Chương 27
Đệ Lục
09/06/2017
CHƯƠNG 26
“Lãnh Ngưng Hương?” Hàn Lượng làm một biểu tình tự hỏi, một bàn tay vô thức vuốt ve tóc Lục Đỉnh Nguyên. “Tiểu Hà Tử cho ngươi thử qua các loại dược gì?”
“Có thể thử cơ hồ đều thử qua,” Lục Đỉnh Nguyên lại đem Phi Ảnh như thế nào lấy máu của Hoàng đế, mấy ngày nay Tiểu Hà tử lại như thế nào thí nghiệm thuốc cho y, bao gồm phản ứng sau mỗi lần thí nghiệm toàn bộ nói một lần, cuối cùng còn bất đắc dĩ nói, “Ngay cả nước tiểu đồng tử ta đều đã muốn uống qua!”
Hàn Lượng sửng sốt, lập tức cười ha ha, khiến cho hai gò má Lục Đỉnh Nguyên ửng hồng nhưng cũng không dám ngăn lại, thẳng chờ đến hắn cười đủ, mới đứng đắn nói: “Nước tiểu đồng tử thì ta không biết, bất quá máu hoàng đế căn bản không thể dùng được.”
“Tại sao?” Lục Đỉnh Nguyên khó hiểu, dù sao trước đó bọn họ đối với máu của Hoàng đế ký thác kỳ vọng rất cao.
“Ngươi từng nói, loại độc này là do một ít nữ tử trên giang hồ dùng để tìm trượng phu, không quý lại không có giải dược, kia xin hỏi, bọn họ tìm đến một phế nhân làm gì? Nhất định các nàng có biện pháp giải. Nếu giải dược là máu của Hoàng đế, ngươi cho rằng các nàng có bản sự ba ngày hai lần chạy vào trong cung, còn muốn có bao nhiêu máu liền có bấy nhiêu? Ngươi cho là Hoàng đế là con gà các nàng nuôi sau vườn sao?” Hàn Lượng nói một câu khiến Lục Đỉnh Nguyên không thích cười phải bật cười ra tiếng.
“Huống hồ, lấy y lý bình thường đến giảng, vật giải độc cùng độc vật sẽ không quá cách biệt, tỷ như độc rắn, tự thân con rắn cũng có vật giải độc. Mà nếu giải dược là máu của Hoàng đế, ngươi ngẫm lại xem độc của các nàng có bao nhiêu đáng giá? Như thế nào dễ dàng có được?” Hàn Lượng chờ Lục Đỉnh Nguyên cười đủ liền nói tiếp.
Lục Đỉnh Nguyên ngẫm lại thật là như thế, không khỏi thở dài: “Này Tiểu Hà Tử, thực nên đánh, cũng không biết hắn là một thần y không xong, không duyên cớ khiến cho ta chịu bao nhiêu khổ.”
“Cũng không thể trách hắn, quan tâm sẽ bị loạn, phỏng chừng là do hắn quá hoảng hốt.” Đối với Tiểu Hà Tử có thể có ân chữa bệnh cứu mình một mạng, Hàn Lượng bình thường tuy không cho là đúng nhưng rốt cuộc nhớ một chút.
“Ngươi cũng biết giải pháp?” Lục Đỉnh Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt lưu chuyển ánh sáng như sao trên trời.
Mặc dù không đành lòng khiến y thất vọng, nhưng Hàn Lượng cũng có y đức thật dày, làm sao cũng sẽ không ở loại chuyện này lừa y. “Ta trở về ngẫm lại, nhưng ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao ngay cả Tiểu Hà Tử cũng không có biện pháp không phải sao?”
“Ân.” Lục Đỉnh Nguyên nằm trở về, không hề hé răng.
“Đúng rồi, ngươi đem ta vào đây rốt cuộc là muốn làm gì?” Hàn Lương không đành lòng thấy Lục Đỉnh Nguyên khổ sở, thế là dời đi lực chú ý của y.
“Nha!” Lục Đỉnh Nguyên xoay người ngồi bật dậy, “Xem ta, đem chính sự quên đi.” Nói, kéo Hàn Lượng chạy ra gian ngoài.
Hàn Lượng theo Lục Đỉnh Nguyen đi vào căn phòng treo đầy những bức họa, thấy Lục Đỉnh Nguyên từ trong một ngăn chứa bí mất lấy ra một quyển tập đưa cho hắn.
“Này là gì?” Sách về nữ nhân? Hàn Lượng nhìn quyển sách tràn ngập các bức họa về nữ tử buồn bực hỏi.
“Ngọc Hư công.”
“Ngọc Hư công?” Là cái gì?
« Ân, là nội công bí tịch của bổn môn. »
« Cho ta làm gì ? » Hàn Lượng tùy tiện lật, không khỏi kỳ quái.
« Ta hiện tại không thể sử dụng nội lực, không thể giúp ngươi, chỉ có thể đem cái này cho ngươi. Chờ ngươi đem cái này học thuộc lòng, ta lại cho Đông Ly hay Phi Ảnh dạy ngươi một ít chiêu thức võ công. » Thấy Hàn Lượng vẫn như cũ nhìn y kỳ quái, Lục Đỉnh Nguyên không thể không đem những lời còn lại nói cho xong, « Có chút công phu phòng thân, cũng có thể chịu ít ủy khuất một chút. »
Hàn Lượng thấy ánh mắt của Lục Đỉnh Nguyên chăm chú rơi vào vị trí xanh tím nơi căm của hắn, cuối cùng cũng hiểu được ý của y là gì. Nguyên lai y đúng là lo lắng cho mình ! Khó cho y thân trúng kỳ độc còn nhớ đến an nguy của hắn.
Hàn Lượng cười, « Ta sẽ học, bất quá thứ này vẫn là không cần để lộ ra, dù sao cũng xem như là bí mật trong cung không phải sao ? »
« Hảo, ngươi tới nơi này học, ta cũng có thể đi theo chỉ điểm một hai. » Thấy Hàn Lượng suy nghỹ cho y, trong lòng Lục Đỉnh Nguyên một mảnh ấm áp, vui vẻ nói. « Hiện tại chúng ta bắt đầu đi ! »
Hàn Lượng nhắc nhở, « Ngươi không đói bụng sao ? »
Hai người dậy muộn, chưa ăn điểm tâm, lại làm một phen vận động kịch liệt, cơm trưa khẳng định cũng đã bỏ qua, hiện tại không biết là cái gì canh giờ. Lục Đỉnh Nguyên được Hàn Lượng nhắc mới cảm thấy nơi bụng khó chịu, không khỏi thầm than cơ thể của mình quả nhiên không bằng lúc trước, lúc còn có nội lực hộ thân, đừng nói vài canh giờ, dù là vài ngày không ăn cũng có thể chịu được. Y lại không biết, vận động tiêu hao thể lực trên giường kia, lại có liên quan gì đến nội lực của y ?
Thế là hai người cùng đi ra mật thất, lại không ngờ thấy Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cùng chờ ngoài cửa.
« Chủ tử ! » Nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên đi ra, Tiểu Hà Tử cơ hồ khóc ra, Ngài có khỏe không ? » Vừa nói, vừa liếc Hàn Lượng.
« Ngươi không phải cho là ta làm gì với chủ tử của của ngươi chứ ? » Hàn Lượng mở miệng còn nhanh hơn so với Lục Đỉnh Nguyên.
« Ta không có. » Tiểu Hà Tử bị nói trúng tâm sự, trong lòng run một chút, không khỏi chối biến.
« Ngươi a ! » Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, đối với Tiểu Hà Tử gà mẹ có chút bất đắc dĩ lại là uất ức. « Dọn cơm đi, ta đói bụng. »
« Hảo ! » Khó được nghe Lục Đỉnh Nguyên kêu đói, Tiểu Hà Tử cao hứng phấn chấn rời đi.
Phi Ảnh vốn tìm Tiểu Hà Tử đến để khuyên chủ tử, không nghỉ tới còn chưa nói tới trọng điểm đã bị đuổi đi, thế là chỉ đành phải ẩn thân đi. Đăng bởi: admin
“Lãnh Ngưng Hương?” Hàn Lượng làm một biểu tình tự hỏi, một bàn tay vô thức vuốt ve tóc Lục Đỉnh Nguyên. “Tiểu Hà Tử cho ngươi thử qua các loại dược gì?”
“Có thể thử cơ hồ đều thử qua,” Lục Đỉnh Nguyên lại đem Phi Ảnh như thế nào lấy máu của Hoàng đế, mấy ngày nay Tiểu Hà tử lại như thế nào thí nghiệm thuốc cho y, bao gồm phản ứng sau mỗi lần thí nghiệm toàn bộ nói một lần, cuối cùng còn bất đắc dĩ nói, “Ngay cả nước tiểu đồng tử ta đều đã muốn uống qua!”
Hàn Lượng sửng sốt, lập tức cười ha ha, khiến cho hai gò má Lục Đỉnh Nguyên ửng hồng nhưng cũng không dám ngăn lại, thẳng chờ đến hắn cười đủ, mới đứng đắn nói: “Nước tiểu đồng tử thì ta không biết, bất quá máu hoàng đế căn bản không thể dùng được.”
“Tại sao?” Lục Đỉnh Nguyên khó hiểu, dù sao trước đó bọn họ đối với máu của Hoàng đế ký thác kỳ vọng rất cao.
“Ngươi từng nói, loại độc này là do một ít nữ tử trên giang hồ dùng để tìm trượng phu, không quý lại không có giải dược, kia xin hỏi, bọn họ tìm đến một phế nhân làm gì? Nhất định các nàng có biện pháp giải. Nếu giải dược là máu của Hoàng đế, ngươi cho rằng các nàng có bản sự ba ngày hai lần chạy vào trong cung, còn muốn có bao nhiêu máu liền có bấy nhiêu? Ngươi cho là Hoàng đế là con gà các nàng nuôi sau vườn sao?” Hàn Lượng nói một câu khiến Lục Đỉnh Nguyên không thích cười phải bật cười ra tiếng.
“Huống hồ, lấy y lý bình thường đến giảng, vật giải độc cùng độc vật sẽ không quá cách biệt, tỷ như độc rắn, tự thân con rắn cũng có vật giải độc. Mà nếu giải dược là máu của Hoàng đế, ngươi ngẫm lại xem độc của các nàng có bao nhiêu đáng giá? Như thế nào dễ dàng có được?” Hàn Lượng chờ Lục Đỉnh Nguyên cười đủ liền nói tiếp.
Lục Đỉnh Nguyên ngẫm lại thật là như thế, không khỏi thở dài: “Này Tiểu Hà Tử, thực nên đánh, cũng không biết hắn là một thần y không xong, không duyên cớ khiến cho ta chịu bao nhiêu khổ.”
“Cũng không thể trách hắn, quan tâm sẽ bị loạn, phỏng chừng là do hắn quá hoảng hốt.” Đối với Tiểu Hà Tử có thể có ân chữa bệnh cứu mình một mạng, Hàn Lượng bình thường tuy không cho là đúng nhưng rốt cuộc nhớ một chút.
“Ngươi cũng biết giải pháp?” Lục Đỉnh Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt lưu chuyển ánh sáng như sao trên trời.
Mặc dù không đành lòng khiến y thất vọng, nhưng Hàn Lượng cũng có y đức thật dày, làm sao cũng sẽ không ở loại chuyện này lừa y. “Ta trở về ngẫm lại, nhưng ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao ngay cả Tiểu Hà Tử cũng không có biện pháp không phải sao?”
“Ân.” Lục Đỉnh Nguyên nằm trở về, không hề hé răng.
“Đúng rồi, ngươi đem ta vào đây rốt cuộc là muốn làm gì?” Hàn Lương không đành lòng thấy Lục Đỉnh Nguyên khổ sở, thế là dời đi lực chú ý của y.
“Nha!” Lục Đỉnh Nguyên xoay người ngồi bật dậy, “Xem ta, đem chính sự quên đi.” Nói, kéo Hàn Lượng chạy ra gian ngoài.
Hàn Lượng theo Lục Đỉnh Nguyen đi vào căn phòng treo đầy những bức họa, thấy Lục Đỉnh Nguyên từ trong một ngăn chứa bí mất lấy ra một quyển tập đưa cho hắn.
“Này là gì?” Sách về nữ nhân? Hàn Lượng nhìn quyển sách tràn ngập các bức họa về nữ tử buồn bực hỏi.
“Ngọc Hư công.”
“Ngọc Hư công?” Là cái gì?
« Ân, là nội công bí tịch của bổn môn. »
« Cho ta làm gì ? » Hàn Lượng tùy tiện lật, không khỏi kỳ quái.
« Ta hiện tại không thể sử dụng nội lực, không thể giúp ngươi, chỉ có thể đem cái này cho ngươi. Chờ ngươi đem cái này học thuộc lòng, ta lại cho Đông Ly hay Phi Ảnh dạy ngươi một ít chiêu thức võ công. » Thấy Hàn Lượng vẫn như cũ nhìn y kỳ quái, Lục Đỉnh Nguyên không thể không đem những lời còn lại nói cho xong, « Có chút công phu phòng thân, cũng có thể chịu ít ủy khuất một chút. »
Hàn Lượng thấy ánh mắt của Lục Đỉnh Nguyên chăm chú rơi vào vị trí xanh tím nơi căm của hắn, cuối cùng cũng hiểu được ý của y là gì. Nguyên lai y đúng là lo lắng cho mình ! Khó cho y thân trúng kỳ độc còn nhớ đến an nguy của hắn.
Hàn Lượng cười, « Ta sẽ học, bất quá thứ này vẫn là không cần để lộ ra, dù sao cũng xem như là bí mật trong cung không phải sao ? »
« Hảo, ngươi tới nơi này học, ta cũng có thể đi theo chỉ điểm một hai. » Thấy Hàn Lượng suy nghỹ cho y, trong lòng Lục Đỉnh Nguyên một mảnh ấm áp, vui vẻ nói. « Hiện tại chúng ta bắt đầu đi ! »
Hàn Lượng nhắc nhở, « Ngươi không đói bụng sao ? »
Hai người dậy muộn, chưa ăn điểm tâm, lại làm một phen vận động kịch liệt, cơm trưa khẳng định cũng đã bỏ qua, hiện tại không biết là cái gì canh giờ. Lục Đỉnh Nguyên được Hàn Lượng nhắc mới cảm thấy nơi bụng khó chịu, không khỏi thầm than cơ thể của mình quả nhiên không bằng lúc trước, lúc còn có nội lực hộ thân, đừng nói vài canh giờ, dù là vài ngày không ăn cũng có thể chịu được. Y lại không biết, vận động tiêu hao thể lực trên giường kia, lại có liên quan gì đến nội lực của y ?
Thế là hai người cùng đi ra mật thất, lại không ngờ thấy Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cùng chờ ngoài cửa.
« Chủ tử ! » Nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên đi ra, Tiểu Hà Tử cơ hồ khóc ra, Ngài có khỏe không ? » Vừa nói, vừa liếc Hàn Lượng.
« Ngươi không phải cho là ta làm gì với chủ tử của của ngươi chứ ? » Hàn Lượng mở miệng còn nhanh hơn so với Lục Đỉnh Nguyên.
« Ta không có. » Tiểu Hà Tử bị nói trúng tâm sự, trong lòng run một chút, không khỏi chối biến.
« Ngươi a ! » Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, đối với Tiểu Hà Tử gà mẹ có chút bất đắc dĩ lại là uất ức. « Dọn cơm đi, ta đói bụng. »
« Hảo ! » Khó được nghe Lục Đỉnh Nguyên kêu đói, Tiểu Hà Tử cao hứng phấn chấn rời đi.
Phi Ảnh vốn tìm Tiểu Hà Tử đến để khuyên chủ tử, không nghỉ tới còn chưa nói tới trọng điểm đã bị đuổi đi, thế là chỉ đành phải ẩn thân đi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.