Chương 31: Tính kế
Th. Vy
22/06/2023
Tạ Vĩ Kỳ trong lòng sốt sắng ánh mắt láo liên lén nhìn Lăng Lập Thành đang nắm chặt tay của Bạch Vân Tuyết bên kia.
- Hai đứa quen nhau hả?
Bạch Vũ Hải không hề nề hà mà trực tiếp hỏi. Lăng Lập Thành muốn nói thật nhưng Tạ Vĩ Kỳ liền lấp liếm:
- Em không biết nhưng hình như là người yêu mới của tiểu Tuyết thì phải? Vậy là em hết cơ hội rồi phải không ạ?
Câu nói khiến cho mọi người dồn sự tập trung lại với câu chuyện trước đây Tạ Vĩ Kỳ đã từng công khai theo đuổi Bạch Vân Tuyết. Vậy là sự ngượng ngùng tăng lên, chị Như Hoa đành giảng hoà:
- Cũng muộn rồi. Các bố mẹ đi ngủ trước đi ạ. Mấy đứa về nhà đi. Anh Hải tiếp tiểu Kỳ nhé. Còn hai đứa. – Chỉ Bạch Vân Tuyết và Lăng Lập Thành. – tiểu Tuyết tiến Lập Thành nha.
Tạ Vĩ Kỳ nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi mà lòng nôn nóng, anh ta đương nhiên không hề muốn Lăng Lập Thành nói với Vân Tuyết về việc mình đã lên kế hoạch. Vì vậy anh ta phớt lờ ánh mắt của anh Vũ Hải và mọi người mà trực tiếp đi đến trước mặt Lăng Lập Thành:
- Chào anh. Tôi là Tạ Vĩ Kỳ. Rất mong sau này có gặp nhau thì chúng ta cũng có thể vui vẻ.
Lời lẽ và cái bắt tay nắm chặt trong mắt mọi người là sự ghen tuông nhưng chỉ Lăng Lập Thành hiểu rõ đó chính là sự đe doạ. Lăng Lập Thành tự nhủ phải nói chuyện rõ ràng với tên bạn này trước khi nói chuyện với Vân Tuyết dù sao tình cảm của hai người lúc này đang chưa chắc chắn. Anh rất sợ cô sẽ không tin mình.
- Chào. Mong là vậy.
Chỉ nói một câu rồi anh dứt khoát buông tay rời đi cùng tiểu Tuyết. Tạ Vĩ Kỳ đứng đó nghiến răng tức giận trong lòng vô cùng lo sợ kế hoạch tiếp theo của mình bị tên Lăng Lập Thành này phá hỏng. Trong mắt những người ở đó hành động của hai người là sự ghen ghét giữa hai tình địch nên cũng nhanh chóng tách hai người ra. Bạch Vân Tuyết rất nhanh lôi Lăng Lập Thành đi. Cô có chút áy náy vì trước đây đã tạo rất nhiều cơ hội cho Tạ Vĩ Kỳ và cũng có chút khó chịu khi mà người mình yêu là Lăng Lập Thành lại phải khó chịu với người theo đuổi cô.
- Anh để ý sao? – Bạch Vân Tuyết e dè hỏi anh.
Lăng Lập Thành thấy cô áy náy vậy cảm thấy không đành lòng chút nào liền ôm cô vào lòng nói an ủi:
- Đương nhiên là không rồi. Em từng yêu ai, em từng thích ai anh đều không để ý. Cái anh quan tâm là bây giờ là em có tình cảm với anh không?
- Có chứ. – Cô nhanh chóng thừa nhận sau đó nhận ra mình hơi lỗ mãn liền nhỏ giọng nói. – Nếu không sao có thể dắt anh về nhà rồi để anh ôm như thế này.
- Cô gái ngốc.
Thực sự anh sẽ là một kẻ ngốc nếu để một cô gái ngây thơ như thế phải đâu khổ. Rõ ràng những chuyện anh và Vĩ Kỳ làm chỉ vì sự ích kỉ của Tạ Vĩ Kỳ, Bạch Vân Tuyết chưa từng có lỗi, còn không hề biết tại sao mọi chuyện lại diễn ra.
- Anh xin lỗi.
Anh nói nhỏ nhưng có lẽ tiếng gió đã khiến cô không thể nghe thấy lời xin lỗi từ anh. Một lời tự nhủ rằng cô sẽ biết tất cả sau khi anh và Tạ Vĩ Kỳ nói rõ mọi chuyện với nhau.
Sau khi tiễn Lăng Lập Thành, Bạch Vân Tuyết quay vào nhà để nói một lời rõ ràng nào đó với Tạ Vĩ Kỳ vì có lẽ đó là điều nên làm.
- Anh Vĩ Kỳ! Em xin lỗi.
Cô muốn xin lỗi vì mọi chuyện nhưng điều Tạ Vĩ Kỳ cần chỉ là cô chưa hề biết về mọi chuyện và câu nói của cô đã chứng tỏ điều đó. Vì vậy anh ta cũng không cần quá đau lòng.
- Không sao. Sáng mai anh sẽ nói chuyện an ủi nó.
Anh Vũ Hải an ủi cô, Vân Tuyết chỉ gật đầu buồn rầu.
Như lời hứa Bạch Vũ Hải và Tạ Vĩ Kỳ hẹn nhau ở một quán cà phê.
- Anh xin lỗi nhé. Cũng không biết hai đứa nó lại nhanh như vậy.
- Không sao ạ. Chuyện tình cảm không thể nói trước được. Dù sao anh ta cũng có nhiều thời gian bên cạnh tiểu Tuyết hơn em. Nhưng dù sao anh Vũ Hải cũng không cần quá bận tâm, dù sao chúng em cũng chưa từng bắt đầu nên cũng chẳng có kết thúc.
Thấy Vĩ Kỳ nói rõ vậy nên Bạch Vũ Hải cũng gật gù chuyển câu chuyện sao một hướng khác để tránh tình cảnh ngại ngùng. Sau khi nói chuyện một chút thì Tạ Vĩ Kỳ hỏi Bạch Vũ Hải:
- Em có thể mượn điện thoại một chút không ạ? Em muốn nhờ máy anh tìm thông tin để nhắn tin với khách hàng.
- À ừm. Cầm đi. Anh đi vệ sinh một chút.
Thật đúng ý của Tạ Vĩ Kỳ. Sau khi mở lên một thông tin vớ vẩn liền chuyển sang nhắn tin với Bạch Vân Tuyết.
Đại ca: “Anh mượn phòng để hâm nóng tình cảm với Như Hoa. Em qua phòng check giúp anh chút. Qua đến nơi thì đợi ở phòng xem trang trí được chưa không cần nhắn tin hay gọi anh, anh gửi chìa khoá ở lễ tân, anh đi mua đồ.”
Sau đó hắn vừa hồi hộp vừa nhìn ngang ngó dọc xem Bạch Vũ Hải đã quay lại chưa. Ngay khi nhận được tin ok cửa Bạch Vân Tuyết liền xoá hai tin nhắn đó đi và nhanh chóng trả lại điện thoại cho Bạch Vũ Hải.
Bạch Vân Tuyết khi nhận được tin nhắn của anh thì cười gian vô cùng phấn khích tung tăng đến trước mặt sếp của mình:
- Anh Lập Thành,….
- Làm nũng vậy là muốn gì đây?
Bình thường khi ở công ty hai người đã thống nhất sẽ xưng tên nhưng giờ lại gọi ngọt như thế khiến Lăng Lập Thành không khỏi lo sợ. Bạch Vân Tuyết cười gian manh nói nhỏ:
- Em… có thể nào… nghỉ buổi chiều không?
- Nghỉ buổi chiều? Em muốn đi đâu? Chưa gì đã muốn bỏ rơi anh sao?
- Bỏ rơi? Anh to vậy sao mà bỏ rơi cho được chứ.
- Vậy lý do gì đây? Không có lý do chính đáng không được đi.
Anh không nghi ngờ cô sẽ làm nên chuyện gì đó mà chỉ sợ thằng bạn thân của anh dở trò gì đó. Bạch Vân Tuyết tỏ vẻ bí hiểm ngó trước ngó sau dè chừng (trong khi trong phòng chỉ có hai người họ) lại gần anh nói nhỏ:
- Anh Vũ Hải muốn hâm nóng tình cảm nên bảo em đến kiểm tra hiện trường đấy.
Nghe tới anh Vũ Hải lông mày của Lăng Lập Thành mới giãn ra cười nói:
- Sao có thể nhờ cô ngốc như em chứ?
- Hứ em ngốc sao không biết nhưng rất hiểu ý chị Như Hoa đấy.
Cô biết anh thích trêu mình nhưng vẫn không kìm chế được mà chu môi giận dỗi rồi dậm chân về chỗ. Lăng Lập Thành buồn cười nói:
- Được rồi. Có cần anh đi cùng không?
- Ừm chắc không đâu. Nhưng em cho phép anh đến đón và đưa em đi ăn tối đấy.
- Haha. Được. Xong việc thì nhắn tin cho anh.
- OK
Cô vui vẻ nháy mắt ra dấu ok rồi tung tăng xếp đồ chuẩn bị đi đến chỗ hẹn.
Đến khách sạn, nhìn toà nhà cao vút trước mặt Bạch Vân Tuyết cảm thấy có chút tò mò. Vốn dĩ anh trai cô là người có chút gia trưởng nên mấy chuyện này không hợp lắm. Chưa kể so với tính của anh thì ở đây có chút xa hoa quá mức.
Nhưng chút nghi vấn ấy nhanh chóng bị gạt đi vì dù sao cũng là anh trai cô gửi tin dù sai thì chắc chắn anh cũng có ý định riêng. Vì vậy cô vẫn theo kế hoạch nhận chìa khoá từ lễ tân rồi tung tăng lên phòng.
Căn phòng đúng kiểu cặp đôi được bày trí khá lãng mạn điều này khiến Vân Tuyết khá ưng ý. Không chỉ có hoa hồng mà chị Như Hoa thích còn có bồn tắm hoa hồng giường êm và tinh dầu thơm nồng. Nhưng không hiểu tại sao điều hoà ở đây có bị hỏng hay không mà cô cảm thấy càng lúc càng nóng.
Người cô bắt đầu thấy khó chịu râm ran khắp người, lúc này cô mới cảm thấy không ổn định đi khỏi thì có một người đàn ông bước vào.
Cô sợ hãi lùi lại, cô không biết người trước mặt là ai, toàn thân nóng bừng mắt cũng mờ sương khiến cô càng khó nhận định tình huống hiện tại. Hắn ta đẩy cô ngã xuống giường vô cùng phấn khích xoa tay liếm môi nhìn cô đầy xấu xa. Cô rất muốn phản kháng nhưng toàn thân tê liệt cô không thể làm gì khác ngoài nằm im vặn vẹo. Trông như né tránh như lại cũng giống phản ứng khi khó nói khi bị hắn sờ. Miệng ú ớ nhưng lại không thể ra tiếng gì toàn thân mệt mỏi cũng không thể cử động chống cự khỏi sự đụng chạm của tên kia khiến cô cảm thấy bất lực muốn cắn lưỡi mà không được chỉ có thể nằm im để mặc từng giọt nước mắt rơi.
- Hai đứa quen nhau hả?
Bạch Vũ Hải không hề nề hà mà trực tiếp hỏi. Lăng Lập Thành muốn nói thật nhưng Tạ Vĩ Kỳ liền lấp liếm:
- Em không biết nhưng hình như là người yêu mới của tiểu Tuyết thì phải? Vậy là em hết cơ hội rồi phải không ạ?
Câu nói khiến cho mọi người dồn sự tập trung lại với câu chuyện trước đây Tạ Vĩ Kỳ đã từng công khai theo đuổi Bạch Vân Tuyết. Vậy là sự ngượng ngùng tăng lên, chị Như Hoa đành giảng hoà:
- Cũng muộn rồi. Các bố mẹ đi ngủ trước đi ạ. Mấy đứa về nhà đi. Anh Hải tiếp tiểu Kỳ nhé. Còn hai đứa. – Chỉ Bạch Vân Tuyết và Lăng Lập Thành. – tiểu Tuyết tiến Lập Thành nha.
Tạ Vĩ Kỳ nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi mà lòng nôn nóng, anh ta đương nhiên không hề muốn Lăng Lập Thành nói với Vân Tuyết về việc mình đã lên kế hoạch. Vì vậy anh ta phớt lờ ánh mắt của anh Vũ Hải và mọi người mà trực tiếp đi đến trước mặt Lăng Lập Thành:
- Chào anh. Tôi là Tạ Vĩ Kỳ. Rất mong sau này có gặp nhau thì chúng ta cũng có thể vui vẻ.
Lời lẽ và cái bắt tay nắm chặt trong mắt mọi người là sự ghen tuông nhưng chỉ Lăng Lập Thành hiểu rõ đó chính là sự đe doạ. Lăng Lập Thành tự nhủ phải nói chuyện rõ ràng với tên bạn này trước khi nói chuyện với Vân Tuyết dù sao tình cảm của hai người lúc này đang chưa chắc chắn. Anh rất sợ cô sẽ không tin mình.
- Chào. Mong là vậy.
Chỉ nói một câu rồi anh dứt khoát buông tay rời đi cùng tiểu Tuyết. Tạ Vĩ Kỳ đứng đó nghiến răng tức giận trong lòng vô cùng lo sợ kế hoạch tiếp theo của mình bị tên Lăng Lập Thành này phá hỏng. Trong mắt những người ở đó hành động của hai người là sự ghen ghét giữa hai tình địch nên cũng nhanh chóng tách hai người ra. Bạch Vân Tuyết rất nhanh lôi Lăng Lập Thành đi. Cô có chút áy náy vì trước đây đã tạo rất nhiều cơ hội cho Tạ Vĩ Kỳ và cũng có chút khó chịu khi mà người mình yêu là Lăng Lập Thành lại phải khó chịu với người theo đuổi cô.
- Anh để ý sao? – Bạch Vân Tuyết e dè hỏi anh.
Lăng Lập Thành thấy cô áy náy vậy cảm thấy không đành lòng chút nào liền ôm cô vào lòng nói an ủi:
- Đương nhiên là không rồi. Em từng yêu ai, em từng thích ai anh đều không để ý. Cái anh quan tâm là bây giờ là em có tình cảm với anh không?
- Có chứ. – Cô nhanh chóng thừa nhận sau đó nhận ra mình hơi lỗ mãn liền nhỏ giọng nói. – Nếu không sao có thể dắt anh về nhà rồi để anh ôm như thế này.
- Cô gái ngốc.
Thực sự anh sẽ là một kẻ ngốc nếu để một cô gái ngây thơ như thế phải đâu khổ. Rõ ràng những chuyện anh và Vĩ Kỳ làm chỉ vì sự ích kỉ của Tạ Vĩ Kỳ, Bạch Vân Tuyết chưa từng có lỗi, còn không hề biết tại sao mọi chuyện lại diễn ra.
- Anh xin lỗi.
Anh nói nhỏ nhưng có lẽ tiếng gió đã khiến cô không thể nghe thấy lời xin lỗi từ anh. Một lời tự nhủ rằng cô sẽ biết tất cả sau khi anh và Tạ Vĩ Kỳ nói rõ mọi chuyện với nhau.
Sau khi tiễn Lăng Lập Thành, Bạch Vân Tuyết quay vào nhà để nói một lời rõ ràng nào đó với Tạ Vĩ Kỳ vì có lẽ đó là điều nên làm.
- Anh Vĩ Kỳ! Em xin lỗi.
Cô muốn xin lỗi vì mọi chuyện nhưng điều Tạ Vĩ Kỳ cần chỉ là cô chưa hề biết về mọi chuyện và câu nói của cô đã chứng tỏ điều đó. Vì vậy anh ta cũng không cần quá đau lòng.
- Không sao. Sáng mai anh sẽ nói chuyện an ủi nó.
Anh Vũ Hải an ủi cô, Vân Tuyết chỉ gật đầu buồn rầu.
Như lời hứa Bạch Vũ Hải và Tạ Vĩ Kỳ hẹn nhau ở một quán cà phê.
- Anh xin lỗi nhé. Cũng không biết hai đứa nó lại nhanh như vậy.
- Không sao ạ. Chuyện tình cảm không thể nói trước được. Dù sao anh ta cũng có nhiều thời gian bên cạnh tiểu Tuyết hơn em. Nhưng dù sao anh Vũ Hải cũng không cần quá bận tâm, dù sao chúng em cũng chưa từng bắt đầu nên cũng chẳng có kết thúc.
Thấy Vĩ Kỳ nói rõ vậy nên Bạch Vũ Hải cũng gật gù chuyển câu chuyện sao một hướng khác để tránh tình cảnh ngại ngùng. Sau khi nói chuyện một chút thì Tạ Vĩ Kỳ hỏi Bạch Vũ Hải:
- Em có thể mượn điện thoại một chút không ạ? Em muốn nhờ máy anh tìm thông tin để nhắn tin với khách hàng.
- À ừm. Cầm đi. Anh đi vệ sinh một chút.
Thật đúng ý của Tạ Vĩ Kỳ. Sau khi mở lên một thông tin vớ vẩn liền chuyển sang nhắn tin với Bạch Vân Tuyết.
Đại ca: “Anh mượn phòng để hâm nóng tình cảm với Như Hoa. Em qua phòng check giúp anh chút. Qua đến nơi thì đợi ở phòng xem trang trí được chưa không cần nhắn tin hay gọi anh, anh gửi chìa khoá ở lễ tân, anh đi mua đồ.”
Sau đó hắn vừa hồi hộp vừa nhìn ngang ngó dọc xem Bạch Vũ Hải đã quay lại chưa. Ngay khi nhận được tin ok cửa Bạch Vân Tuyết liền xoá hai tin nhắn đó đi và nhanh chóng trả lại điện thoại cho Bạch Vũ Hải.
Bạch Vân Tuyết khi nhận được tin nhắn của anh thì cười gian vô cùng phấn khích tung tăng đến trước mặt sếp của mình:
- Anh Lập Thành,….
- Làm nũng vậy là muốn gì đây?
Bình thường khi ở công ty hai người đã thống nhất sẽ xưng tên nhưng giờ lại gọi ngọt như thế khiến Lăng Lập Thành không khỏi lo sợ. Bạch Vân Tuyết cười gian manh nói nhỏ:
- Em… có thể nào… nghỉ buổi chiều không?
- Nghỉ buổi chiều? Em muốn đi đâu? Chưa gì đã muốn bỏ rơi anh sao?
- Bỏ rơi? Anh to vậy sao mà bỏ rơi cho được chứ.
- Vậy lý do gì đây? Không có lý do chính đáng không được đi.
Anh không nghi ngờ cô sẽ làm nên chuyện gì đó mà chỉ sợ thằng bạn thân của anh dở trò gì đó. Bạch Vân Tuyết tỏ vẻ bí hiểm ngó trước ngó sau dè chừng (trong khi trong phòng chỉ có hai người họ) lại gần anh nói nhỏ:
- Anh Vũ Hải muốn hâm nóng tình cảm nên bảo em đến kiểm tra hiện trường đấy.
Nghe tới anh Vũ Hải lông mày của Lăng Lập Thành mới giãn ra cười nói:
- Sao có thể nhờ cô ngốc như em chứ?
- Hứ em ngốc sao không biết nhưng rất hiểu ý chị Như Hoa đấy.
Cô biết anh thích trêu mình nhưng vẫn không kìm chế được mà chu môi giận dỗi rồi dậm chân về chỗ. Lăng Lập Thành buồn cười nói:
- Được rồi. Có cần anh đi cùng không?
- Ừm chắc không đâu. Nhưng em cho phép anh đến đón và đưa em đi ăn tối đấy.
- Haha. Được. Xong việc thì nhắn tin cho anh.
- OK
Cô vui vẻ nháy mắt ra dấu ok rồi tung tăng xếp đồ chuẩn bị đi đến chỗ hẹn.
Đến khách sạn, nhìn toà nhà cao vút trước mặt Bạch Vân Tuyết cảm thấy có chút tò mò. Vốn dĩ anh trai cô là người có chút gia trưởng nên mấy chuyện này không hợp lắm. Chưa kể so với tính của anh thì ở đây có chút xa hoa quá mức.
Nhưng chút nghi vấn ấy nhanh chóng bị gạt đi vì dù sao cũng là anh trai cô gửi tin dù sai thì chắc chắn anh cũng có ý định riêng. Vì vậy cô vẫn theo kế hoạch nhận chìa khoá từ lễ tân rồi tung tăng lên phòng.
Căn phòng đúng kiểu cặp đôi được bày trí khá lãng mạn điều này khiến Vân Tuyết khá ưng ý. Không chỉ có hoa hồng mà chị Như Hoa thích còn có bồn tắm hoa hồng giường êm và tinh dầu thơm nồng. Nhưng không hiểu tại sao điều hoà ở đây có bị hỏng hay không mà cô cảm thấy càng lúc càng nóng.
Người cô bắt đầu thấy khó chịu râm ran khắp người, lúc này cô mới cảm thấy không ổn định đi khỏi thì có một người đàn ông bước vào.
Cô sợ hãi lùi lại, cô không biết người trước mặt là ai, toàn thân nóng bừng mắt cũng mờ sương khiến cô càng khó nhận định tình huống hiện tại. Hắn ta đẩy cô ngã xuống giường vô cùng phấn khích xoa tay liếm môi nhìn cô đầy xấu xa. Cô rất muốn phản kháng nhưng toàn thân tê liệt cô không thể làm gì khác ngoài nằm im vặn vẹo. Trông như né tránh như lại cũng giống phản ứng khi khó nói khi bị hắn sờ. Miệng ú ớ nhưng lại không thể ra tiếng gì toàn thân mệt mỏi cũng không thể cử động chống cự khỏi sự đụng chạm của tên kia khiến cô cảm thấy bất lực muốn cắn lưỡi mà không được chỉ có thể nằm im để mặc từng giọt nước mắt rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.