Chương 8
Độc Cô Cầu Yêu
16/07/2020
Mâm cơm canh dọn sẵn trên bàn, như mọi khi, chỉ có ông và Quang ăn cơm. Ông hỏi:
- Công ty dạo này thế nào rồi con? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
- Dạ vẫn ổn thưa ba!
- Ừm. Tao nghe chị bây nói là mấy ngày nay có 1 vài đứa lộng quyền giải quyết việc làm ảnh hưởng đến công ty sao?
Quang vừa lua cơm vào miệng thì nghe lời ba nói vậy, anh trầm ngâm 1 hồi rồi đáp:
- À! Việc nhỏ! Ba đừng lo!
Ông Trọng gật gật như thể an tâm, ông phó thác:
- Ừm. Những đứa như vậy thì nên giải quyết và xử lý triệt để nhe!
- Dạ! Con biết mình nên làm gì mà.
Buổi sáng hôm sau, Quang vừa vào công ty đã gạt bỏ qua tất cả để xử lý vụ việc của trợ lý Phát hôm đó:
- Gọi Phát lên đây! Họp!
Ninh vừa định gõ thông tin triệu tập cuộc họp vào số nội bộ công ty thì lại nghe Quang dặn:
- Không cần đâu!
- Ủa? Sao sếp nói họp nội bộ gấp.
- Nói là nói vậy thôi, việc này không phải làm ầm lên làm gì. Gọi mỗi trợ lý Phát thôi.
Vừa mới dứt câu đã nghe đầu văn phòng có tiếng tằn hắn:
- E hèm … từ bao giờ mà họp nội bộ chỉ có 3 người thôi vậy?
Là Tùng – phó giám đốc của chi công ty miền Nam này. Một kẻ coi bộ không bằng lòng mấy với một vị sếp tổng bù nhìn – ngồi mát ăn bát vàng. Tùng là người đã nhiều lần đứng trước cuộc họp cổ đông đề bạt Quang lên nắm giữ chức vụ tổng giám đốc thay cho Huy Dân nhưng chưa được sự đồng ý của ông Trọng. Cũng vì những lần đề bạt đó mà vô tình hay cố tình, nó đã biến thành những lần công kích lớn đối với Huy Dân. Nói thật ra không nói, Huy Dân sống trên tầng 13 như ngày hôm nay cũng 1 phần nhờ công lao của Tùng. Ngày hôm nay, hắn biết rõ thế nào thì trợ lý Phát cũng sẽ bị khiển trách nên cố tình lên đây chứng kiến. Và 1 điều nữa, hắn cũng biết rõ: Quang có mối thâm tình rất tốt với Huy Dân nên sẽ có chút gì đó du di cho Phát. Dù rằng sự việc mà Phát gây ra trên đã ảnh hưởng rất nhiều.
Tùng bước vào với 1 trợ lý và 1 thư ký, bộ dạng như sẵn sàng để chờ họp. Quang lúc này đã không còn tránh kịp nữa đành bắt buộc họp với sự có mặt của Tùng. Một lát sau đó thì Phát lên tới văn phòng. Phát vừa vào, Quang chưa kịp nói gì thì Tùng đã lên tiếng:
- Từ khi nào mà trợ lý tổng giám đốc lại thực thi lệnh hệt như tổng giám đốc vậy? Ngu ngốc như nhau!
Vừa mới lên đến nơi đã thấy tên Tùng ngồi sẵn đó và lên mặt. Xét về phương diện cơ cấu trên giấy tờ thì có lẽ quyền hành tên Tùng cao hơn so với Phát. Nhưng xét về mặt chuyên môn và cách thức vẫn đang hoạt động thì quyết định của tên Tùng vẫn phải đợi Phát duyệt thì mới được áp dụng.
Phát nghe 4 chữ cuối câu nói sôi bùng bùng 2 bên lỗ tai nhưng Phát biết hôm nay mình lên đây là bị khiển trách. Phát im lặng trừng trừng nhìn Tùng không nói gì. Lúc này Quang mới tiếp:
- Cậu có biết ngày hôm đó, cậu hạ lệnh chốt cổng bảo vệ và điểm danh đã ảnh hưởng rất nhiều không? Đâu phải công ty mình không có máy chấm công. Nếu muốn rà soát và xử phạt có thể lại máy chấm công, nhưng việc này không phải là việc của trợ lý giám đốc. Việc này là việc của bộ phận hành chính – nhân sự mà? Là của quản đốc từng phòng ban mà?
Phát gật đầu, giọng trầm tĩnh nói:
- Dạ! Em biết, nhưng mà …
Lúc này Tùng lại xen tiếp vào:
- Cậu đừng mở miệng ra mà nói là lệnh cấp trên chuyển cho cậu và không cần thông qua tụi này nhé. Dù chị Mai có thực lực vực dậy chi miền Bắc và chi miền Trung khỏi bờ vực phá sản thì chị ta cũng không thể hiểu rõ tình hình của chi miền Nam như tôi và sếp Quang. Chứ huống hồ gì 1 kẻ bất tài kia.
Phát lúc này hình như đã không chịu được nữa, cơn giận của anh lên cực đỉnh. Anh định nhào tới trố vào mặt tên Tùng vài cái cho bỏ tức, anh gằn giọng:
- Nè! Anh nói cái gì đó? anh xỉa xói ai? Bất lực bất tài cái gì hả?
Khi mà trong mỗi câu nói đều có ngôn từ dành để đả kích sếp Huy Dân. Vì hắn biết thế nào Phát cũng sẽ về trình với Huy Dân như vậy. Cũng may thay trong lúc Phát định lao vào thì Ninh đã can ngăn kịp thời. Thấy vậy tên Tùng lại thừa nước xông tới:
- Chẳng phải sao? Tôi nói không đúng à? Tôi thừa biết cậu nói cậu được lệnh ở trên. Nhưng làm thì cũng phải biết động não. 1 kẻ vừa ngồi vào ghế tổng giám đốc trong vòng 3 tháng từ công ty top 5 quốc gia trở thành công ty có số nợ xấu nhiều nhất và đứng trên bờ vực tuyên bố phá sản. Vậy thì chắc tài năng lắm sao?
Rồi Tùng nhìn thẳng vào mắt Phát chốt câu cuối:
- Nếu không muốn nói là 1 kẻ làm bại hoại Venus.
- Thôi! Đủ rồi!
Quang nghe lời qua tiếng lại từ 2 người này đã quá mệt mõi, anh không giữ im lặng được nữa đành chen ngang vào:
- Phế truất ai hay quyết định gì liên quan đến ghế tổng giám đốc không phải là chuyện của chúng ta. Phát, anh không cần biết cậu làm theo lệnh ai hay cái gì. Nhưng cậu nên nhớ, ở chi miền Nam thì anh vẫn là người đứng đầu và hiểu rõ nhất tình hình nơi đây. Cậu về viết bản tường trình gửi cho anh! đi về đi!
Phát như chờ lệnh này từ rất lâu, anh nghe xong đã bỏ ra khỏi phòng. Trước lúc ra đi anh không quên nhìn vào mặt tên Tùng lần cuối. Tùng khi thấy Phát đi vậy, trong dạ hình như không cam:
- Anh Quang! Đơn giản chỉ bản tường trình vậy thôi sao?
Quang không ngó ngàng gì đến Tùng cũng chẳng hồi đáp lời hắn hỏi. Anh đi ra khỏi phòng, hất tay và chỉ nói:
- Chú mệt rồi! Về nghỉ ngơi đi!
- Anh Quang!! Anh Quang!!
- --
Quang rời khỏi phòng họp về phòng làm việc của mình thì mới chợt nhớ đến hôm qua cuối buổi trợ lý Phát có đưa cho anh 1 chiếc cặp táp nói là có người cần chuyển. Anh cũng chẳng biết của ai đành mở ra xem bên trong là gì thì lại thấy đèn báo hiệu nhấp nháy đỏ có mail mới ở góc màn hình:
- Có trả máy cho tôi không thì bảo? Sao cô lì vậy? Tôi đang không có máy dùng. Đừng để tôi đến tận phòng cô làm nhé!
Cũng nhờ bức thư trong hộp mail này, Quang mới nhận ra đây là máy của Huy Dân chứ không ai khác.
Đến giờ tan ca trưa, khi mọi người đã tản xuống căn tin và các nơi vắng vẻ khác để nghỉ ngơi. Giờ đây các hành lang đều rất vắng người. Quang mới thận trọng bấm thang máy lên tầng 13, trên tay anh không quên cầm theo chiếc laptop:
Cộc cộc cộc!!!
Cánh cửa căn phòng tối om mở ra, Huy Dân vẫn còn diện trên người chiếc áo ba lổ mỏng và chiếc quần đùi, nôm anh ta vừa mới thức dậy. Quang cũng quá quen với người anh này của mình, khi đây là giờ người ta nghỉ trưa thì đây anh mới thức dậy. Vừa thấy Huy Dân, Quang đã gật đầu chào lễ phép:
- Anh 3!
- Lên đây làm gì?
Huy Dân lạnh lùng hỏi Quang nhưng cũng nép sang 1 bên để cho Quang bước vào và đóng cửa lại. Quang đặt chiếc cặp táp có đựng chiếc laptop xuống bàn. Huy Dân vừa thấy chiếc cặp liền hỏi:
- Là Phát đưa sao?
- Phải! Là Phát đưa cho em! À! Lúc Phát đưa không có nói rõ là của ai nên em không biết, có vô tình mở lên thì có đọc được bức mail của anh gửi cho người mượn máy. Ủa? Dàn này hư rồi sao anh?
Quang miệng trả lời nhưng tay chân đã bắt đầu mò mẫm dàn máy vi tính để trong căn phòng của Dân. Tính ra dù Dân mang tiếng là bị đuổi ra khỏi nhà nhưng các thiết bị trong tầng này đều thuộc hàng xịn đắt tiền, được chính tay chị 2 Mai chọn lựa kỹ càng cho cậu em của mình. Nếu nói là hư thì có lẽ Quang không tin là như thế. Quang mò mẫm kiểm tra trong căn phòng với ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ tấm rèm phía bên ngoài lọt vào.
- Nó vẫn hoạt động tốt!
Quang nghe câu nói này thì sửng ra 1 lát:
- Ờ..ừm … em thấy anh ghi là không có máy xài … Em tưởng..
Rồi anh như chợt nhớ ra điều gì nữa, ánh mắt anh sáng lên:
- Anh 3 … Máy không hư … Không lẽ … Nè nè … Đừng nói với em là anh muốn gặp người mượn máy nên mới viện cớ như vậy nha! Ai vậy anh 3? Có thể tiết lộ không?
Quang nhìn về phía Huy Dân thì vẫn không thấy phản ứng gì từ Dân. Anh ta vẫn im lặng cầm chiếc điện thoại của mình chơi game và nằm dài trên sofa. Thấy vậy, Quang mới nói:
- Anh sống trong bóng tối này suốt sao?
- Nếu không có việc gì nữa có thể đi về được rồi đó!
Vẫn như mọi lần, Quang muốn lên đây để hỏi thăm tình hình của Huy Dân. Dù rằng không phải anh em ruột nhưng nhìn Huy Dân cứ lầm lì sống trong bóng tối mãi thế này, làm ai cũng lo. Hơn nữa, Quang đã nhận lời giúp chị Mai sẽ khuyên bảo Huy Dân nhiều hơn, chờ ngày anh ta tìm được lẽ sống cho cuộc đời mà phấn chấn. Nhưng lần nào cũng vậy, khi Quang định tìm cớ để nói chuyện thì đều bị Huy Dân đuổi xuống. Lần này cũng không khác, Quang đành im lặng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Vừa nắm vào chốt cửa thì lại nghe Huy Dân hỏi:
- Hôm nay đã xử lý Phát thế nào?
- Anh cũng biết chuyện này sao?
- “Là anh làm, không cần phải giải quyết nó!” Dân trả lời nhưng ánh mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại, tay vẫn liên tục bấm trên bàn phím.
Quang nghe vậy mới thở dài, từ từ nói:
- Thật ra em đã biết Phát nó làm theo lệnh của anh, nhưng em không hiểu vì sao anh lại hạ lệnh này?
- cố gắng giữ làm gì 1 thứ được dựng lên từ những điều không tốt.
Quang vừa nghe Dân đáp liền chưng hửng:
- Anh Dân! Anh nói cái gì vậy? Em thật sự không hiểu? Cái gì được dựng lên từ những điều không tốt?
- Thôi! đi xuống cho anh ngủ! Đi đi! Ra nhớ đóng cửa nhé!
Nói rồi anh quay mặt vào bên trong. Quang thấy Dân chẳng thiết nói chuyện nữa nên đành đóng cửa đi xuống. Hôm nay Huy Dân rất lạ, nói chuyện úp mở rất khó hiểu. Sau khi bước khỏi căn phòng tối om đó, Quang bước ra ngoài với cái đầu nặng trĩu. Anh thở dài rồi bước tiếp.
- -
Hôm nay trưởng phòng Vân Anh được lệnh phía trên giao xuống cho 1 bài khảo sát ý tưởng. Các nhân viên của phòng hình thức đều phải làm 1 bài báo cáo về đề tài này:
- bên trên hôm qua mới triển khai xuống sẽ bắt đầu đánh vào mặt hàng dành cho phụ nữ mang thai. Làm ơn khảo sát cho kỹ, làm đề tài cho kỹ để tôi duyệt nhe.
Vân Anh đến từng bàn làm việc để phát đề tài đã được in rõ trên tờ giấy A4. Diên nhận đề tài trên tay mà đầu óc rỗng tuếch, cái Diên suy nghĩ lúc này là về người con trai đó. Còn nhớ lần trước, khi về nhà với cái váy dính máu tèm lem: Diên đã bị con Hường tâm vào đầu cái suy nghĩ:
- Đàn ông mà, dâng cho nó thì nó có dại gì mà không ăn. Trừ khi nó là bê đê mới không ăn mày đó.
Nhưng chỉ vài ngày trước thôi, Diên còn cảm nhận được cái người đưa mình về lại chính là cái người đêm hôm đó. Vẫn mùi hương đó, trong thoáng mê man hình như vẫn là cái hình xăm trên ngón tay trỏ đó. Diên thầm nghĩ:
- Thật ra! Chân lý là gì? Có phải đàn ông nào cũng chỉ cần xác thịt? Mà không cần tình yêu. Mình là người hiếm khi vào đó nhưng vào 2 lần đều gặp được anh ta. 1 là anh ta luôn ở đó. 2 là đêm thứ 2 này là do mình mộng du … Nhưng không thể nào mộng du mà chiếc gối bên cạnh vẫn có mùi hương đó được …
Đùng đùng đùng!!!
Tiếng đập bàn dằn mặt từ phía Vân Anh, cô ả chỉ tay về phía Diên cảnh cáo:
- Xin lỗi nhé! Có 1 số người vọng tưởng điểm thí tuyển cao thì không làm vẫn trụ được. Tôi báo cho mọi người biết, hiện căn phòng này giờ chỉ còn 2 người đang trong quá trình thử việc là Lệ Huyền và Diên Diên. 2 cô muốn như thế nào thì tùy 2 cô nhé! Tôi không nhắc!
Vân Anh bị tiếng đập bàn kéo từ tầng mây thơ thẩn phía trên xuống đất. Cái vết chảy máu môi và vài vết bầm trên người cô khi hôm đó xô xác tại công ty cũ vẫn còn. Cô cảm thấy chán nản và mệt mõi, sinh lực như tan biến hết. Trong khi 2 con người đi làm trước, làm cật lực thì lại vẫn còn nằm ngoài và đang cân nhắc, trong khi 3 kẻ kia suốt buổi đi làm chỉ tô son phấn õng ẹo vài đường lại được nhận vào làm chính thức. Cuộc đời thật sự quá bất công.
Buổi trưa hôm đó, Diên thật sự chán chường tới độ không thiết tha để ăn cơm nữa. Diên không thấy đói. Tình yêu, sự nghiệp. Tất cả bây giờ đều chứng minh cho cô thấy: điều quan trọng mà cô cần nên có là nhan sắc thì mới có may mắn, cố gắng sẽ không đổi được may mắn …
- Thực lực hay thực lòng thì đều vô nghĩa như vậy sao?
Các hành lang buổi trưa đều trở nên vắng vẻ, lâu lâu có 1-2 người qua lại vì mọi người đều tập trung ở tầng trệt để ăn cơm. Diên bước ra ngoài, cô ngồi trước hành lang im lặng nhìn khoảng trời trước mắt. Nắng hôm nay hơi gắt, nhưng bầu trời thì lại trong xanh. Cô thở dài tựa đầu ra sau ghế. Ở phía cô ngồi lúc này nhìn thẳng có thể thấy được tầng 13. Lại suy nghĩ về vị tổng giám đốc với hành động kì quặc đó:
- Trong công ty này đúng là có những chuyện thật khó hiểu. Tổng giám đốc mà mọi người cũng có thể đem ra dè bỉu chê bai mọi lúc mọi nơi. Đúng là cái nơi này thực lực không quan trọng, quan trọng là thân thế mà.Thật không hiểu nỗi!
Vừa suy nghĩ đã thấy người xuất hiện trước mặt:
- Ơ! sếp … sếp … tổng …. Thật ra … em chỉ nói vậy … chứ không có ý gì hết ạ …
Huy Dân lúc này đứng trước mặt cô, y phục chỉnh trang hệt như cái hôm thí tuyển đó, bên cạnh là trợ lý Phát và Tuyết Nhung. Hình như họ chỉ vô tình đi ngang đây và vô tình nghe câu nói của Diên nên ngừng lại. Cái đêm tối hôm đó thì không đủ ánh sáng còn buổi thí tuyển thì không có thời gian. Đến tận hôm nay, Diên mới có thể nhìn rõ cận sếp như vậy.
Dân sau 1 hồi khựng lại vì câu nói của Diên thì mới hỏi trợ lý Phát:
- Cô ta là ai? Ở phòng ban nào?
- Dạ! Nhìn đồng phục hình như ở phòng hình thức ạ.
Vừa nghe tới đây Diên mới cảm thấy kì lạ. Diên nghĩ thầm trong bụng:
- Rõ ràng hôm đó, trên tầng 13. Anh ta đã biết mình ở phòng hình thức rồi mà,mình còn tưởng anh ta nhớ mặt mình là do điểm thí tuyển của mình cao. Anh ta biết rõ mới cho mình mượn laptop chứ, sao bây giờ anh ta lại hỏi trợ lý của mình như vậy nhỉ?
Nghĩ vậy nên Diên mới nói:
- Dạ! Là em! Em hôm bửa mượn sếp chiếc laptop nè.
Tuyết Nhung và Phát nghe tới đây liền đồng thanh hỏi:
- Mượn laptop sao???
- “Ủa? Có gì mà 2 người ngạc nhiên quá vậy?” Diên cũng ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của 2 người.
Lúc này Phát như chợt nhớ ra, liền nói:
- A!! Thì ra là cái cô mượn laptop. Vậy hóa ra là laptop của sếp Dân à? Trời ơi cứ nghĩ là sếp Quang đó …
Rồi không nói không rằng cũng không chờ Phát nói hết câu, sếp Dân bước tiếp. Hình như có gì đó trong điệu bộ như muốn trốn tránh.
- -
Cuối buổi, sau khi đã xong việc, khi mọi người tan sở về hết. Huy Dân một mình lầm lũi bước ngược lên tầng 13. Anh mở cửa căn phòng tối đen như mực của mình, chợt chiếc điện thoại có tin nhắn vang lên:
- Chồng Dân đẹp trai của vợ. Thứ 7 tuần này vợ về nha. Nhớ! Ra sân bay đón vợ. Muốn gì thì phải chiều vợ trước nghen chưa. Yêu chồng! hihi Vợ Nguyên của chồng!
Huy Dân vừa đọc xong tin nhắn, anh nhăn mặt, nhếch môi cười 1 cái rồi điên cuồng ném chiếc điện thoại xuống đất. Cơn thịnh nào nào đã làm tan tác chiếc điện thoại tội nghiệp từng mảnh từng mảnh vỡ ra …
- -
Cùng thời điểm đó, khi Quang, ông Trọng và chị Mai đang ngồi ăn cơm thì chị giúp việc mới cầm chiếc điện thoại cầm tay lại và rỉ tai Mai. Hình như chị không muốn ông Trọng biết nhưng làm sao giấu được ông khi chị Mai ngồi ngay trước mắt ông. Ông hỏi:
- Ai gọi đó?
Chị giúp việc ấp a ấp úng:
- Dạ … Dạ …
- “Ai đó Mai??” Ông gặn hỏi con gái mình.
Mai thấy như chẳng thể giấu được nữa đành nói:
- Dạ! Là Nguyên.Thứ 7 này về Việt Nam!
Ông Trọng vừa nghe tin này thì cảm thấy khó chịu, mặt ông bắt đầu đỏ lên. Thấy ông không ổn, Quang và Mai hoảng hốt:
- Ba! Ba có sao không ba???
Ông xua xua tay, cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi hỏi tiếp:
- Vợ thằng Dân … về sao???
- Dạ!
- Chắc thằng Dân … nó cũng đã biết rồi …
- Dạ!!!
- Công ty dạo này thế nào rồi con? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
- Dạ vẫn ổn thưa ba!
- Ừm. Tao nghe chị bây nói là mấy ngày nay có 1 vài đứa lộng quyền giải quyết việc làm ảnh hưởng đến công ty sao?
Quang vừa lua cơm vào miệng thì nghe lời ba nói vậy, anh trầm ngâm 1 hồi rồi đáp:
- À! Việc nhỏ! Ba đừng lo!
Ông Trọng gật gật như thể an tâm, ông phó thác:
- Ừm. Những đứa như vậy thì nên giải quyết và xử lý triệt để nhe!
- Dạ! Con biết mình nên làm gì mà.
Buổi sáng hôm sau, Quang vừa vào công ty đã gạt bỏ qua tất cả để xử lý vụ việc của trợ lý Phát hôm đó:
- Gọi Phát lên đây! Họp!
Ninh vừa định gõ thông tin triệu tập cuộc họp vào số nội bộ công ty thì lại nghe Quang dặn:
- Không cần đâu!
- Ủa? Sao sếp nói họp nội bộ gấp.
- Nói là nói vậy thôi, việc này không phải làm ầm lên làm gì. Gọi mỗi trợ lý Phát thôi.
Vừa mới dứt câu đã nghe đầu văn phòng có tiếng tằn hắn:
- E hèm … từ bao giờ mà họp nội bộ chỉ có 3 người thôi vậy?
Là Tùng – phó giám đốc của chi công ty miền Nam này. Một kẻ coi bộ không bằng lòng mấy với một vị sếp tổng bù nhìn – ngồi mát ăn bát vàng. Tùng là người đã nhiều lần đứng trước cuộc họp cổ đông đề bạt Quang lên nắm giữ chức vụ tổng giám đốc thay cho Huy Dân nhưng chưa được sự đồng ý của ông Trọng. Cũng vì những lần đề bạt đó mà vô tình hay cố tình, nó đã biến thành những lần công kích lớn đối với Huy Dân. Nói thật ra không nói, Huy Dân sống trên tầng 13 như ngày hôm nay cũng 1 phần nhờ công lao của Tùng. Ngày hôm nay, hắn biết rõ thế nào thì trợ lý Phát cũng sẽ bị khiển trách nên cố tình lên đây chứng kiến. Và 1 điều nữa, hắn cũng biết rõ: Quang có mối thâm tình rất tốt với Huy Dân nên sẽ có chút gì đó du di cho Phát. Dù rằng sự việc mà Phát gây ra trên đã ảnh hưởng rất nhiều.
Tùng bước vào với 1 trợ lý và 1 thư ký, bộ dạng như sẵn sàng để chờ họp. Quang lúc này đã không còn tránh kịp nữa đành bắt buộc họp với sự có mặt của Tùng. Một lát sau đó thì Phát lên tới văn phòng. Phát vừa vào, Quang chưa kịp nói gì thì Tùng đã lên tiếng:
- Từ khi nào mà trợ lý tổng giám đốc lại thực thi lệnh hệt như tổng giám đốc vậy? Ngu ngốc như nhau!
Vừa mới lên đến nơi đã thấy tên Tùng ngồi sẵn đó và lên mặt. Xét về phương diện cơ cấu trên giấy tờ thì có lẽ quyền hành tên Tùng cao hơn so với Phát. Nhưng xét về mặt chuyên môn và cách thức vẫn đang hoạt động thì quyết định của tên Tùng vẫn phải đợi Phát duyệt thì mới được áp dụng.
Phát nghe 4 chữ cuối câu nói sôi bùng bùng 2 bên lỗ tai nhưng Phát biết hôm nay mình lên đây là bị khiển trách. Phát im lặng trừng trừng nhìn Tùng không nói gì. Lúc này Quang mới tiếp:
- Cậu có biết ngày hôm đó, cậu hạ lệnh chốt cổng bảo vệ và điểm danh đã ảnh hưởng rất nhiều không? Đâu phải công ty mình không có máy chấm công. Nếu muốn rà soát và xử phạt có thể lại máy chấm công, nhưng việc này không phải là việc của trợ lý giám đốc. Việc này là việc của bộ phận hành chính – nhân sự mà? Là của quản đốc từng phòng ban mà?
Phát gật đầu, giọng trầm tĩnh nói:
- Dạ! Em biết, nhưng mà …
Lúc này Tùng lại xen tiếp vào:
- Cậu đừng mở miệng ra mà nói là lệnh cấp trên chuyển cho cậu và không cần thông qua tụi này nhé. Dù chị Mai có thực lực vực dậy chi miền Bắc và chi miền Trung khỏi bờ vực phá sản thì chị ta cũng không thể hiểu rõ tình hình của chi miền Nam như tôi và sếp Quang. Chứ huống hồ gì 1 kẻ bất tài kia.
Phát lúc này hình như đã không chịu được nữa, cơn giận của anh lên cực đỉnh. Anh định nhào tới trố vào mặt tên Tùng vài cái cho bỏ tức, anh gằn giọng:
- Nè! Anh nói cái gì đó? anh xỉa xói ai? Bất lực bất tài cái gì hả?
Khi mà trong mỗi câu nói đều có ngôn từ dành để đả kích sếp Huy Dân. Vì hắn biết thế nào Phát cũng sẽ về trình với Huy Dân như vậy. Cũng may thay trong lúc Phát định lao vào thì Ninh đã can ngăn kịp thời. Thấy vậy tên Tùng lại thừa nước xông tới:
- Chẳng phải sao? Tôi nói không đúng à? Tôi thừa biết cậu nói cậu được lệnh ở trên. Nhưng làm thì cũng phải biết động não. 1 kẻ vừa ngồi vào ghế tổng giám đốc trong vòng 3 tháng từ công ty top 5 quốc gia trở thành công ty có số nợ xấu nhiều nhất và đứng trên bờ vực tuyên bố phá sản. Vậy thì chắc tài năng lắm sao?
Rồi Tùng nhìn thẳng vào mắt Phát chốt câu cuối:
- Nếu không muốn nói là 1 kẻ làm bại hoại Venus.
- Thôi! Đủ rồi!
Quang nghe lời qua tiếng lại từ 2 người này đã quá mệt mõi, anh không giữ im lặng được nữa đành chen ngang vào:
- Phế truất ai hay quyết định gì liên quan đến ghế tổng giám đốc không phải là chuyện của chúng ta. Phát, anh không cần biết cậu làm theo lệnh ai hay cái gì. Nhưng cậu nên nhớ, ở chi miền Nam thì anh vẫn là người đứng đầu và hiểu rõ nhất tình hình nơi đây. Cậu về viết bản tường trình gửi cho anh! đi về đi!
Phát như chờ lệnh này từ rất lâu, anh nghe xong đã bỏ ra khỏi phòng. Trước lúc ra đi anh không quên nhìn vào mặt tên Tùng lần cuối. Tùng khi thấy Phát đi vậy, trong dạ hình như không cam:
- Anh Quang! Đơn giản chỉ bản tường trình vậy thôi sao?
Quang không ngó ngàng gì đến Tùng cũng chẳng hồi đáp lời hắn hỏi. Anh đi ra khỏi phòng, hất tay và chỉ nói:
- Chú mệt rồi! Về nghỉ ngơi đi!
- Anh Quang!! Anh Quang!!
- --
Quang rời khỏi phòng họp về phòng làm việc của mình thì mới chợt nhớ đến hôm qua cuối buổi trợ lý Phát có đưa cho anh 1 chiếc cặp táp nói là có người cần chuyển. Anh cũng chẳng biết của ai đành mở ra xem bên trong là gì thì lại thấy đèn báo hiệu nhấp nháy đỏ có mail mới ở góc màn hình:
- Có trả máy cho tôi không thì bảo? Sao cô lì vậy? Tôi đang không có máy dùng. Đừng để tôi đến tận phòng cô làm nhé!
Cũng nhờ bức thư trong hộp mail này, Quang mới nhận ra đây là máy của Huy Dân chứ không ai khác.
Đến giờ tan ca trưa, khi mọi người đã tản xuống căn tin và các nơi vắng vẻ khác để nghỉ ngơi. Giờ đây các hành lang đều rất vắng người. Quang mới thận trọng bấm thang máy lên tầng 13, trên tay anh không quên cầm theo chiếc laptop:
Cộc cộc cộc!!!
Cánh cửa căn phòng tối om mở ra, Huy Dân vẫn còn diện trên người chiếc áo ba lổ mỏng và chiếc quần đùi, nôm anh ta vừa mới thức dậy. Quang cũng quá quen với người anh này của mình, khi đây là giờ người ta nghỉ trưa thì đây anh mới thức dậy. Vừa thấy Huy Dân, Quang đã gật đầu chào lễ phép:
- Anh 3!
- Lên đây làm gì?
Huy Dân lạnh lùng hỏi Quang nhưng cũng nép sang 1 bên để cho Quang bước vào và đóng cửa lại. Quang đặt chiếc cặp táp có đựng chiếc laptop xuống bàn. Huy Dân vừa thấy chiếc cặp liền hỏi:
- Là Phát đưa sao?
- Phải! Là Phát đưa cho em! À! Lúc Phát đưa không có nói rõ là của ai nên em không biết, có vô tình mở lên thì có đọc được bức mail của anh gửi cho người mượn máy. Ủa? Dàn này hư rồi sao anh?
Quang miệng trả lời nhưng tay chân đã bắt đầu mò mẫm dàn máy vi tính để trong căn phòng của Dân. Tính ra dù Dân mang tiếng là bị đuổi ra khỏi nhà nhưng các thiết bị trong tầng này đều thuộc hàng xịn đắt tiền, được chính tay chị 2 Mai chọn lựa kỹ càng cho cậu em của mình. Nếu nói là hư thì có lẽ Quang không tin là như thế. Quang mò mẫm kiểm tra trong căn phòng với ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ tấm rèm phía bên ngoài lọt vào.
- Nó vẫn hoạt động tốt!
Quang nghe câu nói này thì sửng ra 1 lát:
- Ờ..ừm … em thấy anh ghi là không có máy xài … Em tưởng..
Rồi anh như chợt nhớ ra điều gì nữa, ánh mắt anh sáng lên:
- Anh 3 … Máy không hư … Không lẽ … Nè nè … Đừng nói với em là anh muốn gặp người mượn máy nên mới viện cớ như vậy nha! Ai vậy anh 3? Có thể tiết lộ không?
Quang nhìn về phía Huy Dân thì vẫn không thấy phản ứng gì từ Dân. Anh ta vẫn im lặng cầm chiếc điện thoại của mình chơi game và nằm dài trên sofa. Thấy vậy, Quang mới nói:
- Anh sống trong bóng tối này suốt sao?
- Nếu không có việc gì nữa có thể đi về được rồi đó!
Vẫn như mọi lần, Quang muốn lên đây để hỏi thăm tình hình của Huy Dân. Dù rằng không phải anh em ruột nhưng nhìn Huy Dân cứ lầm lì sống trong bóng tối mãi thế này, làm ai cũng lo. Hơn nữa, Quang đã nhận lời giúp chị Mai sẽ khuyên bảo Huy Dân nhiều hơn, chờ ngày anh ta tìm được lẽ sống cho cuộc đời mà phấn chấn. Nhưng lần nào cũng vậy, khi Quang định tìm cớ để nói chuyện thì đều bị Huy Dân đuổi xuống. Lần này cũng không khác, Quang đành im lặng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Vừa nắm vào chốt cửa thì lại nghe Huy Dân hỏi:
- Hôm nay đã xử lý Phát thế nào?
- Anh cũng biết chuyện này sao?
- “Là anh làm, không cần phải giải quyết nó!” Dân trả lời nhưng ánh mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại, tay vẫn liên tục bấm trên bàn phím.
Quang nghe vậy mới thở dài, từ từ nói:
- Thật ra em đã biết Phát nó làm theo lệnh của anh, nhưng em không hiểu vì sao anh lại hạ lệnh này?
- cố gắng giữ làm gì 1 thứ được dựng lên từ những điều không tốt.
Quang vừa nghe Dân đáp liền chưng hửng:
- Anh Dân! Anh nói cái gì vậy? Em thật sự không hiểu? Cái gì được dựng lên từ những điều không tốt?
- Thôi! đi xuống cho anh ngủ! Đi đi! Ra nhớ đóng cửa nhé!
Nói rồi anh quay mặt vào bên trong. Quang thấy Dân chẳng thiết nói chuyện nữa nên đành đóng cửa đi xuống. Hôm nay Huy Dân rất lạ, nói chuyện úp mở rất khó hiểu. Sau khi bước khỏi căn phòng tối om đó, Quang bước ra ngoài với cái đầu nặng trĩu. Anh thở dài rồi bước tiếp.
- -
Hôm nay trưởng phòng Vân Anh được lệnh phía trên giao xuống cho 1 bài khảo sát ý tưởng. Các nhân viên của phòng hình thức đều phải làm 1 bài báo cáo về đề tài này:
- bên trên hôm qua mới triển khai xuống sẽ bắt đầu đánh vào mặt hàng dành cho phụ nữ mang thai. Làm ơn khảo sát cho kỹ, làm đề tài cho kỹ để tôi duyệt nhe.
Vân Anh đến từng bàn làm việc để phát đề tài đã được in rõ trên tờ giấy A4. Diên nhận đề tài trên tay mà đầu óc rỗng tuếch, cái Diên suy nghĩ lúc này là về người con trai đó. Còn nhớ lần trước, khi về nhà với cái váy dính máu tèm lem: Diên đã bị con Hường tâm vào đầu cái suy nghĩ:
- Đàn ông mà, dâng cho nó thì nó có dại gì mà không ăn. Trừ khi nó là bê đê mới không ăn mày đó.
Nhưng chỉ vài ngày trước thôi, Diên còn cảm nhận được cái người đưa mình về lại chính là cái người đêm hôm đó. Vẫn mùi hương đó, trong thoáng mê man hình như vẫn là cái hình xăm trên ngón tay trỏ đó. Diên thầm nghĩ:
- Thật ra! Chân lý là gì? Có phải đàn ông nào cũng chỉ cần xác thịt? Mà không cần tình yêu. Mình là người hiếm khi vào đó nhưng vào 2 lần đều gặp được anh ta. 1 là anh ta luôn ở đó. 2 là đêm thứ 2 này là do mình mộng du … Nhưng không thể nào mộng du mà chiếc gối bên cạnh vẫn có mùi hương đó được …
Đùng đùng đùng!!!
Tiếng đập bàn dằn mặt từ phía Vân Anh, cô ả chỉ tay về phía Diên cảnh cáo:
- Xin lỗi nhé! Có 1 số người vọng tưởng điểm thí tuyển cao thì không làm vẫn trụ được. Tôi báo cho mọi người biết, hiện căn phòng này giờ chỉ còn 2 người đang trong quá trình thử việc là Lệ Huyền và Diên Diên. 2 cô muốn như thế nào thì tùy 2 cô nhé! Tôi không nhắc!
Vân Anh bị tiếng đập bàn kéo từ tầng mây thơ thẩn phía trên xuống đất. Cái vết chảy máu môi và vài vết bầm trên người cô khi hôm đó xô xác tại công ty cũ vẫn còn. Cô cảm thấy chán nản và mệt mõi, sinh lực như tan biến hết. Trong khi 2 con người đi làm trước, làm cật lực thì lại vẫn còn nằm ngoài và đang cân nhắc, trong khi 3 kẻ kia suốt buổi đi làm chỉ tô son phấn õng ẹo vài đường lại được nhận vào làm chính thức. Cuộc đời thật sự quá bất công.
Buổi trưa hôm đó, Diên thật sự chán chường tới độ không thiết tha để ăn cơm nữa. Diên không thấy đói. Tình yêu, sự nghiệp. Tất cả bây giờ đều chứng minh cho cô thấy: điều quan trọng mà cô cần nên có là nhan sắc thì mới có may mắn, cố gắng sẽ không đổi được may mắn …
- Thực lực hay thực lòng thì đều vô nghĩa như vậy sao?
Các hành lang buổi trưa đều trở nên vắng vẻ, lâu lâu có 1-2 người qua lại vì mọi người đều tập trung ở tầng trệt để ăn cơm. Diên bước ra ngoài, cô ngồi trước hành lang im lặng nhìn khoảng trời trước mắt. Nắng hôm nay hơi gắt, nhưng bầu trời thì lại trong xanh. Cô thở dài tựa đầu ra sau ghế. Ở phía cô ngồi lúc này nhìn thẳng có thể thấy được tầng 13. Lại suy nghĩ về vị tổng giám đốc với hành động kì quặc đó:
- Trong công ty này đúng là có những chuyện thật khó hiểu. Tổng giám đốc mà mọi người cũng có thể đem ra dè bỉu chê bai mọi lúc mọi nơi. Đúng là cái nơi này thực lực không quan trọng, quan trọng là thân thế mà.Thật không hiểu nỗi!
Vừa suy nghĩ đã thấy người xuất hiện trước mặt:
- Ơ! sếp … sếp … tổng …. Thật ra … em chỉ nói vậy … chứ không có ý gì hết ạ …
Huy Dân lúc này đứng trước mặt cô, y phục chỉnh trang hệt như cái hôm thí tuyển đó, bên cạnh là trợ lý Phát và Tuyết Nhung. Hình như họ chỉ vô tình đi ngang đây và vô tình nghe câu nói của Diên nên ngừng lại. Cái đêm tối hôm đó thì không đủ ánh sáng còn buổi thí tuyển thì không có thời gian. Đến tận hôm nay, Diên mới có thể nhìn rõ cận sếp như vậy.
Dân sau 1 hồi khựng lại vì câu nói của Diên thì mới hỏi trợ lý Phát:
- Cô ta là ai? Ở phòng ban nào?
- Dạ! Nhìn đồng phục hình như ở phòng hình thức ạ.
Vừa nghe tới đây Diên mới cảm thấy kì lạ. Diên nghĩ thầm trong bụng:
- Rõ ràng hôm đó, trên tầng 13. Anh ta đã biết mình ở phòng hình thức rồi mà,mình còn tưởng anh ta nhớ mặt mình là do điểm thí tuyển của mình cao. Anh ta biết rõ mới cho mình mượn laptop chứ, sao bây giờ anh ta lại hỏi trợ lý của mình như vậy nhỉ?
Nghĩ vậy nên Diên mới nói:
- Dạ! Là em! Em hôm bửa mượn sếp chiếc laptop nè.
Tuyết Nhung và Phát nghe tới đây liền đồng thanh hỏi:
- Mượn laptop sao???
- “Ủa? Có gì mà 2 người ngạc nhiên quá vậy?” Diên cũng ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của 2 người.
Lúc này Phát như chợt nhớ ra, liền nói:
- A!! Thì ra là cái cô mượn laptop. Vậy hóa ra là laptop của sếp Dân à? Trời ơi cứ nghĩ là sếp Quang đó …
Rồi không nói không rằng cũng không chờ Phát nói hết câu, sếp Dân bước tiếp. Hình như có gì đó trong điệu bộ như muốn trốn tránh.
- -
Cuối buổi, sau khi đã xong việc, khi mọi người tan sở về hết. Huy Dân một mình lầm lũi bước ngược lên tầng 13. Anh mở cửa căn phòng tối đen như mực của mình, chợt chiếc điện thoại có tin nhắn vang lên:
- Chồng Dân đẹp trai của vợ. Thứ 7 tuần này vợ về nha. Nhớ! Ra sân bay đón vợ. Muốn gì thì phải chiều vợ trước nghen chưa. Yêu chồng! hihi Vợ Nguyên của chồng!
Huy Dân vừa đọc xong tin nhắn, anh nhăn mặt, nhếch môi cười 1 cái rồi điên cuồng ném chiếc điện thoại xuống đất. Cơn thịnh nào nào đã làm tan tác chiếc điện thoại tội nghiệp từng mảnh từng mảnh vỡ ra …
- -
Cùng thời điểm đó, khi Quang, ông Trọng và chị Mai đang ngồi ăn cơm thì chị giúp việc mới cầm chiếc điện thoại cầm tay lại và rỉ tai Mai. Hình như chị không muốn ông Trọng biết nhưng làm sao giấu được ông khi chị Mai ngồi ngay trước mắt ông. Ông hỏi:
- Ai gọi đó?
Chị giúp việc ấp a ấp úng:
- Dạ … Dạ …
- “Ai đó Mai??” Ông gặn hỏi con gái mình.
Mai thấy như chẳng thể giấu được nữa đành nói:
- Dạ! Là Nguyên.Thứ 7 này về Việt Nam!
Ông Trọng vừa nghe tin này thì cảm thấy khó chịu, mặt ông bắt đầu đỏ lên. Thấy ông không ổn, Quang và Mai hoảng hốt:
- Ba! Ba có sao không ba???
Ông xua xua tay, cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi hỏi tiếp:
- Vợ thằng Dân … về sao???
- Dạ!
- Chắc thằng Dân … nó cũng đã biết rồi …
- Dạ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.