Chương 102
Kiều Ngọc Liên
25/04/2023
"Cái gì đây?"
Vua thấy trên bàn có một bức thư, bèn mở ra xem: "Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi chị, con bị bắt cóc rồi lại trở về, khiến thiên hạ đàm tiếu, ảnh hưởng thanh danh nhà họ Trương, chi bằng chết đi để chứng tỏ sự trong sạch..."
Ngoại trừ tiếng gào khóc đau đớn của hoàng hậu, ai nấy đều trầm mặc không dám nói gì, bầu không khí chết chóc tang thương bao phủ khắp căn phòng.
Cô Ngải nghe bên ngoài xôn xao, thân thể suy yếu nhưng vẫn gượng dậy hỏi: "Cậu, bên ngoài có chuyện gì thế?"
"Trương Linh chết rồi." - Cảnh Dương trầm giọng nói. - "Nghe nói treo cổ tự tử."
"Em không tin! Trương Linh rất kỳ lạ, dường như bị ai đó điều khiển thân xác!"
Một người buổi chiều còn vui vẻ cười nói, vừa chập tối đã lại nghĩ quẩn tử tự, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi.
"Mà Nhị Hồ đâu rồi?"
Từ lúc nghe cô Ngải nói Trương Linh có vấn đề, Nhị Hồ đã ngay lập tức đi tìm cô ta. Cô Ngải vừa mới bị cổ độc hành, chứng tỏ chủ nhân điều khiển con cổ đã sai khiến nó vào khoảng thời gian gần trước đó. Hắn phải nhanh tay bắt kẻ đó lại.
Khi vào phòng Trương Linh, Nhị Hồ thấy cô ta đã chết từ bao giờ. Lại nghe thấy tiếng động trên mái nhà, hắn lập tức đuổi theo. Trên người kẻ đó toả ra một mùi hương thơm, Nhị Hồ thấy quen thuộc giống như đã từng ngửi thấy ở đâu, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được...
Trong phòng Trương Linh, hoàng hậu quỳ dưới chân vua khóc nức nở:
"Bệ hạ, thần thiếp không tin con bé lại nghĩ quẩn như vậy, mấy ngày nay nó vẫn vui vẻ cười nói với Thạch cô mà! Phải rồi, là Nhị Hồ! Nhất định là tại hắn! Khi nãy Thạch cô cũng gặp chuyện, cửa phòng cũng bị đóng chặt không ai mở được y như thế này..."
"Nàng về cung nghỉ ngơi đi, đừng nói linh tinh nữa."
Ngoài miệng thể hiện mình là người không tin quỷ thần, nhưng trong lòng vua cũng nghi ngờ mấy phần. Ngài lặng lẽ đi đến căn viện của Nhị Hồ, thắp cho hắn một nén nhang, miệng khấn:
"Nghệ nhân Nhị Hồ, ân oán từ đời trước không nên trút lên đầu những người vô tội đời sau. Nếu người vẫn còn oán hận, trẫm nguyện dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy sự bình yên trong cung. Mong người sớm siêu thoát..."
"Bệ hạ, Cảnh Dương biết có cách giải quyết tốt hơn là ở đây khấn vái."
Giọng nói trầm ổn vang lên, khiến người nghe cảm thấy vô cùng tin tưởng. Vua đã lâu lắm không nghe được giọng nói quen thuộc này, ngài ngoảnh lại, trông thấy thân ảnh cao lớn của Cảnh Dương, ngài vui mừng khôn xiết.
"Cảnh Dương! Ngươi vào cung từ bao giờ?"
Từ khi cậu cáo quan, vua mất đi một người để san sẻ bao chuyện chính sự ưu phiền.
"Tham kiến bệ hạ."
Cảnh Dương hành lễ thì vua liền đỡ cậu đứng dậy, ban đêm sương lạnh nên ngài cũng không nghi ngờ gì khi thấy tay cậu lạnh ngắt. Hai người về chính điện bàn chuyện, vua hỏi cậu, trên trán ngài đã có vài nếp nhăn vì lo nghĩ:
"Nhị Hồ rất bướng bỉnh, chiều ý hắn khó như lên trời, ngươi có cách sao?"
"Bệ hạ, tại sao người cứ đinh ninh cái chết của Trương Linh là do Nhị Hồ làm?"
Một câu này khiến vua hết sức bất ngờ: "Chẳng lẽ không phải hắn?"
"Không phải hắn."
Dứt lời, cậu quỳ xuống kính cẩn nói tiếp: "Bệ hạ, xin người cho phép Cảnh Dương đem quân đi đánh Hồ tộc! Những cô gái liên tiếp mất tích gần đây chính là bị Hồ tộc bắt đi, nếu không mau đánh Hồ tộc, sẽ còn có nhiều cô gái vô tội nữa phải bỏ mạng."
"Hồ tộc?" - Vua hoài nghi hỏi, đã đến nước này, chuyện hoang đường gì ngài cũng đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận.
"Hồ tộc là tộc của Hồ yêu - cáo tinh, sống ở núi Hồ cạnh núi Thạch. Hồ tộc có tập tục mỗi khi mừng chuyện vui sẽ làm lễ tế người, đi bắt những cô gái đồng trinh về tế và ăn thịt họ. Nhị Hồ là một con Hồ yêu, là người Hồ tộc."
"Cái gì?"
Vua đập bàn tức giận, Nhị Hồ là một con Hồ yêu hại người, vậy mà bấy lâu nay vì sự yên bình của người trong cung, ngài luôn phải nhường nhịn hắn vài phần.
"Nhưng, hắn rõ ràng là một nghệ nhân đánh đàn, đã chết từ năm mươi năm trước mà?"
"Tuổi thọ của Hồ yêu rất dài, có thể đến vài trăm năm thậm chí là nghìn năm. Chúng cũng không dễ bị g.iết chết bởi những tác động đâm chém bình thường của con người."
"Nếu đã như vậy, Nhị Hồ càng có động cơ gây ra cái chết của Trương Linh. Hồ tộc đó nhất định phải đánh!"
Cảnh Dương bình tĩnh khuyên can cơn giận của vua: "Bệ hạ bớt giận, Nhị Hồ không phải kẻ g.iết Trương Linh, ngược lại hắn còn giúp chúng ta đánh Hồ tộc."
Cậu kể lại tóm tắt ân oán giữa Nhị Hồ với Nhất Hồ. Nội bộ Hồ tộc đã sớm có lục đục, có Nhị Hồ tiết lộ nhiều tin tức, họ có nhiều hi vọng chiến thắng hơn.
"Bệ hạ, Thạch cô lại lên cơn đau, cô ấy hôn mê, lay mãi không tỉnh, đôi lúc còn bị co giật nữa!"
Cung nữ bên ngoài hốt hoảng báo tin cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Cảnh Dương biến sắc, chỉ kịp để lại một câu "Bệ hạ thứ tội, Cảnh Dương thất lễ!" rồi nhanh như một cơn gió đi về phòng cô Ngải.
Vua thấy trên bàn có một bức thư, bèn mở ra xem: "Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi chị, con bị bắt cóc rồi lại trở về, khiến thiên hạ đàm tiếu, ảnh hưởng thanh danh nhà họ Trương, chi bằng chết đi để chứng tỏ sự trong sạch..."
Ngoại trừ tiếng gào khóc đau đớn của hoàng hậu, ai nấy đều trầm mặc không dám nói gì, bầu không khí chết chóc tang thương bao phủ khắp căn phòng.
Cô Ngải nghe bên ngoài xôn xao, thân thể suy yếu nhưng vẫn gượng dậy hỏi: "Cậu, bên ngoài có chuyện gì thế?"
"Trương Linh chết rồi." - Cảnh Dương trầm giọng nói. - "Nghe nói treo cổ tự tử."
"Em không tin! Trương Linh rất kỳ lạ, dường như bị ai đó điều khiển thân xác!"
Một người buổi chiều còn vui vẻ cười nói, vừa chập tối đã lại nghĩ quẩn tử tự, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi.
"Mà Nhị Hồ đâu rồi?"
Từ lúc nghe cô Ngải nói Trương Linh có vấn đề, Nhị Hồ đã ngay lập tức đi tìm cô ta. Cô Ngải vừa mới bị cổ độc hành, chứng tỏ chủ nhân điều khiển con cổ đã sai khiến nó vào khoảng thời gian gần trước đó. Hắn phải nhanh tay bắt kẻ đó lại.
Khi vào phòng Trương Linh, Nhị Hồ thấy cô ta đã chết từ bao giờ. Lại nghe thấy tiếng động trên mái nhà, hắn lập tức đuổi theo. Trên người kẻ đó toả ra một mùi hương thơm, Nhị Hồ thấy quen thuộc giống như đã từng ngửi thấy ở đâu, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được...
Trong phòng Trương Linh, hoàng hậu quỳ dưới chân vua khóc nức nở:
"Bệ hạ, thần thiếp không tin con bé lại nghĩ quẩn như vậy, mấy ngày nay nó vẫn vui vẻ cười nói với Thạch cô mà! Phải rồi, là Nhị Hồ! Nhất định là tại hắn! Khi nãy Thạch cô cũng gặp chuyện, cửa phòng cũng bị đóng chặt không ai mở được y như thế này..."
"Nàng về cung nghỉ ngơi đi, đừng nói linh tinh nữa."
Ngoài miệng thể hiện mình là người không tin quỷ thần, nhưng trong lòng vua cũng nghi ngờ mấy phần. Ngài lặng lẽ đi đến căn viện của Nhị Hồ, thắp cho hắn một nén nhang, miệng khấn:
"Nghệ nhân Nhị Hồ, ân oán từ đời trước không nên trút lên đầu những người vô tội đời sau. Nếu người vẫn còn oán hận, trẫm nguyện dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy sự bình yên trong cung. Mong người sớm siêu thoát..."
"Bệ hạ, Cảnh Dương biết có cách giải quyết tốt hơn là ở đây khấn vái."
Giọng nói trầm ổn vang lên, khiến người nghe cảm thấy vô cùng tin tưởng. Vua đã lâu lắm không nghe được giọng nói quen thuộc này, ngài ngoảnh lại, trông thấy thân ảnh cao lớn của Cảnh Dương, ngài vui mừng khôn xiết.
"Cảnh Dương! Ngươi vào cung từ bao giờ?"
Từ khi cậu cáo quan, vua mất đi một người để san sẻ bao chuyện chính sự ưu phiền.
"Tham kiến bệ hạ."
Cảnh Dương hành lễ thì vua liền đỡ cậu đứng dậy, ban đêm sương lạnh nên ngài cũng không nghi ngờ gì khi thấy tay cậu lạnh ngắt. Hai người về chính điện bàn chuyện, vua hỏi cậu, trên trán ngài đã có vài nếp nhăn vì lo nghĩ:
"Nhị Hồ rất bướng bỉnh, chiều ý hắn khó như lên trời, ngươi có cách sao?"
"Bệ hạ, tại sao người cứ đinh ninh cái chết của Trương Linh là do Nhị Hồ làm?"
Một câu này khiến vua hết sức bất ngờ: "Chẳng lẽ không phải hắn?"
"Không phải hắn."
Dứt lời, cậu quỳ xuống kính cẩn nói tiếp: "Bệ hạ, xin người cho phép Cảnh Dương đem quân đi đánh Hồ tộc! Những cô gái liên tiếp mất tích gần đây chính là bị Hồ tộc bắt đi, nếu không mau đánh Hồ tộc, sẽ còn có nhiều cô gái vô tội nữa phải bỏ mạng."
"Hồ tộc?" - Vua hoài nghi hỏi, đã đến nước này, chuyện hoang đường gì ngài cũng đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận.
"Hồ tộc là tộc của Hồ yêu - cáo tinh, sống ở núi Hồ cạnh núi Thạch. Hồ tộc có tập tục mỗi khi mừng chuyện vui sẽ làm lễ tế người, đi bắt những cô gái đồng trinh về tế và ăn thịt họ. Nhị Hồ là một con Hồ yêu, là người Hồ tộc."
"Cái gì?"
Vua đập bàn tức giận, Nhị Hồ là một con Hồ yêu hại người, vậy mà bấy lâu nay vì sự yên bình của người trong cung, ngài luôn phải nhường nhịn hắn vài phần.
"Nhưng, hắn rõ ràng là một nghệ nhân đánh đàn, đã chết từ năm mươi năm trước mà?"
"Tuổi thọ của Hồ yêu rất dài, có thể đến vài trăm năm thậm chí là nghìn năm. Chúng cũng không dễ bị g.iết chết bởi những tác động đâm chém bình thường của con người."
"Nếu đã như vậy, Nhị Hồ càng có động cơ gây ra cái chết của Trương Linh. Hồ tộc đó nhất định phải đánh!"
Cảnh Dương bình tĩnh khuyên can cơn giận của vua: "Bệ hạ bớt giận, Nhị Hồ không phải kẻ g.iết Trương Linh, ngược lại hắn còn giúp chúng ta đánh Hồ tộc."
Cậu kể lại tóm tắt ân oán giữa Nhị Hồ với Nhất Hồ. Nội bộ Hồ tộc đã sớm có lục đục, có Nhị Hồ tiết lộ nhiều tin tức, họ có nhiều hi vọng chiến thắng hơn.
"Bệ hạ, Thạch cô lại lên cơn đau, cô ấy hôn mê, lay mãi không tỉnh, đôi lúc còn bị co giật nữa!"
Cung nữ bên ngoài hốt hoảng báo tin cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Cảnh Dương biến sắc, chỉ kịp để lại một câu "Bệ hạ thứ tội, Cảnh Dương thất lễ!" rồi nhanh như một cơn gió đi về phòng cô Ngải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.