Chương 17: Chương 17
Từ Cảnh Niên
05/03/2017
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Ly Bạch đưa Phòng Hiền đi học rồi đến văn phòng luật sư làm việc như bình thường.
Phòng Hiền trở lại trường học, thầy giáo không hỏi cậu vì sao tự nhiên lại nghỉ học hai ngày, cậu hòa nhập vào lớp học một lần nữa như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chớp mắt đã qua một ngày.
Phòng Hiền ra cổng chính của trường như mọi ngày, từ sau lần gặp quỷ dựng tường kia cậu không dám bén mảng đến cổng sau nữa.
Bạn học đi qua bên người cậu, hoặc giả vờ không trông thấy, hoặc cẩn thận nhìn cậu vài lần. Tuy vẫn nói đã qua nhiều năm sớm thành thói quen, nhưng bị người ta soi mói như vậy Phòng Hiền vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Chung quy cậu chỉ là một đứa trẻ, vẫn sẽ suy nghĩ mãi vì sao, vì sao mình không được hoan nghênh, vì sao vĩnh viễn không thể hòa mình cùng bạn đồng trang lứa. Nghĩ ngợi một hồi đã đi tới cổng trường. Xung quanh người đến người đi, Phòng Hiền dựa vào cổng phụ mà đứng, tự tách mình ra khỏi đám đông.
Nhắn tin cho Khương Ly Bạch nói mình đã đến cổng, đối phương nhắn lại, “Tôi cũng sắp.”
Cậu đã quen với việc được Khương Ly Bạch chiếu cố mất rồi.
Phòng Hiền đột nhiên phát hiện ra điều đó. Đối với một luật sư phụ trách quản lý tài sản mà nói, Khương Ly Bạch thực sự là vô cùng vô cùng tốt. Anh không có khí chất con buôn khiến cho người ta e sợ, đối nhân xử thế đều rất mực ôn hòa, quan trọng là trong ánh mắt anh, Phòng Hiền không nhìn ra mảy may khát vọng với tiền tài phú quý. Ở bên cạnh Phòng Nhất Hiếu nhiều năm, con mắt đánh giá của Phòng Hiền dễ dàng phân biệt được người tốt đẹp, xấu xa, tham lam, giảo hoạt, trong nhận thức của Phòng Hiền hiện tại, Khương Ly Bạch thuộc về phần nhỏ tốt đẹp kia.
Suy nghĩ đang thả trôi, điện thoại đã vang lên, Khương Ly Bạch gọi tới.
Phòng Hiền nghe máy, “Alo?”
“Tôi sắp đến cổng trường em rồi. Em ra đường lớn đi.”
“Vâng, được.” Phòng Hiền cầm điện thoại, gia nhập hàng ngũ học sinh tan học về nhà. Người đi bên cạnh trùng hợp là bạn cùng lớp cậu.
Mấy cô nàng không nhịn được liếc sang nhìn cậu.
“Cậu xem, hôm nay nó không gọi người đến đón kìa.”
“Chẳng lẽ trong nhà có chuyện? Hai ngày nay không thấy nó đến.”
“Không lẽ ông già nó phá sản, hết xe đưa đón rồi sao?”
Phòng Hiền nghiêng đầu quét mắt nhìn hai nữ sinh kia.
Nếu bọn họ biết Phòng Nhất Hiếu đã chết có lẽ sẽ bàn tán rôm rả hơn nhiều nhỉ? Hoặc là gần đây cậu bị cuốn vào vụ án giết người, chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài cho bọn họ buôn chuyện rất lâu.
Thế nhưng vì cái gì? Tại sao lại phải làm nhiều việc nhàm chán như vậy?
Cậu căn bản không lựa chọn những chuyện đó, không chọn Phòng Nhất Hiếu làm cha nuôi, không chọn ở trong căn nhà ấy, người ta đã sắp lựa chọn thay cho cậu, cậu chỉ làm theo ý muốn của họ thôi mà.
“Nhìn thấy nó tớ đã thấy ghê tởm…”
“Ờ, chẳng biết hình dung kiểu gì, trông rõ là u ám. Cậu xem, da nó còn trắng hơn con gái, nhìn tởm kinh lên được.”
Phòng Hiền bất giác nâng tay lên. Đúng vậy, Phòng Nhất Hiếu không cho cậu ra ngoài nhiều, cũng cấm cậu tham gia bất cứ hoạt động nào của trường học, kể cả tiết thể dục. Cho nên cậu căn bản không phơi nắng, vóc dáng cũng thấp bé hơn bạn cùng lứa một chút.
Phòng Hiền trộm nhìn bạn học không biết tên trước mặt.
Đó là một thằng nhóc bình thường có làn da màu đồng cổ, tóc cắt ngắn gọn gàng, lưng đeo ba lo, đang nói nói cười cười với người bên cạnh.
Tại sao mình không thể trở thành như vậy chứ?
Nghĩ thế, đôi mày không khỏi cau chặt lại.
“Phòng Hiền.”
Tiếng nói của Khương Ly Bạch ngắt ngang dòng suy nghĩ của Phòng Hiền. Cậu ngẩng đầu lên, đi nhanh về phía chiếc taxi đang đậu.
Khương Ly Bạch cầm túi sách của Phòng Hiền, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm thì cười hỏi, “Sao thế, xảy ra chuyện gì không vui à?”
Phòng Hiền liếc nhìn hai nữ sinh ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp, “Không có gì.”
Dọc đường đi, Phòng Hiền chỉ chăm chú nhìn ra cửa sổ, không nói không rằng.
Lúc hai người về đến nhà, Phòng Hiền vừa lúc ngó lên đồng hồ, là 5h47.
Khương Ly Bạch vào cửa thay dép lê, sau đó cả hai cùng nhau bước vào nhà.
Để túi sách lên sofa, Khương Ly Bạch vỗ vỗ phần ghế trống bên cạnh, gọi Phòng Hiền lại, “Qua đây nào, tôi có lời muốn nói với em.”
Phòng Hiền đi qua, ngồi xuống.
Khương Ly Bạch lấy một thứ từ trong túi Âu phục đưa cho Phòng Hiền.
Phòng Hiền nhìn Khương Ly Bạch cầm một chiếc khăn tay kẻ caro bọc vật gì đó thì không khỏi lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Khương Ly Bạch tươi cười, “Cầm đi.”
Cậu chỉ có thể nhận lấy, sau đó mở nó ra trước sự thúc giục của anh.
Thứ được bọc trong chiếc khăn là một cái túi vải nhỏ màu trắng, miệng túi buộc bằng dây lụa đen, trên thân túi không có bất cứ hoa văn gì.
“Cái gì đây ạ?” Phòng Hiền cầm cái túi, nhìn ngắm.
Khương Ly Bạch cười nói, “Tôi lên chùa cầu một lá bùa. Nghe nói nó linh nghiệm lắm, có thể trừ tà áp quỷ.”
Nghe thấy chữ “Quỷ”, sắc mặt Phòng Hiền cứng đờ.
Khương Ly Bạch dịu dàng ôm vai cậu, “Nếu em tin tưởng thì phải tin cho trót. Có quỷ ắt có thần, đương nhiên có thể áp chế nó.”
Phòng Hiền nhìn túi nhỏ trong tay, một lúc lâu sau mới nói, “Em hiểu rồi.”
Phòng Hiền trở lại trường học, thầy giáo không hỏi cậu vì sao tự nhiên lại nghỉ học hai ngày, cậu hòa nhập vào lớp học một lần nữa như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chớp mắt đã qua một ngày.
Phòng Hiền ra cổng chính của trường như mọi ngày, từ sau lần gặp quỷ dựng tường kia cậu không dám bén mảng đến cổng sau nữa.
Bạn học đi qua bên người cậu, hoặc giả vờ không trông thấy, hoặc cẩn thận nhìn cậu vài lần. Tuy vẫn nói đã qua nhiều năm sớm thành thói quen, nhưng bị người ta soi mói như vậy Phòng Hiền vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Chung quy cậu chỉ là một đứa trẻ, vẫn sẽ suy nghĩ mãi vì sao, vì sao mình không được hoan nghênh, vì sao vĩnh viễn không thể hòa mình cùng bạn đồng trang lứa. Nghĩ ngợi một hồi đã đi tới cổng trường. Xung quanh người đến người đi, Phòng Hiền dựa vào cổng phụ mà đứng, tự tách mình ra khỏi đám đông.
Nhắn tin cho Khương Ly Bạch nói mình đã đến cổng, đối phương nhắn lại, “Tôi cũng sắp.”
Cậu đã quen với việc được Khương Ly Bạch chiếu cố mất rồi.
Phòng Hiền đột nhiên phát hiện ra điều đó. Đối với một luật sư phụ trách quản lý tài sản mà nói, Khương Ly Bạch thực sự là vô cùng vô cùng tốt. Anh không có khí chất con buôn khiến cho người ta e sợ, đối nhân xử thế đều rất mực ôn hòa, quan trọng là trong ánh mắt anh, Phòng Hiền không nhìn ra mảy may khát vọng với tiền tài phú quý. Ở bên cạnh Phòng Nhất Hiếu nhiều năm, con mắt đánh giá của Phòng Hiền dễ dàng phân biệt được người tốt đẹp, xấu xa, tham lam, giảo hoạt, trong nhận thức của Phòng Hiền hiện tại, Khương Ly Bạch thuộc về phần nhỏ tốt đẹp kia.
Suy nghĩ đang thả trôi, điện thoại đã vang lên, Khương Ly Bạch gọi tới.
Phòng Hiền nghe máy, “Alo?”
“Tôi sắp đến cổng trường em rồi. Em ra đường lớn đi.”
“Vâng, được.” Phòng Hiền cầm điện thoại, gia nhập hàng ngũ học sinh tan học về nhà. Người đi bên cạnh trùng hợp là bạn cùng lớp cậu.
Mấy cô nàng không nhịn được liếc sang nhìn cậu.
“Cậu xem, hôm nay nó không gọi người đến đón kìa.”
“Chẳng lẽ trong nhà có chuyện? Hai ngày nay không thấy nó đến.”
“Không lẽ ông già nó phá sản, hết xe đưa đón rồi sao?”
Phòng Hiền nghiêng đầu quét mắt nhìn hai nữ sinh kia.
Nếu bọn họ biết Phòng Nhất Hiếu đã chết có lẽ sẽ bàn tán rôm rả hơn nhiều nhỉ? Hoặc là gần đây cậu bị cuốn vào vụ án giết người, chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài cho bọn họ buôn chuyện rất lâu.
Thế nhưng vì cái gì? Tại sao lại phải làm nhiều việc nhàm chán như vậy?
Cậu căn bản không lựa chọn những chuyện đó, không chọn Phòng Nhất Hiếu làm cha nuôi, không chọn ở trong căn nhà ấy, người ta đã sắp lựa chọn thay cho cậu, cậu chỉ làm theo ý muốn của họ thôi mà.
“Nhìn thấy nó tớ đã thấy ghê tởm…”
“Ờ, chẳng biết hình dung kiểu gì, trông rõ là u ám. Cậu xem, da nó còn trắng hơn con gái, nhìn tởm kinh lên được.”
Phòng Hiền bất giác nâng tay lên. Đúng vậy, Phòng Nhất Hiếu không cho cậu ra ngoài nhiều, cũng cấm cậu tham gia bất cứ hoạt động nào của trường học, kể cả tiết thể dục. Cho nên cậu căn bản không phơi nắng, vóc dáng cũng thấp bé hơn bạn cùng lứa một chút.
Phòng Hiền trộm nhìn bạn học không biết tên trước mặt.
Đó là một thằng nhóc bình thường có làn da màu đồng cổ, tóc cắt ngắn gọn gàng, lưng đeo ba lo, đang nói nói cười cười với người bên cạnh.
Tại sao mình không thể trở thành như vậy chứ?
Nghĩ thế, đôi mày không khỏi cau chặt lại.
“Phòng Hiền.”
Tiếng nói của Khương Ly Bạch ngắt ngang dòng suy nghĩ của Phòng Hiền. Cậu ngẩng đầu lên, đi nhanh về phía chiếc taxi đang đậu.
Khương Ly Bạch cầm túi sách của Phòng Hiền, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm thì cười hỏi, “Sao thế, xảy ra chuyện gì không vui à?”
Phòng Hiền liếc nhìn hai nữ sinh ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp, “Không có gì.”
Dọc đường đi, Phòng Hiền chỉ chăm chú nhìn ra cửa sổ, không nói không rằng.
Lúc hai người về đến nhà, Phòng Hiền vừa lúc ngó lên đồng hồ, là 5h47.
Khương Ly Bạch vào cửa thay dép lê, sau đó cả hai cùng nhau bước vào nhà.
Để túi sách lên sofa, Khương Ly Bạch vỗ vỗ phần ghế trống bên cạnh, gọi Phòng Hiền lại, “Qua đây nào, tôi có lời muốn nói với em.”
Phòng Hiền đi qua, ngồi xuống.
Khương Ly Bạch lấy một thứ từ trong túi Âu phục đưa cho Phòng Hiền.
Phòng Hiền nhìn Khương Ly Bạch cầm một chiếc khăn tay kẻ caro bọc vật gì đó thì không khỏi lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Khương Ly Bạch tươi cười, “Cầm đi.”
Cậu chỉ có thể nhận lấy, sau đó mở nó ra trước sự thúc giục của anh.
Thứ được bọc trong chiếc khăn là một cái túi vải nhỏ màu trắng, miệng túi buộc bằng dây lụa đen, trên thân túi không có bất cứ hoa văn gì.
“Cái gì đây ạ?” Phòng Hiền cầm cái túi, nhìn ngắm.
Khương Ly Bạch cười nói, “Tôi lên chùa cầu một lá bùa. Nghe nói nó linh nghiệm lắm, có thể trừ tà áp quỷ.”
Nghe thấy chữ “Quỷ”, sắc mặt Phòng Hiền cứng đờ.
Khương Ly Bạch dịu dàng ôm vai cậu, “Nếu em tin tưởng thì phải tin cho trót. Có quỷ ắt có thần, đương nhiên có thể áp chế nó.”
Phòng Hiền nhìn túi nhỏ trong tay, một lúc lâu sau mới nói, “Em hiểu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.