Chương 2
Độc Cô Cầu Yêu
16/07/2020
Thật ra, với Hường như vậy là đủ vui rồi. Nhưng Diên ý thức được bản thân mình tồi tệ đến thế nào. Thực lực thì không có, vào được top 10 cũng nhờ đi ngõ sau mà vào. Cố gắng cuối cùng được lọt vào vị trí sáng sủa nhất lại bị cái dấu tích của một đêm bê bối mà thành ra như vậy.
Chia tay Hường, Diên đi bộ thất thỉu trên con đường của khu phố tấp nập. Mọi người ở đây dường như không ai để ý đến có 1 cô gái đang chán đời đến chết. Việc bị trượt ra khỏi vị trí đó chẳng khác nào như trúng số an ủi. Còn 1 con nữa đã ôm được tiền tỷ, giờ chỉ vì sai 1 con số mà tiền tỷ đã vơi đi chỉ còn mấy triệu lẻ.
- Tất cả là do mày! Do mày Diên à!
Cô buồn đời tìm một quán cà phê nhỏ ven đường mà tấp vào giải khuây tâm trạng.
- Chị uống gì?
- Chị cho em ly cà phê, đừng bỏ đường nhé chị. Em cần tỉnh táo!
- Ok ạ!
Ly cà phê đen đá vừa được bưng ra, D đã bưng lên khuấy khuấy vài cái rồi ực ực. Chợt nhớ về cái khoảng thời gian trước đây. Khi mà cô và anh người yêu cũ của mình vừa ra trường, năm cuối đại học lấy hết can đảm để tỏ tình với cái người mà cô thầm yêu trộm nhớ 4 năm trời. Nhận được cái gật đầu đồng ý quen nhau của hắn ta, Diên đã không biết lúc đó Diên nên buồn chứ không phải nên vui.
Nhà của hắn ta có tiền của, nên vừa ra trường gia đình đã mở cho hắn 1 công ty nhỏ. Sau đó thì dĩ nhiên là cùng ngành cùng nghề. Hắn ta ngỏ lời với Diên về làm cùng với biết bao nhiêu hứa hẹn:
- Em ráng làm kế toán cho anh nhé! Ráng vài năm, khi công ty mình lớn xíu rồi anh sẽ dắt em về ra mắt ba má. Sau đó mình sẽ làm đám cưới nha.
Diên cứ như vậy sống êm đềm bên hắn thêm 4 năm trời nữa. Cho đến một hôm, ngày đó Diên vừa tan làm về. Hôm nay là quyết toán cuối tháng, Diên sợ có sai sót sẽ ảnh hưởng đến “sếp” – cũng là người thương yêu của mình nên dù mệt mõi cũng ráng ở lại dò xét cho chính xác.
Đi ra khỏi công ty lúc đó đã tầm 8h tối, nhân viên đều đã về hết. Diên mới dắt xe ra về. Vừa ra khỏi cổng bảo vệ đã thấy chiếc xe du lịch quen thuộc của “sếp” mình đổ lại. Anh ta bảnh bao bước ra với quần tây áo sơ mi láng mướt. Hình như anh ta không thấy Diên bước ra. Lúc đó Diên chỉ đủ nghe hắn ta nói với chú bảo vệ rằng cần vào văn phòng lấy 1 số thứ vì lỡ bỏ quên.
Ban đầu còn định gọi tên hắn ta. Nhưng nhìn người yêu mình hôm nay mặc đồ chải chuốt như đi tiệc trong lòng D đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Thật ra D không hiền, D cũng biết chưng diện, cũng rất ranh ma. Nhưng làm cho hắn ta, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn ta. Thời gian quen hắn, D tưởng mình đã tìm được người bạn đời trăm năm nên cũng không còn thiết tha chưng diện nữa, chỉ biết làm việc và làm việc.
Linh cảm phụ nữ mách bảo, có gì đó không ổn. D bước đến gần chiếc xe mới thấy rõ qua cửa xe không kéo kính là một cô gái xinh xắn mặt hoa da phấn, trang điểm kỹ càng, tóc tai uốn lượn xinh đẹp ngời ngời và đặc biệt cái cổ áo khoét sâu đến độ như lộ tròn nguyên bầu ngực căng tràn trắng mịn kia. Cái gì đang hiện ra trong mắt Diên vậy? Diên không còn tin được nữa. Là ai đây? Là chị gái sao? Là em gái?? Hay là bạn thân??
Cái khoảng mà Diên còn đang đứng như trời trồng thì hắn đã quay lại xe. Đoạn hắn còn không nhìn ra người yêu mình khi nhìn từ phía sau lên. Hắn gạt D sang 1 bên:
- Cô kia! dòm ngó gì trong xe tôi đó! Định trộm cắp gì à??
Cô người yêu hắn cứ đang mãi giơ chiếc điện thoại soi mặt mình trong đó mà không nhận ra có người đang nhìn. Cho đến khi tiếng hắn vang lên mới chợt giật mình nhìn ra.
- Anh Minh! Ai đây anh Minh?
- Ủa? Là em à Diên? ơ … em chưa về à?
Hắn chợt tím tái mặt mày khi thấy người con gái hắn định chửi đuổi đi khi đang rình mò xe của mình lại là bạn gái mình. Và bạn gái mình vẫn còn diện bộ đồ văn phòng lôi thôi đó.
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em.
Diên kiên nhẫn gặn hỏi hắn lại lần nữa. Hắn vẫn ấp úng. Cô gái trong xe cũng không nói gì chỉ cười mỉm mỉm. Hình như bên hắn cũng không còn đủ kiên nhẫn này, hắn mạnh dạn:
- Phải! Bạn gái anh đó! Thôi em thấy thì anh cũng nói luôn vậy!Thôi em tìm người khác quen đi nhen! Anh nghĩ mình k hợp đâu.
- Không hợp là không hợp sao anh? Mình quen nhau 4 năm giờ anh nói câu không hợp à?
Diên cảm thấy tức tối khi 4 năm qua làm quần quật cho hắn, lương bổng không đủ trả tiền phòng trọ. Giờ hắn ta phủi bỏ tất cả, nếu hôm nay D không bắt gặp không biết hắn định lừa đến bao giờ.
- Gì? Em tức tối à? em tức tối cái gì?? Em nói em cố gắng vì tôi mà 4 năm qua, ngay cả cái chuyện vợ chồng bình thường mà em còn không vì tôi thì em muốn cái gì đây hả????
Câu hắn nói như ngàn mũi dao xuyên tim Diên:
- Anh vừa nói cái gì? Anh nhắc lại tôi nghe!
- Tôi nói là tôi chán ngấy cái cảnh yêu chay rồi. Yêu nhau mà không quan hệ em nói tôi gỗ đá hả? Thằng đàn ông nào mà không ham muốn.
Diên nghe đến đây thì không còn bình tĩnh được nữa, Diên gào lên:
- Đồ đốn mạt. Chỉ vì vậy mà anh cặp bồ vs người khác và bảo tôi chia tay sao?
- Chỉ vì sao được mà chỉ vì hả em. Em lớn rồi 27 tuổi rồi. Em phải biết quan hệ là nhu cầu thiết yếu của tất cả các cặp đôi em hiểu không. Thôi em đừng gào ở đây. Tôi xấu hổ lắm. Em về đi!
Từng câu từng chữ, cái người mà D nghĩ là một nửa của mình, sẽ là người kết tóc trăm năm với mình, yêu thương mình quan tâm mình chừng đó năm. Giờ lại nói những câu này, nước mắt D trào ra, D dịu giọng, giọng D không còn sức lực nữa, rung rung:
- Anh đuổi em sao anh Minh??? Giờ anh nói vì mình không ngủ với nhau anh đuổi em đi sao?? Em chỉ là muốn giữ trinh trắng cho đêm tân hôn của tụi mình thôi mà. Em …
D còn đang định nói thì trong xe đã nghe tiếng của người đẹp léo nhéo:
- Haizzz… anh Minh à! Đi đại đi trễ giờ bây giờ. Không đi tôi kêu taxi đi trước à.
Tên người yêu vừa nghe hối đã xô D ra một bên, bước tới mở cửa xe và nói:
- Em giữ cái trinh trắng đó về cho ông bà cha mẹ em đi. Thời buổi nào rồi … phát chán …
Brum……….
Chiếc xe trong chốc lát biến mất chỉ còn lại làn khói nhẹ và cô gái với chiếc xe máy cũ kỹ cùng 2 hàng lệ rơi. Diên đứng như trời trồng trước cổng công ty. Thấy Diên tội quá, chú bảo vệ ra hỏi thăm:
- Diên! Ổn không con?? Thôi kệ nó đi con! Đi về cẩn thận nghen. Đội nón bảo hiểm vào con!
Diên nghẹn ngào, gạt nước mắt, cố gắng tỏ vẻ bình thản. D không muốn ai thấy bộ dạng mình lúc này:
- Dạ! Con không sao!
Rồi trong vòng 30 giây, Diên đã đưa ra 1 quyết định mà 4 năm nay, D chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc mọi thứ thành ra như thế này:
- À chú ơi! Mai chú nói với sếp Minh là con nghỉ việc rồi đưa cho ảnh cái bộ hồ sơ này dùm con nghen chú. Con đã giải quyết xong giấy tờ quyết toán của quý này luôn rồi.
- Con quyết định thế luôn hả con?
- Dạ!
- ừm … thôi dứt khoác được tốt con à. Ừa đây chú chuyển hộ cho. 10 ngày nữa quay lại lấy lương con nhe.
- Dạ! Thôi con về, chú vào trong nghỉ ngơi đi!
- Ừa.. đi cẩn thận con!
- -
D về đến nhà, vừa nhìn thấy sắc mặt D, Hường đã biết có chuyện chẳng lành. ( D và H ở chung phòng trọ). H hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
D kể toàn bộ câu chuyện cho H nghe, H nghe rồi chỉ thở dài và nói:
- Haizz… sống như vậy cuối cùng lại chẳng đc báo đáp mà còn bị phũ. Mày đúng số nhọ D à!
Hường nó khác Diên, quan niệm về chuyện đó rất thoáng nhưng nó cũng thấy sống như Diên cũng tốt. Sạch sẽ và đàng hoàng, sau này khỏi phải mang tiếng mang tai hay gặp sự cố gì. Nhưng giờ gặp bạn mình thế này, nó cũng buồn lắm. Hường nó nói:
- A.. Tao có 1 vé đi tham gia club đêm miễn phí. Lâu lâu mới có khuyến mãi 1 lần đó. Nghe nói club này cũng được lắm. Dân không xô bồ lắm. Mày muốn đi thử không? Đi cho vui rồi về. Tìm anh nào đó về nhắn tin nói chuyện cho khuây khỏa những tháng ngày cô đơn.
Diên lúc này không để tâm gì lắm, cứ nói đại:
- Ừm. Để đó đi! Để lát tao coi!
Khi Hường đi ngủ, căn phòng hoàn toàn yên ắng mới là lúc D gặm nhắm nỗi buồn của mình.Từng câu từng chữ mà hắn nói, Diên vẫn nhớ như in. D ngồi 1 mình trong căn phòng trọ, gương mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc như dao, D cười nửa miệng:
- Anh nói cái gì chứ? Thời buổi này còn giữ trinh sao? Phát chán hả … Được thôi!!! Vậy thì tôi không giữ nữa.
D chộp lấy tấm vé, mắt D đanh lên. Rồi thì khuya hôm đó là như vậy nhưng đến sáng hôm sau, D mở ví tiền ra lại chẳng thấy còn đồng nào trong ví, dũng khí quyết chơi bời đêm qua bay đi đâu mất. D lại chán nản cuộn tròn trong chăn.
1 ngày rồi 2 ngày … Nhìn bạn thân ăn mì gói sống qua mì, Hường cũng lại chẳng nỡ, nó lại nói:
- Haizz… chẳng lẽ bây giờ tao chọt hồ sơ của mày vô cho mày đi thi. Vô phòng hình thức làm cho công ty tao. Làm đó suốt ngày được ăn xinh mặc đẹp. Quần áo phủ phê, chỉ cần mày sáng tạo 1 xíu, biết phấn đấu 1 xíu là được. Chứ giờ nghỉ việc rồi tiền đâu mà sống. Tao thấy mày cũng hợp với ngành đó đó. Lúc trước mày học quản trị kinh doanh mà phải không?
- Ừm … nhưng 4 năm nay tao làm kế toán cho ông Minh lục nghề rồi. Đâu còn chiến lược, sáng tạo gì nữa đâu mà quản trị.
- Cái đó thì khỏi lo rồi. Mà giờ tụi chân dài nó nộp vô nhiều quá. Do muốn làm người mẫu đại diện đó. Sợ mày đấu không lại.
D quấng người trong chăn cảm thấy thân nhiệt bản thân cứ bừng bừng, 2 ngày qua ăn mì, nhiệt độ đã như núi lửa rồi. D chắc không chịu nỗi nữa:
- Mày chọt hồ sơ vô cho tao đi. Lọt được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Phần còn lại tao sẽ cố gắng. Chứ bây giờ cũng không biết làm sao.
Hường nghe vậy thấy cũng được, thôi thì giúp con bạn vượt qua lúc nguy khó vậy.
Hôm nay là ngày cuối cùng của chiếc vé mà Hường cho D. Nhìn nó sao D lại cảm thấy có cái gì đó thôi thúc, mà ngày mai lại cần phải dạy sớm đi thí tuyển ở công ty của Hường. Đắn đo suy nghĩ đến 10h đêm, Diên đã đưa ra quyết định cuối cùng là sẽ đi hộp đêm.
Cái tủ đồ của đứa con gái khốn khổ chỉ vỏn vẹn 5 bộ đồ công sở, D nhìn rồi mới nhận ra, có lẽ thằng nyc nó chán D cũng phải, và cũng không có ma nào thèm dòm ngó, cưa cẩm Diên. Con gái mà tủ chỉ có 5 bộ đồ, trong khi năm nay đã 27, tuổi già cũng sắp ập đến rồi … Thôi thì liều ăn nhiều … D diện luôn cây công sở đến hộp đêm.
Cô gái văn phòng đích thị đây rồi! Bao ánh mắt cứ dồn vào D như sinh vật lạ khi cô đến club. Cả bảo vệ lẫn khách chơi. Nhưng hình như cái bộ dạng ngoan hiền này lại trở thành đặc biệt và D trở thành tâm điểm giữa bao nhiêu cô gái hở hang lòe loẹt ngoài kia.
D mò mẫm trong bóng đêm, đèn nhập nhoạng, khói thuốc mờ ảo đủ màu cuối cùng cũng tìm được cho mình một chỗ ngồi giữa sảnh đông người. Có ai đó vừa đi ngang qua Diên, anh ta hét vào tai cô:
- Waoooo… sexy đó nha cô gái!
Hình như anh ta say rồi, mùi rượu nồng nặc, sau đó thì anh ta qua bàn bên cạnh cùng say xưa với lũ bạn. Ở phía cuối dãy có 1 đám thanh niên đang xoay hoàn toàn sang phía cô, chừng 4-5 cặp mắt đang đổ dồn phía D. Cô thấy rất rõ vì ánh đèn đủ màu liên tục xoay giữa đám thanh niên đó. Tim D có hơi đập loạn nhịp, cô khẩn trương gọi cho mình vài cốc rượu:
- Trời sao ngại quá! chắc phải say để cho bớt ngại!
Nốc 3-4 ly 1 lúc, D cảm thấy cơ thể mình nóng ngay lên, cảm giác ngại lúc nãy bây mất. Và lúc này cô chợt nhận ra, lý do mà 4-5 chàng trai ở góc đó nhìn cô là vì họ cũng diện đồ công sở như cô. Không ngần ngại, D tiến tới bàn đó và mời rượu.
Buổi tối nhân dạng từng người không thấy rõ, chỉ nhớ được trên áo có thêu chữ V màu trắng nhỏ. Chắc là áo đồng phục vì ai nấy cũng mặc 1 kiểu như nhau. Rồi thì sau đó D không nhớ gì nữa, chỉ biết là khi cảm giác lâng lâng, D lại muốn uống thêm thật nhiều rượu nữa, thật nhiều bia nữa …D quên đi tất cả, quên đi mình là ai và nhảy cuồng nhiệt …
Cũng không nhớ là Diên đã nhảy bao lâu. Tự dưng lại thấy hình ảnh hành lang của một khách sạn nào đó hiện lên trong mắt D:
- Anh là ai vậy???Anh đưa tôi đi đâu vậy???
Giọng nam trầm ấm đang kề bên D, cánh tay D đang choàng lên cổ anh ta, cảm nhận được cả hơi ấm:
- Lúc nãy cô có nói là nhờ tôi làm 1 việc đó.
- Tôi nhờ sao???
Diên nhựa nhựa khó nhọc nói ra từng câu nói trong từng tiếng nấc. Diên say quá rồi … không còn sức phản kháng cũng không còn trí phản xạ nữa …
Rồi thì D cũng vào được một căn phòng khá thoáng mát, dễ chịu. Nó không xô bồ ồn ào mệt mõi như cái club đêm đó. D tìm thấy 1 cái giường và cô ngã ra đó:
- Dễ …. Ch….ịu …. Quá ….
Cơn buồn ngủ ập tới trong vài giây. Diên thiếp đi …
Chợt D cảm thấy cơ thể dễ thở hơn, hình như bộ đồ văn phòng trên người D đang được ai đó tháo ra từng lớp từng lớp. D nghe mí mắt nặng trịch không thể mở nỗi nhưng mũi cô cảm nhận được cái mùi nước hoa nam thoang thoảng quanh cô cộng với hơi ấm nhẹ nhẹ từ đâu đó …
Từng lớp … từng lớp vải được bung ra … Hơi máy lạnh phà vào cơ thể cô, cô cảm thấy lạnh run … Rồi thì tự dưng sao đó lại thấy ấm áp đến lạ. Có cái chăn hay cái gì đó phủ toàn cơ thể cô. Ấm áp và rất nặng nề …
Trong cơn mơ màng, hình như D đang mơ ai đó hôn môi cô, nụ hôn từ môi chuyển xuống cổ.. ướt át và nhẹ nhàng. Toàn thân D như đông cứng, tê dại khi có ai đó ôm siết lấy mình. Rồi thì D cảm thấy có ai đó đang mơn trớn trên từng thớ thịt mình, cảm giác dễ chịu như đang được mát-xa, cái cảm giác vừa được nâng niu lại vừa được âu yếm, nó cứ ẩn hiện mơ hồ trong giấc ngủ … rồi chợt cảm giác đau rát như bị xé từng mảnh tế bào ở hạ bộ ập đến …
- AAAAAAa……
Cái cảm giác đau kinh hoàng hôm đó đến hôm nay cũng còn đủ sức làm cho D tỉnh lại, D bàng hoàng nhận ra mình đang vẫn còn ngồi trong quán cà phê. Và vừa rồi chỉ là hồi ức của đêm hôm đó. Chợt điện thoại lại có tin nhắn, là tin nhắn của Hường:
- À … tao chợt nhớ ra. cái vết máu trên váy mày? Có phải là kết quả của cuộc hộp đêm không? lúc nãy lật đật quá tao không hỏi.
D mới gõ phím trả lời:
- Suỵt! Giữ bí mật! chính nó!
Chuông điện thoại lại vang lên, Hường trả lời:
- Trời mèn đéc … mày làm thiệt sao …
- Thiệt! Lát về tao kể cho nghe!
Hường lại trả lời:
- Về nhà gấp! Tao đưa lộn vé club cho mày rồi.
Diên vừa thấy tn này đã không giữ bình tĩnh được nữa nên đã bốc máy gọi thẳng cho Hường mà không còn kiên nhẫn gõ phím nhắn tin:
- Là sao má???
- trời ơi Diên ơi tao xin lỗi mày nha. Tao có 2 vé của 2 club mà tao đưa lộn vé cho mày rồi. Club hồi tối mày đi dân ba trợn không hà … tao định giục sọt rác … mà chưa giục … trời ơi lúc đó mày tỉnh không vậy?
- “Không! Sao? Sao hả??? Mày nói rõ ra coi??” Diên bắt đầu thấy lo lắng
- Trời ơi … tao lạy mày … tao xin lỗi mày Diên ơi … mà mày cũng bê tha nữa. Uống vừa vừa thôi, chơi có xài bao không má?
- Tao có biết gì đâu mà bao??? với bì???
- trời ơi … không biết mày có lây sida với mấy thằng ất ơ không nữa, rồi không biết nó có quay clip lại tống tiền mày không nữa …
- TRỜI??? mày nói cái gì vậy Hường??? Mày đừng hù tao chứ??
Chia tay Hường, Diên đi bộ thất thỉu trên con đường của khu phố tấp nập. Mọi người ở đây dường như không ai để ý đến có 1 cô gái đang chán đời đến chết. Việc bị trượt ra khỏi vị trí đó chẳng khác nào như trúng số an ủi. Còn 1 con nữa đã ôm được tiền tỷ, giờ chỉ vì sai 1 con số mà tiền tỷ đã vơi đi chỉ còn mấy triệu lẻ.
- Tất cả là do mày! Do mày Diên à!
Cô buồn đời tìm một quán cà phê nhỏ ven đường mà tấp vào giải khuây tâm trạng.
- Chị uống gì?
- Chị cho em ly cà phê, đừng bỏ đường nhé chị. Em cần tỉnh táo!
- Ok ạ!
Ly cà phê đen đá vừa được bưng ra, D đã bưng lên khuấy khuấy vài cái rồi ực ực. Chợt nhớ về cái khoảng thời gian trước đây. Khi mà cô và anh người yêu cũ của mình vừa ra trường, năm cuối đại học lấy hết can đảm để tỏ tình với cái người mà cô thầm yêu trộm nhớ 4 năm trời. Nhận được cái gật đầu đồng ý quen nhau của hắn ta, Diên đã không biết lúc đó Diên nên buồn chứ không phải nên vui.
Nhà của hắn ta có tiền của, nên vừa ra trường gia đình đã mở cho hắn 1 công ty nhỏ. Sau đó thì dĩ nhiên là cùng ngành cùng nghề. Hắn ta ngỏ lời với Diên về làm cùng với biết bao nhiêu hứa hẹn:
- Em ráng làm kế toán cho anh nhé! Ráng vài năm, khi công ty mình lớn xíu rồi anh sẽ dắt em về ra mắt ba má. Sau đó mình sẽ làm đám cưới nha.
Diên cứ như vậy sống êm đềm bên hắn thêm 4 năm trời nữa. Cho đến một hôm, ngày đó Diên vừa tan làm về. Hôm nay là quyết toán cuối tháng, Diên sợ có sai sót sẽ ảnh hưởng đến “sếp” – cũng là người thương yêu của mình nên dù mệt mõi cũng ráng ở lại dò xét cho chính xác.
Đi ra khỏi công ty lúc đó đã tầm 8h tối, nhân viên đều đã về hết. Diên mới dắt xe ra về. Vừa ra khỏi cổng bảo vệ đã thấy chiếc xe du lịch quen thuộc của “sếp” mình đổ lại. Anh ta bảnh bao bước ra với quần tây áo sơ mi láng mướt. Hình như anh ta không thấy Diên bước ra. Lúc đó Diên chỉ đủ nghe hắn ta nói với chú bảo vệ rằng cần vào văn phòng lấy 1 số thứ vì lỡ bỏ quên.
Ban đầu còn định gọi tên hắn ta. Nhưng nhìn người yêu mình hôm nay mặc đồ chải chuốt như đi tiệc trong lòng D đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Thật ra D không hiền, D cũng biết chưng diện, cũng rất ranh ma. Nhưng làm cho hắn ta, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn ta. Thời gian quen hắn, D tưởng mình đã tìm được người bạn đời trăm năm nên cũng không còn thiết tha chưng diện nữa, chỉ biết làm việc và làm việc.
Linh cảm phụ nữ mách bảo, có gì đó không ổn. D bước đến gần chiếc xe mới thấy rõ qua cửa xe không kéo kính là một cô gái xinh xắn mặt hoa da phấn, trang điểm kỹ càng, tóc tai uốn lượn xinh đẹp ngời ngời và đặc biệt cái cổ áo khoét sâu đến độ như lộ tròn nguyên bầu ngực căng tràn trắng mịn kia. Cái gì đang hiện ra trong mắt Diên vậy? Diên không còn tin được nữa. Là ai đây? Là chị gái sao? Là em gái?? Hay là bạn thân??
Cái khoảng mà Diên còn đang đứng như trời trồng thì hắn đã quay lại xe. Đoạn hắn còn không nhìn ra người yêu mình khi nhìn từ phía sau lên. Hắn gạt D sang 1 bên:
- Cô kia! dòm ngó gì trong xe tôi đó! Định trộm cắp gì à??
Cô người yêu hắn cứ đang mãi giơ chiếc điện thoại soi mặt mình trong đó mà không nhận ra có người đang nhìn. Cho đến khi tiếng hắn vang lên mới chợt giật mình nhìn ra.
- Anh Minh! Ai đây anh Minh?
- Ủa? Là em à Diên? ơ … em chưa về à?
Hắn chợt tím tái mặt mày khi thấy người con gái hắn định chửi đuổi đi khi đang rình mò xe của mình lại là bạn gái mình. Và bạn gái mình vẫn còn diện bộ đồ văn phòng lôi thôi đó.
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em.
Diên kiên nhẫn gặn hỏi hắn lại lần nữa. Hắn vẫn ấp úng. Cô gái trong xe cũng không nói gì chỉ cười mỉm mỉm. Hình như bên hắn cũng không còn đủ kiên nhẫn này, hắn mạnh dạn:
- Phải! Bạn gái anh đó! Thôi em thấy thì anh cũng nói luôn vậy!Thôi em tìm người khác quen đi nhen! Anh nghĩ mình k hợp đâu.
- Không hợp là không hợp sao anh? Mình quen nhau 4 năm giờ anh nói câu không hợp à?
Diên cảm thấy tức tối khi 4 năm qua làm quần quật cho hắn, lương bổng không đủ trả tiền phòng trọ. Giờ hắn ta phủi bỏ tất cả, nếu hôm nay D không bắt gặp không biết hắn định lừa đến bao giờ.
- Gì? Em tức tối à? em tức tối cái gì?? Em nói em cố gắng vì tôi mà 4 năm qua, ngay cả cái chuyện vợ chồng bình thường mà em còn không vì tôi thì em muốn cái gì đây hả????
Câu hắn nói như ngàn mũi dao xuyên tim Diên:
- Anh vừa nói cái gì? Anh nhắc lại tôi nghe!
- Tôi nói là tôi chán ngấy cái cảnh yêu chay rồi. Yêu nhau mà không quan hệ em nói tôi gỗ đá hả? Thằng đàn ông nào mà không ham muốn.
Diên nghe đến đây thì không còn bình tĩnh được nữa, Diên gào lên:
- Đồ đốn mạt. Chỉ vì vậy mà anh cặp bồ vs người khác và bảo tôi chia tay sao?
- Chỉ vì sao được mà chỉ vì hả em. Em lớn rồi 27 tuổi rồi. Em phải biết quan hệ là nhu cầu thiết yếu của tất cả các cặp đôi em hiểu không. Thôi em đừng gào ở đây. Tôi xấu hổ lắm. Em về đi!
Từng câu từng chữ, cái người mà D nghĩ là một nửa của mình, sẽ là người kết tóc trăm năm với mình, yêu thương mình quan tâm mình chừng đó năm. Giờ lại nói những câu này, nước mắt D trào ra, D dịu giọng, giọng D không còn sức lực nữa, rung rung:
- Anh đuổi em sao anh Minh??? Giờ anh nói vì mình không ngủ với nhau anh đuổi em đi sao?? Em chỉ là muốn giữ trinh trắng cho đêm tân hôn của tụi mình thôi mà. Em …
D còn đang định nói thì trong xe đã nghe tiếng của người đẹp léo nhéo:
- Haizzz… anh Minh à! Đi đại đi trễ giờ bây giờ. Không đi tôi kêu taxi đi trước à.
Tên người yêu vừa nghe hối đã xô D ra một bên, bước tới mở cửa xe và nói:
- Em giữ cái trinh trắng đó về cho ông bà cha mẹ em đi. Thời buổi nào rồi … phát chán …
Brum……….
Chiếc xe trong chốc lát biến mất chỉ còn lại làn khói nhẹ và cô gái với chiếc xe máy cũ kỹ cùng 2 hàng lệ rơi. Diên đứng như trời trồng trước cổng công ty. Thấy Diên tội quá, chú bảo vệ ra hỏi thăm:
- Diên! Ổn không con?? Thôi kệ nó đi con! Đi về cẩn thận nghen. Đội nón bảo hiểm vào con!
Diên nghẹn ngào, gạt nước mắt, cố gắng tỏ vẻ bình thản. D không muốn ai thấy bộ dạng mình lúc này:
- Dạ! Con không sao!
Rồi trong vòng 30 giây, Diên đã đưa ra 1 quyết định mà 4 năm nay, D chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc mọi thứ thành ra như thế này:
- À chú ơi! Mai chú nói với sếp Minh là con nghỉ việc rồi đưa cho ảnh cái bộ hồ sơ này dùm con nghen chú. Con đã giải quyết xong giấy tờ quyết toán của quý này luôn rồi.
- Con quyết định thế luôn hả con?
- Dạ!
- ừm … thôi dứt khoác được tốt con à. Ừa đây chú chuyển hộ cho. 10 ngày nữa quay lại lấy lương con nhe.
- Dạ! Thôi con về, chú vào trong nghỉ ngơi đi!
- Ừa.. đi cẩn thận con!
- -
D về đến nhà, vừa nhìn thấy sắc mặt D, Hường đã biết có chuyện chẳng lành. ( D và H ở chung phòng trọ). H hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
D kể toàn bộ câu chuyện cho H nghe, H nghe rồi chỉ thở dài và nói:
- Haizz… sống như vậy cuối cùng lại chẳng đc báo đáp mà còn bị phũ. Mày đúng số nhọ D à!
Hường nó khác Diên, quan niệm về chuyện đó rất thoáng nhưng nó cũng thấy sống như Diên cũng tốt. Sạch sẽ và đàng hoàng, sau này khỏi phải mang tiếng mang tai hay gặp sự cố gì. Nhưng giờ gặp bạn mình thế này, nó cũng buồn lắm. Hường nó nói:
- A.. Tao có 1 vé đi tham gia club đêm miễn phí. Lâu lâu mới có khuyến mãi 1 lần đó. Nghe nói club này cũng được lắm. Dân không xô bồ lắm. Mày muốn đi thử không? Đi cho vui rồi về. Tìm anh nào đó về nhắn tin nói chuyện cho khuây khỏa những tháng ngày cô đơn.
Diên lúc này không để tâm gì lắm, cứ nói đại:
- Ừm. Để đó đi! Để lát tao coi!
Khi Hường đi ngủ, căn phòng hoàn toàn yên ắng mới là lúc D gặm nhắm nỗi buồn của mình.Từng câu từng chữ mà hắn nói, Diên vẫn nhớ như in. D ngồi 1 mình trong căn phòng trọ, gương mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc như dao, D cười nửa miệng:
- Anh nói cái gì chứ? Thời buổi này còn giữ trinh sao? Phát chán hả … Được thôi!!! Vậy thì tôi không giữ nữa.
D chộp lấy tấm vé, mắt D đanh lên. Rồi thì khuya hôm đó là như vậy nhưng đến sáng hôm sau, D mở ví tiền ra lại chẳng thấy còn đồng nào trong ví, dũng khí quyết chơi bời đêm qua bay đi đâu mất. D lại chán nản cuộn tròn trong chăn.
1 ngày rồi 2 ngày … Nhìn bạn thân ăn mì gói sống qua mì, Hường cũng lại chẳng nỡ, nó lại nói:
- Haizz… chẳng lẽ bây giờ tao chọt hồ sơ của mày vô cho mày đi thi. Vô phòng hình thức làm cho công ty tao. Làm đó suốt ngày được ăn xinh mặc đẹp. Quần áo phủ phê, chỉ cần mày sáng tạo 1 xíu, biết phấn đấu 1 xíu là được. Chứ giờ nghỉ việc rồi tiền đâu mà sống. Tao thấy mày cũng hợp với ngành đó đó. Lúc trước mày học quản trị kinh doanh mà phải không?
- Ừm … nhưng 4 năm nay tao làm kế toán cho ông Minh lục nghề rồi. Đâu còn chiến lược, sáng tạo gì nữa đâu mà quản trị.
- Cái đó thì khỏi lo rồi. Mà giờ tụi chân dài nó nộp vô nhiều quá. Do muốn làm người mẫu đại diện đó. Sợ mày đấu không lại.
D quấng người trong chăn cảm thấy thân nhiệt bản thân cứ bừng bừng, 2 ngày qua ăn mì, nhiệt độ đã như núi lửa rồi. D chắc không chịu nỗi nữa:
- Mày chọt hồ sơ vô cho tao đi. Lọt được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Phần còn lại tao sẽ cố gắng. Chứ bây giờ cũng không biết làm sao.
Hường nghe vậy thấy cũng được, thôi thì giúp con bạn vượt qua lúc nguy khó vậy.
Hôm nay là ngày cuối cùng của chiếc vé mà Hường cho D. Nhìn nó sao D lại cảm thấy có cái gì đó thôi thúc, mà ngày mai lại cần phải dạy sớm đi thí tuyển ở công ty của Hường. Đắn đo suy nghĩ đến 10h đêm, Diên đã đưa ra quyết định cuối cùng là sẽ đi hộp đêm.
Cái tủ đồ của đứa con gái khốn khổ chỉ vỏn vẹn 5 bộ đồ công sở, D nhìn rồi mới nhận ra, có lẽ thằng nyc nó chán D cũng phải, và cũng không có ma nào thèm dòm ngó, cưa cẩm Diên. Con gái mà tủ chỉ có 5 bộ đồ, trong khi năm nay đã 27, tuổi già cũng sắp ập đến rồi … Thôi thì liều ăn nhiều … D diện luôn cây công sở đến hộp đêm.
Cô gái văn phòng đích thị đây rồi! Bao ánh mắt cứ dồn vào D như sinh vật lạ khi cô đến club. Cả bảo vệ lẫn khách chơi. Nhưng hình như cái bộ dạng ngoan hiền này lại trở thành đặc biệt và D trở thành tâm điểm giữa bao nhiêu cô gái hở hang lòe loẹt ngoài kia.
D mò mẫm trong bóng đêm, đèn nhập nhoạng, khói thuốc mờ ảo đủ màu cuối cùng cũng tìm được cho mình một chỗ ngồi giữa sảnh đông người. Có ai đó vừa đi ngang qua Diên, anh ta hét vào tai cô:
- Waoooo… sexy đó nha cô gái!
Hình như anh ta say rồi, mùi rượu nồng nặc, sau đó thì anh ta qua bàn bên cạnh cùng say xưa với lũ bạn. Ở phía cuối dãy có 1 đám thanh niên đang xoay hoàn toàn sang phía cô, chừng 4-5 cặp mắt đang đổ dồn phía D. Cô thấy rất rõ vì ánh đèn đủ màu liên tục xoay giữa đám thanh niên đó. Tim D có hơi đập loạn nhịp, cô khẩn trương gọi cho mình vài cốc rượu:
- Trời sao ngại quá! chắc phải say để cho bớt ngại!
Nốc 3-4 ly 1 lúc, D cảm thấy cơ thể mình nóng ngay lên, cảm giác ngại lúc nãy bây mất. Và lúc này cô chợt nhận ra, lý do mà 4-5 chàng trai ở góc đó nhìn cô là vì họ cũng diện đồ công sở như cô. Không ngần ngại, D tiến tới bàn đó và mời rượu.
Buổi tối nhân dạng từng người không thấy rõ, chỉ nhớ được trên áo có thêu chữ V màu trắng nhỏ. Chắc là áo đồng phục vì ai nấy cũng mặc 1 kiểu như nhau. Rồi thì sau đó D không nhớ gì nữa, chỉ biết là khi cảm giác lâng lâng, D lại muốn uống thêm thật nhiều rượu nữa, thật nhiều bia nữa …D quên đi tất cả, quên đi mình là ai và nhảy cuồng nhiệt …
Cũng không nhớ là Diên đã nhảy bao lâu. Tự dưng lại thấy hình ảnh hành lang của một khách sạn nào đó hiện lên trong mắt D:
- Anh là ai vậy???Anh đưa tôi đi đâu vậy???
Giọng nam trầm ấm đang kề bên D, cánh tay D đang choàng lên cổ anh ta, cảm nhận được cả hơi ấm:
- Lúc nãy cô có nói là nhờ tôi làm 1 việc đó.
- Tôi nhờ sao???
Diên nhựa nhựa khó nhọc nói ra từng câu nói trong từng tiếng nấc. Diên say quá rồi … không còn sức phản kháng cũng không còn trí phản xạ nữa …
Rồi thì D cũng vào được một căn phòng khá thoáng mát, dễ chịu. Nó không xô bồ ồn ào mệt mõi như cái club đêm đó. D tìm thấy 1 cái giường và cô ngã ra đó:
- Dễ …. Ch….ịu …. Quá ….
Cơn buồn ngủ ập tới trong vài giây. Diên thiếp đi …
Chợt D cảm thấy cơ thể dễ thở hơn, hình như bộ đồ văn phòng trên người D đang được ai đó tháo ra từng lớp từng lớp. D nghe mí mắt nặng trịch không thể mở nỗi nhưng mũi cô cảm nhận được cái mùi nước hoa nam thoang thoảng quanh cô cộng với hơi ấm nhẹ nhẹ từ đâu đó …
Từng lớp … từng lớp vải được bung ra … Hơi máy lạnh phà vào cơ thể cô, cô cảm thấy lạnh run … Rồi thì tự dưng sao đó lại thấy ấm áp đến lạ. Có cái chăn hay cái gì đó phủ toàn cơ thể cô. Ấm áp và rất nặng nề …
Trong cơn mơ màng, hình như D đang mơ ai đó hôn môi cô, nụ hôn từ môi chuyển xuống cổ.. ướt át và nhẹ nhàng. Toàn thân D như đông cứng, tê dại khi có ai đó ôm siết lấy mình. Rồi thì D cảm thấy có ai đó đang mơn trớn trên từng thớ thịt mình, cảm giác dễ chịu như đang được mát-xa, cái cảm giác vừa được nâng niu lại vừa được âu yếm, nó cứ ẩn hiện mơ hồ trong giấc ngủ … rồi chợt cảm giác đau rát như bị xé từng mảnh tế bào ở hạ bộ ập đến …
- AAAAAAa……
Cái cảm giác đau kinh hoàng hôm đó đến hôm nay cũng còn đủ sức làm cho D tỉnh lại, D bàng hoàng nhận ra mình đang vẫn còn ngồi trong quán cà phê. Và vừa rồi chỉ là hồi ức của đêm hôm đó. Chợt điện thoại lại có tin nhắn, là tin nhắn của Hường:
- À … tao chợt nhớ ra. cái vết máu trên váy mày? Có phải là kết quả của cuộc hộp đêm không? lúc nãy lật đật quá tao không hỏi.
D mới gõ phím trả lời:
- Suỵt! Giữ bí mật! chính nó!
Chuông điện thoại lại vang lên, Hường trả lời:
- Trời mèn đéc … mày làm thiệt sao …
- Thiệt! Lát về tao kể cho nghe!
Hường lại trả lời:
- Về nhà gấp! Tao đưa lộn vé club cho mày rồi.
Diên vừa thấy tn này đã không giữ bình tĩnh được nữa nên đã bốc máy gọi thẳng cho Hường mà không còn kiên nhẫn gõ phím nhắn tin:
- Là sao má???
- trời ơi Diên ơi tao xin lỗi mày nha. Tao có 2 vé của 2 club mà tao đưa lộn vé cho mày rồi. Club hồi tối mày đi dân ba trợn không hà … tao định giục sọt rác … mà chưa giục … trời ơi lúc đó mày tỉnh không vậy?
- “Không! Sao? Sao hả??? Mày nói rõ ra coi??” Diên bắt đầu thấy lo lắng
- Trời ơi … tao lạy mày … tao xin lỗi mày Diên ơi … mà mày cũng bê tha nữa. Uống vừa vừa thôi, chơi có xài bao không má?
- Tao có biết gì đâu mà bao??? với bì???
- trời ơi … không biết mày có lây sida với mấy thằng ất ơ không nữa, rồi không biết nó có quay clip lại tống tiền mày không nữa …
- TRỜI??? mày nói cái gì vậy Hường??? Mày đừng hù tao chứ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.