Chương 87
Kiều Ngọc Liên
08/04/2023
Khuôn mặt Nhị Hồ rất nghiêm túc, dường như hắn biết gì đó về tình trạng của
cô Ngải. Cảnh Dương tạm tha cho hắn, lực tay bóp cổ lập tức biến mất. Cô Ngải mơ màng mở mắt ra, vừa tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt trắng nhợt của
Nhị Hồ, cô theo phản xạ cựa người muốn tránh đi.
Đôi mắt Nhị Hồ thoáng cụp xuống buồn bã, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục sự nghiêm túc, nặng nề hỏi: "Cô đã bao lâu chưa có nguyệt sự?"
Một tên đàn ông hỏi vấn đề này đúng là vô liêm sỉ, cô Ngải nóng bừng mặt trừng hắn: "Anh ăn nói linh tinh cái gì vậy? Chuyện đó không liên quan gì đến anh!"
"Tôi hỏi cô có trả lời không? Cô và hắn... có làm... chuyện đó không..."
Lúc nói ra câu cuối, Nhị Hồ nhìn vào khoảng không bên cạnh cô Ngải, hắn biết cậu Cảnh Dương đang ở đó. Hắn cụp mắt xuống che giấu đi sự đau thương trong mắt. Hắn cố hết sức giành lấy cô về mình, nhưng thật không ngờ Cảnh Dương đã đi trước hắn một bước từ lâu. Hắn rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ đến sau.
Cô Ngải nhìn máu chảy dưới hạ thân mình, vết máu đỏ tươi chói mắt nhưng lại không có đau đớn gì. Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều biến cố, làm cô cũng sơ ý quên mất, nguyệt sự của cô đã chậm khoảng mười ngày rồi.
Nhưng cậu Cảnh Dương là ma, sao có thể làm cô mang thai? Không đúng, lần đầu tiên của họ là đêm ở lại trong cung, khi đó cậu vẫn còn sống, hoàn toàn có khả năng. Lần đầu tiên đã có tuy rất khó tin, nhưng cô có nằm mơ cũng mong có ngày nào đó mình mang thai đứa con của cậu...
Nhưng... sao cô lại chảy máu ở dưới hạ thân? Nếu đúng là cô đang có một sinh linh trong bụng, chẳng lẽ chưa kịp cảm nhận tình mẫu tử ngày nào đã phải trơ mắt nhìn nó chết...
"Aaaa..." - Cô đưa tay ôm bụng bật khóc đau đớn.
Nhị Hồ thấy cô Ngải đau đớn khóc vì ngỡ mình mất con, hắn nhanh tay muốn bế cô đặt lên giường để xem xét tình hình.
Nhưng còn chưa chạm được đến một cọng tóc nào của cô, sau gáy hắn đã truyền đến cảm giác lạnh buốt, theo đó là một mùi tanh nhẹ của máu tươi. Một thanh kiếm sáng loáng tự dưng xuất hiện đặt vào cổ Nhị Hồ, lơ lửng giữa khoảng không, lưỡi kiếm ấn chặt vào cổ hắn làm hiện ra một vết đứt đầm đìa máu. Chỉ cần Nhị Hồ cựa quậy một chút thôi cũng đủ để lưỡi kiếm sắc bén cứa đứt cổ hắn.
Cô Ngải nhận ra thanh kiếm này, là chính kiếm của cậu Cảnh Dương, đã lâu lắm rồi cô không thấy nó. Từ sau khi đánh bại Sa Hãn, thanh tà kiếm của hắn bị sét đánh gãy, còn thanh chính kiếm không biết cậu đã cất đi đâu, thì ra cậu vẫn luôn mang theo bên mình.
Bà Chúa Sen dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Cúc Tiên: "Qua đây đỡ chị dâu ngươi lên giường nằm."
Cúc Tiên nghiến răng hận muốn chết, từ khi nào mà cô cô lại thay đổi hẳn thái độ với ả Thị Ngải này vậy? Lại còn bắt cô ta nhận Thị Ngải là chị dâu nữa!
Nghĩ thế nhưng cô ta nào dám cãi lời, trong căn phòng này từ Bà Chúa Sen, cậu Cảnh Dương cho đến Nhị Hồ, bất cứ ai cũng có thể một phát bóp chết cô ta nếu dám láo nháo. Cúc Tiên đỡ cô Ngải đặt lên giường, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, tay thì ôm chặt bụng, nước mắt không ngừng rơi, cô ta mừng như mở cờ trong bụng.
Mày có mang thai được cốt nhục của anh Cảnh Dương thì sao, cuối cùng cũng để sảy mất rồi!
Nhị Hồ lo lắng chạy về phía giường, cầm bàn tay cô Ngải lên muốn bắt mạch, thì thanh kiếm của cậu Cảnh Dương lại chuyển từ cổ sang dí chặt vào tay hắn. Giọng nói u ám của cậu vang lên, gọn lỏn hai chữ: "Khăn tay."
Nhị Hồ không cam tâm lấy cái khăn tay lót vào tay cô Ngải rồi mới bắt mạch, tuy phải dùng cách này mới được ở gần cô nhưng có còn hơn không. Hắn được thừa hưởng sự hiểu biết về y lý từ mẹ hắn nhưng lại giấu tài không để lộ cho ai biết, càng không bao giờ chịu chủ động xem bệnh cho ai. Ngay cả mợ Hai, người vợ danh chính ngôn thuận của hắn, bệnh đến thân tàn ma dại mà hắn cũng chẳng xem cho lấy một lần.
Cô Ngải là người đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ mà Nhị Hồ chịu xem bệnh cho.
"Tóm lại ngươi có biết xem không, lâu như vậy mà vẫn không kết luận được gì! Ngươi đừng hòng giở trò lợi dụng động chạm con dâu ta!" - Bà Chúa Sen bực tức thấy Nhị Hồ chỉ ngồi cầm tay cô Ngải, mắt nhắm hờ trông như sắp ngủ quên đến nơi.
Nếu mà ra được khỏi đây, bà đã đưa cô Ngải về cho Thạch bà xem bệnh từ lâu, chẳng cần phải nhờ đến tên Hồ yêu xảo trá này!
Nhị Hồ ngồi lâu đến mức hai mẹ con cậu Cảnh Dương sắp sốt ruột lôi hắn ra bóp cổ, hắn mới chậm chạp lên tiếng: "Tạm thời chưa kết luận được cái gì cả."
"Ngươi đùa ta đấy à?" - Thanh kiếm của cậu Cảnh Dương phóng tới chĩa thẳng vào yết hầu của Nhị Hồ.
Nhị Hồ không hoảng sợ cũng chẳng buồn chớp mắt một cái, hắn chậm rãi nói:
"Cứ cho là ngươi tài giỏi một phát ăn ngay, thì tính từ ngày xảy ra chuyện đó đến giờ cũng chỉ mới nửa tháng, muốn bắt ra hỉ mạch là rất khó. Cô ấy cần được quan sát thêm, chuyện ra máu này có ba khả năng: một là đến nguyệt sự, hai là có thai mà bị sảy, ba là ra máu báo thai."
Đôi mắt Nhị Hồ thoáng cụp xuống buồn bã, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục sự nghiêm túc, nặng nề hỏi: "Cô đã bao lâu chưa có nguyệt sự?"
Một tên đàn ông hỏi vấn đề này đúng là vô liêm sỉ, cô Ngải nóng bừng mặt trừng hắn: "Anh ăn nói linh tinh cái gì vậy? Chuyện đó không liên quan gì đến anh!"
"Tôi hỏi cô có trả lời không? Cô và hắn... có làm... chuyện đó không..."
Lúc nói ra câu cuối, Nhị Hồ nhìn vào khoảng không bên cạnh cô Ngải, hắn biết cậu Cảnh Dương đang ở đó. Hắn cụp mắt xuống che giấu đi sự đau thương trong mắt. Hắn cố hết sức giành lấy cô về mình, nhưng thật không ngờ Cảnh Dương đã đi trước hắn một bước từ lâu. Hắn rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ đến sau.
Cô Ngải nhìn máu chảy dưới hạ thân mình, vết máu đỏ tươi chói mắt nhưng lại không có đau đớn gì. Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều biến cố, làm cô cũng sơ ý quên mất, nguyệt sự của cô đã chậm khoảng mười ngày rồi.
Nhưng cậu Cảnh Dương là ma, sao có thể làm cô mang thai? Không đúng, lần đầu tiên của họ là đêm ở lại trong cung, khi đó cậu vẫn còn sống, hoàn toàn có khả năng. Lần đầu tiên đã có tuy rất khó tin, nhưng cô có nằm mơ cũng mong có ngày nào đó mình mang thai đứa con của cậu...
Nhưng... sao cô lại chảy máu ở dưới hạ thân? Nếu đúng là cô đang có một sinh linh trong bụng, chẳng lẽ chưa kịp cảm nhận tình mẫu tử ngày nào đã phải trơ mắt nhìn nó chết...
"Aaaa..." - Cô đưa tay ôm bụng bật khóc đau đớn.
Nhị Hồ thấy cô Ngải đau đớn khóc vì ngỡ mình mất con, hắn nhanh tay muốn bế cô đặt lên giường để xem xét tình hình.
Nhưng còn chưa chạm được đến một cọng tóc nào của cô, sau gáy hắn đã truyền đến cảm giác lạnh buốt, theo đó là một mùi tanh nhẹ của máu tươi. Một thanh kiếm sáng loáng tự dưng xuất hiện đặt vào cổ Nhị Hồ, lơ lửng giữa khoảng không, lưỡi kiếm ấn chặt vào cổ hắn làm hiện ra một vết đứt đầm đìa máu. Chỉ cần Nhị Hồ cựa quậy một chút thôi cũng đủ để lưỡi kiếm sắc bén cứa đứt cổ hắn.
Cô Ngải nhận ra thanh kiếm này, là chính kiếm của cậu Cảnh Dương, đã lâu lắm rồi cô không thấy nó. Từ sau khi đánh bại Sa Hãn, thanh tà kiếm của hắn bị sét đánh gãy, còn thanh chính kiếm không biết cậu đã cất đi đâu, thì ra cậu vẫn luôn mang theo bên mình.
Bà Chúa Sen dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Cúc Tiên: "Qua đây đỡ chị dâu ngươi lên giường nằm."
Cúc Tiên nghiến răng hận muốn chết, từ khi nào mà cô cô lại thay đổi hẳn thái độ với ả Thị Ngải này vậy? Lại còn bắt cô ta nhận Thị Ngải là chị dâu nữa!
Nghĩ thế nhưng cô ta nào dám cãi lời, trong căn phòng này từ Bà Chúa Sen, cậu Cảnh Dương cho đến Nhị Hồ, bất cứ ai cũng có thể một phát bóp chết cô ta nếu dám láo nháo. Cúc Tiên đỡ cô Ngải đặt lên giường, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, tay thì ôm chặt bụng, nước mắt không ngừng rơi, cô ta mừng như mở cờ trong bụng.
Mày có mang thai được cốt nhục của anh Cảnh Dương thì sao, cuối cùng cũng để sảy mất rồi!
Nhị Hồ lo lắng chạy về phía giường, cầm bàn tay cô Ngải lên muốn bắt mạch, thì thanh kiếm của cậu Cảnh Dương lại chuyển từ cổ sang dí chặt vào tay hắn. Giọng nói u ám của cậu vang lên, gọn lỏn hai chữ: "Khăn tay."
Nhị Hồ không cam tâm lấy cái khăn tay lót vào tay cô Ngải rồi mới bắt mạch, tuy phải dùng cách này mới được ở gần cô nhưng có còn hơn không. Hắn được thừa hưởng sự hiểu biết về y lý từ mẹ hắn nhưng lại giấu tài không để lộ cho ai biết, càng không bao giờ chịu chủ động xem bệnh cho ai. Ngay cả mợ Hai, người vợ danh chính ngôn thuận của hắn, bệnh đến thân tàn ma dại mà hắn cũng chẳng xem cho lấy một lần.
Cô Ngải là người đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ mà Nhị Hồ chịu xem bệnh cho.
"Tóm lại ngươi có biết xem không, lâu như vậy mà vẫn không kết luận được gì! Ngươi đừng hòng giở trò lợi dụng động chạm con dâu ta!" - Bà Chúa Sen bực tức thấy Nhị Hồ chỉ ngồi cầm tay cô Ngải, mắt nhắm hờ trông như sắp ngủ quên đến nơi.
Nếu mà ra được khỏi đây, bà đã đưa cô Ngải về cho Thạch bà xem bệnh từ lâu, chẳng cần phải nhờ đến tên Hồ yêu xảo trá này!
Nhị Hồ ngồi lâu đến mức hai mẹ con cậu Cảnh Dương sắp sốt ruột lôi hắn ra bóp cổ, hắn mới chậm chạp lên tiếng: "Tạm thời chưa kết luận được cái gì cả."
"Ngươi đùa ta đấy à?" - Thanh kiếm của cậu Cảnh Dương phóng tới chĩa thẳng vào yết hầu của Nhị Hồ.
Nhị Hồ không hoảng sợ cũng chẳng buồn chớp mắt một cái, hắn chậm rãi nói:
"Cứ cho là ngươi tài giỏi một phát ăn ngay, thì tính từ ngày xảy ra chuyện đó đến giờ cũng chỉ mới nửa tháng, muốn bắt ra hỉ mạch là rất khó. Cô ấy cần được quan sát thêm, chuyện ra máu này có ba khả năng: một là đến nguyệt sự, hai là có thai mà bị sảy, ba là ra máu báo thai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.