Chương 2: Chương 2
Từ Cảnh Niên
05/03/2017
Phòng Nhất Hiếu chết đi, toàn bộ tài sản nhà họ Phòng đều thuộc danh nghĩa của Phòng Hiền. Chỉ là cho đến khi cậu trưởng thành thì số gia sản đó sẽ do luật sư trông coi hộ.
Luật sư của Phòng Nhất Hiếu họ Khương, tên Ly Bạch, cái tên mang đậm hơi hướm cổ phong. Đó là một người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng.
Theo di chúc của Phòng Nhất Hiếu, người đàn ông tên Khương Ly Bạch này mỗi tháng sẽ gặp mặt Phòng Hiền một lần, tìm hiểu tình trạng sinh hoạt của Phòng Hiền một chút rồi đưa sinh hoạt phí tháng đó cho cậu luôn.
Phương thức cho tiền vừa tốn thời gian vừa tốn sức khiến Phòng Hiền thấy cực kì phiền toái, có lần cậu đã tỉnh bơ hỏi Khương Ly Bạch sao không bắn thẳng tiền vào thẻ tín dụng. Khương Ly Bạch lại chỉ mỉm cười bảo đó là cách mà Phòng Nhất Hiếu quan tâm cậu.
Phòng Hiền chẳng hơi đâu mà nhiều lời, chỉ gật đầu rồi cầm tiền đi.
Sau khi tan học, Phòng Hiền thường về thẳng nhà.
Chiều hôm đó xuống xe, tạm biệt lão Vu tài xế xong, cậu vào biệt thự nhà họ Phòng.
Đây là một ngôi nhà ba tầng kiểu Âu ở đã xây dựng từ rất lâu vùng ngoại thành. Vì không đón sáng nên trong nhà luôn tối lờ mờ, không khí cũng quyện đầy mùi ẩm mốc.
Phòng Hiền mở cửa ra thì thấy phòng khách không có một bóng người, trên bàn cũng không có cơm nước. Phòng Hiền giơ tay nhìn đồng hồ, bình thường giờ này má Vương phải nấu xong cơm đợi mình về ăn rồi mới đúng.
“Má Vương… Má Vương…” Phòng Hiền đến trước cầu thang gọi mấy tiếng mà vẫn chẳng thấy ai đáp lại.
Sau khi Phòng Nhất Hiếu chết, chỉ còn một mình Phòng Hiền ở nhà cũ họ Phòng. Người hầu kẻ ở trong nhà phần lớn đều nghỉ việc, chỉ còn lại má Vương phụ trách quét dọn cơm nước và lão Vu lái xe. Nhà lão Vu có con có cái nên ngày ngày đều về, má Vương thì từ tỉnh ngoài đến, chỉ có tết nhất mới về quê.
Phòng Hiền đứng dưới nhà gọi mãi, trong nhà tịnh không có tiếng người.
Trời mùa thu tối nhanh, chỉ chốc lát sau cả căn nhà đã bị bao trùm trong bóng tối. Phòng Hiền thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, bên ngoài bóng cây loang lổ có chút rợn người. Bước chân theo bản năng ngày càng vội vã, Phòng Hiền chạy vội tới bên công tắc đèn treo phòng khách rồi ra sức nhấn xuống.
Sao công tắc lại mềm nhũn?
Và… lạnh ngắt thế này?
Tay Phòng Hiền cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn về phía công tắc.
Che trên nó là một đôi tay trắng nhợt, móng tay dài nhọn khảm trong thịt ngón dày dặn.
“Tiểu… thiếu… gia… cậu… sao…”
Giọng nói này, là má Vương!
“Má Vương?” Cậu không xác định hỏi một tiếng.
“Phải… A… Tiểu thiếu gia cậu về rồi…”
Tại sao giọng nói của má Vương… lại biến thành như vậy?
“Tách” một tiếng, đèn bật lên. Ngọn đèn màu cam chiếu sáng bừng phòng khách rộng lớn. Phòng Hiền vội vàng rụt tay về, bất giác lùi về phía sau một bước.
Má Vương đang đứng trước mặt cậu, thân thể thấp bé còng xuống, trên tay cầm một con dao phay máu rỏ ròng ròng.
Bà ấy ở đâu ra vậy?
Sao trên lưỡi dao lại có máu thế kia?
Mặt má Vương trắng đến vậy ư? Mắt của bà to như vậy ư? Từ trước tới giờ, bà có để móng tay dài như vậy ư?
Phòng Hiền lại lùi liền mấy bước nữa, cậu liếc nhìn cánh cửa lớn, lại nhìn chìa khóa để trên bàn trà.
Bất an không rõ từ đâu dâng lên, khiến Phòng Hiền không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, khuôn mặt cứng đơ của má Vương lại đột nhiên nheo mắt cười ha hả: “Tiểu thiếu gia sao thế, bị câu mất hồn rồi à?” Giọng điệu của bà chỉ trong nháy mắt đã trở lại là người phụ nữ đứng tuổi hàm hậu trước kia.
Phòng Hiền trừng mắt nhìn, căn phòng nhuộm đầy ánh đèn màu vỏ quýt ấm áp chan hòa, trong không khí tràn ngập mùi thức ăn.
Hả? Mùi thức ăn?
Phòng Hiền xoay người nhìn sang cái bàn, mặt bàn trống không đã bày đầy đồ ăn từ bao giờ.
Phòng Hiền lại xoay người lần nữa, người phụ nữ đứng tuổi đã đi vòng qua bình hoa cổ vào phòng, vừa tươi cười bưng các món lên vừa nói: “Hôm nay lúc nấu ăn tôi mới biết đồ ăn không còn nhiều, tiểu Vu lại đi đón cậu mất rồi, thế là tôi ra đường cái bắt taxi ra ngoài mua rất là nhiều thức ăn nha.”
Phòng Hiền ngây ngốc gật đầu, “Vâng” một tiếng.
Tiếng của má Vương vẫn còn vang bên tai: “Còn mua một miếng thịt bò, ha hả, gần đây thịt bò rất là tươi, còn nguyên tiết đây này…”
Phòng Hiền thấy cả khuôn mặt mình đều đã tê rần.
Nếu vừa rồi má Vương đã nấu xong cơm thì vì sao lúc mình về nhà không thấy gì cả? Thậm chí còn không thấy má Vương ở trong bếp nữa kìa.
“Sợ quá đi mất, vừa rồi tiểu thiếu gia nhìn tôi chằm chằm cứ như trúng tà ấy.”
Trúng tà…?
Phòng Hiền nổi hết cả da gà.
Luật sư của Phòng Nhất Hiếu họ Khương, tên Ly Bạch, cái tên mang đậm hơi hướm cổ phong. Đó là một người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng.
Theo di chúc của Phòng Nhất Hiếu, người đàn ông tên Khương Ly Bạch này mỗi tháng sẽ gặp mặt Phòng Hiền một lần, tìm hiểu tình trạng sinh hoạt của Phòng Hiền một chút rồi đưa sinh hoạt phí tháng đó cho cậu luôn.
Phương thức cho tiền vừa tốn thời gian vừa tốn sức khiến Phòng Hiền thấy cực kì phiền toái, có lần cậu đã tỉnh bơ hỏi Khương Ly Bạch sao không bắn thẳng tiền vào thẻ tín dụng. Khương Ly Bạch lại chỉ mỉm cười bảo đó là cách mà Phòng Nhất Hiếu quan tâm cậu.
Phòng Hiền chẳng hơi đâu mà nhiều lời, chỉ gật đầu rồi cầm tiền đi.
Sau khi tan học, Phòng Hiền thường về thẳng nhà.
Chiều hôm đó xuống xe, tạm biệt lão Vu tài xế xong, cậu vào biệt thự nhà họ Phòng.
Đây là một ngôi nhà ba tầng kiểu Âu ở đã xây dựng từ rất lâu vùng ngoại thành. Vì không đón sáng nên trong nhà luôn tối lờ mờ, không khí cũng quyện đầy mùi ẩm mốc.
Phòng Hiền mở cửa ra thì thấy phòng khách không có một bóng người, trên bàn cũng không có cơm nước. Phòng Hiền giơ tay nhìn đồng hồ, bình thường giờ này má Vương phải nấu xong cơm đợi mình về ăn rồi mới đúng.
“Má Vương… Má Vương…” Phòng Hiền đến trước cầu thang gọi mấy tiếng mà vẫn chẳng thấy ai đáp lại.
Sau khi Phòng Nhất Hiếu chết, chỉ còn một mình Phòng Hiền ở nhà cũ họ Phòng. Người hầu kẻ ở trong nhà phần lớn đều nghỉ việc, chỉ còn lại má Vương phụ trách quét dọn cơm nước và lão Vu lái xe. Nhà lão Vu có con có cái nên ngày ngày đều về, má Vương thì từ tỉnh ngoài đến, chỉ có tết nhất mới về quê.
Phòng Hiền đứng dưới nhà gọi mãi, trong nhà tịnh không có tiếng người.
Trời mùa thu tối nhanh, chỉ chốc lát sau cả căn nhà đã bị bao trùm trong bóng tối. Phòng Hiền thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, bên ngoài bóng cây loang lổ có chút rợn người. Bước chân theo bản năng ngày càng vội vã, Phòng Hiền chạy vội tới bên công tắc đèn treo phòng khách rồi ra sức nhấn xuống.
Sao công tắc lại mềm nhũn?
Và… lạnh ngắt thế này?
Tay Phòng Hiền cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn về phía công tắc.
Che trên nó là một đôi tay trắng nhợt, móng tay dài nhọn khảm trong thịt ngón dày dặn.
“Tiểu… thiếu… gia… cậu… sao…”
Giọng nói này, là má Vương!
“Má Vương?” Cậu không xác định hỏi một tiếng.
“Phải… A… Tiểu thiếu gia cậu về rồi…”
Tại sao giọng nói của má Vương… lại biến thành như vậy?
“Tách” một tiếng, đèn bật lên. Ngọn đèn màu cam chiếu sáng bừng phòng khách rộng lớn. Phòng Hiền vội vàng rụt tay về, bất giác lùi về phía sau một bước.
Má Vương đang đứng trước mặt cậu, thân thể thấp bé còng xuống, trên tay cầm một con dao phay máu rỏ ròng ròng.
Bà ấy ở đâu ra vậy?
Sao trên lưỡi dao lại có máu thế kia?
Mặt má Vương trắng đến vậy ư? Mắt của bà to như vậy ư? Từ trước tới giờ, bà có để móng tay dài như vậy ư?
Phòng Hiền lại lùi liền mấy bước nữa, cậu liếc nhìn cánh cửa lớn, lại nhìn chìa khóa để trên bàn trà.
Bất an không rõ từ đâu dâng lên, khiến Phòng Hiền không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, khuôn mặt cứng đơ của má Vương lại đột nhiên nheo mắt cười ha hả: “Tiểu thiếu gia sao thế, bị câu mất hồn rồi à?” Giọng điệu của bà chỉ trong nháy mắt đã trở lại là người phụ nữ đứng tuổi hàm hậu trước kia.
Phòng Hiền trừng mắt nhìn, căn phòng nhuộm đầy ánh đèn màu vỏ quýt ấm áp chan hòa, trong không khí tràn ngập mùi thức ăn.
Hả? Mùi thức ăn?
Phòng Hiền xoay người nhìn sang cái bàn, mặt bàn trống không đã bày đầy đồ ăn từ bao giờ.
Phòng Hiền lại xoay người lần nữa, người phụ nữ đứng tuổi đã đi vòng qua bình hoa cổ vào phòng, vừa tươi cười bưng các món lên vừa nói: “Hôm nay lúc nấu ăn tôi mới biết đồ ăn không còn nhiều, tiểu Vu lại đi đón cậu mất rồi, thế là tôi ra đường cái bắt taxi ra ngoài mua rất là nhiều thức ăn nha.”
Phòng Hiền ngây ngốc gật đầu, “Vâng” một tiếng.
Tiếng của má Vương vẫn còn vang bên tai: “Còn mua một miếng thịt bò, ha hả, gần đây thịt bò rất là tươi, còn nguyên tiết đây này…”
Phòng Hiền thấy cả khuôn mặt mình đều đã tê rần.
Nếu vừa rồi má Vương đã nấu xong cơm thì vì sao lúc mình về nhà không thấy gì cả? Thậm chí còn không thấy má Vương ở trong bếp nữa kìa.
“Sợ quá đi mất, vừa rồi tiểu thiếu gia nhìn tôi chằm chằm cứ như trúng tà ấy.”
Trúng tà…?
Phòng Hiền nổi hết cả da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.