Chương 113
Kiều Ngọc Liên
25/04/2023
Núi Thạch.
"Cảnh Dương đi thị sát Cảnh Gia Trang lâu về vậy? Mẹ phải về trời rồi, mỗi lần xuống trần cũng chỉ ở lại được vài ngày thôi, nếu không Vương Mẫu nương nương sẽ quở trách. Nó chưa về, con phải ở yên trong nhà dưỡng thai nhé, không có chuyện đừng đi ra ngoài."
Chuyện kinh thành xuất hiện thứ ăn thịt người vào buổi đêm đã truyền đến đây khiến mọi người bất an. Cảnh Dương đã dặn cô Ngải nói với Bà Chúa Sen rằng cậu đi thị sát Cảnh Gia Trang sản nghiệp của nhà mình, để tránh cho bà lo lắng.
"Mẹ đi cẩn thận, đừng quá lo lắng cho con, con tự lo được cho mình mà. Hơn nữa còn có cha mẹ nuôi ở đây, mẹ yên tâm đi."
Cô tiễn Bà Chúa Sen ra cửa, bà hoá thành một luồng gió màu hồng bay lên trời. Vừa quay vào thì thấy con Bé xách mấy cái tay nải to tướng đi ra:
"Cô ơi, tự nhiên ông bà bảo cô con mình đi về nhà mới mấy hôm, hành lý của cô ông bà cũng gói sẵn luôn này. Gia đinh bên đó đang qua đón rồi."
"Sao lại gấp vậy? Thôi thì vào chào ông bà một tiếng."
"Đừng cô, ông bà bảo đang bận điều chế thuốc nên đừng có vào làm phiền."
Cô Ngải không hiểu sao tự nhiên ông bà lại bảo cô về nhà mới, nhưng thường ngày những lúc điều chế thuốc Thạch bà cũng không muốn ai làm phiền thật. Gia đinh của Cảnh Dương khiêng kiệu đi tới, cô cùng con Bé ngồi trong kiệu mở tay nải ra xem. Bên nhà mới của Cảnh Dương không thiếu thứ gì nên cũng chẳng cần thiết phải mang hành lý, tự dưng ông bà gói sẵn cho đống hành lý to thế này nên cô thấy lạ.
"Ủa toàn là thuốc, tất cả đều là thuốc cô ạ!"
Bên trong các tay nải chỉ toàn thuốc là thuốc, mỗi thang thuốc đều ghi rõ công dụng và liều uống, tỉ mỉ từng thang một. Cô Ngải xem qua thấy toàn là thuốc an thai, ngoài ra còn có thuốc trị các dấu hiệu thường thấy ở thai phụ nữa.
Nhiều thế này có vẻ là chuẩn bị cho cả một thai kỳ chín tháng mười ngày của cô. Tự dưng cô thấy trong lòng bất an, chẳng lẽ suốt thời gian mang thai sắp tới, ông bà sẽ không gặp cô nữa?
Đêm đó cô Ngải nằm trằn trọc mãi mà ngủ không yên.
Cô suy nghĩ mãi về vết cắn không rõ nguyên nhân trên cổ Thái tử. Hoàng hậu nói lúc đó ở cùng Thái tử chỉ có cung nữ Thanh Anh, nhưng Thanh Anh chỉ là một đứa trẻ với cái miệng nhỏ xíu, không thể cắn ra một vết to như thế được.
Đột nhiên bên tai cô có tiếng cáo hú thật dài, từ đằng xa vọng lại và nghe càng lúc càng gần. Đêm nay nỗi sợ của dân chúng lên đến đỉnh điểm, bởi đêm nay là một đêm không trăng, trời tối đen như mực, thứ đó càng hoành hành tác oai tác quái ăn thịt người. Hôm nay thứ đó còn dám bén mảng đến cả núi Thạch nữa.
Tiếng cáo hú làm cô nghĩ đến Hồ yêu, đột nhiên hai mắt sáng lên. Phải rồi, Thanh Anh chỉ là một đứa trẻ với cái miệng nhỏ xíu, nhưng nếu nó là Hồ yêu, khi nó hiện nguyên hình cáo, cái miệng nó đương nhiên còn lớn hơn cả miệng người.
Một đạo quang trên trời đột nhiên chiếu thẳng xuống khoảng sân trước Thạch điện, Thạch ông Thạch bà đã hoá lên trời. Nhiệm vụ của họ khi xuống trần là canh giữ long mạch trên đỉnh ngọn núi này, đến khi có người thay thế họ làm công việc đó, họ sẽ trở về trời. Đây chính là lý do họ chuẩn bị sẵn rất nhiều thuốc cho cô Ngải dùng trong suốt quá trình mang thai.
"Chuyện gì vậy?"
Cô Ngải bị đạo quang đó đánh thức hẳn, nhìn qua cửa sổ thấy nó chiếu thẳng đến Thạch điện, cô cả kinh bật dậy chạy ra ngoài xem.
"Cô, cô muốn đi đâu? Có phải muốn qua chỗ ông bà? Giờ này ra ngoài nguy hiểm lắm!" - Con Bé ngăn cản cô.
"Không, cô nghe nói thứ đó không tấn công người mang vũ khí và biết võ công. Em đi gọi tất cả gia đinh đến đây, đông người như vậy sẽ yên tâm hơn."
Thạch ông Thạch bà có ơn với cô, con Bé biết không thể ngăn được nên đành nghe lời cô đi gọi tất cả gia đinh tới. Cô ngồi trong kiệu có gia đinh vây quanh tứ phía, vũ khí lăm lăm trên tay. Cô sai mười người tức tốc đi vào cung cầu kiến vua, xin ngài bắt cung nữ Thanh Anh đưa tới đây.
"Cô, không được đâu, người của chúng ta không có nhiều, cô còn điều bớt người đi nữa..."
"Sẽ không sao, sẽ ổn thôi."
Cô trấn an con Bé nhưng cũng là tự trấn an chính mình, nếu nghi ngờ của cô là đúng, cung nữ Thanh Anh chính là một con Hồ yêu, thì những hành động của nó cho thấy nó đang mê hoặc Thái tử, mê hoặc thiên tử tương lai. Người Hồ tộc cô chỉ tin được Nhị Hồ, cô sẽ giao Thanh Anh này cho Nhị Hồ xử lý.
Tiếng cáo hú vẫn văng vẳng quanh tai nhưng không có thứ gì lạ lùng tấn công đoàn người của cô Ngải cả. Đi đến trước Thạch điện, cô chạy xuống đập cửa gọi lớn:
"Cha mẹ, hai người có đang ổn không? Sao tự dưng lại bảo con về nhà mới? Chẳng lẽ có chuyện gì giấu con ư?"
"Cảnh Dương đi thị sát Cảnh Gia Trang lâu về vậy? Mẹ phải về trời rồi, mỗi lần xuống trần cũng chỉ ở lại được vài ngày thôi, nếu không Vương Mẫu nương nương sẽ quở trách. Nó chưa về, con phải ở yên trong nhà dưỡng thai nhé, không có chuyện đừng đi ra ngoài."
Chuyện kinh thành xuất hiện thứ ăn thịt người vào buổi đêm đã truyền đến đây khiến mọi người bất an. Cảnh Dương đã dặn cô Ngải nói với Bà Chúa Sen rằng cậu đi thị sát Cảnh Gia Trang sản nghiệp của nhà mình, để tránh cho bà lo lắng.
"Mẹ đi cẩn thận, đừng quá lo lắng cho con, con tự lo được cho mình mà. Hơn nữa còn có cha mẹ nuôi ở đây, mẹ yên tâm đi."
Cô tiễn Bà Chúa Sen ra cửa, bà hoá thành một luồng gió màu hồng bay lên trời. Vừa quay vào thì thấy con Bé xách mấy cái tay nải to tướng đi ra:
"Cô ơi, tự nhiên ông bà bảo cô con mình đi về nhà mới mấy hôm, hành lý của cô ông bà cũng gói sẵn luôn này. Gia đinh bên đó đang qua đón rồi."
"Sao lại gấp vậy? Thôi thì vào chào ông bà một tiếng."
"Đừng cô, ông bà bảo đang bận điều chế thuốc nên đừng có vào làm phiền."
Cô Ngải không hiểu sao tự nhiên ông bà lại bảo cô về nhà mới, nhưng thường ngày những lúc điều chế thuốc Thạch bà cũng không muốn ai làm phiền thật. Gia đinh của Cảnh Dương khiêng kiệu đi tới, cô cùng con Bé ngồi trong kiệu mở tay nải ra xem. Bên nhà mới của Cảnh Dương không thiếu thứ gì nên cũng chẳng cần thiết phải mang hành lý, tự dưng ông bà gói sẵn cho đống hành lý to thế này nên cô thấy lạ.
"Ủa toàn là thuốc, tất cả đều là thuốc cô ạ!"
Bên trong các tay nải chỉ toàn thuốc là thuốc, mỗi thang thuốc đều ghi rõ công dụng và liều uống, tỉ mỉ từng thang một. Cô Ngải xem qua thấy toàn là thuốc an thai, ngoài ra còn có thuốc trị các dấu hiệu thường thấy ở thai phụ nữa.
Nhiều thế này có vẻ là chuẩn bị cho cả một thai kỳ chín tháng mười ngày của cô. Tự dưng cô thấy trong lòng bất an, chẳng lẽ suốt thời gian mang thai sắp tới, ông bà sẽ không gặp cô nữa?
Đêm đó cô Ngải nằm trằn trọc mãi mà ngủ không yên.
Cô suy nghĩ mãi về vết cắn không rõ nguyên nhân trên cổ Thái tử. Hoàng hậu nói lúc đó ở cùng Thái tử chỉ có cung nữ Thanh Anh, nhưng Thanh Anh chỉ là một đứa trẻ với cái miệng nhỏ xíu, không thể cắn ra một vết to như thế được.
Đột nhiên bên tai cô có tiếng cáo hú thật dài, từ đằng xa vọng lại và nghe càng lúc càng gần. Đêm nay nỗi sợ của dân chúng lên đến đỉnh điểm, bởi đêm nay là một đêm không trăng, trời tối đen như mực, thứ đó càng hoành hành tác oai tác quái ăn thịt người. Hôm nay thứ đó còn dám bén mảng đến cả núi Thạch nữa.
Tiếng cáo hú làm cô nghĩ đến Hồ yêu, đột nhiên hai mắt sáng lên. Phải rồi, Thanh Anh chỉ là một đứa trẻ với cái miệng nhỏ xíu, nhưng nếu nó là Hồ yêu, khi nó hiện nguyên hình cáo, cái miệng nó đương nhiên còn lớn hơn cả miệng người.
Một đạo quang trên trời đột nhiên chiếu thẳng xuống khoảng sân trước Thạch điện, Thạch ông Thạch bà đã hoá lên trời. Nhiệm vụ của họ khi xuống trần là canh giữ long mạch trên đỉnh ngọn núi này, đến khi có người thay thế họ làm công việc đó, họ sẽ trở về trời. Đây chính là lý do họ chuẩn bị sẵn rất nhiều thuốc cho cô Ngải dùng trong suốt quá trình mang thai.
"Chuyện gì vậy?"
Cô Ngải bị đạo quang đó đánh thức hẳn, nhìn qua cửa sổ thấy nó chiếu thẳng đến Thạch điện, cô cả kinh bật dậy chạy ra ngoài xem.
"Cô, cô muốn đi đâu? Có phải muốn qua chỗ ông bà? Giờ này ra ngoài nguy hiểm lắm!" - Con Bé ngăn cản cô.
"Không, cô nghe nói thứ đó không tấn công người mang vũ khí và biết võ công. Em đi gọi tất cả gia đinh đến đây, đông người như vậy sẽ yên tâm hơn."
Thạch ông Thạch bà có ơn với cô, con Bé biết không thể ngăn được nên đành nghe lời cô đi gọi tất cả gia đinh tới. Cô ngồi trong kiệu có gia đinh vây quanh tứ phía, vũ khí lăm lăm trên tay. Cô sai mười người tức tốc đi vào cung cầu kiến vua, xin ngài bắt cung nữ Thanh Anh đưa tới đây.
"Cô, không được đâu, người của chúng ta không có nhiều, cô còn điều bớt người đi nữa..."
"Sẽ không sao, sẽ ổn thôi."
Cô trấn an con Bé nhưng cũng là tự trấn an chính mình, nếu nghi ngờ của cô là đúng, cung nữ Thanh Anh chính là một con Hồ yêu, thì những hành động của nó cho thấy nó đang mê hoặc Thái tử, mê hoặc thiên tử tương lai. Người Hồ tộc cô chỉ tin được Nhị Hồ, cô sẽ giao Thanh Anh này cho Nhị Hồ xử lý.
Tiếng cáo hú vẫn văng vẳng quanh tai nhưng không có thứ gì lạ lùng tấn công đoàn người của cô Ngải cả. Đi đến trước Thạch điện, cô chạy xuống đập cửa gọi lớn:
"Cha mẹ, hai người có đang ổn không? Sao tự dưng lại bảo con về nhà mới? Chẳng lẽ có chuyện gì giấu con ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.