Chương 6: Chương 6
Từ Cảnh Niên
05/03/2017
“Phòng Hiền! Cậu làm sao vậy? Phòng Hiền?”
Tiếng đập cửa dồn dập từ bên ngoài vọng tới, “Phòng Hiền! Mở cửa ra đi, tôi là Khương Ly Bạch, cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Phòng Hiền vừa nghe thấy tiếng Khương Ly Bạch thì đột nhiên òa khóc nức nở, cảm giác bất lực ban đầu tiêu tan đi hơn nửa, thật giống như một người sắp chết đuối giữa biển khơi mênh mông bỗng với được một chiếc thuyền độc mộc, “Luật sư Khương, cứu em! Luật sư Khương!”
Bên kia cánh cửa lập tức truyền tới giọng nói của Khương Ly Bạch, “Cậu mở cửa ra! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Khương Ly Bạch sốt ruột nhìn cánh cửa sắt trước mặt, cái cửa này đạp thế nào cũng không thể văng ra được đâu.
Phòng Hiền khóc đến thảm thiết, “Em… Em không đứng lên được. Luật sư Khương anh mau vào cứu em với, chỗ này… chỗ này quái lạ lắm!”
Phòng Hiền nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, nhưng mà cánh cửa này làm bằng sắt đặc lại còn hai lần khóa, làm sao mà phá nổi.
Phòng Hiền nức nở đứt quãng, đột nhiên nghĩ tới cánh cửa sổ không đóng nọ. Cậu lập tức hô to: “Luật sư Khương, cửa sổ đại sảnh không đóng, anh vòng ra đằng sau là có thể trèo vào!”
Khương Ly Bạch nghe Phòng Hiền nói vậy thì trả lời ngay, “Biết rồi, cậu chờ đó!” Nói đoạn liền chạy vòng qua từ bên trái nhà.
Tuy không muốn nhìn về hướng cửa sổ vì nhất định sẽ nhìn thấy cả đám nội tạng kia, nhưng mà lại muốn mau chóng trông thấy Khương Ly Bạch, trong tâm trạng thấp thỏm xen lẫn giữa sợ hãi và mong chờ, Phòng Hiền vẫn lựa chọn dõi mắt ra phía cửa không dời.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mới phát hiện không ổn rồi.
Vừa rồi cánh cửa kia MỞ, vì sao bây giờ lại ĐÓNG?
“Hà… Hà hà…” Bên tai bất chợt vang lên tiếng hít thở, “Hà hà…”
Sợi dây tâm lý vừa thả lỏng đôi chút của Phòng Hiền lập tức căng như dây đàn. Âm thanh kia gần quá, gần đến mức tựa như ở ngay cạnh bên, chính xác mà nói thì ở bên phải cậu. Phòng Hiền không dám nghiêng đầu, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Khương Ly Bạch vừa xuất hiện ngoài cửa sổ.
Khương Ly Bạch ở bên ngoài hô một câu gì đó, đáng tiếc khoảng cách quá xa, cậu căn bản không nghe rõ.
Âm thanh bên tai vẫn còn.
“Bụp bụp bụp…” Dường như có gì đó đang nảy lên trên mặt đất.
Phòng Hiền cứng đơ người, không dám thở mạnh. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ cổ cậu xuống ướt cả áo sơ mi. Có cái gì đó đang tới gần rất gần, nó đang bước từng bước quái dị.
Khương Ly Bạch ở ngoài cửa sổ nghĩ mọi cách để vào trong thấy Phòng Hiền vẫn ngồi im không nhúc nhích thì cũng cuống lên. Phòng Hiền ngồi đó, sợ đến sống dở chết dở.
Rốt cuộc là thứ gì đang di chuyển?
Cậu cắn chặt răng, cúi đầu xuống nhìn.
“A!!!!” Thiếu chút nữa thì hét lên thành tiếng, lại quên bên cạnh còn có “người”. Phòng Hiền vội vàng bịt kín miệng mình, cả người không cựa quậy được như trúng thuốc tê, lại như có cả trăm triệu con kiến bò lên, vừa đau vừa ngứa.
Vì sao lại không đứng dậy được cơ chứ?
Đã mười sáu tuổi đầu, còn nhỏ gì nữa đâu, vì sao còn kinh hoảng đến mức này?
___ Phòng Hiền, ban đêm tuyệt đối không được ra ngoài.
Không được ra ngoài.
Có thứ gì bò vào qua ống quần… nóng ấm…
Phòng Hiền run bần bật, máy móc từ từ cúi xuống, “Ruột…”
Khúc ruột kia đang chui vào ống quần cậu….
“Ô…” Hãi hùng, không dám thốt lên lời, càng không dám động cựa mảy may.
Khúc ruột nọ cuốn lên đùi cậu, từng vòng từng vòng…..
Ai tới cứu tôi… Ai tới…
“Xoảng”
Khương Ly Bạch tìm được một chậu hoa trong vườn, dùng nó để phá cửa kính. Anh cũng không quản ngại mảnh thủy tinh vỡ đầy đất mà trèo qua cửa sổ vào phòng. Thấy Phòng Hiền ở đó co giật liên hồi, Khương Ly Bạch vội vàng gọi lớn: “Phòng Hiền! Phòng Hiền!”
Phòng Hiền chỉ còn biết nhắm tịt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, “Nó… quấn em… hu hu..”
Khương Ly Bạch mau chóng chạy đến bên cạnh Phòng Hiền, ôm lấy thiếu niên đang lả người bên cánh cửa, “Cái gì quấn cậu?”
“Ruột, khúc ruột kia quấn chân em.”
Khương Ly Bạch cúi đầu nhìn bên chân Phòng Hiền, “Không có gì cả, bên cạnh cậu không có gì cả! Phòng Hiền, Phòng Hiền, cậu mở mắt ra mà xem.”
Phòng Hiền nghe xong, mở choàng mắt.
Dưới ánh trăng mông lung, bên chân mình đúng là không có gì cả. Phòng Hiền run rẩy vươn tay ra sờ, ở mắt cá chân cũng không có gì hết.
Vậy… Ban nãy là ảo giác của mình sao?
Nội tạng ở bàn trà cũng là ảo giác chứ?
“Phòng Hiền cậu ổn chứ? Có đứng lên được không?” Khương Ly Bạch vừa nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Phòng Hiền vừa kéo cậu lên, lại phát hiện ra cậu cứ ngồi đó không nhúc nhích.
Phòng Hiền sờ sờ chân mình, đột nhiên mở miệng, giọng cậu lạc đi, tiếng nói run run, “Luật sư Khương, làm phiền anh mở đèn lên được không? Công tắc ở trên tường bên trái anh đó.”
“À, được.” Khương Ly Bạch đứng lên bật công tắc đèn, không sáng, lại ấn mạnh lần nữa, cả căn phòng lập tức được ánh đèn da cam dịu dàng chiếu sáng bừng lên.
Phòng Hiền mở to hai mắt nhìn những thứ trên bàn trà, sau đó “ộc” một tiếng nôn ra.
_____ Chúng nó không phải là ảo giác.
Tiếng đập cửa dồn dập từ bên ngoài vọng tới, “Phòng Hiền! Mở cửa ra đi, tôi là Khương Ly Bạch, cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Phòng Hiền vừa nghe thấy tiếng Khương Ly Bạch thì đột nhiên òa khóc nức nở, cảm giác bất lực ban đầu tiêu tan đi hơn nửa, thật giống như một người sắp chết đuối giữa biển khơi mênh mông bỗng với được một chiếc thuyền độc mộc, “Luật sư Khương, cứu em! Luật sư Khương!”
Bên kia cánh cửa lập tức truyền tới giọng nói của Khương Ly Bạch, “Cậu mở cửa ra! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Khương Ly Bạch sốt ruột nhìn cánh cửa sắt trước mặt, cái cửa này đạp thế nào cũng không thể văng ra được đâu.
Phòng Hiền khóc đến thảm thiết, “Em… Em không đứng lên được. Luật sư Khương anh mau vào cứu em với, chỗ này… chỗ này quái lạ lắm!”
Phòng Hiền nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, nhưng mà cánh cửa này làm bằng sắt đặc lại còn hai lần khóa, làm sao mà phá nổi.
Phòng Hiền nức nở đứt quãng, đột nhiên nghĩ tới cánh cửa sổ không đóng nọ. Cậu lập tức hô to: “Luật sư Khương, cửa sổ đại sảnh không đóng, anh vòng ra đằng sau là có thể trèo vào!”
Khương Ly Bạch nghe Phòng Hiền nói vậy thì trả lời ngay, “Biết rồi, cậu chờ đó!” Nói đoạn liền chạy vòng qua từ bên trái nhà.
Tuy không muốn nhìn về hướng cửa sổ vì nhất định sẽ nhìn thấy cả đám nội tạng kia, nhưng mà lại muốn mau chóng trông thấy Khương Ly Bạch, trong tâm trạng thấp thỏm xen lẫn giữa sợ hãi và mong chờ, Phòng Hiền vẫn lựa chọn dõi mắt ra phía cửa không dời.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mới phát hiện không ổn rồi.
Vừa rồi cánh cửa kia MỞ, vì sao bây giờ lại ĐÓNG?
“Hà… Hà hà…” Bên tai bất chợt vang lên tiếng hít thở, “Hà hà…”
Sợi dây tâm lý vừa thả lỏng đôi chút của Phòng Hiền lập tức căng như dây đàn. Âm thanh kia gần quá, gần đến mức tựa như ở ngay cạnh bên, chính xác mà nói thì ở bên phải cậu. Phòng Hiền không dám nghiêng đầu, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Khương Ly Bạch vừa xuất hiện ngoài cửa sổ.
Khương Ly Bạch ở bên ngoài hô một câu gì đó, đáng tiếc khoảng cách quá xa, cậu căn bản không nghe rõ.
Âm thanh bên tai vẫn còn.
“Bụp bụp bụp…” Dường như có gì đó đang nảy lên trên mặt đất.
Phòng Hiền cứng đơ người, không dám thở mạnh. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ cổ cậu xuống ướt cả áo sơ mi. Có cái gì đó đang tới gần rất gần, nó đang bước từng bước quái dị.
Khương Ly Bạch ở ngoài cửa sổ nghĩ mọi cách để vào trong thấy Phòng Hiền vẫn ngồi im không nhúc nhích thì cũng cuống lên. Phòng Hiền ngồi đó, sợ đến sống dở chết dở.
Rốt cuộc là thứ gì đang di chuyển?
Cậu cắn chặt răng, cúi đầu xuống nhìn.
“A!!!!” Thiếu chút nữa thì hét lên thành tiếng, lại quên bên cạnh còn có “người”. Phòng Hiền vội vàng bịt kín miệng mình, cả người không cựa quậy được như trúng thuốc tê, lại như có cả trăm triệu con kiến bò lên, vừa đau vừa ngứa.
Vì sao lại không đứng dậy được cơ chứ?
Đã mười sáu tuổi đầu, còn nhỏ gì nữa đâu, vì sao còn kinh hoảng đến mức này?
___ Phòng Hiền, ban đêm tuyệt đối không được ra ngoài.
Không được ra ngoài.
Có thứ gì bò vào qua ống quần… nóng ấm…
Phòng Hiền run bần bật, máy móc từ từ cúi xuống, “Ruột…”
Khúc ruột kia đang chui vào ống quần cậu….
“Ô…” Hãi hùng, không dám thốt lên lời, càng không dám động cựa mảy may.
Khúc ruột nọ cuốn lên đùi cậu, từng vòng từng vòng…..
Ai tới cứu tôi… Ai tới…
“Xoảng”
Khương Ly Bạch tìm được một chậu hoa trong vườn, dùng nó để phá cửa kính. Anh cũng không quản ngại mảnh thủy tinh vỡ đầy đất mà trèo qua cửa sổ vào phòng. Thấy Phòng Hiền ở đó co giật liên hồi, Khương Ly Bạch vội vàng gọi lớn: “Phòng Hiền! Phòng Hiền!”
Phòng Hiền chỉ còn biết nhắm tịt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, “Nó… quấn em… hu hu..”
Khương Ly Bạch mau chóng chạy đến bên cạnh Phòng Hiền, ôm lấy thiếu niên đang lả người bên cánh cửa, “Cái gì quấn cậu?”
“Ruột, khúc ruột kia quấn chân em.”
Khương Ly Bạch cúi đầu nhìn bên chân Phòng Hiền, “Không có gì cả, bên cạnh cậu không có gì cả! Phòng Hiền, Phòng Hiền, cậu mở mắt ra mà xem.”
Phòng Hiền nghe xong, mở choàng mắt.
Dưới ánh trăng mông lung, bên chân mình đúng là không có gì cả. Phòng Hiền run rẩy vươn tay ra sờ, ở mắt cá chân cũng không có gì hết.
Vậy… Ban nãy là ảo giác của mình sao?
Nội tạng ở bàn trà cũng là ảo giác chứ?
“Phòng Hiền cậu ổn chứ? Có đứng lên được không?” Khương Ly Bạch vừa nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Phòng Hiền vừa kéo cậu lên, lại phát hiện ra cậu cứ ngồi đó không nhúc nhích.
Phòng Hiền sờ sờ chân mình, đột nhiên mở miệng, giọng cậu lạc đi, tiếng nói run run, “Luật sư Khương, làm phiền anh mở đèn lên được không? Công tắc ở trên tường bên trái anh đó.”
“À, được.” Khương Ly Bạch đứng lên bật công tắc đèn, không sáng, lại ấn mạnh lần nữa, cả căn phòng lập tức được ánh đèn da cam dịu dàng chiếu sáng bừng lên.
Phòng Hiền mở to hai mắt nhìn những thứ trên bàn trà, sau đó “ộc” một tiếng nôn ra.
_____ Chúng nó không phải là ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.