nhiều.
Bác sĩ nói đứa bé gái rất khoẻ mạnh, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.
Đây coi như niềm an ủi của tôi rồi.
Ngày 27 tháng 9
Mình và Matthew đã làm một thoả thuận ngầm, về sau sẽ không được đề cập tới đứa con nào nữa, để cho Sherry không phải buồn.
Sherry là cái tên mà hôm qua Matthew đã đặt, hy vọng con bé sẽ là một thiên thần đáng yêu.
Còn đứa con trai bé bỏng của mình, thằng bé mãi mãi sẽ luôn ở trong tim tôi.
Nhưng có đôi khi.....
Nghĩ đến việc bác sĩ nói rằng Sherry đã hấp thu hết những chất dinh dưỡng của con trai, tôi lại cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng Sherry đáng thương cũng không biết chuyện đó, con bé hoàn toàn vô tội.
Tôi vẫn sẽ yêu con bé, và Matthew cũng thế.
.............
Chỉ cách một trang đã đi thật xa, chớp mắt đã ba năm trên trang giấy chiếc.
Ngày 17 tháng 2
Hôm nay trong nhà rất ồn ào, lúc Sherry nghe về mấy chuyện xưa, con bé đột nhiên bắt lấy tay của Matthew, đòi muốn có anh trai.
Matthew còn chưa kể hết mấy câu chuyện đã bỏ đi vào phòng ngủ.
Tôi đột nhiên phát hiện ra bản thân lại chẳng có nhiều gần gũi với Sherry, cả Matthew cũng vậy.
Có lẽ Sherry cảm thấy quá cô đơn, nên mới muốn có một người anh trai.
Xem xong cái này, Tần Cứu mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Sally "em lúc nào cũng chiếm chỗ của anh.''
Tại sao hình ảnh phản chiếu của Sherry lại là một người anh trai?
Bởi vì Sally luôn luôn ở cạnh cô bé.
Có người nói gương sẽ nhìn thấu linh hồn, nó để Sherry có một người anh trai....
Đồng thời nó cũng đã giết chết chính cô bé.
Bọn họ men theo tiếng cười tìm kiếm suốt cả giấc trưa, bỗng nhiên ý thức được thật ra Sherry đang dẫn đường cho họ.
Cô bé đang kể cho khách nghe từng chút một về những gì đã xảy ra với cô bé.
Cả ngày, hệ thống rất yên tĩnh, nó chỉ thông báo một loạt người chết vào buổi tối.
Có rất nhiều thông tin cất giấu trong ngôi nhà này, cũng không khó để tìm thấy các câu trả lời. Vì vậy người chết vì trả lời câu hỏi sai không nhiều, mà hầu hết đều là do ban ngày vô tình chọc giận hai con quỷ nhỏ này.
Tiếng khóc của Sherry giả này trong veo đến lạ, ví như hiện tại.
Cô bé và Sally biến mất cả một ngày, lại không hề có dấu hiệu xuất hiện trên cầu thang, mà bây giờ cả hai đứa đang tay trong tay mà mắng các vị khách: "Tại sao không đi tìm chúng em!"
Du Hoặc nâng đôi mắt đang nhìn quyển nhật ký lên, gương mặt có hơi dữ dằn.
"Chúng ta đang chơi trốn tìm mà." Sherry nói.
Du Hoặc: "Ừ."
Sherry thấy hắn không có phản ứng, lại nói với những người khác: "Hôm nay chúng ta chơi trốn tìm, các anh chị phải đi tìm tụi em chứ."
Cô bé cắn môi không vui, một lát sau lại nói ra một câu: "Các anh chị cứ lo đi tìm banh, không chịu quan tâm tụi em."
Biểu tình mọi người phức tạp, hiện tại tất cả mọi người đều đang cảm thấy có chút không ưa cặp "anh em" này rồi. Bởi vì bọn chúng gần như là đã khẳng định rằng, người bị nhét trong quả banh kia mới là Sherry thật.
Sherry giả lại phải chịu đả kích.
Cô bé liếc nhìn Sally một cái, cuối cùng nói với Tần Cứu mới từ trên lầu đi xuống: "Tụi em đang chơi trốn tìm."
Tần Cứu: "Ấy, chơi xong rồi à?"
Đây là người đầu tiên thể hiện được ý muốn chơi cùng cô bé.
Đôi mắt của cô bé sáng rực lên: "Chưa chơi xong, anh có muốn chơi cùng tụi em không ạ?"
Tần Cứu đi tới vỗ vỗ đầu cô bé nói: "Đi trốn đi, dù sao anh cũng không tìm đâu."
Sherry không thể chịu được nữa, bị Tần Cứu chọc giận tới khóc luôn.
Cô bé trút giận lên đầu Tần Cứu, thậm chí còn ngồi xuống, đẩy Sở Nguyệt, người đứng gần mình nhất vào trong gương.
Sở Nguyệt cảm thấy chắc là do kiếp trước mình ăn ở thất đức lắm rồi.
Vốn dĩ cô muốn túm lấy khung tranh để cứu bản thân, nhưng lại thấy Tần Cứu nháy mắt.
Sở Nguyệt: "?"
Cố ý đấy à?
Hai người lại muốn làm gì nữa vậy?
Cùng lúc đó, một cảnh tượng xuất hiện trong chỗ giám thị.
Nói chung, chỗ ở giám thị sẽ có một nơi để ghi lại các văn bản chi tiết trên phòng thi, khi có bất thường xảy ra, giám thị có thể kiểm tra tình hình trước sau.
Nhưng việc này thật sự rất chán.
Những hiện tượng kỳ quái xảy ra hay việc thí sinh phạm quy mà giám thị muốn biết chi tiết cụ thể thì họ chỉ cần trực tiếp đi đến phòng thi kèm bản báo cáo là được. Nói chung thì bản tổng kết ở ngay tại hiện trường hữu dụng hơn mấy loại văn bản thế này nhiều.
Vì vậy, văn bản chi tiết đã là một món đồ bị quên lãng, ngay cả giám thị cũng rất ít khi dùng tới nó.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Bên cạnh dàn máy tính là biển "đầu người" mênh mông lúc nha lúc nhúc đang cẩn thận tra cứu văn bản chi tiết của phòng thi 197.
Sau đó họ thấy được một đoạn văn bản sau:
Họ tên thí sinh: Du Hoặc
Số phiếu báo danh: Không rõ
Kiểm tra ngày đầu tiên
19:51 PM
Nguyên sự việc: Thí sinh Du Hoặc không cho Sherry một câu trả lời thoả đáng, chọc khóc đối phương, tuyên cáo tử vong.
Kết luận: Thí sinh Du Hoặc còn thừa 7/8, tiếp tục kiểm tra.
19:55 PM
Nguyên sự việc: Thí sinh Du Hoặc không cho Sherry một câu trả lời thoả đáng, chọc khóc đối phương, tuyên cáo tử vong.
Kết luận: Thí sinh Du Hoặc còn thừa 6/8, tiếp tục kiểm tra.
...............
Du Hoặc trong văn bản hồ sơ như cái bánh kem, chốc lát thì bị cắt một phần, chốc nữa lại bị cắt thêm một phần.
Khi chỉ còn ít nhất 3/8 hắn trong phòng thi, tình thế bất ngờ đảo ngược, sau một làn sóng tái sinh, số Du Hoặc còn lại trở thành 1.
Ngày hôm sau cũng y chang như thế.
.............
Cả trang ghi chép từ trên xuống dưới, họ cũng đã xem đi đi lại lại mấy lần hết cả thảy.
Khuôn mặt của nhóm giám thị xanh đỏ tím vàng muôn màu muôn vẻ.
Cầm con chuột trong tay, giám thị cứ lăn lên lăn xuống, cứ kéo ghi chép lên xuống, miệng lẩm bẩm: "Cái tên này mình có nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ, ở đâu nhỉ......"
Anh chàng lập tức kéo xuống trang cuối cùng, một tấm ảnh của thí sinh xuất hiện.
Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là: Bản ghi chép chi tiết có thêm ảnh thí sinh từ khi nào vậy? Đổi rồi à?
Ngơ ngác vài giây, anh ta mới bất giác "Đù" một tiếng.
Vãi cứ*, chả phải là tổng giám thị A đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.