Chương 10
Đệ Lục
09/06/2017
CHƯƠNG 9
“Ngươi là ai?” Tức là như thế nhưng ngữ khí Hàn Lượng vẫn rất lạnh, tính tình vẫn đang thực thối, sắc mặt vẫn một bộ đen như đáy nồi, càng không nói đến mở miệng có bao nhiêu bất kính, không hề có một chút tự giác đang ở dưới mái hiên nhà người khác.
“Ngươi sao có thể nói chuyện với chủ tử như vậy?” Cơ hồ lập tức liền có người phản pháo, không cần đoán, tiếng nói tiêm tế kia không thể nhận sai người được.
Gần bên tai đột nhiên có một tiếng nói tiêm tế với âm lượng cao vút làm cho da Hàn Lượng một trận run lên, cơ hồ muốn ù tai. “Câm miệng! Thái giám nói chuyện cũng không khó nghe như ngươi!” Hàn Lượng không khỏi gầm nhẹ một tiếng đồng thời dọa hai người trong phòng nhảy dựng. Tiểu nha đầu Xuân Hà sợ tới mức run lên, tuy rằng đã nhìn quen người mấy ngày nay chống đối tổng quản lại chưa thấy ai dám ở trước mặt chủ tử còn hô to gọi nhỏ như vậy. Mà Tiểu Hà Tử không biết tại sao lại hé ra khuôn mặt xanh trắng, “Ngươi…ngươi…” sau khi kêu hai tiếng, cư nhiên cái gì cũng không làm liền bỏ chạy ra ngoài.
“Này lại muốn xướng khúc gì?” Sắc mặt Hàn Lượng đã muốn đen thui cư nhiên lại càng đen thêm vài phần.
“…..” Lục Đỉnh Nguyên không lên tiếng, hai bước đi đến.
“Chủ tử…” Xuân Hà quỳ xuống sợ tới mức cả người cứng ngắc. Nàng không phải người hầu thân cận của Lục Đỉnh nguyên, nhưng chủ tử khó hầu hạ ở Nghiễm Hàn cung là có tiếng, mà ngươi duy nhất có thể nhắc nhở nàng là Tiểu Hà Tử lại không ở, nàng lại không dám bốc đồng như hắn mà chạy đi, sợ tới mức cơ hồ cuộn thành một cục bột.
“Đi ra ngoài.” Một câu rất nhẹ, thanh âm khinh phiêu như hoa rơi xuống, trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên dứt lời, tiểu nha đầu được đại xá nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
“Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người thứ nhất.” Lục Đình Nguyên hơi nghiêng đầum đánh giá mỗi biểu tình của người ngồi trên giường.
Sắc mặt Hàn Lượng không đổi, chỉ hơi nhíu mày, biểu tình kia như đang nói—- cũng chưa có ai nói chuyện như vậy với ta, ngươi cũng là cái thứ nhất.
Ẩn ẩn cười nhạo trong mắt đối phương tản đi ra, mặc dù không dày đặc nhưng lại không thoát khỏi mắt Lục Đỉnh Nguyên. “Ha ha, từ lúc theo ta, chưa từng có người khi dễ Tiểu Hà Tử như vậy.”
Sắc mặt Hàn Lượng cuối cùng cũng hơi đổi, bất quá là vẻ mặt không thể tin. “Ta khi dễ hắn? Rõ ràng là hắn ngược đãi thần kinh nghe nhìn của ta được không?”
Lúc này người nhíu mày đổi thành Lục Đỉnh Nguyên, y phát hiện chính mình cư nhiên nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì. Thế là chỉ có thể xem nhẹ bỏ qua, tiếp tục lời nói dang dở, “Tiểu Hà Tử nguyên bản là tiến cung tham gia tuyển thái giám, đã tịnh thân qua, lại không biết đã đắc tội với ai, bị đánh cho hấp hối rồi ném ra ngoài. Một đứa nhỏ mười tuổi cơ hồ suýt nữa chết ở ven đường, Làm tổng quản thái giám là giấc mộng của hắn, cũng là vết sẹo lớn nhất của hắn.”
“Kia lại như thế nào? Không có căn mệnh liền phải kháp cổ họng để nói chuyện?” Vẻ mặt Hàn Lượng vẫn đạm mạc lạnh lùng như trước. Người không có căn mệnh hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, ở khoa ngoại của một bệnh viện lớn vài năm, cái gì cũng đã xem hết. Có vô số nguyên nhân, bị thương cũng tốt, bởi vì gì khác cũng vậy, lời nói của những nam nhân như vậy không trầm thấp như nam nhân bình thường nhưng cũng không tiêm tế đến mức độ của Tiểu Hà Tử. Nói trắng ra là, có tật xấu không phải thân thể của Tiểu Hà Tử, mà là tâm lý của hắn. Giấc mơ cư nhiên là làm tổng quản thái giám? Ở trong mắt Hàn Lượng chỉ có hai chữ —- biến thái!
“….” Lục Đỉnh Nguyên nhất thời nghẹn lời, cuối cùng phát hiện có người so với mình còn máu lạnh hơn. Y đã muốn bị người giang hồ truyền thành là lãnh huyết sát tinh, nhưng có thể thấy nếu so với người ở trước mặt, y vẫn chưa đủ cấp bậc.
“Nói loại lời nói này trước mặt của ta, không sợ ta sẽ phế ngươi?” Lục Đỉnh Nguyên cố ý trầm mặt, âm lãnh nói.
“Phế ta?” Hàn Lượng bật cười, “làm sao để phế? Ngũ mã phanh thây? Đại tá bát khối? Vẫn là sống quả ta? Hoặc là ngươi muốn móc tim, đem hầm thuốc bắc?” Không phải không luyến nhân sinh, đến hoàn cảnh này cũng không đem cái chết xem như chuyện lớn lao gì, nếu thật muốn như vậy, chỉ có thể nói mau đến lấy nhanh một chút.
Một bác sĩ ngoại khoa vẫn là gắn liền với phòng phẫu thuật, lúc đến trường học, nghiệm thi kiểm xác không thiếu, khi vào bệnh viện, người nào mổ không phải là người sống? Còn không phải là đao thật hạ xuống sao. Cắt tay cắt chân đều là nhẹ, trái tim, thận, vị, gan, người nào không phải động thủ trên người sống? Lúc còn ở trường giảng viên từng nói, hắn không giống người khác, hắn trời sinh chính là ăn chén cơm ngoại khoa này.Tiến hành thực nghiệm hắn luôn là cái đầu tiên, động dao hắn vĩnh viễn cũng nhanh hơn người khác. Người khác đều từ sợ đến quen, theo thói quen đến chết lặng. Hắn không phải! Chỉ có chính hắn biết, hắn thích cảm giác dùng dao cát vào da thịt, nhất là da thịt ấm áp, thấy huyết là tốt nhất, sẽ khiến hắn có một loại hưng phấn khó hiểu. Trời biết, ở lúc tiến hành phẫu thuật kích thích ở tuyến thận của hắn thậm chí vượt qua cả lúc làm tình. Cho nên hắn chẳng những có thể cười nói ra lời này, thậm chí trong giọng nói còn ẩn hàm hưng phấn.
Lục Đỉnh Nguyên nhìn ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên nóng rực óng ánh, nghe tiếng nói trầm thấp mang ý cười kể ra tàn nhẫn thị huyết của hắn, một dòng lưu quang run lên lủi thẳng lên não. Lúc ở ngoài cửa thấy hắn hung hăng đạp mông Tiểu Hà Tử, trong lòng tựa như có cái gì cong một chút. Hiện tai cả người lại kì lạ trở nên khô nóng thiêu đốt khiến y không thể nào bình tĩnh.
Lục Đỉnh Nguyên có điểm hoảng hốt, bình thường loại khô nóng này sẽ không xuất hiện trong hai ba tháng sau khi y bị thương. Hơn nữa bị thương càng nặng, loại tình huống này xuất hiện càng nhiều. Y biết cỗ khô nóng này là cái gì, chính là cái loại tên là dục vọng hay dục hỏa gì đó. Nhưng y càng biết chính là, chính mình là một phế nhân, căn bản không điều khiển được cũng như giải quyết phát tiết cỗ dục hỏa này, Cho nên y sẽ vẫn nhẫn nại, thẳng đến khi cỗ dục hỏa này đốt cháy mọi thứ khiến y mất sạch lý trí, y sẽ tìm người luận võ, hảo biến mình thành một thân toàn thương mới thôi. Người khác đều nghĩ là y say mê võ học, người giàng hồ đều truyền y là kẻ tuyệt tình lãnh huyết, mà chỉ có chính y mới biết được, là loại thân thể này làm cho y không thể không lần lượt đi khiêu chiến đối thủ so với mình cao cường hơn rất nhiều, lại luôn ở lúc chiến đấu chấm dứt mà vô tình đem bọn họ sát hại. Mà chu kỳ này, bình thường là một năm một lần. Mà hiện tại, thương của y còn chưa khỏi hẳn, trước ngực vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau, sao lại…
Không nghĩ đến vết thương còn hoàn hảo, vừa nghĩ đến thương kia cùng đau đớn thì cỗ dục hỏa kia cư nhiên cháy càng vượng. Lục Đỉnh Nguyên xoay người ra khỏi cửa, không quay đầu lại nói: “Ta sẽ phân phó Tiểu Hà Tử chuẩn bị dược dục cho ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong thân ảnh đã hoàn toàn tiêu thất. Đăng bởi: admin
“Ngươi là ai?” Tức là như thế nhưng ngữ khí Hàn Lượng vẫn rất lạnh, tính tình vẫn đang thực thối, sắc mặt vẫn một bộ đen như đáy nồi, càng không nói đến mở miệng có bao nhiêu bất kính, không hề có một chút tự giác đang ở dưới mái hiên nhà người khác.
“Ngươi sao có thể nói chuyện với chủ tử như vậy?” Cơ hồ lập tức liền có người phản pháo, không cần đoán, tiếng nói tiêm tế kia không thể nhận sai người được.
Gần bên tai đột nhiên có một tiếng nói tiêm tế với âm lượng cao vút làm cho da Hàn Lượng một trận run lên, cơ hồ muốn ù tai. “Câm miệng! Thái giám nói chuyện cũng không khó nghe như ngươi!” Hàn Lượng không khỏi gầm nhẹ một tiếng đồng thời dọa hai người trong phòng nhảy dựng. Tiểu nha đầu Xuân Hà sợ tới mức run lên, tuy rằng đã nhìn quen người mấy ngày nay chống đối tổng quản lại chưa thấy ai dám ở trước mặt chủ tử còn hô to gọi nhỏ như vậy. Mà Tiểu Hà Tử không biết tại sao lại hé ra khuôn mặt xanh trắng, “Ngươi…ngươi…” sau khi kêu hai tiếng, cư nhiên cái gì cũng không làm liền bỏ chạy ra ngoài.
“Này lại muốn xướng khúc gì?” Sắc mặt Hàn Lượng đã muốn đen thui cư nhiên lại càng đen thêm vài phần.
“…..” Lục Đỉnh Nguyên không lên tiếng, hai bước đi đến.
“Chủ tử…” Xuân Hà quỳ xuống sợ tới mức cả người cứng ngắc. Nàng không phải người hầu thân cận của Lục Đỉnh nguyên, nhưng chủ tử khó hầu hạ ở Nghiễm Hàn cung là có tiếng, mà ngươi duy nhất có thể nhắc nhở nàng là Tiểu Hà Tử lại không ở, nàng lại không dám bốc đồng như hắn mà chạy đi, sợ tới mức cơ hồ cuộn thành một cục bột.
“Đi ra ngoài.” Một câu rất nhẹ, thanh âm khinh phiêu như hoa rơi xuống, trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên dứt lời, tiểu nha đầu được đại xá nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
“Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người thứ nhất.” Lục Đình Nguyên hơi nghiêng đầum đánh giá mỗi biểu tình của người ngồi trên giường.
Sắc mặt Hàn Lượng không đổi, chỉ hơi nhíu mày, biểu tình kia như đang nói—- cũng chưa có ai nói chuyện như vậy với ta, ngươi cũng là cái thứ nhất.
Ẩn ẩn cười nhạo trong mắt đối phương tản đi ra, mặc dù không dày đặc nhưng lại không thoát khỏi mắt Lục Đỉnh Nguyên. “Ha ha, từ lúc theo ta, chưa từng có người khi dễ Tiểu Hà Tử như vậy.”
Sắc mặt Hàn Lượng cuối cùng cũng hơi đổi, bất quá là vẻ mặt không thể tin. “Ta khi dễ hắn? Rõ ràng là hắn ngược đãi thần kinh nghe nhìn của ta được không?”
Lúc này người nhíu mày đổi thành Lục Đỉnh Nguyên, y phát hiện chính mình cư nhiên nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì. Thế là chỉ có thể xem nhẹ bỏ qua, tiếp tục lời nói dang dở, “Tiểu Hà Tử nguyên bản là tiến cung tham gia tuyển thái giám, đã tịnh thân qua, lại không biết đã đắc tội với ai, bị đánh cho hấp hối rồi ném ra ngoài. Một đứa nhỏ mười tuổi cơ hồ suýt nữa chết ở ven đường, Làm tổng quản thái giám là giấc mộng của hắn, cũng là vết sẹo lớn nhất của hắn.”
“Kia lại như thế nào? Không có căn mệnh liền phải kháp cổ họng để nói chuyện?” Vẻ mặt Hàn Lượng vẫn đạm mạc lạnh lùng như trước. Người không có căn mệnh hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, ở khoa ngoại của một bệnh viện lớn vài năm, cái gì cũng đã xem hết. Có vô số nguyên nhân, bị thương cũng tốt, bởi vì gì khác cũng vậy, lời nói của những nam nhân như vậy không trầm thấp như nam nhân bình thường nhưng cũng không tiêm tế đến mức độ của Tiểu Hà Tử. Nói trắng ra là, có tật xấu không phải thân thể của Tiểu Hà Tử, mà là tâm lý của hắn. Giấc mơ cư nhiên là làm tổng quản thái giám? Ở trong mắt Hàn Lượng chỉ có hai chữ —- biến thái!
“….” Lục Đỉnh Nguyên nhất thời nghẹn lời, cuối cùng phát hiện có người so với mình còn máu lạnh hơn. Y đã muốn bị người giang hồ truyền thành là lãnh huyết sát tinh, nhưng có thể thấy nếu so với người ở trước mặt, y vẫn chưa đủ cấp bậc.
“Nói loại lời nói này trước mặt của ta, không sợ ta sẽ phế ngươi?” Lục Đỉnh Nguyên cố ý trầm mặt, âm lãnh nói.
“Phế ta?” Hàn Lượng bật cười, “làm sao để phế? Ngũ mã phanh thây? Đại tá bát khối? Vẫn là sống quả ta? Hoặc là ngươi muốn móc tim, đem hầm thuốc bắc?” Không phải không luyến nhân sinh, đến hoàn cảnh này cũng không đem cái chết xem như chuyện lớn lao gì, nếu thật muốn như vậy, chỉ có thể nói mau đến lấy nhanh một chút.
Một bác sĩ ngoại khoa vẫn là gắn liền với phòng phẫu thuật, lúc đến trường học, nghiệm thi kiểm xác không thiếu, khi vào bệnh viện, người nào mổ không phải là người sống? Còn không phải là đao thật hạ xuống sao. Cắt tay cắt chân đều là nhẹ, trái tim, thận, vị, gan, người nào không phải động thủ trên người sống? Lúc còn ở trường giảng viên từng nói, hắn không giống người khác, hắn trời sinh chính là ăn chén cơm ngoại khoa này.Tiến hành thực nghiệm hắn luôn là cái đầu tiên, động dao hắn vĩnh viễn cũng nhanh hơn người khác. Người khác đều từ sợ đến quen, theo thói quen đến chết lặng. Hắn không phải! Chỉ có chính hắn biết, hắn thích cảm giác dùng dao cát vào da thịt, nhất là da thịt ấm áp, thấy huyết là tốt nhất, sẽ khiến hắn có một loại hưng phấn khó hiểu. Trời biết, ở lúc tiến hành phẫu thuật kích thích ở tuyến thận của hắn thậm chí vượt qua cả lúc làm tình. Cho nên hắn chẳng những có thể cười nói ra lời này, thậm chí trong giọng nói còn ẩn hàm hưng phấn.
Lục Đỉnh Nguyên nhìn ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên nóng rực óng ánh, nghe tiếng nói trầm thấp mang ý cười kể ra tàn nhẫn thị huyết của hắn, một dòng lưu quang run lên lủi thẳng lên não. Lúc ở ngoài cửa thấy hắn hung hăng đạp mông Tiểu Hà Tử, trong lòng tựa như có cái gì cong một chút. Hiện tai cả người lại kì lạ trở nên khô nóng thiêu đốt khiến y không thể nào bình tĩnh.
Lục Đỉnh Nguyên có điểm hoảng hốt, bình thường loại khô nóng này sẽ không xuất hiện trong hai ba tháng sau khi y bị thương. Hơn nữa bị thương càng nặng, loại tình huống này xuất hiện càng nhiều. Y biết cỗ khô nóng này là cái gì, chính là cái loại tên là dục vọng hay dục hỏa gì đó. Nhưng y càng biết chính là, chính mình là một phế nhân, căn bản không điều khiển được cũng như giải quyết phát tiết cỗ dục hỏa này, Cho nên y sẽ vẫn nhẫn nại, thẳng đến khi cỗ dục hỏa này đốt cháy mọi thứ khiến y mất sạch lý trí, y sẽ tìm người luận võ, hảo biến mình thành một thân toàn thương mới thôi. Người khác đều nghĩ là y say mê võ học, người giàng hồ đều truyền y là kẻ tuyệt tình lãnh huyết, mà chỉ có chính y mới biết được, là loại thân thể này làm cho y không thể không lần lượt đi khiêu chiến đối thủ so với mình cao cường hơn rất nhiều, lại luôn ở lúc chiến đấu chấm dứt mà vô tình đem bọn họ sát hại. Mà chu kỳ này, bình thường là một năm một lần. Mà hiện tại, thương của y còn chưa khỏi hẳn, trước ngực vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau, sao lại…
Không nghĩ đến vết thương còn hoàn hảo, vừa nghĩ đến thương kia cùng đau đớn thì cỗ dục hỏa kia cư nhiên cháy càng vượng. Lục Đỉnh Nguyên xoay người ra khỏi cửa, không quay đầu lại nói: “Ta sẽ phân phó Tiểu Hà Tử chuẩn bị dược dục cho ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong thân ảnh đã hoàn toàn tiêu thất. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.