Chương 76: Cút khỏi nhà ta
Kiều Ngọc Liên
03/04/2023
"Hôm nay mẹ ruột của cậu về đây, cậu ra gặp bà ấy nhé?"
"Cậu mau ra đi, cha mẹ hai bên đều đang chờ cậu đấy..."
Cô nói nhiều như thế mà miếng ngọc bội cũng chẳng mảy may có động tĩnh gì. Bà Chúa Sen nhíu mày nhìn cô không vui: "Con trai ta đâu? Sao mấy người bảo đến tối nó sẽ về?"
"Con cũng không rõ, mẹ chịu khó chờ một chút, chắc cậu sắp về rồi." - Cô Ngải đáp, trong lòng buồn bã, cô đã rất cố gắng cung kính mẹ chồng, nhưng bà ấy vẫn không thích cô.
"Đã mang cơm cho Cúc Tiên chưa?"
Cúc Tiên biến thành người ngốc, cứ ăn nói liên thiên suốt, đôi lúc còn đập phá đồ đạc, nên phải ăn riêng.
"Dạ rồi thưa mợ." - Người hầu trả lời, mợ dặn phải ngồi nhìn Cúc Tiên ăn cho xong, không tự ăn được thì phải đút, nhưng anh ta ghét Cúc Tiên nên mặc kệ, đưa cơm xong thì bỏ về luôn.
"Ngươi không canh chừng cô ta ăn xong à?"
Cô Ngải không yên tâm, đằng nào cũng đang chờ cậu Cảnh Dương về ăn cơm, cô bèn đi đến phòng Cúc Tiên xem thử. Cô đâu biết trong phòng Cúc Tiên lúc này đã là một đống đổ vỡ lộn xộn.
"Ai đó? Đừng, xin đừng g.iết tôi mà, xin ngài tha cho tôi..."
Màn đêm đã buông, thứ sức mạnh vô hình mà Cúc Tiên sợ hãi suốt từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng xuất hiện. Trên giấy dán cửa thỉnh thoảng lại có những bóng đen mờ ảo lướt qua, không rõ là ánh trăng hắt lên bóng cây, hay là bóng người lướt qua nữa...
Cúc Tiên không dám xuống giường nên chỉ ngồi rúm ró trên giường ăn cơm, vừa đưa bát canh lên miệng uống thì cảm thấy vị tanh tanh trong miệng.
"Ụa..."
Cúc Tiên đặt bát canh xuống cúi đầu nôn oẹ, thấy thứ mình vừa nôn ra là chất lỏng đỏ như máu. Cô ta hoảng hồn nhìn thì thấy bát canh đã là một bát máu đỏ tươi từ bao giờ.
"Áaaa..."
Cúc Tiên thất kinh hất hết khay cơm canh đi, mảnh bát đổ vỡ tung toé, máu từ cái bát kia tràn ra, chảy lênh láng trên nền nhà. Cô ta trợn tròn mắt nhìn theo vết máu chảy, thấy nó chảy dần dẫn đến một đôi chân người. Đôi chân dài, dáng người cao lớn vững chãi, nhưng sự lạnh lùng chết chóc toả ra từ bóng người này khiến toàn thân Cúc Tiên như hoá đá.
"Anh... anh Cảnh Dương..."
Khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc luôn khiến Cúc Tiên si mê nhưng giờ phút này không khác gì Tử Thần lấy mạng cô ta cả, khiến Cúc Tiên sợ mất mật vội rúc vào trong chăn: "Anh... sao lại đến tìm em thế..."
Vết thương trên cổ đột nhiên đau như bị dao khoét, Cúc Tiên ứa nước mắt khóc: "Anh đừng doạ em như thế, rốt cuộc anh muốn gì?"
Cậu Cảnh Dương nhìn Cúc Tiên bằng ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao: "Chẳng phải ngươi đã nói, ta chỉ ra ngươi làm gì sai với ta, ngươi sẽ tuyệt đối không dám nữa sao?"
"Em đâu có nói với anh như vậy?"
Cúc Tiên tái mặt nói, nói dứt lời cô ta mới nhớ ra lời van xin của mình buổi chiều, sống lưng lạnh buốt. Ai mà ngờ được, sức mạnh quỷ thần ghê gớm túm chân kéo ngã cô ta lại chính là anh Cảnh Dương!
"Ngươi dám động vào một sợi tóc nào của Ngải, dám buông một lời nào bất kính với cô ấy, thì cũng chính là mạo phạm ta."
Cúc Tiên không cam tâm, sai cái gì cô ta cũng có thể sửa, riêng việc không ghen tức với cô Ngải thì cô ta không thể nào làm được.
"Sao? Ngươi có làm được không?"
Cảnh Dương lặp đi lặp lại câu hỏi này như một pho tượng vô hồn, Cúc Tiên càng không dám hé miệng nói thêm một câu. Cô ta cố chấp nghĩ rằng, chỉ cần có Bà Chúa Sen bênh vực, cậu sẽ không dám làm gì cô ta.
"Không làm được, thì cút ra khỏi nhà ta."
Cảnh Dương từng bước tiến lại gần, bàn tay lạnh lẽo của cậu tóm lấy gáy Cúc Tiên như xách một con nhái lôi ra ngoài. Cúc Tiên trơ mắt nhìn cậu lạnh lùng ném mình đi, cậu còn cầm miếng khăn tay lót trước rồi mới chạm vào cô ta.
Màn đêm lạnh lẽo buông xuống, Cúc Tiên nghe thấy bên tai mình tiếng gió ào ào, "bịch" một cái, cơ thể tiếp đất trong đau đớn. Cô ta thấy thấp thoáng bóng dáng hồ ly trắng tiến về phía mình...
Cảnh Dương đuổi Cúc Tiên ra khỏi nhà rồi mang tâm trạng phức tạp trở về gian nhà chính ăn cơm.
Chuyện ban ngày cậu đều nghe được hết nhưng không thể xuất hiện, cậu không ngờ rằng mình còn có một người mẹ, hơn nữa thân phận còn không hề nhỏ. Mẹ ruột của cậu, cậu kính trọng bà, nhưng bà chưa từng lần nào đến thăm cậu. Chưa kể bà còn khắt khe với Ngải, cùng Cúc Tiên hùa với nhau làm khó cô, cậu không thích điểm này của bà chút nào.
"Cậu về rồi!"
Cô Ngải đang trên đường đi đến phòng Cúc Tiên, bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mừng rỡ hô lên. Cả ngày không gặp, đến giờ thì cậu lại về muộn, miếng ngọc bội thì lạnh tanh, cô còn lo lắng có phải cậu xảy ra chuyện gì...
"Em đi đâu đây?" - Thấy cô muốn đi vào phòng Cúc Tiên, cậu liền giữ cô lại hỏi.
"Em vào xem Cúc Tiên đã ăn cơm xong chưa."
"Cậu mau ra đi, cha mẹ hai bên đều đang chờ cậu đấy..."
Cô nói nhiều như thế mà miếng ngọc bội cũng chẳng mảy may có động tĩnh gì. Bà Chúa Sen nhíu mày nhìn cô không vui: "Con trai ta đâu? Sao mấy người bảo đến tối nó sẽ về?"
"Con cũng không rõ, mẹ chịu khó chờ một chút, chắc cậu sắp về rồi." - Cô Ngải đáp, trong lòng buồn bã, cô đã rất cố gắng cung kính mẹ chồng, nhưng bà ấy vẫn không thích cô.
"Đã mang cơm cho Cúc Tiên chưa?"
Cúc Tiên biến thành người ngốc, cứ ăn nói liên thiên suốt, đôi lúc còn đập phá đồ đạc, nên phải ăn riêng.
"Dạ rồi thưa mợ." - Người hầu trả lời, mợ dặn phải ngồi nhìn Cúc Tiên ăn cho xong, không tự ăn được thì phải đút, nhưng anh ta ghét Cúc Tiên nên mặc kệ, đưa cơm xong thì bỏ về luôn.
"Ngươi không canh chừng cô ta ăn xong à?"
Cô Ngải không yên tâm, đằng nào cũng đang chờ cậu Cảnh Dương về ăn cơm, cô bèn đi đến phòng Cúc Tiên xem thử. Cô đâu biết trong phòng Cúc Tiên lúc này đã là một đống đổ vỡ lộn xộn.
"Ai đó? Đừng, xin đừng g.iết tôi mà, xin ngài tha cho tôi..."
Màn đêm đã buông, thứ sức mạnh vô hình mà Cúc Tiên sợ hãi suốt từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng xuất hiện. Trên giấy dán cửa thỉnh thoảng lại có những bóng đen mờ ảo lướt qua, không rõ là ánh trăng hắt lên bóng cây, hay là bóng người lướt qua nữa...
Cúc Tiên không dám xuống giường nên chỉ ngồi rúm ró trên giường ăn cơm, vừa đưa bát canh lên miệng uống thì cảm thấy vị tanh tanh trong miệng.
"Ụa..."
Cúc Tiên đặt bát canh xuống cúi đầu nôn oẹ, thấy thứ mình vừa nôn ra là chất lỏng đỏ như máu. Cô ta hoảng hồn nhìn thì thấy bát canh đã là một bát máu đỏ tươi từ bao giờ.
"Áaaa..."
Cúc Tiên thất kinh hất hết khay cơm canh đi, mảnh bát đổ vỡ tung toé, máu từ cái bát kia tràn ra, chảy lênh láng trên nền nhà. Cô ta trợn tròn mắt nhìn theo vết máu chảy, thấy nó chảy dần dẫn đến một đôi chân người. Đôi chân dài, dáng người cao lớn vững chãi, nhưng sự lạnh lùng chết chóc toả ra từ bóng người này khiến toàn thân Cúc Tiên như hoá đá.
"Anh... anh Cảnh Dương..."
Khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc luôn khiến Cúc Tiên si mê nhưng giờ phút này không khác gì Tử Thần lấy mạng cô ta cả, khiến Cúc Tiên sợ mất mật vội rúc vào trong chăn: "Anh... sao lại đến tìm em thế..."
Vết thương trên cổ đột nhiên đau như bị dao khoét, Cúc Tiên ứa nước mắt khóc: "Anh đừng doạ em như thế, rốt cuộc anh muốn gì?"
Cậu Cảnh Dương nhìn Cúc Tiên bằng ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao: "Chẳng phải ngươi đã nói, ta chỉ ra ngươi làm gì sai với ta, ngươi sẽ tuyệt đối không dám nữa sao?"
"Em đâu có nói với anh như vậy?"
Cúc Tiên tái mặt nói, nói dứt lời cô ta mới nhớ ra lời van xin của mình buổi chiều, sống lưng lạnh buốt. Ai mà ngờ được, sức mạnh quỷ thần ghê gớm túm chân kéo ngã cô ta lại chính là anh Cảnh Dương!
"Ngươi dám động vào một sợi tóc nào của Ngải, dám buông một lời nào bất kính với cô ấy, thì cũng chính là mạo phạm ta."
Cúc Tiên không cam tâm, sai cái gì cô ta cũng có thể sửa, riêng việc không ghen tức với cô Ngải thì cô ta không thể nào làm được.
"Sao? Ngươi có làm được không?"
Cảnh Dương lặp đi lặp lại câu hỏi này như một pho tượng vô hồn, Cúc Tiên càng không dám hé miệng nói thêm một câu. Cô ta cố chấp nghĩ rằng, chỉ cần có Bà Chúa Sen bênh vực, cậu sẽ không dám làm gì cô ta.
"Không làm được, thì cút ra khỏi nhà ta."
Cảnh Dương từng bước tiến lại gần, bàn tay lạnh lẽo của cậu tóm lấy gáy Cúc Tiên như xách một con nhái lôi ra ngoài. Cúc Tiên trơ mắt nhìn cậu lạnh lùng ném mình đi, cậu còn cầm miếng khăn tay lót trước rồi mới chạm vào cô ta.
Màn đêm lạnh lẽo buông xuống, Cúc Tiên nghe thấy bên tai mình tiếng gió ào ào, "bịch" một cái, cơ thể tiếp đất trong đau đớn. Cô ta thấy thấp thoáng bóng dáng hồ ly trắng tiến về phía mình...
Cảnh Dương đuổi Cúc Tiên ra khỏi nhà rồi mang tâm trạng phức tạp trở về gian nhà chính ăn cơm.
Chuyện ban ngày cậu đều nghe được hết nhưng không thể xuất hiện, cậu không ngờ rằng mình còn có một người mẹ, hơn nữa thân phận còn không hề nhỏ. Mẹ ruột của cậu, cậu kính trọng bà, nhưng bà chưa từng lần nào đến thăm cậu. Chưa kể bà còn khắt khe với Ngải, cùng Cúc Tiên hùa với nhau làm khó cô, cậu không thích điểm này của bà chút nào.
"Cậu về rồi!"
Cô Ngải đang trên đường đi đến phòng Cúc Tiên, bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mừng rỡ hô lên. Cả ngày không gặp, đến giờ thì cậu lại về muộn, miếng ngọc bội thì lạnh tanh, cô còn lo lắng có phải cậu xảy ra chuyện gì...
"Em đi đâu đây?" - Thấy cô muốn đi vào phòng Cúc Tiên, cậu liền giữ cô lại hỏi.
"Em vào xem Cúc Tiên đã ăn cơm xong chưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.