Chương 71: Quan tài trong động đá
Kiều Ngọc Liên
29/03/2023
Thấy cô vợ thường ngày nhu thuận nghe lời, bây giờ lại xù lông mắng chồng,
cậu chỉ biết đỡ trán cười trừ: "Em có biết hậu quả khi chê chồng yếu
không?"
Là tên nào dám mách lẻo với cô chuyện cậu bị Nhị Hồ đánh? Về nhà phải lôi ra đánh hèo mới được! Cậu nghĩ trong lòng rồi không nói không rằng nhấc cô đặt lên lưng, sải bước vững vàng đi lên đỉnh núi.
"Em phải nghe tôi nói, không được tự trách bản thân mình. Nếu không có em, bây giờ tôi vẫn là một bán yêu, sống mãi không thể chết, chẳng khác nào loài yêu quái."
Cô nghe cậu kể, cậu và kẻ thù lớn nhất của cậu - Sa Hãn, bị ràng buộc với nhau bởi một lời nguyền trăm năm. Suốt một trăm năm cậu không thể chết, cho đến khi Sa Hãn đội mồ sống lại, cậu phải một lần nữa tiêu diệt hắn, ngăn chặn hắn làm hại chúng sinh.
"Sao cậu không nói với em ngay từ đầu? Cậu làm em thấp thỏm, dằn vặt thế nào có biết không?"
So với việc cậu sống mãi không thể chết, thì cậu chết đi, ở bên cô cùng cô sống hết kiếp này, sẽ là kết quả tốt hơn cho cả hai. Cô đã hiểu quyết định của cậu, nhưng sự thật cậu vẫn bị cô khắc nên mới chết, cô vẫn rất buồn.
"Cậu đưa em đi đâu?"
"Tôi đưa em đi xem một thứ, tôi không giấu em nữa, mất công sau này em phát hiện ra lại mắng chồng té tát."
Cậu muốn đưa cô đến chỗ cất giữ thi thể của cậu, ở đúng trên đỉnh núi. Trên núi hoa cỏ thơm ngát, tiếng nói chuyện của hai vợ chồng son lảnh lót vang khắp núi. Trong góc khuất, có hai bóng người, một màu hồng một màu vàng, đang nhìn chòng chọc vào hai cô cậu với thái độ dò xét khó chịu.
"Cô cô, ả người trần đó đúng là không biết xấu hổ, bắt anh Cảnh Dương cõng như vậy, ả không có chân tự đi được sao?"
Cúc Tiên ghen đỏ cả mắt, còn Bà Chúa Sen cũng không vui chút nào. Đứa con trai oai phong uy vũ của bà, ả người trần này thân làm vợ không hầu hạ nó thì thôi còn bắt nó phải cõng. Bà đã tìm hiểu, ả người trần này thế mà lại mang mệnh sát phu, dám khắc chết con trai bà, mà chả hiểu sao thằng con bà biết rõ lại cứ đâm đầu vào nó nữa!
Vốn bà còn thương hại muốn cho ả người trần này làm vợ nhỏ của Cảnh Dương, nhưng ả dám mang mệnh sát phu xui rủi, thì bà nhất định phải chia rẽ bằng được hai cô cậu.
Họ bám theo Cảnh Dương và cô Ngải đi lên đỉnh núi, hai cô cậu dừng lại trước một cái động đá. Núi Thạch là nơi tràn ngập tiên khí, vị trí đúng trên đỉnh núi có long mạch, chính vì điều này Thạch ông đã lựa chọn đặt quan tài cậu ở đây. Cho dù kiếp này cậu không có con cái thì ông bà vẫn mong kiếp sau hai cô cậu vẫn ở bên nhau, con cháu đời đời hưởng ấm no sung túc.
Cậu đặt cô Ngải ngồi lên một tảng đá, chân chuẩn bị đạp lên chỗ mở cửa động thì cô Ngải bỗng "ai ôi" nhăn nhó kêu khẽ.
"Sao vậy?"
Cậu lập tức bỏ dở việc đang làm, đi tới nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô.
"Không hiểu đi đứng kiểu gì mà bị trẹo chân." - Cô xấu hổ cười trừ.
Cảnh Dương không nói gì mà ngay lập tức cầm lấy cổ chân cô, cẩn thận đặt lên đùi mình rồi dùng tay xoa bóp nhẹ nhàng. Cảnh này lọt vào mắt Cúc Tiên, cô ta ghen tức đến hít thở không thông:
"Con khốn này! Nó biến anh Cảnh Dương thành người hầu của nó luôn rồi! Aaaa tức quá!"
Cô ta giậm chân liên tục làm phát ra tiếng động, trong màn đêm yên ắng này âm thanh càng vang rõ.
"Ai?"
Cảnh Dương bắn một ánh mắt sắc lạnh qua, chỉ thấy một vạt áo màu vàng chạy vọt mất. Cậu đuổi theo, Cúc Tiên chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu là đã sợ ngây người, lớ ngớ không biết phải làm gì, là Bà Chúa Sen phải túm lấy cô ta lôi đi.
"Aaaa... đau quá..."
Cúc Tiên vụng về cũng bị trẹo chân, trong đầu cô ta hiện lên cảnh tượng cô Ngải bị trẹo chân được cậu Cảnh Dương ân cần xoa bóp, còn mình cũng bị trẹo chân mà lại bị cậu truy đuổi, tức đến cắn môi bật cả máu. Cúc Tiên hậm hực buông tay Bà Chúa Sen ra, "sượt" một cái, chân đứng không vững ngã lăn thẳng xuống sườn núi.
Cảnh Dương đuổi tới, chỉ thấy rất nhiều cánh hoa cúc vàng rơi lả tả trên đất. Trên núi Thạch này không có hoa cúc, tự dưng lại có nhiều cánh hoa cúc thế này, đúng là kỳ quái.
Cậu quay lại chỗ cô Ngải ngồi, cẩn thận nhìn xung quanh. Cậu vốn muốn đưa cô Ngải vào bên trong động đá, nơi đặt quan tài của cậu, nhưng có kẻ bám theo động cơ không rõ ràng nên lại thôi.
Cậu lại cõng cô Ngải về mặc dù cô nhất quyết phản đối, nghiêm giọng nói:
"Có kẻ theo dõi, chúng ta không tiện vào trong. Cái chân này ngày mai cấm không được ra khỏi nhà nửa bước. Còn nữa, ranh giới giữa núi Thạch và núi Hồ tôi đã kẻ cho em nhìn rõ, tuyệt đối không được bước qua đó."
Từ lúc cứu được cô về đến giờ, không thấy động tĩnh gì bên phía Nhị Hồ cả. Với sự ngông cuồng của hắn thì không có chuyện buông tha cô Ngải dễ dàng như thế được. Không biết là hắn có âm mưu gì, hoặc là bên phía hắn đang gặp phải chuyện gì. Cậu cảm thấy việc Nhị Hồ không xuất hiện liên quan đến con cáo chín đuôi có đôi mắt giống hệt hắn.
Là tên nào dám mách lẻo với cô chuyện cậu bị Nhị Hồ đánh? Về nhà phải lôi ra đánh hèo mới được! Cậu nghĩ trong lòng rồi không nói không rằng nhấc cô đặt lên lưng, sải bước vững vàng đi lên đỉnh núi.
"Em phải nghe tôi nói, không được tự trách bản thân mình. Nếu không có em, bây giờ tôi vẫn là một bán yêu, sống mãi không thể chết, chẳng khác nào loài yêu quái."
Cô nghe cậu kể, cậu và kẻ thù lớn nhất của cậu - Sa Hãn, bị ràng buộc với nhau bởi một lời nguyền trăm năm. Suốt một trăm năm cậu không thể chết, cho đến khi Sa Hãn đội mồ sống lại, cậu phải một lần nữa tiêu diệt hắn, ngăn chặn hắn làm hại chúng sinh.
"Sao cậu không nói với em ngay từ đầu? Cậu làm em thấp thỏm, dằn vặt thế nào có biết không?"
So với việc cậu sống mãi không thể chết, thì cậu chết đi, ở bên cô cùng cô sống hết kiếp này, sẽ là kết quả tốt hơn cho cả hai. Cô đã hiểu quyết định của cậu, nhưng sự thật cậu vẫn bị cô khắc nên mới chết, cô vẫn rất buồn.
"Cậu đưa em đi đâu?"
"Tôi đưa em đi xem một thứ, tôi không giấu em nữa, mất công sau này em phát hiện ra lại mắng chồng té tát."
Cậu muốn đưa cô đến chỗ cất giữ thi thể của cậu, ở đúng trên đỉnh núi. Trên núi hoa cỏ thơm ngát, tiếng nói chuyện của hai vợ chồng son lảnh lót vang khắp núi. Trong góc khuất, có hai bóng người, một màu hồng một màu vàng, đang nhìn chòng chọc vào hai cô cậu với thái độ dò xét khó chịu.
"Cô cô, ả người trần đó đúng là không biết xấu hổ, bắt anh Cảnh Dương cõng như vậy, ả không có chân tự đi được sao?"
Cúc Tiên ghen đỏ cả mắt, còn Bà Chúa Sen cũng không vui chút nào. Đứa con trai oai phong uy vũ của bà, ả người trần này thân làm vợ không hầu hạ nó thì thôi còn bắt nó phải cõng. Bà đã tìm hiểu, ả người trần này thế mà lại mang mệnh sát phu, dám khắc chết con trai bà, mà chả hiểu sao thằng con bà biết rõ lại cứ đâm đầu vào nó nữa!
Vốn bà còn thương hại muốn cho ả người trần này làm vợ nhỏ của Cảnh Dương, nhưng ả dám mang mệnh sát phu xui rủi, thì bà nhất định phải chia rẽ bằng được hai cô cậu.
Họ bám theo Cảnh Dương và cô Ngải đi lên đỉnh núi, hai cô cậu dừng lại trước một cái động đá. Núi Thạch là nơi tràn ngập tiên khí, vị trí đúng trên đỉnh núi có long mạch, chính vì điều này Thạch ông đã lựa chọn đặt quan tài cậu ở đây. Cho dù kiếp này cậu không có con cái thì ông bà vẫn mong kiếp sau hai cô cậu vẫn ở bên nhau, con cháu đời đời hưởng ấm no sung túc.
Cậu đặt cô Ngải ngồi lên một tảng đá, chân chuẩn bị đạp lên chỗ mở cửa động thì cô Ngải bỗng "ai ôi" nhăn nhó kêu khẽ.
"Sao vậy?"
Cậu lập tức bỏ dở việc đang làm, đi tới nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô.
"Không hiểu đi đứng kiểu gì mà bị trẹo chân." - Cô xấu hổ cười trừ.
Cảnh Dương không nói gì mà ngay lập tức cầm lấy cổ chân cô, cẩn thận đặt lên đùi mình rồi dùng tay xoa bóp nhẹ nhàng. Cảnh này lọt vào mắt Cúc Tiên, cô ta ghen tức đến hít thở không thông:
"Con khốn này! Nó biến anh Cảnh Dương thành người hầu của nó luôn rồi! Aaaa tức quá!"
Cô ta giậm chân liên tục làm phát ra tiếng động, trong màn đêm yên ắng này âm thanh càng vang rõ.
"Ai?"
Cảnh Dương bắn một ánh mắt sắc lạnh qua, chỉ thấy một vạt áo màu vàng chạy vọt mất. Cậu đuổi theo, Cúc Tiên chỉ cần nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu là đã sợ ngây người, lớ ngớ không biết phải làm gì, là Bà Chúa Sen phải túm lấy cô ta lôi đi.
"Aaaa... đau quá..."
Cúc Tiên vụng về cũng bị trẹo chân, trong đầu cô ta hiện lên cảnh tượng cô Ngải bị trẹo chân được cậu Cảnh Dương ân cần xoa bóp, còn mình cũng bị trẹo chân mà lại bị cậu truy đuổi, tức đến cắn môi bật cả máu. Cúc Tiên hậm hực buông tay Bà Chúa Sen ra, "sượt" một cái, chân đứng không vững ngã lăn thẳng xuống sườn núi.
Cảnh Dương đuổi tới, chỉ thấy rất nhiều cánh hoa cúc vàng rơi lả tả trên đất. Trên núi Thạch này không có hoa cúc, tự dưng lại có nhiều cánh hoa cúc thế này, đúng là kỳ quái.
Cậu quay lại chỗ cô Ngải ngồi, cẩn thận nhìn xung quanh. Cậu vốn muốn đưa cô Ngải vào bên trong động đá, nơi đặt quan tài của cậu, nhưng có kẻ bám theo động cơ không rõ ràng nên lại thôi.
Cậu lại cõng cô Ngải về mặc dù cô nhất quyết phản đối, nghiêm giọng nói:
"Có kẻ theo dõi, chúng ta không tiện vào trong. Cái chân này ngày mai cấm không được ra khỏi nhà nửa bước. Còn nữa, ranh giới giữa núi Thạch và núi Hồ tôi đã kẻ cho em nhìn rõ, tuyệt đối không được bước qua đó."
Từ lúc cứu được cô về đến giờ, không thấy động tĩnh gì bên phía Nhị Hồ cả. Với sự ngông cuồng của hắn thì không có chuyện buông tha cô Ngải dễ dàng như thế được. Không biết là hắn có âm mưu gì, hoặc là bên phía hắn đang gặp phải chuyện gì. Cậu cảm thấy việc Nhị Hồ không xuất hiện liên quan đến con cáo chín đuôi có đôi mắt giống hệt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.