Chương 3: Hộ vệ
Vũ Giả
11/11/2020
Trở lại Phiền phủ, Phiền Ngọc Kì liền tự mình nhốt vào trong phòng, hồi tưởng lại đủ thứ trong buổi lễ, hồi tưởng lại thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kia đã nhắc nhở hắn phải có giác ngộ khi vung kiếm, vì hoàng gia, quân vương Đại Chiếu tương lai giành quyền thống trị thiên hạ.
Suốt một ngày một đêm, đứa trẻ năm ấy mới chín tuổi lần đầu tiên tĩnh tâm như vậy nghiêm túc suy nghĩ về quá khứ của bản thân, cùng tương lai sắp tới sẽ đối mặt.
Đối mặt với bản thân vô hình cũng lại vô thần, đối mặt với sự yếu đuối đến mức phải dựa vào chủ tử cứu trợ chính mình, hắn cũng không hề trốn tránh, mà chỉ cố gắng ổn định tâm trí mình để nghĩ đi nghĩ lại một lần rồi lại một lần!
Cuối cùng, nghe trong tiếng gọi của mẫu thân có phần lo lắng, hắn mới chủ động đẩy cửa phòng mình ra, bình tĩnh nhìn vẻ mặt u sầu không kịp che dấu của mẫu thân, đứng phía sau nàng là tổ phụ đầu tóc đã hiện những vết hoa râm, hắn kìm nén đã quá đủ chỉ nói ra một câu: “Phiền Ngọc Kì thề vì quân thượng giành quyền thống trị thiên hạ, dù chết không từ!”
Hơi thở dồn dập, mắt hổ trừng lớn, và năm ngón tay nắm chặt đến run rẩy đều nói lên rõ ràng quyết tâm giác ngộ cùng cố gắng của đứa trẻ mới chín tuổi này ——
Hắn phải vì chủ tử của mình mà vung kiếm! Hắn sẽ thề sống chết bảo vệ chủ tử! Hắn sẽ không chần chừ chém giết tất cả địch nhân ngăn cản trước mặt hắn dám uy hiếp đến sự an toàn của người kia!!
Bởi vậy khi cơ hội đó đến, hắn không chút do dự mà đưa tay nắm chặt lấy.
Chiếu Hòa năm thứ hai mươi tám, Chiếu Nguyên thái tử muốn thành lập một đội ám vệ cho riêng mình, đem theo tâm phúc chọn lựa trong tổng cộng một trăm linh bảy thiếu niên ưu tú, riêng Phiền gia còn có năm người, mà Phiền Ngọc Kì, sau khi nghe thấy tin tức này chủ động xin đi giết giặc.
Một năm trước, hắn dốc lòng đi theo phụ thân Phiền Tử Kì ở biên cương rèn luyện tròn một năm, hắn tin tưởng vững chắc, hắn lúc này, đã không còn là nam hài hèn nhát run rẩy phía sau cái bàn thấp kia nữa.
Sau khi tiến cung, trải qua tầng tầng các loại thí luyện tuyển chọn, một trăm linh bảy người cuối cùng đã cắt giảm còn bảy mươi tám người, khi bọn hắn tới thao trường sau đại điện cả đội ngũ đều đồng loạt chỉnh tề, Phiền Ngọc Kì lại một lần nữa gặp được Trữ Chiếu Dịch.
Thiếu niên thiên tử mười bốn tuổi lúc này đã cao lớn trưởng thành, toàn thân kim sắc hoa phục long văn, ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc, chỉ là hiện giờ vẻ mặt không chút biểu tình kia càng tô lên sự uy nghiêm của một bậc đế vương, so với trong ấn tượng của Phiền Ngọc Kì lại thêm vài phần tôn quý khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Bọn họ bảy mươi tám người nhất loạt quỳ xuống, thái tử Chiếu Nguyên hai tay chắp sau lưng, không bảo bọn hắn đứng dậy ngay mà đi thẳng đi vào bên trong đội hình đang xếp thành hàng, cẩn thận xem kỹ những thiếu niên sắp trở thành trợ thủ đắc lực của mình, vì mình cống hiến.
Nhưng mà khi y đi đến bên cạnh Phiền Ngọc Kì, cước bộ y bất giác dừng lại, từ phía trên quan sát một lúc lâu.
Y trầm mặc làm cho Phiền Ngọc Kì toàn thân căng thẳng, không thể không khẩn trương. Nhưng ngay sau khoảng im lặng như muốn nghẹt thở này, hắn đột nhiên nghe thấy Chiếu Nguyên thái tử trầm giọng hỏi một câu: “Kiếm của ngươi —— đã khai phong*?”
*Khai phong: đã được rút ra khỏi bao (editor: ta đoán thế =,=/ beta: *gật gù* đoán có lý =)))
Một câu hỏi khiến Phiền Ngọc Kì trong đầu sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn hồi tưởng lại lúc đối phương đối với mình nói những lời đó, nháy mắt bừng tỉnh ý tứ của thái tử, liền dùng ngữ điệu kiên định đầy khí phách nói ra tám chữ:
“Kỳ lợi đồng tâm**! Chém sắt như chém bùn!!”
**Kỳ lợi đồng tâm: một lòng cắt đứt lợi ích, tình cảm (chém bừa ;__
Suốt một ngày một đêm, đứa trẻ năm ấy mới chín tuổi lần đầu tiên tĩnh tâm như vậy nghiêm túc suy nghĩ về quá khứ của bản thân, cùng tương lai sắp tới sẽ đối mặt.
Đối mặt với bản thân vô hình cũng lại vô thần, đối mặt với sự yếu đuối đến mức phải dựa vào chủ tử cứu trợ chính mình, hắn cũng không hề trốn tránh, mà chỉ cố gắng ổn định tâm trí mình để nghĩ đi nghĩ lại một lần rồi lại một lần!
Cuối cùng, nghe trong tiếng gọi của mẫu thân có phần lo lắng, hắn mới chủ động đẩy cửa phòng mình ra, bình tĩnh nhìn vẻ mặt u sầu không kịp che dấu của mẫu thân, đứng phía sau nàng là tổ phụ đầu tóc đã hiện những vết hoa râm, hắn kìm nén đã quá đủ chỉ nói ra một câu: “Phiền Ngọc Kì thề vì quân thượng giành quyền thống trị thiên hạ, dù chết không từ!”
Hơi thở dồn dập, mắt hổ trừng lớn, và năm ngón tay nắm chặt đến run rẩy đều nói lên rõ ràng quyết tâm giác ngộ cùng cố gắng của đứa trẻ mới chín tuổi này ——
Hắn phải vì chủ tử của mình mà vung kiếm! Hắn sẽ thề sống chết bảo vệ chủ tử! Hắn sẽ không chần chừ chém giết tất cả địch nhân ngăn cản trước mặt hắn dám uy hiếp đến sự an toàn của người kia!!
Bởi vậy khi cơ hội đó đến, hắn không chút do dự mà đưa tay nắm chặt lấy.
Chiếu Hòa năm thứ hai mươi tám, Chiếu Nguyên thái tử muốn thành lập một đội ám vệ cho riêng mình, đem theo tâm phúc chọn lựa trong tổng cộng một trăm linh bảy thiếu niên ưu tú, riêng Phiền gia còn có năm người, mà Phiền Ngọc Kì, sau khi nghe thấy tin tức này chủ động xin đi giết giặc.
Một năm trước, hắn dốc lòng đi theo phụ thân Phiền Tử Kì ở biên cương rèn luyện tròn một năm, hắn tin tưởng vững chắc, hắn lúc này, đã không còn là nam hài hèn nhát run rẩy phía sau cái bàn thấp kia nữa.
Sau khi tiến cung, trải qua tầng tầng các loại thí luyện tuyển chọn, một trăm linh bảy người cuối cùng đã cắt giảm còn bảy mươi tám người, khi bọn hắn tới thao trường sau đại điện cả đội ngũ đều đồng loạt chỉnh tề, Phiền Ngọc Kì lại một lần nữa gặp được Trữ Chiếu Dịch.
Thiếu niên thiên tử mười bốn tuổi lúc này đã cao lớn trưởng thành, toàn thân kim sắc hoa phục long văn, ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc, chỉ là hiện giờ vẻ mặt không chút biểu tình kia càng tô lên sự uy nghiêm của một bậc đế vương, so với trong ấn tượng của Phiền Ngọc Kì lại thêm vài phần tôn quý khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Bọn họ bảy mươi tám người nhất loạt quỳ xuống, thái tử Chiếu Nguyên hai tay chắp sau lưng, không bảo bọn hắn đứng dậy ngay mà đi thẳng đi vào bên trong đội hình đang xếp thành hàng, cẩn thận xem kỹ những thiếu niên sắp trở thành trợ thủ đắc lực của mình, vì mình cống hiến.
Nhưng mà khi y đi đến bên cạnh Phiền Ngọc Kì, cước bộ y bất giác dừng lại, từ phía trên quan sát một lúc lâu.
Y trầm mặc làm cho Phiền Ngọc Kì toàn thân căng thẳng, không thể không khẩn trương. Nhưng ngay sau khoảng im lặng như muốn nghẹt thở này, hắn đột nhiên nghe thấy Chiếu Nguyên thái tử trầm giọng hỏi một câu: “Kiếm của ngươi —— đã khai phong*?”
*Khai phong: đã được rút ra khỏi bao (editor: ta đoán thế =,=/ beta: *gật gù* đoán có lý =)))
Một câu hỏi khiến Phiền Ngọc Kì trong đầu sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn hồi tưởng lại lúc đối phương đối với mình nói những lời đó, nháy mắt bừng tỉnh ý tứ của thái tử, liền dùng ngữ điệu kiên định đầy khí phách nói ra tám chữ:
“Kỳ lợi đồng tâm**! Chém sắt như chém bùn!!”
**Kỳ lợi đồng tâm: một lòng cắt đứt lợi ích, tình cảm (chém bừa ;__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.