Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy

Chương 39

Tô Áng

19/09/2022

Chương 38: Ngủ hay không ngủ?

Khi Ninh Sơ Nhị mở mắt ra, trời đã tối.

Trong sương phòng tối tăm, chỉ mơ hồ nhìn đến cái bóng của màn giường.

Trong tay là gấm Tứ Xuyên mềm mại, nàng sờ soạng hình dáng. Chăn tinh xảo, hoa văn tinh tế, địa phương như Cốc thành, không dùng nổi thứ  sang quý như này.

Đây là đồ vật của Liên Thập Cửu.

Nàng hẳn là nghỉ ở trong phòng hắn.

Người ngoài phòng cửa nhẹ nhàng giật mình, không muốn đánh thức nàng, động tác còn nhẹ nhàng hơn.

Chỉ là hơi nước hơi nước sau khi tắm gội, không che giấu được.

Nàng xoay người nằm trở về, cảm giác mành ở mép giường bị vén lên.

Giường hơi trũng xuống, tản mát ra mùi hương đàn hương nhàn nhạt trên người hắn.

Ninh Sơ Nhị mặc dù nhắm mắt cũng biết, người đó là Liên Thập Cửu.

Hắn không cầm đèn, chỉ quanh quẩn cách nàng không xa .

Sau lưng, hơi thở nam tính như có như không, khiến Ninh Sơ Nhị cảm thấy cả người có chút luống cuống.

Nếu bây giờ nói mình tỉnh rồi, nhất định sẽ rất xấu hổ.

... Còn nàng, có muốn ngủ với ta?

Bên tai không biết tại sao, vang lên lời trêu chọc như có như không lúc hắn say rượu buổi trưa.

Nàng cứng đờ nằm nghiêng người, cảm thấy hắn xốc góc chăn lên, nằm vào.

Ninh Sơ Nhị chưa từng nghĩ còn có một ngày có thể nằm chung một chăn với chồng trước, tuy không thể nói chuyện, nhưng cảm giác như vậy...

Thật là có chút vô thố.

Thân thể đột nhiên bị đôi tay kia kéo vào trong lòng ngực, bên tai là hơi thở có chút nặng nề.

Nàng nghe thấy hắn cười như không cười nói.

“Giả ngốc cái gì?”

Hoá ra hắn đã sớm biết nàng tỉnh rồi.

Ninh Sơ Nhị thoáng nghiêng đầu một chút, không chút tự tin trả lời.

“Ta... Vừa mới tỉnh.”

“Đúng không?”

Hắn buồn cười, lồng ngực rung động, giống như bàn tay đang vuốt ve sống lưng nàng.

“... Đương nhiên đúng rồi.”

Nàng cảm thấy có chút không biết làm thế nào, sau khi mạnh miệng trả lời, dịch người một chút.

Nàng muốn kéo giãn chút khoảng cách với hắn, lại bị cánh tay dài của hắn bao lấy, ôm càng chặt hơn.

“Trốn ta làm gì?”

Tiếng nói tựa như trêu đùa, có chút ngả ngớn.

Ninh Sơ Nhị khẩn trương xoa bàn tay đã mướt mồ hôi.

“... Không, ta chỉ cảm thấy, chúng ta như vậy không tốt lắm.”



Hòa li, cho dù chỉ đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm, cũng là không đúng.

“Vì sao không tốt?”

Liên Thập Cửu nhẹ nâng cằm, đặt ở nàng trên vai.

“Ta muốn như vậy.”

Suy nghĩ đã lâu.

Ninh Sơ Nhị không biết nên trả lời như nào, cứng đờ rụt rụt đầu, giống như con rùa đen.

Rõ ràng cái giường rộng rãi, bởi vì hai người gần sát nhau mà trở nên nhỏ hẹp dị thường.

“Vì sao theo tới?”

Thật lâu sau, hắn hỏi nàng.

Ninh Sơ Nhị giật mình trong nháy mắt, chợt nhỏ giọng nói.

“Ta, đương nhiên là vì Phì Phì, ta không muốn để Trình Nguyên làm mẹ kế hắn.”

“... Thì ra là như vậy?”

Liên Thập Cửu duỗi tay bắt lấy tay nàng.

“Nếu là người khác? Nàng sẽ nguyện ý sao?”

Nàng đương nhiên cũng không nguyện ý.

Nhưng lời này căn bản không có cách nào nói ra.

Nàng không muốn, chẳng lẽ nàng có thể trở về Liên phủ sao? Hiển nhiên không có khả năng.

Cho nên Ninh Sơ Nhị nói.

“Ta cũng không biết.”

Trong phòng, hình như có chút yên tĩnh.

Nàng cảm giác được Liên Thập Cửu buông ra nàng, nằm trở về, trong tay bắt lấy một sợi tóc dài của nàng cầm ở trong tay thưởng thức.

“Đã là vì hài tử, sao còn ngăn cản ta ngủ cùng người khác?”

Ngữ khí hắn nhàn nhạt, còn có chút vô lại.

Cả người Ninh Sơ Nhị giật mình, mở to hai mắt nhìn nói.

“Ngài nói lời này thật tự nhiên.”

“Bằng không?”

Hắn lười biếng đánh cái ngáp.

“Giữa chúng ta còn có cái gì không thể nói.”

Rõ ràng là ngữ khí cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng lại có sự ái muội không thể nói rõ.

Những lúc Ninh Sơ Nhị không biết nói gì, sẽ thành thành thật thật câm miệng.

Nhưng hôm nay sự nhẫn của Liên Tiểu Gia lại không được tốt lắm.

Hắn xoay người nàng lại, theo ánh trăng dần dần bò lên người nàng, nhìn chăm chú nữ tử nho nhỏ có chút thất thần.

“Còn không muốn nói sao?”



Nàng hiểu hắn muốn nàng nói gì, nhưng vẫn giả ngu như cũ.

“... Nói cái gì?”

“Vậy đừng nói.”

Hắn tức giận đáp lại, duỗi tay ôm lấy eo nàng, khẽ cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng.

Trong miệng nàng, còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, quanh quẩn giữa hơi thở hai người.

Đó là sự ôn tồn chỉ thuộc riêng của hắn, hắn một đường đưa tay xuống phía dưới, dùng bàn tay phác hoạ dáng người nàng.

Ba năm, hắn quen thuộc mỗi một chỗ mềm mại trên cơ thể này, cũng biết dây dưa như thế nào.

Hai thân thể đã quá lâu không được dán vào nhau, mặc dù cách lớp vải mỏng, nhưng vẫn không giấu được sự kích động lẫn nhau.

Sau khi đụng chạm vào chỗ mềm mại kia, giống như cổ họng khát khô đã lâu tìm được nguồn nước.

Ninh Sơ Nhị cảm giác ngón tay lạnh lẽo kéo cổ áo nàng, theo góc áo thăm dò vào đi.

Nàng theo bản năng trốn tránh, nhẹ giọng nói.

“Chàng... Chịu đựng chút, chúng ta như vậy tính sao?”

Một khi thực sự có gì đó, muốn bưng lại cũng là khó khăn.

Liên Thập Cửu thở dốc một tiếng, cổ áo không biết ra đã mở rộng từ khi nào, lộ ra vân da tinh tráng.

Mồ hôi trên thái dương, theo ngực hắn một đường trượt xuống, cuối cùng biến mất ở chỗ bụng nhỏ phập phồng.

“Nếu ta nói cho nàng, lúc nàng ghé vào tai ta nói chuyện, chỗ này liền có phản ứng, có vẻ quá vô sỉ hay không?”

Hắn là một nam nhân bình thường, cái loại mộng xuân đêm khuya, cảm giác vô lực khi không được đụng chạm vào nàng hắn cũng sẽ có.

Ninh Sơ Nhị thấy bàn tay khớp xương rõ ràng kia, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, sau đó chậm rãi đi hướng về nơi đó.

Thô tráng, cứng rắn như sắt nóng, suýt nữa khiến lòng bàn tay nàng bị bỏng.

Ninh Sơ Nhị nghe thấy hắn thở hổn hển, sốt sắng tìm kiếm môi nàng.

Hắn nói: “Sơ Nhị, ta hôm nay không thể khống chế bản thân mình, tận lực không làm đau nàng.”

Ninh Sơ Nhị muốn nói, không được.

Chỉ là toàn thân mềm mại, nàng thừa nhận, nàng cũng muốn đụng vào sự xúc động của hắn.

Hai người đều đã hưởng qua tư vị mây mưa, nếu nói thân mật trêu chọc như vậy mà vẫn không muốn, thì quả thật là thánh nhân.

Ninh Sơ Nhị cảm nhận được thân thể hắn căng chặt, nhịn không được đưa tay vuốt lưng hắn.

Nàng cảm giác được hắn run rẩy, muốn kéo đống quần áo vướng bận trên thân hai người, nhưng vào lúc này, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa từ xa đến gần.

“Cha! Thúc thúc quái lông mày đánh con, đau quá.”

Đèn lồng thắp sáng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.

Liên Thập Cửu chưa bao giờ cảm thấy, thanh âm nãi thanh nãi khí của nhi tử mình cũng khiến hắn bất đắc dĩ như vậy.

Hắn hít sâu một hơi, cắn vào hõm vai Sơ Nhị.

“Đợi chút nữa cha đến xem con được không?”

Sau đó Liên Tiểu Thú liền khóc.

“Cha, người mau ra xem đi, đầu nhi tử sưng lên rồi.”

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook