Chương 52
Kiều Ngọc Liên
29/03/2023
"Bà cái gì mà bà? Ta không có nhu cầu nhận thêm cháu, nhà có hai đứa quỷ sứ phá phách này đã quá đủ rồi." - Ý bà lão nói hai đứa thư đồng sinh đôi
kia.
"Sư mẫu quả là anh minh, đây là Ngải, người con muốn cưới làm vợ."
Cô Ngải đỏ mặt như gấc còn bà lão thì cười rất là khoái chí: "Dẫn về ra mắt à?"
"Một là ra mắt, hai là muốn xin sư phụ sư mẫu thu nhận cô ấy, cho cô ấy một thân phận."
Bà lão cười cười: "Tưởng gì, cái này thì đơn giản. Nhưng muốn làm con gái nuôi của ta, phải qua được tiêu chuẩn của ta chứ. Không phải ai ta cũng nhận bừa được đâu."
Nhận cô làm con gái nuôi?
Cô Ngải kinh sợ nhìn bà lão, tuy không biết bà ấy có thân phận gì, nhưng nhìn ngôi nhà xa hoa thế này, chắc chắn thân phận không hề nhỏ.
"Đừng sợ hãi như thế, chúng ta cũng chỉ là hai vợ chồng già có chút của ăn của để mà thôi." - Bà lão cười ha ha.
Chuyện là khoảng một trăm năm gần đây trên núi Thạch ở vùng ngoại ô bỗng nhiên xuất hiện một gia tộc phú hộ rất giàu, năm nào cũng công ích cho quốc khố cả ngàn lượng vàng. Không ai được nhìn thấy người nhà họ bao giờ, người ta còn đồn rằng gia tộc này không phải người phàm mà thực chất là tiên trên trời giáng xuống giúp đỡ dân chúng.
Cô Ngải sực nhớ ra chữ "Thạch" to tướng ở ngoài cửa điện thì giật mình, vội nói: "Chào Thạch bà."
Bởi gia tộc họ Thạch này chẳng ló mặt ra cho dân chúng thấy bao giờ, nghe những người lên núi đốn củi kể lại rằng, nếu có may mắn thấy được ngôi điện này, thì ai cũng lăn ra ngủ thiếp đi hết. Họ mộng thấy hai vợ chồng già tóc bạc trắng rất đẹp lão, nói ở đây thanh tịnh, không muốn người khác đến quấy rầy, mong dân đi về cho. Người ta gọi là Thạch ông và Thạch bà.
Gọi là Thạch bà mà không thấy bà lão nói gì, cô Ngải biết mình đoán đúng rồi, càng hoảng hơn. Nhân vật như vậy lại chịu nhận cô làm con nuôi sao?
"Lại đây." - Thạch bà vẫy vẫy cô Ngải đến ngồi cạnh.
Cô xoắn xuýt không biết nói gì cho phải, trông thấy mái tóc bà ấy bạc trắng, bèn hỏi: "Năm nay Thạch bà bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay vợ chồng ta một trăm năm mươi tuổi, cũng sắp về trời rồi." - Thạch bà đáp.
"Một trăm năm mươi tuổi, hơn cậu Cảnh Dương nhà mình ba mươi tuổi."
Cô nghĩ thầm, cậu kể với cô năm đó lúc đánh bại Sa Hãn, chịu lời nguyền trăm năm cùng hắn, năm đó cậu hai mươi tuổi. Cô Ngải lễ phép đáp lại:
"Bà vẫn còn minh mẫn lắm, sao mà sắp về trời được?"
"Không, trời cho vợ chồng ta xuống đây từng đấy năm thôi, sắp hết thời hạn, sắp phải quay về rồi."
Đúng lúc này Cảnh Dương lên tiếng: "Sư phụ đâu ạ?"
Thạch bà đang cười nói vui vẻ, nghe thấy vậy lập tức nhăn mặt: "Ông già đó lại đi đâu chưa về, mấy ngày nay đều như vậy, không biết là lén lút làm chuyện gì sau lưng ta!"
Hai đứa thư đồng bưng trà lên, mọi người ngồi uống trà chờ Thạch ông về. Một lúc lâu sau trên mái nhà bỗng có tiếng động "lục cục" rất lạ vang lên, Thạch bà nhăn mặt phi lên mái nhà xem sao, bà vừa đi khỏi thì cửa điện mở ra, Thạch ông rón rén đi vào, trên tay ôm cái tay nải.
Vừa bước vào, trông thấy Cảnh Dương, Thạch ông gào toáng lên "Sao ngươi lại ở đây?" rồi chạy biến vào phòng cất cái tay nải kia đi. Thạch bà lúc này cũng từ trên mái nhà phi xuống:
"Hôm nay lại còn giở trò giương đông kích tây, dụ tôi lên mái nhà để ông đi vào bằng cửa chính à? Ông có chuyện gì giấu tôi? Nói mau!"
Thạch ông may mắn kịp giấu cái tay nải đi, miệng liên hồi nói "Làm gì có", ánh mắt nhìn Cảnh Dương có vẻ như đang bực bội cậu cái gì. Cô nhanh mắt nhìn thấy trên tóc Thạch ông có một cánh hoa đào, ria tai, vạt áo cũng vương lại mấy cánh, mà trên núi Thạch này không có cây hoa đào nào cả. Nếu bảo chỗ nào có nhiều hoa đào đến nỗi vương khắp trên người như thế, gần đây nhất chắc chỉ có khu phố chỗ nhà trọ Hoa Đào thôi, đó chính là lý do nó tên là nhà trọ Hoa Đào.
Cô nhìn ra nhưng không dám nói, chỉ hơi hé mắt nhìn sang Cảnh Dương, thấy cậu cũng đang nhìn chằm chằm Thạch ông suy nghĩ gì đó.
"Sư phụ đi đâu về vậy?"
"Ta... ta đi dạo không được sao?" - Thạch ông giận hờn đáp lại, tay khẽ đấm bóp bả vai.
Thạch bà càng giận hơn, túm áo Thạch ông kéo sang: "Nửa đêm đi dạo, ông bị điên à? Vai ông bị làm sao đây?"
Bà kéo vạt áo của ông ra kiểm tra, sắc mặt khó coi: "Ông bị ai đánh thế này?"
Dứt lời, sai hai đứa thư đồng mang thuốc tới bôi cho ông. Cảnh Dương lẳng lặng nhìn không nói gì, cậu nhớ lại lúc đuổi tên đạo sĩ kia, cậu có đánh vào vai trái của hắn một cái. Vết thương của Thạch ông cũng ở bên vai trái.
Cậu trình bày lại mục đích đưa cô Ngải đến đây, Thạch ông cũng giống như Thạch bà nhận lời luôn, còn nói thêm: "Ta sẽ nuôi dạy con thành một đứa biết quản lý chồng, không để chồng nửa đêm chạy đi xía vào chuyện của người khác."
"Sư mẫu quả là anh minh, đây là Ngải, người con muốn cưới làm vợ."
Cô Ngải đỏ mặt như gấc còn bà lão thì cười rất là khoái chí: "Dẫn về ra mắt à?"
"Một là ra mắt, hai là muốn xin sư phụ sư mẫu thu nhận cô ấy, cho cô ấy một thân phận."
Bà lão cười cười: "Tưởng gì, cái này thì đơn giản. Nhưng muốn làm con gái nuôi của ta, phải qua được tiêu chuẩn của ta chứ. Không phải ai ta cũng nhận bừa được đâu."
Nhận cô làm con gái nuôi?
Cô Ngải kinh sợ nhìn bà lão, tuy không biết bà ấy có thân phận gì, nhưng nhìn ngôi nhà xa hoa thế này, chắc chắn thân phận không hề nhỏ.
"Đừng sợ hãi như thế, chúng ta cũng chỉ là hai vợ chồng già có chút của ăn của để mà thôi." - Bà lão cười ha ha.
Chuyện là khoảng một trăm năm gần đây trên núi Thạch ở vùng ngoại ô bỗng nhiên xuất hiện một gia tộc phú hộ rất giàu, năm nào cũng công ích cho quốc khố cả ngàn lượng vàng. Không ai được nhìn thấy người nhà họ bao giờ, người ta còn đồn rằng gia tộc này không phải người phàm mà thực chất là tiên trên trời giáng xuống giúp đỡ dân chúng.
Cô Ngải sực nhớ ra chữ "Thạch" to tướng ở ngoài cửa điện thì giật mình, vội nói: "Chào Thạch bà."
Bởi gia tộc họ Thạch này chẳng ló mặt ra cho dân chúng thấy bao giờ, nghe những người lên núi đốn củi kể lại rằng, nếu có may mắn thấy được ngôi điện này, thì ai cũng lăn ra ngủ thiếp đi hết. Họ mộng thấy hai vợ chồng già tóc bạc trắng rất đẹp lão, nói ở đây thanh tịnh, không muốn người khác đến quấy rầy, mong dân đi về cho. Người ta gọi là Thạch ông và Thạch bà.
Gọi là Thạch bà mà không thấy bà lão nói gì, cô Ngải biết mình đoán đúng rồi, càng hoảng hơn. Nhân vật như vậy lại chịu nhận cô làm con nuôi sao?
"Lại đây." - Thạch bà vẫy vẫy cô Ngải đến ngồi cạnh.
Cô xoắn xuýt không biết nói gì cho phải, trông thấy mái tóc bà ấy bạc trắng, bèn hỏi: "Năm nay Thạch bà bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay vợ chồng ta một trăm năm mươi tuổi, cũng sắp về trời rồi." - Thạch bà đáp.
"Một trăm năm mươi tuổi, hơn cậu Cảnh Dương nhà mình ba mươi tuổi."
Cô nghĩ thầm, cậu kể với cô năm đó lúc đánh bại Sa Hãn, chịu lời nguyền trăm năm cùng hắn, năm đó cậu hai mươi tuổi. Cô Ngải lễ phép đáp lại:
"Bà vẫn còn minh mẫn lắm, sao mà sắp về trời được?"
"Không, trời cho vợ chồng ta xuống đây từng đấy năm thôi, sắp hết thời hạn, sắp phải quay về rồi."
Đúng lúc này Cảnh Dương lên tiếng: "Sư phụ đâu ạ?"
Thạch bà đang cười nói vui vẻ, nghe thấy vậy lập tức nhăn mặt: "Ông già đó lại đi đâu chưa về, mấy ngày nay đều như vậy, không biết là lén lút làm chuyện gì sau lưng ta!"
Hai đứa thư đồng bưng trà lên, mọi người ngồi uống trà chờ Thạch ông về. Một lúc lâu sau trên mái nhà bỗng có tiếng động "lục cục" rất lạ vang lên, Thạch bà nhăn mặt phi lên mái nhà xem sao, bà vừa đi khỏi thì cửa điện mở ra, Thạch ông rón rén đi vào, trên tay ôm cái tay nải.
Vừa bước vào, trông thấy Cảnh Dương, Thạch ông gào toáng lên "Sao ngươi lại ở đây?" rồi chạy biến vào phòng cất cái tay nải kia đi. Thạch bà lúc này cũng từ trên mái nhà phi xuống:
"Hôm nay lại còn giở trò giương đông kích tây, dụ tôi lên mái nhà để ông đi vào bằng cửa chính à? Ông có chuyện gì giấu tôi? Nói mau!"
Thạch ông may mắn kịp giấu cái tay nải đi, miệng liên hồi nói "Làm gì có", ánh mắt nhìn Cảnh Dương có vẻ như đang bực bội cậu cái gì. Cô nhanh mắt nhìn thấy trên tóc Thạch ông có một cánh hoa đào, ria tai, vạt áo cũng vương lại mấy cánh, mà trên núi Thạch này không có cây hoa đào nào cả. Nếu bảo chỗ nào có nhiều hoa đào đến nỗi vương khắp trên người như thế, gần đây nhất chắc chỉ có khu phố chỗ nhà trọ Hoa Đào thôi, đó chính là lý do nó tên là nhà trọ Hoa Đào.
Cô nhìn ra nhưng không dám nói, chỉ hơi hé mắt nhìn sang Cảnh Dương, thấy cậu cũng đang nhìn chằm chằm Thạch ông suy nghĩ gì đó.
"Sư phụ đi đâu về vậy?"
"Ta... ta đi dạo không được sao?" - Thạch ông giận hờn đáp lại, tay khẽ đấm bóp bả vai.
Thạch bà càng giận hơn, túm áo Thạch ông kéo sang: "Nửa đêm đi dạo, ông bị điên à? Vai ông bị làm sao đây?"
Bà kéo vạt áo của ông ra kiểm tra, sắc mặt khó coi: "Ông bị ai đánh thế này?"
Dứt lời, sai hai đứa thư đồng mang thuốc tới bôi cho ông. Cảnh Dương lẳng lặng nhìn không nói gì, cậu nhớ lại lúc đuổi tên đạo sĩ kia, cậu có đánh vào vai trái của hắn một cái. Vết thương của Thạch ông cũng ở bên vai trái.
Cậu trình bày lại mục đích đưa cô Ngải đến đây, Thạch ông cũng giống như Thạch bà nhận lời luôn, còn nói thêm: "Ta sẽ nuôi dạy con thành một đứa biết quản lý chồng, không để chồng nửa đêm chạy đi xía vào chuyện của người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.