Chương 1:
Thanh tài
11/01/2022
Cậu tên là Tuấn Vũ. Cậu luôn cảm thấy cô đơn khi ở trên lớp, bởi vì ở đây cứ như là một cái nhà tù cách biệt cậu với mọi người vậy. Cứ như là người không có tội bị giam giữ với những người có tội, bởi vì cậu khác biệt với bọn họ mà trở thành một tên tù nhân luôn bị chỉ trích và xa lánh.
Nhưng cũng thật may mắn bởi vì cậu cũng có một người bạn, cô ấy tên là : (Tiểu Nhã). Cô ấy luôn quan tâm đến cậu và mặc kệ cho bọn người kia có nói gì đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn ở bên cạnh và trống cực lại mang đến cho cậu một cảm giác ấm áp của tình bạn. Nhưng hôm nay cô ấy đã bệnh và không thể đi học. Thế nên cậu phải ở một mình trong căn nhà tù đầy cô đơn và lo lắng này. Bởi vì ở đây cậu cứ như là một nô lệ vậy.
Gặp con gái thì nó sẽ chêu ghẹo cậu, là cái này hay cái kia. Thậm chí là rác rưởi trong mặc bọn họ. Cậu cứ như mọt cái gai trong mắt mà bọn họ không thể nào nhổ được. Còn nếu là bọn con trai thì chúng nó sẽ sai cậu đi mua thứ này thậm chí là thứ kia. Còn có lúc bọn nó đến chỗ của cậu. Lụt tặc để lấy tiền mà ôm hay cậu có. Nếu mà không có tiền để cho bọn chúng thì sách vở và dụng cụ học tập của cậu. Nhất định sẽ không được yên ổn, vì chúng nó sẽ phá hủy bằng cách.
Nếu là bút thì bị bẽ gãy còn nếu là sách vở thì sẽ bị xé rách. Còn cậu thì chỉ có thể im lặng mà nước mắt chảy thành dòng trên môi má. Trong những lời nói cay độc từ bọn họ. Bởi vì cậu là một kẻ hèn nhát yếu đuối, đối với cậu bây giờ thì cũng chỉ có thể là phụ thuộc vào bọn chúng. Nếu như chúng muốn cậu làm gì thì cậu phải làm theo. Còn không thì sẽ bị đánh.
Và cậu đã trở thành mục tiêu bắt nạt của bọn chúng. Cậu rất lo sợ về điều đó thậm chí là muốn nghỉ học, nhưng vì đây là cuối những năm cấp ba nên cậu cần phải học tập nhiều hơn để chủng bị cho buổi tốt nghiệp.
Cậu suy nghĩ đến đây mà cảm thấy thật bất lực, bởi cậu không biết mình phải làm gì để trống trả lại sự bắt nạt hay kinh bỉ, bởi cậu vì là gay nên mọi người đang định khiến kỳ thị dành cho bản thân cậu.
Nghĩ đến đây cậu cảm thấy rất buồn bã cậu không hiểu sao ông trời lại nhẫn tâm với cậu như vậy. Không những bây giờ cậu đã lạc giới bởi vì cái tình yêu điên rồ từ bản thân. Mà còn bị mọi người xa lánh không thông cảm nữa chứ ?
Mặc dù cậu đã cố gắng giấu dím cố gắng giải thích với mọi người về việc gay cũng là con người. Nhưng tất cả điều như nhau vẫn là mục mực kỳ thị trêu chọc không quan tâm đến cảm giác của cậu ra sao hay cậu như thế nào.
Chốc lát cậu lại cảm thấy cái xẫ hội này thật sự không có một thứ gì dành cho người đồng giới như cậu, mà chỉ là sự ám ảnh về mặc tinh thần hay lý trí bởi sự kỳ thị và lạnh lùng kia từ mọi người.
Cậu bấy giờ chỉ ước gì mình có thể như tất cả mọi người, được sống giống họ được vui chơi và hoà vào làm một phần nhưng điều này là không thể. Bởi vì sự khác biệt và họ quá lớn.
Cậu đang suy nghĩ thì bấy giờ những rắc rối cũng đã dần kéo đến với cậu. Đó chính là bọn con nga, bọn nó là một băng nhóm rất thích chế giễu hay cà khịa. Thậm chí là bắt nạt, nhóm bọn nó gồm bốn người đang bị xuống chỗ của cậu.
Lúc nãy vẻ mặt của cậu còn buồn bã mà ngẩn đầu lên nhìn xa xăm.
Nhưng chốc lát lại trở nên tối sầm lại mà mang một vẻ đầy lo lắng khi nhìn thấy bọn nó, cậu cúi đầu xuống dưới không dám nhìn lên trên để có thể lãnh tránh bọn nó thoát khỏi những rắc rối.
Nhưng bọn chúng thì làm gì mà bỏ qua cho cậu một cách dễ dàng như vậy chứ ?
Bởi vì bọn nó xuống đây thì dường như đã có mục đích hết rồi. Và mục đích đó thì không là gì cả, đó chính là bạt nạt chếu giễu cậu.
Bấy giờ một người trong số bọn nó lên tiếng : "Ai da là Tuấn à ? Sao ngồi đây một mình buồn vậy ? Ủa mà Tiểu Nhã con bạn thân nhất của mày đâu rồi ?"
Giọng nói đó là của con Yến, một đứa với tính tình ổng a ổng ẻo, cứ như là một con dòi vậy. Lắc qua lắc lại, lắc tới lắc lui như là đang mê hoặc trai với vòng eo chữ S của mình.
Cậu nghe nó nói những từ dẹo dẹo về bạn thân của mình, mà biết rằng sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra. Cậu không trả lời mà cứ giả vờ như là chẳng nghe thấy. Cậu lúc này úp mặt của mình vào bàn như đang buồn ngủ. Một lúc cậu trả lời : "Tôi mệt rồi. Tôi muốn ngủ mấy người đừng làm phiền tôi."
Bấy giờ một âm thanh nhẹ nhàng như đang đâm chọt cậu với con Yến, đó chính là con Linh, điều này khiến con Yến trở nên tức giận : "Hưm nó làm vậy không phải là buồn ngủ hay gì đau. Mà hình như là đang kinh bỉ mày đó Yến."
Con Yến cũng đã hiểu ý của con Linh đang nói gì, bọn nó lúc này nhếch môi cười. Bởi vì cậu hiện nay đang là con mồi nằm trong tay của bọn nó. Bắt được cơ hội này, bọn nó lấy cớ để lấn tới. Con Linh và con Mi chốc lát đã đưa tay nắm lấy đầu của cậu mà kéo lên.
Cậu cảm thấy rất đau nhưng không biết phải làm gì. Bởi vì bây giờ cậu đang chìm trong sự bất lực, bởi vì bọn nó có người bảo kê nên nông cuồng như vậy. Và cậu thì không nên cũng chỉ có thể bất lực chịu những gì mà bọn nó gây ra trong bất lực mà thôi. Bọn nó nắm tóc mà lôi cậu lên, rồi bậc cười trong sự chế giễu.
Con Mi thấy vậy liền nói ra những lời đâm chọc khiến cho nó càng cảm thấy hào hứng hơn : "Ôi ôi, tao nhìn mày mà cảm thấy tội thật. Nhưng không biết làm sao để cứu một con chó như mày đây. Bởi vì một khi đã đắc tội với hai người chị của tao là Yến và Nga thì mày chỉ còn con đường chết mà thôi."
Cậu bấy giờ đưa mắt nhìn bọn nó mà lên giọng yếu ớt cầu xin, momg rằng bọn nó sẽ bỏ qua cho mình : "Tôi thật sự buồn ngủ thật mà. Chứ tôi không phải là kinh bấy người gì đâu. Làm ơn hãy bỏ qua cho tôi một lần này đi."
Nghe những lời vang xin từ cậu mà bốn đứa nó lòng đầy xung sướng, mà nhếch môi cười đầy nham hiểm trả lời :
"Tha cho mày sao ? Bỏ qua cho mày á ?
Nhưng mà thật là tiết quá. Bởi vì bọn tao không có nhu cầu về việc tha cho một thành bệnh hoạng như mày."
Con Yến vừa dứt lời thì con Linh lại xen vào và nói : "Đúng vậy tại sao bọn tao phải bỏ qua cho mày chứ ? Trong khi mày lại là một con mồi ngon béo bở. Không thể nào chống cực lại được bọn tao.
Cũng dễ dàng để cho tao hành hạ làm những gì mà bọn tao muốn mà..."
Con Linh và con Mi bấy giờ cười hớn hở mà nhìn chăm chăm con Yến, bọn nó vui vẻ nói : "Này chị nãy giờ em dữ nó như vậy là đủ lắm rồi. Thôi thì chị hãy giải quyết nó đi. Làm những gì mà mình thích sau đó là tới bọn em."
Vừa dứt lời thì một bàn tay to khỏe vun tới, va vào mặt của cậu. Đó là tay con Yến và nó đang tát cậu. Lũ con Mi và Linh nghe thấy những tiếng chát chát vang lên từ tay của Yến mà cảm thấy rất vui. Bọn nó mỉm cười đầy thích thú và nói :
"Ôi kia sao chị lại tát có vài tát vậy ? Nhiêu đó là vẫn chưa đủ đâu. Chúng ta đáng lý phải làm nhiều hơn thế thế nên bây giờ chị hãy nhìn bọn em này."
Vừa dứt lời thì con Linh đã tát vào mặt của cậu thêm vài cái, khiến mặc của cậu đỏ ửng như hai quả cà chua vì sưng lên. Và con Mi thì lại bậc cười đầy ứng thú mà xen vào : "Đúng phải tát nó như vậy đó. Bởi vì nó xứng đáng nhận lấy những cái tát này. Và hơn hết là lâu lâu chúng ta mới có được một trò giải trí vui như vậy thế nên là chúng ta phải phải chơi hết mình có phải không ?"
Vừa dứt lời bàn tay của Mi đã chạm vào mặt của cậu, một cái hai cái và ba cái thật là mạnh. Nó khiến cậu như phát điên mà cả người run rẩy cậu không ngừng lên tiếng vang xin : "Tôi các người đó. Hãy tha cho tôi đi mà. Hãy bỏ qua cho tôi đi mà đừng đánh nữa."
Bọn nó nghe cậu nói những câu cầu xin trong vô vọng mà bậc cười thành tiếng, dường như bọn nó đang rất hả lòng hả dạ bởi vì điều này. Còn cậu thì bất lực chịu đựng những cơn đau, mà không thể đưa tay lên xoa xoa phần mặc cho bớt đau được. Với lại bây giờ cậu mặc dù rất muốn phát tiết như đây cũng chỉ là một sut nghĩ mơ mộng hảo huyền mà thôi. Bởi vì điều này là bất khả thi.
Cậu cứ cầu xin bọn nó trong vô vọng, mà những cái tát từ tay bọn nó không ngừng va vào mặt cậu. Dường như nó không có dấu hiệu dừng lại, nó làm cho cậu như muốn phát điên mà chỉ muốn rằng tiếng trống trường sẽ nhanh đến. Để cậu có thể thoát khỏi sự bắt nạt tàn nhẫn này từ bọn họ. Xung quanh cậu bấy giờ là những ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cậu. Thậm chí là bọn họ còn coi đây như một trò kiêu khiển mà lấy điện thoại ra quay lại. Để đăng lên Facebook. Hoặc không ngừng kiêu kích sự hung hãn hăng hái với cái trò này của bọn con Nga.
Để bọn nó đánh cậu nhiều hơn. Thế là cậu đã phải chịu đựng những cái tát liên hồi và sự quay quanh không ngừng hối thúc của bọn họ như đang biến cậu thành một thứ đồ chơi mua vui cho bọn họ hành hạ vậy. Cậu cũng không thể chịu nổi được nếu như bên ngoài không chuyền đến tiếng bước chân.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân thì bọn nó đã biết được rằng, dường như đó là thầy cô đang vào. Thế là bọn nó đã tha cho cậu mà nở một nụ cười nham hiểm quay lại chỗ của mình : "Hôm không như vậy bọn tao nghĩ là cũng đủ rồi. Thật may cho mày là cô vào sớm đó không thì chết bọn mày với tao rồi."
Con Yến lúc này lên lời hâm he, rồi rời đi nhưng còn con Mi và Linh. Thì vẫn còn liến tiết về điều này thế là bọn nó lên tiếng nói : "Vẫn chưa xông đâu con. Bọn tao rồi sẽ quay lại. Và tạo ra những trò vui hơn như thế này nhiều."
Vừa dứt lời con Linh đã kéo tay con Mi và nói : "Hưm nãy giờ hành hạ nó như vậy cũng đủ rồi. Thôi để từ từ chơi tiếp cũng được. Nhìn nó kia mệt rồi coi bộ sẽ không chịu nổi đau. Thôi thì bọn mình hãy tha cho nó rồi lần sau hãy chơi tiếp nha bạn tốt."
Con Mi nghe đến đây mà gật đầu mỉm cười nó ừm một cái, rồi đưa tay của mình nắm lấy tay của con Linh cùng nhau về bàn của mình mà ngồi.
Còn Tuấn Vũ thì lúc này cậu cũng chỉ có thể cười thuê lương trong sự bất lực. Bởi vì cậu đã từng bị nhiều hơn thế này rồi. Nên là cậu cũng đành chấp nhận nhẫn nhịn mà mặc kệ. Bởi vì cậu không có cửa để đụng đến một cọng tóc của bọn chúng nữa.
Cậu lúc này trong sự mệt mỏi mà ngã ngục xuống dưới mặt bàn, cậu không biết rằng liệu rằng mình có vượt qua được khoản thời gian 3 tháng này khi ở căn trường mà luôn đem đến cho cậu sự đau khổ như địa ngục này hay không.
Cậu lúc này bậc khóc mà đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt đang chảy dài vì sự ấm ức của mình, mà không thể nào nói ra hay chia sẻ với ai.
Lúc này cậu cố gắng mỉm cười và an ủi bản thân rằng, mặc dù là không biết rốt cuộc sẽ còn những rắc rối gì xảy ra ở phía trước hay không : "Tại sao mày lại phải khóc chứ ? Thời gian chỉ còn 3 tháng nữa thôi. Hãy cố gắng lên, rồi mày sẽ vượt qua tất cả.
Lúc đó mày sẽ rời khỏi cái địa ngục này và sống một cuộc sống hạnh phúc mà mày đã nổi lực để đạt được trong bao nhiêu năm học tập ở đây."
Cậu lúc này thở dài mà hít một hơi thật sâu, để lấy lại lý trí mà có thể học tập lại bình thường như bao ngày. Bởi vì cậu không muốn mình phải bỏ lỡ một buổi học nào, vì tất cả điều là những thứ quan trọng trong kỳ thi tốt nghiệp cấp ba này.
Với lại cậu cũng đã đặc ra mục đích của mình sau khi tốt nghiệp đại học, đó chính là câu sẽ đi xin việc ở các công ty đang cần ngươi. Để học hỏi và làm việc, cậu mong rằng mình sẽ cố gắng vươn lên và thành công. Bởi như vậy mới không ổng công những gì mà cậu đã phải ghánh chịu trong nhiều năm qua ở ngôi trường này.
Nhưng cũng thật may mắn bởi vì cậu cũng có một người bạn, cô ấy tên là : (Tiểu Nhã). Cô ấy luôn quan tâm đến cậu và mặc kệ cho bọn người kia có nói gì đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn ở bên cạnh và trống cực lại mang đến cho cậu một cảm giác ấm áp của tình bạn. Nhưng hôm nay cô ấy đã bệnh và không thể đi học. Thế nên cậu phải ở một mình trong căn nhà tù đầy cô đơn và lo lắng này. Bởi vì ở đây cậu cứ như là một nô lệ vậy.
Gặp con gái thì nó sẽ chêu ghẹo cậu, là cái này hay cái kia. Thậm chí là rác rưởi trong mặc bọn họ. Cậu cứ như mọt cái gai trong mắt mà bọn họ không thể nào nhổ được. Còn nếu là bọn con trai thì chúng nó sẽ sai cậu đi mua thứ này thậm chí là thứ kia. Còn có lúc bọn nó đến chỗ của cậu. Lụt tặc để lấy tiền mà ôm hay cậu có. Nếu mà không có tiền để cho bọn chúng thì sách vở và dụng cụ học tập của cậu. Nhất định sẽ không được yên ổn, vì chúng nó sẽ phá hủy bằng cách.
Nếu là bút thì bị bẽ gãy còn nếu là sách vở thì sẽ bị xé rách. Còn cậu thì chỉ có thể im lặng mà nước mắt chảy thành dòng trên môi má. Trong những lời nói cay độc từ bọn họ. Bởi vì cậu là một kẻ hèn nhát yếu đuối, đối với cậu bây giờ thì cũng chỉ có thể là phụ thuộc vào bọn chúng. Nếu như chúng muốn cậu làm gì thì cậu phải làm theo. Còn không thì sẽ bị đánh.
Và cậu đã trở thành mục tiêu bắt nạt của bọn chúng. Cậu rất lo sợ về điều đó thậm chí là muốn nghỉ học, nhưng vì đây là cuối những năm cấp ba nên cậu cần phải học tập nhiều hơn để chủng bị cho buổi tốt nghiệp.
Cậu suy nghĩ đến đây mà cảm thấy thật bất lực, bởi cậu không biết mình phải làm gì để trống trả lại sự bắt nạt hay kinh bỉ, bởi cậu vì là gay nên mọi người đang định khiến kỳ thị dành cho bản thân cậu.
Nghĩ đến đây cậu cảm thấy rất buồn bã cậu không hiểu sao ông trời lại nhẫn tâm với cậu như vậy. Không những bây giờ cậu đã lạc giới bởi vì cái tình yêu điên rồ từ bản thân. Mà còn bị mọi người xa lánh không thông cảm nữa chứ ?
Mặc dù cậu đã cố gắng giấu dím cố gắng giải thích với mọi người về việc gay cũng là con người. Nhưng tất cả điều như nhau vẫn là mục mực kỳ thị trêu chọc không quan tâm đến cảm giác của cậu ra sao hay cậu như thế nào.
Chốc lát cậu lại cảm thấy cái xẫ hội này thật sự không có một thứ gì dành cho người đồng giới như cậu, mà chỉ là sự ám ảnh về mặc tinh thần hay lý trí bởi sự kỳ thị và lạnh lùng kia từ mọi người.
Cậu bấy giờ chỉ ước gì mình có thể như tất cả mọi người, được sống giống họ được vui chơi và hoà vào làm một phần nhưng điều này là không thể. Bởi vì sự khác biệt và họ quá lớn.
Cậu đang suy nghĩ thì bấy giờ những rắc rối cũng đã dần kéo đến với cậu. Đó chính là bọn con nga, bọn nó là một băng nhóm rất thích chế giễu hay cà khịa. Thậm chí là bắt nạt, nhóm bọn nó gồm bốn người đang bị xuống chỗ của cậu.
Lúc nãy vẻ mặt của cậu còn buồn bã mà ngẩn đầu lên nhìn xa xăm.
Nhưng chốc lát lại trở nên tối sầm lại mà mang một vẻ đầy lo lắng khi nhìn thấy bọn nó, cậu cúi đầu xuống dưới không dám nhìn lên trên để có thể lãnh tránh bọn nó thoát khỏi những rắc rối.
Nhưng bọn chúng thì làm gì mà bỏ qua cho cậu một cách dễ dàng như vậy chứ ?
Bởi vì bọn nó xuống đây thì dường như đã có mục đích hết rồi. Và mục đích đó thì không là gì cả, đó chính là bạt nạt chếu giễu cậu.
Bấy giờ một người trong số bọn nó lên tiếng : "Ai da là Tuấn à ? Sao ngồi đây một mình buồn vậy ? Ủa mà Tiểu Nhã con bạn thân nhất của mày đâu rồi ?"
Giọng nói đó là của con Yến, một đứa với tính tình ổng a ổng ẻo, cứ như là một con dòi vậy. Lắc qua lắc lại, lắc tới lắc lui như là đang mê hoặc trai với vòng eo chữ S của mình.
Cậu nghe nó nói những từ dẹo dẹo về bạn thân của mình, mà biết rằng sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra. Cậu không trả lời mà cứ giả vờ như là chẳng nghe thấy. Cậu lúc này úp mặt của mình vào bàn như đang buồn ngủ. Một lúc cậu trả lời : "Tôi mệt rồi. Tôi muốn ngủ mấy người đừng làm phiền tôi."
Bấy giờ một âm thanh nhẹ nhàng như đang đâm chọt cậu với con Yến, đó chính là con Linh, điều này khiến con Yến trở nên tức giận : "Hưm nó làm vậy không phải là buồn ngủ hay gì đau. Mà hình như là đang kinh bỉ mày đó Yến."
Con Yến cũng đã hiểu ý của con Linh đang nói gì, bọn nó lúc này nhếch môi cười. Bởi vì cậu hiện nay đang là con mồi nằm trong tay của bọn nó. Bắt được cơ hội này, bọn nó lấy cớ để lấn tới. Con Linh và con Mi chốc lát đã đưa tay nắm lấy đầu của cậu mà kéo lên.
Cậu cảm thấy rất đau nhưng không biết phải làm gì. Bởi vì bây giờ cậu đang chìm trong sự bất lực, bởi vì bọn nó có người bảo kê nên nông cuồng như vậy. Và cậu thì không nên cũng chỉ có thể bất lực chịu những gì mà bọn nó gây ra trong bất lực mà thôi. Bọn nó nắm tóc mà lôi cậu lên, rồi bậc cười trong sự chế giễu.
Con Mi thấy vậy liền nói ra những lời đâm chọc khiến cho nó càng cảm thấy hào hứng hơn : "Ôi ôi, tao nhìn mày mà cảm thấy tội thật. Nhưng không biết làm sao để cứu một con chó như mày đây. Bởi vì một khi đã đắc tội với hai người chị của tao là Yến và Nga thì mày chỉ còn con đường chết mà thôi."
Cậu bấy giờ đưa mắt nhìn bọn nó mà lên giọng yếu ớt cầu xin, momg rằng bọn nó sẽ bỏ qua cho mình : "Tôi thật sự buồn ngủ thật mà. Chứ tôi không phải là kinh bấy người gì đâu. Làm ơn hãy bỏ qua cho tôi một lần này đi."
Nghe những lời vang xin từ cậu mà bốn đứa nó lòng đầy xung sướng, mà nhếch môi cười đầy nham hiểm trả lời :
"Tha cho mày sao ? Bỏ qua cho mày á ?
Nhưng mà thật là tiết quá. Bởi vì bọn tao không có nhu cầu về việc tha cho một thành bệnh hoạng như mày."
Con Yến vừa dứt lời thì con Linh lại xen vào và nói : "Đúng vậy tại sao bọn tao phải bỏ qua cho mày chứ ? Trong khi mày lại là một con mồi ngon béo bở. Không thể nào chống cực lại được bọn tao.
Cũng dễ dàng để cho tao hành hạ làm những gì mà bọn tao muốn mà..."
Con Linh và con Mi bấy giờ cười hớn hở mà nhìn chăm chăm con Yến, bọn nó vui vẻ nói : "Này chị nãy giờ em dữ nó như vậy là đủ lắm rồi. Thôi thì chị hãy giải quyết nó đi. Làm những gì mà mình thích sau đó là tới bọn em."
Vừa dứt lời thì một bàn tay to khỏe vun tới, va vào mặt của cậu. Đó là tay con Yến và nó đang tát cậu. Lũ con Mi và Linh nghe thấy những tiếng chát chát vang lên từ tay của Yến mà cảm thấy rất vui. Bọn nó mỉm cười đầy thích thú và nói :
"Ôi kia sao chị lại tát có vài tát vậy ? Nhiêu đó là vẫn chưa đủ đâu. Chúng ta đáng lý phải làm nhiều hơn thế thế nên bây giờ chị hãy nhìn bọn em này."
Vừa dứt lời thì con Linh đã tát vào mặt của cậu thêm vài cái, khiến mặc của cậu đỏ ửng như hai quả cà chua vì sưng lên. Và con Mi thì lại bậc cười đầy ứng thú mà xen vào : "Đúng phải tát nó như vậy đó. Bởi vì nó xứng đáng nhận lấy những cái tát này. Và hơn hết là lâu lâu chúng ta mới có được một trò giải trí vui như vậy thế nên là chúng ta phải phải chơi hết mình có phải không ?"
Vừa dứt lời bàn tay của Mi đã chạm vào mặt của cậu, một cái hai cái và ba cái thật là mạnh. Nó khiến cậu như phát điên mà cả người run rẩy cậu không ngừng lên tiếng vang xin : "Tôi các người đó. Hãy tha cho tôi đi mà. Hãy bỏ qua cho tôi đi mà đừng đánh nữa."
Bọn nó nghe cậu nói những câu cầu xin trong vô vọng mà bậc cười thành tiếng, dường như bọn nó đang rất hả lòng hả dạ bởi vì điều này. Còn cậu thì bất lực chịu đựng những cơn đau, mà không thể đưa tay lên xoa xoa phần mặc cho bớt đau được. Với lại bây giờ cậu mặc dù rất muốn phát tiết như đây cũng chỉ là một sut nghĩ mơ mộng hảo huyền mà thôi. Bởi vì điều này là bất khả thi.
Cậu cứ cầu xin bọn nó trong vô vọng, mà những cái tát từ tay bọn nó không ngừng va vào mặt cậu. Dường như nó không có dấu hiệu dừng lại, nó làm cho cậu như muốn phát điên mà chỉ muốn rằng tiếng trống trường sẽ nhanh đến. Để cậu có thể thoát khỏi sự bắt nạt tàn nhẫn này từ bọn họ. Xung quanh cậu bấy giờ là những ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cậu. Thậm chí là bọn họ còn coi đây như một trò kiêu khiển mà lấy điện thoại ra quay lại. Để đăng lên Facebook. Hoặc không ngừng kiêu kích sự hung hãn hăng hái với cái trò này của bọn con Nga.
Để bọn nó đánh cậu nhiều hơn. Thế là cậu đã phải chịu đựng những cái tát liên hồi và sự quay quanh không ngừng hối thúc của bọn họ như đang biến cậu thành một thứ đồ chơi mua vui cho bọn họ hành hạ vậy. Cậu cũng không thể chịu nổi được nếu như bên ngoài không chuyền đến tiếng bước chân.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân thì bọn nó đã biết được rằng, dường như đó là thầy cô đang vào. Thế là bọn nó đã tha cho cậu mà nở một nụ cười nham hiểm quay lại chỗ của mình : "Hôm không như vậy bọn tao nghĩ là cũng đủ rồi. Thật may cho mày là cô vào sớm đó không thì chết bọn mày với tao rồi."
Con Yến lúc này lên lời hâm he, rồi rời đi nhưng còn con Mi và Linh. Thì vẫn còn liến tiết về điều này thế là bọn nó lên tiếng nói : "Vẫn chưa xông đâu con. Bọn tao rồi sẽ quay lại. Và tạo ra những trò vui hơn như thế này nhiều."
Vừa dứt lời con Linh đã kéo tay con Mi và nói : "Hưm nãy giờ hành hạ nó như vậy cũng đủ rồi. Thôi để từ từ chơi tiếp cũng được. Nhìn nó kia mệt rồi coi bộ sẽ không chịu nổi đau. Thôi thì bọn mình hãy tha cho nó rồi lần sau hãy chơi tiếp nha bạn tốt."
Con Mi nghe đến đây mà gật đầu mỉm cười nó ừm một cái, rồi đưa tay của mình nắm lấy tay của con Linh cùng nhau về bàn của mình mà ngồi.
Còn Tuấn Vũ thì lúc này cậu cũng chỉ có thể cười thuê lương trong sự bất lực. Bởi vì cậu đã từng bị nhiều hơn thế này rồi. Nên là cậu cũng đành chấp nhận nhẫn nhịn mà mặc kệ. Bởi vì cậu không có cửa để đụng đến một cọng tóc của bọn chúng nữa.
Cậu lúc này trong sự mệt mỏi mà ngã ngục xuống dưới mặt bàn, cậu không biết rằng liệu rằng mình có vượt qua được khoản thời gian 3 tháng này khi ở căn trường mà luôn đem đến cho cậu sự đau khổ như địa ngục này hay không.
Cậu lúc này bậc khóc mà đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt đang chảy dài vì sự ấm ức của mình, mà không thể nào nói ra hay chia sẻ với ai.
Lúc này cậu cố gắng mỉm cười và an ủi bản thân rằng, mặc dù là không biết rốt cuộc sẽ còn những rắc rối gì xảy ra ở phía trước hay không : "Tại sao mày lại phải khóc chứ ? Thời gian chỉ còn 3 tháng nữa thôi. Hãy cố gắng lên, rồi mày sẽ vượt qua tất cả.
Lúc đó mày sẽ rời khỏi cái địa ngục này và sống một cuộc sống hạnh phúc mà mày đã nổi lực để đạt được trong bao nhiêu năm học tập ở đây."
Cậu lúc này thở dài mà hít một hơi thật sâu, để lấy lại lý trí mà có thể học tập lại bình thường như bao ngày. Bởi vì cậu không muốn mình phải bỏ lỡ một buổi học nào, vì tất cả điều là những thứ quan trọng trong kỳ thi tốt nghiệp cấp ba này.
Với lại cậu cũng đã đặc ra mục đích của mình sau khi tốt nghiệp đại học, đó chính là câu sẽ đi xin việc ở các công ty đang cần ngươi. Để học hỏi và làm việc, cậu mong rằng mình sẽ cố gắng vươn lên và thành công. Bởi như vậy mới không ổng công những gì mà cậu đã phải ghánh chịu trong nhiều năm qua ở ngôi trường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.