Chương 75
Đệ Lục
09/06/2017
CHƯƠNG 75
“Khônggggg” Ngay thời điểm tay Hàn Lượng sắp chạm đến cơ quan của cánh cửa ngầm trong mật thất, tiếng rít của Lục Đỉnh Nguyên vang lên, thanh âm cơ hồ muốn xé rách yết hầu, tựa như phát điên xông lên ôm sát sau thắt lưng Hàn Lượng, lại bởi vì cả người mệt mỏi bủn rủn, cuối cùng dán phía sau lưng Hàn Lượng quỳ xuống, miệng lại vẫn không ngừng nỉ non như trước,“Không, Lượng, chớ đi, chớ đi…… Không……”
Ai! Hàn Lượng thầm than, khẩu khí mệt mỏi.“Ta lưu lại còn có ý nghĩa gì sao?”
Ta lưu lại, đối với ngươi còn có ý nghĩa sao?
Đây là ý tứ chân chính của Hàn Lượng trong lời nói , thế nhưng nghe vào tai Lục Đỉnh Nguyên thì lại nhuốm hương vị của sự khẩn trương. Y chỉ cảm thấy, Hàn Lượng rốt cuộc ghét bỏ y, rốt cuộc chán y, rốt cuộc vẫn là không cần y.
Lục Đỉnh Nguyên hiện giờ, đừng nói là tự kiềm chế, ngay cả tâm trí cũng muốn không còn nữa, tràn ngập đầu óc cũng chỉ có tuyệt vọng, chỉ cảm thấy nếu Hàn Lượng mất, toàn bộ thế giới tựa như sụp đổ, không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà hiện tại, này nam nhân muốn đi !
Từ bỏ,y cái gì cũng đều có thể từ bỏ, chỉ cần hắn không đi!
“Chớ đi, ta biết thân mình của ta dơ bẩn hạ đẳng, ngươi có thể không chạm vào ta Ngươi không thích ta đi ra ngoài uống rượu, ta tuyệt đối sẽ không đi Ngươi thích ai cứ việc đi, ta sẽ không hỏi đến Ngươi muốn ta làm nô lệ cũng tốt, nguyện đánh nguyện mắng cũng tốt, cái gì cũng đều có thể…… Chớ đi…… Chỉ cầu ngươi đừng đi……” Lục Đỉnh Nguyên căn bản không biết chính mình đang nói cái gì, đầu choáng váng tựa như sắp ngất, tai tựa như điếc, thân mình lạnh lẽo run run, trước mắt trừ bỏ nước mắt, cũng chỉ có từng mảng từng mảng màu đen, tuy là thanh âm kêu gọi tê rống, nhưng nghe vào tai Hàn Lượng kì thật cũng chỉ là âm thanh nam thấp.
Lần này bất ngờ là Hàn Lượng, hắn chưa từng như vậy lần nào, hắn là bác sĩ ngoại khoa, tố chất tâm lý tốt lại mạnh là có thể hiểu được. Nhưng mà lần này, từ hai chân Lục Đỉnh Nguyên dán sát vào người hắn vẫn run run đến tận đầu ngón tay. Nơi chân là một mảnh lạnh lẽo, hơn nữa phạm vi dần dần mở rộng, hắn biết đó là nước mắt của Lục Đỉnh Nguyên, không tiếng động mà khóc, thậm chí không có thanh âm nức nở . Mà loại khóc như thế này, chỉ sợ y đã khóc được một lúc, mà hắn lại, chết tiệt, vẫn không có phát hiện.
Hàn Lượng từ lúc bắt đầu cẩm dao tay cũng chưa bao giờ run qua một lần, nhưng mà lần này, cư nhiên run rẩy tựa như trúng gió, suýt nữa nắm không được bả vai Lục Đỉnh Nguyên. Nai Con như thế nào lại cảm thấy bản thân mình bẩn? Y rõ ràng trừ bỏ hắn ra không bị bất luận kẻ nào chạm qua. Hắn hiện tại đã biết, Nai Con phải đi uống rượu, chính là uống rượu, vô luận địa điểm uống rượu là kỹ viện hay là tửu lâu cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là y muốn đi uống rượu (= =||||).
Người hắn yêu ư? Người hắn thích, hắn yêu, rõ ràng là ở ngay tại nơi này a! Hắn muốn đi là vì cái gì và đi đâu chứ?(mình chả hiểu chỗ này nên chém đại) Mà nô lệ? Lại là cái gì? Nhìn xem hắn đem người mình yêu bức thành bộ dáng gì!
Hàn Lượng mất một phen kinh sợ, mới chuyển từ Lục Đỉnh Nguyên ôm thắt lưng hắn nhanh chóng kéo lại, hai tay chuyển thân thể y kéo vào, chờ đem Lục Đỉnh Nguyên rốt cục cũng kéo được vào trong lòng, mới phát hiện Lục Đỉnh Nguyên vẫn còn đang như trước thì thào “chớ đi” gì đó, căn bản thần trí đã muốn là không rõ, ánh mắt tan rã, dưới đáy mắt lệ giống như nước vỡ đê mà không ngừng trào ra bên ngoài.
Hàn Lượng đem Lục Đỉnh Nguyên gắt gao khảm vào trong lòng, hận không thể đem cốt nhục chính mình tiến vào thân thể đối phương, như trước vẫn không dừng được thân mình run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên. Thân mình y vẫn hàn băng như cũ, lệ vẫn không dừng, vẫn cứ thì thào như vậy, trừ bỏ tên của hắn cũng chỉ có “chớ đi” hai chữ ấy. Hàn Lượng sợ, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như vậy, ngay cả chính bản thân mình lật xe lần đó cũng không có cảm giác chân thật như lúc này, ngay cả lần đối với Lục Đỉnh Nguyên khai đao (lần nào vậy trời T.T)(là lần phẫu thuật khi Nguyên Nguyên bị thương đó) cũng không có, nhưng mà lần này, Hàn Lượng muốn khóc! Và hắn cũng thật sự khóc, đem gương mặt đẫm lệ vùi vào trong tóc Lục Đinh Nguyên, vô thanh vô tức, cùng Lục Đỉnh Nguyên.
Hai thân mình đồng dạng run rẩy ôm lấy nhau, Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên đi vào trong gian mật thất có ôn tuyền, đem hai người đều ngâm vào trong nước ấm. Mặt dán mặt, cổ tương giao, hai thân người tương giao không chừa lại một khe hở, sau đó chậm rãi xoa bóp thân thể băng hàn của Lục Đỉnh Nguyên. Mãi đến khi thân thể ấy chậm rãi lấy lại nhiệt độ, trong mắt y mới hiện ra một điểm thanh minh. Lời nói lại vẫn cứ là “Lượng, chớ đi”, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, trong ánh mắt cũng như thế!
Hàn Lượng dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt đã không còn rơi lệ của Lục Đỉnh Nguyên, yếu ớt mỉm cười:“Chỉ cần ngươi có thể cùng với ta từ trong ao này đi ra ngoài, ta sẽ không đi.” Hàn Lượng đã sớm phao nhuyễn, sớm không còn khí lực, nếu không phải toàn tâm nghĩ đến Lục Đỉnh Nguyên, hắn hẳn là đã ngất .
Lục Đỉnh Nguyên căn bản không nhớ rõ chính mình đi vào ao này như thế nào, đoạn trí nhớ ngắn ngủi của y chỉ dừng lại tại bóng dáng xoay người rời đi của Hàn Lượng. Thời điểm phục hồi tinh thần lại, đã thấy bản thân mình cùng với Hàn Lượng ở cùng một chỗ lại còn dính sát vào nhau cùng ngâm mình ở nơi này(bản QT khác nhưng e thấy như vầy lãng mạn và dễ thương hơn >\.. Đăng bởi: admin
“Khônggggg” Ngay thời điểm tay Hàn Lượng sắp chạm đến cơ quan của cánh cửa ngầm trong mật thất, tiếng rít của Lục Đỉnh Nguyên vang lên, thanh âm cơ hồ muốn xé rách yết hầu, tựa như phát điên xông lên ôm sát sau thắt lưng Hàn Lượng, lại bởi vì cả người mệt mỏi bủn rủn, cuối cùng dán phía sau lưng Hàn Lượng quỳ xuống, miệng lại vẫn không ngừng nỉ non như trước,“Không, Lượng, chớ đi, chớ đi…… Không……”
Ai! Hàn Lượng thầm than, khẩu khí mệt mỏi.“Ta lưu lại còn có ý nghĩa gì sao?”
Ta lưu lại, đối với ngươi còn có ý nghĩa sao?
Đây là ý tứ chân chính của Hàn Lượng trong lời nói , thế nhưng nghe vào tai Lục Đỉnh Nguyên thì lại nhuốm hương vị của sự khẩn trương. Y chỉ cảm thấy, Hàn Lượng rốt cuộc ghét bỏ y, rốt cuộc chán y, rốt cuộc vẫn là không cần y.
Lục Đỉnh Nguyên hiện giờ, đừng nói là tự kiềm chế, ngay cả tâm trí cũng muốn không còn nữa, tràn ngập đầu óc cũng chỉ có tuyệt vọng, chỉ cảm thấy nếu Hàn Lượng mất, toàn bộ thế giới tựa như sụp đổ, không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà hiện tại, này nam nhân muốn đi !
Từ bỏ,y cái gì cũng đều có thể từ bỏ, chỉ cần hắn không đi!
“Chớ đi, ta biết thân mình của ta dơ bẩn hạ đẳng, ngươi có thể không chạm vào ta Ngươi không thích ta đi ra ngoài uống rượu, ta tuyệt đối sẽ không đi Ngươi thích ai cứ việc đi, ta sẽ không hỏi đến Ngươi muốn ta làm nô lệ cũng tốt, nguyện đánh nguyện mắng cũng tốt, cái gì cũng đều có thể…… Chớ đi…… Chỉ cầu ngươi đừng đi……” Lục Đỉnh Nguyên căn bản không biết chính mình đang nói cái gì, đầu choáng váng tựa như sắp ngất, tai tựa như điếc, thân mình lạnh lẽo run run, trước mắt trừ bỏ nước mắt, cũng chỉ có từng mảng từng mảng màu đen, tuy là thanh âm kêu gọi tê rống, nhưng nghe vào tai Hàn Lượng kì thật cũng chỉ là âm thanh nam thấp.
Lần này bất ngờ là Hàn Lượng, hắn chưa từng như vậy lần nào, hắn là bác sĩ ngoại khoa, tố chất tâm lý tốt lại mạnh là có thể hiểu được. Nhưng mà lần này, từ hai chân Lục Đỉnh Nguyên dán sát vào người hắn vẫn run run đến tận đầu ngón tay. Nơi chân là một mảnh lạnh lẽo, hơn nữa phạm vi dần dần mở rộng, hắn biết đó là nước mắt của Lục Đỉnh Nguyên, không tiếng động mà khóc, thậm chí không có thanh âm nức nở . Mà loại khóc như thế này, chỉ sợ y đã khóc được một lúc, mà hắn lại, chết tiệt, vẫn không có phát hiện.
Hàn Lượng từ lúc bắt đầu cẩm dao tay cũng chưa bao giờ run qua một lần, nhưng mà lần này, cư nhiên run rẩy tựa như trúng gió, suýt nữa nắm không được bả vai Lục Đỉnh Nguyên. Nai Con như thế nào lại cảm thấy bản thân mình bẩn? Y rõ ràng trừ bỏ hắn ra không bị bất luận kẻ nào chạm qua. Hắn hiện tại đã biết, Nai Con phải đi uống rượu, chính là uống rượu, vô luận địa điểm uống rượu là kỹ viện hay là tửu lâu cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là y muốn đi uống rượu (= =||||).
Người hắn yêu ư? Người hắn thích, hắn yêu, rõ ràng là ở ngay tại nơi này a! Hắn muốn đi là vì cái gì và đi đâu chứ?(mình chả hiểu chỗ này nên chém đại) Mà nô lệ? Lại là cái gì? Nhìn xem hắn đem người mình yêu bức thành bộ dáng gì!
Hàn Lượng mất một phen kinh sợ, mới chuyển từ Lục Đỉnh Nguyên ôm thắt lưng hắn nhanh chóng kéo lại, hai tay chuyển thân thể y kéo vào, chờ đem Lục Đỉnh Nguyên rốt cục cũng kéo được vào trong lòng, mới phát hiện Lục Đỉnh Nguyên vẫn còn đang như trước thì thào “chớ đi” gì đó, căn bản thần trí đã muốn là không rõ, ánh mắt tan rã, dưới đáy mắt lệ giống như nước vỡ đê mà không ngừng trào ra bên ngoài.
Hàn Lượng đem Lục Đỉnh Nguyên gắt gao khảm vào trong lòng, hận không thể đem cốt nhục chính mình tiến vào thân thể đối phương, như trước vẫn không dừng được thân mình run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên. Thân mình y vẫn hàn băng như cũ, lệ vẫn không dừng, vẫn cứ thì thào như vậy, trừ bỏ tên của hắn cũng chỉ có “chớ đi” hai chữ ấy. Hàn Lượng sợ, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như vậy, ngay cả chính bản thân mình lật xe lần đó cũng không có cảm giác chân thật như lúc này, ngay cả lần đối với Lục Đỉnh Nguyên khai đao (lần nào vậy trời T.T)(là lần phẫu thuật khi Nguyên Nguyên bị thương đó) cũng không có, nhưng mà lần này, Hàn Lượng muốn khóc! Và hắn cũng thật sự khóc, đem gương mặt đẫm lệ vùi vào trong tóc Lục Đinh Nguyên, vô thanh vô tức, cùng Lục Đỉnh Nguyên.
Hai thân mình đồng dạng run rẩy ôm lấy nhau, Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên đi vào trong gian mật thất có ôn tuyền, đem hai người đều ngâm vào trong nước ấm. Mặt dán mặt, cổ tương giao, hai thân người tương giao không chừa lại một khe hở, sau đó chậm rãi xoa bóp thân thể băng hàn của Lục Đỉnh Nguyên. Mãi đến khi thân thể ấy chậm rãi lấy lại nhiệt độ, trong mắt y mới hiện ra một điểm thanh minh. Lời nói lại vẫn cứ là “Lượng, chớ đi”, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, trong ánh mắt cũng như thế!
Hàn Lượng dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt đã không còn rơi lệ của Lục Đỉnh Nguyên, yếu ớt mỉm cười:“Chỉ cần ngươi có thể cùng với ta từ trong ao này đi ra ngoài, ta sẽ không đi.” Hàn Lượng đã sớm phao nhuyễn, sớm không còn khí lực, nếu không phải toàn tâm nghĩ đến Lục Đỉnh Nguyên, hắn hẳn là đã ngất .
Lục Đỉnh Nguyên căn bản không nhớ rõ chính mình đi vào ao này như thế nào, đoạn trí nhớ ngắn ngủi của y chỉ dừng lại tại bóng dáng xoay người rời đi của Hàn Lượng. Thời điểm phục hồi tinh thần lại, đã thấy bản thân mình cùng với Hàn Lượng ở cùng một chỗ lại còn dính sát vào nhau cùng ngâm mình ở nơi này(bản QT khác nhưng e thấy như vầy lãng mạn và dễ thương hơn >\.. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.