Chương 24: May hay không may
Mộc Tô Lý
06/06/2021
Đề đọc hiểu còn tuyệt vọng hơn đề nghe nữa.
Mọi người hít vào một hơi, chưa kịp thở ra, thì tiếng kêu của ông Vu truyền tới.
"Trời ơi, mọi người mau tới đây đi!"
Qua một đêm, Trần Bân và Lương Nguyên Hạo ở trong nhà loạn hết cả lên.
Máu chảy đầy trong phòng ngủ, trên mặt đất, trên tường, trên giường..... còn có hai vệt dài đã lan đến cửa lớn.
Mọi người chạy ùa đến, ông Vu dán người vào tường ở phòng khách: "Tiến vào chắc mù đường con mẹ nó luôn! Giờ đã không còn chỗ để đi nữa rồi."
"Đù má....... sao lại thành ra như vậy? Hai người kia đâu?"
Ông Vu chỉ vào cửa phòng đang mở toang ra: "Hẳn là còn ở trên giường, chăn phồng lên kìa. Đã kêu mấy tiếng rồi, mà không ai trả lời..... tôi định xốc lên xem, nhưng thấy ngại quá."
Những người khác nghe xong sắc mặt đều trắng bệch.
Bọn họ chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
"Còn, còn sống không?" Vu Văn kinh hãi nói.
Ông Vu không hé răng. Với lượng máu chảy ra như thế, ai cũng sẽ thoáng lạnh cả người.
Huống chi khắp nơi toàn là một mùi máu tanh nồng đậm, máu đã thấm vào sàn nhà..... ít nhất đã thế này cả đêm.
Trong vài khắc không ai trong phòng dám nói chuyện.
Hai người họ mới gia nhập nên không có tình cảm sâu đậm mấy với mọi người, đặc biệt là Lương Nguyên Hạo, không thích nói chuyện lắm, nhưng hắn ta cũng chả hại ai.
Không ai hy vọng bọn họ lại có vào kết cục như vậy.
"Tôi đi xác nhận lại chút......"
Hiện tại, chất lượng đi lính mấy năm của ông Vu cũng hiện rõ. Người khác đều nôn mửa, còn ông chỉ lấy khăn ra lau mặt.
Ông cũng tư vấn cho cháu ngoại trai của mình.
Có điều ông Vu còn chưa vòng qua, Du Hoặc đã đi vào phòng.
Tần Cứu không theo vào.
Anh ôm cánh tay dựa trên khung cửa, ánh mắt hứng thú dừng trên người Du Hoặc, nhưng khoé môi lại thành một đường thẳng. Anh có vẻ không ưa cảnh tượng đẫm máu này cho lắm, còn trông khá thờ ơ nữa.
Ông Vu cũng định tiến vào phòng ngủ.
Tuy nhiên đâu ra một tên giám thị đứng chặn ôm cứng cửa phòng, ông ngẫm nghĩ một lát, vẫn không tìm được cơ hội mở miệng.
Mình đi qua đi lại hai vòng, giám thị có thể nghe thấy động tĩnh không nhỉ?
Ông Vu thầm nghĩ.
Ai ngờ cũng không có......
Ông xoay bốn vòng, tên giám thị đó cũng không quay đầu.
Chờ ngài giám thị đây phân tán sự chú ý lên ông, không chừng phải đợi đến kiếp sau.
Ông Vu nghẹn nửa ngày, mới thốt ra một câu: "E hèm......"
Ông mới vừa cất lời, trong phòng ngủ đột nhiên truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống.
Sau đó là một tiếng thét như mất khống chế vang lên.
Vu Văn vừa ói xong thì chạy vọt tới: "Anh ơi..... anh có chuyện gì vậy?!"
Ông Vu cũng kinh sợ.
Tên giám thị đứng chặn cửa cuối cùng cũng nghiêng người, liếc Vu Văn một cái: "Cậu nghĩ anh cậu rống thế này à?"
Vu Văn: "???"
Cậu còn thầm nói: Anh tôi rống thế nào thì anh quản được chắc?
Nhưng sau đó cậu phản ứng lại ngay.....
Cũng đúng, anh cậu tính tình nửa chết nửa sống, cho dù có bị giết thì hắn cũng không kêu thảm như vậy.
Thế...... trong phòng còn ai nữa à?
Cả nhóm người ùa vào phòng, tiếng thét chói tai tức khắc vang lên đợt này đến đợt khác.
"Cái nhóm này là người hay là quỷ vậy????" Vu Văn nhìn chằm chằm sàn nhà bên cạnh mép giường, sợ đến nỗi giọng cậu như vỡ ra.
Mọi người đều nhìn chằm chằm sàn nhà, Trần Bân ngã ngồi ở đó, nhìn đất đầy vết máu, tiếng hét lớn hơn bất kì ai ở đây.
Du Hoặc bị bọn họ hét đến đau đầu, lạnh mặt quát: "Câm miệng!"
Mọi người cuối cùng cũng im bặt.
Ai nấy đều rất hoảng sợ mà mờ mịt nhìn nhau một lát, nhịn không được hỏi: "Cậu.... cậu còn sống hả?"
Ông Vu cẩn thận kiểm tra Trần Bân một chút: "Sống, vẫn còn ấm."
"Này....... Lương Nguyên Hạo đâu?"
Trần Bân ngẩn ra một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Chết rồi."
"Cậu nói chết rồi là sao?"
Trần Bân rối rắm đáp: "Tối hôm qua..... tối hôm qua có người gõ giường chúng tôi, hỏi chúng tôi về búp bê, còn cầm dao, xong tôi ngất luôn."
Mọi người cơ bản nghe không hiểu.
"Đợi chút, rồi từ từ nói thôi, bọn chú không hối thúc đâu." Ông Vu nói.
.
Mười phút sau, bọn họ rốt cuộc cũng biết rõ ngọn nguồn.
"Vậy người nào may búp bê sẽ bị tìm đến cửa, may chỗ nào chặt chỗ đó hả???"
Trần Bân gật gật đầu: "Ả ta hỏi bọn tôi ai may nhiều hơn, Lương Nguyên Hạo nói hắn may nhiều hơn, may được hai cái chân, sau đó..... chân liền bị chặt đi. Lúc ấy tôi bị doạ đến xỉu ngang, cuối cùng nghe thấy âm thanh đó nói với tôi...."
"Nói cái gì?"
Anh chàng nuốt nước miếng, lại run lên: "Ả nói..... ngày mai gặp lại."
.
Lương Nguyên Hạo cứ như vậy mà không biến mất.
Ở phòng khách có vệt máu hẳn là do hắn ta lưu lại, nhưng vệt máu tới cửa thì mất tiêu, sau đó hắn đã đi đâu thì không thể nào biết được.
Thật ra thì mọi người mơ hồ có thể đoán được, tám chín phần mười là Lương Nguyên Hạo bị kéo vào rừng cây.
Chính là rừng cây vây thành một vòng quanh thôn, không nhìn thấy điểm dừng của con đường, tìm người trong đó, không khác gì mò kim đáy biển.
Bọn họ tìm rất lâu, cũng không tìm được bất kì dấu vết gì, nên họ đành phải trở về nhà trong tiếng thông báo của con quạ đen.
.
"Thông báo: Đề thi đọc hiểu đã bắt đầu, yêu cầu thí sinh không nên lãng phí thời gian kiểm tra."
Giọng quạ đen trầm thấp lặp lại ba lần, mọi người mặt đen thui lại gõ cửa nhà bà Hắc.
Mọi thứ lặp lại cứ như ngày hôm qua.
Bà Hắc lấy ra một sấp bài, đưa cho người trước mặt rút.
Sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Hôm qua bọn họ rút được lá bài Tử Thần, hôm nay trong đội liền mất đi một người.
Nếu lại rút trúng một lá điềm dữ, ai biết kết quả sẽ là gì?
Lần này người trước mặt chính là Vu Dao.
Bà Hắc nhìn chằm chằm chị ta thật lâu, nhìn đến tay chị ấy run lên.
Chị cúi đầu, cắn răng rút tấm bài.
Tấm này không giống tấm Tử Thần hôm qua, mặt bài là hình một thiên thần tóc vàng đang chơi nhạc cụ, có một lá cờ bằng vải trước mặt người đó, là hình chữ thập đỏ trên cờ.
"Đây là bài gì?" Mọi người đều thấp thỏm.
Vu Dao siết chặt bài, thấp giọng nói: "Thẩm Phán(*)."
"Hả?"
Mọi người không nghĩ chị có thể nhận ra, lại thắc mắc hỏi: "Bài xấu hay bài tốt?"
Vu Dao có chút sửng sốt, mới nói: "Có nghĩa là sống lại, sống lại và vận may......."
"Vậy đó là bài tốt rồi!"
Mọi người lập tức phấn chấn lên.
Ông Vu nói: "Sống lại? Lương Nguyên Hạo có thể..... còn có thể cứu được không?"
Sự sống lại và vận may cuối cùng khiến mọi người thả lỏng chút.
Bà lão Hắc thì không cao hứng mấy, thậm chí giận cá chém thớt với việc rút bài của Vu Dao. Từ đầu đến cuối bà ta đều nhìn chằm chằm Vu Dao, ánh mắt oán hận.
Một lúc lâu sau, bà ta mới cất bước nhỏ vào phòng, lấy ra một phong thư từ tủ đầu giường.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đây là bức thư cầu nguyện theo đề bài.
Bà Hắc giao phong thư cho mọi người, sau đó bà vươn ngón trỏ chỉ trên giá gỗ đặt búp bê, trong miệng nhắc mãi: "Yeck, dui, trin, store, pansch......."
"Desh ta sho."
Bà Hắc nói loạn xạ, lại buồn rầu mà xoa xoa tay.
"Làm gì vậy?" Vu Văn cảm thấy giống như chính bản thân mình đang xem một vở kịch câm vậy.
Du Hoặc: "Đếm búp bê."
Bà lão Hắc tựa hồ không hài lòng với số lượng của mấy con búp bê, bà đem sọt tre kia tới, nhét cho mỗi người một cuộn len.
Bà ta lộn ngược đồng hồ cát lại, rồi cứ thế mà rời đi.
.
Có Lương Nguyên Hạo làm gương, ánh mắt mọi người nhìn cuộn len đều không giống nhau.
Mẹ nó đây là cuộn len cái thá gì chứ, là một cái máy băm xương mới đúng!
"Ai mà dám may đây......" Ông Vu lẩm bẩm một câu, cầm cuộn len ném ngược vào sọt tre.
Mọi người xôn xao làm theo.
Du Hoặc lại đột nhiên lên tiếng.
Hắn hỏi Trần Bân: "Lặp lại câu nói tối hôm qua đi."
Trần Bân mờ mịt: "Câu nào?"
"Câu mấy vị khách nghe lời đó."
Trần Bân: "Ồ, con quái vật hỏi tụi tôi là có may búp bê hay không, tụi tôi đáp có may, ả ta bảo tụi tôi là những vị khách nghe lời, đành để cho sống tiếp......"
Vị khách nghe lời, đành để sống tiếp?
Mọi người sửng sốt.
Lúc nãy bọn họ bị doạ không hề nhẹ, nên cũng không để ý tới nội dung này.
Hiện tại nghe lại lần nữa, quả thực đã sởn tóc gáy.
"Khách nghe lời đành để sống tiếp....... vậy nếu không nghe thì sao???"
Du Hoặc nói: "Thì là tự tìm chết."
"......."
May là bị chặt tay chặt chân chặt đầu, còn không may thì chết.
Vậy là may hay không may???
Mọi người hoảng loạn đến cực điểm, hơn nửa ngày vẫn không có được ý kiến nào nghe lọt cả.
Tần Cứu làm giám thị, xem kịch riết chán muốn chết. Anh cầm lấy phong thư của bà Hắc, lấy ra vài tờ cầu nguyện lướt thử xem đống hồ ngôn loạn ngữ này.
Mới vừa xem chưa đến hai hàng, đã bị người nào đó không khách sáo cướp mất.
"Anh có thể làm một giám thị tự giác không gây cản trở cho bài thi được không?" Du Hoặc phun cho anh một câu, cầm lá thư ngồi xuống sofa.
"Không thể." Tần Cứu duy trì lấy lại tư thế, xoa hai ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, nghiêng đầu nói: "Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy làm giám thị có chút nhàm chán......"
Du Hoặc cười lạnh một tiếng: "Cảm giác thật nhạy cảm."
"Cho nên về phần tấm thẻ xin giúp đỡ, cậu tính khi nào dùng?" Tần Cứu lấy tấm thẻ ra lung lay trước mặt Du Hoặc.
Đại boss thờ ơ, nói: "Để đó cho nó mốc lên đi."
.
Thư cầu nguyện cứ như quỷ vẽ bùa, Du Hoặc coi chưa đến năm giây liền bỏ qua.
Cái đề thi chó má.
Giám thị nhặt lá thư lên, chần chừ nói: "Thế nào? Học sinh xuất sắc không dùng được chút thông minh của mình sao?"
Du Hoặc liền đứng dậy đi.
Hắn dạo qua một vòng trong phòng bà Hắc, toan tìm tiếng Digan mà ở ngoài có đề cập.
Bối cảnh trong câu chuyện ở lần kiểm tra này, nói về người nhà bà lão Hắc, có lẽ là chồng bà đến từ Nga, nên chắc hẳn bà Hắc sẽ nói tiếng Nga hoặc trong trường hợp nào đó sẽ dùng đến. Hắn muốn tìm dấu vết của việc này......
Nhưng mà bà lão Hắc dọn dẹp rất sạch sẽ, một chút cũng không tìm được.
Nên làm cái gì bây giờ.......
.
Hôm nay thời gian của đồng hồ cát dài hơn hôm qua, nhưng mọi người vẫn cảm thấy nó vẫn trôi nhanh như cũ.
"Đồng hồ cát đã quá nửa, con búp bê thì sao đây? May hay không may đây?" Ông Vu nói.
Vu Dao nhỏ giọng đề nghị nói: "Tìm xem, có lẽ sẽ có biện pháp mà?"
"Hay là........ đêm nay chúng ta lại vào rừng cây đi! Không phải hôm qua nhờ như vậy mà thoát được sao?" Vu Văn nói.
Buổi tối trong rừng cây ghê muốn chết, nhưng sợ chết còn đỡ hơn chết thật.
Có ngày hôm qua lấy làm kinh nghiệm, nên mọi người cực kì tán thành chuyện này.
Sắp quyết định xong, đại boss lại bắt đầu hành xử khác người: "Tôi về phòng ngủ."
Vu Văn kêu lên: "Tại sao?"
Du Hoặc nói: "Thử coi có chết thật hay không."
Mọi người: "???"
Mẹ nó còn muốn thử nữa?
"Con muốn ở đây một mình một người ư? Như vậy sao được." Ông Vu phản đối tại chỗ.
Kết quả liền nghe giám thị không chút để ý hỏi một câu: "Ngại quá, tôi không phải là người à?"
Mọi người hít vào một hơi, chưa kịp thở ra, thì tiếng kêu của ông Vu truyền tới.
"Trời ơi, mọi người mau tới đây đi!"
Qua một đêm, Trần Bân và Lương Nguyên Hạo ở trong nhà loạn hết cả lên.
Máu chảy đầy trong phòng ngủ, trên mặt đất, trên tường, trên giường..... còn có hai vệt dài đã lan đến cửa lớn.
Mọi người chạy ùa đến, ông Vu dán người vào tường ở phòng khách: "Tiến vào chắc mù đường con mẹ nó luôn! Giờ đã không còn chỗ để đi nữa rồi."
"Đù má....... sao lại thành ra như vậy? Hai người kia đâu?"
Ông Vu chỉ vào cửa phòng đang mở toang ra: "Hẳn là còn ở trên giường, chăn phồng lên kìa. Đã kêu mấy tiếng rồi, mà không ai trả lời..... tôi định xốc lên xem, nhưng thấy ngại quá."
Những người khác nghe xong sắc mặt đều trắng bệch.
Bọn họ chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
"Còn, còn sống không?" Vu Văn kinh hãi nói.
Ông Vu không hé răng. Với lượng máu chảy ra như thế, ai cũng sẽ thoáng lạnh cả người.
Huống chi khắp nơi toàn là một mùi máu tanh nồng đậm, máu đã thấm vào sàn nhà..... ít nhất đã thế này cả đêm.
Trong vài khắc không ai trong phòng dám nói chuyện.
Hai người họ mới gia nhập nên không có tình cảm sâu đậm mấy với mọi người, đặc biệt là Lương Nguyên Hạo, không thích nói chuyện lắm, nhưng hắn ta cũng chả hại ai.
Không ai hy vọng bọn họ lại có vào kết cục như vậy.
"Tôi đi xác nhận lại chút......"
Hiện tại, chất lượng đi lính mấy năm của ông Vu cũng hiện rõ. Người khác đều nôn mửa, còn ông chỉ lấy khăn ra lau mặt.
Ông cũng tư vấn cho cháu ngoại trai của mình.
Có điều ông Vu còn chưa vòng qua, Du Hoặc đã đi vào phòng.
Tần Cứu không theo vào.
Anh ôm cánh tay dựa trên khung cửa, ánh mắt hứng thú dừng trên người Du Hoặc, nhưng khoé môi lại thành một đường thẳng. Anh có vẻ không ưa cảnh tượng đẫm máu này cho lắm, còn trông khá thờ ơ nữa.
Ông Vu cũng định tiến vào phòng ngủ.
Tuy nhiên đâu ra một tên giám thị đứng chặn ôm cứng cửa phòng, ông ngẫm nghĩ một lát, vẫn không tìm được cơ hội mở miệng.
Mình đi qua đi lại hai vòng, giám thị có thể nghe thấy động tĩnh không nhỉ?
Ông Vu thầm nghĩ.
Ai ngờ cũng không có......
Ông xoay bốn vòng, tên giám thị đó cũng không quay đầu.
Chờ ngài giám thị đây phân tán sự chú ý lên ông, không chừng phải đợi đến kiếp sau.
Ông Vu nghẹn nửa ngày, mới thốt ra một câu: "E hèm......"
Ông mới vừa cất lời, trong phòng ngủ đột nhiên truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống.
Sau đó là một tiếng thét như mất khống chế vang lên.
Vu Văn vừa ói xong thì chạy vọt tới: "Anh ơi..... anh có chuyện gì vậy?!"
Ông Vu cũng kinh sợ.
Tên giám thị đứng chặn cửa cuối cùng cũng nghiêng người, liếc Vu Văn một cái: "Cậu nghĩ anh cậu rống thế này à?"
Vu Văn: "???"
Cậu còn thầm nói: Anh tôi rống thế nào thì anh quản được chắc?
Nhưng sau đó cậu phản ứng lại ngay.....
Cũng đúng, anh cậu tính tình nửa chết nửa sống, cho dù có bị giết thì hắn cũng không kêu thảm như vậy.
Thế...... trong phòng còn ai nữa à?
Cả nhóm người ùa vào phòng, tiếng thét chói tai tức khắc vang lên đợt này đến đợt khác.
"Cái nhóm này là người hay là quỷ vậy????" Vu Văn nhìn chằm chằm sàn nhà bên cạnh mép giường, sợ đến nỗi giọng cậu như vỡ ra.
Mọi người đều nhìn chằm chằm sàn nhà, Trần Bân ngã ngồi ở đó, nhìn đất đầy vết máu, tiếng hét lớn hơn bất kì ai ở đây.
Du Hoặc bị bọn họ hét đến đau đầu, lạnh mặt quát: "Câm miệng!"
Mọi người cuối cùng cũng im bặt.
Ai nấy đều rất hoảng sợ mà mờ mịt nhìn nhau một lát, nhịn không được hỏi: "Cậu.... cậu còn sống hả?"
Ông Vu cẩn thận kiểm tra Trần Bân một chút: "Sống, vẫn còn ấm."
"Này....... Lương Nguyên Hạo đâu?"
Trần Bân ngẩn ra một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Chết rồi."
"Cậu nói chết rồi là sao?"
Trần Bân rối rắm đáp: "Tối hôm qua..... tối hôm qua có người gõ giường chúng tôi, hỏi chúng tôi về búp bê, còn cầm dao, xong tôi ngất luôn."
Mọi người cơ bản nghe không hiểu.
"Đợi chút, rồi từ từ nói thôi, bọn chú không hối thúc đâu." Ông Vu nói.
.
Mười phút sau, bọn họ rốt cuộc cũng biết rõ ngọn nguồn.
"Vậy người nào may búp bê sẽ bị tìm đến cửa, may chỗ nào chặt chỗ đó hả???"
Trần Bân gật gật đầu: "Ả ta hỏi bọn tôi ai may nhiều hơn, Lương Nguyên Hạo nói hắn may nhiều hơn, may được hai cái chân, sau đó..... chân liền bị chặt đi. Lúc ấy tôi bị doạ đến xỉu ngang, cuối cùng nghe thấy âm thanh đó nói với tôi...."
"Nói cái gì?"
Anh chàng nuốt nước miếng, lại run lên: "Ả nói..... ngày mai gặp lại."
.
Lương Nguyên Hạo cứ như vậy mà không biến mất.
Ở phòng khách có vệt máu hẳn là do hắn ta lưu lại, nhưng vệt máu tới cửa thì mất tiêu, sau đó hắn đã đi đâu thì không thể nào biết được.
Thật ra thì mọi người mơ hồ có thể đoán được, tám chín phần mười là Lương Nguyên Hạo bị kéo vào rừng cây.
Chính là rừng cây vây thành một vòng quanh thôn, không nhìn thấy điểm dừng của con đường, tìm người trong đó, không khác gì mò kim đáy biển.
Bọn họ tìm rất lâu, cũng không tìm được bất kì dấu vết gì, nên họ đành phải trở về nhà trong tiếng thông báo của con quạ đen.
.
"Thông báo: Đề thi đọc hiểu đã bắt đầu, yêu cầu thí sinh không nên lãng phí thời gian kiểm tra."
Giọng quạ đen trầm thấp lặp lại ba lần, mọi người mặt đen thui lại gõ cửa nhà bà Hắc.
Mọi thứ lặp lại cứ như ngày hôm qua.
Bà Hắc lấy ra một sấp bài, đưa cho người trước mặt rút.
Sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Hôm qua bọn họ rút được lá bài Tử Thần, hôm nay trong đội liền mất đi một người.
Nếu lại rút trúng một lá điềm dữ, ai biết kết quả sẽ là gì?
Lần này người trước mặt chính là Vu Dao.
Bà Hắc nhìn chằm chằm chị ta thật lâu, nhìn đến tay chị ấy run lên.
Chị cúi đầu, cắn răng rút tấm bài.
Tấm này không giống tấm Tử Thần hôm qua, mặt bài là hình một thiên thần tóc vàng đang chơi nhạc cụ, có một lá cờ bằng vải trước mặt người đó, là hình chữ thập đỏ trên cờ.
"Đây là bài gì?" Mọi người đều thấp thỏm.
Vu Dao siết chặt bài, thấp giọng nói: "Thẩm Phán(*)."
"Hả?"
Mọi người không nghĩ chị có thể nhận ra, lại thắc mắc hỏi: "Bài xấu hay bài tốt?"
Vu Dao có chút sửng sốt, mới nói: "Có nghĩa là sống lại, sống lại và vận may......."
"Vậy đó là bài tốt rồi!"
Mọi người lập tức phấn chấn lên.
Ông Vu nói: "Sống lại? Lương Nguyên Hạo có thể..... còn có thể cứu được không?"
Sự sống lại và vận may cuối cùng khiến mọi người thả lỏng chút.
Bà lão Hắc thì không cao hứng mấy, thậm chí giận cá chém thớt với việc rút bài của Vu Dao. Từ đầu đến cuối bà ta đều nhìn chằm chằm Vu Dao, ánh mắt oán hận.
Một lúc lâu sau, bà ta mới cất bước nhỏ vào phòng, lấy ra một phong thư từ tủ đầu giường.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đây là bức thư cầu nguyện theo đề bài.
Bà Hắc giao phong thư cho mọi người, sau đó bà vươn ngón trỏ chỉ trên giá gỗ đặt búp bê, trong miệng nhắc mãi: "Yeck, dui, trin, store, pansch......."
"Desh ta sho."
Bà Hắc nói loạn xạ, lại buồn rầu mà xoa xoa tay.
"Làm gì vậy?" Vu Văn cảm thấy giống như chính bản thân mình đang xem một vở kịch câm vậy.
Du Hoặc: "Đếm búp bê."
Bà lão Hắc tựa hồ không hài lòng với số lượng của mấy con búp bê, bà đem sọt tre kia tới, nhét cho mỗi người một cuộn len.
Bà ta lộn ngược đồng hồ cát lại, rồi cứ thế mà rời đi.
.
Có Lương Nguyên Hạo làm gương, ánh mắt mọi người nhìn cuộn len đều không giống nhau.
Mẹ nó đây là cuộn len cái thá gì chứ, là một cái máy băm xương mới đúng!
"Ai mà dám may đây......" Ông Vu lẩm bẩm một câu, cầm cuộn len ném ngược vào sọt tre.
Mọi người xôn xao làm theo.
Du Hoặc lại đột nhiên lên tiếng.
Hắn hỏi Trần Bân: "Lặp lại câu nói tối hôm qua đi."
Trần Bân mờ mịt: "Câu nào?"
"Câu mấy vị khách nghe lời đó."
Trần Bân: "Ồ, con quái vật hỏi tụi tôi là có may búp bê hay không, tụi tôi đáp có may, ả ta bảo tụi tôi là những vị khách nghe lời, đành để cho sống tiếp......"
Vị khách nghe lời, đành để sống tiếp?
Mọi người sửng sốt.
Lúc nãy bọn họ bị doạ không hề nhẹ, nên cũng không để ý tới nội dung này.
Hiện tại nghe lại lần nữa, quả thực đã sởn tóc gáy.
"Khách nghe lời đành để sống tiếp....... vậy nếu không nghe thì sao???"
Du Hoặc nói: "Thì là tự tìm chết."
"......."
May là bị chặt tay chặt chân chặt đầu, còn không may thì chết.
Vậy là may hay không may???
Mọi người hoảng loạn đến cực điểm, hơn nửa ngày vẫn không có được ý kiến nào nghe lọt cả.
Tần Cứu làm giám thị, xem kịch riết chán muốn chết. Anh cầm lấy phong thư của bà Hắc, lấy ra vài tờ cầu nguyện lướt thử xem đống hồ ngôn loạn ngữ này.
Mới vừa xem chưa đến hai hàng, đã bị người nào đó không khách sáo cướp mất.
"Anh có thể làm một giám thị tự giác không gây cản trở cho bài thi được không?" Du Hoặc phun cho anh một câu, cầm lá thư ngồi xuống sofa.
"Không thể." Tần Cứu duy trì lấy lại tư thế, xoa hai ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, nghiêng đầu nói: "Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy làm giám thị có chút nhàm chán......"
Du Hoặc cười lạnh một tiếng: "Cảm giác thật nhạy cảm."
"Cho nên về phần tấm thẻ xin giúp đỡ, cậu tính khi nào dùng?" Tần Cứu lấy tấm thẻ ra lung lay trước mặt Du Hoặc.
Đại boss thờ ơ, nói: "Để đó cho nó mốc lên đi."
.
Thư cầu nguyện cứ như quỷ vẽ bùa, Du Hoặc coi chưa đến năm giây liền bỏ qua.
Cái đề thi chó má.
Giám thị nhặt lá thư lên, chần chừ nói: "Thế nào? Học sinh xuất sắc không dùng được chút thông minh của mình sao?"
Du Hoặc liền đứng dậy đi.
Hắn dạo qua một vòng trong phòng bà Hắc, toan tìm tiếng Digan mà ở ngoài có đề cập.
Bối cảnh trong câu chuyện ở lần kiểm tra này, nói về người nhà bà lão Hắc, có lẽ là chồng bà đến từ Nga, nên chắc hẳn bà Hắc sẽ nói tiếng Nga hoặc trong trường hợp nào đó sẽ dùng đến. Hắn muốn tìm dấu vết của việc này......
Nhưng mà bà lão Hắc dọn dẹp rất sạch sẽ, một chút cũng không tìm được.
Nên làm cái gì bây giờ.......
.
Hôm nay thời gian của đồng hồ cát dài hơn hôm qua, nhưng mọi người vẫn cảm thấy nó vẫn trôi nhanh như cũ.
"Đồng hồ cát đã quá nửa, con búp bê thì sao đây? May hay không may đây?" Ông Vu nói.
Vu Dao nhỏ giọng đề nghị nói: "Tìm xem, có lẽ sẽ có biện pháp mà?"
"Hay là........ đêm nay chúng ta lại vào rừng cây đi! Không phải hôm qua nhờ như vậy mà thoát được sao?" Vu Văn nói.
Buổi tối trong rừng cây ghê muốn chết, nhưng sợ chết còn đỡ hơn chết thật.
Có ngày hôm qua lấy làm kinh nghiệm, nên mọi người cực kì tán thành chuyện này.
Sắp quyết định xong, đại boss lại bắt đầu hành xử khác người: "Tôi về phòng ngủ."
Vu Văn kêu lên: "Tại sao?"
Du Hoặc nói: "Thử coi có chết thật hay không."
Mọi người: "???"
Mẹ nó còn muốn thử nữa?
"Con muốn ở đây một mình một người ư? Như vậy sao được." Ông Vu phản đối tại chỗ.
Kết quả liền nghe giám thị không chút để ý hỏi một câu: "Ngại quá, tôi không phải là người à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.