Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức
Chương 49: Anh cho em, chỉ cho em
Bách Hương Mật
23/12/2020
Đi ra Secret, Đường Ninh thấy xe của Hàn Nhược Tuyết dừng ở cửa ra vào, ánh mắt hai người chạm nhau, hai người không có bất cứ tiếp xúc gì, có điều khi đi thoáng qua, Hàn Nhược Tuyết nói với Đường Ninh: "Ngày tạp chí Secret xuất bản, cũng là lúc Đường Ninh cô phải cút ra khỏi giới người mẫu."
"Xem ra, các người rất tin tưởng Mặc Vũ Nhu."
"Dù cho cô ấy không tỏa sáng như cô, nhưng, cô ấy cũng đã vươn ra quốc tế, tăng thêm điểm cho cuộc bình chọn Niên Độ Thập Giai, mà giá trị của cô, đã không còn nữa." Hàn Nhược Tuyết âm tàn nói.
"Thật sao? Vậy thì chờ kết quả đi..." Đường Ninh không hề e ngại, chỉ hời hợt nói một câu, nhưng lại ẩn chứa năng lượng to lớn, dường như bóng tối của giới nghệ sĩ, cũng không thể đè sập được cô.
Hàn Nhược Tuyết oán hận trừng mắt nhìn Đường Ninh, quyết tâm muốn hủy diệt Đường Ninh càng lúc mãnh liệt, một nghệ sĩ không muốn bị khống chế, bất kể là mình nắm trong tay, hay là để cô ta tự do, đều là tai hoạ ngầm lớn, chỉ có giẫm cô ta dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn không có khả năng xoay người, cô ta mới có thể hoàn toàn yên tâm, nhất là Đường Ninh còn có cừu hận sâu như vậy với chị em bọn họ!
"Đường Ninh, ánh mắt của Hàn Nhược Tuyết là lạ." Chị Long quay đầu nhìn Hàn Nhược Tuyết, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lo lắng.
"Bây giờ cô ta hận không thể bóp nát em!" trong lòng Đường Ninh rất rõ ràng, hiểu rõ nỗi căm hận của chị em Hàn gia với cô: “Nếu như tạp chí lần này thật sự thất bại, gần như em có thể tưởng tượng ra tình cảnh sau này của em."
"Sẽ không... chị và Lâm Vi đều tin tưởng em, hơn nữa, dù thất bại, cũng không phải sợ, em còn có đại BOSS!"
Nói tới Mặc Đình, Đường Ninh vẫn nhớ rõ Mặc Đình nói sẽ đến đón cô, cho nên cô đi cách Secret không xa, liền gọi điện thoại cho Mặc Đình, mà trong điện thoại Mặc Đình mang theo ý cười nhắc nhở cô nhìn ra sau, ở chỗ rẽ, một chiếc Lincoln, đã dừng ở dưới bóng cây.
Người đàn ông cao lớn tựa vào cửa xe, âu phục đen trắng vây lấy cơ thể cường tráng của anh, anh không mang theo nụ cười, nhưng đường cong khuôn mặt anh lại có vẻ vô cùng mềm mại, trên tai phải có một nốt ruồi đen loá mắt, Đường Ninh nhìn hơi ngẩn ngơ, người đàn ông như đế vương này, vốn nên chi huy thiên quân vạn mã, nhưng vì cô, anh cam nguyện chờ đợi ở nơi hẻo lánh này.
Mắt Đường Ninh mở to, một màn vừa rồi trong phòng hóa trang cô không hề để tâm, cô là một người mẫu, nhưng đồng thời cô cũng là vợ của người đàn ông này.
Người đàn ông này vào ngày đầu tiên bọn họ kết hôn đã bắt đầu bao dung cô, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, mà cô, còn muốn tiếp tục làm sao trời, để mặt trời tiếp tục chờ đợi sao?
Không đáng!
"Sao vậy?" Mặc Đình thấy Đường Ninh cảm xúc xuống thấp, nhẹ giọng hỏi.
Đường Ninh lắc đầu, không nói lời nào.
Một câu em thích anh, như nghẹn trong cổ họng.
"Hay là bởi vì chụp tạp chí quá mệt mỏi?" Mặc Đình quan sát trên dưới Đường Ninh, nhìn thấy trên cặp chân của cô, hiện ra tơ máu, trong con mắt mang theo sự tàn độc: “Chuyện gì xảy ra?"
Chị Long đang định giải thích, lại bị Đường Ninh lên tiếng cắt ngang: "Mặc Đình, chúng ta về nhà đi, em có lời muốn nói với anh."
Mặc Đình nhìn chị Long, ý tứ không cần nói cũng biết, khoản nợ này, chúng ta vẫn phải tính, nhưng không phải bây giờ.
Sau đó, mấy người lên xe, thế nhưng suốt toàn bộ hành trình Đường Ninh rất căng thẳng, cũng rất yên tĩnh.
Mặc Đình không hỏi cô vì sao, chờ đến khi về trang viên mới ôm cô từ trên xe xuống, đi vào phòng ngủ rồi, giờ phút này chỉ còn lại hai người bọn họ, Mặc Đình đặt Đường Ninh lên giường, rồi sai người hầu lấy hòm thuốc.
Đường Ninh nhìn Mặc Đình ngồi xổm trên mặt đất thoa thuốc cho cô, không kềm nén được nội tâm phun trào nữa, đột nhiên ôm lấy cổ Mặc Đình, giọng điệu căng thẳng và nôn nóng: "Em biết rất rõ, em biết rất rõ, Mặc Đình, em thích anh , em muốn anh."
"Em cho rằng, em không có khả năng yêu ai đó trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí em còn phủ nhận, em dần dần thích anh, nhưng bây giờ, em đối mặt với Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu, mặc dù vẫn phẫn nộ, nhưng, nhưng không có cảm giác đau lòng."
Nói xong câu đó, Đường Ninh, dần buông lỏng hai tay ôm Mặc Đình, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng chói như viên đá đen, nói rõ từng câu từng chữ: "Em biết tất cả đều tại anh, cho nên, em thích anh, em cũng muốn anh , em muốn có được anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh."
"Hãy cho em được không?"
Không có một người phụ nữ nào, có thể nói chuyện này động tình và thản nhiên như thế, bởi vì bọn họ đã hứa là sẽ thành thật với nhau, cho nên... Đường Ninh không hề che giấu khát vọng của mình đối với Mặc Đình, từng câu đều rất dứt khoát.
Em muốn anh.
Mặc Đình nghe cô thổ lộ xong, ngước mắt ôm lấy gương mặt của cô, đồng thời dùng sức đẩy cô ngã xuống giường, dùng hành động biểu đạt nội tâm của mình giờ phút này, rốt cuộc là mừng rỡ cỡ nào.
"Anh cho em, chỉ cấp em."
Đường Ninh hơi ngơ ngác, ngay sau đó dùng sức ôm chặt vòng eo của Mặc Đình, kịch liệt đáp lại nụ hôn của anh, nhắm mắt thỏa thích nhảy múa cùng đầu lưỡi anh...
Không biết từ lúc nào, váy của Đường Ninh bị vén lên, ngọn lửa trong lòng cũng dần nhen nhóm...
Cô không muốn quan tâm gì nữa, không muốn chú ý đến gì nữa, giờ phút này, cô chỉ muốn trở thành người vợ chân thật nhất của anh, cùng anh hoàn toàn hòa làm một thể.
Bởi vì bây giờ vẫn là ban ngày, tia sáng rất mạnh, ánh nắng chiếu vào phòng khiến Đường Ninh nhìn thấy cơ thể Mặc Đình, phát ra tia sáng vô cùng khỏe khoắc. Cô hơi đỏ mặt, nhưng lại không có thời gian dư thừa phản ứng, bởi vì nụ hôn của Mặc Đình, thuận theo xương quai xanh hướng xuống, không ngừng vượt qua gò núi đi vào bụng dưới bằng phẳng...
Đường Ninh có chút căng thẳng, mặc dù đêm tân hôn, bọn họ cũng đã từng thân mật như thế, nhưng, chỉ cần vừa nghĩ tới màn đau đớn lúc trước, cô vẫn hơi cau mày, cô không có kinh nghiệm, dù cho sau khi cô cưới Mặc Đình đã biết cách hôn, nhưng giờ phút này thật sự sắp xảy ra, cô chỉ có thể nở rộ dưới nụ hôn của Mặc Đình...
Trong cơn động tình, Đường Ninh quên mình gặm cắn bả vai của Mặc Đình, để hai cơ thể hoàn mỹ quấn quýt si mê, không để thừa một kẽ hở.
Lớp mồ hôi mỏng, theo thời gian dần bao trùm cơ thể mềm mại của Đường Ninh, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng, lại chậm chạp không đến, Đường Ninh khó chịu nhìn Mặc Đình, hai con ngươi mang theo lớp sương mỏng...
Mặc Đình cố gắng kìm chế xúc động muốn chiếm hữu cô, lưu luyến quên về trên xương quai xanh trắng nõn của cô: "Mấy ngày kế tiếp, còn làm việc không?"
"Phải hỏi Lâm Vi..." Đường Ninh thở khẽ trả lời.
"Bảo cô ta đừng sắp xếp..." Mặc Đình rời khỏi xương quai xanh của cô, đối mặt với tầm mắt của cô: “Bởi vì... có thể anh sẽ khiến em, ba ngày không xuống được giường."
"Vậy... Công việc của anh thì sao?"
"Bây giờ công việc quan trọng nhất của anh... Chính là em." Mặc Đình hôn đôi môi mỏng của Đường Ninh lần nữa, đồng thời vừa hôn vừa hỏi, trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh: “Muốn anh... đi vào bây giờ không?"
"Xem ra, các người rất tin tưởng Mặc Vũ Nhu."
"Dù cho cô ấy không tỏa sáng như cô, nhưng, cô ấy cũng đã vươn ra quốc tế, tăng thêm điểm cho cuộc bình chọn Niên Độ Thập Giai, mà giá trị của cô, đã không còn nữa." Hàn Nhược Tuyết âm tàn nói.
"Thật sao? Vậy thì chờ kết quả đi..." Đường Ninh không hề e ngại, chỉ hời hợt nói một câu, nhưng lại ẩn chứa năng lượng to lớn, dường như bóng tối của giới nghệ sĩ, cũng không thể đè sập được cô.
Hàn Nhược Tuyết oán hận trừng mắt nhìn Đường Ninh, quyết tâm muốn hủy diệt Đường Ninh càng lúc mãnh liệt, một nghệ sĩ không muốn bị khống chế, bất kể là mình nắm trong tay, hay là để cô ta tự do, đều là tai hoạ ngầm lớn, chỉ có giẫm cô ta dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn không có khả năng xoay người, cô ta mới có thể hoàn toàn yên tâm, nhất là Đường Ninh còn có cừu hận sâu như vậy với chị em bọn họ!
"Đường Ninh, ánh mắt của Hàn Nhược Tuyết là lạ." Chị Long quay đầu nhìn Hàn Nhược Tuyết, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lo lắng.
"Bây giờ cô ta hận không thể bóp nát em!" trong lòng Đường Ninh rất rõ ràng, hiểu rõ nỗi căm hận của chị em Hàn gia với cô: “Nếu như tạp chí lần này thật sự thất bại, gần như em có thể tưởng tượng ra tình cảnh sau này của em."
"Sẽ không... chị và Lâm Vi đều tin tưởng em, hơn nữa, dù thất bại, cũng không phải sợ, em còn có đại BOSS!"
Nói tới Mặc Đình, Đường Ninh vẫn nhớ rõ Mặc Đình nói sẽ đến đón cô, cho nên cô đi cách Secret không xa, liền gọi điện thoại cho Mặc Đình, mà trong điện thoại Mặc Đình mang theo ý cười nhắc nhở cô nhìn ra sau, ở chỗ rẽ, một chiếc Lincoln, đã dừng ở dưới bóng cây.
Người đàn ông cao lớn tựa vào cửa xe, âu phục đen trắng vây lấy cơ thể cường tráng của anh, anh không mang theo nụ cười, nhưng đường cong khuôn mặt anh lại có vẻ vô cùng mềm mại, trên tai phải có một nốt ruồi đen loá mắt, Đường Ninh nhìn hơi ngẩn ngơ, người đàn ông như đế vương này, vốn nên chi huy thiên quân vạn mã, nhưng vì cô, anh cam nguyện chờ đợi ở nơi hẻo lánh này.
Mắt Đường Ninh mở to, một màn vừa rồi trong phòng hóa trang cô không hề để tâm, cô là một người mẫu, nhưng đồng thời cô cũng là vợ của người đàn ông này.
Người đàn ông này vào ngày đầu tiên bọn họ kết hôn đã bắt đầu bao dung cô, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, mà cô, còn muốn tiếp tục làm sao trời, để mặt trời tiếp tục chờ đợi sao?
Không đáng!
"Sao vậy?" Mặc Đình thấy Đường Ninh cảm xúc xuống thấp, nhẹ giọng hỏi.
Đường Ninh lắc đầu, không nói lời nào.
Một câu em thích anh, như nghẹn trong cổ họng.
"Hay là bởi vì chụp tạp chí quá mệt mỏi?" Mặc Đình quan sát trên dưới Đường Ninh, nhìn thấy trên cặp chân của cô, hiện ra tơ máu, trong con mắt mang theo sự tàn độc: “Chuyện gì xảy ra?"
Chị Long đang định giải thích, lại bị Đường Ninh lên tiếng cắt ngang: "Mặc Đình, chúng ta về nhà đi, em có lời muốn nói với anh."
Mặc Đình nhìn chị Long, ý tứ không cần nói cũng biết, khoản nợ này, chúng ta vẫn phải tính, nhưng không phải bây giờ.
Sau đó, mấy người lên xe, thế nhưng suốt toàn bộ hành trình Đường Ninh rất căng thẳng, cũng rất yên tĩnh.
Mặc Đình không hỏi cô vì sao, chờ đến khi về trang viên mới ôm cô từ trên xe xuống, đi vào phòng ngủ rồi, giờ phút này chỉ còn lại hai người bọn họ, Mặc Đình đặt Đường Ninh lên giường, rồi sai người hầu lấy hòm thuốc.
Đường Ninh nhìn Mặc Đình ngồi xổm trên mặt đất thoa thuốc cho cô, không kềm nén được nội tâm phun trào nữa, đột nhiên ôm lấy cổ Mặc Đình, giọng điệu căng thẳng và nôn nóng: "Em biết rất rõ, em biết rất rõ, Mặc Đình, em thích anh , em muốn anh."
"Em cho rằng, em không có khả năng yêu ai đó trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí em còn phủ nhận, em dần dần thích anh, nhưng bây giờ, em đối mặt với Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu, mặc dù vẫn phẫn nộ, nhưng, nhưng không có cảm giác đau lòng."
Nói xong câu đó, Đường Ninh, dần buông lỏng hai tay ôm Mặc Đình, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng chói như viên đá đen, nói rõ từng câu từng chữ: "Em biết tất cả đều tại anh, cho nên, em thích anh, em cũng muốn anh , em muốn có được anh hoàn hoàn chỉnh chỉnh."
"Hãy cho em được không?"
Không có một người phụ nữ nào, có thể nói chuyện này động tình và thản nhiên như thế, bởi vì bọn họ đã hứa là sẽ thành thật với nhau, cho nên... Đường Ninh không hề che giấu khát vọng của mình đối với Mặc Đình, từng câu đều rất dứt khoát.
Em muốn anh.
Mặc Đình nghe cô thổ lộ xong, ngước mắt ôm lấy gương mặt của cô, đồng thời dùng sức đẩy cô ngã xuống giường, dùng hành động biểu đạt nội tâm của mình giờ phút này, rốt cuộc là mừng rỡ cỡ nào.
"Anh cho em, chỉ cấp em."
Đường Ninh hơi ngơ ngác, ngay sau đó dùng sức ôm chặt vòng eo của Mặc Đình, kịch liệt đáp lại nụ hôn của anh, nhắm mắt thỏa thích nhảy múa cùng đầu lưỡi anh...
Không biết từ lúc nào, váy của Đường Ninh bị vén lên, ngọn lửa trong lòng cũng dần nhen nhóm...
Cô không muốn quan tâm gì nữa, không muốn chú ý đến gì nữa, giờ phút này, cô chỉ muốn trở thành người vợ chân thật nhất của anh, cùng anh hoàn toàn hòa làm một thể.
Bởi vì bây giờ vẫn là ban ngày, tia sáng rất mạnh, ánh nắng chiếu vào phòng khiến Đường Ninh nhìn thấy cơ thể Mặc Đình, phát ra tia sáng vô cùng khỏe khoắc. Cô hơi đỏ mặt, nhưng lại không có thời gian dư thừa phản ứng, bởi vì nụ hôn của Mặc Đình, thuận theo xương quai xanh hướng xuống, không ngừng vượt qua gò núi đi vào bụng dưới bằng phẳng...
Đường Ninh có chút căng thẳng, mặc dù đêm tân hôn, bọn họ cũng đã từng thân mật như thế, nhưng, chỉ cần vừa nghĩ tới màn đau đớn lúc trước, cô vẫn hơi cau mày, cô không có kinh nghiệm, dù cho sau khi cô cưới Mặc Đình đã biết cách hôn, nhưng giờ phút này thật sự sắp xảy ra, cô chỉ có thể nở rộ dưới nụ hôn của Mặc Đình...
Trong cơn động tình, Đường Ninh quên mình gặm cắn bả vai của Mặc Đình, để hai cơ thể hoàn mỹ quấn quýt si mê, không để thừa một kẽ hở.
Lớp mồ hôi mỏng, theo thời gian dần bao trùm cơ thể mềm mại của Đường Ninh, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng, lại chậm chạp không đến, Đường Ninh khó chịu nhìn Mặc Đình, hai con ngươi mang theo lớp sương mỏng...
Mặc Đình cố gắng kìm chế xúc động muốn chiếm hữu cô, lưu luyến quên về trên xương quai xanh trắng nõn của cô: "Mấy ngày kế tiếp, còn làm việc không?"
"Phải hỏi Lâm Vi..." Đường Ninh thở khẽ trả lời.
"Bảo cô ta đừng sắp xếp..." Mặc Đình rời khỏi xương quai xanh của cô, đối mặt với tầm mắt của cô: “Bởi vì... có thể anh sẽ khiến em, ba ngày không xuống được giường."
"Vậy... Công việc của anh thì sao?"
"Bây giờ công việc quan trọng nhất của anh... Chính là em." Mặc Đình hôn đôi môi mỏng của Đường Ninh lần nữa, đồng thời vừa hôn vừa hỏi, trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh: “Muốn anh... đi vào bây giờ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.