Chương 27: Sóng lớn nuốt rồng (thượng)
Thác Ẩn
17/01/2018
Edit: Yunchan
Kinh Niên nghe tới đây thì ho nhẹ một tiếng, ánh mắt rối rắm. Lô Hoài Nhâm tập trung cao độ, hoàn toàn không bị bên ngoài ảnh hưởng, tiếp tục tự nhiên trình bày, như thể chướng khí làm tổ bao nhiêu năm trong lòng rốt cuộc đã có cơ hội trút ra: “Trần Mộc tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, không muốn liên lụy tới tính mạng của chí hữu, trong lòng đương nhiên khổ không thể tả. Nhìn lại quá khứ, chỉ thấy bản thân là một tên ngu dốt cực độ, người khác im lặng bao dung, còn mình thì được một tấc lại muốn lấn một thước, toàn bộ là do hắn, nào đáng làm người?”
“Vậy mà hảo hữu nằm dưới chân lại chưa từng oán một câu, không cần tạ ơn không cần báo đáp, Trần Mộc tự nhận không đáng được người khác yêu mến tới vậy! Vượt qua một lần sinh tử, đầu óc hắn cũng sáng ra, thấy trên cấm bản có ghi cách giải chú, hắn bèn làm theo y khuôn, dùng chu sa phong ấn thất khiếu, nhưng không biết đi đâu để tìm Bạch Hổ kính.”
“Hắn vừa trải qua nỗi đau diệt môn, hôm nay lại tận mắt thấy bằng hữu chết vì mình, nhất thời không biết tự xử thế nào. Ru rú trong động gần nửa năm mới quyết tâm buông nợ máu, hắn không trở về Thiên Tôn tự từ biệt, mà biến mình trở thành Thi quan Lô Hoài Nhâm, mang theo hành đầu lang bạt trời nam biển bắc, cũng chỉ để một ngày có thể đổi lại một mạng…”
Nói đến đây thở dài nặng nề, ánh mắt từ từ lấy lại trong trẻo, hắn ngước mắt nhìn về phía Kinh Niên, cố nặn ra một nụ cười, giọng nghèn nghẹt: “Đi gần mười năm rốt cuộc không uổng công, cuối cùng cũng cho ta tìm được rồi…”
Kinh Niên nghe hắn nói vậy, trong mắt lại chẳng có lấy tia vui mừng nào, vừa rồi hắn hời hợt thả một câu “Buông nợ máu”, nói thì nhẹ, nhưng để làm thì phải chịu bao nhiêu dằn vặt mâu thuẫn, cả hai không thể song toàn. Lựa chọn này của hắn nhất định đã làm mình đau khổ rất lâu, cũng chính vì vậy, lời Kinh Niên định nói lúc đầu bây giờ lại không đành lòng thốt ra miệng, chỉ tùy ý hỏi một câu: “Thảo nào Lô đại ca luôn gọi Nhân huynh Nhân huynh, theo ta thấy đó chính là “Nhâm” huynh trong tên Lô Hoài Nhâm đúng không.”
Lô Hoài Nhâm sửng sốt, quả thật đã bị cô nói trúng, có điều nhiều năm như vậy, tới chính hắn cũng không phân rõ được ai là Trần Mộc, ai là Lô Hoài Nhâm. Dùng cách xưng hô cũ là vì muốn nhắc nhở mình còn mục đích sống, nhưng kêu hoài kêu mãi bất giác biến dị lúc nào không hay. Dù sao đã từng là chí hữu thân thiết, mà bây giờ bị kẹt trong cơ thể Trần Mộc chẳng khác nào một âm hồn không có tâm trí.
Hắn cười sầu thảm: “Vốn định mượn muội Bạch Hổ kính, giờ xem ra không cần thiết nữa.”
Kinh Niên gác cằm lên đầu Ngũ gia, đắn đo câu chữ trong lòng mấy phen, cuối cùng vẫn chọn nói ra mấy câu râu ria ngoài lề: “Lô đại ca… ừm, không phải, Trần đại ca? Cũng không đúng… à, sau này phải xưng hô sao đây?”
Lô Hoài Nhâm bật cười, cái mặt nghiêm túc của cô lúc nãy là đang suy nghĩ vấn đề này sao? Cảm thấy nội tâm của cô bé này toàn đặt vào mấy chuyện vụn vặt, vội hỏi: “Lúc đầu gọi sao thì giờ gọi nấy, nói nào ngay cũng quen rồi, huống hồ, ta bây giờ chính xác là Lô đại ca của muội!”
Khi nói câu này nét mặt đã lấy lại phần nào thần thái ban đầu, nhưng chỉ trong nháy mắt lại suy sụp tinh thần. Hắn chống hai tay lên trán, năm ngón tay chốc chốc lại cào tóc, lẩm bẩm: “Rõ ràng là Nhâm huynh, sao giờ lại thành Hình Thiên? Hồn phách của Nhâm huynh đi đâu mất rồi? Đổi hồi nào, rõ ràng ta luôn ở bên cạnh, phải có chuyện gì đó mà ta không biết…”
Đột nhiên óc lóe sáng, nhớ lại lần choảng nhau với đầu người ở Phong Hoa cốc, Trần Mộc hóa rồ bỏ chạy trước, sau khi hắn ra khỏi cốc lùng sục mất một đêm mới tìm được ở đầu đường núi phía Tây, chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện?
Kinh Niên nghe hắn thì thầm, cân nhắc một lúc đã đoán ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, miệng giần giật, nhưng thấy lời muốn nói cứ nghẹn cứng trong cổ họng, biết là cần nói ra, lại không biết thốt ra lời thế nào, bèn liếc mắt qua Hoàn Tình.
Kỳ thật Kinh Niên cũng không chắc Hoàn Tình có nghe ra lề lối gì trong đó không, chỉ tại miệng khó trả lời, xuất phát từ bản năng xin giúp đỡ mà cứ vô tình quét mắt qua vậy thôi.
Hoàn Tình lập tức bắt được ám hiệu trong mắt cô, nhìn về phía Lô Hoài Nhâm, nhẹ giọng hỏi: “Sách cấm mà các hạ nói, có thể mượn xem một chút hay không?”
Lô Hoài Nhâm sững sờ một chút, quyển sách cấm kia quả thật rất quan trọng, bên trong ghi mấy loại chú thuật hắn đều đọc được làu làu, tuy cũng biết không nên truyền nó ra ngoài, nhưng lại không hủy được, thế nên vẫn cứ mang khư khư bên mình. Lúc này Hoàn Tình muốn xem, tự nhiên làm hắn hơi khó xử, nhưng suy đi nghĩ lại, giờ đã là lúc nào rồi, chuyện nên nói hay không nên nói đều nói toạc hết, còn gì để giấu nữa đâu. Vả lại Hoàn Tình không như người phàm, tự có loại uy nghi khiến người ta cúi đầu. Thành ra Lô Hoài Nhâm không đấu tranh nhiều, bèn móc tập sách trong lòng đưa lên.
Hoàn Tình vừa nhận quyển sách, Kinh Niên đã rướn cổ nhìn qua. Trang sách ố vàng cũ kỹ, chẳng những không có bìa mà còn thiếu nhiều trang, ngó nét mực và cách sắp xếp văn thư thì rõ là xuất phát từ những năm đầu Phượng triều. Hoàn Tình chậm rãi lật từng trang, không đọc kỹ nội dung bên trong mà chỉ liếc mắt đã lật qua trang mới, tới khi lật tới cấm thuật Phong Hồn ở trang cuối cùng mới nâng cao sách lên đọc từng dòng một.
Kinh Niên nhìn sơ rồi quay lại đứng phía sau Thi Ngũ gia, sờ sờ tóc hắn, thấy tóc cũng hơi khô rồi, bèn nhẹ nhàng tháo khăn lụa búi tóc xuống vắt lên lưng ghế, hai tay chải tóc tản ra, nhắm mắt thở dài.
Hoàn Tình khép sách lại hoàn trả bằng hai tay, đợi Lô Hoài Nhân nhận rồi mới từ tốn nói một câu: “Thuật huynh trúng là Dời hình hoán thể, chứ không phải là cấm chú Phong Hồn.”
Kinh Niên vỗ trán đánh bốp, nhủ thầm cô cứ nói thẳng đuột ra như vậy, cũng không quan tâm coi người ta có chấp nhận nổi hay không.
Lô Hoài Nhâm còn chưa phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác hỏi: “Thuật Dời hình hoán thể?” Không rõ lắm cụ thể chỉ cái gì.
Hoàn Tình tiếp lời: “Dời hình hoán thể, đa số người bệnh sắp chết muốn kéo dài tính mạng đã mượn tay thuật giả tráo đổi thân thể với người khỏe mạnh tráng kiện, cũng có người trong tà đạo tự ý dùng thuật này để tìm cho mình cuộc sống bất tử. Nhưng tà thuật không phải là thứ mà người ta có thể khống chế, người thường lạm dụng nó sẽ dẫn tới hậu quả cơ thể biến dạng, mất tâm mất tính, cuối cùng hóa thành yêu vật, không ai ngoại lệ.”
Nói đến đây cô dừng lại, nhìn chằm chằm Lô Hoài Nhâm không tha.
Lô Hoài Nhâm chỉ cảm thấy tà thuật cô nói hiểm độc cùng cực, song không biết nó có liên quan gì tới quá khứ của mình. Thấy Hoàn Tình nhìn mình như muốn mình phát biểu ý kiến, hắn mở miệng nhưng không tiếp được nửa câu.
Kinh Niên biết đầu óc hắn không suy nghĩ vòng vèo sâu xa được như người ta, mà Hoàn Tình thì vẫn ngậm chặt miệng, cứ như hạ quyết tâm chỉ điểm chút đỉnh chứ không nói rõ, để mặc chuyện này treo lơ lửng giữa không trung. Kinh Niên không chịu nổi kiểu dông dài lôi thôi này, nếu đã khơi một đầu, thì sớm muộn gì cũng phải nói huỵch toẹt ra, không bằng chấm dứt một lần cho xong.
Tục ngữ nói chí phải, thà đau một lần rồi thôi, sớm cho người bị che mờ mắt ngộ ra sự thật mới là tốt cho họ, do đó cô nói thẳng thừng: “Huynh còn chưa hiểu sao? Lô đại ca! Bằng hữu đó của huynh rõ ràng không thi Phong Hồn thuật gì cho huynh hết, mà là thuật Dời hình hoán thể! Cũng chẳng phải sau khi thất bại dẫn tới trao đổi hồn phách gì cả, mà căn bản ngay từ đầu đã định chắc cái kết quả này rồi!”
Trong cơn kinh hoàng Lô Hoài Nhâm tức khắc phản bác: “Sao có thể? Rõ ràng trên sách viết là cấm chú Phong Hồn!”
Kinh Niên lắc đầu thở dài, không đấu võ mồm với hắn nữa, mà trực tiếp đi tới, nhân lúc hắn còn đang nghệt người thì đưa quyển sách kia qua, lật tới phần sau, mở ra trên bàn, rồi chỉ vào trang sách nói: “Lô đại ca, dù quyển sách này cũ kỹ, nhưng chỉ riêng mấy tờ cuối này là hư hại nghiêm trọng, vả lại còn hư rất lạ, huynh xem trang giấy đi…”
Cô nhấc mép giấy ở trang cuối cùng lên: “Nó bị xé ngang, mất một đoạn ở giữa, trang rách phía trên là cách thi pháp Phong Hồn chú, trang rách phía dưới là cách phá cấm, nhìn thoáng qua, thể chữ và vết mực đều như ở cùng một trang, nhưng huynh không phát hiện trên dưới không nối tiếp nhau sao, nếu muốn nó mạch lạc, vậy chỗ khuyết ở giữa phải viết gì đây? Theo ta thấy, nửa trên với nửa dưới này rõ ràng không phải viết cùng một loại pháp thuật, huynh nhìn tiếp đây…”
Cô bẻ gập sách, chỉ vào khoảng trống giữa hai trang giấy: “Ở mép nửa trang trên có xơ giấy, mà ở mép nửa trang dưới cũng có xơ giấy, cả hai đều như cố tình xé. Giả sử có hai trang sách hoàn chỉnh, chúng ta xé nửa trên của trang thứ nhất, sau đó xé nửa dưới của trang thứ hai, vậy là đã có một trang giấy bị xé ở giữa. Cơ mà muốn khiến cho hai phần còn lại này trông như một tờ giấy để làm gì? Chẳng phải là để che giấu vết xé không ăn khớp sao? Thành thử mới xé một đoạn, để hổng ở giữa…”
Cô buông tay, thấy Lô Hoài Nhâm trợn trừng hai mắt, lâu thật lâu vẫn im thin thít, biết là hắn cần thời gian để tiêu hóa đống phân tích rối nùi này.
Tuy mánh khóe dùng hai trang rời hợp làm một để bịp người ta không phải là không thể, nhưng quyển sách này rách tả tơi xơ mướp, dù mép sách không bị xé cũng tróc lông, đâu còn nhìn nổi trang nào với trang nào. Kinh Niên cũng chẳng phải thần tiên, đâu thể nào liếc mắt là nhìn ra đủ thứ trò như thế, mà đó chẳng qua là chiêu đùa dai của Kinh Niên thôi. Dù sao muốn phủ định một sự thật mà người ta tin tưởng nhiều năm, không bưng ra đủ bằng chứng thuyết phục thì ai mà tin? Chưa kể Lô Hoài Nhâm là hình mẫu ruột thẳng, một cọc chọc tới đáy!
Lô Hoài Nhâm vắt óc nghiền ngẫm suy luận của cô, càng ngẫm càng thấy có lý, càng ngẫm càng khó tin, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lặp lại mấy lần câu: “Không có khả năng… làm sao có thể…”
Kinh Niên thấy hắn bắt đầu dao động, không ngừng cố gắng: “Lô đại ca, Phong Hồn thuậtghi ở nửa trang trên là triển khai từ ‘Phong Hồn Hóa Thi’ mà Thiên Ma thần giáo thường dùng, nó làm cương thi không thối rữa, đích xác là tà pháp khóa hồn nghịch thiên, dùng bất cẩn sẽ khiến thần hồn tráo đổi. Nhưng nó khác hoàn toàn với cấm chú Phong Hồn mà huynh cho rằng mình đã trúng!” “
“Còn trang dưới viết nào là Bạch Hổ kính chiếu thân, nào là cách phá giải các thứ. Linh khí bên trong Bạch Hổ kính có vạn năng trừ tà, tất nhiên cũng có thể khiến tà thuật mất hiệu lực, căn bản không cần phải cảnh báo gì hết! Theo ta thấy, dụng ý là cố hướng huynh tới cái kính, cũng vì muốn huynh đặt hết tâm tư vào chuyện tìm cái kính.”
Khi mới gặp gỡ chưa lâu, Lô Hoài Nhâm đã vô ý tiết lộ chuyện về Phong Hồn thuật, khi đó hắn vừa nói vừa cười, Kinh Niên căn bản không cho là thật, chỉ biết dùng chu sa phong ấn thất khiếu cũng là một loại tà thuật, cho nên có đôi chút cảnh giác với người thi thuật. Lúc ở Thổ Diêu, Lô Hoài Nhâm cuối cùng cũng lật bài ngửa, muốn mượn Bạch Hổ kính, lời lẽ khẩn thiết, rõ là khiến Kinh Niên kinh ngạc một phen. Bây giờ lại nghe hắn kể hết đầu đuôi gốc ngọn, cô gom hết chúng lại cân đo đong đếm, rốt cuộc cũng mò ra kết quả.
Tuy đến giờ Kinh Niên mới biết chuyện hồn thể hoán vị là do thuật Dời hình hoán thể gây ra, nhưng ngay từ đầu cô đã không nghĩ hắn biết dùng cấm chú Phong Hồn gì đó. Bởi sử bản viết tam đại cấm thuật từ đầu tới cuối không ra khỏi Thiên Tôn tự, cô thấy quyển đó mới là bản gốc —- chữ hiện theo tâm, chữ trôi bập bềnh trên giấy như lục bình, đâu phải loại mà phàm thế có thể làm giả, mà nó cũng đã bị Phương trượng thiêu hủy ngay lúc đó rồi, nào tới lượt người đời này tham khảo?
Lô Hoài Nhâm nghe cô nói thao thao một tràng, không giải thích được bao nhiêu trái lại còn rối càng thêm rối, buột miệng hỏi: “Mặc kệ nó là thuật gì, liên quan gì tới Dời hình hoán thể? Nói chung là ta vẫn sống lại, chuyện này giải thích sao đây? Còn có người cố tình để mình chết sao?”
Kinh Niên khép trang giấy lại rồi nhét quyển sách mỏng về tay hắn, khóe miệng hơi cong lên, nhìn như đang cười mà cũng như đang che giấu tâm trạng thật sự, hạ giọng nói chậm: “Lô đại ca, thuật Dời hình hoán thể hoàn toàn không ghi trên quyển sách này của huynh, nhưng nghe lời huynh nói cộng với xem thử cơ thể của huynh thì ta thấy ngay…”
Cô nói tới đây thì nín thinh, quay người vòng lại sau lưng Thi Ngũ gia, cúi đầu ngắm xoáy tóc của Ngũ gia.
Hành động này khiến Lô Hoài Nhâm sốt ruột: “Cơ thể của ta thì sao? Tiểu muội, sao mới nói tới nửa đã mắc kẹt rồi?”
Nghe ý của hắn xem ra cũng không hoàn toàn phản đối lời cô, nhưng nếu bắt nói tiếp thì Kinh Niên thật tình khó có thể đường hoàng ngay thẳng phun ra miệng được.
Cô còn đang suy tính phải nói thế nào cho khéo, thì Hoàn Tình đã thay cô giải vây: “Lúc trước bắt mạch cho huynh, mặc dù thể khí dồi dào, nhưng mạch tượng bất ổn. Với nhiều năm kinh niệm của ta, thì nguyên nhân là do thân và tâm bài trừ lẫn nhau, mượn xác hoàn hồn cũng có triệu chứng tương tự. Nhìn bề ngoài khó thể phát hiện, thật ra bên trong cơ thể âm phách đang dần xua đuổi dương hồn, khí trong nội phủ ứ đọng, giống như trúng độc mãn tính, tổn thương vô hình, chết cũng khó hay.”
Lô Hoài Nhâm nghe mà sợ run, lẽ nào thỉnh thoảng đầu choáng mắt hoa là tại nó?
Kinh Niên đã dùng quỹ nhãn nhìn thấu trong cơ thể hắn từ lâu, đích thật nhìn thấy ngũ tạng đang dần bị ăn mòn với từng cấp độ khác nhau, vậy mà hắn vẫn hồn nhiên vô tư chẳng biết gì. Ban đầu Kinh Niên còn giữ cảnh giác với hắn nên không lật tẩy chuyện này, nhủ bụng để coi rốt cuộc hắn muốn đi nước cờ nào. Song theo tình hình hiện tại thì đã rõ, hắn không những chả có nước cờ gì, thậm chí còn là một quân cờ nằm trong tay người ta mà còn lơ mơ không biết.
Từ câu chuyện hắn kể Kinh Niên đã hiểu ra người này rất trọng tình trọng nghĩa, đoạn chuyện xưa làm người ta xúc động sâu sắc, khiến người ta quan tâm tới cảm nhận của hắn, không nỡ vạch trần vết thương rồi tiện tay sát thêm muối vào, bây giờ nghe Hoàn Tình nói trắng hết ra, cô lập tức quyết định mình không thấy cái gì hết.
Hoàn Tình nói tiếp: “Dời hình hoán thể, con người khó thành công, bằng hữu của huynh một không dị biến hai không cuồng tính, vậy chỉ còn một cách lý giải, người thi thuật không phải con người, kẻ kết bạn với huynh bao lâu nay, là Lô Hoài Nhâm ngày xưa, và cũng là Hình Ma Hình Thiên hôm nay.”
Kinh Niên thấy mặt cô không đổi sắc, giọng điệu vẫn bình thản điềm đạm như cũ, nhưng từng câu từng chữ nói ra lại một nhát lấy máu, chỉ thiếu điều nói huỵch toẹt ra là, chuyện ngươi bị thi thuật ngay từ đầu đã bị người ta lợi dụng rồi, cái gì mà tình nghĩa, cái gì mà quan tâm, kết quả từ đầu chí cuối chỉ có mỗi ngươi cam chịu, còn với đối phương, chẳng qua chỉ là âm mưu thôi.
Lô Hoài Nhâm cãi chày cãi cối: “Nhâm huynh không phải Hình Thiên, ta rất hiểu hắn! Hắn… hắn không hư tình giả ý!” Dù cứng miệng nhưng ánh mắt lại né đi, không dám nhìn thẳng Hoàn Tình.
Hoàn Tình vẫn thản nhiên bóc trần bộ mặt thật: “Hồn thể của Hình Thiên không được đầy đủ, cần dựa vào sự che chở của cơ thể mới có thể tồn tại trên thế gian, có điều cơ thể người phàm khó chống lại sự ăn mòn của ma hồn, cách mấy năm phải đổi cơ thể một lần, mà sau khi đổi lại còn phải mất một quãng thời gian thích nghi với cơ thể mới. Trong quãng thời gian đó tứ chi xơ cứng, khó thể hoạt động, phải chịu thiên kiếp và nhật kiếp. Lúc này không ai tương trợ thì rất nguy hiểm, giả như thân thể bị thương, không chứa được ma hồn nữa, thì nó không thể tránh né được ánh mặt trời. Cho nên hắn mới bày ra kế lấy chu sa cầm tù hồn phách, để huynh mang hắn theo bên cạnh, hòng bình yên qua thiên kiếp. Về sau hắn vẫn giả làm cương thi, ắt là vì đợi thời cơ, cố ý che dấu tung tích.”
Khi Hoàn Tình nói chuyện, Kinh Niên nghe thấy dưới bàn phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, bèn khom người ngó xuống gầm bàn, nhưng ngoài mấy cặp chân ra thì chẳng thấy gì khác, tự nhủ chắc Lô Hoài Nhâm mất tự chủ đá phải chân bàn, nên không nghĩ nhiều nữa.
Trái Lại Lô Hoài Nhâm chẳng để tâm, nghe Hoàn Tình nói xong, toàn bộ mụ mị đều rớt sạch. Hắn không muốn nghi ngờ chí hữu, càng không muốn suy nghĩ nhiều thứ phức tạp như vậy. Có điều Hoàn Tình và Kinh Niên nói rất có lý, làm người ta không biết bẻ lại thế nào. Cái hắn sợ không phải chết, cũng không phải bị lợi dụng bị mưu hại, mà là sợ trong lòng có tý ngờ vực, có tý dao động, vấy bẩn tình nghĩa chân thành của chí hữu.
Kinh Niên không biết suy nghĩ của hắn lúc này, chỉ cho là hắn không thể chấp nhận được sự thật, bèn than thở: “Lô đại ca, có nhớ lần đánh nhau ở Phong Hoa cốc không?” Thấy Lô Hoài Nhâm gật đầu, cô nói tiếp: “Kinh Niên tưởng đại ca cố ý kêu Trần Mộc hóa điên, khi đó còn cảm giác huynh tiếp cận bọn ta là không có ý tốt…”
Lô Hoài Nhâm nghe vậy thì cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, đúng là nhiệt tình tốn sức còn không được người ta cám ơn.
Kinh Niên thấy hắn cười còn xấu hơn khóc, trong mắt ánh lên vẻ xấu hổ, gục đầu xuống, vừa gảy tóc Ngũ gia vừa nói: “Nhưng khi đó, ta thật tình không biết huynh kêu hành đầu hóa điên làm gì, sau đó thì đụng phải Hoàn Tình cô nương ở đây. Huynh cũng biết đó, cô nương này không chỉ hiểu trời tỏ đất, biết quá khứ đoán tương lai, mà còn có mắt nhìn người tinh tường, dùng thuật độc tâm nhìn phát là thấy…”
Chợt nghe Hoàn Tình cười phì ra tiếng, Kinh Niên nhún vai le lưỡi, tiếp tục: “Thành thử ta đoán đại ca đã tính trước có một thần nhân cỡ này ngáng đường, sợ mình lộ tẩy nên mới quyết định không đồng hành với bọn ta nữa. Giờ vòng qua ải này ngẫm lại, không ngờ kẻ sợ bị lật mặt không phải đại ca, mà là hành đầu của đại ca. Lúc đó hắn tự ý phát rồ, hoàn toàn không liên quan chút nào tới huynh hết!”
Cô biết trong lòng Lô Hoài Nhâm còn canh cánh chuyện Hình Thiên đánh lén, nên đặc biệt cường điệu câu cuối cùng, để hắn đừng tự trách nữa.
Lô Hoài Nhâm cũng nghe ra trong giọng cô mang theo an ủi, trong lòng đau xót, vành mắt nóng lên, hắn cuống quýt đứng dậy, không liếc người khác cái nào mà chỉ nói: “Ta ra ngoài hít thở không khí.” Dứt lời sải bước thật nhanh ra cửa.
Kinh Niên thấy Thi Ngũ gia chậm rãi nghiêng đầu nhìn theo, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, huynh ấy cần thời gian để tiếp thu lời chúng ta nói, suy cho cùng đã dạo một vòng quỷ môn quan, tới gia cừu cũng buông bỏ được, thì còn gì không thể nghĩ thông được nữa.”
Đoạn ngoảnh đầu nhìn về phía Hoàn Tình: “Đa tạ cô đã nói thay ta, bằng không tới giờ còn chưa nói rõ ra được!”
Hoàn Tình không đáp, đứng dậy thả mấy bước ra ngoài, nhìn sắc trời, rồi quay đầu lại hỏi ý Kinh Niên: “Mặt trời cũng đã lặn rồi, chi bằng nghỉ lại đây một đêm. Cô mới tỉnh, hắn cũng cần lựa chọn, ngày mai muốn từ biệt, ta sẽ không ngăn cản.”
Kinh Niên nghe lời cô rõ ràng là mời ở lại, nhưng nghe vào tai thì hệt như hạ lệnh không cho phép kháng cự. Kinh Niên nghĩ thầm, lúc này nhất định lòng Lô Hoài Nhâm rất rối, chẳng biết đi con đường nào thì ở lại chỗ thanh tịnh này cũng tốt. Về phần cô thì lo Ngũ gia mới bỏ phù chú, bản thân còn chưa ở riêng với hắn đủ lâu, thoáng cái đã phải đi đánh đánh giết giết thì rõ là cụt hứng. Do đó cô gật đầu, thuận theo ý Hoàn Tình.
Hoàn Tình hạ thấp người nói: “Mời cô nương nghỉ ngơi, Hoàn Tình không quấy rầy thêm nữa.”
Dứt lời chậm rãi thối lui, khi bước qua bậc cửa còn tiện tay đóng cửa lại, Kinh Niên phát hiện dưới đất có vệt đỏ đứt quãng, như dấu vết kéo lê xích chân để lại. Cô bước tới cúi người đưa tay chạm nhẹ, ẩm ướt sềnh sệch, là máu.
Kinh Niên thẳng người lên, chà chà đầu ngón tay, rồi bước lại bên cạnh Thi Ngũ gia, nghi hoặc lầu bầu: “Máu này còn ấm… cô ấy bị thương chỗ nào sao?”
Cô nhìn qua thấy Ngũ gia nghiêng mặt đi thì cười hì hì, chà qua quýt ngón tay dính máu lên y phục hai ba cái, rồi ôm lấy cổ hắn, hớn hở nói: “Ngũ gia ~~ chỉ còn lại hai ta thôi, Kinh Niên hầu ngài ngủ nhé?”
Lát sau đã thấy Ngũ gia chậm rãi quay mặt lại, tâm tình cô đột nhiên tốt hẳn lên, miệng còn liếng thoắng trêu ghẹo: “Ôi chao, vừa mới mặc đã phải cởi rồi!”
Thấy mắt Ngũ gia lóe lên, cô tự suy đoán tâm tư của hắn, áp sát mặt tới: “Hử? Kinh Niên biết, như hồi trước cởi ngoại y còn có nội y che, nhưng bây giờ thì khác rồi, trên dưới trong ngoài chỉ độc một bộ, mà lại không thể để ngài chịu thiệt mặc luôn áo ngủ, nói nào ngay chỉ có mình Kinh Niên thôi, cởi hết cũng không sao đâu.”
Thi Ngũ gia hơi cúi đầu, khóe miệng nhẹ cong lên, Kinh Niên nhìn đến mê mẩn, nửa quỳ trên mặt đất, nghiêng đầu gối lên đùi Ngũ gia, nhắm mắt than nhẹ: “Ngũ gia, không nói lạnh, ngài có thể ôm Kinh Niên một cái không?”
Cảm giác một bàn tay phủ hờ lên tai cô, từ tóc mai trượt xuống đầu vai, dùng sức ôm lấy vai cô. Kinh Niên mở hé mí mắt, môi nở nụ cười, nhưng ý cười lại không vào được đáy mắt.
Kinh Niên nghe tới đây thì ho nhẹ một tiếng, ánh mắt rối rắm. Lô Hoài Nhâm tập trung cao độ, hoàn toàn không bị bên ngoài ảnh hưởng, tiếp tục tự nhiên trình bày, như thể chướng khí làm tổ bao nhiêu năm trong lòng rốt cuộc đã có cơ hội trút ra: “Trần Mộc tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, không muốn liên lụy tới tính mạng của chí hữu, trong lòng đương nhiên khổ không thể tả. Nhìn lại quá khứ, chỉ thấy bản thân là một tên ngu dốt cực độ, người khác im lặng bao dung, còn mình thì được một tấc lại muốn lấn một thước, toàn bộ là do hắn, nào đáng làm người?”
“Vậy mà hảo hữu nằm dưới chân lại chưa từng oán một câu, không cần tạ ơn không cần báo đáp, Trần Mộc tự nhận không đáng được người khác yêu mến tới vậy! Vượt qua một lần sinh tử, đầu óc hắn cũng sáng ra, thấy trên cấm bản có ghi cách giải chú, hắn bèn làm theo y khuôn, dùng chu sa phong ấn thất khiếu, nhưng không biết đi đâu để tìm Bạch Hổ kính.”
“Hắn vừa trải qua nỗi đau diệt môn, hôm nay lại tận mắt thấy bằng hữu chết vì mình, nhất thời không biết tự xử thế nào. Ru rú trong động gần nửa năm mới quyết tâm buông nợ máu, hắn không trở về Thiên Tôn tự từ biệt, mà biến mình trở thành Thi quan Lô Hoài Nhâm, mang theo hành đầu lang bạt trời nam biển bắc, cũng chỉ để một ngày có thể đổi lại một mạng…”
Nói đến đây thở dài nặng nề, ánh mắt từ từ lấy lại trong trẻo, hắn ngước mắt nhìn về phía Kinh Niên, cố nặn ra một nụ cười, giọng nghèn nghẹt: “Đi gần mười năm rốt cuộc không uổng công, cuối cùng cũng cho ta tìm được rồi…”
Kinh Niên nghe hắn nói vậy, trong mắt lại chẳng có lấy tia vui mừng nào, vừa rồi hắn hời hợt thả một câu “Buông nợ máu”, nói thì nhẹ, nhưng để làm thì phải chịu bao nhiêu dằn vặt mâu thuẫn, cả hai không thể song toàn. Lựa chọn này của hắn nhất định đã làm mình đau khổ rất lâu, cũng chính vì vậy, lời Kinh Niên định nói lúc đầu bây giờ lại không đành lòng thốt ra miệng, chỉ tùy ý hỏi một câu: “Thảo nào Lô đại ca luôn gọi Nhân huynh Nhân huynh, theo ta thấy đó chính là “Nhâm” huynh trong tên Lô Hoài Nhâm đúng không.”
Lô Hoài Nhâm sửng sốt, quả thật đã bị cô nói trúng, có điều nhiều năm như vậy, tới chính hắn cũng không phân rõ được ai là Trần Mộc, ai là Lô Hoài Nhâm. Dùng cách xưng hô cũ là vì muốn nhắc nhở mình còn mục đích sống, nhưng kêu hoài kêu mãi bất giác biến dị lúc nào không hay. Dù sao đã từng là chí hữu thân thiết, mà bây giờ bị kẹt trong cơ thể Trần Mộc chẳng khác nào một âm hồn không có tâm trí.
Hắn cười sầu thảm: “Vốn định mượn muội Bạch Hổ kính, giờ xem ra không cần thiết nữa.”
Kinh Niên gác cằm lên đầu Ngũ gia, đắn đo câu chữ trong lòng mấy phen, cuối cùng vẫn chọn nói ra mấy câu râu ria ngoài lề: “Lô đại ca… ừm, không phải, Trần đại ca? Cũng không đúng… à, sau này phải xưng hô sao đây?”
Lô Hoài Nhâm bật cười, cái mặt nghiêm túc của cô lúc nãy là đang suy nghĩ vấn đề này sao? Cảm thấy nội tâm của cô bé này toàn đặt vào mấy chuyện vụn vặt, vội hỏi: “Lúc đầu gọi sao thì giờ gọi nấy, nói nào ngay cũng quen rồi, huống hồ, ta bây giờ chính xác là Lô đại ca của muội!”
Khi nói câu này nét mặt đã lấy lại phần nào thần thái ban đầu, nhưng chỉ trong nháy mắt lại suy sụp tinh thần. Hắn chống hai tay lên trán, năm ngón tay chốc chốc lại cào tóc, lẩm bẩm: “Rõ ràng là Nhâm huynh, sao giờ lại thành Hình Thiên? Hồn phách của Nhâm huynh đi đâu mất rồi? Đổi hồi nào, rõ ràng ta luôn ở bên cạnh, phải có chuyện gì đó mà ta không biết…”
Đột nhiên óc lóe sáng, nhớ lại lần choảng nhau với đầu người ở Phong Hoa cốc, Trần Mộc hóa rồ bỏ chạy trước, sau khi hắn ra khỏi cốc lùng sục mất một đêm mới tìm được ở đầu đường núi phía Tây, chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện?
Kinh Niên nghe hắn thì thầm, cân nhắc một lúc đã đoán ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, miệng giần giật, nhưng thấy lời muốn nói cứ nghẹn cứng trong cổ họng, biết là cần nói ra, lại không biết thốt ra lời thế nào, bèn liếc mắt qua Hoàn Tình.
Kỳ thật Kinh Niên cũng không chắc Hoàn Tình có nghe ra lề lối gì trong đó không, chỉ tại miệng khó trả lời, xuất phát từ bản năng xin giúp đỡ mà cứ vô tình quét mắt qua vậy thôi.
Hoàn Tình lập tức bắt được ám hiệu trong mắt cô, nhìn về phía Lô Hoài Nhâm, nhẹ giọng hỏi: “Sách cấm mà các hạ nói, có thể mượn xem một chút hay không?”
Lô Hoài Nhâm sững sờ một chút, quyển sách cấm kia quả thật rất quan trọng, bên trong ghi mấy loại chú thuật hắn đều đọc được làu làu, tuy cũng biết không nên truyền nó ra ngoài, nhưng lại không hủy được, thế nên vẫn cứ mang khư khư bên mình. Lúc này Hoàn Tình muốn xem, tự nhiên làm hắn hơi khó xử, nhưng suy đi nghĩ lại, giờ đã là lúc nào rồi, chuyện nên nói hay không nên nói đều nói toạc hết, còn gì để giấu nữa đâu. Vả lại Hoàn Tình không như người phàm, tự có loại uy nghi khiến người ta cúi đầu. Thành ra Lô Hoài Nhâm không đấu tranh nhiều, bèn móc tập sách trong lòng đưa lên.
Hoàn Tình vừa nhận quyển sách, Kinh Niên đã rướn cổ nhìn qua. Trang sách ố vàng cũ kỹ, chẳng những không có bìa mà còn thiếu nhiều trang, ngó nét mực và cách sắp xếp văn thư thì rõ là xuất phát từ những năm đầu Phượng triều. Hoàn Tình chậm rãi lật từng trang, không đọc kỹ nội dung bên trong mà chỉ liếc mắt đã lật qua trang mới, tới khi lật tới cấm thuật Phong Hồn ở trang cuối cùng mới nâng cao sách lên đọc từng dòng một.
Kinh Niên nhìn sơ rồi quay lại đứng phía sau Thi Ngũ gia, sờ sờ tóc hắn, thấy tóc cũng hơi khô rồi, bèn nhẹ nhàng tháo khăn lụa búi tóc xuống vắt lên lưng ghế, hai tay chải tóc tản ra, nhắm mắt thở dài.
Hoàn Tình khép sách lại hoàn trả bằng hai tay, đợi Lô Hoài Nhân nhận rồi mới từ tốn nói một câu: “Thuật huynh trúng là Dời hình hoán thể, chứ không phải là cấm chú Phong Hồn.”
Kinh Niên vỗ trán đánh bốp, nhủ thầm cô cứ nói thẳng đuột ra như vậy, cũng không quan tâm coi người ta có chấp nhận nổi hay không.
Lô Hoài Nhâm còn chưa phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác hỏi: “Thuật Dời hình hoán thể?” Không rõ lắm cụ thể chỉ cái gì.
Hoàn Tình tiếp lời: “Dời hình hoán thể, đa số người bệnh sắp chết muốn kéo dài tính mạng đã mượn tay thuật giả tráo đổi thân thể với người khỏe mạnh tráng kiện, cũng có người trong tà đạo tự ý dùng thuật này để tìm cho mình cuộc sống bất tử. Nhưng tà thuật không phải là thứ mà người ta có thể khống chế, người thường lạm dụng nó sẽ dẫn tới hậu quả cơ thể biến dạng, mất tâm mất tính, cuối cùng hóa thành yêu vật, không ai ngoại lệ.”
Nói đến đây cô dừng lại, nhìn chằm chằm Lô Hoài Nhâm không tha.
Lô Hoài Nhâm chỉ cảm thấy tà thuật cô nói hiểm độc cùng cực, song không biết nó có liên quan gì tới quá khứ của mình. Thấy Hoàn Tình nhìn mình như muốn mình phát biểu ý kiến, hắn mở miệng nhưng không tiếp được nửa câu.
Kinh Niên biết đầu óc hắn không suy nghĩ vòng vèo sâu xa được như người ta, mà Hoàn Tình thì vẫn ngậm chặt miệng, cứ như hạ quyết tâm chỉ điểm chút đỉnh chứ không nói rõ, để mặc chuyện này treo lơ lửng giữa không trung. Kinh Niên không chịu nổi kiểu dông dài lôi thôi này, nếu đã khơi một đầu, thì sớm muộn gì cũng phải nói huỵch toẹt ra, không bằng chấm dứt một lần cho xong.
Tục ngữ nói chí phải, thà đau một lần rồi thôi, sớm cho người bị che mờ mắt ngộ ra sự thật mới là tốt cho họ, do đó cô nói thẳng thừng: “Huynh còn chưa hiểu sao? Lô đại ca! Bằng hữu đó của huynh rõ ràng không thi Phong Hồn thuật gì cho huynh hết, mà là thuật Dời hình hoán thể! Cũng chẳng phải sau khi thất bại dẫn tới trao đổi hồn phách gì cả, mà căn bản ngay từ đầu đã định chắc cái kết quả này rồi!”
Trong cơn kinh hoàng Lô Hoài Nhâm tức khắc phản bác: “Sao có thể? Rõ ràng trên sách viết là cấm chú Phong Hồn!”
Kinh Niên lắc đầu thở dài, không đấu võ mồm với hắn nữa, mà trực tiếp đi tới, nhân lúc hắn còn đang nghệt người thì đưa quyển sách kia qua, lật tới phần sau, mở ra trên bàn, rồi chỉ vào trang sách nói: “Lô đại ca, dù quyển sách này cũ kỹ, nhưng chỉ riêng mấy tờ cuối này là hư hại nghiêm trọng, vả lại còn hư rất lạ, huynh xem trang giấy đi…”
Cô nhấc mép giấy ở trang cuối cùng lên: “Nó bị xé ngang, mất một đoạn ở giữa, trang rách phía trên là cách thi pháp Phong Hồn chú, trang rách phía dưới là cách phá cấm, nhìn thoáng qua, thể chữ và vết mực đều như ở cùng một trang, nhưng huynh không phát hiện trên dưới không nối tiếp nhau sao, nếu muốn nó mạch lạc, vậy chỗ khuyết ở giữa phải viết gì đây? Theo ta thấy, nửa trên với nửa dưới này rõ ràng không phải viết cùng một loại pháp thuật, huynh nhìn tiếp đây…”
Cô bẻ gập sách, chỉ vào khoảng trống giữa hai trang giấy: “Ở mép nửa trang trên có xơ giấy, mà ở mép nửa trang dưới cũng có xơ giấy, cả hai đều như cố tình xé. Giả sử có hai trang sách hoàn chỉnh, chúng ta xé nửa trên của trang thứ nhất, sau đó xé nửa dưới của trang thứ hai, vậy là đã có một trang giấy bị xé ở giữa. Cơ mà muốn khiến cho hai phần còn lại này trông như một tờ giấy để làm gì? Chẳng phải là để che giấu vết xé không ăn khớp sao? Thành thử mới xé một đoạn, để hổng ở giữa…”
Cô buông tay, thấy Lô Hoài Nhâm trợn trừng hai mắt, lâu thật lâu vẫn im thin thít, biết là hắn cần thời gian để tiêu hóa đống phân tích rối nùi này.
Tuy mánh khóe dùng hai trang rời hợp làm một để bịp người ta không phải là không thể, nhưng quyển sách này rách tả tơi xơ mướp, dù mép sách không bị xé cũng tróc lông, đâu còn nhìn nổi trang nào với trang nào. Kinh Niên cũng chẳng phải thần tiên, đâu thể nào liếc mắt là nhìn ra đủ thứ trò như thế, mà đó chẳng qua là chiêu đùa dai của Kinh Niên thôi. Dù sao muốn phủ định một sự thật mà người ta tin tưởng nhiều năm, không bưng ra đủ bằng chứng thuyết phục thì ai mà tin? Chưa kể Lô Hoài Nhâm là hình mẫu ruột thẳng, một cọc chọc tới đáy!
Lô Hoài Nhâm vắt óc nghiền ngẫm suy luận của cô, càng ngẫm càng thấy có lý, càng ngẫm càng khó tin, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lặp lại mấy lần câu: “Không có khả năng… làm sao có thể…”
Kinh Niên thấy hắn bắt đầu dao động, không ngừng cố gắng: “Lô đại ca, Phong Hồn thuậtghi ở nửa trang trên là triển khai từ ‘Phong Hồn Hóa Thi’ mà Thiên Ma thần giáo thường dùng, nó làm cương thi không thối rữa, đích xác là tà pháp khóa hồn nghịch thiên, dùng bất cẩn sẽ khiến thần hồn tráo đổi. Nhưng nó khác hoàn toàn với cấm chú Phong Hồn mà huynh cho rằng mình đã trúng!” “
“Còn trang dưới viết nào là Bạch Hổ kính chiếu thân, nào là cách phá giải các thứ. Linh khí bên trong Bạch Hổ kính có vạn năng trừ tà, tất nhiên cũng có thể khiến tà thuật mất hiệu lực, căn bản không cần phải cảnh báo gì hết! Theo ta thấy, dụng ý là cố hướng huynh tới cái kính, cũng vì muốn huynh đặt hết tâm tư vào chuyện tìm cái kính.”
Khi mới gặp gỡ chưa lâu, Lô Hoài Nhâm đã vô ý tiết lộ chuyện về Phong Hồn thuật, khi đó hắn vừa nói vừa cười, Kinh Niên căn bản không cho là thật, chỉ biết dùng chu sa phong ấn thất khiếu cũng là một loại tà thuật, cho nên có đôi chút cảnh giác với người thi thuật. Lúc ở Thổ Diêu, Lô Hoài Nhâm cuối cùng cũng lật bài ngửa, muốn mượn Bạch Hổ kính, lời lẽ khẩn thiết, rõ là khiến Kinh Niên kinh ngạc một phen. Bây giờ lại nghe hắn kể hết đầu đuôi gốc ngọn, cô gom hết chúng lại cân đo đong đếm, rốt cuộc cũng mò ra kết quả.
Tuy đến giờ Kinh Niên mới biết chuyện hồn thể hoán vị là do thuật Dời hình hoán thể gây ra, nhưng ngay từ đầu cô đã không nghĩ hắn biết dùng cấm chú Phong Hồn gì đó. Bởi sử bản viết tam đại cấm thuật từ đầu tới cuối không ra khỏi Thiên Tôn tự, cô thấy quyển đó mới là bản gốc —- chữ hiện theo tâm, chữ trôi bập bềnh trên giấy như lục bình, đâu phải loại mà phàm thế có thể làm giả, mà nó cũng đã bị Phương trượng thiêu hủy ngay lúc đó rồi, nào tới lượt người đời này tham khảo?
Lô Hoài Nhâm nghe cô nói thao thao một tràng, không giải thích được bao nhiêu trái lại còn rối càng thêm rối, buột miệng hỏi: “Mặc kệ nó là thuật gì, liên quan gì tới Dời hình hoán thể? Nói chung là ta vẫn sống lại, chuyện này giải thích sao đây? Còn có người cố tình để mình chết sao?”
Kinh Niên khép trang giấy lại rồi nhét quyển sách mỏng về tay hắn, khóe miệng hơi cong lên, nhìn như đang cười mà cũng như đang che giấu tâm trạng thật sự, hạ giọng nói chậm: “Lô đại ca, thuật Dời hình hoán thể hoàn toàn không ghi trên quyển sách này của huynh, nhưng nghe lời huynh nói cộng với xem thử cơ thể của huynh thì ta thấy ngay…”
Cô nói tới đây thì nín thinh, quay người vòng lại sau lưng Thi Ngũ gia, cúi đầu ngắm xoáy tóc của Ngũ gia.
Hành động này khiến Lô Hoài Nhâm sốt ruột: “Cơ thể của ta thì sao? Tiểu muội, sao mới nói tới nửa đã mắc kẹt rồi?”
Nghe ý của hắn xem ra cũng không hoàn toàn phản đối lời cô, nhưng nếu bắt nói tiếp thì Kinh Niên thật tình khó có thể đường hoàng ngay thẳng phun ra miệng được.
Cô còn đang suy tính phải nói thế nào cho khéo, thì Hoàn Tình đã thay cô giải vây: “Lúc trước bắt mạch cho huynh, mặc dù thể khí dồi dào, nhưng mạch tượng bất ổn. Với nhiều năm kinh niệm của ta, thì nguyên nhân là do thân và tâm bài trừ lẫn nhau, mượn xác hoàn hồn cũng có triệu chứng tương tự. Nhìn bề ngoài khó thể phát hiện, thật ra bên trong cơ thể âm phách đang dần xua đuổi dương hồn, khí trong nội phủ ứ đọng, giống như trúng độc mãn tính, tổn thương vô hình, chết cũng khó hay.”
Lô Hoài Nhâm nghe mà sợ run, lẽ nào thỉnh thoảng đầu choáng mắt hoa là tại nó?
Kinh Niên đã dùng quỹ nhãn nhìn thấu trong cơ thể hắn từ lâu, đích thật nhìn thấy ngũ tạng đang dần bị ăn mòn với từng cấp độ khác nhau, vậy mà hắn vẫn hồn nhiên vô tư chẳng biết gì. Ban đầu Kinh Niên còn giữ cảnh giác với hắn nên không lật tẩy chuyện này, nhủ bụng để coi rốt cuộc hắn muốn đi nước cờ nào. Song theo tình hình hiện tại thì đã rõ, hắn không những chả có nước cờ gì, thậm chí còn là một quân cờ nằm trong tay người ta mà còn lơ mơ không biết.
Từ câu chuyện hắn kể Kinh Niên đã hiểu ra người này rất trọng tình trọng nghĩa, đoạn chuyện xưa làm người ta xúc động sâu sắc, khiến người ta quan tâm tới cảm nhận của hắn, không nỡ vạch trần vết thương rồi tiện tay sát thêm muối vào, bây giờ nghe Hoàn Tình nói trắng hết ra, cô lập tức quyết định mình không thấy cái gì hết.
Hoàn Tình nói tiếp: “Dời hình hoán thể, con người khó thành công, bằng hữu của huynh một không dị biến hai không cuồng tính, vậy chỉ còn một cách lý giải, người thi thuật không phải con người, kẻ kết bạn với huynh bao lâu nay, là Lô Hoài Nhâm ngày xưa, và cũng là Hình Ma Hình Thiên hôm nay.”
Kinh Niên thấy mặt cô không đổi sắc, giọng điệu vẫn bình thản điềm đạm như cũ, nhưng từng câu từng chữ nói ra lại một nhát lấy máu, chỉ thiếu điều nói huỵch toẹt ra là, chuyện ngươi bị thi thuật ngay từ đầu đã bị người ta lợi dụng rồi, cái gì mà tình nghĩa, cái gì mà quan tâm, kết quả từ đầu chí cuối chỉ có mỗi ngươi cam chịu, còn với đối phương, chẳng qua chỉ là âm mưu thôi.
Lô Hoài Nhâm cãi chày cãi cối: “Nhâm huynh không phải Hình Thiên, ta rất hiểu hắn! Hắn… hắn không hư tình giả ý!” Dù cứng miệng nhưng ánh mắt lại né đi, không dám nhìn thẳng Hoàn Tình.
Hoàn Tình vẫn thản nhiên bóc trần bộ mặt thật: “Hồn thể của Hình Thiên không được đầy đủ, cần dựa vào sự che chở của cơ thể mới có thể tồn tại trên thế gian, có điều cơ thể người phàm khó chống lại sự ăn mòn của ma hồn, cách mấy năm phải đổi cơ thể một lần, mà sau khi đổi lại còn phải mất một quãng thời gian thích nghi với cơ thể mới. Trong quãng thời gian đó tứ chi xơ cứng, khó thể hoạt động, phải chịu thiên kiếp và nhật kiếp. Lúc này không ai tương trợ thì rất nguy hiểm, giả như thân thể bị thương, không chứa được ma hồn nữa, thì nó không thể tránh né được ánh mặt trời. Cho nên hắn mới bày ra kế lấy chu sa cầm tù hồn phách, để huynh mang hắn theo bên cạnh, hòng bình yên qua thiên kiếp. Về sau hắn vẫn giả làm cương thi, ắt là vì đợi thời cơ, cố ý che dấu tung tích.”
Khi Hoàn Tình nói chuyện, Kinh Niên nghe thấy dưới bàn phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, bèn khom người ngó xuống gầm bàn, nhưng ngoài mấy cặp chân ra thì chẳng thấy gì khác, tự nhủ chắc Lô Hoài Nhâm mất tự chủ đá phải chân bàn, nên không nghĩ nhiều nữa.
Trái Lại Lô Hoài Nhâm chẳng để tâm, nghe Hoàn Tình nói xong, toàn bộ mụ mị đều rớt sạch. Hắn không muốn nghi ngờ chí hữu, càng không muốn suy nghĩ nhiều thứ phức tạp như vậy. Có điều Hoàn Tình và Kinh Niên nói rất có lý, làm người ta không biết bẻ lại thế nào. Cái hắn sợ không phải chết, cũng không phải bị lợi dụng bị mưu hại, mà là sợ trong lòng có tý ngờ vực, có tý dao động, vấy bẩn tình nghĩa chân thành của chí hữu.
Kinh Niên không biết suy nghĩ của hắn lúc này, chỉ cho là hắn không thể chấp nhận được sự thật, bèn than thở: “Lô đại ca, có nhớ lần đánh nhau ở Phong Hoa cốc không?” Thấy Lô Hoài Nhâm gật đầu, cô nói tiếp: “Kinh Niên tưởng đại ca cố ý kêu Trần Mộc hóa điên, khi đó còn cảm giác huynh tiếp cận bọn ta là không có ý tốt…”
Lô Hoài Nhâm nghe vậy thì cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, đúng là nhiệt tình tốn sức còn không được người ta cám ơn.
Kinh Niên thấy hắn cười còn xấu hơn khóc, trong mắt ánh lên vẻ xấu hổ, gục đầu xuống, vừa gảy tóc Ngũ gia vừa nói: “Nhưng khi đó, ta thật tình không biết huynh kêu hành đầu hóa điên làm gì, sau đó thì đụng phải Hoàn Tình cô nương ở đây. Huynh cũng biết đó, cô nương này không chỉ hiểu trời tỏ đất, biết quá khứ đoán tương lai, mà còn có mắt nhìn người tinh tường, dùng thuật độc tâm nhìn phát là thấy…”
Chợt nghe Hoàn Tình cười phì ra tiếng, Kinh Niên nhún vai le lưỡi, tiếp tục: “Thành thử ta đoán đại ca đã tính trước có một thần nhân cỡ này ngáng đường, sợ mình lộ tẩy nên mới quyết định không đồng hành với bọn ta nữa. Giờ vòng qua ải này ngẫm lại, không ngờ kẻ sợ bị lật mặt không phải đại ca, mà là hành đầu của đại ca. Lúc đó hắn tự ý phát rồ, hoàn toàn không liên quan chút nào tới huynh hết!”
Cô biết trong lòng Lô Hoài Nhâm còn canh cánh chuyện Hình Thiên đánh lén, nên đặc biệt cường điệu câu cuối cùng, để hắn đừng tự trách nữa.
Lô Hoài Nhâm cũng nghe ra trong giọng cô mang theo an ủi, trong lòng đau xót, vành mắt nóng lên, hắn cuống quýt đứng dậy, không liếc người khác cái nào mà chỉ nói: “Ta ra ngoài hít thở không khí.” Dứt lời sải bước thật nhanh ra cửa.
Kinh Niên thấy Thi Ngũ gia chậm rãi nghiêng đầu nhìn theo, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai hắn, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, huynh ấy cần thời gian để tiếp thu lời chúng ta nói, suy cho cùng đã dạo một vòng quỷ môn quan, tới gia cừu cũng buông bỏ được, thì còn gì không thể nghĩ thông được nữa.”
Đoạn ngoảnh đầu nhìn về phía Hoàn Tình: “Đa tạ cô đã nói thay ta, bằng không tới giờ còn chưa nói rõ ra được!”
Hoàn Tình không đáp, đứng dậy thả mấy bước ra ngoài, nhìn sắc trời, rồi quay đầu lại hỏi ý Kinh Niên: “Mặt trời cũng đã lặn rồi, chi bằng nghỉ lại đây một đêm. Cô mới tỉnh, hắn cũng cần lựa chọn, ngày mai muốn từ biệt, ta sẽ không ngăn cản.”
Kinh Niên nghe lời cô rõ ràng là mời ở lại, nhưng nghe vào tai thì hệt như hạ lệnh không cho phép kháng cự. Kinh Niên nghĩ thầm, lúc này nhất định lòng Lô Hoài Nhâm rất rối, chẳng biết đi con đường nào thì ở lại chỗ thanh tịnh này cũng tốt. Về phần cô thì lo Ngũ gia mới bỏ phù chú, bản thân còn chưa ở riêng với hắn đủ lâu, thoáng cái đã phải đi đánh đánh giết giết thì rõ là cụt hứng. Do đó cô gật đầu, thuận theo ý Hoàn Tình.
Hoàn Tình hạ thấp người nói: “Mời cô nương nghỉ ngơi, Hoàn Tình không quấy rầy thêm nữa.”
Dứt lời chậm rãi thối lui, khi bước qua bậc cửa còn tiện tay đóng cửa lại, Kinh Niên phát hiện dưới đất có vệt đỏ đứt quãng, như dấu vết kéo lê xích chân để lại. Cô bước tới cúi người đưa tay chạm nhẹ, ẩm ướt sềnh sệch, là máu.
Kinh Niên thẳng người lên, chà chà đầu ngón tay, rồi bước lại bên cạnh Thi Ngũ gia, nghi hoặc lầu bầu: “Máu này còn ấm… cô ấy bị thương chỗ nào sao?”
Cô nhìn qua thấy Ngũ gia nghiêng mặt đi thì cười hì hì, chà qua quýt ngón tay dính máu lên y phục hai ba cái, rồi ôm lấy cổ hắn, hớn hở nói: “Ngũ gia ~~ chỉ còn lại hai ta thôi, Kinh Niên hầu ngài ngủ nhé?”
Lát sau đã thấy Ngũ gia chậm rãi quay mặt lại, tâm tình cô đột nhiên tốt hẳn lên, miệng còn liếng thoắng trêu ghẹo: “Ôi chao, vừa mới mặc đã phải cởi rồi!”
Thấy mắt Ngũ gia lóe lên, cô tự suy đoán tâm tư của hắn, áp sát mặt tới: “Hử? Kinh Niên biết, như hồi trước cởi ngoại y còn có nội y che, nhưng bây giờ thì khác rồi, trên dưới trong ngoài chỉ độc một bộ, mà lại không thể để ngài chịu thiệt mặc luôn áo ngủ, nói nào ngay chỉ có mình Kinh Niên thôi, cởi hết cũng không sao đâu.”
Thi Ngũ gia hơi cúi đầu, khóe miệng nhẹ cong lên, Kinh Niên nhìn đến mê mẩn, nửa quỳ trên mặt đất, nghiêng đầu gối lên đùi Ngũ gia, nhắm mắt than nhẹ: “Ngũ gia, không nói lạnh, ngài có thể ôm Kinh Niên một cái không?”
Cảm giác một bàn tay phủ hờ lên tai cô, từ tóc mai trượt xuống đầu vai, dùng sức ôm lấy vai cô. Kinh Niên mở hé mí mắt, môi nở nụ cười, nhưng ý cười lại không vào được đáy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.